Tiêu Sở Lam sẽ không chết, bây giờ cô là món đồ chơi trong tay hắn.
Một con búp bê bằng xương bằng thịt.
“Cô ổn rồi đúng không?”
Sau khi bị đẩy xuống nước một ngày một đêm, Tiêu Sở Lam trông đã ổn hơn sau một giấc ngủ dài được nghỉ ngơi, Trạch Vũ đã cho người đến chăm sóc cô, còn hắn thì đi ra ngoài không rõ làm gì.
“Vâng, em ổn.”
Trạch Vũ nhìn cô một lúc, hắn đi tới lấy áo khoác, sau đó cầm cổ tay cô.
“Đứng dậy, hôm nay tôi muốn đưa cô ra ngoài.”
Tiêu Sở Lam không biết hắn có thể làm ra thêm điều gì đáng sợ, bây giờ cô cũng không thể phản kháng.
Trạch Vũ kéo cô ném vào trong xe, sau đó hắn phóng ga đi với vận tốc rất cao, giống như tức giận, lại giống như vội vã, hắn đã dừng xe lại trước một căn nhà rất đẹp, còn đẹp hơn căn nhà hắn ở bây giờ.
“Từ giờ, cô sẽ ở đây với tôi.”
“Tránh tên nhân tình nào đó của cô xông tới làm phiền.”
Tiêu Sở Lam: “...”
“Hiểu chưa? Cô chỉ có thể là của một mình tôi, những kẻ khác đừng hòng động tới!”
“Em hiểu rồi.”
“Xuống xe, vào nhà đi.”
Trạch Vũ đuổi cô xuống xe, sau đó, phóng xe đi ngay lập tức.
Hắn không rảnh rỗi, hắn còn phải đi làm, hắn còn cả một công ty để điều hành.
Nhà hắn là tài phiệt ba đời, từ đời ông đến ba mẹ hắn đều phải gánh trọng trách vô cùng lớn với công ty, nên hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô được.
Tiêu Sở Lam từng nhìn thấy qua vài văn bản tài liệu công việc của hắn, cô đọc qua cũng biết nó rất nặng, không trách hắn lại biến thành kẻ như bây giờ.
Hẳn hắn đã áp lực lắm, có lẽ ngay từ nhỏ đã rất áp lực.
Trạch Vũ được đưa tới nhà cô, ba mẹ anh ta từng có một khoảng thời gian chỉ chăm chú làm việc, không quan tân hắn, để hắn cho ba mẹ cô nuôi giúp vài tháng.
Khi đó thời điểm đầu hắn khá ù lì và khó tiếp cận, mãi cô với An Kiều mới có thể khiến hắn mở lòng.
Cô và An Kiều đã ở cạnh hắn khi hắn bị ba cô cầm roi đánh mông. Vì hắn đã đốt nhà kho của nhà cô chỉ vì muốn về nhà.
Tiêu Chinh rất khó xử, không biết xử lý hắn làm sao thì Trạch Vũ lại đưa roi cho ông, yêu cầu ông phải đánh hắn dạy dỗ.
Dạy bằng bạo lực không phải là một cách hay, nhưng ngay cả Trạch Vũ cũng yêu cầu ông cầm roi đánh hắn thì… hắn cũng thật có vấn đề.
“Chú đánh đi, đánh xong thì trả cháu về.”
Ba mẹ hắn biết được việc hắn làm, chẳng có ý kiến, chỉ nói:
“Anh Tiêu làm gì thằng nhóc đó cũng được, vài tháng tới nó sẽ ở nhà anh nên chúng tôi sẽ không quản tới.”
Nghe cũng biết ba mẹ hắn tín nghiệm ba mẹ cô như thế nào.
Hai nhà Trạch - Tiêu từng là những người bạn vô cùng thân thiết, cho tới vài năm gần đây một vụ tai nạn trấn động đã đem đi ba mẹ của Trạch Vũ, nghe nói lại bị ám sát, cô không rõ lắm, nhưng chắc khoảng được hai năm, lúc đó cô đang chuẩn bị làm phẫu thuật nên hoang toàn không rõ sự kiện bên ngoài.
Từ đó nhà họ Trạch không còn quá thân thiết qua lại với nhà cô nữa, nếu có cũng chỉ là xã giao.
Tiêu Sở Lam đi vào trong nhà, nhìn quanh một hồi rồi bỏ ra ngoài.
Trong lúc hắn đi làm sẽ không trở về nhà, cô có thể ra ngoài một lúc.
Chỉ một lúc thôi, hôm nay là sinh nhật của cô, chắc Trạch Vũ đã quên, nhưng không sao, bây giờ cô sẽ đi thăm mộ An Kiều, tâm sự một lúc, cắm vài nén nhang, tặng cô bạn một bó hoa thật đẹp.
Bây giờ coi không dám gặp ba mẹ mình, cho nên sẽ chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi với An Kiều, vậy cũng đủ rồi.
Cô ghé vào tiệm hoa, mua một vài thứ rồi đi tới chỗ của An Kiều.
Bên ngoài khẳng khiu vài cành cây, sắc trời ảm đạm chán chường, Sở Lam chỉ lại mái tóc, cầm đồ và hoa bước vào trong.
Mộ của An Kiều vẫn rất sạch, không cỏ lá rũ trên phần mộ, cũng không có bụi. Xem ra Lưu quản gia vẫn thường xuyên lui lại đây quét mộ.
Trên phần mộ của An Kiều có sẵn ba bó hoa, thêm của cô nữa là bốn.
Một cái của An Kiều, một cái của Lưu quản gia, thêm bó của cô vào giữa.
“Bó hoa này…”
Cô không nhìn ra là của ai, nhưng hẳn người tặng đã có lòng lắm, chọn ra một bó xuyến chi đẹp như thế.
An Kiều thích hoa xuyến chi, hôm nay cô cũng mua hoa xuyến chi, nhưng thay vì màu trắng thì lại là màu hồng nhạt, đúng với sở thích của An Kiều.
“Hoa trắng cũng rất đẹp.”
Tiêu Sở Lam đặt xuống, chẳng biết là của ai nữa, có lẽ An Kiều cũng sẽ rất thích.
Tiêu Sở Lam nhìn vào di ảnh của cô một lúc, thẫn thờ, rồi rút hương ra châm, cắm vào trong bát tỏa khói hương nghi ngút.
“Năm thứ 3 không có cậu ở bên, tớ vẫn đang sống đây An Kiều…” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong tấm di ảnh, thở dài một hơi, “Lâu rồi mới gặp lại, tớ thật sự có nhiều điều muốn kể với cậu lắm.”
“Nhưng chắc không cần kể đâu nhỉ? Cậu ở trên đó chắc cũng thấy hết rồi.”
“Tớ chỉ muốn than vãn với cậu một chút, tớ…”
Tiêu Sở Lam chưa kịp động tay chân, một tin nhắn từ điện thoại đã quấy rầy cô.
Hôm nay cô không muốn bị thứ này làm phiền, cho nên cầm lên định tắt chuông thông báo, lại vô tình đọc được nội dung tin nhắn đó. Là số lạ, nhưng nội dung mới bất ngờ.
“Tòa nhà XXX chờ cô đến, An Kiều chờ cô tới.”
An Kiều? Rõ ràng An Kiều đã…
Người này muốn câu cô, chắc chắn đó không thể nào là An Kiều, chưa kể đây còn là sim rác.
Nhưng ngộ nhỡ như…
“Không được! Mình phải tới kiểm tra một chuyến!”
Tiêu Sở Lam gấp rút tới điểm hẹn, thật bất ngờ thay, sự việc hiện ra trước mắt giống như một món quà sinh nhật gửi đến cô.
Tay chân cô đều rã rượi rồi.
Một con búp bê bằng xương bằng thịt.
“Cô ổn rồi đúng không?”
Sau khi bị đẩy xuống nước một ngày một đêm, Tiêu Sở Lam trông đã ổn hơn sau một giấc ngủ dài được nghỉ ngơi, Trạch Vũ đã cho người đến chăm sóc cô, còn hắn thì đi ra ngoài không rõ làm gì.
“Vâng, em ổn.”
Trạch Vũ nhìn cô một lúc, hắn đi tới lấy áo khoác, sau đó cầm cổ tay cô.
“Đứng dậy, hôm nay tôi muốn đưa cô ra ngoài.”
Tiêu Sở Lam không biết hắn có thể làm ra thêm điều gì đáng sợ, bây giờ cô cũng không thể phản kháng.
Trạch Vũ kéo cô ném vào trong xe, sau đó hắn phóng ga đi với vận tốc rất cao, giống như tức giận, lại giống như vội vã, hắn đã dừng xe lại trước một căn nhà rất đẹp, còn đẹp hơn căn nhà hắn ở bây giờ.
“Từ giờ, cô sẽ ở đây với tôi.”
“Tránh tên nhân tình nào đó của cô xông tới làm phiền.”
Tiêu Sở Lam: “...”
“Hiểu chưa? Cô chỉ có thể là của một mình tôi, những kẻ khác đừng hòng động tới!”
“Em hiểu rồi.”
“Xuống xe, vào nhà đi.”
Trạch Vũ đuổi cô xuống xe, sau đó, phóng xe đi ngay lập tức.
Hắn không rảnh rỗi, hắn còn phải đi làm, hắn còn cả một công ty để điều hành.
Nhà hắn là tài phiệt ba đời, từ đời ông đến ba mẹ hắn đều phải gánh trọng trách vô cùng lớn với công ty, nên hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô được.
Tiêu Sở Lam từng nhìn thấy qua vài văn bản tài liệu công việc của hắn, cô đọc qua cũng biết nó rất nặng, không trách hắn lại biến thành kẻ như bây giờ.
Hẳn hắn đã áp lực lắm, có lẽ ngay từ nhỏ đã rất áp lực.
Trạch Vũ được đưa tới nhà cô, ba mẹ anh ta từng có một khoảng thời gian chỉ chăm chú làm việc, không quan tân hắn, để hắn cho ba mẹ cô nuôi giúp vài tháng.
Khi đó thời điểm đầu hắn khá ù lì và khó tiếp cận, mãi cô với An Kiều mới có thể khiến hắn mở lòng.
Cô và An Kiều đã ở cạnh hắn khi hắn bị ba cô cầm roi đánh mông. Vì hắn đã đốt nhà kho của nhà cô chỉ vì muốn về nhà.
Tiêu Chinh rất khó xử, không biết xử lý hắn làm sao thì Trạch Vũ lại đưa roi cho ông, yêu cầu ông phải đánh hắn dạy dỗ.
Dạy bằng bạo lực không phải là một cách hay, nhưng ngay cả Trạch Vũ cũng yêu cầu ông cầm roi đánh hắn thì… hắn cũng thật có vấn đề.
“Chú đánh đi, đánh xong thì trả cháu về.”
Ba mẹ hắn biết được việc hắn làm, chẳng có ý kiến, chỉ nói:
“Anh Tiêu làm gì thằng nhóc đó cũng được, vài tháng tới nó sẽ ở nhà anh nên chúng tôi sẽ không quản tới.”
Nghe cũng biết ba mẹ hắn tín nghiệm ba mẹ cô như thế nào.
Hai nhà Trạch - Tiêu từng là những người bạn vô cùng thân thiết, cho tới vài năm gần đây một vụ tai nạn trấn động đã đem đi ba mẹ của Trạch Vũ, nghe nói lại bị ám sát, cô không rõ lắm, nhưng chắc khoảng được hai năm, lúc đó cô đang chuẩn bị làm phẫu thuật nên hoang toàn không rõ sự kiện bên ngoài.
Từ đó nhà họ Trạch không còn quá thân thiết qua lại với nhà cô nữa, nếu có cũng chỉ là xã giao.
Tiêu Sở Lam đi vào trong nhà, nhìn quanh một hồi rồi bỏ ra ngoài.
Trong lúc hắn đi làm sẽ không trở về nhà, cô có thể ra ngoài một lúc.
Chỉ một lúc thôi, hôm nay là sinh nhật của cô, chắc Trạch Vũ đã quên, nhưng không sao, bây giờ cô sẽ đi thăm mộ An Kiều, tâm sự một lúc, cắm vài nén nhang, tặng cô bạn một bó hoa thật đẹp.
Bây giờ coi không dám gặp ba mẹ mình, cho nên sẽ chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi với An Kiều, vậy cũng đủ rồi.
Cô ghé vào tiệm hoa, mua một vài thứ rồi đi tới chỗ của An Kiều.
Bên ngoài khẳng khiu vài cành cây, sắc trời ảm đạm chán chường, Sở Lam chỉ lại mái tóc, cầm đồ và hoa bước vào trong.
Mộ của An Kiều vẫn rất sạch, không cỏ lá rũ trên phần mộ, cũng không có bụi. Xem ra Lưu quản gia vẫn thường xuyên lui lại đây quét mộ.
Trên phần mộ của An Kiều có sẵn ba bó hoa, thêm của cô nữa là bốn.
Một cái của An Kiều, một cái của Lưu quản gia, thêm bó của cô vào giữa.
“Bó hoa này…”
Cô không nhìn ra là của ai, nhưng hẳn người tặng đã có lòng lắm, chọn ra một bó xuyến chi đẹp như thế.
An Kiều thích hoa xuyến chi, hôm nay cô cũng mua hoa xuyến chi, nhưng thay vì màu trắng thì lại là màu hồng nhạt, đúng với sở thích của An Kiều.
“Hoa trắng cũng rất đẹp.”
Tiêu Sở Lam đặt xuống, chẳng biết là của ai nữa, có lẽ An Kiều cũng sẽ rất thích.
Tiêu Sở Lam nhìn vào di ảnh của cô một lúc, thẫn thờ, rồi rút hương ra châm, cắm vào trong bát tỏa khói hương nghi ngút.
“Năm thứ 3 không có cậu ở bên, tớ vẫn đang sống đây An Kiều…” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong tấm di ảnh, thở dài một hơi, “Lâu rồi mới gặp lại, tớ thật sự có nhiều điều muốn kể với cậu lắm.”
“Nhưng chắc không cần kể đâu nhỉ? Cậu ở trên đó chắc cũng thấy hết rồi.”
“Tớ chỉ muốn than vãn với cậu một chút, tớ…”
Tiêu Sở Lam chưa kịp động tay chân, một tin nhắn từ điện thoại đã quấy rầy cô.
Hôm nay cô không muốn bị thứ này làm phiền, cho nên cầm lên định tắt chuông thông báo, lại vô tình đọc được nội dung tin nhắn đó. Là số lạ, nhưng nội dung mới bất ngờ.
“Tòa nhà XXX chờ cô đến, An Kiều chờ cô tới.”
An Kiều? Rõ ràng An Kiều đã…
Người này muốn câu cô, chắc chắn đó không thể nào là An Kiều, chưa kể đây còn là sim rác.
Nhưng ngộ nhỡ như…
“Không được! Mình phải tới kiểm tra một chuyến!”
Tiêu Sở Lam gấp rút tới điểm hẹn, thật bất ngờ thay, sự việc hiện ra trước mắt giống như một món quà sinh nhật gửi đến cô.
Tay chân cô đều rã rượi rồi.
/37
|