Tiêu Sở Lam chẳng nói được gì cho mình nhưng là ba mẹ thì cô không thể nào để yên được.
“Trạch Vũ, họ là trưởng bối! Anh làm ơn tôn trọng ba mẹ tôi!”
Trạch Vũ cười trừ.
“Có một loại trưởng bối không đáng kính. Cô nói xem, người đó có phải ba mẹ cô không?”
Trạch Vũ vừa dứt lời, đã bị Tiêu Sở Lam tức giận tát hắn ta một cái.
Hắn bật cười suồng sã, bị đánh nhưng hắn chẳng thấy đau chút nào.
Trái lại, Trạch Vũ phấn khích, nắm lấy tóc cô ghì mạnh.
Tiêu Sở Lam đau đớn ôm tay anh phía sau gáy, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Căm phẫn, tức giận, đau khổ đi! Kẻ như cô sống bao năm được bao bọc quá độ hẳn chẳng biết tư vị trái ý mình là thế nào. Tiêu Sở Lam, tôi chắc chắn sẽ cho cô nếm đủ! Tôi cho cô sống không bằng chết!”
Nói rối hắn điên cuồng lao vào như xé xác cô, thật sự muốn cô sống không bằng chết.
Trạch Vũ hành sử rất thô bạo, bản tay năm ngón in hết trên cơ thể cô, nắm đến đỏ ửng.
Tiêu Sở Lam một tuần ở bệnh viện đã gây bao chuyện rắc rối, Tiêu Sở Lam sợ lắm, không còn đơn thuần là sợ đau nữa, càng sợ ánh mắt của người khác nhìn vào hơn.
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt gì, y tá, Chu Diểu, còn cả ba mẹ cô nữa, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì? Những ánh mắt đó gần như xuyên thủng tâm hồn mỏng manh của cô, bọn họ thương cảm hay lo sợ, cô càng cảm thấy đau đớn.
Có lẽ Trạch Vũ nói đúng thật, cô từ nhỏ đến lớn được bao bọc quá kĩ, chưa bao giờ cảm nhận được những điều ngoài tầm chịu đựng, chưa bao giờ sỗ sàng với ánh mắt của những người khác.
Điêu đau khổ nhất, cô phải sẵn sàng để chịu điều này bất cứ lúc nào, chỉ cần cô còn là vợ của Trạch Vũ
Tiêu Sở Lam không thể tự giải thoát mình.
Và không một ai có thể làm điều đó.
Những điều ấy cóp nhặt lại chỉ càng khiến Tiêu Sở Lam cô, càng trở nên khổ sở hơn.
“Trạch Vũ, tôi… hức, tôi không muốn vào bệnh viện nữa! Anh nhẹ nhàng một chút thôi có được không?”
“Tiêu Sở Lam, cô đòi hỏi như thế.”
Hắn dừng lại, kéo dãn khoảng cách, hoàn toàn dừng lại mọi hoạt động.
Tiêu Sở Lam đầu óc mụ mị nhìn xuống, sau khi cao trào cùng hắn không biết bao nhiêu lần, thứ đọng lại trong cơ thể cô không ngừng chảy ra.
Thật bẩn, thật đáng khinh!
Tiêu Sở Lam nhìn hắn, đôi mắt hắn đục ngầu nhìn cô, cười đểu cáng, đưa ra một đề nghị thật béo bở:
“Vậy thì cô phải tự tìm cách thỏa mãn tôi.”
“Phóng đãng trên người tôi cho tới khi tôi vừa ý, tôi sẽ không đánh cô nhập viện nữa.”
Lời hắn nói ra thật nhẹ nhàng, như thể cô sẽ ngay lập tức đồng ý vậy.
Đồng ý cô sẽ trở thành loại người gì, đồng ý trong mắt hắn cô sẽ trở thành loại người gì?
Trạch Vũ muốn làm nhục cô như vậy, cuối cùng chỉ muốn cô trở nên thật hèn hạ.
“Trạch Vũ, tôi yêu anh. Nhưng điều này sẽ không phải điều tôi yêu anh sẽ làm.”
Trạch Vũ ngây ra, nhưng rồi lại phục hồi bộ dạng chán ghét.
“Làm đi? Cô có yêu tôi hay không tôi không quan tâm. Tiêu Sở Lam, cô đừng có yêu tôi, bộ dạng cô nói yêu tôi thật rẻ mạt!”
Hắn nắm lấy cằm cô.
“Cô có phục vụ tôi hay không?”
Đối với đôi mắt chán ghét cực độ của Trạch Vũ, Tiêu Sở Lam khóc nhiều đến nhàm chán, cô tự lau nước mắt, đẩy hắn nằm xuống giường.
“Tôi làm!”
Chẳng cần biết điều ấy đáng sợ thế nào nữa, trước mắt cô không tài nào suy nghĩ nổi, chỉ cần nghĩ đánh đổi để không chịu đau đớn, Tiêu Sở Lam lại có động lực.
Cô chủ động một cách dè dặt, ngồi trên người hắn từ từ tiến đến.
Tiêu Sở Lam rên rỉ, cô đang dần tiến sâu vào trong, cảm giác nóng rát nhưng tiến dần đến tê dại, khiến bụng cô dần dần hiện kên một lớp thịt mỏng căng lên, di chuyển.
“Ư… ha…”
Tiếng rên rỉ nỉ non không ngừng phát ra, Trạch Vũ rảnh rỗi nhìn Sở Lam thượng trên người mình, hắn thấy cô nhún nhảy thích thú như thế, lại buông lời châm chọc:
“Rên to lên, cô đang làm một con điếm mà?”
Tiêu Sở Lam nước mắt chảy dài không cãi lại, bàn tay nhỏ bám trên cơ bụng của hắn, cố gắng làm hài lòng hắn.
Nhưng nhìn hắn có vẻ không vừa lòng, Sở Lam lại bắt đầu gấp gáp.
“Tiêu Sở Lam, cô dừng lại đi.”
Cô nhìn ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn, lo sợ mình làm gì sai, lại kéo ra quỳ dưới chân hắn.
“Cô không có năng khiếu làm con điếm chút nào cả.”
Tiêu Sở Lam cúi đầu, cô có thể như lời anh nói làm một con điếm không lo nghĩ gì ư? Không thể.
Trong lòng cô nghĩ nhiều hơn thế, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Ra hạ sách đi, dùng miệng!”
Tiêu Sở Lam không muốn một chút nào, nhưng cô thậm chí còn chẳng có quyền từ chối, đã bị hắn nhấn đầu xuống.
“Tiêu Sở Lam, nói cho tôi biết, cô là con điếm của ai?”
Cô bị kéo xuống, từ góc nhìn này nhìn lên, Tiêu Sở Lam nhìn Trạch Vũ như một người thật cao lớn, thật đáng sợ.
Tiêu Sở Lam kinh hãi tột độ, khóc rả rích, không có chút phản kháng nào, đôi mắt rớm lệ ngước lên nhìn hắn.
“Tôi là con điếm của anh!”
Ngay lúc này, ở một nơi khác, Chu Diểu run lên, đôi mắt lo lắng còn có sợ hãi ném thẳng chiếc điện thoại trong tay mình đến nát bét.
Y tá nhìn thấy anh quá khích, lo sợ liên lụy bỏ ra ngoài.
Cảnh này anh ta không thể nhìn nổi nữa!
Chiếc điện thoại này được đưa đến tay anh để thay cho một món quà tạ lỗi, khi đem tới cũng không biết là của ai đem tặng làm quà. Nhưng nó lại đem tới một thứ con kinh tởm hơn cả một món quà nguyền rủa.
“Trạch Vũ tên khốn kiếp!”
Màn hình điện thoại kết nối với camera trong nhà Trạch Vũ, liên kết với cả… căn phòng đó.
“Trạch Vũ, họ là trưởng bối! Anh làm ơn tôn trọng ba mẹ tôi!”
Trạch Vũ cười trừ.
“Có một loại trưởng bối không đáng kính. Cô nói xem, người đó có phải ba mẹ cô không?”
Trạch Vũ vừa dứt lời, đã bị Tiêu Sở Lam tức giận tát hắn ta một cái.
Hắn bật cười suồng sã, bị đánh nhưng hắn chẳng thấy đau chút nào.
Trái lại, Trạch Vũ phấn khích, nắm lấy tóc cô ghì mạnh.
Tiêu Sở Lam đau đớn ôm tay anh phía sau gáy, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Căm phẫn, tức giận, đau khổ đi! Kẻ như cô sống bao năm được bao bọc quá độ hẳn chẳng biết tư vị trái ý mình là thế nào. Tiêu Sở Lam, tôi chắc chắn sẽ cho cô nếm đủ! Tôi cho cô sống không bằng chết!”
Nói rối hắn điên cuồng lao vào như xé xác cô, thật sự muốn cô sống không bằng chết.
Trạch Vũ hành sử rất thô bạo, bản tay năm ngón in hết trên cơ thể cô, nắm đến đỏ ửng.
Tiêu Sở Lam một tuần ở bệnh viện đã gây bao chuyện rắc rối, Tiêu Sở Lam sợ lắm, không còn đơn thuần là sợ đau nữa, càng sợ ánh mắt của người khác nhìn vào hơn.
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt gì, y tá, Chu Diểu, còn cả ba mẹ cô nữa, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì? Những ánh mắt đó gần như xuyên thủng tâm hồn mỏng manh của cô, bọn họ thương cảm hay lo sợ, cô càng cảm thấy đau đớn.
Có lẽ Trạch Vũ nói đúng thật, cô từ nhỏ đến lớn được bao bọc quá kĩ, chưa bao giờ cảm nhận được những điều ngoài tầm chịu đựng, chưa bao giờ sỗ sàng với ánh mắt của những người khác.
Điêu đau khổ nhất, cô phải sẵn sàng để chịu điều này bất cứ lúc nào, chỉ cần cô còn là vợ của Trạch Vũ
Tiêu Sở Lam không thể tự giải thoát mình.
Và không một ai có thể làm điều đó.
Những điều ấy cóp nhặt lại chỉ càng khiến Tiêu Sở Lam cô, càng trở nên khổ sở hơn.
“Trạch Vũ, tôi… hức, tôi không muốn vào bệnh viện nữa! Anh nhẹ nhàng một chút thôi có được không?”
“Tiêu Sở Lam, cô đòi hỏi như thế.”
Hắn dừng lại, kéo dãn khoảng cách, hoàn toàn dừng lại mọi hoạt động.
Tiêu Sở Lam đầu óc mụ mị nhìn xuống, sau khi cao trào cùng hắn không biết bao nhiêu lần, thứ đọng lại trong cơ thể cô không ngừng chảy ra.
Thật bẩn, thật đáng khinh!
Tiêu Sở Lam nhìn hắn, đôi mắt hắn đục ngầu nhìn cô, cười đểu cáng, đưa ra một đề nghị thật béo bở:
“Vậy thì cô phải tự tìm cách thỏa mãn tôi.”
“Phóng đãng trên người tôi cho tới khi tôi vừa ý, tôi sẽ không đánh cô nhập viện nữa.”
Lời hắn nói ra thật nhẹ nhàng, như thể cô sẽ ngay lập tức đồng ý vậy.
Đồng ý cô sẽ trở thành loại người gì, đồng ý trong mắt hắn cô sẽ trở thành loại người gì?
Trạch Vũ muốn làm nhục cô như vậy, cuối cùng chỉ muốn cô trở nên thật hèn hạ.
“Trạch Vũ, tôi yêu anh. Nhưng điều này sẽ không phải điều tôi yêu anh sẽ làm.”
Trạch Vũ ngây ra, nhưng rồi lại phục hồi bộ dạng chán ghét.
“Làm đi? Cô có yêu tôi hay không tôi không quan tâm. Tiêu Sở Lam, cô đừng có yêu tôi, bộ dạng cô nói yêu tôi thật rẻ mạt!”
Hắn nắm lấy cằm cô.
“Cô có phục vụ tôi hay không?”
Đối với đôi mắt chán ghét cực độ của Trạch Vũ, Tiêu Sở Lam khóc nhiều đến nhàm chán, cô tự lau nước mắt, đẩy hắn nằm xuống giường.
“Tôi làm!”
Chẳng cần biết điều ấy đáng sợ thế nào nữa, trước mắt cô không tài nào suy nghĩ nổi, chỉ cần nghĩ đánh đổi để không chịu đau đớn, Tiêu Sở Lam lại có động lực.
Cô chủ động một cách dè dặt, ngồi trên người hắn từ từ tiến đến.
Tiêu Sở Lam rên rỉ, cô đang dần tiến sâu vào trong, cảm giác nóng rát nhưng tiến dần đến tê dại, khiến bụng cô dần dần hiện kên một lớp thịt mỏng căng lên, di chuyển.
“Ư… ha…”
Tiếng rên rỉ nỉ non không ngừng phát ra, Trạch Vũ rảnh rỗi nhìn Sở Lam thượng trên người mình, hắn thấy cô nhún nhảy thích thú như thế, lại buông lời châm chọc:
“Rên to lên, cô đang làm một con điếm mà?”
Tiêu Sở Lam nước mắt chảy dài không cãi lại, bàn tay nhỏ bám trên cơ bụng của hắn, cố gắng làm hài lòng hắn.
Nhưng nhìn hắn có vẻ không vừa lòng, Sở Lam lại bắt đầu gấp gáp.
“Tiêu Sở Lam, cô dừng lại đi.”
Cô nhìn ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn, lo sợ mình làm gì sai, lại kéo ra quỳ dưới chân hắn.
“Cô không có năng khiếu làm con điếm chút nào cả.”
Tiêu Sở Lam cúi đầu, cô có thể như lời anh nói làm một con điếm không lo nghĩ gì ư? Không thể.
Trong lòng cô nghĩ nhiều hơn thế, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Ra hạ sách đi, dùng miệng!”
Tiêu Sở Lam không muốn một chút nào, nhưng cô thậm chí còn chẳng có quyền từ chối, đã bị hắn nhấn đầu xuống.
“Tiêu Sở Lam, nói cho tôi biết, cô là con điếm của ai?”
Cô bị kéo xuống, từ góc nhìn này nhìn lên, Tiêu Sở Lam nhìn Trạch Vũ như một người thật cao lớn, thật đáng sợ.
Tiêu Sở Lam kinh hãi tột độ, khóc rả rích, không có chút phản kháng nào, đôi mắt rớm lệ ngước lên nhìn hắn.
“Tôi là con điếm của anh!”
Ngay lúc này, ở một nơi khác, Chu Diểu run lên, đôi mắt lo lắng còn có sợ hãi ném thẳng chiếc điện thoại trong tay mình đến nát bét.
Y tá nhìn thấy anh quá khích, lo sợ liên lụy bỏ ra ngoài.
Cảnh này anh ta không thể nhìn nổi nữa!
Chiếc điện thoại này được đưa đến tay anh để thay cho một món quà tạ lỗi, khi đem tới cũng không biết là của ai đem tặng làm quà. Nhưng nó lại đem tới một thứ con kinh tởm hơn cả một món quà nguyền rủa.
“Trạch Vũ tên khốn kiếp!”
Màn hình điện thoại kết nối với camera trong nhà Trạch Vũ, liên kết với cả… căn phòng đó.
/37
|