Cô nhìn mẹ ruột càng lúc càng âm trầm với khuôn mặt trắng bệch thì tái mặt, suýt nữa ngất lịm.
Khi cô ngã xuống tôi bèn lao tới, đỡ cô đặt xuống một bên.
Lúc này, Liễu Chấn Quốc cũng bị dọa tới mức nghẹn cổ. Ông ta vội lùi lại, hơn nữa còn nhìn tôi với vẻ không dám tin và không dám thở mạnh.
Phụp!
“Vương Thúy Diễm” đột nhiên quỳ xuống, dập đầu về phía tôi.
“Đại nhân ở trên, tiểu nữ gặp oan, không cam tâm theo luân hồi, may có cơ hội gặp đại nhân, mong đại nhân ra tay giúp đỡ”.
Nếu không phải giọng nói của Vương Thúy Diễm đột nhiên trở nên lanh lảnh thì có lẽ người nhà họ Liễu cho rằng tôi đang làm pháp thuật gì đó rồi.
“Cô có oan ức gì?”
Tôi lùi lại phía sau, giữ khoảng cách nhất định.
Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô gái này mở miệng là kêu oan, một mực gọi đại nhân.
Tôi cảm thấy hồ nghi. Dù trên người tôi có tiên gia thì theo lý mà nói cô ta cũng không cần phải tỏ ra cung kính tôi như vậy. Hay là, ma nữ này nhận ra tôi?
“Mẹ, đây là…”
Liễu Nguyệt Như thấy mẹ mình trở nên bất thường thì sợ tới mức run rẩy.
Liễu Chấn Quốc sợ cô làm hỏng chuyện bèn lao lên bụm miệng cô và kéo cô núp phía sau người tôi.
“Đại nhân, năm đó nhà tiểu nữ vì khó khăn, trong lúc bất lực đã tới biệt thự này làm bảo mẫu cho chủ nhà. Không ngờ, vào một đêm, người chủ định hãm hiếp tôi, tôi không chịu bèn đánh chửi tôi".
Sau khi hắn ta thành công, tôi định báo cảnh sát nhưng không ngờ bị bại lộ, thế là tôi bị dìm chết trong bồn nước ở lầu trên”.
‘Vương Thúy Diễm’ vừa nói vừa khóc, khuôn mặt thay đổi liên tục, không biết là nước mắt hay là do âm khí.
“Đáng hận hơn là khi bố mẹ tôi tìm tới thì kẻ đó thấy nhà tôi không ai nương tựa ở trong thành phố này nên cũng hại luôn bố mẹ tôi. Thi thể họ được hắn trôn dưới gốc cây hoa hòe ở sân sau”.
“Hu hu hu”, ‘Vương Thúy Diễm’ nói tới đoạn đau lòng thì lại bật khóc.
Ực.
Tiếng nuốt nước bọt của Liễu Chấn Quốc phá tan bầu không khí im lặng trong phòng.
“Mong đại nhân tìm lại công bằng giúp tôi, xin đại nhân!”
‘Vương Thúy Diễm’ nói xong thì ngưng dập đầu.
Hồn ma thì không biết đau khi dập đầu, nhưng cô ta dùng lực mạnh khiến trán của Vương Diễm Thúy bắt đầu chảy máu.
Tôi suy tư nhìn ma nữ đang nhập vào người Vương Thúy Diễm.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên tôi xử lý chuyện Âm Dương. Mặc dù trước đây không thấy nhiều nhưng tôi luôn đi đường của tôi, bọn họ đi đường của bọn họ. Chúng tôi không bao giờ đụng chạm tới nhau.
Vì thế mặc dù tôi luôn cảm giác cô gái này có gì đó không ổn nhưng lại không thể nói ra.
Suy nghĩ một lúc, tôi chậm rãi lên tiếng.
“Tôi có thể giúp cô, nhưng đêm này, tôi có ba điều kiện cần thỏa ước với cô".
Tôi giơ ba ngón tay lên.
“Thứ nhất, cô không được quấy rầy họ ban đêm, không được tự ý ám thân.
Thứ hai, trong thời gian tôi điều tra, ba người phải có mặt bất kỳ lúc nào khi tôi gọi.
Thứ ba, chuyện này kết thúc, ba người phải vào luân hồi, vãng sanh cự lạc.
Nghe thấy vậy ‘Vương Thúy Diễm’ cảm kích rơi nước mặt và tiếp tục dập đầu: “Đa tạ đại nhân chỉ bảo, đa tạ đại nhân giúp đỡ!”
“Đi đi!”
Tôi phất tay.
Sau đó cơ thể ‘Vương Thúy Diễm’ mềm nhũn ngã xuống đất.
Khi Liễu Chấn Quốc định lao lên đỡ thì bà ta lại rùng mình và tỉnh lại.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai của bà ta.
“Trương Ly rốt cuộc cậu đã làm gì với tôi vậy? Có phải đã dùng yêu pháp gì không?”
Vương Thúy Diễm chỉ vào tôi và hét lên: “Sao, định nhân cơ hội ra tay với tôi chứ gì?”
Bà ta gồng lên khiến máu trên đầu lại chảy xuống.
“Cút, mau cút khỏi nhà tôi, cậu đừng tưởng…”
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang lên.
Liễu Chấn Quốc tát rất mạnh, khiến Vương Thúy Diễm ngây người.
“Câm miệng! Bà ăn nói linh tinh cái gì vậy. Nếu không phải cậu ấy tới giúp thì cả nhà ta đã chết hết rồi!”
“Mẹ, vừa rồi, vừa rồi…Thứ đó đã ám lên người mẹ nói chuyện với Trương Ly đấy”.
Liễu Nguyệt Như cũng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và giải thích.
“Ám, ám thân?”, Vương Thúy Diễm tái mặt, không nói nên lời.
“Không ám lên bà thì ám lên người con gái bà sao?”
Tôi cười như không cười nhìn Vương Thúy Diễm: “Đi xử lý vết thương đi, để tránh ngày mai hồn ma nhập vào lại bị thương nặng hơn và để lại sẹo đấy”.
Vương Thúy Diễm lắp bắp. Bà ta có nỗi khổ mà không thể nói ra nhưng vì tính mạng của cả gia đình nên đành nín lặng.
Liễu Chấn Quốc lo lắng dìu Vương Thúy Diễm đi bôi thuốc. Còn Liễu Nguyệt Như thì sợ hãi ở phía sau tôi, không dám nói một lời nào.
“Phòng tắm tầng hai ở đâu?”, tôi hỏi.
Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng ửng đỏ: “Trong, trong phòng của tôi…”
Liễu Nguyệt Như giải thích, khi họ dọn vào, lầu hai chỉ có một nhà tắm. Bây giờ có thêm nhà tắm mới là do sau này họ xây thêm.
Tôi lần đầu tiên bước vào phòng con gái dưới sự dẫn đường của Liễu Nguyệt Như.
Phòng thật thơm, phong cách màu hồng, đúng ra phải đầy sự ấm áp nhưng lại khiến người ta có cảm giác thật lạnh giá.
Chính là ở đây, không sai.
Nhà tắm chính là sát huyệt của căn phòng này.
Muốn minh oan cho hồn ma thì phải biết được cô ta đã chết được bao lâu. Hồn ma không có khái niệm thời gian, thậm chí có rất nhiều ký ức trở nên mơ hồ. Cũng chỉ có hồn ma oán hận cực sâu thì mới nhớ những chuyện trước khi chết khiến cô ta không thể buông bỏ được.
Nếu không, người chết cũng giống như đèn tắt, ký ức cũng không còn.
Vì vậy, dù tôi có hỏi về trục thời gian thì cũng vô ích nên đành phải tự điều tra.
“Trương, Trương Ly, tôi sợ, tôi…Tối nào cũng tắm ở trong này…”
Đột nhiên, Liễu Nguyệt Như nghĩ tới việc hồn ma nói bị dìm chết trong bồn tắm thì òa khóc.
Trong nỗi hoảng sợ, cô ôm chặt cánh tay tôi. Hai chân run rẩy như muốn đổ về phía người tôi…
Một mùi hương dịu nhẹ và có phần kỳ lạ phả vào mũi, khiến tôi đang chú ý tìm sát huyệt thì bỗng giật mình, cảm thấy bấn loạn.
Mười năm qua, phải gánh trọng trách thông gia từ nhỏ, tôi không dám gần gũi với cô gái nào, tới cơ hội trò chuyện cũng ít tới mức đáng thương.
Bởi vì mười năm qua tôi luôn ở trong phòng nghiên cứu tâm huyết mà ông nội để lại.
Lần này bỗng nhiên một cú sốc lớn ập tới khiến tôi như bị kích thích.
Huống hồ, Liễu Nguyệt Như còn là một cô gái xinh đẹp vô cùng…
Một người thật thà như tôi cũng nhanh chóng có phản ứng kỳ lạ.
Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Khi cô tắm ở đây, có khi nào nghĩ tới…”
Tôi khựng lại, không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Gì cơ?”
Liễu Nguyệt Như càng lúc càng mềm nhũn trong lòng tôi. Đến giọng nói cũng trở nên dịu dàng khiến người khác phát run.
Bộ dạng này khác hoàn toàn với với con người cô khi nãy.
Tôi nhanh chóng tính toán.
Không được để tình trạng này lâu.
Xem ra tôi đã quá xem thường chuyện này rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ham muốn trỗi dậy kia và đặt tay lên huyệt Thần Thông của Liễu Nguyệt Như.
Con người có Tam Dương Hỏa, Tứ Thần Thông.
Tam hỏa tắt thì hồn mất. Thần thông không còn thì phách tán.
Liễu Nguyệt Như sống đã nhiều ngày ở nơi có sát huyệt nên Tam Dương Hỏa ở môi trường âm hàn như thế này đã dần tắt.
Hôm nay cô lại bị dọa sợ như vậy thì Tam Hỏa Thần Thông rất dễ bị thứ không sạch sẽ xâm nhập khi bất ổn.
Đến ngay cả ánh mắt của hồn ma chết dìm kia nhìn Liễu Nguyệt Như cũng đã có sự thay đổi…
/400
|