“Tạm thời chúng ta đừng nghĩ xa như vậy, ngày mai là lễ Vu Lan, quỷ môn mở cửa.
Hung khí của hồn thể ở đây sẽ dâng cao, tới khi đó sẽ càng có nhiều hồn thể tập trung ở đây hơn.
Đến cả tôi cũng không thể trấn áp được bọn họ”.
Lăng Linh làm việc cũng vô cùng gọn gàng, dứt khoát.
Việc mà nghĩ không thông sẽ không bao giờ day dứt.
Tôi khẽ sững sờ, vội vàng không nghĩ lung tung nữa.
Lăng Linh nói không sai, việc cấp bách bây giờ chính là phá vỡ được hung trận Bách Minh Pha trước mới đúng.
Nhưng cô ấy cũng nói rồi.
Một khi hung trận thành hình thì đám hồn thể đã trở thành một phần của đại trận nếu mà cứ cứng nhắc sẽ không được.
“Giờ xem ra, chúng ta chỉ còn cách làm sao để siêu độ cho bọn chúng mà thôi”.
Tôi suy nghĩ đủ mọi cách nhưng bất luận là cách nào cũng đều chỉ có một con đường duy nhất có thể đi.
Đó là siêu độ cho bọn họ.
Lần này Lăng Linh có vẻ đồng tình với ý của tôi.
Cô ấy gật đầu sau đó nhún vai.
“Kêu tôi đánh đánh giết giết thì tôi còn biết, việc siêu độ tôi không làm được”.
Tôi mím môi nhìn ông Tôn.
Phật, Đạo đều có pháp môn siêu độ hồn thể.
Nhưng Đạo học coi trong hơn cả là Thiên đạo luân hồi, nhân quả có trật tự.
Nếu như không phải vì bất đắc dĩ thì sẽ không chủ động phá vỡ trật tự thiên đạo và tùy ý siêu độ cho hồn thể.
Phật giáo thì khác.
Phật Đạo coi trọng vấn đề đau thương, khổ sở nên luôn mong muốn có thể siêu độ cho các vong hồn trong thiên hạ.
Pháp thuật có sự truyền thừa, với những chuyện như này mà giao cho một vị hòa thượng lợi hại thì rất dễ dàng.
Thế nhưng giao cho tôi và ông Tôn thì e rằng sẽ có chút rắc rối.
Rõ ràng là ông Tôn cũng nghĩ như tôi.
Thấy tôi nhìn mình, ông ấy cũng tỏ vẻ âu sầu.
“Nếu như siêu độ tám, mười tên thì đối với tôi đương nhiên không là gì.
Thế nhưng một trăm tên thì tôi…”
Ông Tôn còn chưa nói xong thì Lăng Linh đã quay qua trừng mắt với ông ấy.
“Ông lừa người khác còn được nhưng không lừa được tôi đâu.
Gần đây bảo bối nhà họ Uy mất không ít, trong đó có Chân ngôn bát bảo chuyển kinh luân, đó là pháp khí tốt nhất dùng để siêu độ vong hồn do sư tổ mật tông truyền lại.
Ông Tôn, ông có biết bảo bối đó ở đâu không?
Lăng Linh nhìn ông Tôn với vẻ cười như không cười.
Đôi mắt lấp láy như nhìn thấu tâm can của người khác.
Quả nhiên, ông Tôn hiếm khi nào đỏ mặt thì giờ có chút không nén lại được.
“Khụ…còn có chuyện như vậy sao? Để tôi nghĩ xem…Hầy, đúng là, đúng là hình như ở trên người tôi thật, hehe…”
Bị Lăng Linh vạch trần, ông Tôn lúng túng xoa tay sau đó tự nguyện lấy ra một thứ có màu vàng.
“Lăng Linh thấy đấy, dù sao đây cũng là pháp khí Phật môn, dù có chuyển kinh luân này thì tôi cũng không thể tạo ra được một phần mười uy lực của nó”.
.
/400
|