Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy tò mò với cô Lăng Linh.
Trước đó tôi chỉ cho rằng cô ấy là người cản thi của Tương Tây mà thôi, nhưng giờ xem ra không giống lắm.
“Sư phụ, sư phụ đánh giá cao đệ tử quá rồi. Nếu không phải do Lăng Linh nương tay thì tôi nào dễ thoát ra như vậy chứ”.
Tôi cười hi hi với ông Tôn đang không ngừng khen ngợi mình ở bên cạnh.
Lời nói này không phải do tôi khiêm tốn.
Giờ đây khi tâm đã lắng xuống thì có rất nhiều việc tôi cũng có thể nghĩ thông suốt được.
Ảo ảnh lúc trước lặp lại chân thực vô cùng, hơn nữa cảnh vật còn không ngừng thay đổi . Có thể nói, có thể vận dụng ảo ảnh trận tới mức khéo léo như vậy thì chắc chắn bản lĩnh của Lăng Linh không hề thấp kém.
Một người có tài năng bất phàm như vậy, rõ ràng là có thể giấu chuông đồng ở chỗ kỹ hơn và chỉ cần thêm một lúc nữa là chắc chắn tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.
Thế nhưng cô ấy lại đặt chuông đồng ngay vị trí dễ đập vào mắt nhất. Như vậy thì tôi mới có thể tìm thấy được.
Tôi nhìn chăm chăm Lăng Linh ở trước mặt mình. Cô gái này trông ít tuổi nhưng thủ đoạn thì thâm sâu khó lường.
Tôi cười hi hi trả lại cái chuông cho Lăng Linh.
Với cao thủ như vậy thì hiện tại tôi không muốn làm kẻ địch chút nào.
Lăng Linh nhận lấy chiếc chuông, buộc vào tay, sau đó chớp đôi mắt lấp láy nhìn tôi một lúc và khen một câu nửa vời.
“Cũng là người thông minh nhỉ”.
Tôi cười với cô ấy.
“Cô Lăng đêm hôm đến đây là muốn ở lại sao?”
Vừa hỏi tôi vừa thầm nhẩm xem trong nhà có còn đủ phòng hay không.
Giờ ông Tôn và Tam Thanh ở trong phòng có quan tài hai mẹ con, Liễu nguyệt Như và Phương Tuyết ngủ cùng phòng, còn một phòng là Nguyễn Vân và một phòng của tôi.
Nếu tính ra thì đúng là chẳng còn phòng nào cho Lăng Linh ở được.
Nhưng tôi không thể nói thẳng ra, nếu không, khác gì đuổi người ta đi chứ.
Với tính cách của Lăng Linh, chỉ cần tôi dám đuổi cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ san bằng nhà của tôi mất.
“Anh không cần lo lắng chỗ ở cho tôi. Đối với tôi mà nói, nơi nào cũng có thể dung thân được”.
Nói xong, Lăng Linh quay người búng tay, cái hung thi cháy đen xì lập tức nhảy ra phía sau cô ấy.
“Trương Ly, cho anh thêm một ngày sắp xếp. Thứ bên trong cao ốc Phương Viên, tạm thời tôi sẽ chống đỡ giúp anh. Nhưng ngày kia, là ngày gì chắc anh cũng biết, tới khi đó Quỷ môn mở cửa, tôi sẽ không cầm cự nổi đâu”.
Lăng Linh nói dứt khoát, hào sảng và sau đó cùng hung thi nhảy qua tường ra ngoài.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn Lăng Linh có cửa không đi mà lại nhảy qua tường và hỏi ông Tôn cũng đang kinh ngạc đứng bên cạnh.
“Sư phụ, rốt cuộc cô gái này có lai lịch như thế nào?”
“Lần này thì người làm thầy như tôi không cần vòng vo nữa. Tôi thật sự không rành về thân thế của cô gái này. Chỉ biết cô ấy học đủ thứ, cái gì cũng biết một chút, biết thuật hàng thi, vu cổ, hàng đầu. Thậm chí còn biết cả y thuật mà đến Tam Thanh còn phải chịu rơi vào thế hạ phong nữa. Cậu thấy xem tới cả ảo ảnh trận của bà Tư mà cô ấy còn biết dùng. Thế nhưng ai dạy cô ấy những thứ đó thì không ai biết, đến việc hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi cũng không ai biết.
Ông Tôn chậc lưỡi với vẻ cảm thán.
“Chúng tôi đoán, có thể cô ấy dùng Trú nhan thuật, nhìn thì ít tuổi nhưng thực ra có khi lại là bà lão hàng trăm tuổi rồi cũng nên.
Tôi nhìn ông Tôn với vẻ kinh ngạc.
“Thần bí vậy cơ à? Một nhân vật lợi hại như vậy có khi nào cũng dựa vào nhà họ Uy không?”
Ông Tôn nhún vai.
“Vậy thì có ai nói đó, tụ lại vì lợi ích. Còn nhớ Đại Lạt Ma lúc trước tôi đối đầu không? Cái tên chết tiệt đó cứ lao đầu với con bé nhà họ Uy, vốn định lấy người ta luyện pháp khí, nhà họ Uy làm được không? Cuối cùng sau khi bị nhà họ Uy phát hiện đã giải quyết trực tiếp và Đại Lạt Ma chết vô cùng thảm kia kìa”.
Nhắc tới Đại Lạt Ma, giọng điệu ông Tôn có vẻ tiếc nuối lắm, thế nhưng khuôn mặt lại để lộ ra vẻ sung sướng.
“Người giết chết Đại Lạt Ma khi đó không phải ai khác chính là Lăng Linh, vậy nên đã biết tại sao tôi lại khách khí với cô ấy như vậy chưa? May mà số cậu lớn, tôi tưởng suýt nữa phải lượm thi thể cho cậu rồi chứ!”
Ông Tôn nhìn tôi với vẻ sợ hãi sau đó ưỡn người với dáng vẻ buồn ngủ.
“Có điều giờ chắc Lăng Linh không còn ý thù địch gì với cậu nữa đâu. Hơn nữa cô ấy nói không sai, ngày mốt là tết Vu Lan, khi đó Quỷ môn mở cửa, cao ốc Phương Viên chắc chắn sẽ có chuyện bất thường”.
Nói xong, ông Tôn vỗ vai tôi.
“Nghỉ ngơi cho tốt vào cậu nhóc, tới khi đó không biết chừng sinh mạng của toàn bộ người dân trong thành phố đều nằm trong tay cậu đấy”.
Sau khi nói xong một câu đầy ý vị thì ông Tôn quay về phòng nghỉ ngơi.
Còn tôi sau khi bị hành hạ một trận thì toàn thân mệt rã rời, cũng chẳng nghĩ được nhiều, nằm xuống giường là ngủ say một giấc.
Có điều trong giấc ngủ này, tôi mơ thấy Tam Thanh.
Tam Thanh trong giấc mơ không khác gì trước đây, chẳng nhìn thấy có vẻ gì là vui mừng tới chảy nước mắt hay tung hô rối rít cả.
Tam Thanh chỉ bắt tôi ngồi khoanh chân, hơn nữa còn thầm đọc thuật Chu dịch bát quái bên tai tôi, cứ thế đọc cả một đêm…
Cho tới ngày hôm sau khi Liễu Nguyệt Như gọi tôi dậy thì tôi vẫn còn mơ hồ trong mớ hỗn độn của Bát quái chu thiên.
/400
|