Chồn cũng giống như những loại động vật có vú khác, có phân cấp bậc và cũng phân kẻ đứng đầu. Hơn nữa điều thú vị nhất là bọn chúng không có kẻ đứng đầu mà còn có cả quân sư.
Kẻ đứng đầu có nhiệm vụ dẫn dắt toàn tộc quần sinh tồn, còn quân sư thì phụ trách chỉ huy và đưa ra mưu sách.
Nếu theo như những gì Tào Thần nói thì con chồn mà anh ta đắc tội có lẽ đã có tu vi hàng trăm năm, chỉ thiếu một bước nữa là thành tiên. Con chồn đó có lẽ đã có cấp bậc thần tiên trong bầy của chúng, những con chồn khác nhìn thấy nó đều phải quỳ lạy hành lễ.
Với một sự tồn tại như vậy mà nó lại có thể dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của người khác sao?
Thế là lúc này công dụng của quân sư được thể hiện. Nó sẽ chọn ra một con chồn chịu đổi mạng trong bầy.
Như vậy, chỉ cần con chồn kia có ở đây thì sẽ có một bầy đi theo nó.
Và cái hố tuyệt hộ này là tôi chuẩn bị để cho bọn chúng.
Giờ đây vùng nông thôn không giống như trước kia nữa, mức sống của người dân đã được nâng cao, nhà nhà đều có nhà lớn sân rộng tường bao quanh.
Mục đích của việc xây tường bao quanh đương nhiên là để đề phòng những loại động vật bắt gà trộm chó, vì vậy họ thường xây tường rất cao và còn ghim cả mảnh sành vào đầu bờ tường.
Như vậy khi những còn chồn muốn nhảy vào trong sân thì đều phải chuẩn bị tình huống sẽ bị đám mảnh sành kia cứa rách bụng.
Những thứ ăn được mà không thể trộm thì đương nhiên không thể tồn tại. Vì vậy giờ ở vùng nông thôn, cơ hội nhìn thấy chồn cũng ít đi.
Tôi đã nhắm đúng vào điều đó nên mới đào cái hố này.
Thực ra đối với cái hố như thế này mà muốn bắt một con chồn trưởng thành sẽ rất khó. Chồn trưởng thành có trí thông minh không kém gì so với đứa trẻ hai, ba tuổi. Với cái bẫy quá rõ ràng thế này thì bọn chúng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Thứ tôi muốn bắt chính là chồn nhỏ.
Chồn nhỏ thường xốc nổi, nôn nóng, nhìn thấy cái hố như thế này đối với chúng mà nói giống như chiếc hộp Pandora vậy, không chui vào thì đúng là có lỗi với bản thân.
Hơn nữa trong cái hố của tôi còn có cả gà nướng nữa chứ.
Chỉ cần một con chồn chui vào thì nó muốn chui ra cũng khó.
Miệng hố đều là dầu, hơn nữa cái hố còn hơi xiên, muốn bò ra thì thật sự là phải tốn sức.
Bò không ra được sẽ gọi đồng bọn tới cứu, vì vậy một còn lọt hố thì sẽ có một con khác mò tới.
Đây chính là cái gọi là hố tuyệt hộ.
Nếu là tháng chạp thì cái hố này sẽ còn phát huy tới cực hạn, đổ nước vào hố, đợi khi nước đóng băng thì chỉ cần một con lọt vào thôi cũng sẽ không thể nào bò ra được.
Tôi khom người nhìn vào trong. Mặc dù không thể nhìn rõ nhưng tôi có thể mơ hồ thấy không chỉ có một con.
Tôi hài lòng lấy từ trong người ra một cái bật lửa và ngồi bên cạnh cái hố.
Tôi bật lửa lên và bắt đầu hành hạ đám chồn con này.
Nói là hành hạ nhưng thật sự tôi không dám ra tay, dù sao thì cái thứ này cũng quá tà ma, tôi mà ép chúng quá thì ai biết được chúng sẽ làm ra những chuyện gì.
Tôi đốt một lá cây khô và vứt vào bên trong cái hố.
Lá rơi vào đáy hố chỉ còn lại là đốm lửa nhưng đã đủ để dọa đám chồn kia sợ hãi kêu lên the thé.
Thứ tôi muốn chính là âm thanh đó.
Tôi khẳng định con chồn già kia chắc chắn ở gần đây và nó sẽ bước ra đàm phán với tôi.
Tôi chậm rãi nhặt những thứ có thể đốt được và lại vứt vào cái hố.
Thi thoảng lửa còn chưa tắt khiến cho lông đám chồn cháy kêu xì xì và chúng thét lên.
Cũng không biết tôi đã ngồi bao lâu, lâu tới mức tôi không còn biết nhặt thứ gì để đốt nữa. Đám chồn con trong hố cũng kêu tới mức khản giọng mà con chồn kia vẫn chưa chịu lộ mặt.
Tôi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực ra thì đang sốt ruột lắm rồi.
Tôi nhìn trời mỗi lúc một tối, nếu chuyện này không giải quyết trước lúc trời sáng thì e rằng sẽ loạn hết mất.
Tôi vội lấy điện thoại ra nhìn giờ. Lúc này đã là hơn tám giờ, tôi bèn gọi điện cho Tào Thần.
“Phía anh thế nào rồi?”
Giọng nói của Tào Thần trong điện thoại có phần mệt mỏi.
“Trương đại sư, tôi quên không nói cho cậu, lúc chiều sau khi chúng ta gọi điện xong không lâu thì vợ tôi kêu đau bụng nên giờ đang ở trong bệnh viện đợi sinh rồi”.
Tôi nghe thấy vậy thì chột dạ.
Hỏng rồi! Lẽ nào con chồn không xuất hiện là vì nó đã ra tay, nó muốn liều mạng với tôi sao?
Tắt điện thoại, tôi trầm mặt nhìn xung quanh sau đó quay người thò tay vào trong cái hố.
Trong hố có vài con chồn, nếu như cứ thế thò tay vào thì sẽ bị chúng cào cho chảy máu, nhưng giờ tôi không sợ, bọn chúng đã sớm bị đám lửa vứt vào trong dọa sợ chết khiếp rồi.
Tôi thò tay vào thì túm được ngay đuôi của một con chồn con.
Tôi dùng sức, kéo nó ra khỏi cái hố.
Sau khi lôi ra, con chồn kia dường như sợ quá nên tới cả việc giãy giụa cũng không biết.
Tôi nghiến răng, lấy bật lửa ra, giơ con chồn lên cao và bật lửa vào đầu của nó.
Ngọn lửa đốt vào đầu con chồn, vừa đau vừa nóng, mặc dù không chết nhưng vô cùng khó chịu.
Con chồn con không chịu được nữa nên giãy giụa và gào thét.
Tôi dùng lực siết mạnh nó và nhìn chăm chăm về phía trước hét lên.
“Hôm nay tao đã dám đào cái hố này là dám làm chuyện tuyệt hộ. Nếu không bước ra thương lượng thì tao sẽ lột da nó, và nướng nó cho chó ăn.
Câu nói của tôi đúng là đã mang hận tới tận xương tủy rồi.
Tôi lột da rồi nướng chín, đây có thể nói là thủ đoạn mà các thầy phù thủy thích làm.
Để tạo ra được sự oán hận tới cực độ của đám chồn.
Vì vậy bọn chồn sợ nhất là điều này.
Quả nhiên tôi vừa dứt lời thì có một con chồn to chậm rãi từ sau gốc cây trước mặt bước ra.
Với đôi mắt u ám màu đỏ và màu lông trắng vàng xen kẽ.
Đây chính là con chồn đã chặn đường chúng tôi.
Nó nhìn tôi chăm chăm và từng bước đi lại gần, sau đó khi còn cách tôi tầm một mét thì nói chậm rãi ngồi xuống.
Thực ra có thể nhìn ra ít nhiều tôi cũng cảm thấy căng thẳng. Dù gì nó cũng sắp thành tiên mà đạo hạnh lại bị hủy hoại, chỉ riêng dựa vào việc tu luyện mấy trăm năm thì nó đã có thể chơi tôi đến chết rồi.
Giờ tôi khiêu chiến chẳng qua là vì muốn bóp nghẹt mạch sống của nó.
Nó là niềm tín ngưỡng của những con chồn khác. Nếu đến cả đồng đội của mình mà nó không cứu thì nó sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm.
Đạo lý này giống y như ở con người vậy.
Thấy nó ngồi xuống, tôi nuốt nước bọn rồi mới mở miệng đàm phán với nó.
“Tao biết nhà họ Tào đã hủy hoại đạo hạnh mấy trăm năm của mày nhưng mạng người liên quan tới trời đất, có trật tự nhân quả, mày báo thù chuyện năm xưa anh ta không lên tiếng thì cũng thôi, giờ còn hại cả gia đình anh ta, đây đúng là tạo ác! Nếu với tu vi như vậy, dù có thành tiên thì cũng chẳng phải chánh đạo gì!”
Tôi mở miệng ra là lấy đạo lý chèn ép để khiến nó cảm thấy vô lý.
Nhưng tôi bỗng nghĩ sai một vấn đề.
Cái thứ này lại có thể nói đạo lý với bạn sao?
Nghe tôi nói xong, con chồn kia chẳng có chút phản ứng gì, chỉ chằm chằm nhìn tôi khiến tôi hoảng sợ.
Mẹ kiếp, cái thứ này định dùng khí thế để hạ gục tôi sao?
/400
|