“Những lời nói của bác tài xế này không sai nhỉ!”
Vết thương của Tam Thanh vẫn chưa khỏi hoàn toàn rồi bị đày đọa cả một đoạn đường nên giờ có phần yếu ớt, thế nhưng khi nhìn thấy cao ốc Phương Viên thì đôi mắt Tam Thanh lại sáng rực lên như tinh thần được lấy lại.
“Cháu trai, có nhìn ra điều gì không?”
Hai chúng tôi đứng bên đường nhìn tòa cao ốc và cảm thấy hoảng hốt.
“Sư thúc, sư thúc nói xem có phải thời gian đang quay ngược không? Sao tòa cao ốc Phương Viên nhìn như không xảy ra chuyện gì hết vậy, không hề giống âm trạch, hơn nữa bao nhiêu người cũng nhìn thấy cả, chắc chắn không thể là ảo ảnh được”.
“Bỏ hai từ ‘chắc chắn’ đi cho tôi! Hành nghề âm dương mà nói chắc nịch thế thì cẩn thận lại tự mình tát mình đấy”.
Tam Thanh ngẩng cổ nhìn một lúc rồi quay đầu dạy tôi một câu.
“Cậu nói thời gian quay ngược thì cũng thôi, ảo ảnh thì cũng thôi, không phải là không có khả năng. Đi thôi, chúng ta tới đó xem sao”.
Tôi dìu Tam Thanh đi về phía cao ốc Phương Viên.
Cả đoạn đường, tôi phát hiện ra trung tâm thành phố vốn náo nhiệt thì giờ đến một bóng người cũng không có, đến cả những cửa hàng gần đó cùng đều đóng chặt cửa.
“Sư thúc, sư thúc nói xem lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không sợ tạo ra phiền phức sao?”
Từ xưa tới nay tà luôn có chánh đàn áp, nhất là đối với trận chiến như hiện tại. Để tránh xảy ra loạn lạc, phía trên nhất định phải có người bình định chiến sự.
Nếu không, những tin tức thế này mà đưa lên, không chỉ gây ra sóng gió mà còn khiến cả thiên hạ đại loạn.
“Theo lý mà nói thì đúng là như vậy nhưng sao sao tôi cảm thấy lần này có chút bất thường nhỉ?”
Bôn ba cả hành trình rồi lại khiến Tam Thanh bị thương toàn thân. Nên giờ dù được tôi dìu thì Tam Thanh cũng mất sức nên mới đi được nửa đoạn đường thì đã vã cả mồ hôi.
Thấy Tam Thanh như vậy nên tôi phải đi chậm lại.
“Sư thúc nói vậy là thế nào?”
“Cậu xem, xã hội bây giờ, thông tin phát triển như vậy, có chút tin tức vậy thôi mà cũng đưa lên, vài giây là có thể truyền khắp nơi nơi, huống hồ đây còn là một chuyện tà môn như thế?”
Tam Thanh thở hồng hộc và phân tích cho tôi. Tiếp theo Tam Thanh không nói nhưng tôi đã hiểu ra.
Từ khi chúng tôi nhận được thông tin thì thời gian hồi phục diện mạo của tòa nhà Phương Viên không phải là chuyện một ngày mà ít nhất cũng phải hai ngày rồi.
Có hai ngày nhưng không hề thấy có ý định giấu nhẹm tin tức và cũng không gặp cao thủ nào ra tay.
Điều này cực kỳ bất bình thường.
“Lẽ nào chuyện này kỳ dị quá nên phía trên không ém được sao?”
Tôi lầm bầm.
Tam Thanh nghe tôi nói vậy thì tức giận, mặc kệ cơn đau trên người, giơ tay lên đập bốp vào đầu tôi.
“Cái đồ ngốc thì biết được bao nhiêu chứ? Cao nhân thực sự bên ngoài có bao nhiêu người, tất cả đều vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy. Nhất là bộ môn ‘chấp pháp’, năng lực của họ không phải là điều mà cậu có thể đoán ra được đâu. Đừng nói là chuyện này, ngay cả đại trận thống trị thiên hạ thì phía trên cũng có cách để dập tắt luôn”.
Một câu nói vô ý của tôi mà như động phải nọc của Tam Thanh vậy, khiến Tam Thanh tức giận đùng đùng, ra tay thẳng thừng, đập bôm bốp vào đầu tôi.
Tôi xoa đầu, liếc nhìn Tam Thanh và không nói gì, chỉ thầm tính toán.
Lẽ nào Tam Thanh còn có liên hệ sâu sắc với những bộ phận đó sao?
Thông qua những ngày tiếp xúc vừa rồi khiến tôi càng thêm tò mò và nghi ngờ về thân phận của Tam Thanh và ông Tôn. Xem ra sau này nếu có cơ hội thì tôi phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Vừa đi vừa nói, chúng tôi đã đi tới con đường nơi có tòa cao ốc Phương Viên.
Vừa bước được hai bước thì bỗng có người lao tới nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.
“Người anh em, lâu quá không gặp”.
Cả đoạn đường đến một bóng người không thấy. Ngoài hai chúng tôi ra thì bốn bề đều im phăng phắc, thế mà đột nhiên có âm thanh vang lên khiến tôi và Tam Thanh sợ hết hồn.
Tôi vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người đàn ông trước mặt nhìn khá quen.
“Sao? Không nhận ra tôi nữa à?”
Người đàn ông thấy tôi nhìn với vẻ nghi ngờ thì vội vàng vỗ đùi, chỉ về phía sau mình.
“Cậu quên chuyện tối hôm đó đã làm ở cửa hàng của tôi sao?”
Người đàn ông nói như vậy khiến tôi bỗng nhớ ra thân phận của ông ta.
Đó chính là ông chủ có siêu thị bị làm thành trận nhãn.
Tôi mơ hồ nhớ lại, sau khi phát hiện ra quan tài dựng đứng bên trong vào đêm hôm đó đã khiến những xác chết cụt tứ chi kia kinh động. Sau đó ba người chúng tôi bị bao vây tấn công, tôi bị xác chết cụt tứ chi ghì chặt chân, còn ông chủ thì nhảy ra khỏi cái hố và bỏ chạy.
Sau đó ông ta có chạy thoát được hay không thì tôi thật sự không biết.
Tôi và ông Tôn cũng đi tìm thi thể ông ta ở quanh khu vực ngay sau đó nhưng tìm khắp cả siêu thị cũng không thấy đâu nên tôi luôn cho rằng có lẽ ông chủ này mạng lớn và đã thoát được sự tấn công của những hành thi kia.
Giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, tôi bỗng thở phào và bất giác cảm thấy vui mừng.
“Ông chủ, thần sắc tốt đấy, xem ra chuyện tối hôm đó không khiến ông bị thương nhỉ, đúng là mạng lớn!”
Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta. Ông chủ cũng có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi. Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng dù gì cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nên hai người khi gặp mặt cảm thấy vô cùng gần gũi.
“Người anh em, đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết tối hôm đó tôi đã thoát như thế nào, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì tôi phát hiện ra là mình đã ở nhà rồi”.
Tôi gật đầu cảm thán và tiếp lời ông ta.
“Xem ra chuyện tối hôm đó đã khiến ông mạnh dạn lên nhiều nhỉ, ông xem ở quanh đây đến một bóng người cũng không có mà ông cũng dám có mặt”.
Tôi vừa nói vừa cười he he, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ.
Chẳng phải sao? Tôi đã nói ra được điều kỳ lạ nhất rồi vậy mà trước đó không hề phát hiện ra.
Từ lúc chúng tôi bước xuống xe và đi tới đây, đến cả tiếng động trong mỗi căn nhà đều không có, cả con đường giống như con đường ma, đến một bóng người cũng không thấy đâu.
Nơi không có người thì siêu thị còn mở cửa làm gì?
Dù ông chủ này có to gan tới mức nào và không hề sợ tòa cao ốc kỳ dị nhưng có cần thiết phải mở siêu thị ở một nơi vắng ngắt như thế này không?
Khuôn mặt tôi cứng đơ khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh. Nhất thời, tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông chủ có phần kỳ lạ.
Ông chủ không vội trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn tôi một lúc rồi mới cười với vẻ ngượng ngùng và nói.
“Hài, tôi là ông chủ siêu thị thì phải chăm sóc cho siêu thị của mình chứ. Hơn nữa, ở đây không phải không có người mà là chưa tới lúc. Đợi lát nữa sẽ có nhiều người tới mua đồ ở chỗ tôi lắm”.
Nói xong, ông chủ lại cười với tôi và hỏi ngược lại.
“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”
Câu nói vang lên, đôi mắt ông ta bỗng như rực lửa…
/400
|