Không biết tại sao nhưng khi nghe tôi hỏi như vậy, gương mặt Tam Thanh thoáng hiện ra vẻ cổ quái.
Tam Thanh nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, như thể định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy Tam Thanh phản ứng như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra.
Tam Thanh đã ngất xỉu trước khi cổ thi hoàn hồn, lại chỉ vừa mới tỉnh lại cho nên những việc xảy ra trong động lúc về sau, sư thúc tôi đều không biết.
Cho nên tôi cố gắng kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra một cách nhanh nhất có thể. Ngay cả việc tôi bị cổ thi kia đè trong đường hầm tôi cũng không dám giấu giếm.
Nghe tôi miêu tả, Tam Thanh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói.
"Không cần, phong ấn hay không phong ấn đều chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa còn có Hồ đại tiên ở trong đó, mặc dù cổ thi kia đã hoàn hồn nhưng một khi ông nội cậu đã nhờ cậy thì Hồ đại tiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nó ra ngoài hại người. Nếu không thì sau này Hồ đại tiên biết đối mặt với thế nhân ra sao".
Nói dứt lời, Tam Thanh lại giục tôi mau rời khỏi đây.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì mấy học sinh tự nhiên đi ra ban nãy vẫn đi qua đi lại như con thoi bên cạnh chúng tôi.
Mà lúc đi qua chúng tôi, bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi.
Cảnh tượng này giống hệt như cảnh tượng chúng tôi thấy khi mới đến đây.
Có điều lần này tôi không thấy được tam hỏa trên vai họ nên không biết đâu là người sống, đâu là hành thi.
Có điều bọn họ như thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai chúng tôi. Vừa nghe chúng tôi nói muốn rời khỏi đây là họ lập tức nhìn thẳng vào chúng tôi, thậm chí còn thi nhau bước lại gần.
Tam Thanh nhìn cảnh tượng trước mặt mà cau chặt mày lại.
"Thật kỳ lạ, tại sao hành thi trận này vẫn còn ở đây?"
Tam Thanh như thể có chút khó hiểu.
Tôi một tay dìu Tam Thanh né những cánh tay thò ra của đám người kia vừa nghi hoặc hỏi một câu.
"Sư thúc, hành thi trận này rốt cuộc là sao?"
Nhìn phản ứng của Tam Thanh như thể biết được điều gì đó.
"Trước khi nhìn thấy cổ thi đó, tôi còn chưa hiểu rõ nhưng giờ tôi đã hiểu được một chút rồi".
"Còn nhớ tôi đã từng nói ông nội cậu chính là người đã chết được phục sinh không?"
Mặc dù giọng Tam Thanh nghe yếu ớt nhưng tôi vẫn nghe được rõ. Nghe Tam Thanh nhắc lại chuyện ông nội tôi chính là người chết được hồi sinh, trong lòng tôi như dậy sóng, khó lòng mà chấp nhận được.
Tôi không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
"Nhà họ Uy có lẽ trong lúc bố trận huyết tế Trương gia thôn đã phát hiện ra phương thức hồi sinh của ông nội cậu. Chỉ là, bọn chúng còn chưa thực hiện được thành công mà thôi. Cháu trai, cố gắng nhớ lại xem trên người ông cậu khi đó có điểm nào bất thường không?"
Nghe xong câu hỏi của Tam Thanh, tôi cơ hồ đã hiểu sư thúc đang muốn nói gì.
Theo quẻ tượng đã gieo trước đó, ông nội tôi sau khi hồi sinh đã sống thêm hơn mười năm nữa. Theo lý mà nói thì trong mười mấy năm này, da thịt sẽ xuất hiện những dấu vết kỳ lạ.
Nhưng tôi cố gắng hồi tưởng lại, từ nhỏ tôi đã thích bám dính lấy ông nội, ăn cùng ông ở cùng ông nhưng chưa từng phát hiện ra điểm nào kỳ lạ.
Thậm chí đến cả tam hỏa trên vai ông cũng vẫn còn.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi mà chúng tôi nhìn thấy hôm qua thì không giống như vậy.
Mặc dù cô ta cũng là người chết được hồi sinh nhưng hồn cô ta không phù hợp với thân xác, da thịt đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
Thấy tôi có vẻ như đã hiểu được điểm mấu chốt bên trong, Tam Thanh mới tiếp tục nói.
"Bọn chúng chỉ biết cách làm cho âm hồn hoàn dương chứ không biết làm thế nào để xác thịt cũng sống lại. Nếu không làm được việc này thì cũng chỉ là học đòi, tạo ra những thứ quái dị âm không ra âm dương không ra dương".
"Cho nên nhà họ Uy mới tới tìm Hồ tiên. Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội cậu nên tôi đoán chừng đám người nhà họ Uy muốn khai thác thông tin gì đó từ Hồ tiên".
Vừa nói chuyện, chúng tôi đã dần thoát ra khỏi vòng vây của đám học sinh kia.
Tam Thanh quay đầu nhìn vào đám người vẫn đờ đẫn đi theo chúng tôi.
"Từ khi vào trong ngôi trường này tôi đã không hiểu tại sao những hành thi này cứ đi theo chúng ta nhưng lại không hề tấn công?"
Tam Thanh dùng từ "hành thi" chứ không phải là "người".
"Sư thúc, như lời thúc nói thì đám người này đều là hành thi đã chết được hồi sinh lại? Nhưng lúc trước tôi nhìn thấy có người trên vai vẫn còn tam hỏa, không phải người đã chết?"
Mặc dù hiện giờ tôi không có mắt âm dương nên không biết những người trước mắt là người sống hay người chết nhưng tôi vẫn nhớ lúc chúng tôi mới tới, đám người vây xung quanh không hoàn toàn là một lũ hành thi.
Thậm chí còn có người đang sống nhăn răng.
Nghe tôi hỏi vậy, Tam Thanh nhìn tôi với vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Nhà họ Uy có người điều khiển được xác chết, cũng biết những pháp thuật mê hoặc người. Nếu hai pháp thuật này được thi triển cùng một lúc thì đều có cùng một mục đích. Trước đó có lẽ bọn chúng muốn dùng đám hành thi và người sống kia để khống chế chúng ta nhưng lại không đạt được kết quả như dự kiến".
"Ban đầu tôi còn tưởng Nguyễn Thanh Nhi đang giở trò gì đó. Nhưng vì cô ta cầu xin chúng ta giúp đỡ nên mới mở cho chúng ta một đường lui, nhưng giờ xem ra điều đó không đúng rồi".
Nói đến đây, Tam Thanh ngừng lại.
Chưa cần sư thúc tôi lên tiếng, trong lòng tôi đã lờ mờ đoán ra, dường như vấn đề lại nằm ở tôi rồi.
Quả nhiên, Tam Thanh sau đó vỗ vai tôi.
"Chẳng trách người có tính cách như Nguyễn Thanh Nhi lại đi cầu xin chúng ta. Xem ra bí mật về việc hồi sinh của ông nội cậu nằm trên người cậu, cho nên đám hành thi kia mới chống lại mệnh lệnh của "chủ nhân", không đi làm hại cậu mà dường như lại bị cậu thu hút nên muốn đi theo cậu".
"Trương Ly, xem ra trong cơ thể cậu có một thứ gì đó sắp thức tỉnh rồi. Mà sự thức tỉnh của nó có thể khiến những hành thi mượn xác hoàn hồn này hoàn toàn sống lại".
Câu cuối cùng này Hồ đại tiên cũng từng nói với tôi. Lúc đó Miêu quỷ đã chỉ điểm ra rằng thứ đó chính là vị tiên gia trên người trước giờ chưa từng lộ mặt của tôi.
Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn đám người đang đi theo mình.
Những hành thi này là những cỗ xác sống, đờ đẫn đi theo tôi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về tôi.
"Sư thúc, những điều sư thúc nói dường như tôi có thể hiểu được. Nhưng sư thúc cũng từng nói bên trong còn có người sống bị mê hoặc. Vậy tại sao những người này lại không ra tay với tôi?"
Tam Thanh khẽ mỉm cười.
"Thuật mê hoặc con người đó cũng giống như Nguyễn Thanh Nhi thôi, đều là hành thi mượn xác hoàn hồn".
Tôi trầm mặc hồi lâu, không hỏi thêm câu gì nữa.
Tam Thanh chỉ nói sơ qua nhưng tôi đều hiểu cả. Vị tiên gia trên người tôi có khả năng hồi sinh hoàn toàn những người đang mượn xác hoàn hồn này!
Cho nên, dù là Nguyễn Thanh Nhi trước đây muốn lấy mạng tôi giờ cũng không thể không cầu hòa với tôi. Thậm chí những kẻ được cử tới lấy mạng tôi cũng không thể ra tay.
Tôi không khỏi tò mò, vị tiên gia trên người tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Việc mà bao nhiêu thuật sĩ trên đời khát khao làm mà không được thì vị tiên đó lại làm được.
"Sư thúc, trong số các tiên gia thì Hồ đại tiên cũng coi như là một vị tiên có Đạo hạnh rất cao thâm phải không?"
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại hỏi Tam Thanh một câu. Nghĩ lại lúc trước khi Bạch tiên nhận ra sự có mặt của Hồ tiên đã vội vã tháo chạy, tôi đoán chừng địa vị của Hồ đại tiên không phải dạng vừa.
"Xem lời cậu nói kìa, đâu chỉ là cao thâm. Hồ đại tiên này có thể coi như vị tiên đứng đầu trong Ngũ tiên. Nếu không phải con Miêu quỷ kia đi theo con đường tà đạo thì nó cũng phải cung kính xếp sau Hồ đại tiên".
Tam Thanh tỏ ra khinh thường câu hỏi nghe rất thiểu năng của tôi...
/400
|