Lật đật lê mình ra xe, anh tìm hướng cô..Phía kia...Thanh An của anh nằm tĩnh lặng nơi con đường lạnh buốt, sương đêm xuống. Lê đôi chân trầy xước đến chỗ cô, anh quỳ rạp xuống, nhẹ nhàng cố ôm lấy thân thể không xương sống của cô lên, anh nhẹ nhàng hỏi:
- Thanh An....
Cô đau đớn nhìn anh:
- Phong...em đau....
Mạc Phong rơi nước mắt...Nhìn cô xem...Bộ váy trắng tinh khôi giờ vương trọn máu. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú giờ thì nát lại, máu đầm đìa từ mũi, tai chảy ra. Toàn thân thể xước sát ghê người, vì bị bắn ra xa nên nơi ngực cô có hơi phù lên, phần bụng với hông như bị dập nên sờ vào không thấy xương, mềm nhũn. Anh cố rặn ra nói:
- Thanh An....em sẽ sống...anh sẽ đưa em đi cấp cứu...nhanh thôi...ha
Cô gái tên Thanh An nhẹ nhàng cười mỉm đôn hậu, cố lấy chút hơi sức, nắm chặt bàn tay anh, cô nói:
- Em biết...em không bao giờ bỏ anh lại....nhưng em lại không đồng hành cùng anh được nữa rồi.....Mạc Phong...em hứa....sẽ có người thay em chăm sóc anh
Nơi khóe mắt Thanh An vương lệ. Nước mắt vì đau và vì sự chia ly 1 cách đột ngột. Cô nói lời cuối:
- Em...Tiêu Thanh An...sẽ dõi theo..anh....Chu Mạc Phong...bằng cả linh hồn này.
Thanh An với bàn tay còn lại, đưa lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng quệt đi hàng lệ. Hơi thở yếu dần, Thanh An nhìn anh 1 cách trìu mến, khuôn mặt đã bị méo mó vẫn không thôi hiện lên vẻ dịu hiền của cô. Buông thõng bàn tay xuống. Thanh An của anh... đi rồi. Mạc Phong quỳ rạp tại đây, cơn mưa xối xả đổ xuống, hoà vào tiếng kêu thất thanh:
- Thanh An...
Hợp
Mạc Phong choàng tỉnh. Lại là chuyện năm xưa. Cho đến bây giờ anh vẫn ám ảnh. Mồ hôi hột chảy xuống gối, bên cạnh anh là Tuệ Mẫn đang say giấc nồng. Mạc Phong đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trong veo của cô, anh thầm nói trong lòng:
- Cảm ơn em, Thanh An
Cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tuệ Mẫn, anh thủ thỉ:
- Tôi hứa, tôi sẽ yêu em, bảo vệ và che chở em bằng cả sinh mệnh này, Tuệ Mẫn.
Đêm đó Mạc Phong có hơi trằn trọc. Anh không thôi suy nghĩ về chuyện cũ. Nó ám ảnh anh, và khi anh ở với Tuệ Mẫn, anh vẫn lo. Mạc Phong đắp nhẹ lớp chăn lên cho cô, rời mình ra ngoài ban công, nhìn lên trên bầu trời sao, anh nói nhỏ với mình:
\- Đã 3 năm rồi đấy...
Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn lơ mơ tỉnh dậy. Đã 6 giờ, nhanh nhanh vào chuẩn bị rồi xuống ăn sáng nào. Xuống bếp, cô thấy anh đang đeo tạp dề, đứng nấu ăn, khác hẳn với cái dáng vẻ cao ngạo bình thường. Thấy cô, Mạc Phong nhẹ nhàng nói:
- Chào buổi sáng cưng
Tuệ Mẫn nhìn anh với con mắt dị ứng, từ từ tiến về phía bàn ăn. Cô ngồi xuống, chiếc chân váy đồng phục hơi hớ hênh ra. Hôm nay anh nấu mỳ sốt. Nhẹ nhàng đặt qua chỗ cô, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi đối diện. Tuệ Mẫn thấy hơi kì lạ vì mọi bữa ăn, lúc nào anh cũng đặt cô ngồi lên đùi, rồi trêu ghẹo đủ thứ, hôm nay thì không. Càng tốt. Rồi có vài cấp dưới của anh đi vào, lễ phép:
\- Đại ca, chị ạ
Mạc Phong lạnh lùng lên tiếng:
- Ra ngoài ghế đợi
Tuệ Mẫn lễ phép cúi đầu chào. Họ ra ngoài ghế ngồi đợi. Tuệ Mẫn đưa 1 thìa mỳ lên miệng, ăn ngon lành. Cô có chút quan tâm, hỏi:
\- Anh ăn gì chưa?
Mạc Phong trả lời:
- Đây...bây giờ tôi ăn
Nói rồi anh tuồn mình xuống gầm bàn, đi lại chỗ cô. Anh trồi lên, vòng tay ôm vào eo cô, mặt cứ rúc vào ngực sau lớp áo sơmi học sinh.
- Thanh An....
Cô đau đớn nhìn anh:
- Phong...em đau....
Mạc Phong rơi nước mắt...Nhìn cô xem...Bộ váy trắng tinh khôi giờ vương trọn máu. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú giờ thì nát lại, máu đầm đìa từ mũi, tai chảy ra. Toàn thân thể xước sát ghê người, vì bị bắn ra xa nên nơi ngực cô có hơi phù lên, phần bụng với hông như bị dập nên sờ vào không thấy xương, mềm nhũn. Anh cố rặn ra nói:
- Thanh An....em sẽ sống...anh sẽ đưa em đi cấp cứu...nhanh thôi...ha
Cô gái tên Thanh An nhẹ nhàng cười mỉm đôn hậu, cố lấy chút hơi sức, nắm chặt bàn tay anh, cô nói:
- Em biết...em không bao giờ bỏ anh lại....nhưng em lại không đồng hành cùng anh được nữa rồi.....Mạc Phong...em hứa....sẽ có người thay em chăm sóc anh
Nơi khóe mắt Thanh An vương lệ. Nước mắt vì đau và vì sự chia ly 1 cách đột ngột. Cô nói lời cuối:
- Em...Tiêu Thanh An...sẽ dõi theo..anh....Chu Mạc Phong...bằng cả linh hồn này.
Thanh An với bàn tay còn lại, đưa lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng quệt đi hàng lệ. Hơi thở yếu dần, Thanh An nhìn anh 1 cách trìu mến, khuôn mặt đã bị méo mó vẫn không thôi hiện lên vẻ dịu hiền của cô. Buông thõng bàn tay xuống. Thanh An của anh... đi rồi. Mạc Phong quỳ rạp tại đây, cơn mưa xối xả đổ xuống, hoà vào tiếng kêu thất thanh:
- Thanh An...
Hợp
Mạc Phong choàng tỉnh. Lại là chuyện năm xưa. Cho đến bây giờ anh vẫn ám ảnh. Mồ hôi hột chảy xuống gối, bên cạnh anh là Tuệ Mẫn đang say giấc nồng. Mạc Phong đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trong veo của cô, anh thầm nói trong lòng:
- Cảm ơn em, Thanh An
Cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tuệ Mẫn, anh thủ thỉ:
- Tôi hứa, tôi sẽ yêu em, bảo vệ và che chở em bằng cả sinh mệnh này, Tuệ Mẫn.
Đêm đó Mạc Phong có hơi trằn trọc. Anh không thôi suy nghĩ về chuyện cũ. Nó ám ảnh anh, và khi anh ở với Tuệ Mẫn, anh vẫn lo. Mạc Phong đắp nhẹ lớp chăn lên cho cô, rời mình ra ngoài ban công, nhìn lên trên bầu trời sao, anh nói nhỏ với mình:
\- Đã 3 năm rồi đấy...
Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn lơ mơ tỉnh dậy. Đã 6 giờ, nhanh nhanh vào chuẩn bị rồi xuống ăn sáng nào. Xuống bếp, cô thấy anh đang đeo tạp dề, đứng nấu ăn, khác hẳn với cái dáng vẻ cao ngạo bình thường. Thấy cô, Mạc Phong nhẹ nhàng nói:
- Chào buổi sáng cưng
Tuệ Mẫn nhìn anh với con mắt dị ứng, từ từ tiến về phía bàn ăn. Cô ngồi xuống, chiếc chân váy đồng phục hơi hớ hênh ra. Hôm nay anh nấu mỳ sốt. Nhẹ nhàng đặt qua chỗ cô, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi đối diện. Tuệ Mẫn thấy hơi kì lạ vì mọi bữa ăn, lúc nào anh cũng đặt cô ngồi lên đùi, rồi trêu ghẹo đủ thứ, hôm nay thì không. Càng tốt. Rồi có vài cấp dưới của anh đi vào, lễ phép:
\- Đại ca, chị ạ
Mạc Phong lạnh lùng lên tiếng:
- Ra ngoài ghế đợi
Tuệ Mẫn lễ phép cúi đầu chào. Họ ra ngoài ghế ngồi đợi. Tuệ Mẫn đưa 1 thìa mỳ lên miệng, ăn ngon lành. Cô có chút quan tâm, hỏi:
\- Anh ăn gì chưa?
Mạc Phong trả lời:
- Đây...bây giờ tôi ăn
Nói rồi anh tuồn mình xuống gầm bàn, đi lại chỗ cô. Anh trồi lên, vòng tay ôm vào eo cô, mặt cứ rúc vào ngực sau lớp áo sơmi học sinh.
/23
|