Tối chủ nhật, sau bữa ăn tối, cứ như thường lệ, gia đình Hoài Trông cùng nhau xem TV ở phòng khách. Hoài Trông nằm dài trên chiếc ghế sô pha chẳng khác nào một con mèo vừa ăn xong, lười biếng, phơi chiếc bụng to ra mà liếm láp lông lá. Ba của cậu hơi chau mày nhìn cậu, không hài lòng nói: “Con trai, mới ăn xong không nên nằm.”
“Ngồi dậy đi con, nếu không con dễ bị béo bụng lắm đó. Mới có mười mấy tuổi mà bụng to thì kì cục lắm.” Mẹ cậu cũng thêm vào.
Hoài Trông xoa xoa chiếc bụng căng tròn của mình, cười nói: “Có bụng to để ăn được thiệt nhiều những món ngon mẹ nấu chứ sao.”
Bà cũng định nói gì đó nhưng vẫn là đi sau ba cậu một bước. Ông không hề cười mà ngược lại còn gay gắt hơn một chút: “Con đó, đừng có giỡn. Mau ngồi dậy thẳng lưng lên cho ba. Con phải chú ý đến bản thân. Đó không chỉ là vấn đề về thẩm mĩ mà còn là sức khỏe nữa. Mới ăn xong nên ngồi thẳng lưng để thức ăn được tiêu hóa và hấp thụ tốt nhất.”
Nhìn sắc mặt của ba mình nghiêm trọng như vậy, Hoài Trông dĩ nhiên không dám không nghe lời, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng mà cậu vẫn ngứa miệng trêu chọc ông: “Dạ được, dạ được, bác sĩ Đạt. Con mới biết ba mình là bác sĩ luôn á.”
“Từ nay ba sẽ chú trọng hơn vào lối sống của con. Giới trẻ bây giờ nhiều đứa sống cẩu thả quá. Em biết không, con ông Quân bạn anh vừa mới nhập viện vì thức khuya chơi game đó.”
Tiếp theo, hai người bọn họ trò chuyện với nhau về những vấn đề trong họ hàng, nào là người thì định mở công ty, người thì có con chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Hoài Trông cơ bản cũng không quan tâm mấy, cậu tùy tiện xem tập phim của bộ phim mà cậu không theo dõi thường xuyên đang chiếu trên TV, thỉnh thoảng cậu còn nghe hai ba mẹ cậu nhắc tên mình. Những lúc như thế cậu chỉ khẽ mỉm cười, ba mẹ nào chẳng yêu thương con mình chứ!
Đoạn, tất cả mọi chú ý của cậu đều chú ý đến cảnh nam chính âm thầm đánh kẻ đã đắc tội với bạn gái mình để trả thù cho cô ấy.
Mẹ Hoài Trông cũng xem đoạn này, lắc đầu: “Yêu thì tốt nhưng mà làm vậy thì cũng không nên.”
Ba cậu cũng đồng ý: “Nếu muốn trả thù thì còn nhiều cách khác hợp pháp hơn. Yêu mà cứ điên cuồng lên như vậy thì không lành mạnh chút nào. Nhưng tuổi trẻ đa số thường là như vậy. Hoài Trông, sau này dù gì con cũng phải suy nghĩ cho chín chắn một tí đó.”
Hoài Trông lập tức gật đầu: “Dạ, con biết rồi ba. Con sẽ không khờ như thế đâu.” Nhưng hiện tại mặt của cậu đang đơ ra, cậu như thấy được vầng hào quang phía sao người nam chính, ngây dại lẩm bẩm: “Anh ấy thật là cool ngầu quá đi!” Sau đó cậu xoa nhẹ lên má mình, tự lầm bầm: “Phải có người làm như thế vì mình thì thật hay biết mấy.”
Đêm hôm đó, trên giường ngủ, cậu lăn qua lộn lại ở trong chăn. Rốt cục, cậu thò đầu ra bên ngoài, đôi mắt sáng lên giống như vừa phát hiện ra một sáng kiến gì đó rất vĩ đại. Cậu gật gù: “Có khi nào chuyện cái tên đánh mình hôm trước bị thương có liên quan đến thầy Nam không ta?”
Cậu nằm ngửa nhìn lên trần nhà, cảm thấy mấy ngày hôm này thầy Phương Nam có những hành động cũng rất kì lạ.
…
Hoài Trông nhìn thấy thầy Nam túm cổ áo, rồi giống như một con robot đã được lập trình sẵn liên tục vả vào mặt cái tên đã đánh mình hôm trước. Hai gò má của hắn bầm đỏ lên như hai chiếc bánh bao không ai dám ăn, môi sưng mộng lên giống như vừa ăn phải trái ớt cay nhất thế giới không ngừng phát ra âm thanh gào thét có, xin cứu mạng có, chửi mắng có. Hoài Trông cho vào miệng một miếng rồi lại một miếng bắp rang, ăn xong thì uống một ngụm coca cola, cậu vỗ tay, cậu khen phim ‘hay lắm, hay lắm’, miệng cười thật sảng khoái như thể đã hàng nghìn năm không được phép cười, cả người cậu chìm trong biển nước của hả hê, khoái chí, thỏa mãn, hài lòng.
Nhìn bộ dạng của tên đó trông thật tệ hại và thê thảm, người không ra người, ma thì chẳng giống ma, Hoài Trông có một chút lòng thương để ban phát, cậu nhìn sang Phương Nam đang rất tức giận, nói: “Thầy ơi, đánh nhiêu đó để cảnh cáo là được rồi, đừng đánh cậu ta nữa. Em không muốn bàn tay của thầy vì em mà dính máu đâu. Thầy xem, khuôn mặt đó đã rất quái dị rồi.”
Phương Nam dịu dàng xoa đầu Hoài Trông một cái: “Không sao, thầy nguyện làm tất cả để đòi lại công bằng cho em.” Anh kết thúc bằng một cái chạm khẽ lên gò má của Hoài Trông, sau đó lại giống như một con dã thú không chịu chừa đường lui cho con mồi, tiến thẳng về phía trước: “Hôm nay một sống một chết. Mày đã đụng nhầm người rồi đó, con ạ. Hãy nhận lấy hậu quả đi.”
Hoài Trông ở phía sau nói tới: “Ôi hoàng tử, hãy thứ tha cho cậu ấy đã dính lời nguyện. Cậu ta đã nhận lấy hậu quả rồi, xin đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”
Thật ra thì Hoài Trông không những không lo lắng khi Phương Nam không chịu nghe lời mình mà tiếp tục đánh nhau, ngược lại cậu còn rất vui sướng khi thấy tên kia bị tán từng giây một. Độ hả hê không ngừng gia tăng, đến khi đạt cực điểm, Hoài Trông không thể kiềm được mà nhảy múa lên cổ vũ: “Ôi, đánh nữa đi thầy ơi!! Vui quá! Thích quá!”
Phương Nam dừng tay, nhìn Hoài Trông, cười tít mắt: “Ok, babe.”
Trong lúc vui sướng, Hoài Trông vô tình làm rớt bịch bắp rang xuống đất. Cậu khom người xuống để nhặt lên, tốn mất khoảng vài giây, ấy vậy mà khi cậu thẳng người lên để xem tiếp bộ phim hay như vậy thì đột nhiên Phương Nam biến mắt, tất cả mọi thứ biến mất. Ánh sáng ít dần đi, phía trước từ từ chuyển sang màu đen, rồi sau đó ánh sáng lại dần nhiều hơn, phía trước mọi thứ trở nên rõ ràng, nhưng cảnh vật so với lúc nãy hoàn toàn khác nhau. Hoài Trông bật người ngồi dậy, nhìn xung quanh để kiểm tra, thốt lên đầy thất vọng: “Chỉ là mơ thôi sao?!”
Bé Thơ đang dọn dẹp tập vở, quay sang hỏi: “Cậu mơ thấy gì thế?”
Hoài Trông còn chưa hết bàng hoàng, tùy tiện trả lời một cái: “Không có.”
Đức Hải ở bàn trên quay xuống: “Cậu còn nói dối, có phải mơ cái gì đó bậy bạ không? Tớ nghe cậu nói mớ gì mà nữa đi, nữa đi.”
Hoài Trông không nói gì nhiều một phát tặng cho Đức Hải một đống sách: “Cái cái mặt cậu kìa, suốt ngày chỉ nghĩ được có nhiêu đó thôi, cho nên nó mới đen nó mới tối như cuộc đời của chị Dậu vậy á.”
“Cậu cứ nói đùa, mặt tớ trông sáng sủa đẹp trai như này tìm ra chỗ nào đen được chứ.”
“Chỗ nào cũng đen.”
“Không thèm nói chuyện với cậu nữa. Mau lụm tập vở lên, lau sạch cho tớ.”
“Ai quăng người nó lụm.”
“A ha, hôm nay cậu ăn gang gì đó? Cậu có biết đắc tội với tớ sẽ nhận lấy hậu quả gì không?” Nói rồi cậu nhìn sang Bé Thơ. Bé Thơ lần này chẳng buồn quan tâm đến hai người bọn họ nữa. Cô cũng đã quá quen với những cảnh như thế này rồi. Cô chỉ hỏi: “Nói đi, rốt cục là cậu mơ thấy gì đó?”
Hoài Trông nhìn ra bên ngoài. Có một buổi trưa trời không có nắng. Có một buổi trưa trời sơn màu đen.
“Một giấc mơ rất đẹp, rất rất đẹp. Tớ sẽ mơ hoài luôn, hoài hoài hoài luôn.” Cậu mỉm cười ngây dại, giọng nói lại giống như trẻ con mới biết nói. Hai người kia nhún vai nhìn nhau.
“Ngồi dậy đi con, nếu không con dễ bị béo bụng lắm đó. Mới có mười mấy tuổi mà bụng to thì kì cục lắm.” Mẹ cậu cũng thêm vào.
Hoài Trông xoa xoa chiếc bụng căng tròn của mình, cười nói: “Có bụng to để ăn được thiệt nhiều những món ngon mẹ nấu chứ sao.”
Bà cũng định nói gì đó nhưng vẫn là đi sau ba cậu một bước. Ông không hề cười mà ngược lại còn gay gắt hơn một chút: “Con đó, đừng có giỡn. Mau ngồi dậy thẳng lưng lên cho ba. Con phải chú ý đến bản thân. Đó không chỉ là vấn đề về thẩm mĩ mà còn là sức khỏe nữa. Mới ăn xong nên ngồi thẳng lưng để thức ăn được tiêu hóa và hấp thụ tốt nhất.”
Nhìn sắc mặt của ba mình nghiêm trọng như vậy, Hoài Trông dĩ nhiên không dám không nghe lời, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng mà cậu vẫn ngứa miệng trêu chọc ông: “Dạ được, dạ được, bác sĩ Đạt. Con mới biết ba mình là bác sĩ luôn á.”
“Từ nay ba sẽ chú trọng hơn vào lối sống của con. Giới trẻ bây giờ nhiều đứa sống cẩu thả quá. Em biết không, con ông Quân bạn anh vừa mới nhập viện vì thức khuya chơi game đó.”
Tiếp theo, hai người bọn họ trò chuyện với nhau về những vấn đề trong họ hàng, nào là người thì định mở công ty, người thì có con chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Hoài Trông cơ bản cũng không quan tâm mấy, cậu tùy tiện xem tập phim của bộ phim mà cậu không theo dõi thường xuyên đang chiếu trên TV, thỉnh thoảng cậu còn nghe hai ba mẹ cậu nhắc tên mình. Những lúc như thế cậu chỉ khẽ mỉm cười, ba mẹ nào chẳng yêu thương con mình chứ!
Đoạn, tất cả mọi chú ý của cậu đều chú ý đến cảnh nam chính âm thầm đánh kẻ đã đắc tội với bạn gái mình để trả thù cho cô ấy.
Mẹ Hoài Trông cũng xem đoạn này, lắc đầu: “Yêu thì tốt nhưng mà làm vậy thì cũng không nên.”
Ba cậu cũng đồng ý: “Nếu muốn trả thù thì còn nhiều cách khác hợp pháp hơn. Yêu mà cứ điên cuồng lên như vậy thì không lành mạnh chút nào. Nhưng tuổi trẻ đa số thường là như vậy. Hoài Trông, sau này dù gì con cũng phải suy nghĩ cho chín chắn một tí đó.”
Hoài Trông lập tức gật đầu: “Dạ, con biết rồi ba. Con sẽ không khờ như thế đâu.” Nhưng hiện tại mặt của cậu đang đơ ra, cậu như thấy được vầng hào quang phía sao người nam chính, ngây dại lẩm bẩm: “Anh ấy thật là cool ngầu quá đi!” Sau đó cậu xoa nhẹ lên má mình, tự lầm bầm: “Phải có người làm như thế vì mình thì thật hay biết mấy.”
Đêm hôm đó, trên giường ngủ, cậu lăn qua lộn lại ở trong chăn. Rốt cục, cậu thò đầu ra bên ngoài, đôi mắt sáng lên giống như vừa phát hiện ra một sáng kiến gì đó rất vĩ đại. Cậu gật gù: “Có khi nào chuyện cái tên đánh mình hôm trước bị thương có liên quan đến thầy Nam không ta?”
Cậu nằm ngửa nhìn lên trần nhà, cảm thấy mấy ngày hôm này thầy Phương Nam có những hành động cũng rất kì lạ.
…
Hoài Trông nhìn thấy thầy Nam túm cổ áo, rồi giống như một con robot đã được lập trình sẵn liên tục vả vào mặt cái tên đã đánh mình hôm trước. Hai gò má của hắn bầm đỏ lên như hai chiếc bánh bao không ai dám ăn, môi sưng mộng lên giống như vừa ăn phải trái ớt cay nhất thế giới không ngừng phát ra âm thanh gào thét có, xin cứu mạng có, chửi mắng có. Hoài Trông cho vào miệng một miếng rồi lại một miếng bắp rang, ăn xong thì uống một ngụm coca cola, cậu vỗ tay, cậu khen phim ‘hay lắm, hay lắm’, miệng cười thật sảng khoái như thể đã hàng nghìn năm không được phép cười, cả người cậu chìm trong biển nước của hả hê, khoái chí, thỏa mãn, hài lòng.
Nhìn bộ dạng của tên đó trông thật tệ hại và thê thảm, người không ra người, ma thì chẳng giống ma, Hoài Trông có một chút lòng thương để ban phát, cậu nhìn sang Phương Nam đang rất tức giận, nói: “Thầy ơi, đánh nhiêu đó để cảnh cáo là được rồi, đừng đánh cậu ta nữa. Em không muốn bàn tay của thầy vì em mà dính máu đâu. Thầy xem, khuôn mặt đó đã rất quái dị rồi.”
Phương Nam dịu dàng xoa đầu Hoài Trông một cái: “Không sao, thầy nguyện làm tất cả để đòi lại công bằng cho em.” Anh kết thúc bằng một cái chạm khẽ lên gò má của Hoài Trông, sau đó lại giống như một con dã thú không chịu chừa đường lui cho con mồi, tiến thẳng về phía trước: “Hôm nay một sống một chết. Mày đã đụng nhầm người rồi đó, con ạ. Hãy nhận lấy hậu quả đi.”
Hoài Trông ở phía sau nói tới: “Ôi hoàng tử, hãy thứ tha cho cậu ấy đã dính lời nguyện. Cậu ta đã nhận lấy hậu quả rồi, xin đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”
Thật ra thì Hoài Trông không những không lo lắng khi Phương Nam không chịu nghe lời mình mà tiếp tục đánh nhau, ngược lại cậu còn rất vui sướng khi thấy tên kia bị tán từng giây một. Độ hả hê không ngừng gia tăng, đến khi đạt cực điểm, Hoài Trông không thể kiềm được mà nhảy múa lên cổ vũ: “Ôi, đánh nữa đi thầy ơi!! Vui quá! Thích quá!”
Phương Nam dừng tay, nhìn Hoài Trông, cười tít mắt: “Ok, babe.”
Trong lúc vui sướng, Hoài Trông vô tình làm rớt bịch bắp rang xuống đất. Cậu khom người xuống để nhặt lên, tốn mất khoảng vài giây, ấy vậy mà khi cậu thẳng người lên để xem tiếp bộ phim hay như vậy thì đột nhiên Phương Nam biến mắt, tất cả mọi thứ biến mất. Ánh sáng ít dần đi, phía trước từ từ chuyển sang màu đen, rồi sau đó ánh sáng lại dần nhiều hơn, phía trước mọi thứ trở nên rõ ràng, nhưng cảnh vật so với lúc nãy hoàn toàn khác nhau. Hoài Trông bật người ngồi dậy, nhìn xung quanh để kiểm tra, thốt lên đầy thất vọng: “Chỉ là mơ thôi sao?!”
Bé Thơ đang dọn dẹp tập vở, quay sang hỏi: “Cậu mơ thấy gì thế?”
Hoài Trông còn chưa hết bàng hoàng, tùy tiện trả lời một cái: “Không có.”
Đức Hải ở bàn trên quay xuống: “Cậu còn nói dối, có phải mơ cái gì đó bậy bạ không? Tớ nghe cậu nói mớ gì mà nữa đi, nữa đi.”
Hoài Trông không nói gì nhiều một phát tặng cho Đức Hải một đống sách: “Cái cái mặt cậu kìa, suốt ngày chỉ nghĩ được có nhiêu đó thôi, cho nên nó mới đen nó mới tối như cuộc đời của chị Dậu vậy á.”
“Cậu cứ nói đùa, mặt tớ trông sáng sủa đẹp trai như này tìm ra chỗ nào đen được chứ.”
“Chỗ nào cũng đen.”
“Không thèm nói chuyện với cậu nữa. Mau lụm tập vở lên, lau sạch cho tớ.”
“Ai quăng người nó lụm.”
“A ha, hôm nay cậu ăn gang gì đó? Cậu có biết đắc tội với tớ sẽ nhận lấy hậu quả gì không?” Nói rồi cậu nhìn sang Bé Thơ. Bé Thơ lần này chẳng buồn quan tâm đến hai người bọn họ nữa. Cô cũng đã quá quen với những cảnh như thế này rồi. Cô chỉ hỏi: “Nói đi, rốt cục là cậu mơ thấy gì đó?”
Hoài Trông nhìn ra bên ngoài. Có một buổi trưa trời không có nắng. Có một buổi trưa trời sơn màu đen.
“Một giấc mơ rất đẹp, rất rất đẹp. Tớ sẽ mơ hoài luôn, hoài hoài hoài luôn.” Cậu mỉm cười ngây dại, giọng nói lại giống như trẻ con mới biết nói. Hai người kia nhún vai nhìn nhau.
/49
|