Thời gian có lẽ cũng giống như áng mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, lơ đãng và chậm rãi trôi đi.
Hoài Trông dọn dẹp tập vở vào bên trong ba lô, nhìn đồng hồ, suy nghĩ vài giây. Lúc cậu đang định đi khỏi lớp thì thấy Thảo Nhi đang loay hoay với tấm bảng tràn ngập các phương trình hóa học nâng cao. Cậu đi tới gần cô: “Sao thế? Không tới à?”
Thảo Nhi thở dài: “Chân ngắn cũng khổ cậu nhỉ?”
Hoài Trông nhẹ cười: “Để tớ lau giúp cậu cho. Hôm nay đến phiên cậu trực sao?”
“Không, bạn kia nhờ tớ.”
Hoài Trông trong vòng một phút ba mươi giây đã lau sạch tấm bảng: “Xong rồi, đưa sổ đầu bài tớ dẹp cho.”
Thảo Nhi từ chối: “Không, để tớ. Phiền cậu quá rồi.” Khóe môi Thảo Nhi cong lêN: “Cảm ơn cậu nha.”
“Lần trước cậu cũng đã giúp tớ còn gì. Để tớ dẹp sổ đầu bài cho, dù sao cũng tiện đường.”
“Tiện đường?”
“Ừm, tớ đi tới coi đội tuyển bóng đá của trường tập luyện đó mà.”
“Vậy à? Tớ cũng có nghe nói đội bóng trường mình có một người chơi rất giỏi.”
“Cậu chưa gặp người đó sao?” Hoài Trông ngừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Cậu chuyển về trường chưa được bao lâu chắc là còn nhiều thứ chưa biết. Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Thảo Nhi ngạc nhiên: “Đi xem mọi người tập đá bóng?”
Hoài Trông gật đầu: “Ừm, người chơi giỏi mà mọi người đồn chính là bạn thân của tớ.”
Thảo Nhi không giấu được phấn khích: “Vậy thì hay quá. Dù sao tớ cũng không gấp về nhà, coi như để khám phá thêm về ngôi trường này. À, không biết cậu ấy có đẹp trai giống như lời đồn không nhỉ?’
“Đương nhiên là không đẹp trai bằng tớ.” Thấy Thảo Nhi đơ người giống như khúc gỗ, Hoài Trông mới cười cười nói: “Tớ nói giỡn thôi. Cậu có cần phản ứng như thế không? Ha ha.”
“Tớ… tớ…”
“Được rồi, đi thôi!”
Từ phía xa đã có thể cảm nhận được không khí hăng hái trên sân cỏ của các tuyển thủ bóng đá của trường. Còn có thể dễ dàng thấy được có rất nhiều bạn học sinh đang ngồi trên ghế khán giả, một bên thì các nữ sinh hò hét cổ vũ, một bên thì các nam sinh tập trung quan sát và thỉnh thoảng đưa ra những lời bình mang tính chuyên môn. Hoài Trông và Thảo Nhi vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi. Đức Hải nhìn thấy Hoài Trông thì liền vẫy tay tươi cười, nhìn xung quanh một chút sau đó ra hiệu hỏi Bé Thơ đâu. Hoài Trông lập tức cũng ra hiệu trở lại nói rằng Thơ hôm nay không đến được. Cậu thoáng thấy nét mặt có chút không vui của Đức Hải.
Thảo Nhi ngồi bên cạnh: “Đó là bạn cậu sao?”
“Ừm, người mà mọi người đồn đó.”
“Đúng là mọi người đồn không sai.” Tiếng hét lại vang lên ngăn cô nói tiếp. Hai người bắt đầu không nói chuyện nữa, chỉ là mỗi người lẳng lặng hướng mắt về sân cỏ xem bóng. Thỉnh thoảng Thảo Nhi sẽ lén nhìn sang Hoài Trông. Cậu bắt gặp được: “Sao thế?”
“Cậu có thích xem bóng đá không?”
“Tớ không thích cũng không ghét.”
“Tớ cũng vậy.”
Điện thoại của Hoài Trông rung lên. Thấy tên người gọi đến rất quen thuộc, cậu không giấu được rạng rỡ trả lời: “Dạ em nghe nè thầy.”
Bên kia hỏi: “Nhóc về đến nhà chưa?”
“Em chưa, còn đang ở trường nè thầy. Thầy hôm nay không đến trường sao? Hôm nay không thấy thầy.”
“Nhưng anh lại thấy nhóc.”
Hoài Trông bất ngờ, dáo dác nhìn xung quanh: “Thầy đang ở đâu thế?” Cậu còn nhớ như in chuyện lần trước. Bây giờ thầy ấy cũng đang đứng ở một nơi nào đó quan sát mình sao?
“Nhóc em đang tìm thầy xung quanh à?”
Hoài Trông càng thêm nghi ngờ: “Thầy rốt cục đang đứng ở đâu đấy?” Thầy ấy vậy mà lại biết được mình đang làm gì.
“Không chỉ biết nhóc đang làm gì, anh còn biết nhóc đang nghĩ gì nữa kìa.”
“Chẳng lẽ thầy biết hết sao?!”
Giọng cười của Phương Nam truyền đến: “Ha ha. Ừm, vì anh có siêu năng lực đó. Giờ em đang ở đâu? Xung quanh hình như có tiếng hét rất ồn?”
“Dạ, em đang ở sân bóng coi mọi người đá bóng nè thầy.”
“Chỗ đó à? Ừm. Chờ anh chút. Không được bỏ đi về đó.”
Hoài Trông còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc gọi. Thảo Nhi nãy giờ vẫn im lặng nghe cuộc nói chuyện này: “Là người thầy lần trước sao? Cách nói chuyện thân thiết như vậy.”
Hoài Trông gật đầu, cười trừ. Cậu không biết nên nói thế nào, cũng không muốn giải thích mối quan hệ giữa hai người. Cậu cảm thấy không cần thiết. Đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước, cậu cảm thấy áy náy: “Lần trước xin lỗi cậu nha, để cậu tốn công dẹp sổ đầu bài cho tớ.”
“Xin lỗi gì chứ? Mời tớ đi uống nước có vẻ thực tế hơn.”
Hoài Trông xoa xoa đầu, với nụ cười thân thiết này cậu không cách nào thích ứng, không thể nào thấy tự nhiên. Cậu lúng túng: “À, cái đó, được, hôm nào rảnh đi.”
Hai người lại rơi vào trầm mặc. Đã mười mấy phút trôi qua không thấy người đâu, Hoài Trông còn đang định gọi Phương Nam hỏi rốt cục anh ấy định làm gì thì đột nhiên con ngươi của cậu nở to ra. Không phải chứ?! Cậu xoa xoa mắt mình, nhắm lại mở ra, tiếp tục nhắm lại rồi mở ra. Không phải chứ?! Hình ảnh Phương Nam ấy thế mà lại xuất hiện một cách như thế trong mắt mình. Cho đến khi cậu nhận ra xung quanh mọi người đang rất phấn khích đứng lên la hét thì cậu mới biết được mình không nhìn lầm.
Trên sân cỏ, giữa những người mặc đồ đá banh màu trắng xuất hiện riêng lẻ một người mặc quần tây áo sơ mi chân mang đôi giày tây, trên vai còn mang theo chiếc ba lô. Phương Nam cùng đám người đó nói gì đó to nhỏ với nhau, sau đó có một tuyển thủ rời sân sang hàng ghế dự bị, còn Phương Nam thì cởi đôi giày tây ra, xăn quần lên tới đầu gối, tay áo cũng kéo cao lên.
Đội hình mới bắt đầu. Phương Nam ở vị trí tiền vệ, những pha dẫn bóng, chuyền bóng, sút bóng đều rất đẹp mắt, tựa như vẻ bề ngoài cùng thần thái của anh vậy. Không khí sôi động hơn bao giờ hết.
Mỗi chuyển động của một người trên sân cỏ cũng chính là mỗi nhịp tim của một người ngồi trên hàng ghế khán giả.
Khi anh di chuyển bóng, có một người hồi hộp theo dõi.
Khi anh ghi bàn, có một người nhảy bật lên hoan hô.
Khi anh cười, có một người, có một thế giới đã đắm chìm trong hạnh phúc.
Thời gian cũng đã trôi qua rất lâu, buổi luyện tập kết thúc. Mọi người đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại như mưa. Đức Hải cùng Phương Nam bắt tay nhau, ai nấy cũng đều rất đánh giá cao khả năng và kĩ thuật của đối phương.
“Thầy hóa ra lại chơi bóng đá giỏi như vậy.” Đức Hải nói.
Phương Nam dùng tay lau mồ hôi trên trán: “Thật ra cũng không được như em.”
Đám nữ sinh giống như một lũ kiến, người này tranh giành với người kia chạy thật nhanh về phía của Đức Hải và Phương Nam. Hai nhân vật hot nhất trường cùng xuất hiện tại một chỗ quả là hiếm thấy cho nên bọn họ dễ gì bỏ qua cơ hội. Trong khi Đức Hải không ngừng nói cảm ơn và mỉm cười như một cái máy với bọn nữ sinh, Phương Nam lại không mấy quan tâm mà lấy điện thoại ra gõ vài dòng chữ, sau đó nhìn Hoài Trông ở phía kia cũng đang nhìn mình, ra dấu bảo cậu đọc tin nhắn.
Hoài Trông vội vã: “Tớ phải đi rồi, gặp lại cậu sau nhé.” Nói xong phóng đi nhanh như bay.
Nhà xe giáo viên lúc này chỉ còn lại mỗi chiếc xe của Phương Nam. Không hiểu sao cậu chỉ cần nghe tiếng xe thôi đã biết đó là xe của thầy ấy, quen thuộc đến không ngờ. Thấy Phương Nam đi tới, Hoài Trông khẽ cười, không nhìn trực diện mà chỉ len lén nhìn anh ta.
“Sao? Thấy anh rất ngầu?”
Hoài Trông không giải thích được lại nảy sinh cảm giác tự hào trong lòng. Cũng tương tự như cảm giác cha già thấy nở mày nở mặt khi con cái của mình xuất sắc, muốn đem khoe với cả thế giới. Cuối cùng cậu nặn ra được vài chữ: “Không ngờ thầy cũng có tài lẻ này.”
“Cũng thường thôi. Còn nhiều thứ chờ nhóc khám phá.”
“Em mới khen có một câu mà thầy lại kiêu ngạo như vậy rồi. Không được, không được.”
Phương Nam nhún nhún vai: “Lâu rồi cũng không vận động như vậy.”
Nhìn thầy đã ướt đẫm mồ hôi, Hoài Trông nói: “Lúc về thầy phải để mồ hôi khô hoặc là dùng khăn lau khô rồi mới được tắm. Tắm lúc còn mồ hôi không tốt chút nào đâu.”
“Nhóc lo lắng cho anh đó à?”
“Ai thèm lo lắng cho thầy. Em chẳng qua là đang vận dụng kiến thức vào thực tế rồi. Xem ra kiến thức em cũng không tồi.” Cậu phủ nhận.
“Thế à? Vậy dùng em lau khô được không?” Cũng không chần chừ mà kéo Hoài Trông lại, dùng áo của cậu lau khắp người.
Hoài Trông phản kháng: “Thầy làm gì đó? Ha ha, ướt ha ha ướt em hết rồi này. Ha ha.” Không hiểu sao lại cảm thấy nhột đến chịu không nổi.
“Thầy coi nè, người em toàn mồ hôi của thầy.”
“Nghe nói mồ hôi của anh rất tốt.”
“Phản khoa học! À, thầy gọi em ra đây làm gì?”
“Về thôi.”
“Thầy chở em về? Còn xe em thì sao?”
“Ai nói chở nhóc về? Anh còn phải về nhà tắm rửa, khó chịu chết đi được.”
“Ơ hay…”
Hoài Trông dọn dẹp tập vở vào bên trong ba lô, nhìn đồng hồ, suy nghĩ vài giây. Lúc cậu đang định đi khỏi lớp thì thấy Thảo Nhi đang loay hoay với tấm bảng tràn ngập các phương trình hóa học nâng cao. Cậu đi tới gần cô: “Sao thế? Không tới à?”
Thảo Nhi thở dài: “Chân ngắn cũng khổ cậu nhỉ?”
Hoài Trông nhẹ cười: “Để tớ lau giúp cậu cho. Hôm nay đến phiên cậu trực sao?”
“Không, bạn kia nhờ tớ.”
Hoài Trông trong vòng một phút ba mươi giây đã lau sạch tấm bảng: “Xong rồi, đưa sổ đầu bài tớ dẹp cho.”
Thảo Nhi từ chối: “Không, để tớ. Phiền cậu quá rồi.” Khóe môi Thảo Nhi cong lêN: “Cảm ơn cậu nha.”
“Lần trước cậu cũng đã giúp tớ còn gì. Để tớ dẹp sổ đầu bài cho, dù sao cũng tiện đường.”
“Tiện đường?”
“Ừm, tớ đi tới coi đội tuyển bóng đá của trường tập luyện đó mà.”
“Vậy à? Tớ cũng có nghe nói đội bóng trường mình có một người chơi rất giỏi.”
“Cậu chưa gặp người đó sao?” Hoài Trông ngừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Cậu chuyển về trường chưa được bao lâu chắc là còn nhiều thứ chưa biết. Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Thảo Nhi ngạc nhiên: “Đi xem mọi người tập đá bóng?”
Hoài Trông gật đầu: “Ừm, người chơi giỏi mà mọi người đồn chính là bạn thân của tớ.”
Thảo Nhi không giấu được phấn khích: “Vậy thì hay quá. Dù sao tớ cũng không gấp về nhà, coi như để khám phá thêm về ngôi trường này. À, không biết cậu ấy có đẹp trai giống như lời đồn không nhỉ?’
“Đương nhiên là không đẹp trai bằng tớ.” Thấy Thảo Nhi đơ người giống như khúc gỗ, Hoài Trông mới cười cười nói: “Tớ nói giỡn thôi. Cậu có cần phản ứng như thế không? Ha ha.”
“Tớ… tớ…”
“Được rồi, đi thôi!”
Từ phía xa đã có thể cảm nhận được không khí hăng hái trên sân cỏ của các tuyển thủ bóng đá của trường. Còn có thể dễ dàng thấy được có rất nhiều bạn học sinh đang ngồi trên ghế khán giả, một bên thì các nữ sinh hò hét cổ vũ, một bên thì các nam sinh tập trung quan sát và thỉnh thoảng đưa ra những lời bình mang tính chuyên môn. Hoài Trông và Thảo Nhi vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi. Đức Hải nhìn thấy Hoài Trông thì liền vẫy tay tươi cười, nhìn xung quanh một chút sau đó ra hiệu hỏi Bé Thơ đâu. Hoài Trông lập tức cũng ra hiệu trở lại nói rằng Thơ hôm nay không đến được. Cậu thoáng thấy nét mặt có chút không vui của Đức Hải.
Thảo Nhi ngồi bên cạnh: “Đó là bạn cậu sao?”
“Ừm, người mà mọi người đồn đó.”
“Đúng là mọi người đồn không sai.” Tiếng hét lại vang lên ngăn cô nói tiếp. Hai người bắt đầu không nói chuyện nữa, chỉ là mỗi người lẳng lặng hướng mắt về sân cỏ xem bóng. Thỉnh thoảng Thảo Nhi sẽ lén nhìn sang Hoài Trông. Cậu bắt gặp được: “Sao thế?”
“Cậu có thích xem bóng đá không?”
“Tớ không thích cũng không ghét.”
“Tớ cũng vậy.”
Điện thoại của Hoài Trông rung lên. Thấy tên người gọi đến rất quen thuộc, cậu không giấu được rạng rỡ trả lời: “Dạ em nghe nè thầy.”
Bên kia hỏi: “Nhóc về đến nhà chưa?”
“Em chưa, còn đang ở trường nè thầy. Thầy hôm nay không đến trường sao? Hôm nay không thấy thầy.”
“Nhưng anh lại thấy nhóc.”
Hoài Trông bất ngờ, dáo dác nhìn xung quanh: “Thầy đang ở đâu thế?” Cậu còn nhớ như in chuyện lần trước. Bây giờ thầy ấy cũng đang đứng ở một nơi nào đó quan sát mình sao?
“Nhóc em đang tìm thầy xung quanh à?”
Hoài Trông càng thêm nghi ngờ: “Thầy rốt cục đang đứng ở đâu đấy?” Thầy ấy vậy mà lại biết được mình đang làm gì.
“Không chỉ biết nhóc đang làm gì, anh còn biết nhóc đang nghĩ gì nữa kìa.”
“Chẳng lẽ thầy biết hết sao?!”
Giọng cười của Phương Nam truyền đến: “Ha ha. Ừm, vì anh có siêu năng lực đó. Giờ em đang ở đâu? Xung quanh hình như có tiếng hét rất ồn?”
“Dạ, em đang ở sân bóng coi mọi người đá bóng nè thầy.”
“Chỗ đó à? Ừm. Chờ anh chút. Không được bỏ đi về đó.”
Hoài Trông còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy âm thanh kết thúc cuộc gọi. Thảo Nhi nãy giờ vẫn im lặng nghe cuộc nói chuyện này: “Là người thầy lần trước sao? Cách nói chuyện thân thiết như vậy.”
Hoài Trông gật đầu, cười trừ. Cậu không biết nên nói thế nào, cũng không muốn giải thích mối quan hệ giữa hai người. Cậu cảm thấy không cần thiết. Đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước, cậu cảm thấy áy náy: “Lần trước xin lỗi cậu nha, để cậu tốn công dẹp sổ đầu bài cho tớ.”
“Xin lỗi gì chứ? Mời tớ đi uống nước có vẻ thực tế hơn.”
Hoài Trông xoa xoa đầu, với nụ cười thân thiết này cậu không cách nào thích ứng, không thể nào thấy tự nhiên. Cậu lúng túng: “À, cái đó, được, hôm nào rảnh đi.”
Hai người lại rơi vào trầm mặc. Đã mười mấy phút trôi qua không thấy người đâu, Hoài Trông còn đang định gọi Phương Nam hỏi rốt cục anh ấy định làm gì thì đột nhiên con ngươi của cậu nở to ra. Không phải chứ?! Cậu xoa xoa mắt mình, nhắm lại mở ra, tiếp tục nhắm lại rồi mở ra. Không phải chứ?! Hình ảnh Phương Nam ấy thế mà lại xuất hiện một cách như thế trong mắt mình. Cho đến khi cậu nhận ra xung quanh mọi người đang rất phấn khích đứng lên la hét thì cậu mới biết được mình không nhìn lầm.
Trên sân cỏ, giữa những người mặc đồ đá banh màu trắng xuất hiện riêng lẻ một người mặc quần tây áo sơ mi chân mang đôi giày tây, trên vai còn mang theo chiếc ba lô. Phương Nam cùng đám người đó nói gì đó to nhỏ với nhau, sau đó có một tuyển thủ rời sân sang hàng ghế dự bị, còn Phương Nam thì cởi đôi giày tây ra, xăn quần lên tới đầu gối, tay áo cũng kéo cao lên.
Đội hình mới bắt đầu. Phương Nam ở vị trí tiền vệ, những pha dẫn bóng, chuyền bóng, sút bóng đều rất đẹp mắt, tựa như vẻ bề ngoài cùng thần thái của anh vậy. Không khí sôi động hơn bao giờ hết.
Mỗi chuyển động của một người trên sân cỏ cũng chính là mỗi nhịp tim của một người ngồi trên hàng ghế khán giả.
Khi anh di chuyển bóng, có một người hồi hộp theo dõi.
Khi anh ghi bàn, có một người nhảy bật lên hoan hô.
Khi anh cười, có một người, có một thế giới đã đắm chìm trong hạnh phúc.
Thời gian cũng đã trôi qua rất lâu, buổi luyện tập kết thúc. Mọi người đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại như mưa. Đức Hải cùng Phương Nam bắt tay nhau, ai nấy cũng đều rất đánh giá cao khả năng và kĩ thuật của đối phương.
“Thầy hóa ra lại chơi bóng đá giỏi như vậy.” Đức Hải nói.
Phương Nam dùng tay lau mồ hôi trên trán: “Thật ra cũng không được như em.”
Đám nữ sinh giống như một lũ kiến, người này tranh giành với người kia chạy thật nhanh về phía của Đức Hải và Phương Nam. Hai nhân vật hot nhất trường cùng xuất hiện tại một chỗ quả là hiếm thấy cho nên bọn họ dễ gì bỏ qua cơ hội. Trong khi Đức Hải không ngừng nói cảm ơn và mỉm cười như một cái máy với bọn nữ sinh, Phương Nam lại không mấy quan tâm mà lấy điện thoại ra gõ vài dòng chữ, sau đó nhìn Hoài Trông ở phía kia cũng đang nhìn mình, ra dấu bảo cậu đọc tin nhắn.
Hoài Trông vội vã: “Tớ phải đi rồi, gặp lại cậu sau nhé.” Nói xong phóng đi nhanh như bay.
Nhà xe giáo viên lúc này chỉ còn lại mỗi chiếc xe của Phương Nam. Không hiểu sao cậu chỉ cần nghe tiếng xe thôi đã biết đó là xe của thầy ấy, quen thuộc đến không ngờ. Thấy Phương Nam đi tới, Hoài Trông khẽ cười, không nhìn trực diện mà chỉ len lén nhìn anh ta.
“Sao? Thấy anh rất ngầu?”
Hoài Trông không giải thích được lại nảy sinh cảm giác tự hào trong lòng. Cũng tương tự như cảm giác cha già thấy nở mày nở mặt khi con cái của mình xuất sắc, muốn đem khoe với cả thế giới. Cuối cùng cậu nặn ra được vài chữ: “Không ngờ thầy cũng có tài lẻ này.”
“Cũng thường thôi. Còn nhiều thứ chờ nhóc khám phá.”
“Em mới khen có một câu mà thầy lại kiêu ngạo như vậy rồi. Không được, không được.”
Phương Nam nhún nhún vai: “Lâu rồi cũng không vận động như vậy.”
Nhìn thầy đã ướt đẫm mồ hôi, Hoài Trông nói: “Lúc về thầy phải để mồ hôi khô hoặc là dùng khăn lau khô rồi mới được tắm. Tắm lúc còn mồ hôi không tốt chút nào đâu.”
“Nhóc lo lắng cho anh đó à?”
“Ai thèm lo lắng cho thầy. Em chẳng qua là đang vận dụng kiến thức vào thực tế rồi. Xem ra kiến thức em cũng không tồi.” Cậu phủ nhận.
“Thế à? Vậy dùng em lau khô được không?” Cũng không chần chừ mà kéo Hoài Trông lại, dùng áo của cậu lau khắp người.
Hoài Trông phản kháng: “Thầy làm gì đó? Ha ha, ướt ha ha ướt em hết rồi này. Ha ha.” Không hiểu sao lại cảm thấy nhột đến chịu không nổi.
“Thầy coi nè, người em toàn mồ hôi của thầy.”
“Nghe nói mồ hôi của anh rất tốt.”
“Phản khoa học! À, thầy gọi em ra đây làm gì?”
“Về thôi.”
“Thầy chở em về? Còn xe em thì sao?”
“Ai nói chở nhóc về? Anh còn phải về nhà tắm rửa, khó chịu chết đi được.”
“Ơ hay…”
/49
|