_Mạnh... Sao cậu lại...
_Sao nào? Không thích à?
_Mạnh bắt Quân về đây làm gì?_Cô bắt đầu sợ với cái nhếch môi đểu cán của Mạnh.
_Có lẽ không gặp nhau một thời gian nên Quân quên Mạnh rồi, Quân biết không Mạnh yêu Quân lắm!_Mạnh tiến lại gần cô.
_Không, Quân vẫn coi Mạnh là anh trai mà
_,Anh trai,? Anh trai và anh trai, Quân không có một chút nào với Mạnh sao?
_Quân...
Mạnh từ từ tiến lại gần cô, sờ vào gương mặt của cô. Rồi khẽ cúi xuống hôn vào đôi môi của cô, cô vũng vẫy không chịu, cứ tránh xa cái hôn kia.
Chát! Môi cô rớm máu, Mạnh tát cô, một cái tát thật mạnh. Cô nhìn thẳng vào mặt Mạnh.
_,Điên rồ, thật là điên rồ, tôi không yêu Mạnh đó là sự thật sự thật hiểu không? Tôi chỉ yêu một mình Cao Khánh Nguyên mãi mãi và mãi mãi!_ cô hét lên trong sự tức giận, có lẽ cô đã quá dễ dãi tin rằng cuộc đời luôn có đầy màu hồng mà. Đến giờ người bạn mà cô coi là anh trai kết nghĩa.
Mặc lệ phản ứng của cô ra sao, Mạnh cứ ép sát cô hôn cuồng nhiệt. Nước mắt cô chảy dài xuống, nụ hôn này mang đầy tính chiếm hữu chứ không phải nhẹ nhàng như anh từng hôn cô.
...
_Alô anh Nguyên, em là Khánh Liên_Liên gọi đến cho anh.
_Liên?
_Là người trong lễ hội của Anh quốc._Liên giải thích thêm.
_À có gì không?_Giọng nói mang hết sức lạnh lùng.
_Quân...
_Quân sao?_ anh như giật thốt lên, lập tức hỏi.
_Anh mau đến cứu Quân, Quân đang ở vùng được gọi là Mỹ ..._Liên đang cố nhớ lại cái bảng giới thiệu, đây là một vùng cao của thành phố rất vắng người qua lại. Cô sống bên Anh từ nhỏ nên về địa lý nước khác cô đều không biết, lần này đến là để chơi và gặp anh!
_Là Mỹ Hy!
Có tiếng nói phát ra, không phải cô mà là Mạnh! Điện thoại Liên cầm trên tay rơi xuống! Anh ở đầu dây bên kia nghe thấp thoáng nhưng không rõ.
Tút Tút..tút
_Cô giỏi lắm, bán đứng tôi_Mạnh gằn lên rồi kéo Liên về phía cô đang ngồi.
Chát! Mạnh như con thú dữ tát vào mặt Liên.
_Ngưng!
Cô nói, Mạnh ngừng tay lại. Liếc nhìn Liên.
_Bạn có sao không? _Cô hỏi rồi vớ tay xóa vào vết thương của Liên.
...
_Quân đang ở chỗ gì đó gọi là Mỹ...
_Mỹ gì?_Huy và Nhung hỏi.
_Dường như không có nói, có tiếng rơi điện thoại rồi không có tiếng hiệu_Anh đặt tay lên trán.
_Là Mỹ Hy!_,Bà Kim nói, trước đây bà cung từng lên đó quay diễn một vài lần nó rất đẹp nhưng lại rất vắng vẻ ít người còn có nhiều căn nhà hoang nữa. Tất cả vui mừng rối rít leo lên chiếc xe BMW để đi đến đó.
...
Mạnh từ từ mở trói trói cho cô, cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ kia. Nó rất giống cái cô sờ được, cô suy nghĩ thì ra Mạnh là người hôm đó!
_Liên, dậy nhanh giúp anh đưa Quân ra khỏi nơi này_Mạnh lay tay Liên.
_Không, thà chết chứ tôi không đi_Liên cứng đầu không đi.
Bốp! Mạnhkéo cô đi rồi đá vào người Liên đang nằm trên sàn nhà rồi bỏ đi.
...
Chỉ còn một chap nữa thôi là hoàn truyện rồi, có ai sẽ nhớ đến Ích Ân và truyện nữa không? T.T
_Sao nào? Không thích à?
_Mạnh bắt Quân về đây làm gì?_Cô bắt đầu sợ với cái nhếch môi đểu cán của Mạnh.
_Có lẽ không gặp nhau một thời gian nên Quân quên Mạnh rồi, Quân biết không Mạnh yêu Quân lắm!_Mạnh tiến lại gần cô.
_Không, Quân vẫn coi Mạnh là anh trai mà
_,Anh trai,? Anh trai và anh trai, Quân không có một chút nào với Mạnh sao?
_Quân...
Mạnh từ từ tiến lại gần cô, sờ vào gương mặt của cô. Rồi khẽ cúi xuống hôn vào đôi môi của cô, cô vũng vẫy không chịu, cứ tránh xa cái hôn kia.
Chát! Môi cô rớm máu, Mạnh tát cô, một cái tát thật mạnh. Cô nhìn thẳng vào mặt Mạnh.
_,Điên rồ, thật là điên rồ, tôi không yêu Mạnh đó là sự thật sự thật hiểu không? Tôi chỉ yêu một mình Cao Khánh Nguyên mãi mãi và mãi mãi!_ cô hét lên trong sự tức giận, có lẽ cô đã quá dễ dãi tin rằng cuộc đời luôn có đầy màu hồng mà. Đến giờ người bạn mà cô coi là anh trai kết nghĩa.
Mặc lệ phản ứng của cô ra sao, Mạnh cứ ép sát cô hôn cuồng nhiệt. Nước mắt cô chảy dài xuống, nụ hôn này mang đầy tính chiếm hữu chứ không phải nhẹ nhàng như anh từng hôn cô.
...
_Alô anh Nguyên, em là Khánh Liên_Liên gọi đến cho anh.
_Liên?
_Là người trong lễ hội của Anh quốc._Liên giải thích thêm.
_À có gì không?_Giọng nói mang hết sức lạnh lùng.
_Quân...
_Quân sao?_ anh như giật thốt lên, lập tức hỏi.
_Anh mau đến cứu Quân, Quân đang ở vùng được gọi là Mỹ ..._Liên đang cố nhớ lại cái bảng giới thiệu, đây là một vùng cao của thành phố rất vắng người qua lại. Cô sống bên Anh từ nhỏ nên về địa lý nước khác cô đều không biết, lần này đến là để chơi và gặp anh!
_Là Mỹ Hy!
Có tiếng nói phát ra, không phải cô mà là Mạnh! Điện thoại Liên cầm trên tay rơi xuống! Anh ở đầu dây bên kia nghe thấp thoáng nhưng không rõ.
Tút Tút..tút
_Cô giỏi lắm, bán đứng tôi_Mạnh gằn lên rồi kéo Liên về phía cô đang ngồi.
Chát! Mạnh như con thú dữ tát vào mặt Liên.
_Ngưng!
Cô nói, Mạnh ngừng tay lại. Liếc nhìn Liên.
_Bạn có sao không? _Cô hỏi rồi vớ tay xóa vào vết thương của Liên.
...
_Quân đang ở chỗ gì đó gọi là Mỹ...
_Mỹ gì?_Huy và Nhung hỏi.
_Dường như không có nói, có tiếng rơi điện thoại rồi không có tiếng hiệu_Anh đặt tay lên trán.
_Là Mỹ Hy!_,Bà Kim nói, trước đây bà cung từng lên đó quay diễn một vài lần nó rất đẹp nhưng lại rất vắng vẻ ít người còn có nhiều căn nhà hoang nữa. Tất cả vui mừng rối rít leo lên chiếc xe BMW để đi đến đó.
...
Mạnh từ từ mở trói trói cho cô, cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ kia. Nó rất giống cái cô sờ được, cô suy nghĩ thì ra Mạnh là người hôm đó!
_Liên, dậy nhanh giúp anh đưa Quân ra khỏi nơi này_Mạnh lay tay Liên.
_Không, thà chết chứ tôi không đi_Liên cứng đầu không đi.
Bốp! Mạnhkéo cô đi rồi đá vào người Liên đang nằm trên sàn nhà rồi bỏ đi.
...
Chỉ còn một chap nữa thôi là hoàn truyện rồi, có ai sẽ nhớ đến Ích Ân và truyện nữa không? T.T
/55
|