kể từ ngày bị anh "tống" ra khỏi nhà, suốt một tuần qua cô cảm thấy trống rỗng quá, muốn cầm máy gọi nhưng lại không dám. Muốn nói chuyện với anh, cô cũng sợ làm phiền và cái tính sĩ diện trong cô lại nổi lên khiến cô cứ chùng bước.****
Vài ngày sau....
_Ê, mày nghe gì chưa Hoa? _Con Trang bên lớp kế vào trong la oái oái cả làng nói chuyện với lớp trưởng.
_Tao vừa nghe tin,....tin...
_Màu mè qúa đừng cà lầm giúp tao_Cả đám nhốn nháo lên. Chỉ có cô là ngồi bên phía cửa sổ uể oải không có một chút sắc mặt trắng bệch.
_Thầy... thầy Nguyên....
_Thầy sao?_cả đám đồng thanh, nét mặt đứa nào cũng hiện lên hai chữ "mê trai". Cô bật dậy lắng nghe mọi người nói.
_Hình như thầy thích cô giáo mới về trường á, hồi nảy thấy hai người đó nói chuyên thân lắm à nha, lại còn....
_Còn sao?_ lại đồng thanh tập hai, cô nghe thế thì tức giận, cố nén trong lòng...
"QUÂN,MÀY KHÔNG ĐƯỢC TỨC GIẬN KHÔNG ĐƯỢC" _cô thầm nói
_Còn chạm mặt như gần hôn nhau ấy_ cả đám nín thở, khi nghe tin động trời ấy.
_ KHÔNG ĐƯỢC!!!_cô bịt lỗ tai lại rồi chạy ra khỏi lớp.
_Ủa Nhung, Quân bị sao vậy_Trang hỏi. Cả đám ngu ngơ không biết gì.
_Nhung không biết, thấy lo cho nó quá_Nhung nói xong rồi bước đi tìm Quân.
****
Tại sân trường, nơi hơi khuất bóng...
_Thầy, thầy có thể gặp em chút không?_cô lấy hết can đảm nói, anh đang đi với cô giáo mới hình như cô ta tên Kim, dậy môn Sử à.
_Sắp vào giờ học rồi có gì thì nói vào giờ học nhé!_ Tuy nói vậy, nhưng cô biết anh sẽ không gặp cô. Còn cô Kim gì đó thì cứ đứng đó tay còn đặt trên vai thầy nữa chứ.
_"Hừ... tức chết mà, đồ kì đà"_ Cô thầm nghỉ.
_Em trao đổi với cô cũng được, cô cũng là giáo viên Sử kiêm môn Anh khi thiếu giáo viên_ Cô Kim mỉm cười.
_À... Không có gì đâu cô_Quân cố gắng gượng cười, trong túi váy lấy ra một tờ giấy dúi vào tay anh rồi nói.
_Em xin phép không làm phiền không gian riêng tư của hai người_ nói rồi cô buộc đi cảm thấy khóe mắt cay cay, từng giọt nước mắt rơi nhẹ trên mi mắt. Bây giờ cô chợt nhận ra, mình đã yêu anh, yêu anh thây rồi. Yêu chính thầy giáo của mình _Cao Khánh Nguyên. Sự thật là vậy, không thể không dối được bản thân nữa. Nếu cô không nói ra, liệu mình sẽ mất anh....
Vài ngày sau....
_Ê, mày nghe gì chưa Hoa? _Con Trang bên lớp kế vào trong la oái oái cả làng nói chuyện với lớp trưởng.
_Tao vừa nghe tin,....tin...
_Màu mè qúa đừng cà lầm giúp tao_Cả đám nhốn nháo lên. Chỉ có cô là ngồi bên phía cửa sổ uể oải không có một chút sắc mặt trắng bệch.
_Thầy... thầy Nguyên....
_Thầy sao?_cả đám đồng thanh, nét mặt đứa nào cũng hiện lên hai chữ "mê trai". Cô bật dậy lắng nghe mọi người nói.
_Hình như thầy thích cô giáo mới về trường á, hồi nảy thấy hai người đó nói chuyên thân lắm à nha, lại còn....
_Còn sao?_ lại đồng thanh tập hai, cô nghe thế thì tức giận, cố nén trong lòng...
"QUÂN,MÀY KHÔNG ĐƯỢC TỨC GIẬN KHÔNG ĐƯỢC" _cô thầm nói
_Còn chạm mặt như gần hôn nhau ấy_ cả đám nín thở, khi nghe tin động trời ấy.
_ KHÔNG ĐƯỢC!!!_cô bịt lỗ tai lại rồi chạy ra khỏi lớp.
_Ủa Nhung, Quân bị sao vậy_Trang hỏi. Cả đám ngu ngơ không biết gì.
_Nhung không biết, thấy lo cho nó quá_Nhung nói xong rồi bước đi tìm Quân.
****
Tại sân trường, nơi hơi khuất bóng...
_Thầy, thầy có thể gặp em chút không?_cô lấy hết can đảm nói, anh đang đi với cô giáo mới hình như cô ta tên Kim, dậy môn Sử à.
_Sắp vào giờ học rồi có gì thì nói vào giờ học nhé!_ Tuy nói vậy, nhưng cô biết anh sẽ không gặp cô. Còn cô Kim gì đó thì cứ đứng đó tay còn đặt trên vai thầy nữa chứ.
_"Hừ... tức chết mà, đồ kì đà"_ Cô thầm nghỉ.
_Em trao đổi với cô cũng được, cô cũng là giáo viên Sử kiêm môn Anh khi thiếu giáo viên_ Cô Kim mỉm cười.
_À... Không có gì đâu cô_Quân cố gắng gượng cười, trong túi váy lấy ra một tờ giấy dúi vào tay anh rồi nói.
_Em xin phép không làm phiền không gian riêng tư của hai người_ nói rồi cô buộc đi cảm thấy khóe mắt cay cay, từng giọt nước mắt rơi nhẹ trên mi mắt. Bây giờ cô chợt nhận ra, mình đã yêu anh, yêu anh thây rồi. Yêu chính thầy giáo của mình _Cao Khánh Nguyên. Sự thật là vậy, không thể không dối được bản thân nữa. Nếu cô không nói ra, liệu mình sẽ mất anh....
/55
|