Yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn, là đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau. Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Yêu xa là chấp nhận cô đơn, một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp, những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội đến ôm chầm lấy ai đó… Yêu xa là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa như mình vậy …
~~~
Gia Ân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắc bên tai, mắt nhắm mắt mở vớ lấy rồi chẳng buồn xem xem ai gọi đến đã tắt đi. Hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn ai lại không có chút lịch sự lại gọi vào lúc này vậy? … Không quan tâm, phải ngủ thêm đã.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Gia Ân khó chịu vò đầu bứt tóc rồi hậm hực cầm điện thoại lên ấn nút nghe, đang định lên tiếng mắng xem ai đang làm phiền giấc ngủ của mình thì bên kia đã nhanh chóng có tiếng người nói trước, là một giọng nam trầm thấp êm dịu …
“Heo lười biếng mau dậy đi, hôm nay em phải đến trường đấy”
Gia Ân chợt bừng tỉnh dụi dụi mắt đến mấy bận mới nhìn rõ tên người gọi đến đang hiển thị mồn một trên màn hình điện thoại: Tiểu Ngôn
Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … Ôi dào, hoá ra đây chính cái tên nhóc Tiểu Ngôn mà suốt ngày gọi cho Di Di, vậy đây chính là … là tên thầy giáo thối tha đã cướp mất trái tim cô nàng Di Di đây sao? Thảo nào cứ cảm thấy kì kì quái quái làm sao? Cái cô ngốc An Di này còn bảo đây là tên nhóc nào đấy của ông nội, làm cô cứ tưởng thật nữa chứ, cậu mà dậy đi tớ sẽ cho cậu biết tay Di Di nhé …
“Bảo bối, em dậy chưa đấy” – Giọng người kia lại truyền đến.
“Hmmm, xin lỗi tôi là Janice, là bạn của Di Di, cậu ấy vẫn còn ngủ, anh là ai? Có gì cần chuyển lời không?” – Gia Ân bán tín bán nghi về suy luận của mình, mập mờ hỏi.
Ngôn Hoa ở đầu dây bên này im hơi lặng tiếng mất một lúc mới đáp lại: “Không có gì, nhờ cô dặn dò cô ấy nhớ ăn sáng đầy đủ … Àh, trời hơi lạnh, bảo cô ấy mặc ấm một chút. Cảm ơn”
“Di Di à? Dạo gần đây cô ấy không ăn sáng. Mà … anh là ai?” – Gia Ân vẫn khăng khăng muốn truy hỏi xem người kia có đúng là người cô đang nghĩ đến hay không.
“Cô sẽ sớm biết thôi. Tạm biệt”
Gia Ân vẫn còn đần mặt ra thì người ta đã cúp máy rồi, không hiểu là có ý gì nữa, còn bảo là sẽ sớm biết sao? Biết cái đầu nhà anh, An Di đã sớm khai báo cho tôi rồi còn cần anh phải chờ anh khai ra sao? Dở hơi … cơ mà cũng quan tâm Di Di phếch đấy.
Gia Ân trở mình nằm đối diện với An Di, cái đồ đầu heo này vẫn còn ngủ say như chết đây này, hay cho cậu giấu diếm lâu như vậy, cũng phải thôi, hai người đến với nhau đâu phải dễ dàng gì … Nhưng mà hiện giờ nếu An Di ở đây thì chẳng phải hai người họ lại thành ra là ‘yêu xa’ hay sao? Đã là khó khăn mới đến được với nhau vậy mà lại chạy sang tận đây học đại học sao đồ ngốc?
Hơn ai hết Gia Ân hiểu được ‘yêu xa’ có cảm giác như thế nào, cô và Tony đã trải qua ba năm dài đằng đẵng yêu nhau trong xa cách … Đó không phải là một điều dễ dàng vì yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn, là đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau. Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Yêu xa là chấp nhận cô đơn, một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp, những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội ôm chầm lấy ai đó… Yêu xa là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa như mình vậy …
Gia Ân cảm thấy hối hận, thật lòng hối hận vì trước đó đã hết lần này đến lần khác mè nheo thuyết phục An Di cùng mình thi đến Harvard, cô thừa nhận, chuyện chứng minh thực lực với gia đình chỉ là một cái cớ, điều cô thật sự mong muốn đó chính là được ở gần Tony, được rút ngắn khoảng cách mặc định đã chia cắt hai người.
Sớm biết An Di và tên kia sẽ thành đôi thì từ đầu cô đã không rủ rê An Di rồi, bây giờ chẳng phải họ mỗi người một nơi sẽ lại lâm vào thế cục ‘yêu xa’ như cô trước đây sao? Thật khó nghĩ mà …
“Này, đồ đầu heo, đồ lười biếng, dậy mau” – Gia Ân kéo chăn gọi An Di.
“Ây … còn sớm mà, để tớ ngủ thêm một chút nữa thôi” – An Di giằng lấy chăn trở lại rồi kéo che kín luôn đầu.
“Còn không dậy thì muộn là tớ mặc kệ cậu đấy, Tony bảo hôm nay đưa tớ vào cậu đi học cho nên cậu mau ngoan ngoãn dậy sớm đi, anh ấy sắp đến rồi” – Gia Ân lại một lần nữa kéo chăn ra, lúc này cô nhanh tay quẳng luôn tấm chăn sang bên để cô ngốc An Di này có muốn giằng lại cũng không giằng được.
“Cậu đừng gây rối nữa, cậu cứ đi với Tony đi, lát sau tớ bảo tài xế đưa đi cũng được” – An Di lật người nằm úp mặt xuống gối tránh né ánh sáng gay gắt của đèn phòng.
“Bao giờ cậu mới bỏ được tật xấu ngủ nướng này đi chứ đại tiểu thư, kỉ lục đi học trễ của cậu hiện giờ chắc không ai phá nổi rồi đấy” – Gia Ân thẳng tay phát vào mông An Di một cú rõ kêu.
“Ây, cái đồ xấu xa nhà cậu. Đau chết tớ rồi!” – An Di lười biếng ngồi chổm dậy dụi mắt.
“Có thế mới chịu dậy … Mà xem ra hàng của cậu chất lượng thật đấy, phát sướng cả tay” – Nói xong Gia Ân liền cười ha hả đắc ý rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
“Đồ biến thái” – An Di vớ đại lấy chiếc gối ném thẳng về phía cửa rồi lầm bầm: “Dạo này toàn gặp kẻ biến thái, ngay cả cậu cũng biến thái nốt à?”
—
“Cậu chủ à cà vạt cậu chọn hôm nay trông không hợp với cậu cho lắm” – Hoàng Tử tay cầm tập tài liệu chuẩn bị cho Ngôn Hoa đi làm lẽo đẽo theo phía sau anh.
“Cậu bớt lắm chuyện lại đi thì hơn” – Ngôn Hoa quay người lại giật lấy tập tài liệu.
“Tôi biết mà vì đây là quà tiểu thư An Di tặng cậu, nhưng sự thật là nó không hợp với trang phục hôm nay của cậu”
“Cậu chắc chắn như vậy?” – Ngôn Hoa khựng lại vài giây.
Ánh đèn trên màn hình hiển thị của Hoàng Tử chớp chớp liên tục: “Ơ … nhưng mà cũng không hẳn, đối với đa số đàn ông thì có lẽ vậy, còn cậu chủ thì hẳn là một ngoại lệ vì cậu mặc thứ gì thì mọi người xung quanh cũng đều tán dương, lão Vương bảo tôi không hiểu đâu vì tôi là robot”
“Cuối cùng cũng thấy cậu thông minh được một chút” – Ngôn Hoa nhếch mép cười.
“Thế thì cậu nói cho tôi biết vì sao đi?”
“Vì tôi đẹp trai. Trang phục chỉ là yếu tố phụ” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“À, vì cậu chủ đẹp trai. Ra là vậy, điều này tôi biết mà”
“Biết thì tốt. Lại đây bây giờ cần cậu động não một chút” – Ngôn Hoa ngoắt tay ra hiệu Hoàng Tử đến trước tủ kính treo đầy chìa khoá xe hơi.
“Lại chọn xe à cậu chủ?”
“Ừ, đưa bạn gái đi chơi thì nên dùng chiếc nào?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Không phải hôm nay cậu đi làm sao cậu chủ?”
“Lắm chuyện, bảo cậu chọn thì mau chọn đi” – Ngôn Hoa chau mày.
“Aston Martin one-77 – phiên bản giới hạn chỉ có 77 chiếc trên toàn thế giới, động cơ nạp khí tự nhiên mạnh mẽ nhất thế giới, động cơ 7,3 lít V12 có công suất 750 mã lực, mô-men xoắn cực đại 678 Nm, hộp số 6 cấp cho phép xe tăng tốc từ 0-100 km/h trong chưa đến 3,7 giây và có thể đạt tốc độ tối đa 352 km/h. Bộ vành 20 inch 7 chấu kép, lốp Pirelli P Zero Corsa 255/35 bánh trước và 335/30 bánh sau … Đảm bảo mọi quý cô đều sẽ ngã gục. ”
“Được, vậy thì Aston Martin one-77” – Ngôn Hoa nhắm ngay chiếc chìa khoá ngoài nằm ở ngoài cùng rồi không ngần ngại cầm lấy đi thẳng ra ga-ra, chưa đầy một phút sau cả người và xe đã mất hút sau những hàng cây cây dương cao lớn thẳng tắp.
—
“An Di này, hôm nay lại không định ăn sáng à?” – Gia Ân hỏi.
“Không muốn ăn, vào lớp luôn đi” – An Di kéo Gia Ân đi vui vút trên dãy hành lang.
“Cậu vội gì chứ, chẳng phải lúc nãy còn lười đến nỗi không muốn dậy sao?” – Gia Ân kéo An Di đứng lại rồi ghé vào tai cô nàng: “Tớ quên chưa nói với cậu, sáng nay lúc mặt trời còn chưa lên thì đã có tên nhóc nào đó gọi đến phá giấc ngủ ngàn vàng của tớ đấy, cậu đoán xem là ai?”
“Tớ không rỗi hơi đoán việc của cậu, tên nhóc gì chứ? Còn không chịu tìm ra lớp học thì cậu với tớ trễ là cái chắc” – An Di vội vã kéo Gia Ân đi tiếp.
“Đã bảo là không vội mà, em họ của Tony cũng học chung khoa với bọn mình, anh ấy đã nhờ cậu ta chút nữa sẽ tới dẫn đường việc gì phải vội chứ, cậu mau đoán xem sáng nay là ai gọi?” – Gia Ân cười xảo quyệt.
“Liên quan gì đến tớ?” – An Di khó hiểu.
“Gọi vào điện thoại của cậu thì có liên quan đến cậu không?”
“Hửm? Là chuyện của khi nào thế sao tớ không biết?” – An Di lục tìm điện thoại xem lại nhật kí cuộc gọi.
“Cậu ngủ say như chết ấy” – Gia Ân bẹo má An Di trêu cô. “Biết là ai rồi chứ gì? Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … ”
An Di vội lấy tay che miệng Gia Ân không cho cô trêu mình nữa: “Cậu … cậu … Anh ấy nói gì thế?”
Gia Ân gỡ tay An Di ra, nhăn nhó bảo: “Cái đồ heo lười nhà cậu, hắn ta bảo cậu ăn uống đàng hoàng, rồi ăn bận cho ấm một chút”
“Anh ấy còn nói gì nữa không?” – An Di thắc mắc hỏi.
“Cậu còn muốn nghe gì nữa? Anh yêu em, hôn em một nghìn cái, chụt chụt chụt … Có phải như vậy không?” – Gia Ân ôm bụng cười ngặt nghẽo.
An Di liên tục véo vào má Gia Ân bảo: “Có cậu mới thích nghe mấy lời sởn gai ốc như thế đấy, trêu tớ, trêu tớ này, cho cậu chết”
Hai cô nàng đùa nhau mất một lúc thì từ xa có tiếng ai đó gọi Gia Ân: “Chị dâu, chị dâu, bên này”
An Di đưa mắt nhìn theo tiếng gọi, đó là một cậu thanh niên điển trai, da trắng tóc vàng trạc tuổi với cô, thoạt nhìn trông cậu ta cứ như bước ra từ một câu chuyện hoạt hình nào đó trông rất quen mắt, An Di cô lục tìm trong kí ức … à chính là Usui Takumi. Takumi Usui – 17 tuổi, là nhân vật nam chính trong Maid Sama. Takumi đẹp trai, thông minh, yêu thể thao và là chàng trai nổi tiếng nhất trong Seika High. Cậu có mái tóc vàng thừa hưởng từ mẹ, vô cùng đẹp trai thậm chí một vài chàng trai tại Seika High say mê cậu chỉ vì lý do đó. Takumi cực kỳ tài năng trong nhiều lĩnh vực khác nhau, bao gồm nấu ăn, violon, cờ vua, và xã giao. Cậu luôn nhận được điểm số xuất sắc và là một vận động viên tài năng …
Và cậu thanh niên đang đứng ở phía xa kia trông chẳng khác gì là mấy so với hình ảnh nhân vật Takumi trong bộ Anime Maid Sama mà cô yêu thích cả.
“Đó là em họ của Tony, học cùng khoa với bọn mình đấy” – Gia Ân huých vai An Di.
“Sao tớ trông cậu ta cứ như tên nhóc chưa dậy thì ấy nhỉ? Thật là trẻ con” – An Di lẩm bẩm.
Gia Ân cười: “Ừm, nhưng chỉ có cậu thấy vậy thôi, cậu ta bằng tuổi bọn mình đấy… À, mà tớ quên mất, đại tiểu thư An Di đây chỉ có hứng thú với *ông chú* Tiểu Ngôn nào đấy thôi, hơn tận tám tuổi cơ đấy, thế mà cũng có người đổ như cây si”
“Cậu … cậu …” – An Di cứng họng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Chào buổi sáng chị dâu” – Một giọng nam cao và trong, cậu thanh niên mỉm cười vui vẻ bước đến chỗ An Di và Gia Ân.
“Chị dâu cái đầu cậu, gọi tôi là Janice là được rồi” – Gia Ân vung nắm đấm hù doạ.
“OK” – cậu thanh niên nháy mắt với Gia Ân rồi quay sang An Di chìa tay làm quen: “Hi, tớ là William. Cậu có thể gọi tớ là Willi, hân hạnh được làm quen”
“Chào cậu, tớ là Alice.” – An Di niềm nở bắt tay cậu ta.
“Tớ là em họ của anh Tony, còn cậu ắt hẳn là bạn nữ xinh đẹp mà chị dâu hay nhắc tới đây nhỉ. Cậu thật sự … rất xinh” – Willi tươi cười.
“Cảm ơn cậu, cậu cũng rất điển trai” – An Di khách sáo nói.
“Hai người có thôi mèo khen mèo dài đuôi đi không, oắt con, lớp học ở đâu, mau dẫn bọn tôi đi” – Gia Ân càu nhàu.
“Bên này, đi thôi”
—
*2600 chữ. Còn một chương đang edit nha, mà không biết khi nào xong cho nên không hứa trước, có lẽ tối nay. Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người!
~~~
Gia Ân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắc bên tai, mắt nhắm mắt mở vớ lấy rồi chẳng buồn xem xem ai gọi đến đã tắt đi. Hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn ai lại không có chút lịch sự lại gọi vào lúc này vậy? … Không quan tâm, phải ngủ thêm đã.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Gia Ân khó chịu vò đầu bứt tóc rồi hậm hực cầm điện thoại lên ấn nút nghe, đang định lên tiếng mắng xem ai đang làm phiền giấc ngủ của mình thì bên kia đã nhanh chóng có tiếng người nói trước, là một giọng nam trầm thấp êm dịu …
“Heo lười biếng mau dậy đi, hôm nay em phải đến trường đấy”
Gia Ân chợt bừng tỉnh dụi dụi mắt đến mấy bận mới nhìn rõ tên người gọi đến đang hiển thị mồn một trên màn hình điện thoại: Tiểu Ngôn
Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … Ôi dào, hoá ra đây chính cái tên nhóc Tiểu Ngôn mà suốt ngày gọi cho Di Di, vậy đây chính là … là tên thầy giáo thối tha đã cướp mất trái tim cô nàng Di Di đây sao? Thảo nào cứ cảm thấy kì kì quái quái làm sao? Cái cô ngốc An Di này còn bảo đây là tên nhóc nào đấy của ông nội, làm cô cứ tưởng thật nữa chứ, cậu mà dậy đi tớ sẽ cho cậu biết tay Di Di nhé …
“Bảo bối, em dậy chưa đấy” – Giọng người kia lại truyền đến.
“Hmmm, xin lỗi tôi là Janice, là bạn của Di Di, cậu ấy vẫn còn ngủ, anh là ai? Có gì cần chuyển lời không?” – Gia Ân bán tín bán nghi về suy luận của mình, mập mờ hỏi.
Ngôn Hoa ở đầu dây bên này im hơi lặng tiếng mất một lúc mới đáp lại: “Không có gì, nhờ cô dặn dò cô ấy nhớ ăn sáng đầy đủ … Àh, trời hơi lạnh, bảo cô ấy mặc ấm một chút. Cảm ơn”
“Di Di à? Dạo gần đây cô ấy không ăn sáng. Mà … anh là ai?” – Gia Ân vẫn khăng khăng muốn truy hỏi xem người kia có đúng là người cô đang nghĩ đến hay không.
“Cô sẽ sớm biết thôi. Tạm biệt”
Gia Ân vẫn còn đần mặt ra thì người ta đã cúp máy rồi, không hiểu là có ý gì nữa, còn bảo là sẽ sớm biết sao? Biết cái đầu nhà anh, An Di đã sớm khai báo cho tôi rồi còn cần anh phải chờ anh khai ra sao? Dở hơi … cơ mà cũng quan tâm Di Di phếch đấy.
Gia Ân trở mình nằm đối diện với An Di, cái đồ đầu heo này vẫn còn ngủ say như chết đây này, hay cho cậu giấu diếm lâu như vậy, cũng phải thôi, hai người đến với nhau đâu phải dễ dàng gì … Nhưng mà hiện giờ nếu An Di ở đây thì chẳng phải hai người họ lại thành ra là ‘yêu xa’ hay sao? Đã là khó khăn mới đến được với nhau vậy mà lại chạy sang tận đây học đại học sao đồ ngốc?
Hơn ai hết Gia Ân hiểu được ‘yêu xa’ có cảm giác như thế nào, cô và Tony đã trải qua ba năm dài đằng đẵng yêu nhau trong xa cách … Đó không phải là một điều dễ dàng vì yêu xa là sự lựa chọn không hề an toàn, là đánh cược với tất cả để giữ được trái tim nhau. Yêu xa là chấp nhận đợi chờ nhau vô điều kiện, chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng chân nhưng họ vẫn cứ đi. Yêu xa là chấp nhận cô đơn, một nỗi cô đơn êm ái nhưng ngọt ngào. Dẫu có niềm vui hay nỗi buồn cũng chỉ có thể chia sẻ bằng những icon khô khốc, bằng một đường truyền tin rời rạc và để lại là tiếng tút tút không cảm xúc. Ôm nỗi cô đơn khi đông đến người ta đan tay vào nhau bước đi trên phố, khi tình cờ bắt gặp một chàng trai lóng ngóng chờ một cô gái suốt mấy tiếng để chỉ nói lời xin lỗi, còn mình thì chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình vô tri vô giác… Những lúc bật khóc nức nở cũng len lén lau vội đi, gượng bước tiếp, những lúc hạnh phúc ngập tràn chẳng thể lao vội ôm chầm lấy ai đó… Yêu xa là cô đơn, là tự vỗ về trái tim rằng có một người để đợi, để nhớ, để thương, rằng có một người cũng đang cô đơn ở nơi xa như mình vậy …
Gia Ân cảm thấy hối hận, thật lòng hối hận vì trước đó đã hết lần này đến lần khác mè nheo thuyết phục An Di cùng mình thi đến Harvard, cô thừa nhận, chuyện chứng minh thực lực với gia đình chỉ là một cái cớ, điều cô thật sự mong muốn đó chính là được ở gần Tony, được rút ngắn khoảng cách mặc định đã chia cắt hai người.
Sớm biết An Di và tên kia sẽ thành đôi thì từ đầu cô đã không rủ rê An Di rồi, bây giờ chẳng phải họ mỗi người một nơi sẽ lại lâm vào thế cục ‘yêu xa’ như cô trước đây sao? Thật khó nghĩ mà …
“Này, đồ đầu heo, đồ lười biếng, dậy mau” – Gia Ân kéo chăn gọi An Di.
“Ây … còn sớm mà, để tớ ngủ thêm một chút nữa thôi” – An Di giằng lấy chăn trở lại rồi kéo che kín luôn đầu.
“Còn không dậy thì muộn là tớ mặc kệ cậu đấy, Tony bảo hôm nay đưa tớ vào cậu đi học cho nên cậu mau ngoan ngoãn dậy sớm đi, anh ấy sắp đến rồi” – Gia Ân lại một lần nữa kéo chăn ra, lúc này cô nhanh tay quẳng luôn tấm chăn sang bên để cô ngốc An Di này có muốn giằng lại cũng không giằng được.
“Cậu đừng gây rối nữa, cậu cứ đi với Tony đi, lát sau tớ bảo tài xế đưa đi cũng được” – An Di lật người nằm úp mặt xuống gối tránh né ánh sáng gay gắt của đèn phòng.
“Bao giờ cậu mới bỏ được tật xấu ngủ nướng này đi chứ đại tiểu thư, kỉ lục đi học trễ của cậu hiện giờ chắc không ai phá nổi rồi đấy” – Gia Ân thẳng tay phát vào mông An Di một cú rõ kêu.
“Ây, cái đồ xấu xa nhà cậu. Đau chết tớ rồi!” – An Di lười biếng ngồi chổm dậy dụi mắt.
“Có thế mới chịu dậy … Mà xem ra hàng của cậu chất lượng thật đấy, phát sướng cả tay” – Nói xong Gia Ân liền cười ha hả đắc ý rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
“Đồ biến thái” – An Di vớ đại lấy chiếc gối ném thẳng về phía cửa rồi lầm bầm: “Dạo này toàn gặp kẻ biến thái, ngay cả cậu cũng biến thái nốt à?”
—
“Cậu chủ à cà vạt cậu chọn hôm nay trông không hợp với cậu cho lắm” – Hoàng Tử tay cầm tập tài liệu chuẩn bị cho Ngôn Hoa đi làm lẽo đẽo theo phía sau anh.
“Cậu bớt lắm chuyện lại đi thì hơn” – Ngôn Hoa quay người lại giật lấy tập tài liệu.
“Tôi biết mà vì đây là quà tiểu thư An Di tặng cậu, nhưng sự thật là nó không hợp với trang phục hôm nay của cậu”
“Cậu chắc chắn như vậy?” – Ngôn Hoa khựng lại vài giây.
Ánh đèn trên màn hình hiển thị của Hoàng Tử chớp chớp liên tục: “Ơ … nhưng mà cũng không hẳn, đối với đa số đàn ông thì có lẽ vậy, còn cậu chủ thì hẳn là một ngoại lệ vì cậu mặc thứ gì thì mọi người xung quanh cũng đều tán dương, lão Vương bảo tôi không hiểu đâu vì tôi là robot”
“Cuối cùng cũng thấy cậu thông minh được một chút” – Ngôn Hoa nhếch mép cười.
“Thế thì cậu nói cho tôi biết vì sao đi?”
“Vì tôi đẹp trai. Trang phục chỉ là yếu tố phụ” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“À, vì cậu chủ đẹp trai. Ra là vậy, điều này tôi biết mà”
“Biết thì tốt. Lại đây bây giờ cần cậu động não một chút” – Ngôn Hoa ngoắt tay ra hiệu Hoàng Tử đến trước tủ kính treo đầy chìa khoá xe hơi.
“Lại chọn xe à cậu chủ?”
“Ừ, đưa bạn gái đi chơi thì nên dùng chiếc nào?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Không phải hôm nay cậu đi làm sao cậu chủ?”
“Lắm chuyện, bảo cậu chọn thì mau chọn đi” – Ngôn Hoa chau mày.
“Aston Martin one-77 – phiên bản giới hạn chỉ có 77 chiếc trên toàn thế giới, động cơ nạp khí tự nhiên mạnh mẽ nhất thế giới, động cơ 7,3 lít V12 có công suất 750 mã lực, mô-men xoắn cực đại 678 Nm, hộp số 6 cấp cho phép xe tăng tốc từ 0-100 km/h trong chưa đến 3,7 giây và có thể đạt tốc độ tối đa 352 km/h. Bộ vành 20 inch 7 chấu kép, lốp Pirelli P Zero Corsa 255/35 bánh trước và 335/30 bánh sau … Đảm bảo mọi quý cô đều sẽ ngã gục. ”
“Được, vậy thì Aston Martin one-77” – Ngôn Hoa nhắm ngay chiếc chìa khoá ngoài nằm ở ngoài cùng rồi không ngần ngại cầm lấy đi thẳng ra ga-ra, chưa đầy một phút sau cả người và xe đã mất hút sau những hàng cây cây dương cao lớn thẳng tắp.
—
“An Di này, hôm nay lại không định ăn sáng à?” – Gia Ân hỏi.
“Không muốn ăn, vào lớp luôn đi” – An Di kéo Gia Ân đi vui vút trên dãy hành lang.
“Cậu vội gì chứ, chẳng phải lúc nãy còn lười đến nỗi không muốn dậy sao?” – Gia Ân kéo An Di đứng lại rồi ghé vào tai cô nàng: “Tớ quên chưa nói với cậu, sáng nay lúc mặt trời còn chưa lên thì đã có tên nhóc nào đó gọi đến phá giấc ngủ ngàn vàng của tớ đấy, cậu đoán xem là ai?”
“Tớ không rỗi hơi đoán việc của cậu, tên nhóc gì chứ? Còn không chịu tìm ra lớp học thì cậu với tớ trễ là cái chắc” – An Di vội vã kéo Gia Ân đi tiếp.
“Đã bảo là không vội mà, em họ của Tony cũng học chung khoa với bọn mình, anh ấy đã nhờ cậu ta chút nữa sẽ tới dẫn đường việc gì phải vội chứ, cậu mau đoán xem sáng nay là ai gọi?” – Gia Ân cười xảo quyệt.
“Liên quan gì đến tớ?” – An Di khó hiểu.
“Gọi vào điện thoại của cậu thì có liên quan đến cậu không?”
“Hửm? Là chuyện của khi nào thế sao tớ không biết?” – An Di lục tìm điện thoại xem lại nhật kí cuộc gọi.
“Cậu ngủ say như chết ấy” – Gia Ân bẹo má An Di trêu cô. “Biết là ai rồi chứ gì? Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn … ”
An Di vội lấy tay che miệng Gia Ân không cho cô trêu mình nữa: “Cậu … cậu … Anh ấy nói gì thế?”
Gia Ân gỡ tay An Di ra, nhăn nhó bảo: “Cái đồ heo lười nhà cậu, hắn ta bảo cậu ăn uống đàng hoàng, rồi ăn bận cho ấm một chút”
“Anh ấy còn nói gì nữa không?” – An Di thắc mắc hỏi.
“Cậu còn muốn nghe gì nữa? Anh yêu em, hôn em một nghìn cái, chụt chụt chụt … Có phải như vậy không?” – Gia Ân ôm bụng cười ngặt nghẽo.
An Di liên tục véo vào má Gia Ân bảo: “Có cậu mới thích nghe mấy lời sởn gai ốc như thế đấy, trêu tớ, trêu tớ này, cho cậu chết”
Hai cô nàng đùa nhau mất một lúc thì từ xa có tiếng ai đó gọi Gia Ân: “Chị dâu, chị dâu, bên này”
An Di đưa mắt nhìn theo tiếng gọi, đó là một cậu thanh niên điển trai, da trắng tóc vàng trạc tuổi với cô, thoạt nhìn trông cậu ta cứ như bước ra từ một câu chuyện hoạt hình nào đó trông rất quen mắt, An Di cô lục tìm trong kí ức … à chính là Usui Takumi. Takumi Usui – 17 tuổi, là nhân vật nam chính trong Maid Sama. Takumi đẹp trai, thông minh, yêu thể thao và là chàng trai nổi tiếng nhất trong Seika High. Cậu có mái tóc vàng thừa hưởng từ mẹ, vô cùng đẹp trai thậm chí một vài chàng trai tại Seika High say mê cậu chỉ vì lý do đó. Takumi cực kỳ tài năng trong nhiều lĩnh vực khác nhau, bao gồm nấu ăn, violon, cờ vua, và xã giao. Cậu luôn nhận được điểm số xuất sắc và là một vận động viên tài năng …
Và cậu thanh niên đang đứng ở phía xa kia trông chẳng khác gì là mấy so với hình ảnh nhân vật Takumi trong bộ Anime Maid Sama mà cô yêu thích cả.
“Đó là em họ của Tony, học cùng khoa với bọn mình đấy” – Gia Ân huých vai An Di.
“Sao tớ trông cậu ta cứ như tên nhóc chưa dậy thì ấy nhỉ? Thật là trẻ con” – An Di lẩm bẩm.
Gia Ân cười: “Ừm, nhưng chỉ có cậu thấy vậy thôi, cậu ta bằng tuổi bọn mình đấy… À, mà tớ quên mất, đại tiểu thư An Di đây chỉ có hứng thú với *ông chú* Tiểu Ngôn nào đấy thôi, hơn tận tám tuổi cơ đấy, thế mà cũng có người đổ như cây si”
“Cậu … cậu …” – An Di cứng họng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Chào buổi sáng chị dâu” – Một giọng nam cao và trong, cậu thanh niên mỉm cười vui vẻ bước đến chỗ An Di và Gia Ân.
“Chị dâu cái đầu cậu, gọi tôi là Janice là được rồi” – Gia Ân vung nắm đấm hù doạ.
“OK” – cậu thanh niên nháy mắt với Gia Ân rồi quay sang An Di chìa tay làm quen: “Hi, tớ là William. Cậu có thể gọi tớ là Willi, hân hạnh được làm quen”
“Chào cậu, tớ là Alice.” – An Di niềm nở bắt tay cậu ta.
“Tớ là em họ của anh Tony, còn cậu ắt hẳn là bạn nữ xinh đẹp mà chị dâu hay nhắc tới đây nhỉ. Cậu thật sự … rất xinh” – Willi tươi cười.
“Cảm ơn cậu, cậu cũng rất điển trai” – An Di khách sáo nói.
“Hai người có thôi mèo khen mèo dài đuôi đi không, oắt con, lớp học ở đâu, mau dẫn bọn tôi đi” – Gia Ân càu nhàu.
“Bên này, đi thôi”
—
*2600 chữ. Còn một chương đang edit nha, mà không biết khi nào xong cho nên không hứa trước, có lẽ tối nay. Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người!
/95
|