Nhã Thuần nhìn tên Đại ca nói:
-Bạn của tôi đến rồi đó, ông còn không thả tôi ra.Thật muốn chết mà.
-Vậy sao? Vậy thì thử coi bạn cô làm gì được tôi.
Hắn ném Nhã Thuần lên bàn, đưa tay, cởi từng chiếc cúc áo của Nhã Thuần, động tác thật chậm như muốn giày vò, tra tấn tinh thần Nhã Thuần một cách từ từ.
Không để tâm đến bàn tay đo bẩn của gã đang tác quái trên thân thể của mình, Nhã Thuần nhìn chầm chầm khẩu súng bên hong gã, cô đang đợi thời cơ gã phân tâm, cô muốn đồng quy vu tận với gã, dù chết cô cũng muốn gã lót đường cho mình. Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Có sao đâu một lần cũng vậy, hai lần cũng thế, dù sao thì cô cũng mất rồi. Nhưng không hiểu sao lúc này cô lại bất chợt nhớ đến gương mặt đáng ghét của Nam Cung Hạo Thiên vô cùng, cô thà bị Nam Cung Hạo Thiên cưỡng đoạt, còn hơn bị tên cầm thú này dày vò.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy ngay.
Triều Hi, là giọng của Triều Hi, Nhã Thuần đưa mắt nhìn ra cửa xe. Cô thấy Triều Hi đang chĩa súng vào gã Đại ca, Nhã Thuần vui mừng đến bật khóc.
Tên đại ca với lấy cái áo khoác trên ghế, phủ lên trên người Nhã Thuần, nhếch khóe môi lên nói:
-Đúng là lũ ăn hại, chỉ là một đám nhóc mà cũng lo không xong. Xem ra tao đem chúng bây đi uy cẩu hết là được rồi.
Vừa dứt lời, hắn xoay người, chế trụ cánh tay của Triệu Hi, thủ pháp nhanh đến nỗi Nhã Thuần không biết hắn có phải là con người không nữa. Khẩu súng đáng lẽ phải nằm trên tay Triệu Hi thì hiện giờ lại đang trong tay hắn.
Hắn chĩa súng về phía Triều Hi nói:
-Tao ghét nhất là người ta chĩa súng vào người tao. Mày nghĩ tao nên làm gì mầy bây giờ.
-Muốn bắn thì bắn đừng nói nhiều.
-Giết mầy à. Mầy nghĩ đơn giản như vậy sao, tao sẽ đem mầy giao cho đám đàn em của tao. Chắc mầy chưa biết trong số tụi nó không ít thằng, thích làm đàn ông không đâu. Mà mầy lại đẹp thế này thì…. – Hắn nở nụ cười dâm đãng nhìn về phía Triều Hi.
Nhã Thuần sợ tái mặt vừa khóc vừa nói:
-Tôi vang ông đó tha cho Triều Hi đi, ông muốn tôi làm gì cũng được, xin ông đó đừng làm tổn thương anh ấy.
Triều Hi nghiến răng nghiến lại nói:
-Nhã Thuần em đừng cầu xin hắn ta, dù có chết anh cũng không sợ nhưng điều hối tiếc nhất cuộc đời anh là không thể cứu được em, Nhã Thuần anh xin lỗi, anh yêu em.
Gã mỉm cười nói:
-Mầy cũng anh hùng đấy nhỉ, vậy thì tao sẽ cho mầy toại nguyện. Nhưng trước hết tao cần phải phế hết tay chân của mầy mới được, nếu không thì với thân thủ của mầy, thì đám đàn em của tao phải phiền phức lắm đây.
“Bằng”
-Muốn phế hắn trước hết hãy xem mi có mạng để làm việc đó không thì bảo. Nếu không làm được thì đừng lớn lối như vậy.
Nhã Thuần trợn tròn mắt nhìn Nhược Mai. Phát súng khi nãy không phải là hắn bắn mà là con bạn thân cô bắn, lần này cô được cứu rồi.
Gã thủ lĩnh bị người ám toán, nếu không nhờ gã phản ứng nhanh nhẹn thì có lẽ, phát súng vừa rồi không phải ghiêm vào vai phải của gã mà là ngay tim của gã.
Gã mỉm cười nhìn Nhược Mai nói:
-Nhìn cô em cũng không tệ nhỉ? Hay là theo tôi đi tôi sẽ không bạc đãi em đâu.
Nhược Mai cũng mỉm cười nhìn gã:
-Vậy thì phải xem, mầy có giữ được cái mạng cẩu của mày để hưởng không, thì tao sẽ xem xét lại.
Nhược Mai lại hướng về phía hắn bóp cò, hắn đứng yên, khi viên đạn chỉ cách gã trong gang tất thì gã xoay người tránh thoát, và đồng thời gã đưa tay trái ra phía sau lưng, móc ra một khẩu súng lục hướng thẳm tim của Nhược Mai bóp cò.
“Bằng”
Máu vươn tung téo, thắm đỏ một vùng.
-Bạn của tôi đến rồi đó, ông còn không thả tôi ra.Thật muốn chết mà.
-Vậy sao? Vậy thì thử coi bạn cô làm gì được tôi.
Hắn ném Nhã Thuần lên bàn, đưa tay, cởi từng chiếc cúc áo của Nhã Thuần, động tác thật chậm như muốn giày vò, tra tấn tinh thần Nhã Thuần một cách từ từ.
Không để tâm đến bàn tay đo bẩn của gã đang tác quái trên thân thể của mình, Nhã Thuần nhìn chầm chầm khẩu súng bên hong gã, cô đang đợi thời cơ gã phân tâm, cô muốn đồng quy vu tận với gã, dù chết cô cũng muốn gã lót đường cho mình. Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Có sao đâu một lần cũng vậy, hai lần cũng thế, dù sao thì cô cũng mất rồi. Nhưng không hiểu sao lúc này cô lại bất chợt nhớ đến gương mặt đáng ghét của Nam Cung Hạo Thiên vô cùng, cô thà bị Nam Cung Hạo Thiên cưỡng đoạt, còn hơn bị tên cầm thú này dày vò.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy ngay.
Triều Hi, là giọng của Triều Hi, Nhã Thuần đưa mắt nhìn ra cửa xe. Cô thấy Triều Hi đang chĩa súng vào gã Đại ca, Nhã Thuần vui mừng đến bật khóc.
Tên đại ca với lấy cái áo khoác trên ghế, phủ lên trên người Nhã Thuần, nhếch khóe môi lên nói:
-Đúng là lũ ăn hại, chỉ là một đám nhóc mà cũng lo không xong. Xem ra tao đem chúng bây đi uy cẩu hết là được rồi.
Vừa dứt lời, hắn xoay người, chế trụ cánh tay của Triệu Hi, thủ pháp nhanh đến nỗi Nhã Thuần không biết hắn có phải là con người không nữa. Khẩu súng đáng lẽ phải nằm trên tay Triệu Hi thì hiện giờ lại đang trong tay hắn.
Hắn chĩa súng về phía Triều Hi nói:
-Tao ghét nhất là người ta chĩa súng vào người tao. Mày nghĩ tao nên làm gì mầy bây giờ.
-Muốn bắn thì bắn đừng nói nhiều.
-Giết mầy à. Mầy nghĩ đơn giản như vậy sao, tao sẽ đem mầy giao cho đám đàn em của tao. Chắc mầy chưa biết trong số tụi nó không ít thằng, thích làm đàn ông không đâu. Mà mầy lại đẹp thế này thì…. – Hắn nở nụ cười dâm đãng nhìn về phía Triều Hi.
Nhã Thuần sợ tái mặt vừa khóc vừa nói:
-Tôi vang ông đó tha cho Triều Hi đi, ông muốn tôi làm gì cũng được, xin ông đó đừng làm tổn thương anh ấy.
Triều Hi nghiến răng nghiến lại nói:
-Nhã Thuần em đừng cầu xin hắn ta, dù có chết anh cũng không sợ nhưng điều hối tiếc nhất cuộc đời anh là không thể cứu được em, Nhã Thuần anh xin lỗi, anh yêu em.
Gã mỉm cười nói:
-Mầy cũng anh hùng đấy nhỉ, vậy thì tao sẽ cho mầy toại nguyện. Nhưng trước hết tao cần phải phế hết tay chân của mầy mới được, nếu không thì với thân thủ của mầy, thì đám đàn em của tao phải phiền phức lắm đây.
“Bằng”
-Muốn phế hắn trước hết hãy xem mi có mạng để làm việc đó không thì bảo. Nếu không làm được thì đừng lớn lối như vậy.
Nhã Thuần trợn tròn mắt nhìn Nhược Mai. Phát súng khi nãy không phải là hắn bắn mà là con bạn thân cô bắn, lần này cô được cứu rồi.
Gã thủ lĩnh bị người ám toán, nếu không nhờ gã phản ứng nhanh nhẹn thì có lẽ, phát súng vừa rồi không phải ghiêm vào vai phải của gã mà là ngay tim của gã.
Gã mỉm cười nhìn Nhược Mai nói:
-Nhìn cô em cũng không tệ nhỉ? Hay là theo tôi đi tôi sẽ không bạc đãi em đâu.
Nhược Mai cũng mỉm cười nhìn gã:
-Vậy thì phải xem, mầy có giữ được cái mạng cẩu của mày để hưởng không, thì tao sẽ xem xét lại.
Nhược Mai lại hướng về phía hắn bóp cò, hắn đứng yên, khi viên đạn chỉ cách gã trong gang tất thì gã xoay người tránh thoát, và đồng thời gã đưa tay trái ra phía sau lưng, móc ra một khẩu súng lục hướng thẳm tim của Nhược Mai bóp cò.
“Bằng”
Máu vươn tung téo, thắm đỏ một vùng.
/130
|