Chiều hôm ấy, trong phòng của Nhược Mai.
Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai, đưa cho cô xem thứ gì đó trong cái túi xốp đen. Sau khi nhìn thấy thứ ở trong đó, Nhược Mai lâm vào trầm tư trong chóc lát rồi nói:
-Cậu tìm thấy chúng ở đâu thế?
-Lúc mình đang làm cỏ, thì phát hiện.
Nhược Mai cười haha nói:
-Nhã Thuần cậu làm tốt lắm. Lần này trời cũng giúp ta.
-Vì vậy nhiệm vụ lần này chỉ được thành công được thất bại.
Buổi tối, chờ sau khi Nam Cung Hạo Thiên bước ra khỏi phòng. Nhã Thuần và Nhược Mai lẻn vào trong.
Nhã Thuần nhìn Nhược Mai nói:
-Bao tay của cậu đâu.
Nhược Mai cả kinh nói:
-Thôi tiêu rồi, mình quên man theo mất rồi.
Nhã Thuần rút từ trong túi ra chiếc bao tay đưa cho Nhược Mai nói:
-Mình biết cậu sẽ như vậy mà, tật hậu đậu nói hoài không bỏ được.
-Ôi tớ yêu cậu chết thôi.
-Làm nhanh lên đi hắn về là tiêu cả lũ luôn đó.
Nhã Thuần và Nhược Mai lấy từ trong chiếc túi ra cái thứ gì đó, sau đó bôi lên trên ghế bàn làm việc và cả giường của hắn ta. Sau khi làm xong xuôi, dọn dẹp mọi thứ lại như cũ, rồi hai người rón ra, rón rén bước ra khỏi phòng.
Nhược Mai nói:
-Mình xem hắn sau này còn hóng hách được nữa không, kaka? Cho cưng thành khỉ luôn, chúc bé ngủ ngon nhe.
Nhã Thuần kéo lấy tay của Nhược Mai:
-Đừng nhiều lời nữa đi nhanh thôi.
Trong phòng của Lâm Nhược Mai.
-Nhược Mai, cậu bị ma nhập à? Sao cười cứ như thần kinh thế - Chu Uyển Nhi nói
-Cậu mới bị ma nhập đó, cậu có biết mình và Nhã Thuần mới từ đâu về không?
-Cậu đang giỡn với tớ đó à. Cậu nghĩ mình là thầy bói chắc? Cậu không nói làm sao mình biết được.
Nhược Mai kề vào lỗ tai của Uyển Nhi nói “thật ra thì là thế này..%*&^##########”
Chu Uyển Nhi nói:
-Các cậu ít có ác quá hé. Mà sao việc vui như thế không rủ mình hả.
-Lần sao đi.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Nhược Mai và Chu Uyển Nhi giật mình, Nhược Mai quát:
-Tại sao vào mà không gõ cửa, đi gì mà cứ như ma ấy
Mạc Ly Khanh cười cười nói:
-Tại các cậu lo nói xấu nên không nghe đó thôi, mình gõ sắp gẫy tay luôn mà có nghe ai trả lời đâu, thấy cửa không khóa nên đẩy vào thôi.
Nhượ Mai nói:
-Cậu vào đây làm gì thế?
Ly Khanh trả lời:
-Mọi người đang mở tiệc thịt nướng ngoài vườn, thấy thiếu các cậu nên mọi người kêu mình vào kêu. Nhưng mình thấy các cậu nói hăn say quá, chắc mình làm phiền, mình đi trước à.
Chu Uyển Nhi nói:
-Nể tình cậu vào đây mời tụi mình, nên tiểu thư đây sẽ đi.
-Bó tay với căn bệnh công chúa của cậu rồi.
Nhược Mai trong lúc đi ra hỏi phòng, vô ý làm đổ ly nước nói:
-Thật xui xẻo mà, ai ăn uống mà không ý tứ gì cả.
Chu Uyển Nhi nói:
-Phòng này chỉ có ba người, không phải tớ và cậu, thì chỉ còn cô nàng Lục Hân thôi.
Khí trời ban đêm se se lạnh, Lục Hân cảm thấy khó chịu nên trở về phòng lấy áo khoác.
Nhìn thấy cạnh áo khoác có chiếc túi màu đen, hơi hiếu kỳ, cầm lên xem nhưng không ngờ bước trúng vũng nước trượt chân , chiếc bọc bay ra khỏi tay.
“Thôi tiêu rồi, hưng mà ở đây chỉ có mình mình, nên nếu có bị phát hiện thì chỉ cần đánh chết cũng không nhận là xong, hihi”.
Lục Hân khép cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Nhã Thuần kéo tay Nhược Mai, đưa cho cô xem thứ gì đó trong cái túi xốp đen. Sau khi nhìn thấy thứ ở trong đó, Nhược Mai lâm vào trầm tư trong chóc lát rồi nói:
-Cậu tìm thấy chúng ở đâu thế?
-Lúc mình đang làm cỏ, thì phát hiện.
Nhược Mai cười haha nói:
-Nhã Thuần cậu làm tốt lắm. Lần này trời cũng giúp ta.
-Vì vậy nhiệm vụ lần này chỉ được thành công được thất bại.
Buổi tối, chờ sau khi Nam Cung Hạo Thiên bước ra khỏi phòng. Nhã Thuần và Nhược Mai lẻn vào trong.
Nhã Thuần nhìn Nhược Mai nói:
-Bao tay của cậu đâu.
Nhược Mai cả kinh nói:
-Thôi tiêu rồi, mình quên man theo mất rồi.
Nhã Thuần rút từ trong túi ra chiếc bao tay đưa cho Nhược Mai nói:
-Mình biết cậu sẽ như vậy mà, tật hậu đậu nói hoài không bỏ được.
-Ôi tớ yêu cậu chết thôi.
-Làm nhanh lên đi hắn về là tiêu cả lũ luôn đó.
Nhã Thuần và Nhược Mai lấy từ trong chiếc túi ra cái thứ gì đó, sau đó bôi lên trên ghế bàn làm việc và cả giường của hắn ta. Sau khi làm xong xuôi, dọn dẹp mọi thứ lại như cũ, rồi hai người rón ra, rón rén bước ra khỏi phòng.
Nhược Mai nói:
-Mình xem hắn sau này còn hóng hách được nữa không, kaka? Cho cưng thành khỉ luôn, chúc bé ngủ ngon nhe.
Nhã Thuần kéo lấy tay của Nhược Mai:
-Đừng nhiều lời nữa đi nhanh thôi.
Trong phòng của Lâm Nhược Mai.
-Nhược Mai, cậu bị ma nhập à? Sao cười cứ như thần kinh thế - Chu Uyển Nhi nói
-Cậu mới bị ma nhập đó, cậu có biết mình và Nhã Thuần mới từ đâu về không?
-Cậu đang giỡn với tớ đó à. Cậu nghĩ mình là thầy bói chắc? Cậu không nói làm sao mình biết được.
Nhược Mai kề vào lỗ tai của Uyển Nhi nói “thật ra thì là thế này..%*&^##########”
Chu Uyển Nhi nói:
-Các cậu ít có ác quá hé. Mà sao việc vui như thế không rủ mình hả.
-Lần sao đi.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Nhược Mai và Chu Uyển Nhi giật mình, Nhược Mai quát:
-Tại sao vào mà không gõ cửa, đi gì mà cứ như ma ấy
Mạc Ly Khanh cười cười nói:
-Tại các cậu lo nói xấu nên không nghe đó thôi, mình gõ sắp gẫy tay luôn mà có nghe ai trả lời đâu, thấy cửa không khóa nên đẩy vào thôi.
Nhượ Mai nói:
-Cậu vào đây làm gì thế?
Ly Khanh trả lời:
-Mọi người đang mở tiệc thịt nướng ngoài vườn, thấy thiếu các cậu nên mọi người kêu mình vào kêu. Nhưng mình thấy các cậu nói hăn say quá, chắc mình làm phiền, mình đi trước à.
Chu Uyển Nhi nói:
-Nể tình cậu vào đây mời tụi mình, nên tiểu thư đây sẽ đi.
-Bó tay với căn bệnh công chúa của cậu rồi.
Nhược Mai trong lúc đi ra hỏi phòng, vô ý làm đổ ly nước nói:
-Thật xui xẻo mà, ai ăn uống mà không ý tứ gì cả.
Chu Uyển Nhi nói:
-Phòng này chỉ có ba người, không phải tớ và cậu, thì chỉ còn cô nàng Lục Hân thôi.
Khí trời ban đêm se se lạnh, Lục Hân cảm thấy khó chịu nên trở về phòng lấy áo khoác.
Nhìn thấy cạnh áo khoác có chiếc túi màu đen, hơi hiếu kỳ, cầm lên xem nhưng không ngờ bước trúng vũng nước trượt chân , chiếc bọc bay ra khỏi tay.
“Thôi tiêu rồi, hưng mà ở đây chỉ có mình mình, nên nếu có bị phát hiện thì chỉ cần đánh chết cũng không nhận là xong, hihi”.
Lục Hân khép cửa phòng lại, đi ra ngoài.
/130
|