Nam Cung Hạo Thiên rất đúng giờ, chuông vừa reo anh đã có mặt tại lớp học.
Sau khi lớp trưởng báo cáo sỉ số lớp, thì anh bắt đầu tiết học. Khi bảng đã đầy phấn, anh ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn lớp nói:
- Bạn nào lên bôi bảng giúp thầy được không?
Mọi người dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn cuối đầu nhìn chầm vào sách, như sợ chữ bay mất.
Trong lòng, Lý Nhã Thuần không khỏi cười rung lên thật to “Nam Cung Hạo Thiên anh không khỏi quá đề cao chính rồi sao? Muốn No.1 lao bảng cho anh à? Nằm mơ chưa chắc thấy đâu nhá”, nhưng ngoài mặt Nhã Thuần vẫn giữ vẻ mặt bình thường.
Nam Cung Hạo Thiên không lặp lại lời này lần hai, mà anh ngồi yên lặng không nói, không biết trong đầu anh nghĩ gì. Cả lớp tràn ngập không khí im lặng đến lạ thường.
Nhã Thuần cảm thấy có một luồn khí lạnh bắn về phía mình không khỏi đánh cái rùng mình, ngước mắt lên thì thấy Nam Cung Hạo Thiên đang nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến đến kinh người.
Hắn nở một nụ cười, giọng nói không hiếp mà uy:
- Nhã Thuần em có thể lên giúp tôi lau bảng chứ.
Ánh mắt Nhã Thuần như nói: “Không. Tôi không lên, chắc chắn là không, anh không có tay à”.
Nhìn thấy Nhã Thuần vẫn bắt động anh hơi nhíu mày, tính thử anh sao không có cửa đâu, hắn đưa cho cô ánh mắt, cực kỳ trìu mến “Nếu cô không lên, thì đừng trách tôi nói chuyện chúng ta sống chung nhà.”
Nhã Thuần như hiểu được, mỉm cười trả cho anh ánh mắt: “ Anh dám sao?”.
Nam Cung Hạo Thiên vẫn duy trì nụ cười như cũ, ánh lên câu trả lời “Đừng thách thức tôi! Cô sẽ phải hối hận”.
Nhưng Nhã Thuần vẫn ngồi bất động như cũ, ở nhà cô là nô lệ của hắn nhưng không đồng nghĩa ở ngoài cô cũng phải phục tùng hắn. Cô tuy đẹp nhưng không có ngốc đâu. Nên Nhã Thuần vẫn duy trì thái độ trầm mặt bất động.
Nam Cug Hạo Thiên, cười đến nước chảy hoa trôi, giọng trầm thấp lên tiếng:
- Các em chắc không biết…..
Chưa để Nam Cung Hạo Thiên nói hết lời, Lý Nhã Thuần đã vội vàng đứng dậy, vừa chạy lên bảng vừa nói:
- Để em giúp thầy….. – Chữ thầy cô cố ý nhấn mạnh, như muốn hung hăng hành hung hắn không bằng. Thù này nếu không trả cô không phải là Lý Nhã Thuần.
Lâm Nhược Mai vừa định đưa tay ngăn lại, nhưng vẫn không kịp ngăn lại tốc độ ánh sáng của con bạn. Nhược Mai nhắm mắt lại, trong lòng thầm kêu không xong.
Trên đây Nhã Thuần đã sớm giận đến mặt xanh mét, vừa lau bảng vừa hung hăn rủa hắn.
Nhưng sao lại như vậy, khi Nhã Thuần đã lau xong, muốn để bông bảng xuống, nhưng không cách nào buông ra được, cô thật muốn hét to: “ Giời ơi! Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội, mà đến ngay cả cái bông bảng cũng muốn đối nghịch với cô”.
Khi cô vẫn đang loai hoai với cái bông bảng, thì giọng nói của người thầy giáo đáng kính kia, lại vang lên một lần nữa:
- Đã hết phấn rồi, em hãy lấy phấn ra từ hộp giúp thầy được chứ?
Nhã Thuần thật muốn hét to là không, nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt không cho từ chối của hắn. Nhã Thuần dù không muốn, nhưng vẫn dùng tay còn lại mở hộp phấn ra.
Nhưng thật kỳ lạ, hình như đây không phải là phấn mà là….
Từ trong hộp phấn Nhã Thuần lấy ra một con nhện vừa to, vừa xấu xí. Những cái long của nó cọ vào tay cô vừa nhột vừa ngứa, Nhã Thuần chết lặng, đến khi kịp phản ứng lại, nó đã thưởng cho cô một nụ hôn thật kêu (cắn á).
Nhã Thuần sợ hãi, hét to, mặt mày trắng bệch, cắt không còn giọt máu, vội vàng buôn nó ra. Tay cầm bông bảng vì sợ hãi mà đập loạn xạ, khiến cho bụi phấn bay tứ tung, cả lớp ho sặc sụa, dư luận xôn xao, còn người kia (NCHT) đã sớm không thấy bóng dáng.
Sau khi lớp trưởng báo cáo sỉ số lớp, thì anh bắt đầu tiết học. Khi bảng đã đầy phấn, anh ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn lớp nói:
- Bạn nào lên bôi bảng giúp thầy được không?
Mọi người dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn cuối đầu nhìn chầm vào sách, như sợ chữ bay mất.
Trong lòng, Lý Nhã Thuần không khỏi cười rung lên thật to “Nam Cung Hạo Thiên anh không khỏi quá đề cao chính rồi sao? Muốn No.1 lao bảng cho anh à? Nằm mơ chưa chắc thấy đâu nhá”, nhưng ngoài mặt Nhã Thuần vẫn giữ vẻ mặt bình thường.
Nam Cung Hạo Thiên không lặp lại lời này lần hai, mà anh ngồi yên lặng không nói, không biết trong đầu anh nghĩ gì. Cả lớp tràn ngập không khí im lặng đến lạ thường.
Nhã Thuần cảm thấy có một luồn khí lạnh bắn về phía mình không khỏi đánh cái rùng mình, ngước mắt lên thì thấy Nam Cung Hạo Thiên đang nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến đến kinh người.
Hắn nở một nụ cười, giọng nói không hiếp mà uy:
- Nhã Thuần em có thể lên giúp tôi lau bảng chứ.
Ánh mắt Nhã Thuần như nói: “Không. Tôi không lên, chắc chắn là không, anh không có tay à”.
Nhìn thấy Nhã Thuần vẫn bắt động anh hơi nhíu mày, tính thử anh sao không có cửa đâu, hắn đưa cho cô ánh mắt, cực kỳ trìu mến “Nếu cô không lên, thì đừng trách tôi nói chuyện chúng ta sống chung nhà.”
Nhã Thuần như hiểu được, mỉm cười trả cho anh ánh mắt: “ Anh dám sao?”.
Nam Cung Hạo Thiên vẫn duy trì nụ cười như cũ, ánh lên câu trả lời “Đừng thách thức tôi! Cô sẽ phải hối hận”.
Nhưng Nhã Thuần vẫn ngồi bất động như cũ, ở nhà cô là nô lệ của hắn nhưng không đồng nghĩa ở ngoài cô cũng phải phục tùng hắn. Cô tuy đẹp nhưng không có ngốc đâu. Nên Nhã Thuần vẫn duy trì thái độ trầm mặt bất động.
Nam Cug Hạo Thiên, cười đến nước chảy hoa trôi, giọng trầm thấp lên tiếng:
- Các em chắc không biết…..
Chưa để Nam Cung Hạo Thiên nói hết lời, Lý Nhã Thuần đã vội vàng đứng dậy, vừa chạy lên bảng vừa nói:
- Để em giúp thầy….. – Chữ thầy cô cố ý nhấn mạnh, như muốn hung hăng hành hung hắn không bằng. Thù này nếu không trả cô không phải là Lý Nhã Thuần.
Lâm Nhược Mai vừa định đưa tay ngăn lại, nhưng vẫn không kịp ngăn lại tốc độ ánh sáng của con bạn. Nhược Mai nhắm mắt lại, trong lòng thầm kêu không xong.
Trên đây Nhã Thuần đã sớm giận đến mặt xanh mét, vừa lau bảng vừa hung hăn rủa hắn.
Nhưng sao lại như vậy, khi Nhã Thuần đã lau xong, muốn để bông bảng xuống, nhưng không cách nào buông ra được, cô thật muốn hét to: “ Giời ơi! Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội, mà đến ngay cả cái bông bảng cũng muốn đối nghịch với cô”.
Khi cô vẫn đang loai hoai với cái bông bảng, thì giọng nói của người thầy giáo đáng kính kia, lại vang lên một lần nữa:
- Đã hết phấn rồi, em hãy lấy phấn ra từ hộp giúp thầy được chứ?
Nhã Thuần thật muốn hét to là không, nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt không cho từ chối của hắn. Nhã Thuần dù không muốn, nhưng vẫn dùng tay còn lại mở hộp phấn ra.
Nhưng thật kỳ lạ, hình như đây không phải là phấn mà là….
Từ trong hộp phấn Nhã Thuần lấy ra một con nhện vừa to, vừa xấu xí. Những cái long của nó cọ vào tay cô vừa nhột vừa ngứa, Nhã Thuần chết lặng, đến khi kịp phản ứng lại, nó đã thưởng cho cô một nụ hôn thật kêu (cắn á).
Nhã Thuần sợ hãi, hét to, mặt mày trắng bệch, cắt không còn giọt máu, vội vàng buôn nó ra. Tay cầm bông bảng vì sợ hãi mà đập loạn xạ, khiến cho bụi phấn bay tứ tung, cả lớp ho sặc sụa, dư luận xôn xao, còn người kia (NCHT) đã sớm không thấy bóng dáng.
/130
|