-Đoạn Niệm, con lăn ra đây cho mẹ.
-Không, có đần mới ra. Nhưng rất tiếc Đoạn Niệm con tuy anh tuấn, soái khí và rất ư là đẹp trai nhưng não hoàn toàn không có vấn đề.
Nhã Thuần khuôn mặt hiện lên mấy đường hắc tuyến, đen như đáy nồi, nhìn căn phòng đóng chặt cửa trước mặt.
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao ngày hôm qua nó lại ngoan ngoãn nghe lời cô đến kỳ lạ. Không những thế còn chủ động tách ra phòng khách ngũ, mặc dù trước đây cô đã từng khuyên nó rất nhiều lần.
-Đoạn Niệm, xem như con giỏi. Có ngon thì con trốn trong đấy suốt đời luôn, đừng bao giờ bước ra nữa bước, nếu không để mẹ bắt được, không đánh gãy chân con mới lạ.
-Hừ. Con cứ ở đây đấy xem mẹ làm gì được con nào.
Một phút, hai phút, ba phút….
Thời gian đã qua nữa tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tịnh gì, làm Đoạn Niệm cảm thấy lo lắng, bồn chồn không thôi.
Theo nó biết với tính cách mẹ nó, thì không thể nào đơn giản bỏ qua cho nó như vậy. Cô nhất định sẽ làm ầm lên và tìm mọi cách lôi cổ nó ra và tẩn cho nó một trận.
Chứ không phải như bây giờ, chỉ nói một hai câu nổi cáu sao đó sẽ từ bỏ, không có hành động gì tiếp theo.
Chắc chắn có vấn đề, nhưng nó không biết vấn đề ở đâu.
Quan sát kỹ lại căn phòng, cửa sổ khóa chắc chắn, vã lại đây là lầu ba, mẹ nó không thể nào leo lên được, cửa chính thì đã được nó khóa trái một cách an toàn. Nó không lo mẹ nó tông cửa vào được, bỡi lẽ với cái sức thư sinh trối gà không chặt của cô, thì muôn thửơ cũng đừng mơ phá cửa mà vào nhá.
Có lẽ tại nó quá lo xa, tự mình hù mình mà thôi.
Nó tin chắc chỉ cần nó trốn cô chừng một hai ngày, cô sẽ quên chuyện đó đi hay nói đúng hơn sẽ tha thứ cho nó, bởi vì cô chưa bao giờ giận nó hay oán trách nó trong một thời gian dài bao giờ.
Với lại cũng đừng nên trách nó, nó chỉ muốn biết rốt cuộc vì chuyện gì mà mẹ nó và cha nó phải tách ra. Cha nó thật sự có còn quan tâm đến mẹ con nó hay không?
Sự thật ngày hôm qua khi tiếp xúc với ông ta, nó cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nó muốn cho ông ta mấy cái bạt tay vì cái tội bỏ rơi mẹ con nó, và làm mẹ phải đau khổ, dù vậy cuối cùng nó cũng không ra tay vì nó không muốn ra đường lúc nào cũng phải đem theo cơm
Nó cố ý gây sự náo loạn hành hung con ả tiểu tam kia, còn cha nó cái mặt vẫn trơ trơ như khúc gỗ, lạnh tanh không hề có ý định ngăn cản nhưng khi nó vừa nhắc đến tên của mẹ, ông kích động không thôi. Mặc dù gương mặt không có nhiều biểu cảm cho lắm, nhưng qua giọng nói nó có thể nghe được cha nó còn để ý, và thương mẹ nó nhiều lắm.
Vậy thì cớ gì hai người phải chia tay, kẻ ở người đi, để rồi mỗi lần nhìn thấy ông qua hình ảnh báo chí hay tivi thì tối mẹ lại phải rửa mặt bằng nước mắt.
Rốt cuộc khúc mắc của họ là ở đâu? Cha nó có thật sự phản bội mẹ nó hay không?
Nếu mẹ nó còn yêu cha nó như vậy, và ông ta cũng còn yêu mẹ. Và sự thật năm ấy chỉ là hiểu lầm.
Thì nó cũng sẽ tìm mọi cách đem ông về cho mẹ. Để hai người tái hợp, mặc dù nó rất hận ông vì ông đã bỏ rơi nó và mẹ nhưng nếu mẹ chỉ hạnh phúc bên ông, nó sẽ tình nguyện chắp nhận và tha thức cho ông.
Còn con hồ ly tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ muốn giành ba của nó thật không biết tốt xấu mà. Để xem nó có lột da con hồ ly kia ra luôn không, đạo hạnh cỡ cô ta thì về tu luyện lại mấy trăm năm đi chớ có ra đường, xấu hổ cho cả loài hồ ly chết được.
-Không, có đần mới ra. Nhưng rất tiếc Đoạn Niệm con tuy anh tuấn, soái khí và rất ư là đẹp trai nhưng não hoàn toàn không có vấn đề.
Nhã Thuần khuôn mặt hiện lên mấy đường hắc tuyến, đen như đáy nồi, nhìn căn phòng đóng chặt cửa trước mặt.
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao ngày hôm qua nó lại ngoan ngoãn nghe lời cô đến kỳ lạ. Không những thế còn chủ động tách ra phòng khách ngũ, mặc dù trước đây cô đã từng khuyên nó rất nhiều lần.
-Đoạn Niệm, xem như con giỏi. Có ngon thì con trốn trong đấy suốt đời luôn, đừng bao giờ bước ra nữa bước, nếu không để mẹ bắt được, không đánh gãy chân con mới lạ.
-Hừ. Con cứ ở đây đấy xem mẹ làm gì được con nào.
Một phút, hai phút, ba phút….
Thời gian đã qua nữa tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tịnh gì, làm Đoạn Niệm cảm thấy lo lắng, bồn chồn không thôi.
Theo nó biết với tính cách mẹ nó, thì không thể nào đơn giản bỏ qua cho nó như vậy. Cô nhất định sẽ làm ầm lên và tìm mọi cách lôi cổ nó ra và tẩn cho nó một trận.
Chứ không phải như bây giờ, chỉ nói một hai câu nổi cáu sao đó sẽ từ bỏ, không có hành động gì tiếp theo.
Chắc chắn có vấn đề, nhưng nó không biết vấn đề ở đâu.
Quan sát kỹ lại căn phòng, cửa sổ khóa chắc chắn, vã lại đây là lầu ba, mẹ nó không thể nào leo lên được, cửa chính thì đã được nó khóa trái một cách an toàn. Nó không lo mẹ nó tông cửa vào được, bỡi lẽ với cái sức thư sinh trối gà không chặt của cô, thì muôn thửơ cũng đừng mơ phá cửa mà vào nhá.
Có lẽ tại nó quá lo xa, tự mình hù mình mà thôi.
Nó tin chắc chỉ cần nó trốn cô chừng một hai ngày, cô sẽ quên chuyện đó đi hay nói đúng hơn sẽ tha thứ cho nó, bởi vì cô chưa bao giờ giận nó hay oán trách nó trong một thời gian dài bao giờ.
Với lại cũng đừng nên trách nó, nó chỉ muốn biết rốt cuộc vì chuyện gì mà mẹ nó và cha nó phải tách ra. Cha nó thật sự có còn quan tâm đến mẹ con nó hay không?
Sự thật ngày hôm qua khi tiếp xúc với ông ta, nó cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nó muốn cho ông ta mấy cái bạt tay vì cái tội bỏ rơi mẹ con nó, và làm mẹ phải đau khổ, dù vậy cuối cùng nó cũng không ra tay vì nó không muốn ra đường lúc nào cũng phải đem theo cơm
Nó cố ý gây sự náo loạn hành hung con ả tiểu tam kia, còn cha nó cái mặt vẫn trơ trơ như khúc gỗ, lạnh tanh không hề có ý định ngăn cản nhưng khi nó vừa nhắc đến tên của mẹ, ông kích động không thôi. Mặc dù gương mặt không có nhiều biểu cảm cho lắm, nhưng qua giọng nói nó có thể nghe được cha nó còn để ý, và thương mẹ nó nhiều lắm.
Vậy thì cớ gì hai người phải chia tay, kẻ ở người đi, để rồi mỗi lần nhìn thấy ông qua hình ảnh báo chí hay tivi thì tối mẹ lại phải rửa mặt bằng nước mắt.
Rốt cuộc khúc mắc của họ là ở đâu? Cha nó có thật sự phản bội mẹ nó hay không?
Nếu mẹ nó còn yêu cha nó như vậy, và ông ta cũng còn yêu mẹ. Và sự thật năm ấy chỉ là hiểu lầm.
Thì nó cũng sẽ tìm mọi cách đem ông về cho mẹ. Để hai người tái hợp, mặc dù nó rất hận ông vì ông đã bỏ rơi nó và mẹ nhưng nếu mẹ chỉ hạnh phúc bên ông, nó sẽ tình nguyện chắp nhận và tha thức cho ông.
Còn con hồ ly tiểu tam mặt dày không biết xấu hổ muốn giành ba của nó thật không biết tốt xấu mà. Để xem nó có lột da con hồ ly kia ra luôn không, đạo hạnh cỡ cô ta thì về tu luyện lại mấy trăm năm đi chớ có ra đường, xấu hổ cho cả loài hồ ly chết được.
/130
|