Đế đô phồn thịnh, Nhiễu Hương Các, đệ nhất thanh lâu vẫn hoạt động như những ngày bình thường, ánh đèn huy hoàng, pháo hoa tựa như biển.
“Ui, Trương công tử, đã lâu không thấy tới, mời vào trong!” Trong đám người, Hoa Mộng Ảnh đang bận rộn đi tới đi lui gọi mời những quan to hiển quý, đột nhiên, ở trước cửa, nàng nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng nam tử mặc áo đen ôm một vị nữ tử váy trắng vội vã đi vào, trên mặt của vị nam tử đó dường như có gì đó không ổn cho lắm.
Hoa Mộng Ảnh im lăng nghênh đón, nói nhỏ vào tai của vị nam tử áo đen, “Hàn Ảnh Các chủ, đây là?”
Hàn Nhược Thủy liếc mắt ra hiệu cho nàng nhìn về phía sau, thấp giọng dặn dò vài câu, liền ôm Bộ Phi Ngữ đi lên sương phòng ở trên lầu các.
Trong mắt Hoa Mộng Ảnh hiện lên nét kinh ngạc, lập tức nhận ra tình hình mang tính nghiêm trọng, cuống quít chạy ra cửa, lại vừa hay đụng phải vị nam tử tử y vừa mới phi thân đáp xuống.
“Tránh ra!” Sở Lăng Yên gầm lên một tiếng.
“Ui! Đây chẳng phải là Tuyên vương gia sao?” Hoa Mộng Ành dùng khăn lụa che miệng, cười cười, nũng nịu nói ra, “Tuyên vương gia vì sao lại vội như thế, ngài muốn tìm cô nương nào vậy?”
Sở Lăng Yên bực mình nhìn vị nữ tử đang cản trở trước mặt hắn, liền nói, “Bản vương tìm Lãnh Tuyết cô nương, người vừa mới đi vào.”
“Hôm nay e rằng không được rồi.” Hoa Mộng Ảnh nhíu mày khó xử, “Cô nương Lãnh Tuyết đã được Thủy công tử bao trọn hôm nay, vương gia, ngày khác hãy đến nha!”
“À?” Sở Lăng Yên lạnh cười một tiếng, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng lạnh lùng, “Hôm nay, nếu Bản vương không gặp được Lãnh Tuyết cô nương, thì sẽ phá hủy Nhiễu Hương các này!”
“Chuyện này…Này…” Hoa Mộng Ảnh rũ mắt, một phen suy tư, dè dặt nói, “Vương gia mời ngài vào trong, ta đi hỏi Thủy công tử một chút, xem hắn có thể nhường lại người yêu thích cho ngài hay không nha.”
Hoa Mộng Ảnh dẫn Sở Lăng Yên đi tới một góc của đại sảnh ngồi xuống, trong lòng bất an thấp thỏm, xoay người đi lên sương phòng ở trên lầu các, vừa đi vừa không yên tâm, mà quay đầu nhìn Sở Lăng Yên.
Trong sương phòng, Bộ Phi Ngữ ngồi trên ghế không nói lời nào, hàng mi sít sao nhăn lại, bàn tay khẩn trương đan xen vào nhau đến độ đổ cả mồ hôi.
“Các chủ.” Hoa Mộng Ảnh đẩy cửa đi vào nói, “Tuyên vương nói nhất định phải gặp người, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ Nhiễu Hương các này.”
“Phi Ngữ, ta dẫn muội rời đi theo lối mật đạo, Nhiễu Hương Các này không còn cũng được!” Hàn Nhược Thủy khuyên.
“Không có ích gì đâu.” Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu như không gặp người, dù hắn phá hủy Nhiễu Hương các này, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Hàn Nhược Thủy lo lắng trùng trùng nói.
Bộ Phi Ngữ đứng người lên, một mình đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ở phía dưới, trên đài cao đang ca múa, hát ca, ống tay áo bồng bềnh tung bay, dường như nàng đã nghĩ ra được gì đó, nhẹ nhàng nhếch môi khẽ cười, kê vào lỗ tai của Hoa Mộng Ảnh, dặn dò vài câu.
“Vâng, thuộc hạ lập tức sẽ đi mở ngay!” Hoa Mộng Ảnh gật gật đầu đi ra ngoài, đóng cửa phòng xong, đi đến trước mặt Sở Lăng Yên nói, “Vương gia, ngài chờ một lát, Lãnh tuyết cô nương đi chuẩn bị một chút, liền sẽ đến.”
Chốc lát sau, trong Nhiễu Hương các chợt truyền ra âm thanh du dương của tiếng đàn, phía dưới đang vui mừng uống rượu, trong lúc nhất thời, đều phải dừng lại, men theo tiếng đàn, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy, trên đài cao, có một nữ tử thân vận váy trắng đang cúi đầu gảy đàn, mái tóc đen như tơ lựa được trút xuống đến eo, khăn lụa màu trắng che đi dung nhan xinh đẹp của nàng, mỗi một cử động, nhấc tay nhấc chân cũng đều lộ ra vài phần khí chất xuất trần.
Có điều, mọi người không ai nhìn thấy, ở sau đài cao, còn có một tấm bình phong ngăn lấy một nữ tử váy trắng khác, nàng ấy đang yên tĩnh ngồi trước đàn cổ, ngón tay thon dài như ngọc khẽ vuốt dây cung của đàn cầm, tiếng đàn trong suốt mà du dương theo ngón tay, nhẹ nhàng tuôn trào như nước chảy ra.
Khúc nhạc kết thúc, trong Nhiễu Hương Các chỉ còn dư âm lượn lờ, dưới đài cao, mọi người vẫn chưa được thỏa mãn, vẫn còn say mê trong hương vị dư âm của tiếng đàn.
Trong đám người, Sở Lăng Yên ngắm nhìn vị nữ tử thân vận váy trắng cúi đầu gảy đàn ở trên đài cao, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, lộ rõ nét vui mừng, đó là nàng sao?
Trong một chốc, hắn không hề do dự, nhẹ nhún mũi chân, phi thân nhảy lên trên đài, từng bước, từng bước đi đến trước mặt của vị nữ tử bạch y ấy, trong mắt hắn, còn mang theo một chút mong đợi, một chút sợ hãi, đôi tay của hắn đưa ra cơ hồ còn có chút run rẩy, dè dặt lấy đi khăn che mặt của nữ tử ấy, một đôi mắt trong veo, da trắng như tuyết, đây là một dung nhan tuyệt mỹ, nhưng cũng không phải là cái người mà hắn ngày nhớ đêm mong, nháy mắt, thần sắc của hắn lại trở nên ảm đạm, bên môi khẽ nhếc lên một nụ cười tự giễu, khổ sở, chính mắt hắn nhìn thấy nàng chết trong ngực mình, người trước mắt này làm sao có thể là nàng được kia chứ?
“Rất xin lỗi, bản vương đã nhận lầm người.” Sở Lăng Yên chán nản nói ra, xoay người nhảy khỏi đài, nhanh chóng rời khỏi, bóng dáng rời đi còn mang theo rất nhiều cảm xúc và ý tứ.
Sau tấm bình phong, Bộ Phi Ngữ lặng lẽ đi ra, nhìn về phương hướng mà hắn rời đi.Trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn không tả xiết, bất giác đôi gò má đã ướt át từ lâu.
Không ngờ, chỉ có một tiếng đàn, mà khiến hắn đuổi theo đến đây, chẳng lẽ, hắn còn nhớ rõ nàng đến như vậy sao?
“Ui, Trương công tử, đã lâu không thấy tới, mời vào trong!” Trong đám người, Hoa Mộng Ảnh đang bận rộn đi tới đi lui gọi mời những quan to hiển quý, đột nhiên, ở trước cửa, nàng nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng nam tử mặc áo đen ôm một vị nữ tử váy trắng vội vã đi vào, trên mặt của vị nam tử đó dường như có gì đó không ổn cho lắm.
Hoa Mộng Ảnh im lăng nghênh đón, nói nhỏ vào tai của vị nam tử áo đen, “Hàn Ảnh Các chủ, đây là?”
Hàn Nhược Thủy liếc mắt ra hiệu cho nàng nhìn về phía sau, thấp giọng dặn dò vài câu, liền ôm Bộ Phi Ngữ đi lên sương phòng ở trên lầu các.
Trong mắt Hoa Mộng Ảnh hiện lên nét kinh ngạc, lập tức nhận ra tình hình mang tính nghiêm trọng, cuống quít chạy ra cửa, lại vừa hay đụng phải vị nam tử tử y vừa mới phi thân đáp xuống.
“Tránh ra!” Sở Lăng Yên gầm lên một tiếng.
“Ui! Đây chẳng phải là Tuyên vương gia sao?” Hoa Mộng Ành dùng khăn lụa che miệng, cười cười, nũng nịu nói ra, “Tuyên vương gia vì sao lại vội như thế, ngài muốn tìm cô nương nào vậy?”
Sở Lăng Yên bực mình nhìn vị nữ tử đang cản trở trước mặt hắn, liền nói, “Bản vương tìm Lãnh Tuyết cô nương, người vừa mới đi vào.”
“Hôm nay e rằng không được rồi.” Hoa Mộng Ảnh nhíu mày khó xử, “Cô nương Lãnh Tuyết đã được Thủy công tử bao trọn hôm nay, vương gia, ngày khác hãy đến nha!”
“À?” Sở Lăng Yên lạnh cười một tiếng, đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng lạnh lùng, “Hôm nay, nếu Bản vương không gặp được Lãnh Tuyết cô nương, thì sẽ phá hủy Nhiễu Hương các này!”
“Chuyện này…Này…” Hoa Mộng Ảnh rũ mắt, một phen suy tư, dè dặt nói, “Vương gia mời ngài vào trong, ta đi hỏi Thủy công tử một chút, xem hắn có thể nhường lại người yêu thích cho ngài hay không nha.”
Hoa Mộng Ảnh dẫn Sở Lăng Yên đi tới một góc của đại sảnh ngồi xuống, trong lòng bất an thấp thỏm, xoay người đi lên sương phòng ở trên lầu các, vừa đi vừa không yên tâm, mà quay đầu nhìn Sở Lăng Yên.
Trong sương phòng, Bộ Phi Ngữ ngồi trên ghế không nói lời nào, hàng mi sít sao nhăn lại, bàn tay khẩn trương đan xen vào nhau đến độ đổ cả mồ hôi.
“Các chủ.” Hoa Mộng Ảnh đẩy cửa đi vào nói, “Tuyên vương nói nhất định phải gặp người, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ Nhiễu Hương các này.”
“Phi Ngữ, ta dẫn muội rời đi theo lối mật đạo, Nhiễu Hương Các này không còn cũng được!” Hàn Nhược Thủy khuyên.
“Không có ích gì đâu.” Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu như không gặp người, dù hắn phá hủy Nhiễu Hương các này, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Hàn Nhược Thủy lo lắng trùng trùng nói.
Bộ Phi Ngữ đứng người lên, một mình đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ở phía dưới, trên đài cao đang ca múa, hát ca, ống tay áo bồng bềnh tung bay, dường như nàng đã nghĩ ra được gì đó, nhẹ nhàng nhếch môi khẽ cười, kê vào lỗ tai của Hoa Mộng Ảnh, dặn dò vài câu.
“Vâng, thuộc hạ lập tức sẽ đi mở ngay!” Hoa Mộng Ảnh gật gật đầu đi ra ngoài, đóng cửa phòng xong, đi đến trước mặt Sở Lăng Yên nói, “Vương gia, ngài chờ một lát, Lãnh tuyết cô nương đi chuẩn bị một chút, liền sẽ đến.”
Chốc lát sau, trong Nhiễu Hương các chợt truyền ra âm thanh du dương của tiếng đàn, phía dưới đang vui mừng uống rượu, trong lúc nhất thời, đều phải dừng lại, men theo tiếng đàn, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy, trên đài cao, có một nữ tử thân vận váy trắng đang cúi đầu gảy đàn, mái tóc đen như tơ lựa được trút xuống đến eo, khăn lụa màu trắng che đi dung nhan xinh đẹp của nàng, mỗi một cử động, nhấc tay nhấc chân cũng đều lộ ra vài phần khí chất xuất trần.
Có điều, mọi người không ai nhìn thấy, ở sau đài cao, còn có một tấm bình phong ngăn lấy một nữ tử váy trắng khác, nàng ấy đang yên tĩnh ngồi trước đàn cổ, ngón tay thon dài như ngọc khẽ vuốt dây cung của đàn cầm, tiếng đàn trong suốt mà du dương theo ngón tay, nhẹ nhàng tuôn trào như nước chảy ra.
Khúc nhạc kết thúc, trong Nhiễu Hương Các chỉ còn dư âm lượn lờ, dưới đài cao, mọi người vẫn chưa được thỏa mãn, vẫn còn say mê trong hương vị dư âm của tiếng đàn.
Trong đám người, Sở Lăng Yên ngắm nhìn vị nữ tử thân vận váy trắng cúi đầu gảy đàn ở trên đài cao, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, lộ rõ nét vui mừng, đó là nàng sao?
Trong một chốc, hắn không hề do dự, nhẹ nhún mũi chân, phi thân nhảy lên trên đài, từng bước, từng bước đi đến trước mặt của vị nữ tử bạch y ấy, trong mắt hắn, còn mang theo một chút mong đợi, một chút sợ hãi, đôi tay của hắn đưa ra cơ hồ còn có chút run rẩy, dè dặt lấy đi khăn che mặt của nữ tử ấy, một đôi mắt trong veo, da trắng như tuyết, đây là một dung nhan tuyệt mỹ, nhưng cũng không phải là cái người mà hắn ngày nhớ đêm mong, nháy mắt, thần sắc của hắn lại trở nên ảm đạm, bên môi khẽ nhếc lên một nụ cười tự giễu, khổ sở, chính mắt hắn nhìn thấy nàng chết trong ngực mình, người trước mắt này làm sao có thể là nàng được kia chứ?
“Rất xin lỗi, bản vương đã nhận lầm người.” Sở Lăng Yên chán nản nói ra, xoay người nhảy khỏi đài, nhanh chóng rời khỏi, bóng dáng rời đi còn mang theo rất nhiều cảm xúc và ý tứ.
Sau tấm bình phong, Bộ Phi Ngữ lặng lẽ đi ra, nhìn về phương hướng mà hắn rời đi.Trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn không tả xiết, bất giác đôi gò má đã ướt át từ lâu.
Không ngờ, chỉ có một tiếng đàn, mà khiến hắn đuổi theo đến đây, chẳng lẽ, hắn còn nhớ rõ nàng đến như vậy sao?
/90
|