Không bao lâu , Dương Tâm đã đưa Long Ngạo Thiên đến bên ngoài nhà xí.
“Ngươi vào đi, cẩn thận một chút”
“Hảo” Long Ngạo Thiên chạy ngay vào nhà xí liền đem cửa đóng lại.
Dương Tâm vốn đinh ở bên ngoài đợi lát nữa dẫn hắn trở về, không ngờ lúc này lại có gia đinh chạy tới tìm nàng.
“Nhị tiểu thư, đại nhân đang tìm ngươi, ngươi còn không mau đi gặp, đứng ngoài nhà xí làm gì ?”
Tên gia đinh giọng điệu chẳng hề hòa ái, rõ ràng không đem vị nhị tiểu thư trước mặt này đặt vào trong mắt.
Dương Tâm không để ý thái độ của gia đinh, chính là hiền hòa hỏi lại
“Cha là tìm ta có việc gì?”
Ngoài miệng tuy rằng hỏi thế nhưng nàng trong lòng đã biết được đại khái, nói vậy nhất định là chuyện nàng phải thay Dương Thiên Ý gả đi.
“Ta như thế nào biết được, tóm lại người nên nhanh lên trở về, đại nhân đã không còn kiên nhẫn chờ, lúc ở trong phòng đã muốn phát hỏa” Gia đinh có điểm không kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.
“Được rồi, ta đi”
Có lẽ vì trong lòng đã có sự chuẩn bị nên Dương Tâm biểu hiện thật sự trấn định, tuyệt không sốt ruột, chậm rãi đi lên phía trước, đến nội sảnh tìm Dương Nãi Văn.
Nhưng mà nàng mới tới ngoài cửa nội sảnh đã nghe bên trong có tiếng rít gào
“Nàng ta đâu, như thế nào còn chưa có đến, nha đầu chết tiệt này, ý định tức chết ta phải không?” Dương Nãi Văn ở bên trong đại sảnh phát hỏa.
Dương phu nhân ở một bên, sợ thiên hạ chưa loạn còn châm ngòi, đổ dầu vào lửa
“Ta xem tám phần là nàng ta chạy rồi, ai lại muốn gả cho một cái ngốc tử kia chứ? Ngươi đừng xem tiện nha đầu nàng biết nhẫn nhục chịu đựng, không dám nói nửa câu oán hận, ai biết nàng trong lòng là chống đối lại đâu.”
“Chạy, kia còn không mau gọi người đuổi theo”
“Đại nhân, thiếp thân sớm đã có phòng bị, ta đã sai người chặn hết cửa ra vào của phủ, ngài cứ yên tâm đi.” Dương phu nhân trong mắt ánh lên tia giảo hoạt, thực an ổn ngồi tại chỗ uống trà, căn bản không lo lắng vấn đề nàng kia chạy mất.
Nàng đương nhiên khônng lo lắng vì đã làm muốn tốt hết mọi sự phòng bị.
Dương Tâm đứng ngoài cửa đem những lời này nghe nhất thanh nhị sở, nguyên bản ấn tượng đối với phu thê nhà này đã không tốt đẹp gì, giờ nghe lời này vừa nói thì lại càng tồi tệ hơn.
Nàng không phải là Dương Tâm chân chính, không tu dưỡng đến được cái cảnh giới “Không nghe lời cha mẹ thì không phải nữ nhân”( mình nghĩ chắc là kiểu ngu ngu ngơ ngơ cha mẹ đặt đâu ngồi đó mới gọi là nữ nhân á). Giờ khắc này, trong lòng nàng thực sự tức giận, cơn giận như ba đào mãnh liệt cuồn cuộn, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không thể không giả một bộ dáng không sao cả, chậm rãi tiêu sái mà tiến vào, nhẹ nhàng hành lễ.
“Nữ nhi gặp qua phụ thân, phụ nhân tìm nữ nhi chẳng hay có chuyện gì?”
“Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên dám để ta chờ nửa ngày, ngươi là muốn tức chết ta sao?” Dương Nãi Văn vừa thấy nữ nhi này đến liền bùng nổ cơn tức.
“Nữ nhi không dám, thỉnh phụ thân trách phạt”
“Ngươi--” Dương Nãi Văn nhìn đến Dương Tâm vẫn là trước sau như một, nhu thuận nghe lời, trong lòng liền hòa hoãn xuống, khuôn mặt hé ra tười cười.
“Nữ nhi một hồi cùng phụ thân đi gặp Hoàng Thượng, đến lúc đó mặc kệ người bảo ngươi phải làm gì, ngươi đều đáp ứng, biết không? Ta trước kêu hạ nhân cấp ngươi sửa soạn lại, ngươi như vậy sao có thể đi gặp Hoàng Thượng được. Ngươi đâu, tới mang nhị tiểu thư đi sủa soạn tươm tất.”
“Vâng”
Hoàng Thượng sở dĩ hạ chỉ tứ hôn là vì Dương Thiên Ý có cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, lại có tiếng tài đức vẹn toàn, xuất thân cao quý; Nhưng Dương Tâm này chính là một thứ nữ nhỏ bé, trong mắt người đời khó vào được cửa lớn, thân thế như vậy, chỉ có thể là một công cụ cho Dương Nãi Văn dùng trục lợi, gả làm thiếp cho một lão quan nào đó.
Như vậy, không bằng gả cho một ngốc tử, như vậy nàng còn có thể thêm được chút tự do.
“Ngươi vào đi, cẩn thận một chút”
“Hảo” Long Ngạo Thiên chạy ngay vào nhà xí liền đem cửa đóng lại.
Dương Tâm vốn đinh ở bên ngoài đợi lát nữa dẫn hắn trở về, không ngờ lúc này lại có gia đinh chạy tới tìm nàng.
“Nhị tiểu thư, đại nhân đang tìm ngươi, ngươi còn không mau đi gặp, đứng ngoài nhà xí làm gì ?”
Tên gia đinh giọng điệu chẳng hề hòa ái, rõ ràng không đem vị nhị tiểu thư trước mặt này đặt vào trong mắt.
Dương Tâm không để ý thái độ của gia đinh, chính là hiền hòa hỏi lại
“Cha là tìm ta có việc gì?”
Ngoài miệng tuy rằng hỏi thế nhưng nàng trong lòng đã biết được đại khái, nói vậy nhất định là chuyện nàng phải thay Dương Thiên Ý gả đi.
“Ta như thế nào biết được, tóm lại người nên nhanh lên trở về, đại nhân đã không còn kiên nhẫn chờ, lúc ở trong phòng đã muốn phát hỏa” Gia đinh có điểm không kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.
“Được rồi, ta đi”
Có lẽ vì trong lòng đã có sự chuẩn bị nên Dương Tâm biểu hiện thật sự trấn định, tuyệt không sốt ruột, chậm rãi đi lên phía trước, đến nội sảnh tìm Dương Nãi Văn.
Nhưng mà nàng mới tới ngoài cửa nội sảnh đã nghe bên trong có tiếng rít gào
“Nàng ta đâu, như thế nào còn chưa có đến, nha đầu chết tiệt này, ý định tức chết ta phải không?” Dương Nãi Văn ở bên trong đại sảnh phát hỏa.
Dương phu nhân ở một bên, sợ thiên hạ chưa loạn còn châm ngòi, đổ dầu vào lửa
“Ta xem tám phần là nàng ta chạy rồi, ai lại muốn gả cho một cái ngốc tử kia chứ? Ngươi đừng xem tiện nha đầu nàng biết nhẫn nhục chịu đựng, không dám nói nửa câu oán hận, ai biết nàng trong lòng là chống đối lại đâu.”
“Chạy, kia còn không mau gọi người đuổi theo”
“Đại nhân, thiếp thân sớm đã có phòng bị, ta đã sai người chặn hết cửa ra vào của phủ, ngài cứ yên tâm đi.” Dương phu nhân trong mắt ánh lên tia giảo hoạt, thực an ổn ngồi tại chỗ uống trà, căn bản không lo lắng vấn đề nàng kia chạy mất.
Nàng đương nhiên khônng lo lắng vì đã làm muốn tốt hết mọi sự phòng bị.
Dương Tâm đứng ngoài cửa đem những lời này nghe nhất thanh nhị sở, nguyên bản ấn tượng đối với phu thê nhà này đã không tốt đẹp gì, giờ nghe lời này vừa nói thì lại càng tồi tệ hơn.
Nàng không phải là Dương Tâm chân chính, không tu dưỡng đến được cái cảnh giới “Không nghe lời cha mẹ thì không phải nữ nhân”( mình nghĩ chắc là kiểu ngu ngu ngơ ngơ cha mẹ đặt đâu ngồi đó mới gọi là nữ nhân á). Giờ khắc này, trong lòng nàng thực sự tức giận, cơn giận như ba đào mãnh liệt cuồn cuộn, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không thể không giả một bộ dáng không sao cả, chậm rãi tiêu sái mà tiến vào, nhẹ nhàng hành lễ.
“Nữ nhi gặp qua phụ thân, phụ nhân tìm nữ nhi chẳng hay có chuyện gì?”
“Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên dám để ta chờ nửa ngày, ngươi là muốn tức chết ta sao?” Dương Nãi Văn vừa thấy nữ nhi này đến liền bùng nổ cơn tức.
“Nữ nhi không dám, thỉnh phụ thân trách phạt”
“Ngươi--” Dương Nãi Văn nhìn đến Dương Tâm vẫn là trước sau như một, nhu thuận nghe lời, trong lòng liền hòa hoãn xuống, khuôn mặt hé ra tười cười.
“Nữ nhi một hồi cùng phụ thân đi gặp Hoàng Thượng, đến lúc đó mặc kệ người bảo ngươi phải làm gì, ngươi đều đáp ứng, biết không? Ta trước kêu hạ nhân cấp ngươi sửa soạn lại, ngươi như vậy sao có thể đi gặp Hoàng Thượng được. Ngươi đâu, tới mang nhị tiểu thư đi sủa soạn tươm tất.”
“Vâng”
Hoàng Thượng sở dĩ hạ chỉ tứ hôn là vì Dương Thiên Ý có cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, lại có tiếng tài đức vẹn toàn, xuất thân cao quý; Nhưng Dương Tâm này chính là một thứ nữ nhỏ bé, trong mắt người đời khó vào được cửa lớn, thân thế như vậy, chỉ có thể là một công cụ cho Dương Nãi Văn dùng trục lợi, gả làm thiếp cho một lão quan nào đó.
Như vậy, không bằng gả cho một ngốc tử, như vậy nàng còn có thể thêm được chút tự do.
/19
|