Ngày hôm sau, Dương Tâm tỉnh dậy thật sớm, phát hiện mọi thứ không có gì thay đổi, Long Ngạo Thiên vẫn vậy cứ như tiểu hài tử oa trước ngực nàng ngủ, bộ dạng trông thật thỏa mãn, ngọt ngào. Nhìn tướng ngủ này của hắn có thể đoán cả đêm qua hắn không hề động đậy.
Kỳ quái thay, người trước mắt nàng đây tuy là ngốc tử nhưng nói như thế nào cũng là thân xác của một đại nam nhân, cho dù nàng đã là thê tử của hắn, nhưng cũng là xa lạ chưa thân quen vậy mà thân mật ở chung một chỗ nàng lại không cảm thấy bài xích hay xấu hổ.
Chắc là nàng đã đem hắn xem thành một tiểu hài tử nên mới có cảm giác như vậy.
Xốc chăn lên, nàng toan xuống giường, mặc lại y phục. Nhưng là vừa động lại có người đem nàng ôm lại, làm nàng cứng đờ nằm yên không dám nhúc nhích, sau đó là âm thanh lầm bầm làu bàu như cuả một oa nhi:
“Nương tử, ta còn muốn ngủ,ngươi đừng động.”
Long Ngạo Thiên lầm bầm xong lại đem hai tay xiết lại thắt lưng của Dương Tâm, nửa khuôn mặt dán lên ngực nàng, nửa còn lại lộ ra bộ mặt cực kì thỏa mãn.
“Trời đã sáng, nên rời giường rồi” Dương Tâm thấp giọng nhắc nhở lại dùng tay lay lay người trong lòng, bộ dạng bất đắc dĩ không để đâu cho hết.
Lúc này trên người nàng chỉ mặc độc một cái quần lụa cùng cái yếm như đêm qua, mà Long Ngạo Thiên cũng vậy chỉ mặc mỗi chiếc quần.
Hai người y phục không chỉnh tề như thế,nếu trước mắt không phải một cái ngốc tử thì ắt hẳn đã xuân sắc vô cùng. (hị hị hị, chị nằm bên cạnh sói mà k hay à, à ta k muốn lặp lại “ngốc tử” quá nhiều nhưng gọi là “tên ngốc” hay đại loại vậy thì tội anh quá nên nàng nào biết góp ý giúp ta với nào :thanks: )
“Không muốn, không muốn, ta không muốn dậy, oa trên người nương tử ngủ thật thoải mái.” Long Ngạo Thiên sống chết không chịu dậy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta gả vào cửa, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa ta phải đi dâng trà cho các bậc trưởng bối nếu không sẽ bị cho là không hiểu quy củ” Dương Tâm dùng giọng điệu thật ôn nhu nhẹ nhàng khuyên nhủ Long Ngạo Thiên đứng lên.
Nhưng là vô dụng với một người nào đó “Không cần đi kính trà, trong cung có thật nhiều cung nữ, thái giám ngày ngày dâng trà cho phụ hoàng cùng mấy cái hoàng phi kia”
“Những người khác có thể không cần nhưng Phụ hoàng và mẫu phi của ngươi ta phải đi thôi”
Long Ngạo Thiên nghe xong lời này liền rời khỏi người Dương Tâm,ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hơi xụ xuống lại treo lên một mạt đau thương.
“Nương tử, ta không có mẫu phi, từ lúc ta còn nhỏ mẫu phi đã chết rồi”
“Xin lỗi, là ta không tốt, lại khiến ngươi thương tâm” Dương Tâm lòng tự trách, chủ động đem Long Ngạo Thiên ôm vào lòng, nghĩ xoa dịu nỗi thương tâm của hắn.
Bản thân nàng biết nỗi đau không có mẹ là như thế nào vì nàng cũng chính là như vậy, nàng cũng không có mẹ.
“Không,nương tử tốt lắm, cái gì cũng tốt, ta thích nương tử” Long Ngạo Thiên gắt gao ôm Dương Tâm, làm nũng nói ra tâm ý của mình.
Lời nói ra tuy ngây thơ nhưng lại khiến lòng người vui vẻ.
“Vương gia, ngươi thật thích ta sao?''
“Nương tử, nàng là gọi ta sao?”Long Ngạo Thiên ngờ nghệch hỏi lại, tựa hồ không rõ danh xưng “Vương gia” là gì.
“Đúng vậy, hôm qua Hoàng Thượng đã phong ngươi là Tịnh Khang Vương, ta đương nhiên sẽ gọi ngươi là Vương gia” Dương Tâm bộ dáng đương nhiên trả lời, không dám chậm trễ.
Có lẽ huấn ngôn của Hoàng Thượng hôm qua đã in sâu vào đầu cộng thêm tính cách nàng luôn cẩn thận nên không dám có nửa điểm sai lầm.
“Không cần, ta không thích nương tử gọi ta là Vương gia”
“Ta không gọi người Vương gia vậy phải gọi là gì đây?”
“Ta là Long Ngạo Thiên, phụ hoàng có lúc gọi ta Thiên nhi, lúc gọi ta hoàng nhi, nương tử ngươi thích gọi ta Thiên nhi hay hoàng nhi?”
Kỳ quái thay, người trước mắt nàng đây tuy là ngốc tử nhưng nói như thế nào cũng là thân xác của một đại nam nhân, cho dù nàng đã là thê tử của hắn, nhưng cũng là xa lạ chưa thân quen vậy mà thân mật ở chung một chỗ nàng lại không cảm thấy bài xích hay xấu hổ.
Chắc là nàng đã đem hắn xem thành một tiểu hài tử nên mới có cảm giác như vậy.
Xốc chăn lên, nàng toan xuống giường, mặc lại y phục. Nhưng là vừa động lại có người đem nàng ôm lại, làm nàng cứng đờ nằm yên không dám nhúc nhích, sau đó là âm thanh lầm bầm làu bàu như cuả một oa nhi:
“Nương tử, ta còn muốn ngủ,ngươi đừng động.”
Long Ngạo Thiên lầm bầm xong lại đem hai tay xiết lại thắt lưng của Dương Tâm, nửa khuôn mặt dán lên ngực nàng, nửa còn lại lộ ra bộ mặt cực kì thỏa mãn.
“Trời đã sáng, nên rời giường rồi” Dương Tâm thấp giọng nhắc nhở lại dùng tay lay lay người trong lòng, bộ dạng bất đắc dĩ không để đâu cho hết.
Lúc này trên người nàng chỉ mặc độc một cái quần lụa cùng cái yếm như đêm qua, mà Long Ngạo Thiên cũng vậy chỉ mặc mỗi chiếc quần.
Hai người y phục không chỉnh tề như thế,nếu trước mắt không phải một cái ngốc tử thì ắt hẳn đã xuân sắc vô cùng. (hị hị hị, chị nằm bên cạnh sói mà k hay à, à ta k muốn lặp lại “ngốc tử” quá nhiều nhưng gọi là “tên ngốc” hay đại loại vậy thì tội anh quá nên nàng nào biết góp ý giúp ta với nào :thanks: )
“Không muốn, không muốn, ta không muốn dậy, oa trên người nương tử ngủ thật thoải mái.” Long Ngạo Thiên sống chết không chịu dậy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta gả vào cửa, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa ta phải đi dâng trà cho các bậc trưởng bối nếu không sẽ bị cho là không hiểu quy củ” Dương Tâm dùng giọng điệu thật ôn nhu nhẹ nhàng khuyên nhủ Long Ngạo Thiên đứng lên.
Nhưng là vô dụng với một người nào đó “Không cần đi kính trà, trong cung có thật nhiều cung nữ, thái giám ngày ngày dâng trà cho phụ hoàng cùng mấy cái hoàng phi kia”
“Những người khác có thể không cần nhưng Phụ hoàng và mẫu phi của ngươi ta phải đi thôi”
Long Ngạo Thiên nghe xong lời này liền rời khỏi người Dương Tâm,ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hơi xụ xuống lại treo lên một mạt đau thương.
“Nương tử, ta không có mẫu phi, từ lúc ta còn nhỏ mẫu phi đã chết rồi”
“Xin lỗi, là ta không tốt, lại khiến ngươi thương tâm” Dương Tâm lòng tự trách, chủ động đem Long Ngạo Thiên ôm vào lòng, nghĩ xoa dịu nỗi thương tâm của hắn.
Bản thân nàng biết nỗi đau không có mẹ là như thế nào vì nàng cũng chính là như vậy, nàng cũng không có mẹ.
“Không,nương tử tốt lắm, cái gì cũng tốt, ta thích nương tử” Long Ngạo Thiên gắt gao ôm Dương Tâm, làm nũng nói ra tâm ý của mình.
Lời nói ra tuy ngây thơ nhưng lại khiến lòng người vui vẻ.
“Vương gia, ngươi thật thích ta sao?''
“Nương tử, nàng là gọi ta sao?”Long Ngạo Thiên ngờ nghệch hỏi lại, tựa hồ không rõ danh xưng “Vương gia” là gì.
“Đúng vậy, hôm qua Hoàng Thượng đã phong ngươi là Tịnh Khang Vương, ta đương nhiên sẽ gọi ngươi là Vương gia” Dương Tâm bộ dáng đương nhiên trả lời, không dám chậm trễ.
Có lẽ huấn ngôn của Hoàng Thượng hôm qua đã in sâu vào đầu cộng thêm tính cách nàng luôn cẩn thận nên không dám có nửa điểm sai lầm.
“Không cần, ta không thích nương tử gọi ta là Vương gia”
“Ta không gọi người Vương gia vậy phải gọi là gì đây?”
“Ta là Long Ngạo Thiên, phụ hoàng có lúc gọi ta Thiên nhi, lúc gọi ta hoàng nhi, nương tử ngươi thích gọi ta Thiên nhi hay hoàng nhi?”
/19
|