Thay Đổi
Chương Ngoại Truyện 4: Phiên Ngoại Hanagato Shukasa - Không Phải “Ghét”, Chỉ Là “Quan Tâm”... - End.
/171
|
Cũng đã một tháng kể từ ngày tôi bắt đầu 'bảo vệ' Satake... Đó là cả chuỗi những tháng ngày bận rộn.
Ngày nào cũng phải theo sát con nhóc tì ngớ ngẩn đó, chẳng lẽ tôi không biết mệt à? Tất nhiên, có. Nhưng làm sao giờ, tôi đã hứa với chị Waka là sẽ bảo vệ em gái kết nghĩa của chị ấy. Nhưng tôi sẽ đỡ mệt hơn nếu đó là một cô bé thông minh.
Mọi người bảo, Satake học giỏi hơn tôi rất nhiều. Thành tích học tập của cô bé bất cứ thầy cô nào cũng phải khen ngợi, thậm chí cô bé còn nằm trong Top.3 toàn quốc. Chị Waka cũng rất thông minh, cơ mà hình như chẳng giỏi bằng Satake thì phải.
Ừ thì ai cũng khen cô bé học giỏi, nhưng với tôi, cô bé là một con–nhóc–tì–ngớ–ngẩn. Theo dõi mới biết, theo sát sàn sạt mới biết, Satake ngốc nghếch đến mức nào. Hình như cô bé chẳng biết áp dụng tí kiến thức sách vở của mình vào đời sống thì phải.
Mẹ tôi bảo những người không có vốn sống đi vào đời như cô bé rất khó để đứng vững. Không như tôi, tôi khôn hơn cô bé nhiều. Bởi vậy, mọi người bảo, tương lai tôi sẽ là một nhà lãnh đạo xuất sắc.
Ấy chà, mới đó mà đã xuất hiện rồi, con–nhóc–tì–ngớ–ngẩn.
Hòa trong dòng học sinh mặc đồng phục trường tiểu học Stars, có một cô bé khép nép trong đám đông...
Satake nhìn ngang nhìn ngửa, cố gắng để không đụng phải ai. Khuôn mặt cô bé hiện rõ sự sợ hãi, môi mím chặt, ánh mắt long lanh nước mắt. Hai tay cô bé nắm chặt lấy quai cặp, bàn chân run run đi không vững bước.
Satake đang sợ à? Không phải tôi đã bảo rằng hiện giờ cô bé đang rất an toàn rồi sao? Chẳng có ai dám lợi dụng cô bé cả mà.
Bấy giờ, chẳng hiểu sao tôi lại quan sát cô bé nữa...
Cô bé có mái tóc đen dài, buộc cao hai bên, thắt mấy chiếc nơ bướm màu đỏ chấm bi. Satake mặc bộ đồng phục của trường Stars – một cái áo khoác dài và một chiếc váy xếp. Cô bé nổi bật lên trong đám đông dù cho phục trang giống hệt mọi người.
Đôi mắt hai mí, đen láy; Đồng tử to, khóe hơi xếch; Cặp lông mi dài mà cong. Sống mũi cao, thanh tú. Má đỏ hồng đáng yêu, phinh phính.
Thật sự... thật sự rất xinh...
Càng lúc, tôi càng không nghĩ Satake dễ thương đến nhường vậy. Thoáng cái, má tôi đã đỏ ửng lên rồi.
Nhưng coi kìa! Đập vào mắt tôi là cái gì vậy kia?
Hai thằng nhóc, theo điều tra thì đó là "bạn" cùng lớp với Satake. Bọn nó lén lén lút lút tháo séc cặp của Satake, nhét một con ếch – thứ động vật nhớp nháp mà lũ con gái sợ đến gai người vào trong đó.
Bọn khốn!!
Tôi đã ra lệnh không được đến gần Satake, vậy mà bọn nó dám bày trò hù dọa cô bé. Gan chúng nó to đến mức nào?
Hai thằng đó cười khúc khích, chắc hẳn đang tưởng tượng khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của Satake đây mà. Bàn tay tôi nổi gân.
Chúng nó tiến về phía tôi, cười đùa.
- Tội cho Yui. Ai bảo để cho Hanagato-senpai cô lập làm chi? Biết chúng ta dọa nạt cô nhóc, thể nào senpai cũng khen thưởng cho ma xem. – Một thằng sượt qua tôi, loáng thoáng nói. Tôi nghe không rõ, mà cũng không hiểu hắn nói gì, chỉ chắc mẩm là tai tôi đã nghe nhầm.
Hừ! Tôi mà khen thưởng á? Cho vài chưởng thì đúng hơn?
Tôi lừ mắt nhìn bọn nó, rồi ngoảnh lại theo dõi Satake. Hừ, con bé vẫn vô tư. Đúng là ngớ ngẩn.
Phải tìm cách lấy chiếc cặp đó.
Tôi rón rén vòng ra sau lưng cô bé, cơ hội đến, tôi lao tới giật lấy chiếc cặp trên vai cô một cách nhanh chóng.
- Ah ha! – Tôi không kìm được hạnh phúc hét lên. Không ngờ lấy dễ đến vậy – Lấy được rồi nhé!
- Shukasa, trả cặp lại cho tớ! – Cô bé nhướn mày, giọng vang lên đầy tha thiết.
À, quên không nói. Từ bao giờ mà tôi cũng không nhận ra, cô bé gọi tên tôi đầy thẳng thừng như vậy. Còn chẳng thêm hậu tố 'senpai' vào nữa chứ.
- Gì? Cậu nói gì tôi nghe không rõ? – Tôi cố tình hướng tai về phía cô, hỏi lại với một thái độ chế giễu.
Đồ ngớ ngẩn. Có cái cặp mà giữ cũng không xong. Dễ bị cướp đến vậy, tôi không chế giễu mới là lạ.
- Làm ơn đi, trả cặp cho tớ. Tớ sẽ cho cậu suất cơm trưa của tớ... Nhé? – Satake nài nỉ.
Cơm trưa của Satake á? Tim tôi hơi rung động. Liệu nó có có hương vị giống cái Takoyaki mà lần trước cô bé làm không nhỉ?
Cơ mà, nếu vậy thì tôi phải trả lại cặp cho cô bé á? Còn mơ đi! Thà không được ăn cơm của cô bé còn hơn là nhìn vẻ mặt thất thần kinh hoảng khi nhìn thấy con ếch từ trong cặp mình lao vút ra.
Tôi cười khểnh một cái rồi trả lời một cách khinh thường:
- Hứ! Cơm trưa của cậu ư? Thức ăn trên Trái Đất có cạn kiệt thì tôi cũng không thèm đụng đến thứ cơm của cậu đâu!
Mặt Satake tối sầm. Giường như sự nhẫn nhịn của cô bé đã vượt quá giới hạn. Nhưng mà, thà vậy còn hơn là nhận ra con ếch trong cặp mình, ngớ ngẩn ạ.
Cô bé nhíu mày, đáp lại một cách giận dữ:
- Ừ! Thế đấy! Rồi sao? Và cậu nhất quyết không trả cặp cho tôi à? Nhà cậu giàu lắm mà! Bộ ba mẹ không cho cậu tiền mua cặp sách hay sao mà phải đi cướp của tôi? Mà cũng đúng thôi! Một công tử trời đánh như cậu thì có bao giờ trải qua sóng gió như tôi đâu! – Satake nghiến răng. Giọng cô bé lúc dồn dập không ngừng, lúc lại kéo dài khinh bỉ. Nhưng trong từng câu chữ của cô bé, sự cay nghiệt hằn rõ. Dường như, Satake cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết.
- Cậu... – Tôi giật mình, đưa ánh nhìn đằng đằng sát khí lườm cô bé.
"Sóng gió" là sao? Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Chỉ biết sát khí luôn tỏa ra quanh người tôi khi ai đó động chạm đến tôi.
- A... – Dường như, cô bé đã ý thức được hành động mà mình vừa làm. Satake co mình sợ hãi, đưa tay lên che miệng – Tớ...
- Hử? – Tôi vẫn không rời ánh nhìn vào cô, lườm đáng sợ.
- Tớ... không có... – Mỗi lúc, cô bé một sợ hãi hơn. Nước mắt đã ngập ở khoé, mà không sao tuôn được.
Tôi hơi xao động khi nhìn thấy thứ nước trên làn mi cô bé. Bẩm sinh là vậy, tôi thường hay mủi lòng trước nước mắt con gái. Dĩ nhiên, lần này cũng chẳng khác gì.
Tôi muốn trốn đi nhanh thật nhanh.
- Hôm nay cậu ăn gan hùm à? Cậu dám nói thế với tôi ư? Cậu đừng mong nhìn lại cái cặp này nữa nhé! – Tôi giơ cái cặp lên vẫy vẫy rồi bỏ đi.
Tôi nhanh chóng rời khỏi và chẳng hay biết chuyện gì ở phía sau.
Trốn vào một góc của sân trường, tôi mở séc cặp Satake, dốc ngược xuống. Sách vở, bút thước, đồ chơi thi nhau rơi ra loảng xoảng. Con ếch được giải phóng, nhảy phóc ra, mỗi lúc một rời ra tôi.
Tôi cúi xuống lượm đồ.
Vài ba tập vở trong cặp, tôi lật ra xem. Chữ của Satake đẹp quá, rất nắn nót, mềm mại uyển chuyển. Chẳng bù cho tôi, cô giáo bảo tôi là cha đẻ của bầy giun đất mỗi khi cầm tập vở của tôi trong giờ học Quốc ngữ. Mà trong cặp cô bé cũng đủ thứ thật, tôi nhận ra Satake là người rất chỉn chu.
Hai chiếc bút, bộ thước kẻ, gôm, gọt bút chì, kéo, keo, máy tính,... Cô bé mang đầy đủ cả. Có cảm tưởng Satake đích thị là thư viện văn phòng phẩm di động của lớp học. Ngoài chỉn chu, tôi còn nhận ra cô bé rất thích hai màu trắng và hồng.
Bên cạnh dung cụ học tập tôi còn tìm thấy cả mấy thứ lặt vặt khác. Máy nhắn tin, ví tiền, khăn tay, sổ ghi chép, chìa khóa và cả móc khóa...
Lần đầu tiên tôi thấy cái móc khóa như vậy: Làm bằng nhựa, khuôn hình chữ nhật cách điệu, màu trắng tinh và có khắc chữ 'Satake Yui' tiếng Latinh, font kiểu công chúa. Kiểu này chắc là hàng đặt. Tôi lượm nó và ngắm nghía thật kỹ. Trông nó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng khá dễ thương.
Ngắm một hồi lâu, tôi nhận ra có một cái rãnh ở viền chiếc móc. Nhận thấy có thể mở nó ra, tôi bấm cái nút, nắp cả chiếc móc bật mở.
Giờ tôi mới biết, đây là móc khóa điện tử với những tính năng như một chiếc máy ảnh. Nó có thể chụp hình và lưu trữ hết vào đó. Nói "chẳng có gì đặc biệt" là sai hoàn toàn.
Tôi tò mò lật thư viện ảnh ra xem, ngón tay tôi di chuyển trên màn hình cảm ứng.
Toàn là ảnh của Satake và chị Waka.
Khi họ ở cạnh nhau, tôi không thể ngờ là có thể giống nhau y chang đến mức này. Biết là giống nhau, nhưng nếu nói họ là sinh đôi thì cũng chẳng có gì là không đáng tin cả.
- Thế ra... cậu ghét cô bé ấy đến vậy ư?
Một giọng nói văng vẳng bên tai.
Hai thằng nhóc, nghe cách nói chuyện thì chắc là bằng tuổi, nhìn mặt khá quen nhưng tôi không thể nhận ra đó là ai cả.
- Tôi là Otaka Kuro. – Thằng nhóc tóc nâu đen, chải mượt mỉm cười.
- Manabu Akito. – Thằng kia, tóc nâu vàng, xù lên như tổ quạ, chỉ thốt ra một cái tên không đầu không đuôi.
Chẳng chờ tôi hỏi, họ tự giới thiệu luôn bản thân mình.
- Tôi chẳng quan tâm. – Tôi hất cằm, xoay mặt đi, tay kéo khóa chiếc cặp của Satake lại sau khi lượm hầu hết đồ dùng của cô bé. Nói "hầu hết", vì tôi đã đút chiếc móc khóa điện tử của cô bé vào túi áo đồng phục của mình.
- A! Đồ ăn trộm. – Manabu hét lên. Cậu ta chỉ tay vào túi áo của tôi, khua miệng. – Cậu trộm chiếc móc khóa của Satake!
- Đồ... đồ điên! Ai bảo cậu tôi ăn trộm? Tôi không ăn trộm! – Tôi đỏ mặt, phát quạu hét thẳng vào mặt cậu ta.
- Chính mắt tôi thấy cậu bỏ chiếc móc khóa đó vào túi áo. – Manabu vẫn khăng khăng buộc tôi tội ăn trộm.
- Tôi... tôi không ăn trộm!! Chiếc móc khóa đó là của tôi! – Tôi tức mỉnh, hét lên.
Phải, nó là của tôi, của tôi mà. Có ảnh của chị Waka ở trong đó, nên nó là của tôi. Tôi không muốn trả, tôi... tôi muốn ngắm chị Waka xinh đẹp và... và... cả em kết nghĩa của chị ấy nữa...
- Đủ rồi, Akito! – Otaka gạt tay đẩy cậu ta ra sau, đanh giọng châm biếm tôi. – Nếu cậu ta bảo chiếc móc màu trắng hồng đó là của cậu ta, thì ít nhất chúng ta cũng biết rõ về giới tinh của cậu ta rồi đấy.
Vừa nói, Otaka vừa đưa mắt liếc tôi, mỉa mai.
- Tôi không phải gay!! – Tôi tức mình hét lên, nghẹn giọng.
- Cậu ghét Satake lắm à? – Chặn đứng giọng tôi, mặt Otaka trầm ngâm hỏi.
"Ghét"? Họ nói gì vậy?
- Không... Tại sao tôi lại ghét cô bé? – Tôi nghệt mặt, khó hiểu hỏi lại. Mày tôi khẽ nhướn, môi run run.
- Phải, bọn tôi biết cậu không ghét cô bé. – Otaka nói tiếp. – Nhưng trong mắt mọi người, ai cũng thấy cậu cực cực cực kỳ ghét Satake. Có vậy, cậu mới cô lập cô bé khỏi bạn bè.
Tôi sững người lại, bất động.
- Cậu gọi bọn họ là "bạn bè"? Lũ người ngu ngốc kia đã lợi dụng Satake mà là "bạn bè" của cô bé sao? Tôi đang cố gắng để bảo vệ cô bé. – Tôi run run giọng, ánh mắt hơi yếu đuối mang chút khẩn cầu bọn họ hãy nói rằng tôi làm đúng.
- Tại sao cậu không tin tưởng vào tình bạn? Satake không bị lợi dụng, chỉ là cô bé tốt bụng quá mà thôi!
- Hừ! Tình bạn! Tôi không tin. – Tôi cười khểnh khinh miệt.
- Tại sao không? – Akito lên tiếng, cậu nhóc bước lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng như muốn truyền thụ cho tôi một cái gì đó vậy. – Nhà tôi và nhà Kuro thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn chơi thân rất thân. Cậu sai rồi.
- Ai cũng nghĩ cậu ghét Satake. Dĩ nhiên, bản thân cô bé cũng vậy thôi. – Otaka cười khổ.
Mặt tôi tái nhợt, thật sự rất muốn khóc...
- Không... Tôi không phải... Không phải tôi ghét cô bé... chỉ là quan tâm thôi...
Thật đấy. Không phải "ghét", chỉ là "quan tâm"...
___o0o0o___
END.
Ngày nào cũng phải theo sát con nhóc tì ngớ ngẩn đó, chẳng lẽ tôi không biết mệt à? Tất nhiên, có. Nhưng làm sao giờ, tôi đã hứa với chị Waka là sẽ bảo vệ em gái kết nghĩa của chị ấy. Nhưng tôi sẽ đỡ mệt hơn nếu đó là một cô bé thông minh.
Mọi người bảo, Satake học giỏi hơn tôi rất nhiều. Thành tích học tập của cô bé bất cứ thầy cô nào cũng phải khen ngợi, thậm chí cô bé còn nằm trong Top.3 toàn quốc. Chị Waka cũng rất thông minh, cơ mà hình như chẳng giỏi bằng Satake thì phải.
Ừ thì ai cũng khen cô bé học giỏi, nhưng với tôi, cô bé là một con–nhóc–tì–ngớ–ngẩn. Theo dõi mới biết, theo sát sàn sạt mới biết, Satake ngốc nghếch đến mức nào. Hình như cô bé chẳng biết áp dụng tí kiến thức sách vở của mình vào đời sống thì phải.
Mẹ tôi bảo những người không có vốn sống đi vào đời như cô bé rất khó để đứng vững. Không như tôi, tôi khôn hơn cô bé nhiều. Bởi vậy, mọi người bảo, tương lai tôi sẽ là một nhà lãnh đạo xuất sắc.
Ấy chà, mới đó mà đã xuất hiện rồi, con–nhóc–tì–ngớ–ngẩn.
Hòa trong dòng học sinh mặc đồng phục trường tiểu học Stars, có một cô bé khép nép trong đám đông...
Satake nhìn ngang nhìn ngửa, cố gắng để không đụng phải ai. Khuôn mặt cô bé hiện rõ sự sợ hãi, môi mím chặt, ánh mắt long lanh nước mắt. Hai tay cô bé nắm chặt lấy quai cặp, bàn chân run run đi không vững bước.
Satake đang sợ à? Không phải tôi đã bảo rằng hiện giờ cô bé đang rất an toàn rồi sao? Chẳng có ai dám lợi dụng cô bé cả mà.
Bấy giờ, chẳng hiểu sao tôi lại quan sát cô bé nữa...
Cô bé có mái tóc đen dài, buộc cao hai bên, thắt mấy chiếc nơ bướm màu đỏ chấm bi. Satake mặc bộ đồng phục của trường Stars – một cái áo khoác dài và một chiếc váy xếp. Cô bé nổi bật lên trong đám đông dù cho phục trang giống hệt mọi người.
Đôi mắt hai mí, đen láy; Đồng tử to, khóe hơi xếch; Cặp lông mi dài mà cong. Sống mũi cao, thanh tú. Má đỏ hồng đáng yêu, phinh phính.
Thật sự... thật sự rất xinh...
Càng lúc, tôi càng không nghĩ Satake dễ thương đến nhường vậy. Thoáng cái, má tôi đã đỏ ửng lên rồi.
Nhưng coi kìa! Đập vào mắt tôi là cái gì vậy kia?
Hai thằng nhóc, theo điều tra thì đó là "bạn" cùng lớp với Satake. Bọn nó lén lén lút lút tháo séc cặp của Satake, nhét một con ếch – thứ động vật nhớp nháp mà lũ con gái sợ đến gai người vào trong đó.
Bọn khốn!!
Tôi đã ra lệnh không được đến gần Satake, vậy mà bọn nó dám bày trò hù dọa cô bé. Gan chúng nó to đến mức nào?
Hai thằng đó cười khúc khích, chắc hẳn đang tưởng tượng khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của Satake đây mà. Bàn tay tôi nổi gân.
Chúng nó tiến về phía tôi, cười đùa.
- Tội cho Yui. Ai bảo để cho Hanagato-senpai cô lập làm chi? Biết chúng ta dọa nạt cô nhóc, thể nào senpai cũng khen thưởng cho ma xem. – Một thằng sượt qua tôi, loáng thoáng nói. Tôi nghe không rõ, mà cũng không hiểu hắn nói gì, chỉ chắc mẩm là tai tôi đã nghe nhầm.
Hừ! Tôi mà khen thưởng á? Cho vài chưởng thì đúng hơn?
Tôi lừ mắt nhìn bọn nó, rồi ngoảnh lại theo dõi Satake. Hừ, con bé vẫn vô tư. Đúng là ngớ ngẩn.
Phải tìm cách lấy chiếc cặp đó.
Tôi rón rén vòng ra sau lưng cô bé, cơ hội đến, tôi lao tới giật lấy chiếc cặp trên vai cô một cách nhanh chóng.
- Ah ha! – Tôi không kìm được hạnh phúc hét lên. Không ngờ lấy dễ đến vậy – Lấy được rồi nhé!
- Shukasa, trả cặp lại cho tớ! – Cô bé nhướn mày, giọng vang lên đầy tha thiết.
À, quên không nói. Từ bao giờ mà tôi cũng không nhận ra, cô bé gọi tên tôi đầy thẳng thừng như vậy. Còn chẳng thêm hậu tố 'senpai' vào nữa chứ.
- Gì? Cậu nói gì tôi nghe không rõ? – Tôi cố tình hướng tai về phía cô, hỏi lại với một thái độ chế giễu.
Đồ ngớ ngẩn. Có cái cặp mà giữ cũng không xong. Dễ bị cướp đến vậy, tôi không chế giễu mới là lạ.
- Làm ơn đi, trả cặp cho tớ. Tớ sẽ cho cậu suất cơm trưa của tớ... Nhé? – Satake nài nỉ.
Cơm trưa của Satake á? Tim tôi hơi rung động. Liệu nó có có hương vị giống cái Takoyaki mà lần trước cô bé làm không nhỉ?
Cơ mà, nếu vậy thì tôi phải trả lại cặp cho cô bé á? Còn mơ đi! Thà không được ăn cơm của cô bé còn hơn là nhìn vẻ mặt thất thần kinh hoảng khi nhìn thấy con ếch từ trong cặp mình lao vút ra.
Tôi cười khểnh một cái rồi trả lời một cách khinh thường:
- Hứ! Cơm trưa của cậu ư? Thức ăn trên Trái Đất có cạn kiệt thì tôi cũng không thèm đụng đến thứ cơm của cậu đâu!
Mặt Satake tối sầm. Giường như sự nhẫn nhịn của cô bé đã vượt quá giới hạn. Nhưng mà, thà vậy còn hơn là nhận ra con ếch trong cặp mình, ngớ ngẩn ạ.
Cô bé nhíu mày, đáp lại một cách giận dữ:
- Ừ! Thế đấy! Rồi sao? Và cậu nhất quyết không trả cặp cho tôi à? Nhà cậu giàu lắm mà! Bộ ba mẹ không cho cậu tiền mua cặp sách hay sao mà phải đi cướp của tôi? Mà cũng đúng thôi! Một công tử trời đánh như cậu thì có bao giờ trải qua sóng gió như tôi đâu! – Satake nghiến răng. Giọng cô bé lúc dồn dập không ngừng, lúc lại kéo dài khinh bỉ. Nhưng trong từng câu chữ của cô bé, sự cay nghiệt hằn rõ. Dường như, Satake cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết.
- Cậu... – Tôi giật mình, đưa ánh nhìn đằng đằng sát khí lườm cô bé.
"Sóng gió" là sao? Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Chỉ biết sát khí luôn tỏa ra quanh người tôi khi ai đó động chạm đến tôi.
- A... – Dường như, cô bé đã ý thức được hành động mà mình vừa làm. Satake co mình sợ hãi, đưa tay lên che miệng – Tớ...
- Hử? – Tôi vẫn không rời ánh nhìn vào cô, lườm đáng sợ.
- Tớ... không có... – Mỗi lúc, cô bé một sợ hãi hơn. Nước mắt đã ngập ở khoé, mà không sao tuôn được.
Tôi hơi xao động khi nhìn thấy thứ nước trên làn mi cô bé. Bẩm sinh là vậy, tôi thường hay mủi lòng trước nước mắt con gái. Dĩ nhiên, lần này cũng chẳng khác gì.
Tôi muốn trốn đi nhanh thật nhanh.
- Hôm nay cậu ăn gan hùm à? Cậu dám nói thế với tôi ư? Cậu đừng mong nhìn lại cái cặp này nữa nhé! – Tôi giơ cái cặp lên vẫy vẫy rồi bỏ đi.
Tôi nhanh chóng rời khỏi và chẳng hay biết chuyện gì ở phía sau.
Trốn vào một góc của sân trường, tôi mở séc cặp Satake, dốc ngược xuống. Sách vở, bút thước, đồ chơi thi nhau rơi ra loảng xoảng. Con ếch được giải phóng, nhảy phóc ra, mỗi lúc một rời ra tôi.
Tôi cúi xuống lượm đồ.
Vài ba tập vở trong cặp, tôi lật ra xem. Chữ của Satake đẹp quá, rất nắn nót, mềm mại uyển chuyển. Chẳng bù cho tôi, cô giáo bảo tôi là cha đẻ của bầy giun đất mỗi khi cầm tập vở của tôi trong giờ học Quốc ngữ. Mà trong cặp cô bé cũng đủ thứ thật, tôi nhận ra Satake là người rất chỉn chu.
Hai chiếc bút, bộ thước kẻ, gôm, gọt bút chì, kéo, keo, máy tính,... Cô bé mang đầy đủ cả. Có cảm tưởng Satake đích thị là thư viện văn phòng phẩm di động của lớp học. Ngoài chỉn chu, tôi còn nhận ra cô bé rất thích hai màu trắng và hồng.
Bên cạnh dung cụ học tập tôi còn tìm thấy cả mấy thứ lặt vặt khác. Máy nhắn tin, ví tiền, khăn tay, sổ ghi chép, chìa khóa và cả móc khóa...
Lần đầu tiên tôi thấy cái móc khóa như vậy: Làm bằng nhựa, khuôn hình chữ nhật cách điệu, màu trắng tinh và có khắc chữ 'Satake Yui' tiếng Latinh, font kiểu công chúa. Kiểu này chắc là hàng đặt. Tôi lượm nó và ngắm nghía thật kỹ. Trông nó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng khá dễ thương.
Ngắm một hồi lâu, tôi nhận ra có một cái rãnh ở viền chiếc móc. Nhận thấy có thể mở nó ra, tôi bấm cái nút, nắp cả chiếc móc bật mở.
Giờ tôi mới biết, đây là móc khóa điện tử với những tính năng như một chiếc máy ảnh. Nó có thể chụp hình và lưu trữ hết vào đó. Nói "chẳng có gì đặc biệt" là sai hoàn toàn.
Tôi tò mò lật thư viện ảnh ra xem, ngón tay tôi di chuyển trên màn hình cảm ứng.
Toàn là ảnh của Satake và chị Waka.
Khi họ ở cạnh nhau, tôi không thể ngờ là có thể giống nhau y chang đến mức này. Biết là giống nhau, nhưng nếu nói họ là sinh đôi thì cũng chẳng có gì là không đáng tin cả.
- Thế ra... cậu ghét cô bé ấy đến vậy ư?
Một giọng nói văng vẳng bên tai.
Hai thằng nhóc, nghe cách nói chuyện thì chắc là bằng tuổi, nhìn mặt khá quen nhưng tôi không thể nhận ra đó là ai cả.
- Tôi là Otaka Kuro. – Thằng nhóc tóc nâu đen, chải mượt mỉm cười.
- Manabu Akito. – Thằng kia, tóc nâu vàng, xù lên như tổ quạ, chỉ thốt ra một cái tên không đầu không đuôi.
Chẳng chờ tôi hỏi, họ tự giới thiệu luôn bản thân mình.
- Tôi chẳng quan tâm. – Tôi hất cằm, xoay mặt đi, tay kéo khóa chiếc cặp của Satake lại sau khi lượm hầu hết đồ dùng của cô bé. Nói "hầu hết", vì tôi đã đút chiếc móc khóa điện tử của cô bé vào túi áo đồng phục của mình.
- A! Đồ ăn trộm. – Manabu hét lên. Cậu ta chỉ tay vào túi áo của tôi, khua miệng. – Cậu trộm chiếc móc khóa của Satake!
- Đồ... đồ điên! Ai bảo cậu tôi ăn trộm? Tôi không ăn trộm! – Tôi đỏ mặt, phát quạu hét thẳng vào mặt cậu ta.
- Chính mắt tôi thấy cậu bỏ chiếc móc khóa đó vào túi áo. – Manabu vẫn khăng khăng buộc tôi tội ăn trộm.
- Tôi... tôi không ăn trộm!! Chiếc móc khóa đó là của tôi! – Tôi tức mỉnh, hét lên.
Phải, nó là của tôi, của tôi mà. Có ảnh của chị Waka ở trong đó, nên nó là của tôi. Tôi không muốn trả, tôi... tôi muốn ngắm chị Waka xinh đẹp và... và... cả em kết nghĩa của chị ấy nữa...
- Đủ rồi, Akito! – Otaka gạt tay đẩy cậu ta ra sau, đanh giọng châm biếm tôi. – Nếu cậu ta bảo chiếc móc màu trắng hồng đó là của cậu ta, thì ít nhất chúng ta cũng biết rõ về giới tinh của cậu ta rồi đấy.
Vừa nói, Otaka vừa đưa mắt liếc tôi, mỉa mai.
- Tôi không phải gay!! – Tôi tức mình hét lên, nghẹn giọng.
- Cậu ghét Satake lắm à? – Chặn đứng giọng tôi, mặt Otaka trầm ngâm hỏi.
"Ghét"? Họ nói gì vậy?
- Không... Tại sao tôi lại ghét cô bé? – Tôi nghệt mặt, khó hiểu hỏi lại. Mày tôi khẽ nhướn, môi run run.
- Phải, bọn tôi biết cậu không ghét cô bé. – Otaka nói tiếp. – Nhưng trong mắt mọi người, ai cũng thấy cậu cực cực cực kỳ ghét Satake. Có vậy, cậu mới cô lập cô bé khỏi bạn bè.
Tôi sững người lại, bất động.
- Cậu gọi bọn họ là "bạn bè"? Lũ người ngu ngốc kia đã lợi dụng Satake mà là "bạn bè" của cô bé sao? Tôi đang cố gắng để bảo vệ cô bé. – Tôi run run giọng, ánh mắt hơi yếu đuối mang chút khẩn cầu bọn họ hãy nói rằng tôi làm đúng.
- Tại sao cậu không tin tưởng vào tình bạn? Satake không bị lợi dụng, chỉ là cô bé tốt bụng quá mà thôi!
- Hừ! Tình bạn! Tôi không tin. – Tôi cười khểnh khinh miệt.
- Tại sao không? – Akito lên tiếng, cậu nhóc bước lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng như muốn truyền thụ cho tôi một cái gì đó vậy. – Nhà tôi và nhà Kuro thuộc hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn chơi thân rất thân. Cậu sai rồi.
- Ai cũng nghĩ cậu ghét Satake. Dĩ nhiên, bản thân cô bé cũng vậy thôi. – Otaka cười khổ.
Mặt tôi tái nhợt, thật sự rất muốn khóc...
- Không... Tôi không phải... Không phải tôi ghét cô bé... chỉ là quan tâm thôi...
Thật đấy. Không phải "ghét", chỉ là "quan tâm"...
___o0o0o___
END.
/171
|