Đường phố Tokyo lúc lên đèn thật đẹp. Cả một thành phố ngập tràn màu sắc. Những ánh đèn điện sáng rực dần thay thế cho mặt trời. Những đại lộ rộng thênh thang như dát vàng ánh sáng đèn xe, đèn điện hai bên đường. Giờ tan tầm ai cũng vội vã, hối hả trở về nhà. Tiếng còi xe, tiếng nói, tiếng cười tạo nên một bản hòa tấu của đô thị phồn hoa. Màn đêm u tối đắp chiếc chăn dạ đen cho mặt nước. Trên bầu trời cao kia có một con thuyền nhỏ đang trôi giữa dòng sông Ngân sang rực. Yui đang đi trên Sakurada Dori, con đường tắm ánh trăng vàng. Đã mười năm không đi trên đường cũ, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Cô vừa đi vừa ngắm cảnh, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà lớn. Nói là nhà chứ nó giống một dinh thự hơn, bởi đó là nhà cô, nhà của chủ tịch một tập đoàn lớn.
"Kính coong" - Yui nhấn chuông, cánh cửa tự động mở. Bước vào khoảnh sân nhà năm xưa, bao nhiêu kí ức ùa về. Cô nhìn quanh, cảm giác rằng ba cô đã cố xoá đi những dấu vết của cô ngày nào. Nơi có một bãi cát cô thường chơi bây giờ đã được phủ một lớp cỏ xanh. Nơi có chiếc xích đu nhỏ bây giờ đã là một chiếc to hơn, đẹp hơn, điêu khắc tinh xảo hơn. Mọi thứ ngày xưa bây giờ như chỉ là một giấc mơ.
Yui đẩy cánh cửa làm bằng loại gỗ lim đắt tiền. Mọi thứ trong nhà vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Cô cởi giày, đặt vào trong chiếc tủ bên cạnh cửa. Vừa bước vào mấy bước, một cô gái với giọng nói dịu dàng ấm áp từ trên cầu thang chạy xuống, lao đến ôm chầm Yui:
- Yui!
Cô ấy thật xinh đẹp, quyến rũ không khác gì Yui. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt to và mái tóc bạch kim xoăn bồng bềnh. Những nét trên khuôn mặt cô ấy thật sự rất giống Yui, giống như hai giọt nước vậy. Đó là người chị cùng cha khác mẹ của cô, Satake Mai.
- Chị Mai! - Khác với sự vui vẻ, thân thiện của Mai, Yui chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
- Sao em về muộn vậy? - Mai vẫn cười tươi hỏi thăm em gái - Chị cứ tưởng chiều nay em về nên huỷ hết lịch diễn cả ngày luôn.
- Diễn? - Chị làm nghề gì thế?
- Ca sĩ. Em không biết cô ca sĩ Satake Mai đã chinh phục tất cả các bảng xếp hạng sao?
- Xin lỗi chị. Tôi không có hứng với TV.
- Chán thế! Chị cứ tưởng hằng ngày em sẽ xem chị biểu diễn chứ! - Mai thất vọng não nề.
- Mà bộ dạng gì đây?
Yui hỏi khi nhìn thấy Mai đang trong bộ quần áo bó sát người và trên mặt lấm tấm những giọt mồ hôi.
- Tập gym. Ba mua cho chị cả một bộ thiết bị tập thể dục trên tầng ba đó. - Mai cười khoe với Yui.
- Ông ta rảnh ghê ha! Còn chị, tập nhiều ba cái thứ vô bổ đó coi có ngày gãy xương sống đó! - Yui nói rồi gạt tay Mai ra để đi lên phòng.
- Ăn nói với chị mày như thế đó hả? - Ông Ikishige từ hành lang tầng hai quát vọng xuống - Cho mày về nhà ngoại mà mày ăn nói không có cấp bậc thế hả?
- Otoo-san! Con đã bảo ba đừng có đối xử với Yui như thế nữa mà! - Mai làm mặt nhăn nhó ngước lên nói với ba.
- Lâu ngày không gặp. Ông già đi nhiều đấy, Oyaji! - Yui cười nói.
- Cái gì? Oyaji... Mày nói với ba mày như thế đó hả?
- Ông nhận tôi là con từ khi nào thế?
- Mày... mày... - Nhưng Ikishige đột nhiên khựng lại. Lí do là Mai đang lườm ông - Vào phòng tao ngay!
Yui cười khẩy. Cô quay sang chị cô đang đứng bên cạnh, nói:
- Đừng xen vào chuyện của tôi! - Nói rồi, Yui đi thẳng lại căn phòng của ba. Cô đâu biết câu nói vừa rồi của cô đã làm chị cô buồn tới nhường nào.
Không khí thật căng thẳng. Yui đứng đối diện với Ikishige, nhìn chằm chằm vào ông.
- Hỗn láo! Sao mày dám nhìn như muốn nuốt chửng tao như thế! Thả lỏng mày ở cái chốn Kagoshima đó khiến mày trở thành một đứa không có phép gì cả!
- Từ nhỏ trong mắt ông, tôi luôn là một đứa không nề nếp rồi mà!
- Thật là vô giáo dục. Bà ngoại của mày dạy mày cái kiểu gì thế hả?
- Ông nói như vậy về bà ngoại của đứa con cưng Mai và mẹ của người vợ yêu mến Daeka sao? Có thật là ông yêu họ không vậy?
Yui nói hoàn toàn không có một chút cảm xúc. Cô nhìn thẳng vào mắt ba và nói như thể xoáy sâu vào tim ông vậy. Ikishige thì khựng lại. Trong một chốc lát, ông nghĩ đến người vợ quá cố đang đau lòng khi mẹ mình bị xúc phạm. Ông chuyển sang chủ đề khác.
- Tại sao mày không về nhà mấy tuần trước? Nakazawa đã đến đón mày về mà sao lại chống đối?
- Tôi đâu phải con rối của ông. Ông nghĩ tôi dễ điều khiển như thế hả?
- Mày láo quá rồi đấy. Hôm nay tao định tha cho mày nhưng có lẽ không thể rồi! - Ikishige không nhịn được nữa. Ông vung tay lên toan đánh Yui nhưng lại bị cô chụp tay lại.
- Ông nghĩ tôi sẽ tiếp tục nhịn nhục để ông đánh à?
- Mày vì ai mà trở thành một đứa như vậy hả?
- Ông! - Yui nói rõ ràng. Ikishige khựng lại - Ông còn nhớ hôm đó ông đã bảo tôi rằng tại sao tôi lại để yên cho kẻ khác đánh, tại sao tôi không đánh lại chúng không? Tôi đã làm theo lời ông đó!
Điều Yui nói làm cho Ikishige im lặng. Ông không ngờ cô lại dùng điều ông dạy để bắt bẻ lại ông. Chính ông còn không nhớ năm xưa mình đã nói gì, vậy mà Yui lại nhớ rõ ràng từng từ, từng chữ. Không biết phải nói gì, ông đành chuyển sang phương án đe dọa:
- Mày sẽ hối hận khi vô lễ với tao!
- Tại sao tôi lại hối hận chứ? Bởi sau đêm nay, ông sẽ là con rối để tôi điều khiển. Ông sẽ phải nghe lời tôi! - Yui cười nham hiểm.
- Mày đang mơ à?
Ikishige có một chút lo lắng, bởi Yui đã trở thành một đứa con khó dạy sau mười năm không gặp. Yui thì lại cười khẩy. Cô thả xuống bàn một xấp ảnh. Ikishige vội vàng nhìn những tấm hình. Ông hốt hoảng:
- Cái này là...!?
- Những tấm hình ông đối xử tệ với con cái. Tôi lấy chúng từ đám camera ông đặt khắp nhà. Ông nghĩ sao nếu tôi công bố chúng cho giới truyền thông? Công ti ông sẽ bị ảnh hưởng không ít đâu! Sao? Thú vị chứ?
- Mày muốn gì? - Ikishige lườm Yui.
- Đơn giản thôi! - Yui tiếp tục - Mua cho tôi một căn hộ cao cấp và một chiếc thẻ ngân hàng. Hàng tháng chuyển vào năm triệu yên.
- Năm triệu yên? Mày đùa à?
- Hàng tháng ông cấp cho Mai không dưới mười triệu yên. Tôi chỉ lấy năm triệu thôi! Hay mấy tấm ảnh...
- Được rồi! Chỉ thế thôi chứ gì?
- Không.
- Hả? Mày còn muốn gì nữa?
Yui cười. Cô cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết. Một người ba năm xưa cô run sợ bây giờ răm rắp nghe theo mọi yêu cầu của cô. Cô tiếp tục nói:
- Làm cho tôi giấy tờ giả.
- Sao?
- Tôi bây giờ quậy lắm đó. Ông muốn mọi người biết ông có một đứa con quậy như tôi sao. Tôi cũng không muốn sống dưới cái tên Satake Yui này đâu! Tôi muốn một cái tên mới, một thân thế mới. Chuyện này không quá khó với ông đấy chứ?
- Được rồi...
- Thế nhé! Bây giờ tôi đi ngủ, vẫn phòng cũ hả"
- Phải.
Yui đi thẳng ra khỏi phòng. Cô cười thầm một cách đắc ý và chỉ muốn call cho Mika để kể việc cô trả thù ba cô như thế nào.
"Kính coong" - Yui nhấn chuông, cánh cửa tự động mở. Bước vào khoảnh sân nhà năm xưa, bao nhiêu kí ức ùa về. Cô nhìn quanh, cảm giác rằng ba cô đã cố xoá đi những dấu vết của cô ngày nào. Nơi có một bãi cát cô thường chơi bây giờ đã được phủ một lớp cỏ xanh. Nơi có chiếc xích đu nhỏ bây giờ đã là một chiếc to hơn, đẹp hơn, điêu khắc tinh xảo hơn. Mọi thứ ngày xưa bây giờ như chỉ là một giấc mơ.
Yui đẩy cánh cửa làm bằng loại gỗ lim đắt tiền. Mọi thứ trong nhà vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Cô cởi giày, đặt vào trong chiếc tủ bên cạnh cửa. Vừa bước vào mấy bước, một cô gái với giọng nói dịu dàng ấm áp từ trên cầu thang chạy xuống, lao đến ôm chầm Yui:
- Yui!
Cô ấy thật xinh đẹp, quyến rũ không khác gì Yui. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt to và mái tóc bạch kim xoăn bồng bềnh. Những nét trên khuôn mặt cô ấy thật sự rất giống Yui, giống như hai giọt nước vậy. Đó là người chị cùng cha khác mẹ của cô, Satake Mai.
- Chị Mai! - Khác với sự vui vẻ, thân thiện của Mai, Yui chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
- Sao em về muộn vậy? - Mai vẫn cười tươi hỏi thăm em gái - Chị cứ tưởng chiều nay em về nên huỷ hết lịch diễn cả ngày luôn.
- Diễn? - Chị làm nghề gì thế?
- Ca sĩ. Em không biết cô ca sĩ Satake Mai đã chinh phục tất cả các bảng xếp hạng sao?
- Xin lỗi chị. Tôi không có hứng với TV.
- Chán thế! Chị cứ tưởng hằng ngày em sẽ xem chị biểu diễn chứ! - Mai thất vọng não nề.
- Mà bộ dạng gì đây?
Yui hỏi khi nhìn thấy Mai đang trong bộ quần áo bó sát người và trên mặt lấm tấm những giọt mồ hôi.
- Tập gym. Ba mua cho chị cả một bộ thiết bị tập thể dục trên tầng ba đó. - Mai cười khoe với Yui.
- Ông ta rảnh ghê ha! Còn chị, tập nhiều ba cái thứ vô bổ đó coi có ngày gãy xương sống đó! - Yui nói rồi gạt tay Mai ra để đi lên phòng.
- Ăn nói với chị mày như thế đó hả? - Ông Ikishige từ hành lang tầng hai quát vọng xuống - Cho mày về nhà ngoại mà mày ăn nói không có cấp bậc thế hả?
- Otoo-san! Con đã bảo ba đừng có đối xử với Yui như thế nữa mà! - Mai làm mặt nhăn nhó ngước lên nói với ba.
- Lâu ngày không gặp. Ông già đi nhiều đấy, Oyaji! - Yui cười nói.
- Cái gì? Oyaji... Mày nói với ba mày như thế đó hả?
- Ông nhận tôi là con từ khi nào thế?
- Mày... mày... - Nhưng Ikishige đột nhiên khựng lại. Lí do là Mai đang lườm ông - Vào phòng tao ngay!
Yui cười khẩy. Cô quay sang chị cô đang đứng bên cạnh, nói:
- Đừng xen vào chuyện của tôi! - Nói rồi, Yui đi thẳng lại căn phòng của ba. Cô đâu biết câu nói vừa rồi của cô đã làm chị cô buồn tới nhường nào.
Không khí thật căng thẳng. Yui đứng đối diện với Ikishige, nhìn chằm chằm vào ông.
- Hỗn láo! Sao mày dám nhìn như muốn nuốt chửng tao như thế! Thả lỏng mày ở cái chốn Kagoshima đó khiến mày trở thành một đứa không có phép gì cả!
- Từ nhỏ trong mắt ông, tôi luôn là một đứa không nề nếp rồi mà!
- Thật là vô giáo dục. Bà ngoại của mày dạy mày cái kiểu gì thế hả?
- Ông nói như vậy về bà ngoại của đứa con cưng Mai và mẹ của người vợ yêu mến Daeka sao? Có thật là ông yêu họ không vậy?
Yui nói hoàn toàn không có một chút cảm xúc. Cô nhìn thẳng vào mắt ba và nói như thể xoáy sâu vào tim ông vậy. Ikishige thì khựng lại. Trong một chốc lát, ông nghĩ đến người vợ quá cố đang đau lòng khi mẹ mình bị xúc phạm. Ông chuyển sang chủ đề khác.
- Tại sao mày không về nhà mấy tuần trước? Nakazawa đã đến đón mày về mà sao lại chống đối?
- Tôi đâu phải con rối của ông. Ông nghĩ tôi dễ điều khiển như thế hả?
- Mày láo quá rồi đấy. Hôm nay tao định tha cho mày nhưng có lẽ không thể rồi! - Ikishige không nhịn được nữa. Ông vung tay lên toan đánh Yui nhưng lại bị cô chụp tay lại.
- Ông nghĩ tôi sẽ tiếp tục nhịn nhục để ông đánh à?
- Mày vì ai mà trở thành một đứa như vậy hả?
- Ông! - Yui nói rõ ràng. Ikishige khựng lại - Ông còn nhớ hôm đó ông đã bảo tôi rằng tại sao tôi lại để yên cho kẻ khác đánh, tại sao tôi không đánh lại chúng không? Tôi đã làm theo lời ông đó!
Điều Yui nói làm cho Ikishige im lặng. Ông không ngờ cô lại dùng điều ông dạy để bắt bẻ lại ông. Chính ông còn không nhớ năm xưa mình đã nói gì, vậy mà Yui lại nhớ rõ ràng từng từ, từng chữ. Không biết phải nói gì, ông đành chuyển sang phương án đe dọa:
- Mày sẽ hối hận khi vô lễ với tao!
- Tại sao tôi lại hối hận chứ? Bởi sau đêm nay, ông sẽ là con rối để tôi điều khiển. Ông sẽ phải nghe lời tôi! - Yui cười nham hiểm.
- Mày đang mơ à?
Ikishige có một chút lo lắng, bởi Yui đã trở thành một đứa con khó dạy sau mười năm không gặp. Yui thì lại cười khẩy. Cô thả xuống bàn một xấp ảnh. Ikishige vội vàng nhìn những tấm hình. Ông hốt hoảng:
- Cái này là...!?
- Những tấm hình ông đối xử tệ với con cái. Tôi lấy chúng từ đám camera ông đặt khắp nhà. Ông nghĩ sao nếu tôi công bố chúng cho giới truyền thông? Công ti ông sẽ bị ảnh hưởng không ít đâu! Sao? Thú vị chứ?
- Mày muốn gì? - Ikishige lườm Yui.
- Đơn giản thôi! - Yui tiếp tục - Mua cho tôi một căn hộ cao cấp và một chiếc thẻ ngân hàng. Hàng tháng chuyển vào năm triệu yên.
- Năm triệu yên? Mày đùa à?
- Hàng tháng ông cấp cho Mai không dưới mười triệu yên. Tôi chỉ lấy năm triệu thôi! Hay mấy tấm ảnh...
- Được rồi! Chỉ thế thôi chứ gì?
- Không.
- Hả? Mày còn muốn gì nữa?
Yui cười. Cô cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết. Một người ba năm xưa cô run sợ bây giờ răm rắp nghe theo mọi yêu cầu của cô. Cô tiếp tục nói:
- Làm cho tôi giấy tờ giả.
- Sao?
- Tôi bây giờ quậy lắm đó. Ông muốn mọi người biết ông có một đứa con quậy như tôi sao. Tôi cũng không muốn sống dưới cái tên Satake Yui này đâu! Tôi muốn một cái tên mới, một thân thế mới. Chuyện này không quá khó với ông đấy chứ?
- Được rồi...
- Thế nhé! Bây giờ tôi đi ngủ, vẫn phòng cũ hả"
- Phải.
Yui đi thẳng ra khỏi phòng. Cô cười thầm một cách đắc ý và chỉ muốn call cho Mika để kể việc cô trả thù ba cô như thế nào.
/104
|