Môi nhỏ được đánh son đỏ cẩn thận, đầu tóc cũng đã chuẩn bị xong. Thiên Thiên mở mắt nhìn chính mình trong cái gương. Tóc được búi nhỏ lên, sau đó cài một chiếc vương miện nhỏ trên đó. Về phần trang điểm cũng không quá đậm, vì cô đã đẹp sẵn rồi nên chỉ dặm một chút phấn và son môi. Nam Yên ở đâu lôi ra một đống trang sức vàng loé sáng, toàn là đồ quý, định đem tất cả lên người Thiên Thiên, cô cảm thấy đeo lên có khi nào cô đứng không vững cũng có thể. May là Khinh Thương Mạn đã ngăn cản Nam Yên, nên Nam Yên chỉ mang cho cô một sợi dây chuyền, hai cái lắc tay và một sợi lắc chân, toàn bộ làm bằng vàng nguyên chất rất đẹp, trên đó khắc hoạ tiết rồng bay phượng múa, cô hỏi Nam Yên những hoạ tiết này có nghĩa là gì, Nam Yên cười cười nói đây toàn bộ là của hồi môn của nàng do Vương Mẫu nương nương chuẩn bị, nên đương nhiên toàn bộ đều là đồ tốt rồi.
“Không ngờ con được mang đồ trang sức của thần tiên, cảm thấy cả người dường như dính chút linh khí ấy, hì hì”.
Nam Yên vuốt đầu tóc của cô cẩn thận, trong lòng cũng thầm nghĩ, nếu con mà có một chút tiên khí đủ để sống cùng tiểu Lãng thì tốt rồi. Cái ông già quỷ quái kia nói cái gì đó làm nàng chẳng hiểu được phương pháp để giúp cho Lãng nhi.
“Nào nào, cầm trái táo này đi”, Khinh Thương Mạn bưng trái táo có gắn một cái nơ đỏ trên đó cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên cầm ngắm nghía, hình như có tục lễ này thì phải, cầm trái táo ngồi kiệu hoa, thật là mới mẻ.
“Được rồi, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài một chút, con cứ ngồi trong này đợi một chút nhé”.
“Dạ thưa…mẹ”.
“Haha, được được, con dâu ngoan”.
Thiên Thiên hồi hộp thở ra thở vào, sau đó ngắm mình trong gương, thích thú cười. Bỗng nhiên trong gương xuất hiện ra khuôn mặt của một người, tân lang ngày hôm nay.
“Hết cả hồn, anh không thể đi vào ở cửa như bình thường được à?”.
Khinh Thương Lãng ôm cô từ đằng sau, cô sợ anh phá hư bộ đồ hôm nay nên đánh anh một cái: “Không được làm loạn”.
“Anh chỉ muốn ôm vợ của mình một tý thôi”.
Thiên Thiên đỏ mặt, nói lí nhí: “Dù gì tý nữa cũng sẽ ôm thôi mà”.
“Hôm nay vợ anh đẹp lắm”.
“Chứ bình thường em không đẹp à?”.
“Không”.
“Anh…!”, Thiên Thiên cựa quậy không chịu cho anh ôm nữa.
“Được rồi, đừng quậy nữa, anh chỉ nói đùa thôi. Em lúc nào cũng đẹp nhất trong mắt anh”.
“Nói thế còn nghe được”, vừa nói cô vừa đưa tay sửa lại tóc hơi rối một chút, sau đó nghĩ nghĩ nếu có ngài bá tước và mami ở đây thì hay biết mấy, nhưng cô biết rằng điều đó là không thể, liền thở dài một hơi.
Khinh Thương Lãng cũng hiểu được trong lòng cô nghĩ gì, thế nhưng anh không nói ra, định sẽ cho cô một bất ngờ trong hôn lễ của anh và cô. Anh đưa tay ra nắm lấy trái táo mà cô đang cầm vứt sang một bên, sau đó lấy ra một bó hoa hồng đỏ thắm rất đẹp mắt đưa cho cô, cô nhướng mày hỏi tại sao, anh chỉ nói rằng: “Con đã có rồi, cầm trái táo làm gì”. >.<
“Ngoan ngoãn ngồi chờ một lát đi, bây giờ anh ra ngoài đón em”.
“Ừm”.
Cô lại ngồi tiếp tục chờ, nãy giờ tim cứ đập thình thịch, cảm giác chuẩn bị về nhà chồng là đây. Thiên Thiên, một tay sờ bụng của mình, ngay cả con cũng đã có rồi, có phải ở nhân gian gọi là “bác sĩ bảo cưới” không nhỉ? >.<
Tiếng ồn ngoài phòng đã bắt đầu ngày một càng lớn tiếng, tiếng kèn, tiếng trống cùng tiếng cười đùa của mọi người làm cho lễ cưới càng thêm tưng bừng. Cánh cửa được mở ra, ngay sau đó là một thân hình cao ráo mặc lễ phục màu đỏ rất vừa người, tóc được chải gọi gàng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Khinh Thương Lãng mỉm cười làm cho cô càng hồi hộp hơn, anh đưa một tay chìa ra trước mặt cô: “Đi nào, cô dâu của anh”.
Thiên Thiên cũng mỉm cười, đưa tay đón lấy tay của anh. Anh dẫn cô ra khỏi căn phòng, không biết từ lúc nào dưới chân đã toàn là thảm đỏ cùng hoa hồng khắp nơi. Toàn khung cảnh Địa phủ mà người ta thường liên tưởng tới âm u, sắc đen trải rộng thì bây giờ chỉ có một màu đỏ duy nhất. Ngay cả bàn ghế cũng được nhuộm đỏ.
“Angel”.
Thiên Thiên giật mình bất ngờ, chỉ có gia đình cô mới biết được cái tên này, cô quay người lại, chợt nhìn thấy từ trong đám đông có hai bóng dáng quen thuộc, là papa và mami của cô.
“Mami, papa”.
Cô khóc vì xúc động, định chạy đến làm doạ anh sợ, phải dắt tay cô đi tới đó. Harry và Rose cũng từ từ từng bước tới. Hai người cũng bất ngờ không kém gì Thiên Thiên.
Lùi lại 1 tiếng trước đó, Harry đang tán tỉnh đùa giỡn với Rose trong phòng ngủ thì nghe có người gõ cửa phòng. Tin tưởng chỉ có quản gia mới có thể gõ cửa phòng, nên Harry ngừng đùa, mặc áo thun vào sau đó đi ra mở cửa. Lại không thấy quản gia đâu, thay vào đó là một nam và một nữ tướng mạo vô cùng xuất sắc, trước giờ ông chưa từng gặp qua, bình tĩnh kêu với Rose: “Rose, em gọi điện kêu bảo vệ lên đây, có ăn trộm vào nhà”.
Nam Yên lắc đầu lia lịa, vội vàng giải thích: “Ta không phải là ăn trộm, chúng ta là phụ mẫu của Khinh Thương Lãng”.
Rose nghe tới cái tên này liền vội vàng mặc đồ nghiêm chỉnh chạy ra tới cửa phòng, bà nghệch ra, đối phương hoàn toàn không phải là một bộ dạng trung niên như bà thường tưởng tượng, trái lại còn có bộ dạng trẻ trung ngang con gái bà, đương nhiên cũng có thể coi là ngang bà.
Khinh Duật Phàm nổi nóng: “Nàng nói nhiều với họ làm gì, nhanh chóng đưa người đi là được rồi”. Vốn dĩ là một hoàng đế kiêu ngạo, bị người ta coi thường hắn làm sao chịu nổi.
Nam Yên vội ngắt nhéo ngay hông con người nóng tính kia, sao đó cười xoà với họ: “Chuyện là như thế này, hôm nay là đám cưới của Lãng nhi và Thiên Thiên. Chúng ta ở đây đón hai người tới đó”.
Harry nổi nóng: “Cái gì! Chúng nó làm đám cưới mà không hề nói gì cho chúng tôi nghe cả là sao?”.
Nam Yên: “Cũng vì Lãng nhi nó muốn tạo bất ngờ cho Thiên Thiên nên cả con bé cũng không biết gì về việc này cho đến tận hôm nay”.
Rose khuyên nhủ chồng đủ điều, sau đó nói: “Vậy được rồi, anh chị xuống nhà dưới ngồi đi, chúng tôi thay đồ xong sẽ ra ngay”.
“Vâng, làm phiền anh chị quá”, nói xong kéo Khinh Duật Phàm xuống phòng khách ngồi chờ.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ mở ra, một cặp vợ chồng xinh đẹp tuấn tú bước ra, Nam Yên thầm nghĩ cuối cùng cũng có người giống với nàng, không cần phải nghĩ rằng nàng cùng tướng công là hai người lập dị rồi.
…
“Angel, hôm nay con đẹp lắm, đúng là con gái bảo bối của mami”, rốt cuộc nó cũng chịu gọi papa nó, không gọi là ngài bá tước như mọi khi.
“Khụ, papa sẽ gửi của hồi môn cho con, Angel, hôm nay con đẹp lắm, như ngày papa cưới mami con vậy”.
“Mami, papa”, bộ dạng của cô như sắp khóc rồi, Khinh Thương Lãng nhìn không được nói: “Em mà khóc thì sẽ trôi lớp trang điểm đó, không được khóc”.
Thiên Thiên gật đầu, sụt sịt hết nước mắt sau đó đi theo Khinh Thương Lãng vào lễ đường. Anh cẩn thận đưa cô vào lễ đường, trên ghế ngồi bây giờ là hai người có địa vị cao nhất, Thiên Đế và Vương Mẫu nương nương. Họ sẽ là chủ hôn cho đám cưới của anh và cô.
“Nhất bái thiên địa”.
“Nhị bái cao đường”.
“Phu thê giao bái”.
Còn tiết mục đưa vào động phòng đã bị lược bỏ, vì quá nhanh, cô dâu phản đối, phải để cô dâu được ăn chơi cho đã mới đưa vào phòng.
Thiên Đế cười cười tít mắt nhìn Khinh Thương Lãng cuối cùng cũng thành thân, ông mở miệng nói: “Hôm nay ta mang tới đây một tin tốt, cũng chính là món quà ta dành tặng cho hai con. Lúc trước ta đã nói, chỉ cần Thiên Thiên mang giọt máu tiên là nó có thể hưởng một chút tiên khí, được trường sinh bất lão cùng với Khinh Thương Lãng”.
Nam Yên chờ không được liền mau miệng nói: “Vậy giọt máu đó đâu?”.
Vương Mẫu cười: “Chính là đứa con của Lãng nhi cùng Thiên Thiên”.
Mọi người: “!!!”.
Khinh Thương Mạn cùng Tân Phòng: “!!!!”.
Nam Yên cùng Khinh Duật Phàm: “!!!!!”.
Harry cùng Rose: “!!!!!!”.
Thiên Thiên cùng Khinh Thương Lãng: “!!!!!!!!!!”.
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Khinh Thương Lãng, anh ôm Thiên Thiên vào lòng, cười mừng rỡ nhất: “Tốt quá rồi, cuối cùng anh có thể sống trọn đời trọn kiếp bên em rồi, Thiên Thiên, anh yêu em, nhiều lắm”.
Thiên Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc, cô đánh anh, giận anh đã giấu cô điều này mà đi lo lắng một mình, “Em cũng đã rất lo lắng vì điều này, anh thật là ngốc, đồ ngốc, nhưng mà em cũng yêu anh, nhiều lắm”.
Người cười to thứ hai có lẽ là Nam Yên: “Hahaha, ta cuối cùng cũng sắp có cháu nội rồi”.
Rose cũng cười to: “Còn tôi thì sắp có cháu ngoại”.
Harry cùng Khinh Duật Phàm không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất vui, đều thể hiện bằng một nụ cười.
Khinh Thương Mạn kéo đứa nhỏ của nàng cùng Tân Phong cười: “Tiểu nha đầu, con sắp có anh trai hoặc chị gái rồi đấy”.
Ngay sau đó là nhạc nổi lên, mờ màn cho một bữa tiệc sôi động, Khinh Thương Lãng bị chuốc rất nhiều rượu nhưng uống ngàn chén không say, còn Thiên Thiên thì chỉ cười đùa cùng mọi người thôi, vì ai cũng biết cô chỉ hút máu Khinh Thương Lãng.
“Lãng nhi, tối nay không được đụng tới Thiên Thiên nghe chưa, sẽ đụng tới cháu của mẹ”.
“Mẹ nỡ nhìn con trai của mẹ mới kết hôn mà bị cấm dục ư?”.
“Đáng đời”.
“…”.
Ngay sau đó Khinh Thương Lãng ngồi uống cùng cha của mình, anh nói khẽ: “Lúc mẹ mang thai, cha có làm đúng không?”.
Khinh Duật Phàm suýt thì sặc, liếc xéo con trai mình không muốn trả lời.
“Đừng tránh lời con, lúc đó con có thể cảm nhận được mà”.
“…Ừ”.
“Nói vậy là có thể đúng không, tối nay đó?”.
“…Có thể, vì thể chất đặc biệt nên thai nhi sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhẹ nhàng”.
“…Được, con kính cha một ly”.
Khinh Duật Phàm híp mắt nhìn con trai mình, coi như là món quà tặng nó hôm nay đi. Bị bắt chẹt càm giác quả thật không dễ chịu, tý nữa phải tìm Nam Yên đòi lại mới được. Ngồi từ xa Nam Yên rùng mình một cái, nhìn lại thì thấy tướng công mình đang chiếu tướng nàng, nàng thầm nghĩ tối nay chết chắc.
Thiên Thiên được đưa vào phòng tân hôn của nàng ngồi chờ Khinh Thương Lãng, trong lúc đó cô đã thay ra bộ đồ cưới, trên người chỉ có một bộ sa mỏng để dễ dàng đi ngủ. Đang lúc chuẩn bị ngủ thì cô nghe tiếng cửa, anh nhanh chóng khoá cửa lại, đặt kết giới, sau đó thì hướng về phía giường kêu: “Bà xã”.
Thiên Thiên rợn hết cả da gà, sao vậy nhỉ, nhưng mà cô cũng không sợ, mẹ chồng đã nói là anh không được chạm vào cô rồi. Khinh Thương Lãng một tay ôm trọn Thiên Thiên vào lòng, hôn hít khắp người cô, Thiên Thiên lại không tránh ra, cứ để anh hôn. Nhưng tới một lúc sau thấy hơi lạnh lạnh, cô mới biết rằng anh đã cởi y phục của cô ra, đang tấn công dần xuống phía dưới.
“Này này, anh dừng lại, tối nay không được mà”.
Khinh Thương Lãng vẫn không dừng lại.
;“Đừng lo, không có chuyện gì, ông xã sẽ nhẹ nhàng, em cứ an tâm mà hưởng thụ. Ông xa đã nghẹn một thời gian rồi, nghẹn tiếp sẽ hỏng mất”.
“Lãng, ông xã, dừng lại, á, cứu người…”.
Rất tiếc giọng của cô không thể lọt ra bên ngoài được, vì vậy một đêm động phòng hoa trúc diễn ra đúng như nguyện vọng của anh.
“Không ngờ con được mang đồ trang sức của thần tiên, cảm thấy cả người dường như dính chút linh khí ấy, hì hì”.
Nam Yên vuốt đầu tóc của cô cẩn thận, trong lòng cũng thầm nghĩ, nếu con mà có một chút tiên khí đủ để sống cùng tiểu Lãng thì tốt rồi. Cái ông già quỷ quái kia nói cái gì đó làm nàng chẳng hiểu được phương pháp để giúp cho Lãng nhi.
“Nào nào, cầm trái táo này đi”, Khinh Thương Mạn bưng trái táo có gắn một cái nơ đỏ trên đó cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên cầm ngắm nghía, hình như có tục lễ này thì phải, cầm trái táo ngồi kiệu hoa, thật là mới mẻ.
“Được rồi, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài một chút, con cứ ngồi trong này đợi một chút nhé”.
“Dạ thưa…mẹ”.
“Haha, được được, con dâu ngoan”.
Thiên Thiên hồi hộp thở ra thở vào, sau đó ngắm mình trong gương, thích thú cười. Bỗng nhiên trong gương xuất hiện ra khuôn mặt của một người, tân lang ngày hôm nay.
“Hết cả hồn, anh không thể đi vào ở cửa như bình thường được à?”.
Khinh Thương Lãng ôm cô từ đằng sau, cô sợ anh phá hư bộ đồ hôm nay nên đánh anh một cái: “Không được làm loạn”.
“Anh chỉ muốn ôm vợ của mình một tý thôi”.
Thiên Thiên đỏ mặt, nói lí nhí: “Dù gì tý nữa cũng sẽ ôm thôi mà”.
“Hôm nay vợ anh đẹp lắm”.
“Chứ bình thường em không đẹp à?”.
“Không”.
“Anh…!”, Thiên Thiên cựa quậy không chịu cho anh ôm nữa.
“Được rồi, đừng quậy nữa, anh chỉ nói đùa thôi. Em lúc nào cũng đẹp nhất trong mắt anh”.
“Nói thế còn nghe được”, vừa nói cô vừa đưa tay sửa lại tóc hơi rối một chút, sau đó nghĩ nghĩ nếu có ngài bá tước và mami ở đây thì hay biết mấy, nhưng cô biết rằng điều đó là không thể, liền thở dài một hơi.
Khinh Thương Lãng cũng hiểu được trong lòng cô nghĩ gì, thế nhưng anh không nói ra, định sẽ cho cô một bất ngờ trong hôn lễ của anh và cô. Anh đưa tay ra nắm lấy trái táo mà cô đang cầm vứt sang một bên, sau đó lấy ra một bó hoa hồng đỏ thắm rất đẹp mắt đưa cho cô, cô nhướng mày hỏi tại sao, anh chỉ nói rằng: “Con đã có rồi, cầm trái táo làm gì”. >.<
“Ngoan ngoãn ngồi chờ một lát đi, bây giờ anh ra ngoài đón em”.
“Ừm”.
Cô lại ngồi tiếp tục chờ, nãy giờ tim cứ đập thình thịch, cảm giác chuẩn bị về nhà chồng là đây. Thiên Thiên, một tay sờ bụng của mình, ngay cả con cũng đã có rồi, có phải ở nhân gian gọi là “bác sĩ bảo cưới” không nhỉ? >.<
Tiếng ồn ngoài phòng đã bắt đầu ngày một càng lớn tiếng, tiếng kèn, tiếng trống cùng tiếng cười đùa của mọi người làm cho lễ cưới càng thêm tưng bừng. Cánh cửa được mở ra, ngay sau đó là một thân hình cao ráo mặc lễ phục màu đỏ rất vừa người, tóc được chải gọi gàng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Khinh Thương Lãng mỉm cười làm cho cô càng hồi hộp hơn, anh đưa một tay chìa ra trước mặt cô: “Đi nào, cô dâu của anh”.
Thiên Thiên cũng mỉm cười, đưa tay đón lấy tay của anh. Anh dẫn cô ra khỏi căn phòng, không biết từ lúc nào dưới chân đã toàn là thảm đỏ cùng hoa hồng khắp nơi. Toàn khung cảnh Địa phủ mà người ta thường liên tưởng tới âm u, sắc đen trải rộng thì bây giờ chỉ có một màu đỏ duy nhất. Ngay cả bàn ghế cũng được nhuộm đỏ.
“Angel”.
Thiên Thiên giật mình bất ngờ, chỉ có gia đình cô mới biết được cái tên này, cô quay người lại, chợt nhìn thấy từ trong đám đông có hai bóng dáng quen thuộc, là papa và mami của cô.
“Mami, papa”.
Cô khóc vì xúc động, định chạy đến làm doạ anh sợ, phải dắt tay cô đi tới đó. Harry và Rose cũng từ từ từng bước tới. Hai người cũng bất ngờ không kém gì Thiên Thiên.
Lùi lại 1 tiếng trước đó, Harry đang tán tỉnh đùa giỡn với Rose trong phòng ngủ thì nghe có người gõ cửa phòng. Tin tưởng chỉ có quản gia mới có thể gõ cửa phòng, nên Harry ngừng đùa, mặc áo thun vào sau đó đi ra mở cửa. Lại không thấy quản gia đâu, thay vào đó là một nam và một nữ tướng mạo vô cùng xuất sắc, trước giờ ông chưa từng gặp qua, bình tĩnh kêu với Rose: “Rose, em gọi điện kêu bảo vệ lên đây, có ăn trộm vào nhà”.
Nam Yên lắc đầu lia lịa, vội vàng giải thích: “Ta không phải là ăn trộm, chúng ta là phụ mẫu của Khinh Thương Lãng”.
Rose nghe tới cái tên này liền vội vàng mặc đồ nghiêm chỉnh chạy ra tới cửa phòng, bà nghệch ra, đối phương hoàn toàn không phải là một bộ dạng trung niên như bà thường tưởng tượng, trái lại còn có bộ dạng trẻ trung ngang con gái bà, đương nhiên cũng có thể coi là ngang bà.
Khinh Duật Phàm nổi nóng: “Nàng nói nhiều với họ làm gì, nhanh chóng đưa người đi là được rồi”. Vốn dĩ là một hoàng đế kiêu ngạo, bị người ta coi thường hắn làm sao chịu nổi.
Nam Yên vội ngắt nhéo ngay hông con người nóng tính kia, sao đó cười xoà với họ: “Chuyện là như thế này, hôm nay là đám cưới của Lãng nhi và Thiên Thiên. Chúng ta ở đây đón hai người tới đó”.
Harry nổi nóng: “Cái gì! Chúng nó làm đám cưới mà không hề nói gì cho chúng tôi nghe cả là sao?”.
Nam Yên: “Cũng vì Lãng nhi nó muốn tạo bất ngờ cho Thiên Thiên nên cả con bé cũng không biết gì về việc này cho đến tận hôm nay”.
Rose khuyên nhủ chồng đủ điều, sau đó nói: “Vậy được rồi, anh chị xuống nhà dưới ngồi đi, chúng tôi thay đồ xong sẽ ra ngay”.
“Vâng, làm phiền anh chị quá”, nói xong kéo Khinh Duật Phàm xuống phòng khách ngồi chờ.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ mở ra, một cặp vợ chồng xinh đẹp tuấn tú bước ra, Nam Yên thầm nghĩ cuối cùng cũng có người giống với nàng, không cần phải nghĩ rằng nàng cùng tướng công là hai người lập dị rồi.
…
“Angel, hôm nay con đẹp lắm, đúng là con gái bảo bối của mami”, rốt cuộc nó cũng chịu gọi papa nó, không gọi là ngài bá tước như mọi khi.
“Khụ, papa sẽ gửi của hồi môn cho con, Angel, hôm nay con đẹp lắm, như ngày papa cưới mami con vậy”.
“Mami, papa”, bộ dạng của cô như sắp khóc rồi, Khinh Thương Lãng nhìn không được nói: “Em mà khóc thì sẽ trôi lớp trang điểm đó, không được khóc”.
Thiên Thiên gật đầu, sụt sịt hết nước mắt sau đó đi theo Khinh Thương Lãng vào lễ đường. Anh cẩn thận đưa cô vào lễ đường, trên ghế ngồi bây giờ là hai người có địa vị cao nhất, Thiên Đế và Vương Mẫu nương nương. Họ sẽ là chủ hôn cho đám cưới của anh và cô.
“Nhất bái thiên địa”.
“Nhị bái cao đường”.
“Phu thê giao bái”.
Còn tiết mục đưa vào động phòng đã bị lược bỏ, vì quá nhanh, cô dâu phản đối, phải để cô dâu được ăn chơi cho đã mới đưa vào phòng.
Thiên Đế cười cười tít mắt nhìn Khinh Thương Lãng cuối cùng cũng thành thân, ông mở miệng nói: “Hôm nay ta mang tới đây một tin tốt, cũng chính là món quà ta dành tặng cho hai con. Lúc trước ta đã nói, chỉ cần Thiên Thiên mang giọt máu tiên là nó có thể hưởng một chút tiên khí, được trường sinh bất lão cùng với Khinh Thương Lãng”.
Nam Yên chờ không được liền mau miệng nói: “Vậy giọt máu đó đâu?”.
Vương Mẫu cười: “Chính là đứa con của Lãng nhi cùng Thiên Thiên”.
Mọi người: “!!!”.
Khinh Thương Mạn cùng Tân Phòng: “!!!!”.
Nam Yên cùng Khinh Duật Phàm: “!!!!!”.
Harry cùng Rose: “!!!!!!”.
Thiên Thiên cùng Khinh Thương Lãng: “!!!!!!!!!!”.
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Khinh Thương Lãng, anh ôm Thiên Thiên vào lòng, cười mừng rỡ nhất: “Tốt quá rồi, cuối cùng anh có thể sống trọn đời trọn kiếp bên em rồi, Thiên Thiên, anh yêu em, nhiều lắm”.
Thiên Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc, cô đánh anh, giận anh đã giấu cô điều này mà đi lo lắng một mình, “Em cũng đã rất lo lắng vì điều này, anh thật là ngốc, đồ ngốc, nhưng mà em cũng yêu anh, nhiều lắm”.
Người cười to thứ hai có lẽ là Nam Yên: “Hahaha, ta cuối cùng cũng sắp có cháu nội rồi”.
Rose cũng cười to: “Còn tôi thì sắp có cháu ngoại”.
Harry cùng Khinh Duật Phàm không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất vui, đều thể hiện bằng một nụ cười.
Khinh Thương Mạn kéo đứa nhỏ của nàng cùng Tân Phong cười: “Tiểu nha đầu, con sắp có anh trai hoặc chị gái rồi đấy”.
Ngay sau đó là nhạc nổi lên, mờ màn cho một bữa tiệc sôi động, Khinh Thương Lãng bị chuốc rất nhiều rượu nhưng uống ngàn chén không say, còn Thiên Thiên thì chỉ cười đùa cùng mọi người thôi, vì ai cũng biết cô chỉ hút máu Khinh Thương Lãng.
“Lãng nhi, tối nay không được đụng tới Thiên Thiên nghe chưa, sẽ đụng tới cháu của mẹ”.
“Mẹ nỡ nhìn con trai của mẹ mới kết hôn mà bị cấm dục ư?”.
“Đáng đời”.
“…”.
Ngay sau đó Khinh Thương Lãng ngồi uống cùng cha của mình, anh nói khẽ: “Lúc mẹ mang thai, cha có làm đúng không?”.
Khinh Duật Phàm suýt thì sặc, liếc xéo con trai mình không muốn trả lời.
“Đừng tránh lời con, lúc đó con có thể cảm nhận được mà”.
“…Ừ”.
“Nói vậy là có thể đúng không, tối nay đó?”.
“…Có thể, vì thể chất đặc biệt nên thai nhi sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhẹ nhàng”.
“…Được, con kính cha một ly”.
Khinh Duật Phàm híp mắt nhìn con trai mình, coi như là món quà tặng nó hôm nay đi. Bị bắt chẹt càm giác quả thật không dễ chịu, tý nữa phải tìm Nam Yên đòi lại mới được. Ngồi từ xa Nam Yên rùng mình một cái, nhìn lại thì thấy tướng công mình đang chiếu tướng nàng, nàng thầm nghĩ tối nay chết chắc.
Thiên Thiên được đưa vào phòng tân hôn của nàng ngồi chờ Khinh Thương Lãng, trong lúc đó cô đã thay ra bộ đồ cưới, trên người chỉ có một bộ sa mỏng để dễ dàng đi ngủ. Đang lúc chuẩn bị ngủ thì cô nghe tiếng cửa, anh nhanh chóng khoá cửa lại, đặt kết giới, sau đó thì hướng về phía giường kêu: “Bà xã”.
Thiên Thiên rợn hết cả da gà, sao vậy nhỉ, nhưng mà cô cũng không sợ, mẹ chồng đã nói là anh không được chạm vào cô rồi. Khinh Thương Lãng một tay ôm trọn Thiên Thiên vào lòng, hôn hít khắp người cô, Thiên Thiên lại không tránh ra, cứ để anh hôn. Nhưng tới một lúc sau thấy hơi lạnh lạnh, cô mới biết rằng anh đã cởi y phục của cô ra, đang tấn công dần xuống phía dưới.
“Này này, anh dừng lại, tối nay không được mà”.
Khinh Thương Lãng vẫn không dừng lại.
;“Đừng lo, không có chuyện gì, ông xã sẽ nhẹ nhàng, em cứ an tâm mà hưởng thụ. Ông xa đã nghẹn một thời gian rồi, nghẹn tiếp sẽ hỏng mất”.
“Lãng, ông xã, dừng lại, á, cứu người…”.
Rất tiếc giọng của cô không thể lọt ra bên ngoài được, vì vậy một đêm động phòng hoa trúc diễn ra đúng như nguyện vọng của anh.
/19
|