Từ lão đại nhìn trúng là một bình Thanh Hoa, miệng bình nhỏ có hai tai, thân bình có vẽ rồng, là Long Đằng trên không, chân đạp Tường Vân.
Theo chủ sạp kia nói, đây là bình Nguyên Thanh Hoa, chào giá 5 vạn.
Ở thời 90, 5 vạn cũng không tính là nhiều, nhưng nếu quả thật nó là đồ Thanh Hoa thì quả thật đáng giá 5 vạn khối!
Ngô Song đứng đó nhìn qua một lượt, chợt cô nhìn thấy một cái lọ đĩnh đã cũ, hình như chỉ là đồ cũ. Nhưng khi nhìn kỹ thì Ngô Song mới biết chiếc bình Thanh Hoa kia là đồ giả, vì cô không thấy có linh khí xung quanh chiếc bình!
Bởi vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm giám định nên cô chỉ có thể dựa vào linh khí để phân biệt đồ thật với đồ giả, cho nên Ngô Song cũng không nói nhiều, chỉ nhỏ giọng nói với Từ lão đại: “Bác Từ, bác xem cái khác đi, không cần mua cái này!”
Từ lão đại vừa nghe thấy cô nói như vậy thì hiểu luôn, lập tức đưa chiếc bình này trả lại: “Lão bản, bình này vẫn là ngươi giữ lại bán cho người khác đi, ta xem cái khác!”
Nghe thấy Từ lão đại nói như vậy, chủ sạp không bằng lòng: “Ai, đừng đi! Ngươi ở lại nhìn những thứ khác đi, lời này của ngươi có ý gì? Chỉ vì một câu của nha đầu kia mà ngươi không mua nữa? Ngươi cũng quá tin nha đầu kia rồi!”
Tuy đám người xem náo nhiệt có người nói Ngô Song chính là Tiểu Linh nữ có “linh mộng” kia, nhưng chủ sạp lại không tin.
Hắn lớn như vậy còn chưa nghe nói có người có thể mơ thấy bảo bối đâu! Nếu như là thật thì sao nhà nha đầu kia chưa giàu a? Nhưng hắn nhìn quần áo của Ngô Song thì cũng không tốt lắm nên hắn mới không tin!
Chủ sạp trừng Ngô Song: “Tiểu nha đầu kia, ngươi nói cái bình Thanh Hoa này là giả? Giả chỗ nào ngươi thử nói xem? Ta muốn nghe một chút về kiến thức giám bảo nha! Nếu ngươi nói đúng thì về sau đến hàng của ta mua, ta sẽ giảm cho người 20%! Nếu ngươi nói không đúng thì đừng trách ta không khách khí, muốn đến quấy rối, không có cửa đâu!”
Đối mặt với chuyện chủ sạp đe dọa, Ngô Song một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười với chủ sạp: “Chú, chú đừng có nóng vội, chú có thể nói cho cháu biết lọ thuốc hít này bao nhiêu tiền không?”
Chủ sạp bị hỏi liền sửng sốt, đang nói chuyện bình Thanh Hoa sao đã chuyển sang giá cả của lọ thuốc hít rồi?
Sở dĩ Ngô Song chỉ lọ thuốc hít hắn để chỗ kia đã lâu mà không có ai mua nên hắn cũng không quan tâm, chuẩn bị vứt đi, vì thế hắn thốt lên: “Cái đấy 80.”
“A, 80? Không đắt!” Ngô Song quay đầu nói với Từ lão đại: “Bác Từ, cháu nhìn trúng cái kia, bác có muốn mua không?”
Sau chuyện của Từ Thế Huy, Từ lão đại rất tin tưởng Ngô Song nên khi vừa nghe cô nói, hắn trực tiếp đưa 100 đồng cho chủ sạp: “Ta mua cái lọ hít kia.”
Chủ sạp có chút ngẩn người, hắn không ngờ tới người này lại tin lời của một nha đầu!
Sớm biết bọn họ không mua hắn sẽ không nói nhiều như thế!
Chủ sạp có chút hối hận, nhận lấy tiền sau đó đưa lọ hít cho Từ lão đại.
Lúc nhận tiền, chủ sạp đột nhiên cảnh giác: chẳng lẽ nha đầu này có năng lực thần kì? Chẳng lẽ hắn bán lọ thuốc hít này lại bị thiệt? Bằng không sao hai người kia lại sảng khoái ra giá như thế?
Nhận tiền xong, chủ sạp vẫn rất tức giận, ngăn Ngô Song lại không cho đi, hắn muốn Ngô Song thừa nhận bình Thanh Hoa của hắn là đồ thật!
Ngô Song đương nhiên không thừa nhận, nhưng cô cũng không giám định, đành nói với Từ lão đại: “Bác Từ, bác có số điện thoại của người Trần gia không? Bác điện cho Trần gia gia đến đây, nhờ ông ấy giám định hộ là được!”
Từ lão đại vừa nghe đề nghị này, nhất thời cười haha!
Nếu có thể mời Trần lão gia tử đến thì không chỉ có thể biết cái bình kia là thật hay giả mà còn có thể có thêm giao tình với Trần gia a!
Nghĩ tới địa vị của Ngô Song ở trong lòng người Trần gia, Từ lão đại lập tức đi gọi điện thoại.
Chủ sạp kia ban đầu không để ý, nghĩ ngươi tìm ai giám định thì kệ ngươi!
Đến lúc đó có nhiều người tới xem thì ngươi nhất định phải mua cái bình này!
Hắn đang đắc ý đâu, không nghĩ tới bất quá trong chốc lát, Từ lão đại lại dẫn đến một người, nhưng ai cũng không ngờ tới, người kia chính là Trần gia lão gia tử Trần Viễn Kiều.
Nếu là người làm sinh ý đồ cổ trong Hoàn Tỉnh thì ai chẳng biết Trần gia? Có ai là chưa nghe qua danh của Trần Viễn Kiều?
Chủ sạp kia thấy vậy liền trợn tròn mắt, đến khi Từ lão đại đi đến trước mặt hắn thì hắn mới hoàn hồn, vội vàng bội phục nói: “Ha ha, đại ca, tiểu đệ thật là phục rồi ngươi, không ngờ ngươi có thể mời được Trần lão gia tử tới! Có Trần lão gia ở đây thì chiếc bình này, nếu ngươi thích thì 800 ngươi cầm đi, đây là giá gốc, một phân tiền ta cũng không nói dối ngươi!”
Từ lão đại căn bản không thèm để ý hắn nói cái gì, chỉ cho Trần Viễn Kiều xem cái bình kia rồi nói: “Lão gia tử, vất vả cho ông đi chuyến này rồi! Chiếc bình Thanh Hoa này, nhờ ông giám định một chút. Vừa rồi Hựu Hựu nói đây không phải đồ thật. Nhưng vị chủ sạp này không cho chúng ta đi, nói phải mời giám bảo đến. Chúng ta không nói được gì nên đành phải mời ngài đến xem một chút!”
“Ha ha, là Tiểu Ngô tiên sinh mời a, không phiền, không phiền!” Trần Viễn Kiều khoát tay cười nói.
Vì Ngô Song có tiếng là Tiểu Linh nữ nên xung quanh có rất nhiều người đến xem náo nhiệt!
Hiện tại thấy Trần Viễn Kiều đến, ai cũng muốn chen vào xem một chút. Ai chẳng biết Trần Viễn Kiều là người trong nghề a? Khó được có thể nghe được người trong nghề giảng một chút kiến thức nên ai cũng muốn chen vào nghe một chút.
Chỉ chốc lát, quầy hàng này liền bu đầy người, có người không ngừng chen đi lại muốn chào hỏi với Trần Viễn Kiều.
Trần Viễn Kiều chỉ liếc nhìn một cái, khoát tay đánh gãy nhiệt tình của mọi người, cười nói: “Tiểu Ngô tiên sinh đã nói cái bình Thanh Hoa này là giả thì kết quả ta cũng không cần nói nhiều, ta nói một chút cho mọi người vì sao bình Thanh Hoa này là đồ giả?”
“Đầu tiên là lớp men, đừng nhìn trông nó có vẻ cổ xưa nhưng thực chất nó được làm cũ. Khi mới động vào đã biết, lớp men quá thô ráp, hơn nữa lớp lửa trên lớp men còn chưa hết, bọt khí vẫn còn sót lại. Lại nói đến bức tranh trên thân bình, tranh này không phải là chính phẩm, nét vẽ cứng nhắc, không có Linh Vận. Còn có khí bình có khuyết điểm rõ ràng nhất, lưu vai không êm dịu, cổ bình cũng…”
Trần Viễn Kiều chỉ ra chi tiết những khuyết điểm của chiếc bình kia, cuối cùng cũng kết luận: “Làm cũ khó nhất là khoản khắc chữ, mọi người nhìn chữ này đi, chữ tự viết không đúng…”
Mọi người nghe xong gật đầu liên tục.
Cái bình kia chủ sạp tấc nhiên biết rõ nó giá bao nhiêu tiền, chiếc bình này quả thật là được làm cũ. Nay bị Trần Viễn Kiều chỉ ra những điểm kia khiến hắn chỉ có thể đỏ mặt đỏ mũi mà nhận.
Nhưng mọi người trong nghề ai cũng biết, muốn mua được đồ thật phải dựa vào nhãn lực a.
Bởi vậy sau khi nghe được kết quả, Từ lão đại cũng không tức giận, chỉ cười với chủ sạp: “Huynh đệ, lần này chúng ta đi được chưa?”
“Đương nhiên đương nhiên…” Chủ sạp ngượng ngùng cười, chợt nhớ tới lọ thuốc hít vừa bán, lại ngượng ngùng giữ chặt Từ lão đại nói: “Đại ca, vừa rồi cái kia… Chẳng lẽ là bảo bối? Nếu ta không nhầm thì phiền toái ngươi nhờ Trần lão gia tử cho nói một chút đi? Ta khó có cơ hội được nghe Trần lão gia tử giảng a!”
“Được, để cho lão gia tử nói một chút đi.”
Những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, Từ lão đại đành phải đem lọ thuốc hít vừa rồi mới mua ra mời Trần Viễn Kiều giám định.
Lọ thuốc hít có dáng nhỏ tròn dẹp, đỉnh miệng với đáy chỉ lớn bằng đầu ngón tay út, dài có năm sáu cm. Hồ trên mặt vẻ hai cái đầu đội mũ dạ Tây Dương thân sĩ, hình ảnh sắc thái diễm lệ, tạo hình chân thật, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy đây là đồ mỹ nghệ mới ra lò. Cho nên chủ sạp mới không bán được.
Trần Viễn Kiều nhận lấy lọ thuốc hít, lấy kính lúp cẩn thận quan sát, vừa nhìn qua, hắn đột nhiên cười nói: “Nha, Tiểu Từ, hôm nay người đào ra một bảo bối rồi!”
Mọi người vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời càng cảm thấy hứng thú, liền thúc giục ông nói nhanh, chỉ có chủ sạp mặt cứ nghệt ra.
Trần Viễn Kiều tiếp tục nói: “Loại này hồ chính là do hoàng cung Thanh Đình làm ra, ta từng thấy một chiếc giống y hệt ở viện bảo tàng Cố Cung. Năm trước ở một hội đấu giá cũng có loại này, lúc ấy giá sau cùng là 30 vạn. Ta nhìn cái này cũng không kém, giá ít nhất chắc tầm 20 vạn!”
Đồ bán đi 80 đồng, sau vài phút được Trần lão gia tử giám định thành 20 vạn! Chủ sạp nghe xong liền muốn khóc!
Nhưng làm trong nghề này đều phải dựa vào nhãn lực, ai cũng không thầm oán, Người bán cũng chỉ trách bản thân không nhìn được ra mà thôi.
Trong khi chủ sạp hối hận thì Từ lão đại vui vẻ vô cùng!
Hắn không ngờ tới Ngô Song nói đưa cho hắn một bảo bối thì sẽ đưa thật nha!
Hắn cao hứng cười ha ha, ôm lấy Ngô Song nói: “Aya, cháu gái ngoan, cảm ơn cháu đã đưa cho bác đại lễ này! Nói xem cháu muốn muâ cái gì? Bác mua cho cháu hết!”
“Bác Từ, cháu không cần mua gì đâu. Cháu chỉ đi mua cùng thôi nha, tiền là do bác bỏ ra, không phải do cháu đưa.” Ngô Song lắc đầu, dãy ra khỏi cái ôm đó!
Cô không phải là trẻ con nữa, cô cũng không thích người khác ôm mình!
Từ lão đại rất cao hứng, thấy cô thẹn thùng thì cũng không ôm nữa, chỉ nghĩ trong lòng: nhất định phải mua một món quà cho con bé!
Trần Viễn Kiều thấy bọn họ thân quen như vậy không khỏi có chút hâm mộ. Hiện tại không có Cát tiền bối ở đây nhưng ông hy vọng có thể trao đổi nhiều hơn với Ngô Song. Chỉ là Trần Hồng Vũ đã khỏe lại, lại lên tỉnh học nên ông cũng không có lí do gì để tiếp cận Ngô Song. Trước hết, chi bằng kết giao bằng hữu với Từ lão đại, về sau có Từ lão đại là trung gian thì nhưng chuyện kia có lẽ sẽ dễ dàng hơn!
Bởi vậy Trần Viễn Kiều cầm lọ thuốc hít cười nói: “Tiểu Từ, cái này chi bằng bán cho ta đi. Ta không mua thiếu ngươi, 28 vạn, ngươi thấy thế nào?”
Từ lão đại ngẩn người, tuy rằng hắn là muốn mua đồ tặng người khác. Nhưng hắn tặng người cũng là vì kiếm tiền, nếu như có thể kết giao với Trần lão gia tử còn sợ không kiếm được tiền sao?
Vì thế hắn lập tức đáp ứng: “Lão gia tử, nếu như ngài thích cái này, vậy thì coi như vãn bối tặng ngài! Ngài không cần làm như thế đâu.”
“Ha ha, vậy được, coi như ngươi là tiểu bằng hữu của ta.” Trần Viễn Kiều tấc nhiên hiểu được ý tứ của Từ lão đại.
Hai người một muốn tâm tương giao, một muốn lấy lòng, hai bên tấc nhiên vui vẻ tươi cười.
Mọi người xung quanh nhìn màn này đều hâm mộ Từ lão đại. Ở huyện Phượng Vỹ có thể quen biết được người Trần gia thì về sau còn cần phải nói sao?
Nhưng nhớ tới đây chỉ là màn mở đầu thì mọi người không khỏi nhìn về phía Ngô Song.Lần này không có ai là không tin vào ánh mắt của Tiểu Linh nữ nữa!
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần cả huyện Phượng Vĩ đều biết huyện mình có một Tiểu linh nữ, danh tiếng của Ngô Song nhất thời vang xa…
Nhưng thanh danh quá lớn cũng không phải là chuyện tốt, huống chi thanh danh này của Ngô Song lại là loại mê tín phong kiến. Nên một ngày nào đó, phiền toái lại đến tìm Ngô Song rồi!!!
Theo chủ sạp kia nói, đây là bình Nguyên Thanh Hoa, chào giá 5 vạn.
Ở thời 90, 5 vạn cũng không tính là nhiều, nhưng nếu quả thật nó là đồ Thanh Hoa thì quả thật đáng giá 5 vạn khối!
Ngô Song đứng đó nhìn qua một lượt, chợt cô nhìn thấy một cái lọ đĩnh đã cũ, hình như chỉ là đồ cũ. Nhưng khi nhìn kỹ thì Ngô Song mới biết chiếc bình Thanh Hoa kia là đồ giả, vì cô không thấy có linh khí xung quanh chiếc bình!
Bởi vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm giám định nên cô chỉ có thể dựa vào linh khí để phân biệt đồ thật với đồ giả, cho nên Ngô Song cũng không nói nhiều, chỉ nhỏ giọng nói với Từ lão đại: “Bác Từ, bác xem cái khác đi, không cần mua cái này!”
Từ lão đại vừa nghe thấy cô nói như vậy thì hiểu luôn, lập tức đưa chiếc bình này trả lại: “Lão bản, bình này vẫn là ngươi giữ lại bán cho người khác đi, ta xem cái khác!”
Nghe thấy Từ lão đại nói như vậy, chủ sạp không bằng lòng: “Ai, đừng đi! Ngươi ở lại nhìn những thứ khác đi, lời này của ngươi có ý gì? Chỉ vì một câu của nha đầu kia mà ngươi không mua nữa? Ngươi cũng quá tin nha đầu kia rồi!”
Tuy đám người xem náo nhiệt có người nói Ngô Song chính là Tiểu Linh nữ có “linh mộng” kia, nhưng chủ sạp lại không tin.
Hắn lớn như vậy còn chưa nghe nói có người có thể mơ thấy bảo bối đâu! Nếu như là thật thì sao nhà nha đầu kia chưa giàu a? Nhưng hắn nhìn quần áo của Ngô Song thì cũng không tốt lắm nên hắn mới không tin!
Chủ sạp trừng Ngô Song: “Tiểu nha đầu kia, ngươi nói cái bình Thanh Hoa này là giả? Giả chỗ nào ngươi thử nói xem? Ta muốn nghe một chút về kiến thức giám bảo nha! Nếu ngươi nói đúng thì về sau đến hàng của ta mua, ta sẽ giảm cho người 20%! Nếu ngươi nói không đúng thì đừng trách ta không khách khí, muốn đến quấy rối, không có cửa đâu!”
Đối mặt với chuyện chủ sạp đe dọa, Ngô Song một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười với chủ sạp: “Chú, chú đừng có nóng vội, chú có thể nói cho cháu biết lọ thuốc hít này bao nhiêu tiền không?”
Chủ sạp bị hỏi liền sửng sốt, đang nói chuyện bình Thanh Hoa sao đã chuyển sang giá cả của lọ thuốc hít rồi?
Sở dĩ Ngô Song chỉ lọ thuốc hít hắn để chỗ kia đã lâu mà không có ai mua nên hắn cũng không quan tâm, chuẩn bị vứt đi, vì thế hắn thốt lên: “Cái đấy 80.”
“A, 80? Không đắt!” Ngô Song quay đầu nói với Từ lão đại: “Bác Từ, cháu nhìn trúng cái kia, bác có muốn mua không?”
Sau chuyện của Từ Thế Huy, Từ lão đại rất tin tưởng Ngô Song nên khi vừa nghe cô nói, hắn trực tiếp đưa 100 đồng cho chủ sạp: “Ta mua cái lọ hít kia.”
Chủ sạp có chút ngẩn người, hắn không ngờ tới người này lại tin lời của một nha đầu!
Sớm biết bọn họ không mua hắn sẽ không nói nhiều như thế!
Chủ sạp có chút hối hận, nhận lấy tiền sau đó đưa lọ hít cho Từ lão đại.
Lúc nhận tiền, chủ sạp đột nhiên cảnh giác: chẳng lẽ nha đầu này có năng lực thần kì? Chẳng lẽ hắn bán lọ thuốc hít này lại bị thiệt? Bằng không sao hai người kia lại sảng khoái ra giá như thế?
Nhận tiền xong, chủ sạp vẫn rất tức giận, ngăn Ngô Song lại không cho đi, hắn muốn Ngô Song thừa nhận bình Thanh Hoa của hắn là đồ thật!
Ngô Song đương nhiên không thừa nhận, nhưng cô cũng không giám định, đành nói với Từ lão đại: “Bác Từ, bác có số điện thoại của người Trần gia không? Bác điện cho Trần gia gia đến đây, nhờ ông ấy giám định hộ là được!”
Từ lão đại vừa nghe đề nghị này, nhất thời cười haha!
Nếu có thể mời Trần lão gia tử đến thì không chỉ có thể biết cái bình kia là thật hay giả mà còn có thể có thêm giao tình với Trần gia a!
Nghĩ tới địa vị của Ngô Song ở trong lòng người Trần gia, Từ lão đại lập tức đi gọi điện thoại.
Chủ sạp kia ban đầu không để ý, nghĩ ngươi tìm ai giám định thì kệ ngươi!
Đến lúc đó có nhiều người tới xem thì ngươi nhất định phải mua cái bình này!
Hắn đang đắc ý đâu, không nghĩ tới bất quá trong chốc lát, Từ lão đại lại dẫn đến một người, nhưng ai cũng không ngờ tới, người kia chính là Trần gia lão gia tử Trần Viễn Kiều.
Nếu là người làm sinh ý đồ cổ trong Hoàn Tỉnh thì ai chẳng biết Trần gia? Có ai là chưa nghe qua danh của Trần Viễn Kiều?
Chủ sạp kia thấy vậy liền trợn tròn mắt, đến khi Từ lão đại đi đến trước mặt hắn thì hắn mới hoàn hồn, vội vàng bội phục nói: “Ha ha, đại ca, tiểu đệ thật là phục rồi ngươi, không ngờ ngươi có thể mời được Trần lão gia tử tới! Có Trần lão gia ở đây thì chiếc bình này, nếu ngươi thích thì 800 ngươi cầm đi, đây là giá gốc, một phân tiền ta cũng không nói dối ngươi!”
Từ lão đại căn bản không thèm để ý hắn nói cái gì, chỉ cho Trần Viễn Kiều xem cái bình kia rồi nói: “Lão gia tử, vất vả cho ông đi chuyến này rồi! Chiếc bình Thanh Hoa này, nhờ ông giám định một chút. Vừa rồi Hựu Hựu nói đây không phải đồ thật. Nhưng vị chủ sạp này không cho chúng ta đi, nói phải mời giám bảo đến. Chúng ta không nói được gì nên đành phải mời ngài đến xem một chút!”
“Ha ha, là Tiểu Ngô tiên sinh mời a, không phiền, không phiền!” Trần Viễn Kiều khoát tay cười nói.
Vì Ngô Song có tiếng là Tiểu Linh nữ nên xung quanh có rất nhiều người đến xem náo nhiệt!
Hiện tại thấy Trần Viễn Kiều đến, ai cũng muốn chen vào xem một chút. Ai chẳng biết Trần Viễn Kiều là người trong nghề a? Khó được có thể nghe được người trong nghề giảng một chút kiến thức nên ai cũng muốn chen vào nghe một chút.
Chỉ chốc lát, quầy hàng này liền bu đầy người, có người không ngừng chen đi lại muốn chào hỏi với Trần Viễn Kiều.
Trần Viễn Kiều chỉ liếc nhìn một cái, khoát tay đánh gãy nhiệt tình của mọi người, cười nói: “Tiểu Ngô tiên sinh đã nói cái bình Thanh Hoa này là giả thì kết quả ta cũng không cần nói nhiều, ta nói một chút cho mọi người vì sao bình Thanh Hoa này là đồ giả?”
“Đầu tiên là lớp men, đừng nhìn trông nó có vẻ cổ xưa nhưng thực chất nó được làm cũ. Khi mới động vào đã biết, lớp men quá thô ráp, hơn nữa lớp lửa trên lớp men còn chưa hết, bọt khí vẫn còn sót lại. Lại nói đến bức tranh trên thân bình, tranh này không phải là chính phẩm, nét vẽ cứng nhắc, không có Linh Vận. Còn có khí bình có khuyết điểm rõ ràng nhất, lưu vai không êm dịu, cổ bình cũng…”
Trần Viễn Kiều chỉ ra chi tiết những khuyết điểm của chiếc bình kia, cuối cùng cũng kết luận: “Làm cũ khó nhất là khoản khắc chữ, mọi người nhìn chữ này đi, chữ tự viết không đúng…”
Mọi người nghe xong gật đầu liên tục.
Cái bình kia chủ sạp tấc nhiên biết rõ nó giá bao nhiêu tiền, chiếc bình này quả thật là được làm cũ. Nay bị Trần Viễn Kiều chỉ ra những điểm kia khiến hắn chỉ có thể đỏ mặt đỏ mũi mà nhận.
Nhưng mọi người trong nghề ai cũng biết, muốn mua được đồ thật phải dựa vào nhãn lực a.
Bởi vậy sau khi nghe được kết quả, Từ lão đại cũng không tức giận, chỉ cười với chủ sạp: “Huynh đệ, lần này chúng ta đi được chưa?”
“Đương nhiên đương nhiên…” Chủ sạp ngượng ngùng cười, chợt nhớ tới lọ thuốc hít vừa bán, lại ngượng ngùng giữ chặt Từ lão đại nói: “Đại ca, vừa rồi cái kia… Chẳng lẽ là bảo bối? Nếu ta không nhầm thì phiền toái ngươi nhờ Trần lão gia tử cho nói một chút đi? Ta khó có cơ hội được nghe Trần lão gia tử giảng a!”
“Được, để cho lão gia tử nói một chút đi.”
Những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, Từ lão đại đành phải đem lọ thuốc hít vừa rồi mới mua ra mời Trần Viễn Kiều giám định.
Lọ thuốc hít có dáng nhỏ tròn dẹp, đỉnh miệng với đáy chỉ lớn bằng đầu ngón tay út, dài có năm sáu cm. Hồ trên mặt vẻ hai cái đầu đội mũ dạ Tây Dương thân sĩ, hình ảnh sắc thái diễm lệ, tạo hình chân thật, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy đây là đồ mỹ nghệ mới ra lò. Cho nên chủ sạp mới không bán được.
Trần Viễn Kiều nhận lấy lọ thuốc hít, lấy kính lúp cẩn thận quan sát, vừa nhìn qua, hắn đột nhiên cười nói: “Nha, Tiểu Từ, hôm nay người đào ra một bảo bối rồi!”
Mọi người vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời càng cảm thấy hứng thú, liền thúc giục ông nói nhanh, chỉ có chủ sạp mặt cứ nghệt ra.
Trần Viễn Kiều tiếp tục nói: “Loại này hồ chính là do hoàng cung Thanh Đình làm ra, ta từng thấy một chiếc giống y hệt ở viện bảo tàng Cố Cung. Năm trước ở một hội đấu giá cũng có loại này, lúc ấy giá sau cùng là 30 vạn. Ta nhìn cái này cũng không kém, giá ít nhất chắc tầm 20 vạn!”
Đồ bán đi 80 đồng, sau vài phút được Trần lão gia tử giám định thành 20 vạn! Chủ sạp nghe xong liền muốn khóc!
Nhưng làm trong nghề này đều phải dựa vào nhãn lực, ai cũng không thầm oán, Người bán cũng chỉ trách bản thân không nhìn được ra mà thôi.
Trong khi chủ sạp hối hận thì Từ lão đại vui vẻ vô cùng!
Hắn không ngờ tới Ngô Song nói đưa cho hắn một bảo bối thì sẽ đưa thật nha!
Hắn cao hứng cười ha ha, ôm lấy Ngô Song nói: “Aya, cháu gái ngoan, cảm ơn cháu đã đưa cho bác đại lễ này! Nói xem cháu muốn muâ cái gì? Bác mua cho cháu hết!”
“Bác Từ, cháu không cần mua gì đâu. Cháu chỉ đi mua cùng thôi nha, tiền là do bác bỏ ra, không phải do cháu đưa.” Ngô Song lắc đầu, dãy ra khỏi cái ôm đó!
Cô không phải là trẻ con nữa, cô cũng không thích người khác ôm mình!
Từ lão đại rất cao hứng, thấy cô thẹn thùng thì cũng không ôm nữa, chỉ nghĩ trong lòng: nhất định phải mua một món quà cho con bé!
Trần Viễn Kiều thấy bọn họ thân quen như vậy không khỏi có chút hâm mộ. Hiện tại không có Cát tiền bối ở đây nhưng ông hy vọng có thể trao đổi nhiều hơn với Ngô Song. Chỉ là Trần Hồng Vũ đã khỏe lại, lại lên tỉnh học nên ông cũng không có lí do gì để tiếp cận Ngô Song. Trước hết, chi bằng kết giao bằng hữu với Từ lão đại, về sau có Từ lão đại là trung gian thì nhưng chuyện kia có lẽ sẽ dễ dàng hơn!
Bởi vậy Trần Viễn Kiều cầm lọ thuốc hít cười nói: “Tiểu Từ, cái này chi bằng bán cho ta đi. Ta không mua thiếu ngươi, 28 vạn, ngươi thấy thế nào?”
Từ lão đại ngẩn người, tuy rằng hắn là muốn mua đồ tặng người khác. Nhưng hắn tặng người cũng là vì kiếm tiền, nếu như có thể kết giao với Trần lão gia tử còn sợ không kiếm được tiền sao?
Vì thế hắn lập tức đáp ứng: “Lão gia tử, nếu như ngài thích cái này, vậy thì coi như vãn bối tặng ngài! Ngài không cần làm như thế đâu.”
“Ha ha, vậy được, coi như ngươi là tiểu bằng hữu của ta.” Trần Viễn Kiều tấc nhiên hiểu được ý tứ của Từ lão đại.
Hai người một muốn tâm tương giao, một muốn lấy lòng, hai bên tấc nhiên vui vẻ tươi cười.
Mọi người xung quanh nhìn màn này đều hâm mộ Từ lão đại. Ở huyện Phượng Vỹ có thể quen biết được người Trần gia thì về sau còn cần phải nói sao?
Nhưng nhớ tới đây chỉ là màn mở đầu thì mọi người không khỏi nhìn về phía Ngô Song.Lần này không có ai là không tin vào ánh mắt của Tiểu Linh nữ nữa!
Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần cả huyện Phượng Vĩ đều biết huyện mình có một Tiểu linh nữ, danh tiếng của Ngô Song nhất thời vang xa…
Nhưng thanh danh quá lớn cũng không phải là chuyện tốt, huống chi thanh danh này của Ngô Song lại là loại mê tín phong kiến. Nên một ngày nào đó, phiền toái lại đến tìm Ngô Song rồi!!!
/39
|