Liên tục hai ngày đó, Ngô Song đều tu luyện ở bên cạnh Cát Trường Phong.
Người Trần gia đã nói cho Lưu Hướng Tuyết về chuyện này, Lưu Hướng Tuyết tuy rằng cảm thấy không vui khi con gái nhỏ không về nhưng cứu người là chuyện lớn, nàng không thể ngăn cản đành để cho Ngô Song ở bên kia.
Hai ngày nay, Ngô Song ngoại trừ có thể dẫn nguyên khí vào cơ thể, cô còn được Cát Trường Phong chỉ bảo rất nhiều, cô cố gắng tu luyện càng ngày càng nhiều nguyên khí.
Theo Cát Trường Phong suy đoán, trước đó cô nhất định đã ăn cái gì thiên địa linh vật hoặc trên người có linh bảo gì đó thì mới có thể hấp thụ nguyên khí liên lục như thế.
Lúc đầu, Ngô Song không muốn thừa nhận nhưng sau hai ngày tiếp xúc, cô phát hiện sư phụ thật sự rất yêu thương cô, tận tâm dạy cô, trong lòng cô lại càng áy náy. Nên cô mới lấy ngọc bài đưa cho Cát Trường Phong xem.
Cô cứ nghĩ sư phụ sẽ biết tấm ngọc bài này, ai biết Cát Trường Phong sau khi xem xong lại lắc đầu.
“Song nhi, con cho rằng khối ngọc này giúp con mở ra linh nhãn, mang đến nguyên khí ?” Cát Trường Phong cầm ngọc bài lắc đầu: “Khối ngọc này tuy rằng ngọc chính hiệu, cũng lâu đời nhưng nó ngay cả pháp khí cũng không được tính thì làm sao có thể giúp con hội tụ linh khí chứ”
Ngô Song không hiểu nhưng thấy sư phụ không biết khối ngọc này, cô mới thả lỏng nhưng đồng thời cũng có hơi thất vọng.
Lúc cô quyết tâm cầm miếng ngọc cho sư phụ xem, cô đã chuẩn bị tốt tâm lí tiếp nhận thân thế của mình. Cô cho rằng tấm ngọc này chính là di vật tiên môn, cô cho rằng mình có thể tìm ra manh mối của ba cô ở chỗ sư phụ, ai biết sư phụ lại không biết!
Chẳng lẽ cái này ngọc bài không có quan hệ với Vọng Tiên Môn sao? Nếu như không có quan hệ, thì vì sao bí giấu lại có đan phương của sư môn?
Chuyện này nhất thời không đoán ra, trong lòng Ngô Song cũng có quá nhiều bí mật cô cũng không dám nói, đành mơ hồ nói: “Sư phụ, con đeo khối ngọc này mới có linh mộng, con cho rằng nó có quan hệ với nguyên khí. Nếu người nói không phải thì con cũng không biết nguyên nhân vì sao? Nhưng sư phụ, pháp khí là cái gì? Có pháp khí thì có thể hội tụ nguyên khí sao?”
“Haha, không phải có pháp khí đều có thể tụ linh.”
Cát Trường Phong trả miếng ngọc cho cô rồi giải thích: “Pháp khí là đồ mà những người tu luyện như chúng ta thường dùng, thường thì ở trong pháp khí đều có chứa bí pháp. Có thể là phòng ngự, có thể giết địch, còn có loại pháp khí bảo dưỡng. Khối ngọc này của con, ngoại trừ có lâu năm, một điểm pháp lực cũng không có, tấc nhiên không có khả năng giúp con tụ khí rồi!”
Ngô Song thầm nghĩ, khối ngọc này không có pháp lực là vì khi cứu cô đã tiêu hao hết rồi? Hoặc là chạy hết vào bí giấu rồi? Nếu không thì tại sao bí giấu lại thần kỳ như thế?
Chuyện bí giấu, tạm thời cô không muốn nói. Chuyện trùng sinh liên quan đến mẹ, cô cũng không muốn nói cho người khác biết.
Một ngày nữa đã qua, Ngô Song rốt cuộc có thể đem nguyên khí thu phát thuần thục, lúc này thời hạn ba ngày cũng tới, bọn họ đến trừ sát cho Trần Hồng Vũ.
Người Trần gia đã đợi ngày này rất lâu, tuy ba ngày nay Tiểu Vũ không hộc máu nhưng chỉ cần một ngày hắn chưa tỉnh lại thì người Trần gia đều khó có thể yên tâm!
Nghe thấy sư đồ Cát Trường Phong sư đồ rốt cục cũng xuất thủ cứu người, Trần Viễn Kiều vội vàng mang bọn họ đón vào phòng bệnh.
Đi vào bên trong phòng, Cát Trường Phong quay sang nói với Trần Viễn Kiều: “Ngươi đã bố trí xong chưa? Một khi đã truyền khí vào người thằng bé thì người hạ sát sẽ bị phản phệ. Đến lúc đó các ngươi nhất định phải nhân lúc hắn bị thương thì nhanh chóng bắt hắn, nếu không hắn nhất định sẽ chạy thoát!”
Nhắc tới chuyện này người Trần gia liền ngập tràn hận khí!
Kỳ thật chuyện Cát Trường Phong vừa nói, người Trần gia đã lật tung huyện Phượng Vĩ nhưng vẫn không tìm được người khả nghi~
Theo như lời Cát Trường Phong thì người hạ sát sẽ bị thương ở gần đây, bằng không thì đứa nhỏ không chết thì hắn nhất định bị phản phệ. Nhưng trong cái thị trấn này bọn họ tìm mãi không thấy khiến người Trần gia tức chết.
Lúc này nghe thấy câu hỏi của Cát Trường Phong, Trần Viễn Kiều không khỏi căm hận nói: “Tiền bối, cái tên kia che dấu quá sâu chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối, bây giờ chúng tôi cần làm gì? Cứu người có phải trong nháy mắt không? Vạn nhất bỏ lỡ cơ hội bắt người, tiền bối có biện pháp nào nữa không?”
“Khi nguyên khí vào trong cơ thể, sát khí sẽ trốn ra ngoài theo phương hướng người hạ sát, các ngươi đi theo phía sau Nhiên Nhi, mới có thể tìm được hắn.” Cát Trường Phong nhíu nhíu mày, liên tục ba ngày, người Trần gia vẫn không tìm được người hạ sát, có thể thấy được người hạ sát này có chút bản lĩnh.
Kỳ thật Đào Nhiên chủ yếu là luyện võ, tuy đã luyện ra được hộ thân cương khí, nhưng nếu gặp được người có pháp lực cao thâm thì cũng gặp nguy hiểm. Nếu không phải người Trần gia quá ngốc thì Cát Trường Phong cũng không muốn phái Đào Nhiên đi.
Sau khi phân phó Đào Nhiên cùng người Trần gia xong, Cát Trường Phong đến cạnh giường bệnh, dặn dò Ngô Song: “Song Nhi, lúc ta khởi châm con liền truyền nguyên khí cho hắn từ Cưu Vĩ huyệt, nhớ không?”
Ông đã dặn dò Ngô Song rất nhiều lần mà từ lâu Ngô Song đã nhớ rõ hai huyệt này, vì thế không do dự gật đầu: “Vâng sư phụ.”
“Ừ, vậy thì bắt đầu đi!”
Lời nói Cát Trường Phong vừa dứt, trên ngón tay lập tức toát ra một cỗ khí màu màu vàng nhạt.
Dòng khí kia bỗng nhiên đi vào lồng ngực của Trần Hồng Vũ, sau đó hai tay Cát Trường Phong huy động liên tục, 49 kim châm liên tiếp bay lên.
Ngô Song vừa thấy Cưu Vĩ huyệt thì vội vàng nhấn ngón tay vào đó.
Cô không ngờ sư phụ lại phóng khí bay nhanh như vậy, cô chỉ có thể liên tục truyền nguyên khí cho Trần Hồng Vũ.
Khi chạm vào da Trần Hồng Vũ, Ngô Song liền cảm nhận được có một khối khí xông lên ngón tay của cô.
Khí lạnh kia hung hăng xông đến, cơ thể Ngô Song không nhịn được mà run lên.
Khi cô run lên thì có một cỗ hắc khí từ người Trần Hồng Vũ thoát ra, sau đó chạy trốn bằng cửa sổ.
“Nhiên Nhi, mau đuổi theo!”
Cát Trường Phong lớn tiếng vừa quát, Đào Nhiên chờ ở bên ngoài cùng người Trần gia tất cả đều đuổi theo.
Cỗ hắc khí kia sau khi thoát ra ngoài thì lập tức chạy về phía bên trái của bệnh viện, người Trần gia chưa từng tu luyện qua nên dần dần không nhìn thấy hắc khí nữa, nhưng Đào Nhiên vẫn chạy như bay, bọn họ đành đuổi theo phía sau Đào Nhiên.
Một nhóm người thở hồng hộc chạy mấy phút, lại chạy đến tường bệnh viện.
Thì ra hắc khí kia bay thẳng tắp, không đi đường vòng nên khi bọn họ tới chỗ này thì bị ngăn.
Trần Cao Phong gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, kêu người tìm thang thì đã thấy Đào Nhiên phi thân nhảy qua tường, lại tiếp tục đuổi theo hắc khí.
“Mau lên, nhanh đi cùng Đào Nhiên tiên sinh!” Sau khi người Trần gia qua được bức tường thì Đào Nhiên sớm đã chạy xa rồi.
Sau khi xe lái tới, Trần Cao Phong vội vàng lên xe rồi đuổi theo.
Chỉ thấy Đào Nhiên trái chuyển phải chuyển, rốt cuộc thì dừng trước một căn nhà.
Trần Cao Phong thở hổn hển bước xuống xe, vừa thấy Tiểu Lâu không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là chỗ hắn chiêu đãi nhóm chuyên gia sao? Chẳng lẽ người hạ sát lại là người trong tổ chuyên gia? Khó trách hắn vẫn không tìm được người!
Trần Cao Phong tức giận đến run rẩy hỏi: “Đào tiên sinh, ngươi chắc chắn sát khí bay chỗ này ?”
“Đúng vậy, sát khí tiến một cái cửa sổ ở lầu ba, sau đó không thấy tăm hơi nữa, chúng ta nhanh lên tìm hắn, hiện tại hắn nhất định đang bị sát khí công kích!” Đào Nhiên gật đầu, nhanh chóng chỉ cái cửa sổ đó, sau đó thì nhảy lên theo góc tường.
Là đi trên tường? Trần Cao Phong mở to hai mắt nhìn, vội vàng dẫn người đi lên lầu.
Đào Nhiên một hơi leo đến lầu ba cửa sổ, đang chuẩn bị xoay người đi vào, bỗng nhiên trong phòng mạnh thổi qua đến một lũ Hồng Yên.
Hắn ở bên cạnh Cát Trường Phong mười mấy năm, liếc mắt một cái có thể biết Hồng Yên này chính là kịch độc.
Thấy Hồng Yên rào rạt, Đào Nhiên cũng không dám xông vào, vội vàng ngừng thở tránh thoát.
Lúc này đứng sát cửa sổ đã có thể nghe thấy rõ ràng bên trong phòng, người nọ thê lương kêu thảm thiết, có thể thấy được sát khí phản phệ rất lợi hại!
Đợi Hồng Yên tan hết, Đào Nhiên lập tức đi vào trong phòng thì nhìn thấy một người đầu đầy mồ hôi dưới đất lăn lộn.
Hắn đang chuẩn bị tiến lên bắt người thì cửa mở ra, mấy người Trần Cao Phong cũng đã chạy tới.
Nhìn thấy người dưới đất, Trần Cao Phong tức giận lập tức mắng: “Hảo, hay cho một Âu dương đại sư, thế nhưng lại là ngươi ám sát con trai ta! Trần gia ta trước giờ đối đãi với người không tệ, mà ngươi vì cái gì muốn hại con trai ta?”
Âu Dương Hải bị sát khí nhập vào cơ thể đã đau đến toàn tâm, nhìn thấy Trần gia nhân tiến vào, hắn chỉ cười lạnh nhưng không nói lời nào.
Trần Cao Phong cũng không có tâm tình nói chuyện với hắn nữa, liền sai người: “Đánh hắn! Đánh cho ta! Đánh chết cái tên người này cho ta!”
Một nhóm người tiến lên đánh, Đào Nhiên đứng ở một bên đột nhiên ngửi được một cỗ khí tức tanh hôi, không khỏi cảm thấy không đúng, vội vàng nhắc nhở: “Mau lui lại, mau lui lại, hắn còn có thể sử dụng độc! Mọi người nhanh tản ra!”
Nhưng Đào Nhiên nhắc nhở đã quá chậm, chỉ nghe thấy phịch mấy tiếng, bột màu đen nổ tung, mọi người tức xỉu lên tục.
Đào Nhiên tuy rằng có nội lực hộ thể nhưng cũng không thể địch lại khói độc này.
Khiến đầu hắn choáng váng, hắn nhìn thấy Âu Dương Hải nhét cái gì đó vào miệng, sau đó chẳng bao lâu Âu Dương Hải đã có thể đứng dậy, tay còn cầm một thanh chủy thủ!
Đào Nhiên nghĩ hắn muốn giết người diệt khẩu, liền rất sốt ruột, Âu Dương Hải đột nhiên lại dùng sức chém đứt cánh tay trái của mình, sau đó trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ!
Máu vừa rơi xuống đất liền biến thành màu đen, tình cảnh này quả thực khiến người ta xúc mục kinh tâm!
Đào Nhiên giật mình muốn đuổi theo nhưng vì khói độc quá nồng, sau chốc lát hắn cũng ngất.
Đến khi Đào Nhiên tỉnh lại thì bọn họ đã ở trong bệnh viện.
Thì ra bọn họ được người trong nhà khách đưa đến, cánh tay kia khiến người nhân viên hoảng sợ liền báo án, chỉ là chân tướng chuyện này đã bị Trần Viễn Kiều che dấu. Hắn chỉ nói cho cảnh sát biết chuyện Âu Dương Hải hạ độc cháu trai ông, còn lại thì không nói thêm điều gì vì chuyện này quá khó giải thích.
Lần này bắt Âu Dương Hải, Trần gia tổng cộng xuất thủ 10 cao thủ trên giang hồ, thêm cả Đào Nhiên thì có 13 người truy kích. Nhưng cả 13 người ai cũng bị trúng độc mà không ai ngăn được Âu Dương Hải.
Trần Cao Phong tỉnh lại biết Âu Dương Hải đào thoát thì tức đến nỗi hối hận chết! Nếu hắn sớm biết những người mình mang theo vô dụng thì đã sớm báo nguy!
Đáng tiếc hiện tại Âu Dương Hải đã trông, bọn họ lại tiếp tục tìm người trong biển người mờ mịt!
Trần Hồng Vũ đã tỉnh lại, nhưng sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp, chung quy là do hắn hôn mê quá lâu, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng cần chăm sóc từ từ.
Đây coi như là một tin tức tốt, cuối cùng cũng có thể cứu sống. Chỉ là người Trần gia không khỏi nghĩ không ra, Âu Dương Hải ở trong tỉnh là người được mọi người kính ngưỡng là Huyền Môn đại sư, tại sao lại làm ra chuyện này? Tại sao lại nhắm vào nhà bọn họ?
Muốn nói đến phúc lộc thọ của đứa nhỏ, vậy thì có rất nhiều? Nhưng vì sao Âu Dương Hải lại tìm Hồng Vũ? Trước khi Trần Hồng Vũ xảy ra tai nạn giao thông hay là Âu Dương Hải đã có âm mưu từ trước? Nhưng sau khi Tiểu Vũ xảy ra tai nạn bọn họ mới đi mời Âu Dương Hải, lúc đó hắn làm sao mà ở huyện Phượng Vĩ được?
Những băn khoăn này đều là do Âu Dương Hải trốn thoát tạo thành, không có ai trả lời những nghi vấn của họ Chuyện đã loạn càng thêm loạn!
Người Trần gia đã nói cho Lưu Hướng Tuyết về chuyện này, Lưu Hướng Tuyết tuy rằng cảm thấy không vui khi con gái nhỏ không về nhưng cứu người là chuyện lớn, nàng không thể ngăn cản đành để cho Ngô Song ở bên kia.
Hai ngày nay, Ngô Song ngoại trừ có thể dẫn nguyên khí vào cơ thể, cô còn được Cát Trường Phong chỉ bảo rất nhiều, cô cố gắng tu luyện càng ngày càng nhiều nguyên khí.
Theo Cát Trường Phong suy đoán, trước đó cô nhất định đã ăn cái gì thiên địa linh vật hoặc trên người có linh bảo gì đó thì mới có thể hấp thụ nguyên khí liên lục như thế.
Lúc đầu, Ngô Song không muốn thừa nhận nhưng sau hai ngày tiếp xúc, cô phát hiện sư phụ thật sự rất yêu thương cô, tận tâm dạy cô, trong lòng cô lại càng áy náy. Nên cô mới lấy ngọc bài đưa cho Cát Trường Phong xem.
Cô cứ nghĩ sư phụ sẽ biết tấm ngọc bài này, ai biết Cát Trường Phong sau khi xem xong lại lắc đầu.
“Song nhi, con cho rằng khối ngọc này giúp con mở ra linh nhãn, mang đến nguyên khí ?” Cát Trường Phong cầm ngọc bài lắc đầu: “Khối ngọc này tuy rằng ngọc chính hiệu, cũng lâu đời nhưng nó ngay cả pháp khí cũng không được tính thì làm sao có thể giúp con hội tụ linh khí chứ”
Ngô Song không hiểu nhưng thấy sư phụ không biết khối ngọc này, cô mới thả lỏng nhưng đồng thời cũng có hơi thất vọng.
Lúc cô quyết tâm cầm miếng ngọc cho sư phụ xem, cô đã chuẩn bị tốt tâm lí tiếp nhận thân thế của mình. Cô cho rằng tấm ngọc này chính là di vật tiên môn, cô cho rằng mình có thể tìm ra manh mối của ba cô ở chỗ sư phụ, ai biết sư phụ lại không biết!
Chẳng lẽ cái này ngọc bài không có quan hệ với Vọng Tiên Môn sao? Nếu như không có quan hệ, thì vì sao bí giấu lại có đan phương của sư môn?
Chuyện này nhất thời không đoán ra, trong lòng Ngô Song cũng có quá nhiều bí mật cô cũng không dám nói, đành mơ hồ nói: “Sư phụ, con đeo khối ngọc này mới có linh mộng, con cho rằng nó có quan hệ với nguyên khí. Nếu người nói không phải thì con cũng không biết nguyên nhân vì sao? Nhưng sư phụ, pháp khí là cái gì? Có pháp khí thì có thể hội tụ nguyên khí sao?”
“Haha, không phải có pháp khí đều có thể tụ linh.”
Cát Trường Phong trả miếng ngọc cho cô rồi giải thích: “Pháp khí là đồ mà những người tu luyện như chúng ta thường dùng, thường thì ở trong pháp khí đều có chứa bí pháp. Có thể là phòng ngự, có thể giết địch, còn có loại pháp khí bảo dưỡng. Khối ngọc này của con, ngoại trừ có lâu năm, một điểm pháp lực cũng không có, tấc nhiên không có khả năng giúp con tụ khí rồi!”
Ngô Song thầm nghĩ, khối ngọc này không có pháp lực là vì khi cứu cô đã tiêu hao hết rồi? Hoặc là chạy hết vào bí giấu rồi? Nếu không thì tại sao bí giấu lại thần kỳ như thế?
Chuyện bí giấu, tạm thời cô không muốn nói. Chuyện trùng sinh liên quan đến mẹ, cô cũng không muốn nói cho người khác biết.
Một ngày nữa đã qua, Ngô Song rốt cuộc có thể đem nguyên khí thu phát thuần thục, lúc này thời hạn ba ngày cũng tới, bọn họ đến trừ sát cho Trần Hồng Vũ.
Người Trần gia đã đợi ngày này rất lâu, tuy ba ngày nay Tiểu Vũ không hộc máu nhưng chỉ cần một ngày hắn chưa tỉnh lại thì người Trần gia đều khó có thể yên tâm!
Nghe thấy sư đồ Cát Trường Phong sư đồ rốt cục cũng xuất thủ cứu người, Trần Viễn Kiều vội vàng mang bọn họ đón vào phòng bệnh.
Đi vào bên trong phòng, Cát Trường Phong quay sang nói với Trần Viễn Kiều: “Ngươi đã bố trí xong chưa? Một khi đã truyền khí vào người thằng bé thì người hạ sát sẽ bị phản phệ. Đến lúc đó các ngươi nhất định phải nhân lúc hắn bị thương thì nhanh chóng bắt hắn, nếu không hắn nhất định sẽ chạy thoát!”
Nhắc tới chuyện này người Trần gia liền ngập tràn hận khí!
Kỳ thật chuyện Cát Trường Phong vừa nói, người Trần gia đã lật tung huyện Phượng Vĩ nhưng vẫn không tìm được người khả nghi~
Theo như lời Cát Trường Phong thì người hạ sát sẽ bị thương ở gần đây, bằng không thì đứa nhỏ không chết thì hắn nhất định bị phản phệ. Nhưng trong cái thị trấn này bọn họ tìm mãi không thấy khiến người Trần gia tức chết.
Lúc này nghe thấy câu hỏi của Cát Trường Phong, Trần Viễn Kiều không khỏi căm hận nói: “Tiền bối, cái tên kia che dấu quá sâu chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối, bây giờ chúng tôi cần làm gì? Cứu người có phải trong nháy mắt không? Vạn nhất bỏ lỡ cơ hội bắt người, tiền bối có biện pháp nào nữa không?”
“Khi nguyên khí vào trong cơ thể, sát khí sẽ trốn ra ngoài theo phương hướng người hạ sát, các ngươi đi theo phía sau Nhiên Nhi, mới có thể tìm được hắn.” Cát Trường Phong nhíu nhíu mày, liên tục ba ngày, người Trần gia vẫn không tìm được người hạ sát, có thể thấy được người hạ sát này có chút bản lĩnh.
Kỳ thật Đào Nhiên chủ yếu là luyện võ, tuy đã luyện ra được hộ thân cương khí, nhưng nếu gặp được người có pháp lực cao thâm thì cũng gặp nguy hiểm. Nếu không phải người Trần gia quá ngốc thì Cát Trường Phong cũng không muốn phái Đào Nhiên đi.
Sau khi phân phó Đào Nhiên cùng người Trần gia xong, Cát Trường Phong đến cạnh giường bệnh, dặn dò Ngô Song: “Song Nhi, lúc ta khởi châm con liền truyền nguyên khí cho hắn từ Cưu Vĩ huyệt, nhớ không?”
Ông đã dặn dò Ngô Song rất nhiều lần mà từ lâu Ngô Song đã nhớ rõ hai huyệt này, vì thế không do dự gật đầu: “Vâng sư phụ.”
“Ừ, vậy thì bắt đầu đi!”
Lời nói Cát Trường Phong vừa dứt, trên ngón tay lập tức toát ra một cỗ khí màu màu vàng nhạt.
Dòng khí kia bỗng nhiên đi vào lồng ngực của Trần Hồng Vũ, sau đó hai tay Cát Trường Phong huy động liên tục, 49 kim châm liên tiếp bay lên.
Ngô Song vừa thấy Cưu Vĩ huyệt thì vội vàng nhấn ngón tay vào đó.
Cô không ngờ sư phụ lại phóng khí bay nhanh như vậy, cô chỉ có thể liên tục truyền nguyên khí cho Trần Hồng Vũ.
Khi chạm vào da Trần Hồng Vũ, Ngô Song liền cảm nhận được có một khối khí xông lên ngón tay của cô.
Khí lạnh kia hung hăng xông đến, cơ thể Ngô Song không nhịn được mà run lên.
Khi cô run lên thì có một cỗ hắc khí từ người Trần Hồng Vũ thoát ra, sau đó chạy trốn bằng cửa sổ.
“Nhiên Nhi, mau đuổi theo!”
Cát Trường Phong lớn tiếng vừa quát, Đào Nhiên chờ ở bên ngoài cùng người Trần gia tất cả đều đuổi theo.
Cỗ hắc khí kia sau khi thoát ra ngoài thì lập tức chạy về phía bên trái của bệnh viện, người Trần gia chưa từng tu luyện qua nên dần dần không nhìn thấy hắc khí nữa, nhưng Đào Nhiên vẫn chạy như bay, bọn họ đành đuổi theo phía sau Đào Nhiên.
Một nhóm người thở hồng hộc chạy mấy phút, lại chạy đến tường bệnh viện.
Thì ra hắc khí kia bay thẳng tắp, không đi đường vòng nên khi bọn họ tới chỗ này thì bị ngăn.
Trần Cao Phong gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, kêu người tìm thang thì đã thấy Đào Nhiên phi thân nhảy qua tường, lại tiếp tục đuổi theo hắc khí.
“Mau lên, nhanh đi cùng Đào Nhiên tiên sinh!” Sau khi người Trần gia qua được bức tường thì Đào Nhiên sớm đã chạy xa rồi.
Sau khi xe lái tới, Trần Cao Phong vội vàng lên xe rồi đuổi theo.
Chỉ thấy Đào Nhiên trái chuyển phải chuyển, rốt cuộc thì dừng trước một căn nhà.
Trần Cao Phong thở hổn hển bước xuống xe, vừa thấy Tiểu Lâu không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là chỗ hắn chiêu đãi nhóm chuyên gia sao? Chẳng lẽ người hạ sát lại là người trong tổ chuyên gia? Khó trách hắn vẫn không tìm được người!
Trần Cao Phong tức giận đến run rẩy hỏi: “Đào tiên sinh, ngươi chắc chắn sát khí bay chỗ này ?”
“Đúng vậy, sát khí tiến một cái cửa sổ ở lầu ba, sau đó không thấy tăm hơi nữa, chúng ta nhanh lên tìm hắn, hiện tại hắn nhất định đang bị sát khí công kích!” Đào Nhiên gật đầu, nhanh chóng chỉ cái cửa sổ đó, sau đó thì nhảy lên theo góc tường.
Là đi trên tường? Trần Cao Phong mở to hai mắt nhìn, vội vàng dẫn người đi lên lầu.
Đào Nhiên một hơi leo đến lầu ba cửa sổ, đang chuẩn bị xoay người đi vào, bỗng nhiên trong phòng mạnh thổi qua đến một lũ Hồng Yên.
Hắn ở bên cạnh Cát Trường Phong mười mấy năm, liếc mắt một cái có thể biết Hồng Yên này chính là kịch độc.
Thấy Hồng Yên rào rạt, Đào Nhiên cũng không dám xông vào, vội vàng ngừng thở tránh thoát.
Lúc này đứng sát cửa sổ đã có thể nghe thấy rõ ràng bên trong phòng, người nọ thê lương kêu thảm thiết, có thể thấy được sát khí phản phệ rất lợi hại!
Đợi Hồng Yên tan hết, Đào Nhiên lập tức đi vào trong phòng thì nhìn thấy một người đầu đầy mồ hôi dưới đất lăn lộn.
Hắn đang chuẩn bị tiến lên bắt người thì cửa mở ra, mấy người Trần Cao Phong cũng đã chạy tới.
Nhìn thấy người dưới đất, Trần Cao Phong tức giận lập tức mắng: “Hảo, hay cho một Âu dương đại sư, thế nhưng lại là ngươi ám sát con trai ta! Trần gia ta trước giờ đối đãi với người không tệ, mà ngươi vì cái gì muốn hại con trai ta?”
Âu Dương Hải bị sát khí nhập vào cơ thể đã đau đến toàn tâm, nhìn thấy Trần gia nhân tiến vào, hắn chỉ cười lạnh nhưng không nói lời nào.
Trần Cao Phong cũng không có tâm tình nói chuyện với hắn nữa, liền sai người: “Đánh hắn! Đánh cho ta! Đánh chết cái tên người này cho ta!”
Một nhóm người tiến lên đánh, Đào Nhiên đứng ở một bên đột nhiên ngửi được một cỗ khí tức tanh hôi, không khỏi cảm thấy không đúng, vội vàng nhắc nhở: “Mau lui lại, mau lui lại, hắn còn có thể sử dụng độc! Mọi người nhanh tản ra!”
Nhưng Đào Nhiên nhắc nhở đã quá chậm, chỉ nghe thấy phịch mấy tiếng, bột màu đen nổ tung, mọi người tức xỉu lên tục.
Đào Nhiên tuy rằng có nội lực hộ thể nhưng cũng không thể địch lại khói độc này.
Khiến đầu hắn choáng váng, hắn nhìn thấy Âu Dương Hải nhét cái gì đó vào miệng, sau đó chẳng bao lâu Âu Dương Hải đã có thể đứng dậy, tay còn cầm một thanh chủy thủ!
Đào Nhiên nghĩ hắn muốn giết người diệt khẩu, liền rất sốt ruột, Âu Dương Hải đột nhiên lại dùng sức chém đứt cánh tay trái của mình, sau đó trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ!
Máu vừa rơi xuống đất liền biến thành màu đen, tình cảnh này quả thực khiến người ta xúc mục kinh tâm!
Đào Nhiên giật mình muốn đuổi theo nhưng vì khói độc quá nồng, sau chốc lát hắn cũng ngất.
Đến khi Đào Nhiên tỉnh lại thì bọn họ đã ở trong bệnh viện.
Thì ra bọn họ được người trong nhà khách đưa đến, cánh tay kia khiến người nhân viên hoảng sợ liền báo án, chỉ là chân tướng chuyện này đã bị Trần Viễn Kiều che dấu. Hắn chỉ nói cho cảnh sát biết chuyện Âu Dương Hải hạ độc cháu trai ông, còn lại thì không nói thêm điều gì vì chuyện này quá khó giải thích.
Lần này bắt Âu Dương Hải, Trần gia tổng cộng xuất thủ 10 cao thủ trên giang hồ, thêm cả Đào Nhiên thì có 13 người truy kích. Nhưng cả 13 người ai cũng bị trúng độc mà không ai ngăn được Âu Dương Hải.
Trần Cao Phong tỉnh lại biết Âu Dương Hải đào thoát thì tức đến nỗi hối hận chết! Nếu hắn sớm biết những người mình mang theo vô dụng thì đã sớm báo nguy!
Đáng tiếc hiện tại Âu Dương Hải đã trông, bọn họ lại tiếp tục tìm người trong biển người mờ mịt!
Trần Hồng Vũ đã tỉnh lại, nhưng sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp, chung quy là do hắn hôn mê quá lâu, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng cần chăm sóc từ từ.
Đây coi như là một tin tức tốt, cuối cùng cũng có thể cứu sống. Chỉ là người Trần gia không khỏi nghĩ không ra, Âu Dương Hải ở trong tỉnh là người được mọi người kính ngưỡng là Huyền Môn đại sư, tại sao lại làm ra chuyện này? Tại sao lại nhắm vào nhà bọn họ?
Muốn nói đến phúc lộc thọ của đứa nhỏ, vậy thì có rất nhiều? Nhưng vì sao Âu Dương Hải lại tìm Hồng Vũ? Trước khi Trần Hồng Vũ xảy ra tai nạn giao thông hay là Âu Dương Hải đã có âm mưu từ trước? Nhưng sau khi Tiểu Vũ xảy ra tai nạn bọn họ mới đi mời Âu Dương Hải, lúc đó hắn làm sao mà ở huyện Phượng Vĩ được?
Những băn khoăn này đều là do Âu Dương Hải trốn thoát tạo thành, không có ai trả lời những nghi vấn của họ Chuyện đã loạn càng thêm loạn!
/39
|