Lúc mẹ con Lưu Hướng Tuyết đang đau lòng vị người thân thì bên Trần gia cũng gần như sắp tuyệt vọng. Vì người Trần Cao Phong phái đi không tìm thấy người nào tên là Cát Trường Phong cả.
Trần Cao Phong đã điều động hết nhân lực đi tìm nhưng vẫn không có tin tức nào truyền lại. Bất luận là quan phương hay đạo thượng đều không ai biết “Cát Trường Phong”. Trong giới Y học của Hoàn Tỉnh cũng không nghe qua cái tên này bao giờ.
Lần này, bọn họ tìm Cát Trường Phong không đơn giản như tìm Ngô Song, bọn họ lấy ảnh từ Diệp Tử Hy rồi đăng báo tìm người, treo giải thưởng quảng cáo.
Đáng tiếc, quảng cáo phát ra thì nhiều nhưng lại không có tin tức nào truyền tới…
Lúc xế chiều, nghe Trần Cao Phong nói sơ qua về tình huống, căn phòng lại rơi vào một mảng sương mù dày đặc.
Trần thái thái với con dâu ngồi ôm nhau khóc ở một chỗ, ngay cả Trần Viễn Kiều nhất thời cũng cảm thấy hy vọng càng ngày càng xa vời. Nhưng ông là người trụ cột trong gia đình, là người mà cả nhà tin cậy, ông tuyệt đối không thể để lộ ra tuyệt vọng được.
Nhìn lão bà với con dâu khóc thương tâm như vậy, Viễn Kiều chỉ có thể cố nén thất vọng tiếp tục chỉ huy.
“Phong Tử, nếu cách kia không tìm được, chúng ta chỉ có thể tìm ngầm thôi. LẤy tiền ra rồi phái người đi tìm. Vị tiền bối này là người ẩn cư, có thể giả làm dân thường, có thể là cải danh đổi họ. Tóm lại chúng ta tìm trong phạm vi hai năm trở lại đây, tìm những lão nhân trên trăm tuổi, nói với bọn họ như vậy, có thể sẽ tìm ra được một chút manh mối.”
“Ba, số liệu trong tỉnh huyện chúng ta đều đã điều tra. Hai năm qua có lão nhân đến Hoàn Tỉnh, 80 tuổi trở lên chỉ có mấy chục người hơn nữa đều là tới cùng con cái, ngay cả trong trại dưỡng lão cũng không có. Con cảm thấy, chúng ta có phải đang điều tra nhầm hướng không? Có lẽ Cát tiền bối căn bản không tới Hoàn Tỉnh? Chúng ta có có nên tìm trong phạm vi cả nước không?
Trần Cao Phong mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cả người mỏi mệt. Nhưng thấy vợ cùng lão nương như vậy, hắn cũng chỉ có thể giống với lão ba, là trụ cột tinh thần cho hai người kia.
Trần Viễn Kiều thở dài trong lòng, ý tưởng này của con trai ông không phải không có khả năng.
Theo như lời Diệp Tử Hy nói thì vị Cát tiền bối là một kỳ nhân, tuy đã hơn trăm tuổi nhưng lại thích đi mọi nơi du lịch. Nếu như vậy, vị tiền bối này chưa chắc đã ẩn cư ở Hoàn Tỉnh, nói không chừng chỉ đi qua tham quan một chút mà thôi.
Trần Viễn Kiều nghĩ ngợi chỉ có thể nói: “Lại đi mời lão Diệp tới đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, có lẽ sẽ tìm được.”
Diệp Tử Hy rất nhanh đi qua , kỳ thật ông ở bên tổ Tây Y kia cũng không có tiến triển gì. Chỉ là khi đối mặt với người Trần gia, ông lại cảm thấy rất áy náy.
Sau khi nghe xong ý tưởng của người Trần gia, Diệp Tử Hy lắc đầu: “Trần lão đệ, nếu không phải ta biết Cát tiền bối ở Hoàn Tỉnh thì ta tới bái phỏng ai a? Theo như các ngươi nói, một năm trước Cát tiền bối từng nói với một vị tiểu bối, hắn muốn đến Hoàn Tỉnh nghiên cứu một loại dược, loại thuốc kia đã ba năm rưỡi cũng không thể hoàn thành, cho nên hiện tại Cát tiền bối nhất định đang ở Hoàn Tỉnh .”
“Nhưng chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy, bác Diệp, chúng ta nên làm như thế nào đây?” Trần Cao Phong lòng đã sớm nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể từ từ thương lượng với Diệp Tử Hy.
Diệp Tử Hy nhìn bọn họ một tìm kiếm tài liệu, hình những lão nhân lớn tuổi trong tỉnh đều đã bày ra trên bàn, còn có một số người do vị trung y Hoàn Tỉnh giới thiệu, ông lại lắc đầu lần nữa.
“Cháu trai, không phải ta nói cháu nhưng ngươi tìm ở đâu vậy? Cát tiền bối là người thế nào? Hắn muốn tìm một nói trồng hoa trồng dược, còn phải báo cáo cho chính phủ sao? Hắn nhất định sẽ lặng lẽ thuê một chỗ ở, tiêu dao tự tại, hắn làm sao mà ở những nơi như thế được? Bằng không sao lại nói là ẩn cư chứ?”
Diệp Tử Hy ngược lại rất đồng ý với ý tưởng của Trần Viễn Kiều, ông cũng đồng ý Cát tiền bối có thể là mai danh ẩn tích.
Từ đó chuyện tìm người càng ngày càng khó khăn! Người có tên, tuổi sẽ tìm dễ dàng hơn nhưng lần này lại không có bất kì thông tin nào, làm sao mà tìm được? Chẳng lẽ lấy bức họa kia đi hỏi toàn tỉnh?
Trần Cao Phong trong lòng phiền muộn, lại bị Diệp Tử Hy giáo huấn không khỏi tức giận: “Bác Diệp, vậy bác thử nói xem chúng ta nên tìm như thế nào?
Chẳng lẽ chúng đi gõ cửa từng nhà một hỏi sao? Nếu bác có biện pháp gì thì không ngại dạy cháu chứ?”
Diệp Tử Hy vừa nghe liền biết Trần Cao Phong đang tức giận, không khỏi cảm thấy buồn cười: ông tới bái phỏng cao nhân nhưng ông không có con trai bị thương nặng đang nằm trên giường, ông gấp cái gì? (èo, tự nhiên thấy ông này vô tâm quá!”
Chuyện Trần Cao Phong không tìm được người liền trút giận lên ông, hắn đang ngại con trai mệnh dài sao?
Diệp Tử Hy nhíu mày nhưng nể mặt Trần Viễn Kiều, ông cũng không so đo nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Nếu ta biết Cát tiền bối ở đâu thì cần gì phải phiền toái các ngươi?”
Trần Viễn Kiều ở một bên nghe thấy câu nói của con trai, ông đã cảm thấy không tốt, lại nghe Diệp Tử Hy nói như vậy, ông lập tức trách cứ con trai mình: “Phong Tử! Còn không nhanh đi nghĩ biện pháp tìm người đi? Diệp lão đã nói như vậy thì nhất định Cát tiền bối đang ở Hoàn Tỉnh, không tìm được người thì do những người phía dưới không tận tâm, nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút.”
Trần Cao Phong bị lão ba nói không dám hé nửa lời, đành đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng không khí có hơi cứng ngắc, Trần Viễn Kiều ai thán một câu với Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, Phong Tử không hiểu chuyện, ta thay nó xin lỗi ông. Nó cũng vì thương thế của Tiểu Vũ nên mới nóng vội như thế, cả nhà chúng ta ai cũng lo lắng a.”
“Ha ha, Trần lão đệ nói đùa, ta làm sao lại đi so đo với bọn nhỏ chứ? Ta cũng hy vọng có thể sớm tìm được Cát tiền bối, như vậy tôn tử của ông cũng sẽ nhanh tỉnh lại.” Diệp Tử Hy cười nói, ông có thể hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân, nhưng trút giận lên bác sĩ là hành vi ngu xuẩn nhất!
Hai người vừa mới nói hai câu này, đột nhiên Trần Cao Phong vội vã chạy về đến, phía sau còn có một người trẻ tuổi đang thở dốc.
Người trẻ tuổi đó cầm mấy tấm ảnh chụp, thở hồng hộc đưa cho Trần Viễn Kiều báo cáo: “Lão bản, chúng ta phát hiện mấy người này ở chân núi Phượng Vĩ. Trong nhà chỉ có một lão nhân với một người trẻ tuổi, lão nhân kia thường xem bệnh cho mọi người quanh đó, trong nhà có rất nhiều thảo dược. Đây là hình chúng ta chụp được, ngài xem có phải là người ngài muốn tìm không?”
Trần Viễn Kiều vừa nghe thấy vậy vội vàng cầm lấy ảnh chụp đưa cho Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, ông xem đây có phải là Cát tiền bối không?”
Diệp Tử Hy nhận lấy ảnh, vừa nhìn liền cao hứng liên tục gật đầu nói: “A, đây chính là Cát tiền bối a! Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được người.”
“Thật sự tìm được rồi sao?” Người Trần gia đều rất vui vẻ, Trần Viễn Kiều liền thanh phân phó: “Nhanh, chuẩn bị lễ nhanh đi nhanh đi mời người!”
Phòng bệnh nội ngoại nhất thời rối loạn nhưng lại rất vui sướng.
Diệp Tử Hy thấy Trần Viễn Kiều kích động đến đều có chút thác loạn , không khỏi nhắc nhở: “Trần lão đệ, Cát tiền bối không phải là bác sĩ phổ thông, ngươi phái người đi mời, không hẳn là có thể mời được. Không bằng chúng ta tự đi, ta đi bái phỏng, ngươi có cơ hội quen biết, sau đó người tự mình mời như vậy mới có thành ý!”
“Đúng đúng đúng, may có lão Diệp nhắc nhở, là ta hồ đồ rồi!” Trần Viễn Kiều giật mình tỉnh ngộ.
Đi mời cao nhân làm sao có thể không quy củ như vậy? Nếu không tùy tiện phái người đi mời chẳng phải là không nể mặt tiền bối sao? Vì mạng của cháu trai, ông tự mình đi!
Hai người thương lượng một lúc rồi lập tức chuẩn bị quà tặng lên đường.
Diệp Tử Hy là sớm chuẩn bị xong một cái nghiên cổ, nghiên cổ kia là hàng thượng đẳng Đoan Nghiễn thạch điêu mài mà thành, nghiên trên mặt điêu khắc là một bức điệp diễn hoa gian đồ, mà nghiên mực giống như là hoa từ biên một cong thanh tuyền. Lưỡng tương đối chiếu xuống, cánh bướm trông rất sống động, tuyền trì trầm tĩnh đoan chính, nhất động nhất tĩnh gian, tận hiển thiên nhiên ý nhị, có thể thấy được cái nghiên mực này rất trân quý. (@_@)
Trần Viễn Kiều thấy ông bạn chuẩn bị nghiên cổ, lập tức hiểu được Cát tiền bối là người yêu thích đồ cổ, liền sai người đem giá bút Bạch Ngọc tốt nhất trong nhà đến đây.
Quà tặng chuẩn bị đầy đủ, lúc bước lên xe, Trần Viễn Kiều chợt nhớ tới Ngô Song, liền thương lượng cùng Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, ông xem lần này đi bái phỏng Cát tiền bối, chúng ta có thể mang Hựu Hựu đi cùng không? Cô bé kia có thiên phú dị bẩm lại thông minh, có lẽ có thể thân cận với Cát tiền bối?”
Diệp Tử Hy nghĩ ngợi cũng đồng ý : “Không sai, nha đầu kia có thể là hậu nhân tiên môn, nếu như chúng ta mang cô bé đi gặp Cát tiền bối, nói không chừng còn có thể được Cát tiền bối tán thưởng? Chúng ta mang theo cô bé đi cũng đi!”
“Được.” Thấy Diệp Tử Hy đồng ý , Trần Viễn Kiều lập tức kêu tài xế đến nhà Ngô Song.
Sáng hôm đó, trước khi Ngô Song đi về có để lại địa chỉ cho bọn họ. Đến tiểu khu trước công viên mất có 10 phút, rất nhanh đã tới nơi.
Ngô Song với mẹ đang quét dọn nhà cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô vừa ra thấy hai người Trần Viễn Kiều với Diệp Tử Hy, thì vội vàng ra đón.
Trần Viễn Kiều không muốn trì hoãn thời gian nên nói luôn với Lưu Hướng Tuyết, liền mang cô đi luôn.
Lưu Hướng Tuyết có chút lo lắng, nàng không thích con gái ở cùng một chỗ với bọn họ. Nhưng Ngô Song lại là phi thường cao hứng, người tu hành trong truyền thuyết a, rốt cục cô cũng có thể được thấy tận mắt!
Huyện Phượng Vĩ chính là lấy tên của núi Phượng Vĩ mà đặt, cho nên núi Phượng Vĩ cũng cách thị trấn không xa, chân núi thì ở huyện Đông Giao.
Chẳng bao lâu xe đến nơi liền mở, ba người lần lượt xuống xe.
Ngô Song thấy bọn họ đều mang lễ vật, chỉ có mình cô hai tay trống, không khỏi có chút ngượng ngùng. Chung quy cô cũng không phải “tiểu thần tiên” chân chính nên chuẩn bị lễ vật có chút băn khoăn.
Cô đang nghĩ tới chuyện này thì Diệp Tử Hy đã đi trước gõ cửa .
Cửa viện vốn dĩ chỉ khép hờ, hắn gõ một cái cánh cửa liền mở ra.
“Xin hỏi, Cát tiền bối có phải ở nơi không? Vãn bối Cô Tô Diệp thị Diệp Tử Hy, đến bái phỏng tiền bối.”
Diệp Tử Hy trong lúc vô ý đẩy ra một cánh cửa, hắn lại không có ngẩng đầu nhìn bên trong mà là rất cung kính khom lưng hành lễ, không dám có một tia bất kính địa phương.
Trần Viễn Kiều đi phía sau hắn, vội vàng cũng hành lễ theo, nói tên: “Vãn bối Phượng Vĩ Trần Viễn Kiều, đến bái phỏng Cát tiền bối.”
Chỉ có Ngô Song là một cái tiểu nha đầu, cô cũng không báo tên, cô cũng chỉ khom người hành lễ.
Trong lúc hành lễ, Ngô Song cảm thấy tò mò đối Diệp Tử Hy: Diệp lão không phải là danh y đến từ thủ đô sao? Sao lại giới thiệu là Cô Tô Diệp thị nhỉ? Chẳng lẽ gia tộc của Diệp lão rất lợi hại? Nhưng kiếp trước cô cũng chưa từng nghe nói Cô Tô có Diệp gia nổi danh nào a?
Ba người đều khom lưng hành lễ thì trong viện vang lên tiếng bước chân.
Một người dáng dấp cao lớn , ước chừng mười tám mười chín tuổi, tiểu tử đo đi đến trước cửa nói: “Nơi này không có ai là Cát tiền bối cả, chỉ có sư tổ ta Trường Phong tiên sinh, các ngươi có phải tìm lộn người rồi không?”
Diệp Tử Hy sửng sốt ngẩng đầu, Trường Phong tiên sinh không phải là Cát tiền bối sao? Chẳng lẽ tiểu tử này chỉ biết danh hiệu của sư tổ hắn, mà không biết họ của hắn sao?
Diệp Tử Hy vội vã ôm quyền nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta muốn tới bái phỏng Trường Phong tiên sinh, nhờ tiểu huynh đệ giúp chúng ta thông báo một tiếng có được không?”
Trần Cao Phong đã điều động hết nhân lực đi tìm nhưng vẫn không có tin tức nào truyền lại. Bất luận là quan phương hay đạo thượng đều không ai biết “Cát Trường Phong”. Trong giới Y học của Hoàn Tỉnh cũng không nghe qua cái tên này bao giờ.
Lần này, bọn họ tìm Cát Trường Phong không đơn giản như tìm Ngô Song, bọn họ lấy ảnh từ Diệp Tử Hy rồi đăng báo tìm người, treo giải thưởng quảng cáo.
Đáng tiếc, quảng cáo phát ra thì nhiều nhưng lại không có tin tức nào truyền tới…
Lúc xế chiều, nghe Trần Cao Phong nói sơ qua về tình huống, căn phòng lại rơi vào một mảng sương mù dày đặc.
Trần thái thái với con dâu ngồi ôm nhau khóc ở một chỗ, ngay cả Trần Viễn Kiều nhất thời cũng cảm thấy hy vọng càng ngày càng xa vời. Nhưng ông là người trụ cột trong gia đình, là người mà cả nhà tin cậy, ông tuyệt đối không thể để lộ ra tuyệt vọng được.
Nhìn lão bà với con dâu khóc thương tâm như vậy, Viễn Kiều chỉ có thể cố nén thất vọng tiếp tục chỉ huy.
“Phong Tử, nếu cách kia không tìm được, chúng ta chỉ có thể tìm ngầm thôi. LẤy tiền ra rồi phái người đi tìm. Vị tiền bối này là người ẩn cư, có thể giả làm dân thường, có thể là cải danh đổi họ. Tóm lại chúng ta tìm trong phạm vi hai năm trở lại đây, tìm những lão nhân trên trăm tuổi, nói với bọn họ như vậy, có thể sẽ tìm ra được một chút manh mối.”
“Ba, số liệu trong tỉnh huyện chúng ta đều đã điều tra. Hai năm qua có lão nhân đến Hoàn Tỉnh, 80 tuổi trở lên chỉ có mấy chục người hơn nữa đều là tới cùng con cái, ngay cả trong trại dưỡng lão cũng không có. Con cảm thấy, chúng ta có phải đang điều tra nhầm hướng không? Có lẽ Cát tiền bối căn bản không tới Hoàn Tỉnh? Chúng ta có có nên tìm trong phạm vi cả nước không?
Trần Cao Phong mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cả người mỏi mệt. Nhưng thấy vợ cùng lão nương như vậy, hắn cũng chỉ có thể giống với lão ba, là trụ cột tinh thần cho hai người kia.
Trần Viễn Kiều thở dài trong lòng, ý tưởng này của con trai ông không phải không có khả năng.
Theo như lời Diệp Tử Hy nói thì vị Cát tiền bối là một kỳ nhân, tuy đã hơn trăm tuổi nhưng lại thích đi mọi nơi du lịch. Nếu như vậy, vị tiền bối này chưa chắc đã ẩn cư ở Hoàn Tỉnh, nói không chừng chỉ đi qua tham quan một chút mà thôi.
Trần Viễn Kiều nghĩ ngợi chỉ có thể nói: “Lại đi mời lão Diệp tới đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, có lẽ sẽ tìm được.”
Diệp Tử Hy rất nhanh đi qua , kỳ thật ông ở bên tổ Tây Y kia cũng không có tiến triển gì. Chỉ là khi đối mặt với người Trần gia, ông lại cảm thấy rất áy náy.
Sau khi nghe xong ý tưởng của người Trần gia, Diệp Tử Hy lắc đầu: “Trần lão đệ, nếu không phải ta biết Cát tiền bối ở Hoàn Tỉnh thì ta tới bái phỏng ai a? Theo như các ngươi nói, một năm trước Cát tiền bối từng nói với một vị tiểu bối, hắn muốn đến Hoàn Tỉnh nghiên cứu một loại dược, loại thuốc kia đã ba năm rưỡi cũng không thể hoàn thành, cho nên hiện tại Cát tiền bối nhất định đang ở Hoàn Tỉnh .”
“Nhưng chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy, bác Diệp, chúng ta nên làm như thế nào đây?” Trần Cao Phong lòng đã sớm nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể từ từ thương lượng với Diệp Tử Hy.
Diệp Tử Hy nhìn bọn họ một tìm kiếm tài liệu, hình những lão nhân lớn tuổi trong tỉnh đều đã bày ra trên bàn, còn có một số người do vị trung y Hoàn Tỉnh giới thiệu, ông lại lắc đầu lần nữa.
“Cháu trai, không phải ta nói cháu nhưng ngươi tìm ở đâu vậy? Cát tiền bối là người thế nào? Hắn muốn tìm một nói trồng hoa trồng dược, còn phải báo cáo cho chính phủ sao? Hắn nhất định sẽ lặng lẽ thuê một chỗ ở, tiêu dao tự tại, hắn làm sao mà ở những nơi như thế được? Bằng không sao lại nói là ẩn cư chứ?”
Diệp Tử Hy ngược lại rất đồng ý với ý tưởng của Trần Viễn Kiều, ông cũng đồng ý Cát tiền bối có thể là mai danh ẩn tích.
Từ đó chuyện tìm người càng ngày càng khó khăn! Người có tên, tuổi sẽ tìm dễ dàng hơn nhưng lần này lại không có bất kì thông tin nào, làm sao mà tìm được? Chẳng lẽ lấy bức họa kia đi hỏi toàn tỉnh?
Trần Cao Phong trong lòng phiền muộn, lại bị Diệp Tử Hy giáo huấn không khỏi tức giận: “Bác Diệp, vậy bác thử nói xem chúng ta nên tìm như thế nào?
Chẳng lẽ chúng đi gõ cửa từng nhà một hỏi sao? Nếu bác có biện pháp gì thì không ngại dạy cháu chứ?”
Diệp Tử Hy vừa nghe liền biết Trần Cao Phong đang tức giận, không khỏi cảm thấy buồn cười: ông tới bái phỏng cao nhân nhưng ông không có con trai bị thương nặng đang nằm trên giường, ông gấp cái gì? (èo, tự nhiên thấy ông này vô tâm quá!”
Chuyện Trần Cao Phong không tìm được người liền trút giận lên ông, hắn đang ngại con trai mệnh dài sao?
Diệp Tử Hy nhíu mày nhưng nể mặt Trần Viễn Kiều, ông cũng không so đo nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Nếu ta biết Cát tiền bối ở đâu thì cần gì phải phiền toái các ngươi?”
Trần Viễn Kiều ở một bên nghe thấy câu nói của con trai, ông đã cảm thấy không tốt, lại nghe Diệp Tử Hy nói như vậy, ông lập tức trách cứ con trai mình: “Phong Tử! Còn không nhanh đi nghĩ biện pháp tìm người đi? Diệp lão đã nói như vậy thì nhất định Cát tiền bối đang ở Hoàn Tỉnh, không tìm được người thì do những người phía dưới không tận tâm, nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút.”
Trần Cao Phong bị lão ba nói không dám hé nửa lời, đành đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng không khí có hơi cứng ngắc, Trần Viễn Kiều ai thán một câu với Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, Phong Tử không hiểu chuyện, ta thay nó xin lỗi ông. Nó cũng vì thương thế của Tiểu Vũ nên mới nóng vội như thế, cả nhà chúng ta ai cũng lo lắng a.”
“Ha ha, Trần lão đệ nói đùa, ta làm sao lại đi so đo với bọn nhỏ chứ? Ta cũng hy vọng có thể sớm tìm được Cát tiền bối, như vậy tôn tử của ông cũng sẽ nhanh tỉnh lại.” Diệp Tử Hy cười nói, ông có thể hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân, nhưng trút giận lên bác sĩ là hành vi ngu xuẩn nhất!
Hai người vừa mới nói hai câu này, đột nhiên Trần Cao Phong vội vã chạy về đến, phía sau còn có một người trẻ tuổi đang thở dốc.
Người trẻ tuổi đó cầm mấy tấm ảnh chụp, thở hồng hộc đưa cho Trần Viễn Kiều báo cáo: “Lão bản, chúng ta phát hiện mấy người này ở chân núi Phượng Vĩ. Trong nhà chỉ có một lão nhân với một người trẻ tuổi, lão nhân kia thường xem bệnh cho mọi người quanh đó, trong nhà có rất nhiều thảo dược. Đây là hình chúng ta chụp được, ngài xem có phải là người ngài muốn tìm không?”
Trần Viễn Kiều vừa nghe thấy vậy vội vàng cầm lấy ảnh chụp đưa cho Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, ông xem đây có phải là Cát tiền bối không?”
Diệp Tử Hy nhận lấy ảnh, vừa nhìn liền cao hứng liên tục gật đầu nói: “A, đây chính là Cát tiền bối a! Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được người.”
“Thật sự tìm được rồi sao?” Người Trần gia đều rất vui vẻ, Trần Viễn Kiều liền thanh phân phó: “Nhanh, chuẩn bị lễ nhanh đi nhanh đi mời người!”
Phòng bệnh nội ngoại nhất thời rối loạn nhưng lại rất vui sướng.
Diệp Tử Hy thấy Trần Viễn Kiều kích động đến đều có chút thác loạn , không khỏi nhắc nhở: “Trần lão đệ, Cát tiền bối không phải là bác sĩ phổ thông, ngươi phái người đi mời, không hẳn là có thể mời được. Không bằng chúng ta tự đi, ta đi bái phỏng, ngươi có cơ hội quen biết, sau đó người tự mình mời như vậy mới có thành ý!”
“Đúng đúng đúng, may có lão Diệp nhắc nhở, là ta hồ đồ rồi!” Trần Viễn Kiều giật mình tỉnh ngộ.
Đi mời cao nhân làm sao có thể không quy củ như vậy? Nếu không tùy tiện phái người đi mời chẳng phải là không nể mặt tiền bối sao? Vì mạng của cháu trai, ông tự mình đi!
Hai người thương lượng một lúc rồi lập tức chuẩn bị quà tặng lên đường.
Diệp Tử Hy là sớm chuẩn bị xong một cái nghiên cổ, nghiên cổ kia là hàng thượng đẳng Đoan Nghiễn thạch điêu mài mà thành, nghiên trên mặt điêu khắc là một bức điệp diễn hoa gian đồ, mà nghiên mực giống như là hoa từ biên một cong thanh tuyền. Lưỡng tương đối chiếu xuống, cánh bướm trông rất sống động, tuyền trì trầm tĩnh đoan chính, nhất động nhất tĩnh gian, tận hiển thiên nhiên ý nhị, có thể thấy được cái nghiên mực này rất trân quý. (@_@)
Trần Viễn Kiều thấy ông bạn chuẩn bị nghiên cổ, lập tức hiểu được Cát tiền bối là người yêu thích đồ cổ, liền sai người đem giá bút Bạch Ngọc tốt nhất trong nhà đến đây.
Quà tặng chuẩn bị đầy đủ, lúc bước lên xe, Trần Viễn Kiều chợt nhớ tới Ngô Song, liền thương lượng cùng Diệp Tử Hy: “Lão Diệp, ông xem lần này đi bái phỏng Cát tiền bối, chúng ta có thể mang Hựu Hựu đi cùng không? Cô bé kia có thiên phú dị bẩm lại thông minh, có lẽ có thể thân cận với Cát tiền bối?”
Diệp Tử Hy nghĩ ngợi cũng đồng ý : “Không sai, nha đầu kia có thể là hậu nhân tiên môn, nếu như chúng ta mang cô bé đi gặp Cát tiền bối, nói không chừng còn có thể được Cát tiền bối tán thưởng? Chúng ta mang theo cô bé đi cũng đi!”
“Được.” Thấy Diệp Tử Hy đồng ý , Trần Viễn Kiều lập tức kêu tài xế đến nhà Ngô Song.
Sáng hôm đó, trước khi Ngô Song đi về có để lại địa chỉ cho bọn họ. Đến tiểu khu trước công viên mất có 10 phút, rất nhanh đã tới nơi.
Ngô Song với mẹ đang quét dọn nhà cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô vừa ra thấy hai người Trần Viễn Kiều với Diệp Tử Hy, thì vội vàng ra đón.
Trần Viễn Kiều không muốn trì hoãn thời gian nên nói luôn với Lưu Hướng Tuyết, liền mang cô đi luôn.
Lưu Hướng Tuyết có chút lo lắng, nàng không thích con gái ở cùng một chỗ với bọn họ. Nhưng Ngô Song lại là phi thường cao hứng, người tu hành trong truyền thuyết a, rốt cục cô cũng có thể được thấy tận mắt!
Huyện Phượng Vĩ chính là lấy tên của núi Phượng Vĩ mà đặt, cho nên núi Phượng Vĩ cũng cách thị trấn không xa, chân núi thì ở huyện Đông Giao.
Chẳng bao lâu xe đến nơi liền mở, ba người lần lượt xuống xe.
Ngô Song thấy bọn họ đều mang lễ vật, chỉ có mình cô hai tay trống, không khỏi có chút ngượng ngùng. Chung quy cô cũng không phải “tiểu thần tiên” chân chính nên chuẩn bị lễ vật có chút băn khoăn.
Cô đang nghĩ tới chuyện này thì Diệp Tử Hy đã đi trước gõ cửa .
Cửa viện vốn dĩ chỉ khép hờ, hắn gõ một cái cánh cửa liền mở ra.
“Xin hỏi, Cát tiền bối có phải ở nơi không? Vãn bối Cô Tô Diệp thị Diệp Tử Hy, đến bái phỏng tiền bối.”
Diệp Tử Hy trong lúc vô ý đẩy ra một cánh cửa, hắn lại không có ngẩng đầu nhìn bên trong mà là rất cung kính khom lưng hành lễ, không dám có một tia bất kính địa phương.
Trần Viễn Kiều đi phía sau hắn, vội vàng cũng hành lễ theo, nói tên: “Vãn bối Phượng Vĩ Trần Viễn Kiều, đến bái phỏng Cát tiền bối.”
Chỉ có Ngô Song là một cái tiểu nha đầu, cô cũng không báo tên, cô cũng chỉ khom người hành lễ.
Trong lúc hành lễ, Ngô Song cảm thấy tò mò đối Diệp Tử Hy: Diệp lão không phải là danh y đến từ thủ đô sao? Sao lại giới thiệu là Cô Tô Diệp thị nhỉ? Chẳng lẽ gia tộc của Diệp lão rất lợi hại? Nhưng kiếp trước cô cũng chưa từng nghe nói Cô Tô có Diệp gia nổi danh nào a?
Ba người đều khom lưng hành lễ thì trong viện vang lên tiếng bước chân.
Một người dáng dấp cao lớn , ước chừng mười tám mười chín tuổi, tiểu tử đo đi đến trước cửa nói: “Nơi này không có ai là Cát tiền bối cả, chỉ có sư tổ ta Trường Phong tiên sinh, các ngươi có phải tìm lộn người rồi không?”
Diệp Tử Hy sửng sốt ngẩng đầu, Trường Phong tiên sinh không phải là Cát tiền bối sao? Chẳng lẽ tiểu tử này chỉ biết danh hiệu của sư tổ hắn, mà không biết họ của hắn sao?
Diệp Tử Hy vội vã ôm quyền nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta muốn tới bái phỏng Trường Phong tiên sinh, nhờ tiểu huynh đệ giúp chúng ta thông báo một tiếng có được không?”
/39
|