Thất Tinh Bắc Đẩu hệ liệt

Chương 1: Hồi ức - Quyết định

/4


Chương 1: Hồi ức - Quyết định

“Lão đại, mở cửa cái coi, xem tiểu gia mang về cho tỷ cái gì này…”

Bang--- Phanh!!

Cánh cửa anh dũng hi sinh vì cú đá của người mới tới. Nhưng người nằm dài trên trường kỷ có vẻ không có ý định mở mắt ra.

“Ba ngày.”

Mi dài hơi động, môi mọng tùy ý đóng mở, lời nói ra tuyệt đối có thể gây sát thương chết người.

Ít nhất là đối với kẻ mới tới…

Lạc Kỳ Phong lập tức bày ra bộ mặt ai oán đáng thương như oán phụ khuê phòng.

“Ai, lão tỷ, không phải chỉ là cái cửa thôi sao~~ Cùng lắm tiểu gia đền cho tỷ cái cửa mới thôi mà~~ Tại sao phải phạt tiểu gia ba ngày không ăn cơm tỷ nấu chứ~~ Lại nói, tiểu gia hôm nay có lòng tốt đưa cho tỷ cái mũ giáp, dù sao tỷ cũng luôn ở nhà không làm gì, không bằng thuận tiện chơi game cùng ta đi~~ Cả đám lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, tiểu Lục và tiểu Thất cũng đều chơi đó~~”

Lạc Kỳ Phong xem người nằm trên trường kỷ vẫn không có phản ứng gì, bĩu môi phồng má hờn dỗi, sau lưng lấy ra cái mũ giáp màu bạc ném vào lòng người kia. Vẻ mặt rõ ràng là muốn nói, còn không mau cảm kích, đây là tiểu gia ta cực khổ mới có được đó!

Người nằm trên trường kỷ lười biếng giơ một tay tiếp lấy mũ giáp, thói quen rút ra một cái khăn trắng tỉ mỉ lau lại mũ, mi dài hơi động một chút liền mở ra.

Đôi mắt không giống như màu đen của người phương Đông mà là một loại bàng bạc như của ánh trăng trong đêm tối, phối với mái tóc thuần một màu bạch kim, chứa một loại đạm mạc như nước, bình thản không gợn sóng, che giấu toàn bộ cảm xúc.

Liếc nhìn cái mũ giáp quen thuộc trên tay, Âm Thiên Ca vẻ mặt không hề thay đổi, gương mặt giống như vĩnh viễn là thản nhiên như vậy.

“Lão Tam?” Mi cũng không thèm nâng một cái.

“Ây, ngươi hỏi làm gì a, tóm lại là tặng cho ngươi là được rồi. Còn có, ta rất vất vả mới lấy được cái mũ giáp này từ chỗ tên keo kiệt lão Tam ấy a, đừng có phá hỏng đó! Ta phải về ôm thần tượng của ta đây~~”

Như một trận gió xoáy, Lạc Kỳ Phong biến khỏi phòng Thiên Ca, thuận tiện khép lại cánh cửa đã muốn biến dạng.

………

Sau khi ngũ đệ rời đi, Thiên Ca gác tay che mắt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vươn tay lên bàn mở máy tính, chạy đĩa cài đặt, sau đó lẳng lặng chờ game Họa Trần khởi động.

Cảnh tượng chiến trường hiện ra trước mắt.

Không có mùi khói súng tràn ngập. Chỉ có tuyệt đối im lặng. Một sự im lặng đáng sợ.

Phóng mắt nhìn lại, trong vòng trăm dặm quanh đế đô tụ tập vô số người. Tất cả như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bóng dáng mặc hắc sắc chiến giáp đang cưỡi hắc sắc chiến mã dẫn theo đại quân hồi kinh kia.

Nhưng tầm mắt nàng lại chỉ nhìn vào bóng dáng cao cao tại thượng trên tường thành kia. Đối mặt với nàng, hắn tựa hồ không có cảm xúc dao động gì. Nam nhân ấy dùng một cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ đứng trên tường thành, vung tay lên, ánh mắt lạnh như băng.

Bộ bạch sắc chiến giáp kia là nàng đưa cho hắn, hắn còn nhớ rõ không? Mặt nạ màu bạc kia là nàng lấy về cho hắn, hắn còn nhớ rõ không? Chỉ sợ là đã quên hết trong trí nhớ đi!

Nàng khổ sở nhìn hàng vạn quân lính một giờ trước còn cùng nàng kề vai sát cánh lâm trận giết địch, sau một cái vung tay của hắn liền chĩa mũi giáo vào thân thể nàng.

“Vì sao?” Giang sơn vạn dặm này là nàng đem quân đánh hạ đến đưa cho hắn, hiện giờ, hắn muốn thu hồi binh quyền trong tay nàng ư? Chính là, rõ ràng chỉ cần một câu nói của hắn thôi, vì sao lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn này?

“Giết.” Thanh âm lạnh lùng của nam nhân đằng sau mặt nạ màu bạc truyền ra.

Đây… có lẽ là cách hắn trả lời nàng đi?

“Vẫn chỉ là trò đùa…”

Trên hắc sắc chiến mã, bóng dáng mặc hắc sắc chiến giáp lẩm bẩm có vài phần tự giễu, tiếc là chẳng có ai nghe được.

Quyền trượng trong tay giơ lên, đối diện và sau lưng là hàng trăm ngàn pháp thuật công kích hoa lệ ầm ầm đánh vào lớp phòng hộ màu đen mờ của nàng. Ngước mắt nhìn lên không trung, mái tóc màu đen tung bay theo gió, môi đỏ mọng hơi mở ra, lẩm bẩm một đoạn chú ngữ.

“Không bằng cùng nhau diệt.”

Một trận kim quang hiện lên, lớp phòng hộ màu đen biến mất. Đứng trên lưng ngựa, trên mặt thiếu nữ dung mạo tuyệt thế mang hắc sắc chiến giáp hơi lộ ra tia mỉm cười, trong mắt màu đen là mị hoặc khiến tâm hồn người ta nhộn nhạo.

“Bản mệnh hiến tế.” Môi mọng khẽ mở, bốn chữ như sấm rền. Quyền trượng màu đen vung lên, một lỗ hổng màu đen hiện ra bao trùm trên bầu trời. Khắp thế gian, chỉ có bóng dáng của mình nàng tồn tại.

Một người, một ngựa, một trượng, một mạng.

Bạch quang hiện, nàng chỉ thấy ánh mắt băng lãnh của hắn từ trên nhìn xuống nàng. Là thương hại, là chán ghét, hay là cái gì, nàng cũng không rõ nữa.

Tự giễu, kế tiếp hẳn là hình ảnh hắn một kiếm kết liễu mạng sống của nàng đi.

Chính là, sự việc kế tiếp lại làm nàng ngây ngốc. Thế nhưng kết cục lại là…

Khi thanh kiếm của hắn chỉ còn cách tim nàng không đến một phân, cổ hắn – địa phương yếu ớt nhất của con người – bị một thanh chủy thủ nhẹ nhàng cắt qua.

Bóng trắng như u linh xẹt qua, vẫy một cái, chỉ một chiêu, không gì hơn, cái tư thái nhàn nhã ấy quả thật khiến cho người cường đại như hắn chết.

“Thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình ngươi.” Thanh âm mang theo ba phần khinh miệt, sáu phần chán ghét, một phần châm chọc vang lên. Sau đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, thích khách áo trắng nhẹ nhàng ôm thi thể của nàng, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Chỉ để lại bóng dáng nhạt nhòa.

Thiên Ca ngơ ngác nhìn cảnh vật nhạt dần đi, thay vào đó là bốn chữ rồng bay phượng múa màu đỏ thật lớn – Khuynh Thế Họa Trần!

“Phanh!” Thiên Ca còn chưa hoàn hồn, cánh cửa tội nghiệp lại một lần nữa bị đá văng. Lạc Kỳ Phong hấp tấp chạy vào. Phát hiện Thiên Ca đang xem bản video tuyên truyền, Lạc Kỳ Phong hắc hắc cười hai tiếng, bước đến trước mặt Thiên Ca.

“Có phải thích khách kia rất tuấn tú hay không? Trời ạ, anh ta quả thực rất suất. Thế nhưng trên đời còn có người so với Ngạo Thiên càng suất hơn. Trời ơi là trời~~” 

Thiên Ca nhìn thấy ngũ đệ …khụ… ánh mắt mê giai còn háo sắc hơn sắc nữ vài phần, nháy mắt đỉnh đầu như sấm nổ. 

“Không được, lần này ngươi nhất định phải theo ta cùng chơi game.” 

“Lý do?” Như thế nào lại lôi nàng vào?! 

“Thần tượng quá suất. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Ngươi phải quyến rũ hắn, biến hắn thành anh rể của ta.” Sau đó Lạc Kỳ Phong làm một tăng ca ngợi cảm thán. 

“…” Sao ngươi không bảo lão Tứ hoặc tiểu Lục đi? >~<”

“Không phải có ta đây sao, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Lạc Kỳ Phong vỗ ngực cam đoan. 

“…” Khả năng chiến đấu của ngươi là thấp nhất trong bảy người có được không? =_=|| “Không nghĩ.”

“Không được, mũ giáp đều đã mua rồi. Cũng đã đăng ký mặc định tên ngươi. Hơn trăm vạn nhân dân tệ của ta đó. Ngươi nếu không cần ta hiện tại nhảy lầu cho ngươi xem!”

Hắc tuyến (|||). Một cái mũ giáp chỉ có mười vạn nhân dân tệ thôi có được không? Thiên Ca thế nhưng quên mũ giáp ở trong tay lão Tam nhà mình liền biến thành đắt gấp mười.

Vì sợ Thiên Ca không chịu chơi, Lạc Kỳ Phong vừa lấy được mũ giáp liền đem thân phận Thiên Ca mặc định vào luôn. Một cái mũ giáp chỉ có thể một người sử dụng. Cho nên nếu Thiên Ca không cần, cái mũ giáp trị giá hơn trăm vạn tiền này sẽ biến thành đồ phế thải. Bất quá nói tới chuyện nhảy lầu, cho dù công phu Lạc Kỳ Phong không ra gì trong bảy người đi chăng nữa, nhưng nhảy từ lầu bảy xuống, hắn cũng sẽ không gãy chân gãy tay đi. (ặc ặc!)

“…… Ngoan cố!” Thiên Ca chịu thua cầm lấy mũ giáp. Quên đi, liền cùng bọn hắn chơi game, chỉ cần không tranh thiên hạ, căn bản không có cơ hội đụng tới người đó đi!

Quên mất, đi rửa lại tay trước đã, tên nhóc lão ngũ kia, ở thực bẩn!

----- ---

Tác giả: sẽ cố viết... Tiểu Thiên Ca mỗi câu chỉ nói không quá năm chữ...


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status