Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn

Chương 18 - Nợ Nghiệt Tình Duyên Công Chúa Tình Nặng Lắm U Sầu - Nước Mắt Bóng Kiếm Vương Phi Đau Lò

/30


Té ra lúc nãy Sở Chiêu Nam chỉ có ý thử chiêu, cố ý dùng những chiêu số tinh diệu trong Thiên Sơn chưởng pháp để đối phó với Lăng Vị Phong. Mà cao thủ võ lâm thì tâm nhuệ hợp nhất, hễ gặp phải nguy hiểm thì không cần suy nghĩ đã dùng tuyệt kỹ của bổn môn. Sở Chiêu Nam vốn vẫn chưa dám đoán người che mặt là ai, vừa thấy Lăng Vị Phong ra tay thì vừa kinh vừa mừng, y la lớn nên bọn cao thủ mai phục xung quanh xông ra.

Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, người xoay một vòng vỗ ra hai chưởng, đánh chết hai tên vệ sĩ. Cây kiếm rút ra khỏi bao, đâm chết ngay một tên áp sát tới mình, một tay kéo Dịch Lan Châu chạy ra ngoài!

Sở Chiêu Nam vừa lùi đã tiến lên, trường kiếm cũng đã cầm trong tay, y đâm ra soạt soạt hai kiếm, chia nhau đâm vào hai yếu huyệt của Lăng Vị Phong, kiếm pháp của Sở Chiêu Nam không kém hơn Lăng Vị Phong nhưng công lực thì hơi yếu hơn, Lăng Vị Phong xoay nửa người, giơ ngang kiếm chặn lại, chàng chợt nghe tiếng gió kêu lên vù vù ở phía sau! Lại một ngọn roi sắt nữa đánh tới. Lăng Vị Phong vung kiếm gạt qua, đánh bật được thanh trường kiếm của Sở Chiêu Nam, tay trái hất ra chụp được cây roi sắt, chàng quát một tiếng “lên!” rồi dùng lực ném ra, tên võ sĩ ấy chưa kịp buông tay đã bị Lăng Vị Phong kéo lên ném ra xa đến hai trượng!

Lăng Vị Phong tay phải sử dụng kiếm, tay trái vận chưởng, tuy đánh lui được kẻ địch nhưng Dịch Lan Châu đã bị bọn chúng chặn sang một bên, Lăng Vị Phong gầm lớn một tiếng, xoay người lại cứu, bọn thị vệ vung binh khí đến tấn công chàng!

Lăng Vị Phong xoay người vung kiếm, len qua khỏi màn binh khí. Vừa thấy Dịch Lan Châu sắp bị bắt lại, nàng kêu lớn: “Lăng thúc thúc, cứ mặc tôi, xông ra ngoài trước!” trong khoảnh khắc ấy, bọn thị vệ xung quanh đều đã đến cản lại.

Lăng Vị Phong thi triển oai thần, chưởng chém kiếm đâm, lại hạ được thêm mấy tên vệ sĩ nữa, Sở Chiêu Nam vung kiếm xông lên, đánh ra một chiêu Bạch Hồng Quán Nhật, đâm vào huyệt Phong Phủ phía sau vai của Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong lách người, một tên vệ sĩ bên trái đang nhảy bổ tới, bị chàng ta thuận thế kéo một cái, ngã chổng cẳng xuống đất, cây kiếm trong tay lại triển khai một chiêu Phi Ưng Hồi Toàn, đánh bật hết tất cả các loại binh khí, đồng thời tay trái kẹp một tên vệ sĩ quét ra phía sau, mấy chiêu ấy nhanh đến lạ thường, cây trường kiếm của Sở Chiêu Nam đã đâm lút vào hậu tâm của tên vệ sĩ ấy, y chưa kịp rút ra thì Lăng Vị Phong đã đẩy tên vệ sĩ ấy tới phía trước, Sở Chiêu Nam bị đẩy lùi mấy bước, Lăng Vị Phong lướt ra nhưng Dịch Lan Châu đã bị người ta bắt vào thiên lao.

Sở Chiêu Nam sử dụng Long hình phi bộ lao tới một lần nữa, vì kẻ địch quá nhiều, Lăng Vị Phong không muốn liều với y, chàng bay bổng người lên vận Đại Cầm Nã thủ chụp vào hậu tâm của một tên vệ sĩ ném ra phía sau, sau ba lần trồi hụp thì chàng đã ném được ba tên võ sĩ, mấy tên vệ sĩ khác thấy thế thì đều ngừng lại. Lăng Vị Phong đã lui đến góc tường. Bức tường cao hơn năm trượng, chẳng thể nào nhảy vọt lên, trừ phi dùng công phu Bích hổ du tường chứ nếu không khó thoát hiểm. Nhưng kẻ địch đang lăm le ở phía dưới, nếu sử dụng công phu này thì không thể phát ám khí. Lăng Vị Phong vừa do dự thì lập tức ám khí đã phóng tới. Chàng đảo người, vỗ chưởng ra, ám khí đều bị đánh bật trở lại.

Sở Chiêu Nam kêu lớn: “Bao vây y, đừng để y chạy thoát!” bọn cao thủ lập tức xông lên, Lăng Vị Phong bị dồn đến góc tường, đành phải liều mạng chống lại. Bọn vệ sĩ tuy nhiều nhưng cũng không thể bao vậy bốn mặt, Sở Chiêu Nam xuất lãnh bốn tên hảo thủ thuộc hàng đệ nhất xếp thành nửa vòng cung dồn tới tấn công. Lăng Vị Phong thi triển Thiên Sơn kiếm pháp tả xung hữu đột, đang lúc kịch đấu, hai tên vệ sĩ đã trúng kiếm chàng, lập tức có hai kẻ khác phóng lên bù vào. Sở Chiêu Nam quát: “Lăng Vị Phong, nếu ngươi không ném kiếm đầu hàng, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Lăng Vị Phong đâm soạt soạt hai kiếm, cười lạnh quát: “Phản đồ vô sĩ, nếu muốn lấy đầu ta, trước tiên phải đem mười cái đầu đến đổi!” Sở Chiêu Nam phẫy tay, bốn tên cao thủ nhất tề đánh lên, Sở Chiêu Nam bước vào ở giữa, cứ tìm những chỗ sơ hở mà đâm kiếm vào.

Võ công của Sở Chiêu Nam vốn tương đương với Lăng Vị Phong, lại thêm bốn cao thủ thuộc hàng đệ nhất vây công, dù kiếm pháp của Lăng Vị Phong có thần diệu đến mức nào cũng ứng phó khó khăn. Vả lại Sở Chiêu Nam hoàn toàn không cần phòng bị, chỉ cần tấn công, bởi vậy uy lực tăng hơn một bậc. Chỉ thấy Sở Chiêu Nam đánh hết kiếm này đến kiếm khác, tựa như sắp găm Lăng Vị Phong vào vách tường, đột nhiên một tên thị vệ ham công lao tới, đôi hộ thủ câu đánh xéo vào, Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, vung tay chộp lấy đôi câu, rồi tiện tay móc người ấy lên, cây kiếm đánh một chiêu Thần long điếu vĩ, ngầm vận công lực giáng vào cây trường kiếm của Sở Chiêu Nam, tay trái thì vung tên vệ sĩ ấy lên, đánh lui bọn cao thủ!

Sở Chiêu Nam nổi giận vỗ tới một chưởng, đánh bật con tin ấy, rồi lại vung kiếm giao đấu với Lăng Vị Phong, bọn thị vệ thấy Sở Chiêu Nam tàn nhẫn như thế, chỉ lo giết kẻ địch chứ không nghĩ đến tình đồng liêu, đã đánh chết cả con tin, tất cả đều lạnh mình. Trong nhất thời không ai lên giúp y, Lăng Vị Phong thừa thế đánh ra vài kiếm, khiến Sở Chiêu Nam luống cuống chân tay. Sở Chiêu Nam vội vàng quát: “Sao các ngươi còn chưa mau xông lên? Đợi Hoàng thượng hạ chỉ sao?” bọn vệ sĩ chợt hiểu ra, nếu lúc này mà rút lui ra sau sẽ bị Sở Chiêu Nam tấu lên rồi cũng sẽ chịu tội chết. Lập tức có vài cao thủ nhảy lên bù vào chỗ khuyết, lại dồn Lăng Vị Phong đến góc tường, nhưng bọn cao thủ này đều kinh hoảng, không ai dám liều chết tấn công nữa!”.

Thế là Lăng Vị Phong tuy chưa thể thoát được hiểm nhưng tình thế đã khá hơn trước, Sở Chiêu Nam chỉ tay ra phía sau, gọi hai tên cao thủ, đó là bè đảng của y, quát lớn: “Bất luận là bắt sống hay giết chết kẻ này đều được kỳ công, nếu ai chịu ra sức Sở Chiêu Nam sẽ tấu với Hoàng thượng!” bọn võ sĩ reo hò trợ oai năm người ở hàng trước liều mạng tấn công, Lăng Vị Phong sau một đêm ác chiến, mồ hôi tuôn ra, thể lực đã không bằng như trước.

Đang lúc kịch chiến, chợt nghe một tên vệ sĩ kêu lên: “Tây viện bốc hỏa”. Sở Chiêu Nam thối lui một bước, nhìn sang hướng Tây thì thấy cuộn lửa bốc lên, vội vàng kêu: “Đừng lo, bên đó chắc chắn có người lo liệu. Hãy mau giết chết thằng giặc này!” quát chưa dứt lời thì trên tường chợt có một thiếu phụ áo xanh, đầu cột khăn đỏ, phía sau còn có mấy tên vệ sĩ đuổi theo, thiếu phụ áo xanh này tay trái vung cây roi, tay phải cầm kiếm từ trên nhìn xuống quát: “Lăng Vị Phong, đừng lo, ta đến cứu ngươi!” rồi bà ta quét ra một roi, đánh dạt bọn vệ sĩ ra sau rồi thừa thế nhảy xuống, cây roi dài vung lên vù vù, đánh vào ba đường của Sở Chiêu Nam, quát lớn: “Gian tặc, có còn nhận ra ta không?” Sở Chiêu Nam giật mình, thối lui ba bước, rung giọng kêu lên: “Phi Hồng Cân, là bà, bà...” Lăng Vị Phong đâm ra một kiếm, thừa thế lại đả thương thêm một cao thủ đại nội.

Nếu luận về võ công, Sở Chiêu Nam tuy không thắng nổi Phi Hồng Cân nhưng cũng chưa đến nỗi bại. Thế nhưng tại sao y sợ như thế? Số là hai mươi năm trước, Sở Chiêu Nam vừa mới xuống núi nghe nói tộc trưởng La Bố là Đường Nỗ có một người con gái tên gọi Cáp Mã Nhã, ngoại hiệu Phi Hồng Cân, không những võ công cao cường mà còn là một thiếu nữ xinh đẹp nhất trên miền thảo nguyên, bởi vậy y đường xa vạn dặm tìm đến bộ lạc của nàng. Sở Chiêu Nam tưởng mình là bậc thiếu niên anh hùng, chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của người đẹp. Không ngờ lâu ngày Phi Hồng Cân phát hiện võ công của Sở Chiêu Nam tuy cao nhưng nhân phẩm lại rất kém. Lúc đó tộc La Bố đang chống lại quân Thanh, Sở Chiêu Nam chỉ tìm cách gần gũi Phi Hồng Cân chứ không chịu dốc hết tâm trí chống ngoại địch. Lúc này Phi Hồng Cân đã không còn kính trọng mà chán ghét y, cuối cùng bị một tên ca thủ trên miền thảo nguyên chen vào, giành được lòng của Phi Hồng Cân. Sở Chiêu Nam cũng đầu hàng kẻ địch, sau đó dụ tên ca thủ này hại chết cha của Phi Hồng Cân (mời xem bộ tiểu thuyết “Tái ngoại kỳ hiệp truyện”), Phi Hồng Cân nổi giận, chính tay bắt sống người yêu mình, ngay lúc này Dương Hoang Thông đã đến với bộ tộc La Bố. Hai người đã hai lần bắt sống Sở Chiêu Nam nhưng y đều thoát.

Chính vì thế mà Sở Chiêu Nam rất kiêng dè Phi Hồng Cân. Nay bà ta đột nhiên xuất hiện trước mặt y, khiến y tựa như thấy ma, trong lòng sợ hãi đến nỗi quên cả mình. Sau khi chịu vài đòn của Phi Hồng Cân y mới hồi phục tâm trí.

Có cả thảy khoảng ba mươi cao thủ trong thiên lao, Phi Hồng Cân quét roi chém kiếm, tuy đả thương được vài người nhưng bà ta cũng bị nhốt vào vòng vây.

Trên đầu tường còn có rất nhiều vệ sĩ vốn canh giữ ở Tây viện, bọn chúng đã đuổi theo Phi Hồng Cân đến đây bởi vậy từ trên cao không ngừng phóng ám khí xuống.

Lăng Vị Phong thấy thế thì quát lớn một tiếng, cây trường kiếm vung ra lại đâm hai tên vệ sĩ ngã xuống, kéo Phi Hồng Cân chạy ra, cả hai người lui đến vách tường. Lăng Vị Phong trao kiếm cho tay trái, tay phải rút ra ba cây Thiên Sơn thần mãng, vung lên tường, quát: “Đi!” ba luồng kim quang bay ra như điện chớp, chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên, ba tên vệ sĩ trên tường đều bị đâm thấu tim ngã xuống. Lăng Vị Phong nói: “Tiền bối, bà hãy chặn hộ tôi một lát, tôi yểm hộ bà thoát ra!” rồi chàng dựa vào vách tường, người đột nhiên phóng vọt lên, bọn vệ sĩ phóng ra ám khí, Phi Hồng Cân phóng lên hơn một trượng, cây roi cuộn tới, quét được tất cả những mảnh ám khí lợi hại, có hai cây tiễn bắn vào ngực Lăng Vị Phong đã bị chàng chụp lấy rồi ném ra trở lại. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Lăng Vị Phong dùng tuyệt kỹ Bích Hổ Du Tường phóng vọt lên đầu tường, đâm soạt soạt hai kiếm, lại giết chết được hai tên vệ sĩ, thế nhưng Phi Hồng Cân thì bị bao vây ở phía dưới.

Lăng Vị Phong kêu lên: “Phi Hồng Cân, hãy lên đây!” chàng liên tục phóng Thiên Sơn thần mãng, bọn cao thủ bao vây Phi Hồng Cân lớp thì chết lớp thì bị thương, lớp thì né tránh, trong chớp mắt tất cả đều náo loạn. Phi Hồng Cân hú dài một tiếng phóng vọt lên ba trượng, quét cây roi dài ra, Lăng Vị Phong chụp lấy đầu roi dùng lực kéo một cái, Phi Hồng Cân lộn người lên tường, cung tiễn ở dưới đất bắn lên, Lăng Vị Phong và Phi Hồng Cân liên tục múa binh khí gạt ra, rồi cả hai thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng ra khỏi thiên lao. Khi bọn Sở Chiêu Nam chạy ra thì chỉ thấy sao trời lấp lánh, vầng trăng đang ở trên cao chứ chẳng thấy bóng dáng của Lăng Vị Phong và Phi Hồng Cân đâu nữa.

Trong trận này bọn vệ sĩ thất bại nặng nề, kẻ địch chỉ có hai tên mà cao thủ thuộc hàng nhất đẳng trong đại nội đã tử thương đến mười lăm mười sáu người! Sở Chiêu Nam tức đến nỗi thất khiếu bốc khói nhưng không thể nào phát tác được. May mà Dịch Lan Châu đã bị bắt trở lại, nếu không càng hỏng bét. Lăng Vị Phong và Phi Hồng Cân đều là khắc tinh của Sở Chiêu Nam, y nào dám lớn gan đuổi theo, chỉ đành vào cung xin tội, lại còn xin cho thêm cao thủ tăng viện. Khang Hy nghe xong thì biến sắc, im lặng một lúc lâu vẫn không nói. Sở Chiêu Nam quỳ phục xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. Khang Hy thầm nhủ: “Sao cao thủ đại nội lại vô dụng đến thế?” bất giác y lạnh mình, nhưng bọn chúng vì canh giữ khâm phạm đã tử thương rất nhiều, nếu trách nữa thì e rằng lòng người ly tán, một hồi sau mới mắng Sở Chiêu Nam: “Trẫm biết rồi, lần sau ngươi phải cẩn thận hơn!” thế rồi truyền lệnh gọi Ngạc vương phi vào cung.

Lại nói sau khi bọn Lăng Vị Phong cướp thiên lao, Ngạc vương phi cũng nghe được tin này, bà ta vừa kinh vừa mừng, đang không biết Dịch Lan Châu có được cứu ra hay không, đột nhiên nghe Hoàng đế tuyên triệu nên vội vàng vào cung. Khang Hy gặp Ngạc vương phi thì cười lạnh nói: “Bà đã khỏe chưa?” Ngạc vương phi toát mồ hôi lạnh, tâu rằng: “Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, đã đỡ hơn một chút!” Khang Hy nói: “Ngạc thân vương bị ám sát, chắc bà rất căm hận nữ tặc!” Ngạc vương phi tuôn trào nước mắt, dập đầu nói: “Thần thiếp đau đớn đến nỗi chẳng muốn sống nữa”. Câu này đúng là chân tình, Khang Hy thấy bà ta như thế, tưởng rằng bà ta đang nhớ đến vong phu người không hỏi nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Trước kia khanh nói với Thái hậu muốn đích thân thẩm vấn nữ tặc, giờ đây người đã khỏe, vậy ngày mai khanh hãy đến thiên lao hoàn thành tâm nguyện này”. Vương phi nghe thế thì như xét đánh ngang đầu, trước mặt nổ đom đóm. Khang Hy lại chậm rãi nói: “Không thể để nữ tặc ấy cứ ở mãi trong lao, đồng đảng của ả rất nhiều, nếu không mau chóng giải quyết, bị cứu ra ngoài, thì thù của khanh không thể báo được”. Ngạc vương phi lạc giọng kêu thảm, ngất ngay xuống đất. Khang Hy bảo cung nga đưa bà đến chỗ Thái hậu nghỉ ngơi, trước khi đi còn bảo thị vệ: “Nếu Ngạc vương phi thần trí không tỉnh, ngày mai không thể thẩm vấn thì ngươi cứ truyền chỉ cho bối lạc, bảo ông ta giao cho Tam đường thẩm vấn rồi sẽ xử quyết ngay trong ngày”. Vương phi vừa mới tỉnh dậy, nghe được câu ấy thì lại ngất đi.

Lại nói Dịch Lan Châu sau khi bị bắt trở về thiên lao, chẳng còn hy vọng sống, trái lại nàng càng bình tĩnh hơn, ngồi trong thiên lao tối tăm chờ đợi tử thần. Cũng không biết bao lâu, cửa thiên lao mở nhẹ, một bóng người lướt vào, Dịch Lan Châu ngồi chẳng hề nhúc nhích, gằng giọng kêu: “Hay lắm! Ngươi đem ta ra ngoài giết hay mổ tùy các ngươi. Có điều các ngươi không thể giết hết người Hán chúng ta!”.

Cánh cửa đóng sầm lại, đột nhiên phía trước mắt sáng chói, người ấy đã đốt lên ngọn đèn, chậm rãi bước tới, khẽ gọi, “Bảo Châu, con có nhận ra ta không? Con ngẩng đầu lên xem thử ta là ai?”.

Dịch Lan Châu không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ai là Bảo Châu? Vương phi tôn quý, tôi là hung thủ đã giết chết chồng của bà!” trong khoảnh khắc ấy một bàn tay ấm áp vuốt mặt nàng, Dịch Lan Châu muốn kêu lên, muốn vùng vẫy nhưng chẳng còn sức!

Ngạc vương phi trào nước mắt, khóc rằng: “Ôi! Bọn chúng hành hạ con đến khổ!” trên cổ Dịch Lan Châu phải đeo cái gông, xung quanh cổ toàn là máu bầm, hai chân cũng rướm máu. Vương phi lấy khăn từ tốn lau cho Dịch Lan Châu, máu thấm vào khăn, Vương phi chậm rãi gấp lại cất trong áo. Dịch Lan Châu chợt mở to mắt, thét lên: “Vương phi, bà không cần giả vờ từ bi, kẻ hành hạ ta không phải là bọn chúng mà là bà!”

Vương phi rùng mình, bà thẫn thờ lùi nửa bước, Dịch Lan Châu liếc mắt, lạnh lùng nói: “Mười tám năm trước bà đã vứt bỏ tôi, giờ đây thì sắp đến giết tôi!” Vương phi khóc òa lên, ôm chặt lấy Dịch Lan Châu kêu: “Bảo Châu, con chẳng hề biết ta cũng rất thương con!” Dịch Lan Châu đẩy bà ta ra, nói: “Thương tôi? Ha ha, bà thương tôi? Vì muốn làm Vương phi, đã để cho chồng bà giết cha tôi. Vì muốn làm Vương phi, bà đã nhẫn tâm vứt bỏ tôi, khiến cho tôi phải lưu lạc ở nơi tha hương lạnh lẽo đến mười tám năm”. Vương phi kêu lên: “Con hãy mắng ta! Hãy mắng nữa đi! Ta rất dễ chịu, con đã biết ta là mẹ của con!” Dịch Lan Châu nói: “Tôi không có mẹ, mẹ tôi đã chết từ mười tám năm trước!” Vương phi ôm Dịch Lan Châu, khẽ nói: “Bảo Châu, mẹ của con đã làm sai, nhưng bà ta không phải là một người đàn bà như thế! Con tin cũng được, không tin cũng được. Tóm lại, bà ta không phải là người như thế, ta cũng muốn nói cho con biết nhưng sẽ chẳng thể nào nói cho rõ ràng được. Ta chỉ xin con hãy chạm vào tim ta, từ nhịp đập của trái tim, con có thể biết ta thương con như thế nào, mười tám năm qua, ngày trắng cũng như đêm đen, ta luôn nhớ đến con. Ta nhớ đến nét mặt khi con vừa mới tập nói, ta nhớ đến niềm vui khi con gọi tiếng mẹ đầu tiên. Ta không biết con lớn lên ở đâu, không biết con giống cha hay giống mẹ. Giờ đây nhìn thấy ta mới biết con giống hệt như cha con. Con cũng quật cường như ông ấy!” Dịch Lan Châu dụi đầu vào ngực Vương phi, hai trái tim đều đập rất mạnh! Đột nhiên Dịch Lan Châu ngả vào lòng bà ta, khóc thút thít kêu lên: “Mẹ, con cũng thương mẹ!”.

Ánh sáng xua tan bóng đen, hai mẹ con đã xa cách nhau mười tám năm giờ đang ôm nhau, nước mắt của mẹ rơi trên mặt con, nước mắt của con thấm vào ngực mẹ, rất lâu rất lâu sau, không ai nói câu nào, bên ngoài chợt nghe bước chân lẹp xẹp, tựa như có người đang đi qua đi lại ngoài nhà lao!

Ngạc vương phi nhíu mày, bà ta chợt giật mình lau nước mắt, cao giọng kêu: “Hãy đi nhẹ lại, đừng phiền ta thẩm vấn!” khi Vương phi vào nhà lao, tên bối lạc canh giữ thiên lao đã hỏi đi hỏi lại có cần cho người đi theo hay không, Vương phi cứ lắc đầu không nói. Bối lạc nói: “Nữ tặc rất lợi hại, tuy đã bị xiềng xích nhưng phải đề phòng. Vương phi là thân ngà ngọc, nếu có xảy ra chuyện gì thì thật không đáng”. Vương phi tức giận nói: “Đừng lắm lời, ta phải đích thân thẩm vấn, không cho ai ở bên cạnh, ngươi có biết không?” rồi bà ta vung tay chụp xuống góc bàn, trên cái bàn gỗ để lại năm giấu tay, bối lạc kinh hãi, thầm nhủ: “Chả trách nào người ta bảo Ngạc vương phi văn võ toàn tài, là đệ nhất mỹ nhân trong tộc chúng ta, lại là một nữ anh hùng, xem ra chẳng sai!” thế rồi y không dám nói gì nữa. Nhưng dù như thế, bối lạc vẫn không yên tâm nên sai bọn vệ sĩ tuần tra bên ngoài.

Vương phi lại ôm Dịch Lan Châu, khẽ nói bên tai nàng: “Con gái, giờ đây con là của ta!” nghe tiếng bước chân bên ngoài, Dịch Lan Châu lại dâng lên trong lòng nỗi căm hận: “Mẹ của mình với bọn chúng là người cùng phe, bọn chúng sẽ nghe lời mẹ của mình!” ý nghĩ ấy như ngọn lửa đốt cháy cõi lòng nàng, nàng vùng ra kêu lên: “Vương phi, bà bảo thẩm vấn tôi, tại sao không thẩm vấn?” Vương phi lòng đau như dao cắt, rung giọng kêu: “Bảo Châu, làm sao con mới tin ta? Tin mẹ của con, con hãy nói đi, chỉ cần mẹ làm được là mẹ sẽ làm!” Dịch Lan Châu cười lạnh: “Có lẽ ngày mai, cũng có lẽ không cần đến ngày mai, bọn chúng sẽ đem đầu tôi treo lên cửa ngọn môn, tim gan tôi sẽ cúng tế chồng của bà, tôi còn có chuyện gì cần bà làm nữa?”.

Ngạc vương phi hôn lên má nàng rồi nói: “Thôi được, Bảo Châu, ta sẽ dắt con ra khỏi thiên lao, sẽ âm thầm thả con đi, sau đó mẹ sẽ uống thuốc độc để đến gặp cha con. Con có hài lòng chưa?”.

Dịch Lan Châu kêu thét lên, ôm lấy mẹ mình nói: “Ôi! Tại sao bà lại nói như thế? Bà coi tôi là con gái của mình hay là kẻ địch? Bà nói thế chẳng khác nào tôi muốn trả thù, muốn bà chết đi!” Ngạc vương phi nhìn nàng chằm chằm rồi đột nhiên kêu: “Đôi mắt của con giống hệt như cha con!”.

Dịch Lan Châu lấy ra một tấm huyết thư đưa cho Vương phi nói: “Đây là thư của cha trao cho con và mẹ!”.

Vương phi run rẩy, mở tấm huyết thư, chỉ thấy thư viết rằng: “Con gái Bảo Châu của cha, khi con đọc được thư này thì đã lớn thành người. Cha của con tên gọi Dương Vân Thông, mẹ của con là Nạp Lan Minh Tuệ. Cha con là nghĩa sĩ chống Thanh, mẹ con là Vương phi trong hoàng tộc, ngày cha con mất mạng chính là ngày mẹ cải giá. Mẹ con là người trong hoàng tộc, buộc phải nghe lệnh cha mà cải giá, không thể trách cứ. Chỉ có người lấy mẹ con mới là kẻ địch, con học xong kiếm pháp thì phải đích thân giết chết y để trả thù cho cha. Nếu gặp mẹ thì hãy giao thư này cho bà ta, còn những chuyện khác con chưa biết thì có thể hỏi sư tổ và thúc thúc đã đưa con lên Thiên Sơn”.

Vương phi đọc xong, khóc òa lên nói: “Bảo Châu, mẹ không trách cha con đã bảo con giết y!”.

Dịch Lan Châu hỏi dấn tới: “Mẹ, mẹ thật sự không trách con sao?” Vương phi lạnh mình, trước mắt bà chợt hiện ra cảnh tưởng lúc Đa Thích lâm chung, bà ta lại nhớ lời mình đã hứa với Đa Thích: “Nếu Vương gia không làm tổn thương nó, thiếp cũng bảo nó không tổn thương Vương gia!” đúng thế, bà không thể trách con mình, bà buồn bã đáp: “Con gái, ta làm sao có thể trách con. Nhưng máu đã chảy đủ, ta không muốn thấy máu chảy nữa!”.

“Máu đã chảy đủ?” Dịch Lan Châu cười lạnh nói: “Người Hán chúng tôi đã chảy bao nhiêu máu? Hoàng đế và tướng quân của các người vẫn còn muốn chúng tôi tiếp tục chảy máu! Nhưng máu chúng tôi không chảy uổng phí, cha tôi đổ máu ở Hàng Châu, chồng bà đổ máu ở Tây Sơn. Ngày mai tôi lại sẽ đổ máu ở thiên lao. Ngày mốt máu của người Mãn sẽ nhuộm đỏ kinh thành!”.

Vương phi giật thót tim, hoảng hốt nhìn con gái của mình. Đứa con gái mà bà ta ngày đêm mong nhớ, nay đứng trước mặt bà ta, vừa gần gũi mà vừa xa lạ! Bà ta tựa như đang sống ở trong hai thế giới, bà không hiểu nổi nàng, giữa hai tâm hồn có một bức màn ngăn cách! Bà nghe con gái mình thốt ra những lời đầy thù hận, bà vừa lo lắng vừa đau lòng, bà run bần bật, chợt ôm chặt lấy con gái, kêu lên: “Con gái của ta, tại sao con phải phân ra ‘chúng tôi’ và ‘các người’? Con là cốt nhục của ta kia mà?”.

Dịch Lan Châu chợt bật cười, không khỏi cười lạnh mà cười sung sướng, nàng áp mặt mình vào ngực của mẹ, nói: “Mẹ, mẹ thật sự yêu con như thế, chấp nhận là người của chúng con?” Vương phi vẫn chưa hiểu ý nàng, vội vàng nói: “Đương nhiên là thế, lẽ nào con không tin mẹ?” Dịch Lan Châu vội vàng nói: “Vậy mẹ hãy đi cùng con, mẹ, không phải mẹ dắt con đi mà mẹ đi theo con có hiểu không? Mẹ, Lăng đại hiệp sẽ tìm cách cứu con, mẹ hãy lập tức ra ngoài, con sẽ cho mẹ biết nơi họ ở. Nếu được mẹ giúp đỡ, họ chắc chắn sẽ cứu được con. Trừ phi con không qua nổi ngày mai, nếu không mẹ còn cơ hội cứu con!”.

Vương phi thẫn thờ: “Đi theo con?” bà ta lẩm bẩm. Đó là chuyện bà chưa từng nghĩ tới, bà là một Vương phi, làm sao có thể đi cùng bọn người Hán xa lạ, phản bội lại người trong tộc của mình? Bà ta đắn đo, Dịch Lan Châu đã biến sắc, nói: “Mẹ, con chẳng hề muốn ép mẹ, đó là con đã quá đáng. Con nghĩ thật quá ngây thơ. Nếu mẹ chịu đi theo con, mười tám năm trước mẹ đã đi cùng cha. Con không trách mẹ, mẹ! Mẹ cũng đừng trách con! Giờ đây con chẳng cần mẹ giúp đỡ, mẹ hãy đi mau, nhà lao này rất dơ bẩn”.

Vương phi thút thít nói rất nhiều lời, thậm chí nói chấp nhận đi cùng nàng, nhưng Dịch Lan Châu vẫn câm nín, chẳng hề đáp lời! Lúc này Vương phi còn khó chịu hơn cả chết, bà không ngờ rằng con gái của mình còn cứng rắn hơn cả cha nó. Đột nhiên, bà lấy ra một vật nói: “Bảo Châu, mẹ có thứ này cho con!”.

Bảo Châu chợt thấy ánh đỏ lóe lên, trong tay Vương phi là một thanh đoản kiếm sáng ngời, máu của Đa Thích vẫn còn trên lưỡi kiếm, Dịch Lan Châu kêu lên: “Đây là thanh bảo kiếm của cha!”.

Vương phi nói: “Đúng, là kiếm của ông ấy. Lần đầu tiên mẹ gặp ông ấy, ông ấy bị bão cát sa mạc quật ngã, ngất ngoài trại của mẹ. Vì thế mẹ đã cứu ông ấy. Khi con hành thích ở núi Ngũ Đài, mẹ thấy con đâm thanh kiếm này vào trong kiệu thì biết ngay con là con của mẹ”.

Thanh kiếm này là một chứng nhân, bao nỗi hợp tan buồn tủi, sinh tử tồn vong của gia đình Dịch Lan Châu đều có liên quan đến nó. Nó đi theo Dương Vân Thông và Nạp Lan Minh Tuệ ở thảo nguyên. Nó bảo vệ cho Dương Vân Thông đến khắc cuối cùng. Lăng Vị Phong cầm nó làm tín vật, đưa Dịch Lan Châu lên Thiên Sơn. Cuối cùng Dịch Lan Châu đã dùng nó để đâm vào ngực của Đa Thích.

Cũng trong ngày ám sát Đa Thích, Dịch Lan Châu vì thấy mẹ nên thanh bảo kiếm rơi xuống đất, khi nàng nhớ lại người thân bao giờ cũng nhớ đến thanh kiếm này. Mà giờ đây mẹ của nàng trao nó cho nàng, nàng thấy thẫn thờ.

Vương phi khẽ nói: “Con hãy giữ thanh kiếm này, có lẽ sẽ có ích cho con. Nếu Lăng đại hiệp lại đến cứu, có thanh kiếm này cũng dễ thoát thân”.

Dịch Lan Châu thương cha mình, bởi vậy cũng rất thương thanh kiếm này. Nhưng sao lúc này nàng chợt thấy chán ghét, không phải chán ghét thanh kiếm này mà chán ghét người mẹ của mình. Bà ta bảo mình giữ lại thanh kiếm chờ bọn Lăng đại hiệp đến cứu, có nghĩa là bà ta không những chẳng chịu đi theo mà cũng chẳng có cách nào giúp. Nàng không mong muốn mẹ cứu mình, nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn mình, nàng thèm khát tình yêu của người mẹ. Nàng cảm thấy nỗi đau khổ mười tám năm qua đủ để đổi lấy tất cả tình yêu của người mẹ. Yêu cầu quá cao, thất vọng càng dễ. Đó là tâm trạng rất phức tạp nhưng nàng không hề biết. Khi mẹ nàng nói như thế, trong lòng nàng đã có một quyết định.

Dịch Lan Châu kêu lên: “Tôi không cần thanh kiếm này, mỗi người chúng tôi đều có một thanh đoản kiếm, thanh đoản kiếm khiến người Mãn Châu phải run sợ. Bà hãy giữ lại cho bà thanh kiếm này, bà thấy nó sẽ càng nhớ đến cha”. Dịch Lan Châu ôm đầu, không màng đến mẹ của mình nữa!

Tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên, có người thúc giục: “Bối lạc hỏi Vương phi, Hoàng đế cũng sai người đến thăm, Vương phi thẩm vấn xong chưa?” Ngạc vương phi vâng một tiếng, lấy ra một mảnh khăn sạch sẽ, lau nước mắt cho con gái. Khi bà đứng dậy, mảnh khăn rơi xuống đất.

“Bảo Châu, con hãy tự bảo trọng”. Vương phi nói: “Con có hiểu không?”.

Trong khoảnh khắc này, trái tim của Dịch Lan Châu tựa như bị muôn ngàn lưỡi đao đâm vào!

Ánh đèn dần dần mờ đi, sáp của cây nến rơi xuống đất kết thành một bức vẽ không qui tắc. Vương phi ngừng khóc, cuối cùng nhìn lại Dịch Lan Châu, bà ta thẫn thờ xoay người bước ra ngoài cửa.

“Con đã hiểu!” Dịch Lan Châu dịu dàng nói: “Mẹ, đó không phải là lỗi của mẹ!” nhưng nàng nói quá nhỏ nên Vương phi chẳng nghe gì cả.

Nến đã cháy hết, ánh đèn cũng tắt phụt, ngay lúc này, Vương phi đã bước ra đến cửa, trong thiên lao chỉ còn lại bóng tối! Dịch Lan Châu ngồi bật dậy, kêu lên: “Mẹ! Chúng ta tha thứ cho nhau! Mẹ, hãy trở lại, trở lại đây!”.

Cánh cửa nhà lao đã đóng sầm lại. Mẹ nàng sẽ không trở lại nữa! Dịch Lan Châu ngơ ngác nhìn xung quanh, trong bóng tối tựa như có hàng ngàn móng vuốt chụp lấy nàng, nàng kêu thét lên ngã xuống đất, trong lòng đã hiểu, tất cả đã xong!

“Tất cả đã xong!” Vương phi kêu lên, lúc này bà đã trở về nhà, đi quanh quẩn trong phòng, kêu lên tiếng kêu tuyệt vọng.

Trên tường có treo bức tranh của Đa Thích, đôi mắt Đa Thích tựa như đang nhìn chằm chằm vào bà, bà rút thanh đoản kiếm, hình bóng của Dương Vân Thông hiện ra trong ánh kiếm, cũng nhìn chằm chằm vào bà. Bà kêu thét lên ôm lấy mặt. Trong bóng tối, bóng dáng của con gái bà lại xuất hiện, tựa như đang nhìn bà đăm đăm!

Bà buông hai tay, chậm rãi giơ thanh đoản kiếm lên.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, ả thị nữ bên ngoài vào báo: “Nạp Lan công tử xin gặp!”.

“Là nó? Sao lúc này nó lại đến gặp mình?” Nạp Lan Dung Nhược là người cháu Vương phi yêu thương nhất, cũng là người duy nhất mà bà có thể trò chuyện. Bà vốn không muốn gặp bất cứ ai, nhưng Nạp Lan Dung Nhược là ngoại lệ, bà chép miệng nói: “Thôi được, cứ gặp nó một lần!” bà mở cửa phòng, Nạp Lan Dung Nhược chậm rãi bước lên lầu, tên thư đồng của chàng chờ ở bên dưới.

Nạp Lan Dung Nhược ngồi đối diện với Vương phi, đôi bên đều thất kinh. Nạp Lan Dung Nhược thất kinh là vì cô cô của chàng vốn là mỹ nhân đẹp nhất trong tộc, nhưng giờ đây tựa như già đến mấy mươi tuổi, hai mắt sưng húp, rõ ràng đã chảy rất nhiều nước mắt! Vương phi thất kinh là, người cháu tài ba của bà tựa như đã mất đi phong độ tiêu sái, sắc mặt tái nhợt, khi cầm chén trà mà tay cũng rung rung.

“Dung Nhược, có chuyện gì thế?” Vương phi hỏi.

“Tam muội muội đã chết!” Nạp Lan Dung Nhược đột nhiên đứng bật dậy, nước trà sánh xuống đất, nói tin xấu ấy với giọng kích động.

“Tam công chúa đã chết?” Vương phi thẫn thờ hỏi lại một câu, nhìn ra bên ngoài với ánh mắt ngây dại. Tin này thật quá bất ngờ, nhưng lúc này cõi lòng bà đã nặng nề, thêm một chút nữa cũng chẳng sao.

“Tam muội muội tự sát”. Nạp Lan Dung Nhược khẽ nói.

“Là tự sát?” Vương phi hỏi lại bằng giọng rung rung: “Tại sao lại thế?”.

“Không phải là tự nguyện tự sát”. Nạp Lan Dung Nhược nói: “Là bị Hoàng thượng bức tử! Con đoán, chuyện này có liên quan đến nữ phi tặc!” khi chàng chàng đến nữ phi tặc, Vương phi kêu thét lên, Nạp Lan Dung Nhược ngạc nhiên nhìn bà, tiếp tục nói: “Cô cô không biết sao? Khi cộ cô vào cung gặp Hoàng thượng, trong cung đã bị một nữ hiệp đến gây náo loạn, bọn thị vệ thân tín của Hoàng thượng cũng bị giết chết. Lại còn hai người bị độc sa đánh ngất, cứu không kịp sau đó thì cũng chết”.

Vương phi hiểu ra, nữ hiệp ấy chắc chắn là cung nga theo mình ra khỏi cung, bà rất lấy làm lạ, tại sao Nạp Lan Dung Nhược gọi nàng là nữ hiệp, gọi con gái của mình là nữ phi tặc, thế rồi hỏi: “Sao con biết nàng là một nữ hiệp?”.

Nạp Lan Dung Nhược buồn bã nhìn Vương phi, đột nhiên nói với giọng gấp gáp: “Cô cô, cô cháu chúng ta chuyện gì cũng có thể nói cho nhau nghe, con đã dắt nữ hiệp này vào cung, nàng tên gọi Mạo Hoàn Liên, còn là con gái của Đổng Ngạc Phi. Không ngờ con dắt nàng vào cung đã hại tam muội muội! Cô cô, xin thứ cho câu hỏi lỗ mãng của con, nữ phi tặc bị nhốt trong thiên lao có phải là người rất thân của cô cô không?” Vương phi ngồi thừ ra, một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Giờ đây ta không cần giấu con nữa, nó là con gái của ta!”.

Nạp Lan Dung Nhược thở dài: “Con đã đoán được điều đó! Cô cô, chúng ta sinh trong hoàng gia đúng là một tội nghiệt! Cái chết của tam muội muội cũng là một tội nghiệt!”.

Nạp Lan vương phi lẩm bẩm: “Oan nghiệt? Oan nghiệt?”.

Nạp Lan Dung Nhược tránh ánh mắt của cô cô mình, nói: “Đúng thế, oan nghiệt. Nữ phi tặc ấy, không, nàng không phải là nữ phi tặc mà là con gái của cô cô, biểu muội của con. Ý trung nhân của biểu muội là Trương Hoa Chiêu muốn cứu biểu muội ra. Mà tam muội muội lại yêu ý trung nhân của biểu muội!”.

Lần đầu tiên Vương phi mới nghe nói đến chuyện này, tuy bà cảm thấy mình đã đi đến đoạn cuối của cuộc đời, nhưng vẫn mong muốn được biết chuyện của con mình, bà chợt phấn chấn, nói: “Sao con biết chuyện này?”

Nạp Lan Dung Nhược khẽ thở dài, nói: “Cô cô không cần phải hỏi, trong chốc lát cũng nói không hết. Trước tiên con sẽ cho cô cố biết tam muội muội đã chết thế nào. Sau khi Mạo Hoàn Liên cô nương đại náo hoàng cung, Hoàng thượng mất Chu quả kim phù. Người nào không thể nào đánh cắp được kim phù này, Hoàng thượng chợt nhớ lại Mạo Hoàn Liên cô nương đã cải trang thành cung nga theo người ra khỏi cung. Tam muội muội từng nắm tay nàng nói mấy câu rất thân mật, thế là nổi lòng nghi ngờ bảo thái giám truyền nàng đến hỏi. Tam muội muội nói với tên thái giám ‘Các ngươi hãy đợi một lát, ta thay xiêm y rồi sẽ ra ngay’. Không ngờ nàng đã tự sát trong tẩm cung”.

Vương phi nói: “Ồ, té ra Chu quả kim phù là do Công chúa đánh cắp!”.

Nạp Lan Dung Nhược nói: “Đúng thế, nàng đã hy sinh bản thân vì người mình yêu”.

Vương phi ứa nước mắt cúi đầu, đấm ngực nói: “Tam công chúa tuy ở chốn thâm cung nhưng lòng dạ đầy nghĩa khí, còn tốt hơn ta gấp hàng trăm ngàn lần!”.

Nạp Lan Dung Nhược vẫn đứng đấy, buồn bã nói: “Con cùng đọc sách với Hoàng thượng ở Nam thư phòng, thái giám vào báo Hoàng thượng đã biến sắc, hừ một tiếng rồi cười lạnh nói: ‘Đáng kiếp!’ Con nghe mà ngất đi, muốn khóc cũng không được! Hoàng thượng chợt nói: ‘Khanh có biết ả nha đầu này cấu kết với ai bên ngoài không?’ con thẫn thờ, trong lòng đau đớn, lại không nói ra lời, chỉ lắc đầu. Hoàng thượng nói: ‘Ả nha đầu này thật lớn gan, đánh cắp Chu quả kim phù của ta, ta biết ả muốn làm Thái Bình công chúa!’ Thái Bình công chúa là con gái của nữ Hoàng đế Võ Tắc Thiên thời Đường, đã từng cấu kết với ngoại thần, toan đoạt quyền bính của hoàng huynh. Hoàng thượng nhắc đến chuyện của Thái Bình công chúa, có lẽ tưởng rằng tam muội muội đánh cắp Chu quả kim phù chắc chắn có dã tâm mưu đoạt triều chính, ngài nào biết bên trong có chuyện phức tạp như thế. Những kẻ làm Hoàng đế đều rất đa nghi, đến nỗi trở thành kẻ khó gần. Con mới nói rằng: ‘Tam công chúa xưa này là bằng hữu tốt của thần, thần biết nàng chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, làm sao cấu kết với ngoại thần?’ Hoàng thượng cười nói với con rằng: ‘Dung Nhược, trẫm biết khanh không gạt trẫm!’ rồi ngài trầm ngâm một lúc mới nói tiếp: ‘Cũng đuợc, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết. Khanh hãy ra lệnh không cho bất cứ ai tiết lộ chuyện này, hãy thay ta trông coi việc tẩm liệm cho ả nha đầu’ con đã đến cung Cảnh Dương của tam muội muội, thấy trên bàn của tam muội muội có một bài từ đang viết giở dang”.

Nạp Lan Dung Nhược nhấp một ngụm trà, lại nói: “Hoàng thượng lại hỏi con có biết chuyện có người đã cầm kim phù đi cứu nữ tặc trong thiên lao hay không, con bảo không biết. Hoàng thượng nói: ‘Việc này thật quá ly kỳ, cả người bên cạnh mà cũng không tin cậy nổi. Ta phải điều tra xem sao!’ cô cô, cô cô hãy cẩn thận, nếu để Hoàng thượng biết được thì không hay!”.

Vương phi cười thê lương nói: “Giờ đây ta còn sợ gì nữa? Dung Nhược, con hãy về cung đi, nếu Hoàng thượng hỏi đến ta, con cứ bảo là không biết!” Nạp Lan Dung Nhược nhìn Vương phi, chợt thấy lạnh trong cõi lòng, chàng lau nước mắt nói: “Cô cô, con đi đây!” Vương phi đưa mắt dõi theo bóng dáng chàng, nhưng bà ta chỉ thấy cõi lòng trống rỗng!

Lại nói đêm ấy sau khi đại náo thiên lao, Lăng Vị Phong và Phi Hồng Cân thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy ra khỏi nơi nguy hiểm. Lăng Vị Phong lại mời Phi Hồng Cân đi cùng với chàng, gặp gỡ những người bằng hữu của Dịch Lan Châu. Phi Hồng Cân vẫn lắc đầu, Lăng Vị Phong lại hỏi Phi Hồng Cân đang ở đâu, bà ta cũng không đáp. Lăng Vị Phong bực bội trong lòng, thầm nhủ: “Tôi kính trọng bà là bậc nữ hiệp tiền bối, là bằng hữu của sư huynh tôi, bà lại khó ưa như thế!” Phi Hồng Cân chợt nói: “Lăng Vị Phong, ta không thể cho ngươi biết nơi ở của ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ tìm đến, ta không thể chìu theo!” rồi bà ta lướt người phóng đi. Lăng Vị Phong nghĩ kỹ lại, hình như Phi Hồng Cân có ý bảo chàng chạy theo, lòng thầm nhủ: “Chả lẽ tôi đuôi không kịp bà!” rồi đề khí thi triển khinh công tuyệt đỉnh Bát bộ cản thiền đuổi sát theo sau, Phi Hồng Cân cố ý không biết, vẫn không quay đầu chỉ cắm cúi chạy.

Lăng Vị Phong cứ đuổi mãi mà vẫn cách Phi Hồng Cân khoảng mười trượng, chàng cũng không khỏi thầm khâm phục, nhủ bụng: “Chả trách nào bà ta và đại sư huynh năm xưa được gọi là Tái ngoại kỳ hiệp!” chạy được nửa canh giờ, hai người đã ra đến ngoại ô, Lăng Vị Phong thấy Phi Hồng Cân chạy về phía Tây, đường núi quanh co, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.

Lăng Vị Phong ngừng bước nhìn quanh quất, chỉ thấy núi non trùng điệp, lòng thầm nhủ: “Bà ta dụ mình đến đây để làm gì? Chả lẽ bà ta ở Tây Sơn?” Đang suy nghĩ thì chợt phía bên trên có tiếng cười trong trẻo theo gió đưa xuống, Lăng Vị Phong phóng vọt người lên, chân điểm tay chụp vào vách đá nhanh nhẹn nhưng con sóc, vừa lên đến nơi thì chợt thấy chưởng phong quét tới, bên trên có một đại hán che mặt, hai tay vung chưởng từ trên bổ xuống. Lăng Vị Phong cả giận, chưởng trái đánh ra một chiêu Phong quyển lạc hoa, chưởng phải chém xéo ra, người ấy hơi nghiêng người né tránh, Lăng Vị Phong thất kinh: “Thân pháp của người này thật nhanh” chàng không dám chậm trễ, thế là hạ thấp người trở tay chém lại một chưởng. Người ấy hợp hai chưởng rồi đẩy ra ngoài, đột nhiên chưởng chém chỉ đâm, lướt người tới tấn công nhanh như chớp. Lăng Vị Phong chưa thấy ai nhanh nhẹn như y.

Người ấy liên tục phát ra sáu chiêu quái dị, dù Lăng Vị Phong võ công tinh thâm, chưởng pháp thần diệu nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ. Lăng Vị Phong chẳng nói một lời, trong lòng rất lấy làm lạ vì chiêu số của người ấy rất kỳ quái, nhưng công lực thì kém, chỉ qua mười chiêu thì Lăng Vị Phong đã thấy khuyết điểm của y, thế là chàng thay đổi lối đánh, lúc quyền lúc chưởng đánh ra vù vù tựa như búa lớn bổ xuống núi, chùy sắt đục vào đá, người ấy không dám tiếp đành phải thối lùi. Điều kỳ lạ hơn là, chưởng pháp của người này lúc đầu thì thần diệu vô cùng, nhưng sau hơn mười chiêu thì không đánh lại kẻ địch, sơ hở lộ ra rất nhiều, đúng là đầu hổ đuôi rắn. Lăng Vị Phong cười ha hả, phóng lướt qua đầu y, quay lại chặn đường rút lui của y, toan đánh ngã y. Lúc này hai người đang đứng ở nơi hơi rộng rãi, ánh trăng chiếu xuống, Lăng Vị Phong đánh ra một chưởng chợt thu về, chàng thấy dáng dấp người này rất quen! Đang định quát hỏi thì người ấy đã vái dài xuống đất, cười ha hả rằng: “Lăng đại hiệp, rốt cuộc là võ công của huynh cao hơn!” rồi y lột mạng che mặt ra, Lăng Vị Phong vui mừng đến nỗi kêu lên, người ấy chính là Hàn Chí Bang.

Trong rừng chợt nghe tiếng hú dài, Phi Hồng Cân đột nhiên phóng vọt ra, cười nói: “Lăng đại hiệp, ngươi có giận ta không? Nếu không phải Hàn đại ca nói ngươi là bằng hữu của y, ta đã không dám dụ ngươi đến đây”. Hàn Chí Bang kéo Lăng Vị Phong, nói: “Lăng đại hiệp, còn cả vài bằng hữu đang muốn gặp huynh”. Lăng Vị Phong băng qua khu rừng rậm, trong rừng có một ngôi chùa nho nhỏ, Hàn Chí Bang vỗ ba cái vào cửa chùa, kêu lên: “Bằng hữu đến!” cổng chùa chợt mở bật ra, bên trong có bảy tám Lạt ma và hơn mười người Cáp Tác Khắc. Trong số các Lạt ma, Lăng Vị Phong còn nhận ra một người tên gọi Tông Đạt Hoàn Chân, đó là người ngày trước đã hộ tống Xá lợi tử về Tây Tạng. Trong số những người Cáp Tác Khắc, có một nửa là chiến hữu cũ của chàng, mọi người gặp nhau đều mừng rỡ. Lăng Vị Phong hỏi: “Các người từ muôn dặm xa xôi đến kinh sư làm gì?” Hàn Chí Bang trầm ngâm nói: “Lăng đại hiệp, huynh không phải người ngoài, có nói cũng không sao”. rồi chàng ta đưa mắt nhưng Tông Đạt Hoàn Chân, Tông Đạt Hoàn Chân vội vàng nói: “Lăng đại hiệp đã giúp chúng tôi giữ được Xá lợi tử, chúng tôi suốt đời không quên ơn đức này, Hàn đại hiệp có nói cũng không sao”. Lăng Vị Phong thấy thế thì thầm nhủ: “Chả lẽ họ có chuyện gì cơ mật, mình không nên chen vào thì hơn”. Đang định lên tiếng thì Hàn Chí Bang đã nói: “Không phải chúng tôi giả vờ bí hiểm mà bởi có liên quan đến đại sự của Tây Tạng. Lăng đại hiệp có biết việc Hoạt Phật Đạt Lai phái đặc sứ đến Bắc Kinh không?” Lăng Vị Phong nói: “Ta vừa đến đây được mấy ngày, lại bận việc cứu người nên không để ý. Hàn Chí Bang nói: “Trước khi Ngô Tam Quế dấy binh đã từng liên lạc với Hoạt Phật Đạt Lai, nếu gặp bất lợi thì sẽ nhờ Hoạt Phật cầu hòa. Lần này Đạt Lai sai đặc sứ đến Bắc Kinh là để cầu hòa cho Ngô Tam Quế”. Lăng Vị Phong ồ một tiếng rồi nói: “Việc này ta đã từng nghe Hồng Y lạt ma nói”. Hàn Chí Bang nói: “Hồng Y lạt ma chính là đặc sứ lần này. Ngoại trừ việc cầu hòa cho Ngô Tam Quế, e rằng còn sẽ bàn đến chuyện nội bộ của Tây Tạng”. Lăng Vị Phong không biết việc Hàn Chí Bang sau khi đoạt lại Xá lợi tử đã được Đạt Ma đón vào Tây Tạng, lòng thầm ngạc nhiên: “Không biết tại sao Hàn Chí Bang lại thân thiết với họ đến thế?” Hàn Chí Bang lại nói: “Hồng Y lạt ma dắt gần ba mươi người vào Bắc Kinh. Tông Đạt Hoàn Chân và những người bằng hữu Cáp Tác Khắc cũng theo đến. Nhưng chúng tôi không muốn ở cùng nơi với Hồng Y lạt ma”. Phi Hồng Cân nói: “Sau khi chúng tôi nghe tin ‘nữ tặc’ bị bắt nên mới đến đây”. Lăng Vị Phong nghe thế thì mới biết tại sao lúc đầu Phi Hồng Cân không chịu cho chàng biết nơi ở, có lẽ bà ta không biết mình và bọn Hàn Chí Bang là bằng hữu sống chết có nhau.

Sau khi mọi người đi ngủ, Hàn Chí Bang và Lăng Vị Phong dắt tay dạo bước trong rừng, Hàn Chí Bang chợt hỏi: “Lăng đại hiệp, hai năm trước tôi không từ mà biệt, các người có giận tôi không?” Lăng Vị Phong nói: “Lúc đó chúng tôi thấy rất tiếc nhưng không giận huynh”. Hàn Chí Bang nói: “Lăng đại hiệp, có một việc tôi có lỗi với huynh, tôi đã từng ghen tị với huynh”. Lăng Vị Phong cười nói: “Đó là bởi huynh hiểu lầm, tôi và Lưu cô nương đâu có gì”. Hàn Chí Bang xua tay nói: “Lăng đại hiệp, sau hai năm trui rèn, tôi đã hiểu chuyện hơn trước nhiều. Việc duyên phận không thể nào ép buộc được. Huynh và Lưu cô nương là người tôi kính yêu nhất, nếu thấy hai người đi chung với nhau tôi đã cảm thấy hạnh phúc!” Lăng Vị Phong chợt kêu lên đau khổ: “Hàn đại ca, xin đừng nhắc đến chuyện ấy!”.

Hàn Chí Bang nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên, lúc này mặt trăng đã chìm về phía Tây, trời đã sắp sáng.

Lăng Vị Phong và Hàn Chí Bang quay về nghỉ ngơi, sáng hôm sau thì chẳng thấy Phi Hồng Cân đâu cả. Chàng hỏi Hàn Chí Bang, Hàn Chí Bang cũng chẳng biết, chỉ nói: “Vị nữ hiệp này độc lai độc vãng, võ công cực cao, người lại kỳ quặc, không ai dám hỏi bà. Có lẽ là đã tìm cách cứu thiếu nữ ấy”. Lăng Vị Phong thầm lo nhưng cũng chẳng còn cách nào. Thế rồi mới từ biệt Hàn Chí Bang đang tìm Mạo Hoàn Liên. Hàn Chí Bang nghe nói đám bằng hữu đại náo núi Ngũ Đài ngày trước cũng đến kinh sư thì rất vui. Có điều chàng ta lại dặn Lăng Vị Phong tạm thời không nói tông tích của họ.

Hàn Chí Bang tính không sai, quả nhiên Phi Hồng Cân đã tìm cách cứu Dịch Lan Châu. Sáng sớm bà ta đã lên đỉnh Tây Sơn luyện kiếm pháp một hồi rồi nai nịt cẩn thận xuống núi vào thành. Trong lòng bi phẫn, nỗi bực bội khó tan, bà ta suy đi tính lại cũng chẳng có cách nào cứu Dịch Lan Châu, trong nhất thời chuyện xưa dâng lên trong lòng, chợt nghiến răng nói: “Nạp Lan Minh Tuệ là mẹ của nó, nếu ả không chịu cứu con gái, thì mình liều với ả”. Thế rồi đến chiều tối bà ta một mình vào vương phủ.

Lại nói sau khi Nạp Lan Dung Nhược trở về, Vương phi lòng như đã chết, cứ ngồi đờ đẫn một mình, trước mắt chỉ thấy tối sầm. Một hồi rất lâu sau bà ta mới đứng dậy, rung rung cầm cây đoản kiếm.

“Bảo Châu, đừng trách mẹ! Vân Thông, huynh hãy đợi muội!” Vương phi đột nhiên kêu lên, quay ngược mũi kiếm đâm vào lồng ngực mình, chợt cửa sổ bật ra, một bóng người lướt vào.

“Minh Tuệ, bà làm sao thế?” rồi một đôi tay ôm chắc lấy bà. Vầng trăng mới nhú lên ngọn cây, chiếu ánh sáng vào cửa sổ, cả hai người đàn bà ái hận khó phân này sắc mặt đều tái nhợt!

“Phi Hồng Cân, đừng căm ghét tôi!” Vương phi lẩm bẩm nói, trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu nỗi thù hận đều đã hóa giải, vị nữ hiệp ngang dọc nơi tái ngoại cũng rơi nước mắt!

“Phi Hồng Cân, chúng ta đều là người thân nhất của Dương đại hiệp, chúng ta hãy hòa giải nhau thôi! Tỷ tỷ, tỷ không chê có một người tỷ muội như muội chứ?” Vương phi chợt đỏ mặt, tim đập thình thình, nỗi phấn chấn quá độ trước khi chết khiến máu bà ta tuôn càng nhanh hơn.

“Minh Tuệ, muội muội của ta, chúng ta không phải là kẻ thù, ta nhất định sẽ chăm sóc con gái của muội, ta sẽ liều mạng cứu nó ra!”.

Vương phi đưa ánh mắt cảm kích nhìn Phi Hồng Cân, bà ta thở dài, thều thào nói: “Tỷ tỷ, hãy rút thanh kiếm này ra đưa cho con gái của muội, đó là vật của cha nó!”.

Phi Hồng Cân toàn thân run bần bật, một Phi Hồng Cân kiên cường, lúc này đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong đời! Thanh kiếm này đâm đến tận cán, dù có thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Nếu rút ra thì chết càng nhanh hơn. Nhưng làm sao có thể không rút ra? Bà ta có trách nhiêm đưa thanh kiếm này cho con gái của Dương Vân Thông kia mà!

Phi Hồng Cân hôn Vương phi một cái, khẽ nói bên tai bà: “Muội muội, hãy yên tâm!” rồi bà nhắm mắt rút thanh kiếm ra.

Chính là: Ân oán đã theo tâm huyết tận, sinh tử hết thảy như bèo trôi.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.


/30

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status