Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 31: Thảm liệt nhất chiến

/1109


Bên ngoài Thiên Hỏa động bây giờ đã tập hợp khá nhiều Thiên Kiếm Viện đệ tử, đa phần là đệ tử của Thiên Hỏa động. Bởi vì trận đấu hôm nay có sự góp mặt của Thiên Kiếm Viện nên các đệ tử đều háo hức trông chờ. Ai cũng reo hò vang dậy để trợ uy cho viện mình.

Nhìn vẻ mặt háo hức của đám đệ tử Thiên Kiếm Viện, Lâm Vân Phong cười khì: "Trận này nếu ta thắng, không chừng mỗi tên này cho một cục đá, chôn sống ta mất. Khà khà". Tịnh Nguyệt đại sư và Trương Ngạo Tuyết đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn đến lúc này mà còn có thể cười đùa như vậy, có lẽ bản tính của hắn vô tư lự, không chấp nhất đến những vấn đề phức tạp của thành bại hay danh dự đầy phiền toái.

Lục Vân cười nói: "Yên tâm, nếu sau khi đệ chiến thắng, không còn sức chống đỡ mấy viên đá đó thì còn huynh ở đây. Không cần lo lắng gì cả, chỉ cần cố gắng đấu cho thật tốt vào. Huynh sẵn sàng đứng đây đỡ đá giùm cho đệ". Nói xong Lục Vân vỗ vai hắn và nhìn hắn với một ánh mắt trìu mến thật thân thiết.

Đi đến vòng ngoài của đấu trường, hàng ghế bốn người của phía Dịch Viện trông thật vắng vẻ so với phía bên dãy ghế và đám người đông đúc của Thiên Kiếm Viện. Người giám định trận đấu này không ai khác chính là Liễu Tinh Hồn. Còn người tên là Triển Ngọc tham gia đấu với Vân Phong hôm nay lại là đệ tử của lão, thật là oan gia đụng độ! Chính vì thế mà hàng trăm cặp mắt của Thiên Kiếm Viện đệ tử ai nấy đều liếc nhìn Dịch Viện một cách thiếu thiện ý, chứng tỏ chuyện hôm qua vẫn chưa nguôi ngoai.

Ngước nhìn sắc trời, thời gian chuẩn bị sắp hết, Lục Vân khẽ nói: "Cẩn thận đấy, kẻ tên là Triển Ngọc này khá lợi hại, không dễ đối phó đâu". Vân Phong trầm giọng nói: "Đệ biết, huynh yên tâm, có gì đánh không lại thì đệ trốn thôi". Nói xong hắn cười khì khì rồi xoay người đi thẳng ra ngoài đấu trường.

Phía bên đối diện, một đệ tử trẻ tuổi đồng thời bước ra, chắc hẳn là Triển Ngọc. Nhìn kỹ thì Triển Ngọc cũng là một thanh niên tuấn mỹ bất phàm, anh khí hừng hực. Chỉ tiếc là đuôi mắt hơi chếch, tướng mạo ngạo mạn, khiến cho người khác có cảm giác bị miệt thị. Y khoác trên người y phục màu xanh, tay cầm trường kiếm, lặng lẽ nhìn thẳng vào Vân Phong. Vân Phong cũng nhìn lại vào mắt y, thể hiện vài nét cảnh giác.

Đôi mắt của Triển Ngọc phảng phất một ánh nhìn xỏ xiên, trầm giọng nói: "Thiên Kiếm Viện Triển Ngọc. Nghe nói ngươi chính là Lâm Vân Phong, kẻ hôm qua đã đánh bại Mộc Hoa? Hôm nay ta phải lĩnh giáo tuyệt học của ngươi một phen để xem có gì hay ho không, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng".

Thần sắc của Vân Phong trở nên nghiêm trọng, nói lại ngay: "Không sai, ta chính là Lâm Vân Phong. Ta cũng nghe nói ngươi chính là đệ nhị cao thủ trong Thiên Kiếm Viện trong kỳ luận võ này. Vân Phong đây thật muốn được chỉ giáo... không biết Triển Ngọc cao thủ có khiến ta thất vọng không?". Ngữ khí và cách đối đáp của Vân Phong hoàn toàn đánh bật được những lời nói móc nói méo của Triển Ngọc. Hả dạ!

Sắc mặt của Triển Ngọc chùn xuống, lạnh lùng nói: "Rồi ngươi sẽ thấy, tới lúc đó thì đừng có van xin gì ta. Bắt đầu đi, tới giờ rồi". Dứt lời, bao kiếm cắm phập xuống đất, một thanh trường kiếm bừng sáng thanh quang, cùng với tiếng long ngâm đầy khí thế, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Triển Ngọc. Thanh trường kiếm xanh lục rực rỡ ánh hào quang đó không ngừng xoay chuyển theo nhịp, một đạo thanh quang phóng ra từ thanh kiếm, phủ lấy cơ thể của y. Xung quanh, vô số Thiên Kiếm Viện đệ tử hò reo tên của Triển Ngọc để cổ vũ, đồng thời áp đảo tinh thần đối phương.

Tay phải của Vân Phong khẽ động, Trảm Phong kiếm phát ngay một tiếng kiếm ngân trong ngần, rực sáng vầng ngân quang rồi phóng thẳng lên giữa không. Tay phải ra dấu xuất phép, bao kiếm dựng thẳng rồi rơi ngay kế bên Lục Vân. Lúc này, thanh Trảm Phong kiếm đã dừng lại trên đỉnh đầu của Vân Phong, xoay chuyển thần tốc, xung quanh hình thành một vòng quang ánh bạc, bảo vệ Vân Phong bên trong.

Trong đấu trường, một trận đại chiến sắp diễn ra. Ở phía ngoài, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người, ai nấy đều ra sức cổ vũ và cầu chúc thắng lợi cho phe mình. Tịnh Nguyệt Đại sư nhìn sang Ngạo Tuyết và Lục Vân, khẽ lắc đầu thở dài. Trong lòng Lục Vân cũng có một cảm giác khó tả đang đè nặng, chàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng tu vi cường mãnh của Triển Ngọc, mạnh hơn gấp nhiều lần so với Vân Phong. Trận đấu này đối với Vân Phong mà nói, là trận chỉ có thể đánh bằng niềm tin.

Thanh quang chói lòa, ngân quang rực rỡ, trận đại chiến đã bắt đầu. Triển Ngọc cười lạnh nhạt, thân người đột nhiên xuất hiện ngay cánh trái của Vân Phong, cách đó ba thước để xuất đòn đột kích. Trường kiếm vừa phất, vô số kiếm ảnh ảo hóa dày đặc trên không. Thanh trường kiếm chớp nhoáng, khuấy động khí lưu xung quanh tạo nên những thanh âm đinh tai nhức óc, kinh hồn khiếp vía. Thanh quang bùng phát, như một quầng hỏa diệm bao trùm lấy Vân Phong. Y vừa xuất chiêu đã muốn ra đòn vật ngã khí thế của Vân Phong.

Nhìn thấy thân ảnh của Triển Ngọc đột nhiên xuất hiện cạnh kề, Vân Phong không một chút nao núng. Biết rõ Thiên Kiếm Viện có chiêu dịch chuyển nên hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Vân Phong lập tức di chuyển sang ngang ba thước, cùng lúc thanh trường kiếm trên tay bùng phát cuồn cuộn hàn khí lấp lánh ngân quang, tạo thành hình dạng của một đóa hoa nở rộ, không ngừng bung nở ngay trước cơ thể của Vân Phong. Những đóa hoa màu bạc tuyệt mỹ đó liên tục xuất hiện với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy để tạo thành lớp phòng ngự, chống lại đòn tấn công vũ bão của Triển Ngọc. Tiếng va chạm leng keng, xèn xẹt phát ra cực chói tai nhưng vẫn bị thanh âm kỳ dị của Triển Ngọc lấn át. Xung quanh hai người, tia lửa và khí quang quyện hòa trong vô số ảnh quang kỳ ảo, tạo nên một khung cảnh lúc mờ lúc tỏ, huyền hoặc bất định.

Cơ thể của Vân Phong mượn sức công kích của trường kiếm, đột nhiên vụt xa ba trượng, thay đổi phương hướng với Triển Ngọc. Lặng lẽ nhìn nhau, trên gương mặt của Vân Phong đã lộ vài nét căng thẳng. Trong hiệp đấu đầu tiên, tuy kết quả ngang bằng nhưng nỗi sợ hãi trong thâm tâm của Vân Phong rõ ràng là đã xuất hiện. Chỉ mới một chiêu giao đấu, Vân Phong đã có thể cảm nhận sự cách biệt giữa tu vi của hai người. Bởi vì chiêu vừa rồi, Vân Phong phải vận đến tám phần công lực, trong khi đó, với vẻ mặt bình thản của Triển Ngọc, rõ ràng y chỉ sử dụng nhiều nhất bảy phần công lực mà thôi.

Triển Ngọc hất mắt nhìn Vân Phong, thần thái sung mãn. Vân Phong nhìn thấy thái độ khinh người của y, không chịu được mà phất ngay một đường kiếm, phi người phóng tới. Giữa khoảng không, tay phải của Vân Phong liên tục chớp động bảy mươi chín lần, một trăm bốn mươi tám đường kiếm lập tức tụ thành một mạng lưới kiếm khí chi chít, rực sáng ngân quang, trùm xuống Triển Ngọc. Y chỉ cười nhạt, ngửa tay phất kiếm, tay phải xoáy lại. Chỉ thấy thanh kiếm thoát khỏi tay, xoay chuyển thần tốc ngay trước lòng bàn tay mà không rơi xuống, vô cùng kỳ diệu. Cùng lúc, một nguồn khí thế cường đại tản ra từ bàn tay phải, lan rộng và chèn ép bầu không khí trong cả đấu trường.

Khi kiếm ảnh của Vân Phong đến thật gần, Triển Ngọc cười ngạo nghễ, tay phải đột nhiên giơ cao, thanh trường kiếm triệu hồi ngay một nguồn lực cuồng dã, phóng thẳng đến lưới kiếm của Vân Phong. Một tiếng nổ rầm trời vang lên, ngay sau đó là cát bụi mù mịt, vô số đất đá văng vèo vèo ra tứ phía một cách kinh hoàng, khiến cho những người đứng xem phải hãi hùng.

Trong khói bụi nghi ngút, hai bóng ảnh phóng ra hai hướng khác nhau, cách nhau hai trượng, nhìn chằm chằm vào đối phương. Triển Ngọc thần sắc thản nhiên, liếc nhìn Vân Phong đang trong bộ dạng... hơi bị thảm hại, ánh mắt đầy ý nghĩ sâu xa. Vân Phong lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của Triển Ngọc với mái tóc hơi rối, y phục bị xé rách vài chỗ, sắc mặt căng thẳng.

Triển Ngọc cười mỉa mai: "Ta cứ tưởng ngươi lợi hại thế nào, hóa ra chỉ có vậy". Thần sắc của Vân Phong khẽ thay đổi, trong lòng vô cùng tức giận khi nghe những lời nói khiêu khích của y, không chịu thua thiệt, Vân Phong nói ngay: "Ta đúng là chỉ có bao nhiêu đó bản lãnh, nhưng chỉ với chút tài mọn này mà hôm qua ta vẫn thắng được đệ tử Thiên Kiếm Viện của ngươi đấy thôi. Không biết là đệ tử của quý viện thì có tài cán hơn thế nào". Vân Phong có một ưu điểm là cái miệng cãi tuyệt vời, đố ai nói lại hắn.

Triển Ngọc hơi tái mặt, lạnh lùng nói: "Rồi ngươi sẽ biết ngay Thiên Kiếm Viện ta cao minh ở điểm nào. Tiếp chiêu!". Một đạo lưu quang đột nhiên giãn dài ra giữa đấu trường, cảnh tượng kỳ dị vô cùng. Chỉ thấy cơ thể của y như được kéo dài, chỉ trong chốc lát đã giãn đến hơn bốn trượng. Một đạo tàn ảnh ẩn hiện giữa không, trong tiếng hét rầm vang của mọi người, đột nhiên hiển hiện ngay trước Vân Phong.

Vân Phong tái mặt, không ngờ tốc độ kinh hồn đến vậy, đến nỗi chỉ để lại một tàn ảnh duy nhất tại không trung. Ngay trong giây phút nguy cấp, Vân Phong không suy nghĩ nhiều nữa mà cơ thể lập tức toàn lực xoay chuyển. Cùng lúc thanh Trảm Phong kiếm bùng phát ra một luồng kiếm khí cường đại, cứ theo mỗi vòng xoay chuyển thì phóng ra hai mươi bảy đường kiếm quang. Hàng trăm đường kiếm ảnh trong phút chốc tụ lại tạo thành một cột kiếm, liên tiếp phóng ra các đường công kích hiểm hóc, vừa công vừa thủ.

Tốc độ, sức mạnh, cả hai đều được kết hợp, chớp mắt đã bùng phát ra uy lực kinh người. Lần thứ hai giao chiến, cả hai lại tiếp tục sử dụng phương thức đối đầu trực tiếp. Lại một tiếng nổ lớn, cơ thể của Vân Phong bị đẩy lùi hơn một trượng, rơi xuống đất và liên tục thoái lui năm bước. Chưa kịp đứng vững, Triển Ngọc lại một lần xuất hiện ngay trước mặt. Thanh quang ngời tỏ, kiếm khí tỏa rộng, gầm thét với tiếng rít quái dị kinh hoàng cùng với uy lực vô biên, phút chốc đã bao trùm lấy Vân Phong. Chiêu kiếm của Triển Ngọc nhanh như sấm chớp, mỗi đường kiếm đều ẩn tàng một khí thế hùng hổ, uy lực hung mãnh. Mặt đất đã bị kiếm khí của Triển Ngọc đánh cho tan tác, khói bụi phủ mờ.

Phía bên khán đài, ba người của Dịch Viện bất giác thét lên một tiếng kinh hãi khi nhìn thấy Vân Phong rơi vào hiểm cảnh. Mọi người đều vô cùng lo lắng. Lục Vân nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh và nham hiểm của Triển Ngọc là biết ngay tên này vẫn căm hận chuyện hôm qua, muốn mượn cơ hội này để đánh trọng thương Vân Phong, xem như báo thù. Ánh mắt khoái chí của Liễu Tinh Hồn, Lục Vân cũng đã nhìn thấy, khiến cho chàng cảm thấy khá tức giận.

Chàng không thể ngờ rằng Thiên Kiếm Viện là phía chủ nhà mà lại đối đãi với đệ tử viện khác bằng một thái độ địch thị như vậy. Chủ nhà như thế này mà nói ra thì quả là điều sỉ nhục đối với giới chân tu. Trong chân tu giới, tỉ võ để làm gì? Chẳng phải để nhắc nhở mọi người ghi nhớ phải khắc khổ tu luyện, cùng nhau đề cao tu vi của bản thân để cống hiến cho nhân gian sao? Tại sao lại trở thành một trận tỉ thí phân bì thắng thua mà ra đòn hiểm ác như vậy?

Sắc mặt của Vân Phong hớt hãi, trong lòng ám hận Triển Ngọc đã hạ độc thủ. Nguy cơ trước mắt, Vân Phong lập tức khấu pháp quyết ngay trước ngực, niệm: "Càn khôn vô cực, âm dương tá pháp, ẩn". Dứt lời, cơ thể của hắn biến mất tức thì rồi bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng của Triển Ngọc, trường kiếm xoáy ngay vào lưng của y.

Ngay lúc Vân Phong mất tích, Triển Ngọc đã cảm giác được. Cao thủ xuất chiêu, bao giờ cũng sử dụng chân khí để xác định vị trí của đối phương, chỉ cần có chút động đậy là có thể phát hiện được ngay. Từ lời kể của sư phụ hôm qua, Triển Ngọc đã nắm rõ những chiêu thức mà Vân Phong sử dụng, cho nên luôn đề cao cảnh giác. Vừa biết Vân Phong ở sau lưng, Triển Ngọc nở ngay một nụ cười hiểm ác.

"Trấn Thiên Quyết". Triển Ngọc đột nhiên thét lên ba chữ này. Chỉ thấy cơ thể của y phân ra thành năm, năm Triển Ngọc y hệt nhau xuất hiện trên đấu trường. Một người ở trên, bốn người ở bốn hướng, bao vây lấy Vân Phong bên trong một vòng quang sắc sảo. Thanh kiếm của y tiếp tục vang lên những thanh âm gào rú, vô số kiếm ảnh tung hoành ngang dọc, từ năm hướng đồng thời phát ra những vầng sáng khác nhau nhưng chủ yếu vẫn là màu xanh lá cây. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy năm tên Triển Ngọc cùng lúc phát động công kích, năm luồng kiếm ảnh khác màu cùng tạo thành một không gian dày đặc, giam giữ lấy Vân Phong.

Vân Phong bắt đầu kinh hãi, không ngờ Triển Ngọc lại nắm được chiêu thức đột kích của mình. Khi nhìn thấy năm Triển Ngọc cùng lúc công kích, hắn đã cảm nhận được khí lưu xung quanh không ngừng chèn ép, tạo thành một không gian kính, nhốt mình bên trong. Nhìn thấy tình thế ngặt nghèo, Vân Phong quyết tâm, liều. Trảm Phong kiếm bừng sáng, tuyệt học của Dịch Viện, Trảm Yêu Diệt Ma kiếm được thi triển, phút chốc phất ra hơn trăm đường kiếm, tạo thành vầng ngân quang chói lòa, bảo vệ lấy bản thân.

Kiếm quang xoay chuyển, hai loại quang sắc khác nhau, giao chiến kịch liệt giữa tiếng nổ gầm thét liên miên. Vô số quang ảnh chiếu rọi xung quanh, phát ra những thể khí phát sáng, chớp nháy sắc màu mê người. Tay phải của Vân Phong không ngừng chuyển động, thanh trường kiếm của hắn và thanh kiếm của Triển Ngọc đã loang choang đụng độ hơn trăm lần. Sức mạnh kinh hồn của Triển Ngọc khiến cho khuôn mặt Vân Phong xuống sắc thấy rõ, khóe miệng vương máu. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn kiên định, cắn chặt răng, tay phải điên cuồng tiếp lấy đòn công kích bá đạo của Triển Ngọc.

Ngân quang nhạt dần, thanh quang chiếm thế, khi đợt công kích đến hồi cuối, chỉ thấy một bóng người văng ra. Triển Ngọc cười hừ một tiếng, tĩnh lập giữa không ngắm nhìn Vân Phong trong bộ dạng rã rời. Y không truy sát nữa mà chỉ nhìn với ánh mắt khinh khi, xem thường, trong mắt y, Vân Phong chỉ là một hạt bụi nhỏ không đáng phí sức.

Cơ thể của Vân Phong nhào lộn vài vòng giữa không, những giọt máu tươi vung vãi, tạo thành những đóa huyết hoa nhàn nhạt. Vừa chạm đất, cơ thể của hắn lập tức liên tục thoái lui, run lên dữ dội. Đất cát nơi Vân Phong đứng bắt đầu được nhuộm đỏ bởi máu của hắn. Gương mặt trắng bệch, đôi môi cắn chặt, Vân Phong trừng mắt nhìn Triển Ngọc, đề cao cảnh giác. Khẽ nhìn Lục Vân từ xa, ánh mắt của hắn thể hiện đôi nét ưu thương, nhưng rồi lập tức mạnh mẽ trở lại, không chịu khuất phục.

Triển Ngọc lãnh ngạo nói: "Thiên Kiếm Viện của ta tài cán ở điểm nào, bây giờ ngươi đã biết rồi chứ? Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc cũng chưa rõ lắm đâu, để ta giúp thêm cho". Vừa nghe y nói thế, Ngạo Tuyết và Lục Vân đều biến sắc.

Vân Phong cũng không vừa: "Ta còn đứng được, vẫn còn chưa biết ngươi lợi hại chỗ nào. Ta cũng sẽ cho ngươi thấy, Dịch Viện của ta lợi hại ra sao". Nói xong, bật người phi thẳng đến Triển Ngọc. Đến giữa đường, cơ thể lại biến mất. Lúc này, Vân Phong bắt đầu thực thi chiến lược công kích ẩn thân.

Thần sắc Triển Ngọc hơi ngạc nhiên, lập tức vận tử sắc hào quang bảo vệ lấy mình. Trường kiếm rung lên rần rần, cố gắng tìm hơi kiếm của Vân Phong. Ngân quang vừa chớp, Vân Phong xuất hiện ngay trên đầu của y, một đạo kiếm trụ chói lòa bổ thẳng xuống, chém một nhát mạnh bạo xuống trường kiếm của Triển Ngọc, đẩy hắn xuống đất. Vân Phong cười nhạt, cơ thể lại biến mất, chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo.

Lúc này, lũ đệ tử của Thiên Kiếm Viện đang lớn tiếng chửi rủa Vân Phong chơi trò ném đá sau lưng. Còn Liễu Tinh Hồn thì sầm mặt, ánh mặt không hề có thiện ý. Phía bên kia, Tịnh Nguyệt đại sư tỏ vẻ khá ngạc nhiên mà chăm chú vào trận đấu. Ngạo Tuyết nhìn sang Lục Vân, không nói gì. Nhưng Lục Vân hiểu ánh mắt của nàng, biết rằng Ngạo Tuyết đang ủng hộ Vân Phong.

Trong đấu trường bây giờ là một tình cảnh vô cùng kỳ dị. Chỉ thấy Triển Ngọc hậm hực né tránh khắp nơi, lúc nào cũng đề cao cảnh giác nhưng y phục cũng đã bị rách vài chỗ. Còn thân ảnh của Vân Phong thì thoắt ẩn thoắt hiện, hoàn toàn không nắm rõ được vị trí. Cứ sau mỗi đợt công kích, hắn lại ẩn đi, khiến cho Triển Ngọc rơi vào thế bị động.

Tuy nhiên, không phải dễ dàng gì mà Triển Ngọc lại được xưng tụng là đệ nhị cao thủ của Thiên Kiếm Viện. Chỉ sau vài lần trúng đòn công kích, thủ pháp của y đã linh hoạt hơn nhiều. Mỗi lần Vân Phong muốn tiếp cận, y đều phát giác được và tránh khỏi đòn hiểm.

Thời gian cứ thế trôi qua. Khi Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân cùng Lý Hoành Phi thắng trận trở về, trận đấu của Vân Phong và Triển Ngọc vẫn đang tiếp diễn. Cuối cùng, Triển Ngọc thi triển Thiên Nhãn của Đạo gia. Chỉ thấy toàn thân bừng sáng ánh tím, đôi tay khấu pháp trước ngực, một vết nứt xuất hiện, thiên nhãn thần kỳ từ từ mở ra ngay trên trán. Một đạo thanh quang được phóng ra từ Thiên Nhãn, những nơi được vầng sáng quét qua, mọi thứ đều hiện hình một cách rõ ràng. Dĩ nhiên, Vân Phong cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy Vân Phong, y cười nhạt: "Ngươi chỉ biết chơi trò trốn tìm con nít đó à? Bây giờ xem ta phá giải cái trò đùa nhảm nhí của ngươi như thế nào!". Triển Ngọc đứng giữa không, dang rộng đôi tay, thanh kiếm tự động bay đến đỉnh đầu, xoay chuyển thần tốc. Tứ phía, vô số khí lưu bắt đầu tụ hội, cơ thể biến hóa ra những tia sáng sặc sỡ như những tinh vân huyền ảo, bao phủ lấy y, từ từ ẩn mình. Theo sự tụ hội của khí lưu, cả đấu trường như được cách biệt trong một không gian đặc định. Cơ thể Triển Ngọc bừng sáng ánh quang tím, thanh trường kiếm rực sáng không ngừng dịch chuyển qua lại. Mỗi lần dịch chuyển, khí lưu lại mạnh hơn một phần. Vô số kiếm quang ẩn tàng một khí thế kinh hoàng đang tụ hội dần từ xung quanh, mục tiêu của khối khí đang gào rú đó chính là Vân Phong. Triển Ngọc lúc này đang thi triển Phiên Thiên Quyết, chính là quyết thứ sáu trong Thiên Kiếm cửu quyết, uy lực cường hoành, bá đạo vô cùng, là vô thượng tuyệt học danh chấn chân tu giới của Thiên Kiếm Viện.

Vân Phong cố gắng phá vòng vây nhưng liếp tiếp vài lần đều bị đánh ngược về. Sắc mặt tái đi, hắn biết rằng lần này ngoài liều ra thì không còn cách nào khác. Cơ thể khẽ chao đảo, hắn đã bị trọng thương, công lực đang tụt dần. Khẽ nhìn lên Triển Ngọc, Vân Phong vẫn cắn chặt răng, bất ngờ thi triển "Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết".

Chỉ thấy đôi chân của Vân Phong cách đất ba thước, lặng lẽ đứng tại chỗ. Đôi tay khấu một pháp ấn kỳ lạ trước ngực, miệng niệm phép, một đạo ánh sáng huyền thanh phát ra từ cơ thể của hắn. Khắp nơi, linh khí ẩn tàng từ từ tụ hội, ảo hóa thành vô số phù chú pháp quyết, lượn lờ xung quanh Vân Phong. Những phù chú pháp ấn sặc sỡ này không ngừng xuất hiện, chồng chéo nhau và tạo thành một âm dương bát quái trên đỉnh đầu, liên tục xoay chuyển. Chiêu thức giống y như lần trước, cũng phát ra hai đạo quang một xanh một đỏ, xoay chuyển không ngừng.

Sau đó giơ cao hai cánh tay, đạo âm dương bát quái cùng hai đường ánh sáng chớp nhoáng đầy kình lực nhanh chóng phóng thẳng về phía Triển Ngọc. Cùng lúc, cơ thể của hắn cũng rời khỏi mặt đất theo sức đẩy của đạo bát quái. Giữa khoảng không, vầng tử quang quyện cùng thanh sắc kiếm quang lập tức tạo nên một cú va chạm cực kỳ dữ dội. Hai nguồn pháp quyết bá đạo gặp nhau mặc nhiên hình thành một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số lưu quang tỏa ra xung quanh. Cả đấu trường sáng rực trong giây lát rồi trở lại như ban đầu.

Trong đợt giao đấu này, đến lượt y phục của Triển Ngọc bị Âm Dương nhị khí của "Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết" chấn nát. Sắc mặt của y xuống sắc rõ rệt. Trong bộ dạng thảm hại của mình, y trừng mặt giận dữ liếc nhìn Vân Phong. Còn Vân Phong thì bị sức nổ đánh bật ra, lặng lẽ gục trên bãi đất đang bị nhuộm đỏ dần bởi vết thương trên người không ngừng chảy máu. Mọi người trong Dịch Viện vừa chứng kiến vừa đau lòng vô cùng trước tình cảnh của Vân Phong. Huyền Ngọc chân nhân cảm thấy rất nể phục ý chí kiên định của Vân Phong. Nhưng kết quả của trận đấu này ai cũng có thể biết rõ, Vân Phong không thể có cơ hội chiến thắng, hà tất phải liều mạng như vậy? Lục Vân nhìn Vân Phong, đôi tay nắm chặt, ánh mắt đầy lo lắng. Ngạo Tuyết và Lý Hoành Phi cũng nhìn Vân Phong, thương cảm. Tử Dương chân nhân chỉ khẽ thở dài, không nói một lời nào mà chỉ lắc đầu...

Trong đấu trường, Vân Phong vẫn gắng gượng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Triển Ngọc. Một đạo ánh sáng xanh từ từ xuất hiện xung quanh cơ thể của hắn, chân khí toàn thân bắt đầu hội tụ. Lúc này, Vân Phong không hề muốn từ bỏ, chỉ cần còn một hơi thở, hắn vẫn tiếp tục đánh. Thanh Trảm Phong kiếm tự động bay đến trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoay chuyển.

Triển Ngọc hất mặt nhìn Vân Phong, khinh miệt nói: "Như vậy đi, còn đánh gì nữa? Sao không chịu thua cho rồi? Để khỏi phải mất mặt". Ngữ khí của y như cố tình hạ nhục Vân Phong.

Vân Phong chỉ lạnh lùng nói: "Nếu ta còn đứng được ở đây thì tức là vẫn chưa chấp nhận thua cuộc, ngươi gấp gáp cái gì? Bây giờ hãy tiếp chiêu cuối của ta đây". Dứt lời, ánh mắt của Vân Phong bất chợt nhìn ra xa, ngậm ngùi. Cơ thể của hắn vừa bật lên đã phóng thẳng lên không trung, cố giữ thăng bằng. Đối diện với Triển Ngọc, chỉ thấy y đang cười nhạo một cách đáng ghét, thật khó chịu!

Đôi tay khấu ấn trước ngực, Vân Phong kết ngay một đạo pháp quyết, lập tức một đạo thanh quang bừng sáng, bao trùm lấy cơ thể của hắn. Thanh Trảm Phong kiếm trên đầu xoay chuyển thần tốc, ngân quang chiếu rọi. Ánh mắt sắc lạnh, miệng nhẩm: "Vô cực hỗn độn, thái cực ảo hóa, âm dương lưỡng nghị, thị vi thiên địa. Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, vi ngã hiệu lệnh. Âm dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt!".

Trong lúc này, ai nấy đều tập trung nhìn về phía Vân Phong, bao gồm cả Triển Ngọc. Dưới đó, Lục Vân và Ngạo Tuyết nhìn nhau, không ngờ Vân Phong lại thi triển Âm dương pháp kiếm. Lục Vân khẽ thở dài: "Uy lực có lớn, chỉ e đệ ấy cũng không đủ sức để chống cự đến phút cuối cùng. Nếu như ngay lúc đầu thi triển thì có lẽ còn chút hy vọng".

Huyền Ngọc chân nhân và Liễu Tinh Hồn cùng lúc thốt lên kinh ngạc: "Âm dương pháp quyết, làm sao có thể được? Vân Phong luyện thành pháp quyết này bằng cách nào?".

Triển Ngọc tuy có bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Vân Phong. Đến y cũng không ngờ trong phút cuối, Vân Phong lại có thể thi triển một pháp thuật thần kỳ đến vậy, thật không đơn giản. Ngay lúc Triển Ngọc đang do dự, giữa không, khí lưu bắt đầu chuyển động, không gian bị chèn ép dữ dội bởi một sức ép vô hình. Phía trên đỉnh đầu của Triển Ngọc, đột nhiên xuất hiện một đường sáng nứt toạc giữa không, một thanh hư không chi kiếm rực rỡ sắc xanh và đỏ, từ từ xuất hiện. Khi đường sáng nứt vừa biến mất, thanh âm dương pháp kiếm đó lập tức bùng sang chói lòa, trong giây lát đã biến thành một pháp kiếm khổng lồ, to đến hơn mười trượng. Thân kiếm ẩn hiện vô số phù chú bí ẩn, di chuyển liên tục và tản ra xung quanh theo vầng sáng phát ra từ thanh kiếm. Hai vầng quang xanh đỏ giao thoa như song kiếm hợp bích, vô số linh quang bao trùm lấy Triển Ngọc, bất ngờ công kích cuồng mãnh.

Triển Ngọc tái mặt, cơ thể nhanh chóng dịch chuyển qua lại để tránh những đòn công kích như bão táp, trong tiếng gào thét kinh hãi của đồng môn. Tiếc là y quên mất một điều, Âm dương pháp kiếm là pháp quyết công kích bá đạo nhất trong Âm dương pháp quyết. Lần này Vân Phong liều lĩnh thi triển tứ quyết Tàn, Liệt, Phá, Diệt, là muốn trả mối hận sỉ nhục mình của Triển Ngọc, đâu dễ để y dễ dàng tránh né.

Triển Ngọc sau mười bảy lần liên tiếp né tránh đều bị chân khí chấn lui, y phục tan nát và bắt đầu hoen đỏ. Ngẩng nhìn thanh kiếm thần kỳ trên đỉnh đầu của mình, Triển Ngọc bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Y hoàn toàn không nghĩ rằng Vân Phong lại có thể thi triển được một chiêu thức lợi hại như vậy, tại sao ngay từ đầu hắn không dùng. Thật ra Vân Phong vốn không muốn thi triển vì sợ Huyền Ngọc chân nhân biết được. Nhưng cứ nhiều lần bị Triển Ngọc xài xể, Vân Phong thật sự không thể nhịn nổi mà liều mình xuất chiêu cuối cùng này.

Tại không trung, thanh Âm dương pháp kiếm thần kỳ đó rực sáng những tia xanh đỏ, liên tục kình nhau với thanh trường kiếm của Triển Ngọc. Mỗi lần giao phong, cơ thể của Triển Ngọc đều bị chấn lui vài phân, gương mặt thất sắc dần. Đối diện, gương mặt của Vân Phong cũng không khả quan hơn, cơ thể của hắn đang run lên bần bật, hiển nhiên là đang gắng gượng hết sức và dường như không thể tiếp tục chống chọi được nữa.

Rất nhanh, Triển Ngọc đã bị sức ép đẩy lùi chạm đất. Liễu Tinh Hồn cùng rất nhiều Thiên Kiếm Viện đệ tử sốt ruột đến la thất thanh, không ai dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Đường đường là một đệ nhị cao thủ Thiên Kiếm Viện Triển Ngọc mà lại bị một đệ tử nhãi nhép của Dịch Viện đánh cho trọng thương, yếu thế đến nỗi không thể đánh trả, từng bước đi vào cảnh nguy khốn như vậy, chẳng trách tại sao họ lại thất kinh.

Triển Ngọc vừa sợ vừa giận, miệng không ngừng chửi rủa. Cơ thể vừa tiếp đất, toàn thân của y lóe sáng vầng tử quang, xoay mình phóng ngược lên trên, thét lớn: "Phá Thiên Quyết". Chỉ thấy y hóa thân thành một con tử long, hừng hực khí thế, uy lực cực kỳ lợi hại, cuộn mình trong vòng xoáy chuyển của thanh trường kiếm, phóng thẳng đến thanh Âm dương pháp kiếm trên đỉnh đầu. Trong đấu trường, một đạo tử quang chiếu thẳng lên ba trượng, nhưng vừa lên được độ cao này thì lập tức bị vầng quang xanh đỏ đẩy ngược xuống. Tử quang tiếp tục cuộn lên, bừng sáng, nhưng vẫn không đẩy lui được vầng sáng của Âm dương pháp kiếm.

Hai lần cố gắng, Triển Ngọc đã bị trọng thương, miệng hộc máu. Đồng thời, Vân Phong vốn đã bị trọng thương sau hai lần đấu sức với Triển Ngọc, vết thương càng thêm trầm trọng, cả người hắn run lên, phun ra ngụm máu tươi rồi loạng choạng đứng không vững. Mọi người dưới đó đều chăm chú quan sát trận đấu kịch liệt của hai người, ai nấy đều có những thái độ khác nhau. Hiển nhiên nhóm người của Dịch Viện ai cũng tỏ ra lo lắng cho an nguy của Vân Phong cùng vài phần nuối tiếc.

Triển Ngọc gầm mặt, thanh trường kiếm một lần nữa lại xông lên. Lại một vầng sáng chói lòa như con tử long đang thét gào, cuộn mình điên cuồng dữ dội. Lần thứ ba hai cột quang trụ chạm trán, kình nhau qua lại được một lúc thì vầng tử quang đã đột phá được Âm dương pháp kiếm, phi thẳng lên trời. Cùng lúc, Vân Phong từ trên cao rơi xuống, Âm dương kiếm pháp tiêu biến.

Triển Ngọc vẫn còn giận dữ về việc bị Vân Phong hạ nhục trước mặt toàn thể đồng môn, y xoay người, xuất hiện ngay bên cạnh Vân Phong. Vừa nhìn Vân Phong đang nằm dưới đất, vừa cất giọng cay độc: "Đứng dậy đi, không phải không phục ta sao? Bây giờ lại nằm vạ ở đây à? Đồ vô dụng, cút qua một bên cho nhờ". Dứt lời, hắn một cước đá bay Vân Phong ra ngoài.

Lục Vân nhìn thấy cử chỉ quá đáng của Triển Ngọc, vừa bất ngờ vừa căm phẫn, cơ thể lập tức xuất hiện ngay trong đấu trường, ôm giữ Vân Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triển Ngọc. Cùng lúc, Liễu Tinh Hồn cũng gọi lại, không cho y làm càn. Trước sự giận dữ của Huyền Ngọc chân nhân, lão cố tình lớn tiếng giáo huấn đệ tử của mình để cho ra vẻ.

Phía bên Dịch Viện, ai cũng nhìn Triển Ngọc với vẻ mặt đầy giận dữ. Lục Vân áp tay phải lên đỉnh đầu của Vân Phong, một vầng quang huyền thanh bao trùm lên cơ thể để vận công tạm thời điều hòa nội thương cho hắn. Một lúc sau, Lục Vân nhẹ nhàng thu tay, khẽ nói: "Không sao rồi, đệ thấy thế nào, đỡ hơn chứ?".

Vân Phong lắc đầu ngao ngán, khẽ than: "Lần này về thế nào cũng bị sư phụ rầy la một trận thê thảm, người nhất định sẽ nói ta làm mất mặt Dịch Viện cho coi". Nét âu lo buồn bã thắm đượm trên gương mắt trắng bệch yếu ớt. Sự thất vọng đó tràn trề trong từng câu nói ngắt quãng.

Lục Vân khẽ nói: "Đừng quá để ý, còn có huynh mà. Huynh sẽ đoạt lấy túi càn khôn về cho Dịch Viện, đệ cứ xem và cổ vũ cho huynh nhé". Nói xong, chàng quay sang Triển Ngọc, lạnh lùng: "Ngươi tốt nhất thì đừng có gặp lại ta trên đấu trường". Rồi quay lưng đi.

Triển Ngọc mới bị sư phụ mắng cho một trận, trong lòng đang bức bội, nghe Lục Vân nói thế y quát lại ngay: "Gặp lại ngươi thì sao?".

Lục Vân không quay đầu, chỉ cất một giọng nói sắc lạnh: "Nếu gặp ta, ta sẽ đánh cho ngươi không thể đứng lên nổi nữa". Sau đó đỡ lấy Vân Phong, cùng mọi người trở về động.

Trên đấu trường, Liễu Tinh Hồn trừng mắt nhìn Triển Ngọc, khẽ quát: "Ngươi uống nhầm thuốc điên à? Trước mặt bọn chúng, đã thắng rồi đá người ta là sao? Chuyện này họ mà nói lại với trưởng giáo thì ta biết phải nói thế nào? Thật manh động quá, chẳng có khí khái của một cao thủ gì cả. Còn không mau về vận công liệu thương đi, xéo ngay!".


/1109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status