Lạnh lùng tàn khốc nhìn ba người, Sở Hoài Dương âm trầm nói:
- Muốn tìm cái chết để ta giúp cho, đến đây.
Nói rồi hai tay giơ cao, khí thế kinh thiên toàn thân chớp mắt bộc phát, hệt như cuồng phong bão lớn, ngập tràn cả sơn cốc, khiến cho người ta cảm thấy khó mà thở được.
Cảm nhận được dòng khí càng lúc càng dồn dập, Quy Vô đạo trưởng quát lên:
- Mọi người cẩn thận, dòng khí này đang dần ngưng đọng không gian lân cận, chúng ta phải sớm thoái khỏi.
Sở Hoài Dương nói:
- Không kịp nữa rồi, sức mạnh biển cả, trói buộc vạn vật, chịu chết thôi.
Nói rồi hai tay thu về, sức hút to lớn kéo thân thể cả sáu người, từng bước từng bước rút vào bên trong.
Giãy dụa cực lực, Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong cùng mấy người ra sức phản kháng, nhưng lại càng lúc càng chìm sâu vào, hệt như người không biết bơi chìm xuống biển, cảm giác không được tự nhiên vô cùng.
Phát hiện được cảnh này, Kiếm Vô Trần cười lớn nói:
- Xem đi, giờ chết bọn chúng đến rồi, đợi một lúc nữa sẽ đến các ngươi thôi.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt âm trầm, liếc Phật Thánh Đạo Tiên, thấy ông vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tình huống như vậy còn có người nào có thể ra tay đây?
Trong lúc đang suy tư, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt đột nhiên xuất hiện, mấy người Trần Ngọc Loan còn chưa thấy rõ đã nghe Sở Hoài Dương giận dữ rống lên một tiếng, sau đó dòng khí bị dẫn thoát đi, sáu người bị trói buộc lập tức bay ra.
Biến cố bất ngờ, Kiếm Vô Trần vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Hắn đồng thời ứng phó với công kích ba người, lại chia ra một phần sức lực quan sát tình hình phía bên kia.
Vừa thấy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, hừ giọng nói:
- Thì ra là nó, cũng chống cự không được bao lâu.
Nhìn rõ người mới đến, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Đừng ngông cuồng, Dao Quang không phải dễ đối phó.
Té ra, vào thời khắc nguy hiểm, chính Dao Quang đột nhiên xuất hiện đánh tan không gian khí tỏa của Sở Hoài Dương.
Kiếm Vô Trần khinh bỉ nói:
- Với một tiểu tử miệng còn hôi sữa như nó mà cũng đòi làm đối thủ của Sở Hoài Dương chăng?
Trần Ngọc Loan thở dài trong lòng, miệng lại trả lời:
- Thử qua mới biết được.
Liếc nhìn bốn phía, Dao Quang hét lên:
- Ngươi là người nào, sao dám đến nơi này diệu võ dương oai?
Sở Hoài Dương trừng hắn, giận dữ nói:
- Ngươi là ai, dám đến nơi này kêu to rống lớn?
Trên mặt đất, Quy Vô đạo trưởng nhắc nhở:
- Dao Quang cẩn thận, người này tên là Sở Hoài Dương, đến từ Hải vực, cùng phe với tên Kiếm Vô Trần.
Nghe thế, Dao Quang nói:
- Được, ta biết rồi, người này để cho ta.
Nói rồi hai mắt hơi khép lại, một luồng tinh thần dị lực chớp mắt xông tới đánh trúng vào não của Sở Hoài Dương.
Gầm lên giận dữ, Sở Hoài Dương quát to:
- Tiểu tử đáng ghét, ta phải giết chết ngươi.
Còn chưa dứt lời, Sở Hoài Dương liền lắc mình xông đến, tốc độ rất nhanh khiến người kinh ngạc vô cùng.
Dao Quang ánh mắt lạnh lại, hình bóng chớp mắt đã kéo đi, không những né được một chiêu của Sở Hoài Dương, còn vây lấy lão vào trong, hai tay liên miên phát xuất tiến công không ngừng.
Phát hiện tình hình không ổn, Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Không ngờ tiểu tử này còn có mấy phần bản lãnh.
Dao Quang phản bác:
- Ta có mấy phần bản lãnh, nhưng ngươi lại quá yếu, quả thực không phù hợp.
Sở Hoài Dương cả giận nói:
- Chớ hơn thua miệng lưỡi, có bản lãnh tiếp một chiêu của ta.
Dao Quang vừa thu nhỏ vòng vây, vừa đáp lại:
- Tiếp thì tiếp, ta há có sợ ngươi sao.
Nói rồi hình bóng dừng lại ngay trước mắt Sở Hoài Dương, tay phải đánh ra một chưởng.
Thấy Dao Quang lầm kế, Sở Hoài Dương âm hiểm bật cười, tay phải ngầm hội tụ sức mạnh toàn thân, chầm chậm đưa ra đón đánh.
Hai chưởng vừa chạm, Sở Hoài Dương khóe miệng nhếch cười, cho rằng Dao Quang chắc chắn phải chết.
Nhưng kết quả làm khóe miệng hắn đông cứng, chỉ thấy giữa hai người ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, sau đó tiếng sấm gầm lên giận dữ, sức nổ đáng sợ lập tức hất bắn Sở Hoài Dương.
Trong lòng tức giận, Sở Hoài Dương trừng trừng nhìn vào vùng sương mù, chỉ thấy phía sau sương mù, Dao Quang không chút tổn hao, nhưng khuôn mặt hơi kinh ngạc.
Trên mặt đất, sáu người bị thương vẻ mặt đầy kinh ngạc, bọn họ đều biết rõ bản lãnh của Dao Quang, liều mạng thẳng thắn tuyệt đối không hơn được Sở Hoài Dương, nhưng sự thực lại phủ định tất cả.
Xa xa, Kiếm Vô Trần bất ngờ vô cùng, miệng rống lên giận dữ:
- Không thể nào, sao lại như thế được?
Trần Ngọc Loan cũng rất kinh ngạc, nhưng nàng lại nhạy bén biết được một số chuyện, miệng hừ lạnh nói:
- Bất ngờ đều phát sinh vào lúc tất nhiên. Theo như hiện tại, chuyện này có ý nói ngươi hôm nay phải nằm lại nơi này.
Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ánh mắt quét qua Sở Hoài Dương và Dao Quang, trong lòng ngầm tính toán.
Hiện nay, Dao Quang đã kiềm chế được Sở Hoài Dương, Liễu Tinh Hồn bị bắt, lại thêm bản thân bị thương.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị nằm lại ở đây.
Lúc này không chạy còn chờ đợi gì đây?
Đã có ý bỏ chạy, Kiếm Vô Trần vừa gia tăng tấn công, vừa truyền âm cho Sở Hoài Dương:
- Tình hình không ổn, chúng ta rút lui trước.
Sở Hoài Dương không có ý kiến, lão với trận giao chiến này không chút hứng thú, lúc này bỏ đi chính là hợp với ước muốn.
- Được, ta biết rồi.
Trong lúc trả lời, Sở Hoài Dương đột nhiên phát ra tấn công điên cuồng, ép lùi Dao Quang, hình bóng lắc lên biến mất, chớp mắt đã không thấy hình bóng.
Bên này, Kiếm Vô Trần đồng thời phát động ra chiêu Diệt Thiên quyết, dùng làn kiếm ngập trời ngăn trở ba người tấn công, bản thân thì lợi dụng cơ hội bỏ chạy.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan tuyệt đối không đuổi theo, ngược lại còn thở ra một hơi, cùng với Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đến bên cạnh Dao Quang.
Lúc này, sáu người Quy Vô đạo trưởng đang khích lệ Dao Quang, nhưng nó lại hoàn toàn không cao hứng, ngược lại vẻ mặt đau thương nhìn Phật Thánh Đạo Tiên nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, Đạo Tà tiền bối chết ở Ma Thiên cung của Ma vực rồi.
Phật Thánh Đạo Tiên than nhẹ đáp:
- Đây là kiếp số, ông ta đã định sẵn không cách gì thoát được, con đừng quá khổ sở. Lần này con tu vi đại tăng, vì sao vậy?
Dao Quang cúi đầu nhẹ nhàng, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Chuyện này con đã đáp ứng người khác, không thể nói được.
Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, vỗ vai nó lên tiếng:
- Chuyện bí mật của con thì phải giữ gìn cho tốt. Đi thôi, chúng ta trở về mới nói.
Kéo tay Dao Quang, Phật Thánh Đạo Tiên đi trước tiên.
Nhìn thấy hai sư đồ này, những người khác vẻ mặt khác lạ, nhưng không người nào nói gì, đều trầm ngâm đi theo phía sau, chầm chậm vào phía trong cốc.
---------------------------------------------
Quay về nơi ở tạm, Trần Ngọc Loan vừa mời mọi người ngồi, vừa nói:
- Lần này Dao Quang kịp thời quay về, khiến cho hai người Kiếm Vô Trần khiếp sợ bỏ chạy, đây chính là một công lao to lớn, rất đáng tán dương. Nhưng Đạo Tà tiền bối đã chết, đây cũng là một tổn thất lớn, chúng ta phải ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng chú ý đến an toàn của bản thân.
Dao Quang vẻ mặt đau thương tự trách:
- Đây là do ta không bảo hộ ông ấy cho tốt, lúc đó nếu chúng ta bình tĩnh lại một chút, không vội vàng nóng nảy hẳn ông ấy sẽ không bị chết.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện thế sự khó lường được, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa, ta tin chắc Đạo Tà tiền bối cũng không trách ngươi.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Hôm nay mọi người tề tụ ở đây, chúng ta đừng bàn chuyện đau thương đó nữa, hay là hãy bàn luận một chút xem xử lý Liễu Tinh Hồn thế nào, rồi phải tính toán đến chuyện tiếp theo thế nào đây?
Ân Hồng Tụ nói:
- Liễu Tinh Hồn xuất thân từ Thiên Kiếm viện, biết rõ Kiếm Vô Trần khi sư diệt tổ, lại còn thông đồng với hắn, có thể thấy bọn chúng cùng bè cũng lũ với nhau, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, hẳng phải đem giết ngay.
Văn Bất Danh nói:
- Không sai, người này không tốt lành gì, để lại chỉ thêm họa mà thôi.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Nếu như vậy, chuyện này để Quy Vô đạo trưởng đi làm đi.
Phật Thánh Đạo Tiên nghe vậy quát lên ngăn lại:
- Đừng gấp, người này ẩn chứa nhiều bí mật, hay để Dao Quang đi thẩm vấn qua, sau đó mới ra quyết định.
Mọi người thấy cũng đúng, vì thế liền bảo Dao Quang đi thẩm vấn, mọi người lợi dụng cơ hội trị thương.
Nửa giờ sau, Dao Quang vẻ mặt phẫn nộ quay lại, khiến mọi người phỏng đoán.
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Dao Quang, hỏi được những gì rồi?
Dao Quang đi đến bên cạnh Phật Thánh Đạo Tiên ngồi xuống, giọng nói hận thù đáp:
- Người này bản tính xảo trá, trước mặt ta đã nhiều lời dối trá, ý đồ muốn thoát tội. Ta thấy hắn không muốn nói thật, liền nghiêm hình bức cung, kết quả miệng hắn rất ương ngạnh.
Trần Ngọc Loan cau mày, nhỏ nhẹ hỏi:
- Nói như vậy là không có kết quả rồi?
Dao Quang nói:
- Sau đó, hắn chọc giận ta, ta liền dùng kỳ học của Ma vực – thuật Ảo Mộng Quy Nguyên, tuần xét những ký ức trong não của hắn, kết quả phát hiện, hắn đã từng bị Vu sư của Huyền Phong môn ở Nam Cương thi triển Vu thuật để trở thành nội ứng của Huyền Phong môn. Khi quay lại Hoa Sơn, liền khơi dậy tà niệm của Kiếm Vô Trần với dì Ngạo Tuyết, vì thế khiến cho Lục thúc thúc lầm mưu, dì Thương Nguyệt phải bị chết. Ngoài ra, hắn còn bị Lý Trường Xuân khống chế, cố ý dẫn dụ Kiếm Vô Trần lầm mưu, liền khiến Kiếm Vô Trần hạ chiến thư với liên minh, cuối cùng ngược lại còn tạo nên chuyện giết chết Thiên Kiếm Khách.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy nổi giận nói:
- Đáng ghét Liễu Tinh Hồn. Hắn hại cho Dịch viên ta phải tan thành mảnh nhỏ, lại hại chết sư đệ của ta, hại chết Hoành Phi, hại chết Tất Thiên, ta không thể tha cho hắn.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Hạng gian tà như vậy, gây chia rẻ tàn hại mọi người, nhất định phải bằm thành vạn đoạn.
Ở đây mọi người không có ý kiến, đều đầy thù hận, tán đồng thủ pháp của ông.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, mở miệng nói:
- Nếu đã biết tội trạng của hắn như vậy, hãy giao cho chân nhân tự tay xử trí hắn.
Càn Nguyên chân nhân đứng lên, cảm kích đáp lời:
- Tạ ơn minh chủ đã giúp cho, ta đi giết hắn đây.
Nói rồi bước lớn bỏ đi, toàn thân ngập đầy vẻ cừu hận và đau thương.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Mọi người đều bị thương, hay mọi người hãy tự nghỉ ngơi đi thôi.
Buổi chiều, Thiên Mục Phong về lại liên minh, báo rõ hành tung của Hắc Sát Hổ Vương.
Trần Ngọc Loan triệu tập mọi người, cùng nhau thương thảo. Lúc đó, Văn Bất Danh hỏi:
- Bây giờ Hắc Sát Hổ Vương ở nơi nào, khoảng cách với các cao thủ Yêu vực nhiều ít thế nào?
Thiên Mục Phong đáp:
- Lần cao thủ Yêu vực phân binh thành hai, do Hắc Sát Hổ Vương và Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ thống lĩnh, hai bên một Đông một Tây, hai mặt cách xa nhau. Hiện nay, Hắc Sát Hổ Vương đang ở lân cận Thiên Trụ Sơn, đang trên đường về phía Nam. Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ lại ở trên thượng du Hoàng Hà, nhắm về phía Tây Nam xuất phát.
Văn Bất Danh nói:
- Một Đông một Tây, khoảng cách rất xa, đối với chúng ta rất có lợi, nhưng thực lực Hắc Sát Hổ Vương như thế nào?
Thiên Mục Phong đáp:
- Theo ta thấy được, bên mình Hắc Sát Hổ Vương đại quân yêu ma số lượng hơn một ngàn, lại thêm một số nhân sĩ Tu Chân giới quy phục, số lượng vượt quá một ngàn năm trăm, thực lực vô cùng to lớn.
Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt hơi biến, lo lắng nói:
- Như vậy không ổn, nhân thủ chúng ta không nhiều, một khi giao tranh rất dễ dàng bị diệt toàn quân.
- Muốn tìm cái chết để ta giúp cho, đến đây.
Nói rồi hai tay giơ cao, khí thế kinh thiên toàn thân chớp mắt bộc phát, hệt như cuồng phong bão lớn, ngập tràn cả sơn cốc, khiến cho người ta cảm thấy khó mà thở được.
Cảm nhận được dòng khí càng lúc càng dồn dập, Quy Vô đạo trưởng quát lên:
- Mọi người cẩn thận, dòng khí này đang dần ngưng đọng không gian lân cận, chúng ta phải sớm thoái khỏi.
Sở Hoài Dương nói:
- Không kịp nữa rồi, sức mạnh biển cả, trói buộc vạn vật, chịu chết thôi.
Nói rồi hai tay thu về, sức hút to lớn kéo thân thể cả sáu người, từng bước từng bước rút vào bên trong.
Giãy dụa cực lực, Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong cùng mấy người ra sức phản kháng, nhưng lại càng lúc càng chìm sâu vào, hệt như người không biết bơi chìm xuống biển, cảm giác không được tự nhiên vô cùng.
Phát hiện được cảnh này, Kiếm Vô Trần cười lớn nói:
- Xem đi, giờ chết bọn chúng đến rồi, đợi một lúc nữa sẽ đến các ngươi thôi.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt âm trầm, liếc Phật Thánh Đạo Tiên, thấy ông vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tình huống như vậy còn có người nào có thể ra tay đây?
Trong lúc đang suy tư, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt đột nhiên xuất hiện, mấy người Trần Ngọc Loan còn chưa thấy rõ đã nghe Sở Hoài Dương giận dữ rống lên một tiếng, sau đó dòng khí bị dẫn thoát đi, sáu người bị trói buộc lập tức bay ra.
Biến cố bất ngờ, Kiếm Vô Trần vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Hắn đồng thời ứng phó với công kích ba người, lại chia ra một phần sức lực quan sát tình hình phía bên kia.
Vừa thấy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, hừ giọng nói:
- Thì ra là nó, cũng chống cự không được bao lâu.
Nhìn rõ người mới đến, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Đừng ngông cuồng, Dao Quang không phải dễ đối phó.
Té ra, vào thời khắc nguy hiểm, chính Dao Quang đột nhiên xuất hiện đánh tan không gian khí tỏa của Sở Hoài Dương.
Kiếm Vô Trần khinh bỉ nói:
- Với một tiểu tử miệng còn hôi sữa như nó mà cũng đòi làm đối thủ của Sở Hoài Dương chăng?
Trần Ngọc Loan thở dài trong lòng, miệng lại trả lời:
- Thử qua mới biết được.
Liếc nhìn bốn phía, Dao Quang hét lên:
- Ngươi là người nào, sao dám đến nơi này diệu võ dương oai?
Sở Hoài Dương trừng hắn, giận dữ nói:
- Ngươi là ai, dám đến nơi này kêu to rống lớn?
Trên mặt đất, Quy Vô đạo trưởng nhắc nhở:
- Dao Quang cẩn thận, người này tên là Sở Hoài Dương, đến từ Hải vực, cùng phe với tên Kiếm Vô Trần.
Nghe thế, Dao Quang nói:
- Được, ta biết rồi, người này để cho ta.
Nói rồi hai mắt hơi khép lại, một luồng tinh thần dị lực chớp mắt xông tới đánh trúng vào não của Sở Hoài Dương.
Gầm lên giận dữ, Sở Hoài Dương quát to:
- Tiểu tử đáng ghét, ta phải giết chết ngươi.
Còn chưa dứt lời, Sở Hoài Dương liền lắc mình xông đến, tốc độ rất nhanh khiến người kinh ngạc vô cùng.
Dao Quang ánh mắt lạnh lại, hình bóng chớp mắt đã kéo đi, không những né được một chiêu của Sở Hoài Dương, còn vây lấy lão vào trong, hai tay liên miên phát xuất tiến công không ngừng.
Phát hiện tình hình không ổn, Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Không ngờ tiểu tử này còn có mấy phần bản lãnh.
Dao Quang phản bác:
- Ta có mấy phần bản lãnh, nhưng ngươi lại quá yếu, quả thực không phù hợp.
Sở Hoài Dương cả giận nói:
- Chớ hơn thua miệng lưỡi, có bản lãnh tiếp một chiêu của ta.
Dao Quang vừa thu nhỏ vòng vây, vừa đáp lại:
- Tiếp thì tiếp, ta há có sợ ngươi sao.
Nói rồi hình bóng dừng lại ngay trước mắt Sở Hoài Dương, tay phải đánh ra một chưởng.
Thấy Dao Quang lầm kế, Sở Hoài Dương âm hiểm bật cười, tay phải ngầm hội tụ sức mạnh toàn thân, chầm chậm đưa ra đón đánh.
Hai chưởng vừa chạm, Sở Hoài Dương khóe miệng nhếch cười, cho rằng Dao Quang chắc chắn phải chết.
Nhưng kết quả làm khóe miệng hắn đông cứng, chỉ thấy giữa hai người ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, sau đó tiếng sấm gầm lên giận dữ, sức nổ đáng sợ lập tức hất bắn Sở Hoài Dương.
Trong lòng tức giận, Sở Hoài Dương trừng trừng nhìn vào vùng sương mù, chỉ thấy phía sau sương mù, Dao Quang không chút tổn hao, nhưng khuôn mặt hơi kinh ngạc.
Trên mặt đất, sáu người bị thương vẻ mặt đầy kinh ngạc, bọn họ đều biết rõ bản lãnh của Dao Quang, liều mạng thẳng thắn tuyệt đối không hơn được Sở Hoài Dương, nhưng sự thực lại phủ định tất cả.
Xa xa, Kiếm Vô Trần bất ngờ vô cùng, miệng rống lên giận dữ:
- Không thể nào, sao lại như thế được?
Trần Ngọc Loan cũng rất kinh ngạc, nhưng nàng lại nhạy bén biết được một số chuyện, miệng hừ lạnh nói:
- Bất ngờ đều phát sinh vào lúc tất nhiên. Theo như hiện tại, chuyện này có ý nói ngươi hôm nay phải nằm lại nơi này.
Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ánh mắt quét qua Sở Hoài Dương và Dao Quang, trong lòng ngầm tính toán.
Hiện nay, Dao Quang đã kiềm chế được Sở Hoài Dương, Liễu Tinh Hồn bị bắt, lại thêm bản thân bị thương.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị nằm lại ở đây.
Lúc này không chạy còn chờ đợi gì đây?
Đã có ý bỏ chạy, Kiếm Vô Trần vừa gia tăng tấn công, vừa truyền âm cho Sở Hoài Dương:
- Tình hình không ổn, chúng ta rút lui trước.
Sở Hoài Dương không có ý kiến, lão với trận giao chiến này không chút hứng thú, lúc này bỏ đi chính là hợp với ước muốn.
- Được, ta biết rồi.
Trong lúc trả lời, Sở Hoài Dương đột nhiên phát ra tấn công điên cuồng, ép lùi Dao Quang, hình bóng lắc lên biến mất, chớp mắt đã không thấy hình bóng.
Bên này, Kiếm Vô Trần đồng thời phát động ra chiêu Diệt Thiên quyết, dùng làn kiếm ngập trời ngăn trở ba người tấn công, bản thân thì lợi dụng cơ hội bỏ chạy.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan tuyệt đối không đuổi theo, ngược lại còn thở ra một hơi, cùng với Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh đến bên cạnh Dao Quang.
Lúc này, sáu người Quy Vô đạo trưởng đang khích lệ Dao Quang, nhưng nó lại hoàn toàn không cao hứng, ngược lại vẻ mặt đau thương nhìn Phật Thánh Đạo Tiên nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, Đạo Tà tiền bối chết ở Ma Thiên cung của Ma vực rồi.
Phật Thánh Đạo Tiên than nhẹ đáp:
- Đây là kiếp số, ông ta đã định sẵn không cách gì thoát được, con đừng quá khổ sở. Lần này con tu vi đại tăng, vì sao vậy?
Dao Quang cúi đầu nhẹ nhàng, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Chuyện này con đã đáp ứng người khác, không thể nói được.
Phật Thánh Đạo Tiên thấy vậy, vỗ vai nó lên tiếng:
- Chuyện bí mật của con thì phải giữ gìn cho tốt. Đi thôi, chúng ta trở về mới nói.
Kéo tay Dao Quang, Phật Thánh Đạo Tiên đi trước tiên.
Nhìn thấy hai sư đồ này, những người khác vẻ mặt khác lạ, nhưng không người nào nói gì, đều trầm ngâm đi theo phía sau, chầm chậm vào phía trong cốc.
---------------------------------------------
Quay về nơi ở tạm, Trần Ngọc Loan vừa mời mọi người ngồi, vừa nói:
- Lần này Dao Quang kịp thời quay về, khiến cho hai người Kiếm Vô Trần khiếp sợ bỏ chạy, đây chính là một công lao to lớn, rất đáng tán dương. Nhưng Đạo Tà tiền bối đã chết, đây cũng là một tổn thất lớn, chúng ta phải ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng chú ý đến an toàn của bản thân.
Dao Quang vẻ mặt đau thương tự trách:
- Đây là do ta không bảo hộ ông ấy cho tốt, lúc đó nếu chúng ta bình tĩnh lại một chút, không vội vàng nóng nảy hẳn ông ấy sẽ không bị chết.
Trần Ngọc Loan nói:
- Chuyện thế sự khó lường được, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa, ta tin chắc Đạo Tà tiền bối cũng không trách ngươi.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Hôm nay mọi người tề tụ ở đây, chúng ta đừng bàn chuyện đau thương đó nữa, hay là hãy bàn luận một chút xem xử lý Liễu Tinh Hồn thế nào, rồi phải tính toán đến chuyện tiếp theo thế nào đây?
Ân Hồng Tụ nói:
- Liễu Tinh Hồn xuất thân từ Thiên Kiếm viện, biết rõ Kiếm Vô Trần khi sư diệt tổ, lại còn thông đồng với hắn, có thể thấy bọn chúng cùng bè cũng lũ với nhau, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, hẳng phải đem giết ngay.
Văn Bất Danh nói:
- Không sai, người này không tốt lành gì, để lại chỉ thêm họa mà thôi.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Nếu như vậy, chuyện này để Quy Vô đạo trưởng đi làm đi.
Phật Thánh Đạo Tiên nghe vậy quát lên ngăn lại:
- Đừng gấp, người này ẩn chứa nhiều bí mật, hay để Dao Quang đi thẩm vấn qua, sau đó mới ra quyết định.
Mọi người thấy cũng đúng, vì thế liền bảo Dao Quang đi thẩm vấn, mọi người lợi dụng cơ hội trị thương.
Nửa giờ sau, Dao Quang vẻ mặt phẫn nộ quay lại, khiến mọi người phỏng đoán.
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Dao Quang, hỏi được những gì rồi?
Dao Quang đi đến bên cạnh Phật Thánh Đạo Tiên ngồi xuống, giọng nói hận thù đáp:
- Người này bản tính xảo trá, trước mặt ta đã nhiều lời dối trá, ý đồ muốn thoát tội. Ta thấy hắn không muốn nói thật, liền nghiêm hình bức cung, kết quả miệng hắn rất ương ngạnh.
Trần Ngọc Loan cau mày, nhỏ nhẹ hỏi:
- Nói như vậy là không có kết quả rồi?
Dao Quang nói:
- Sau đó, hắn chọc giận ta, ta liền dùng kỳ học của Ma vực – thuật Ảo Mộng Quy Nguyên, tuần xét những ký ức trong não của hắn, kết quả phát hiện, hắn đã từng bị Vu sư của Huyền Phong môn ở Nam Cương thi triển Vu thuật để trở thành nội ứng của Huyền Phong môn. Khi quay lại Hoa Sơn, liền khơi dậy tà niệm của Kiếm Vô Trần với dì Ngạo Tuyết, vì thế khiến cho Lục thúc thúc lầm mưu, dì Thương Nguyệt phải bị chết. Ngoài ra, hắn còn bị Lý Trường Xuân khống chế, cố ý dẫn dụ Kiếm Vô Trần lầm mưu, liền khiến Kiếm Vô Trần hạ chiến thư với liên minh, cuối cùng ngược lại còn tạo nên chuyện giết chết Thiên Kiếm Khách.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy nổi giận nói:
- Đáng ghét Liễu Tinh Hồn. Hắn hại cho Dịch viên ta phải tan thành mảnh nhỏ, lại hại chết sư đệ của ta, hại chết Hoành Phi, hại chết Tất Thiên, ta không thể tha cho hắn.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Hạng gian tà như vậy, gây chia rẻ tàn hại mọi người, nhất định phải bằm thành vạn đoạn.
Ở đây mọi người không có ý kiến, đều đầy thù hận, tán đồng thủ pháp của ông.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, mở miệng nói:
- Nếu đã biết tội trạng của hắn như vậy, hãy giao cho chân nhân tự tay xử trí hắn.
Càn Nguyên chân nhân đứng lên, cảm kích đáp lời:
- Tạ ơn minh chủ đã giúp cho, ta đi giết hắn đây.
Nói rồi bước lớn bỏ đi, toàn thân ngập đầy vẻ cừu hận và đau thương.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Mọi người đều bị thương, hay mọi người hãy tự nghỉ ngơi đi thôi.
Buổi chiều, Thiên Mục Phong về lại liên minh, báo rõ hành tung của Hắc Sát Hổ Vương.
Trần Ngọc Loan triệu tập mọi người, cùng nhau thương thảo. Lúc đó, Văn Bất Danh hỏi:
- Bây giờ Hắc Sát Hổ Vương ở nơi nào, khoảng cách với các cao thủ Yêu vực nhiều ít thế nào?
Thiên Mục Phong đáp:
- Lần cao thủ Yêu vực phân binh thành hai, do Hắc Sát Hổ Vương và Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ thống lĩnh, hai bên một Đông một Tây, hai mặt cách xa nhau. Hiện nay, Hắc Sát Hổ Vương đang ở lân cận Thiên Trụ Sơn, đang trên đường về phía Nam. Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ lại ở trên thượng du Hoàng Hà, nhắm về phía Tây Nam xuất phát.
Văn Bất Danh nói:
- Một Đông một Tây, khoảng cách rất xa, đối với chúng ta rất có lợi, nhưng thực lực Hắc Sát Hổ Vương như thế nào?
Thiên Mục Phong đáp:
- Theo ta thấy được, bên mình Hắc Sát Hổ Vương đại quân yêu ma số lượng hơn một ngàn, lại thêm một số nhân sĩ Tu Chân giới quy phục, số lượng vượt quá một ngàn năm trăm, thực lực vô cùng to lớn.
Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt hơi biến, lo lắng nói:
- Như vậy không ổn, nhân thủ chúng ta không nhiều, một khi giao tranh rất dễ dàng bị diệt toàn quân.
/1109
|