Thấy vậy, Lục Vân lạnh lùng bật cười, trong lúc lòng biến chuyển tư tưởng, chân nguyên trong cơ thể tự động vận chuyển thi triển Hải Tâm quyết, tức thời ngưng đọng không gian lân cận. Như vậy, công kích của Cự Linh thiên thú lập tức mất đi hiệu quả, cả đại điện khôi phục lại nguyên dạng.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Cự Linh thiên thú quát lên:
- Đừng đắc ý, có can đảm tiếp chiêu này của ta.
Nói rồi hai tay giơ cao, cánh tay tự động duỗi thẳng ra kết nối với hai bức tường. Sau đó, toàn thân hào quang xuất hiện, kéo dài từ cánh tay truyền vào trên tường của đại điện, tạo thành từng đợt hào quang rọi chiếu, vô số thú biển ảo hóa bay ra phóng thẳng đến Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa đột nhiên bừng lên quanh thân, vô số lưỡi lửa chớp mắt đã ngập tràn cả đại điện, dùng uy thế hủy diệt đốt cháy những con thú biển đó.
Cảm ứng được sức nóng của ngọn lửa, Cự Linh thiên thú ánh mắt hơi biến, toàn thân rực hẳn ánh xanh lam, phát ra một sức mạnh vô cùng âm nhu chống lại ngọn lửa của Lục Vân. Lần này, thủy hỏa gặp nhau, tương sinh tương khắc, ngọn lửa lập tức mờ đi.
Thấy được sức mạnh vô cùng to lớn của Cự Linh thiên thú, Lục Vân lập tức ra quyết định, vừa tiếp tục phát xuất ngọn lửa kiềm chế đối phương, vừa âm thầm thi triển Diệt Hồn đao, để nó ẩn trong ngọn lửa công thẳng đến Cự Linh thiên thú.
Thời khắc đó, nói ra chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Khi ngọn lửa do Lục Vân phát ra đột nhiên mạnh hẳn lên, vô số ngọn đao màu đen bất ngờ hiện ra bao phủ quanh người của Cự Linh thiên thú. Những ngọn đao chém xuống liên miên bất tận.
Phát hiện được nguy hiểm, Cự Linh thiên thú rống lên giận dữ, âm thanh đáng sợ rung động bốn phương, không những áp chế được mọi ngọn lửa trong đại điện, còn ép cho Lục Vân toàn thân phát run.
Đồng thời, vòng tròn tròng mắt trên đầu Cự Linh thiên thú lúc này bộc phát ánh sáng mạnh mẽ, phát ra từng vòng từng vòng ánh sáng đón đỡ lấy Diệt Hồn đao của Lục Vân.
Giữa không trung, hai luồng sức mạnh gặp nhau, ánh điện chớp lấp lánh, tiếng sấm điếc tai, sức mạnh đáng sợ khuếch tán ra ngoài, khi gặp phải bốn bức tường, một bộ phận liền dội lại, nhanh chóng tích lũy thêm một bước nữa, chớp mắt liền bành trướng biến đổi, tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt.
Phát hiện được nguy hiểm, trong lòng Lục Vân run lên, lập tức thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân tiến vào không gian hư vô ngay trước khi sóng uy lực của vụ nổ ập đến.
Bên này, Cự Linh thiên thú hoàn toàn không biết pháp quyết hư vô, toàn thân nó chỉ lóe lên hào quang xanh lam, nhanh chóng thu lại hai tay, sau đó chìm vào trong làn sáng của vụ nổ.
Vụ nổ kéo dài không ngừng, hủy diệt cả cung điện, hơn nữa còn kéo dài đến bên ngoài động sâu, hóa thành một cột sáng rọi thẳng qua mặt biển.
Giữa không trung, Tứ Linh thần thú sớm đã phát hiện được nguy hiểm trước một bước, thân thể đột nhiên thu nhỏ vừa hay né tránh được. Sau đó, Tứ Linh thần thú còn chưa kịp khôi phục lại hình dạng, cột sáng kia liền vỡ nát, lộ ra một hình bóng màu xanh lam, chính là tướng yêu mị của Cự Linh thiên thú.
Thấy nó xuất hiện, Hải Nữ hơi ngạc nhiên, không biết người đó là ai. Nhưng Tứ Linh thần thú lại quen thuộc khí tức của nó, lập tức gào lên một tiếng, mở miệng thổi ra một luồng hào quang chói sáng.
Nhìn thấy luồng hào quang đó bay đến, Cự Linh thiên thú hừ giận một tiếng, tay phải phát ra một cột sáng đỡ lấy. Hai luồng sáng chạm nhau, chớp mắt liền bành trướng dị biến phát nổ, lập tức hất bắn cả hai bên.
Dừng lại, thân thể Tứ Linh thần thú lớn lên, vừa múa hai trảo phát xuất công kích đáng sợ, vừa vỗ hai cánh tạo nên dòng khí mạnh mẽ hình thành một không gian kín bưng quanh người của Cự Linh thiên thú.
Phát hiện được ý đồ của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú ngửa mặt hú dài, thân thể sau đó biến thành to lớn, vô số lông tơ dày đặc biến thành những xúc tu, vừa phát xuất làn sáng phòng ngự, vừa phát động tiến công sắc bén, dễ dàng xé nát không gian kín bưng đó.
Trên không trung, Hải Nữ nhìn thấy cảnh này liền tỉnh ngộ lại. Khi nó đang chuẩn bị bay xuống phát động tiến công, bên thân lóe lên ánh bạc, Lục Vân lại xuất hiện.
Kéo Hải Nữ lại, Lục Vân nói:
- Không được kích động, trước hết phải nhìn rõ tình hình đã.
Hải Nữ không hiểu trả lời:
- Sư phụ, Cự Linh thiên thú sao đột nhiên trở thành như vậy?
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Con thú này gặp được may mắn, không những sức mạnh kinh người còn nắm vững phương pháp tu luyện của cao thủ Hải tộc, biết được sự ảo hóa, đáng tiếc dã tâm của nó lại quá lớn…
Hải Nữ hỏi:
- Nói như vậy, bảo bảo thông minh không phải là đối thủ của nó sao?
Lục Vân đáp:
- Đại linh nhi vô cùng thần bí, có sức mạnh quỷ thần không lường được. Tuy không nhất định thắng được, cũng có được sức mạnh khắc chế Cự Linh thiên thú. Hiện nay, tình hình tạm thời khó xác định, chúng ta không được lỗ mãng hành sự.
Nói rồi thân hình loáng lên đã mang Hải Nữ quay về bên cạnh mấy người Bách Linh.
Thấy hai người quay về, Bách Linh hỏi:
- Chuyến hành trình đi đáy biển có phát hiện gì không?
Đơn giản thuật lại một lượt, Lục Vân cất lời:
- Hiện nay chỗ ở của Cự Linh thiên thú đã bị huynh hủy diệt, trong lòng nó tất nhiên rất giận, tạm thời sẽ không né tránh. Chỉ còn lại coi bản lĩnh của Đại linh nhi thế nào thôi.
Thương Nguyệt nhìn lên trời, lo lắng nói:
- Con thú này không những thân thể to lớn mà sau khi biến hóa thành người cũng to lớn vô cùng, có thể nói trên đời không có hai.
Trương Ngạo Tuyết than nhẹ:
- Đúng thế, nhìn thân thể to như núi Thái Sơn của nó quả thật khiến người ta cảm thấy có phần bất lực. May mà Đại linh nhi cũng không kém, thân hình cũng có phần tương đương.
Giữa không trung, cuồng phong, sấm sét đan xen xuất hiện, chớp điện mưa to liên miên không ngừng. Hai con thú to lớn giao tranh kịch liệt, hào quang giữa hai bên không ngớt, vô số vụ nổ lúc này liên tiếp vang lên bao phủ bên ngoài cả hai.
Trong lúc giao đấu, Tứ Linh thần thú thần dũng vô cùng, sau khi nuốt được năng lượng của mười sáu con thú khổng lồ, thực lực nó đã gia tăng lên, lại được Lục Vân dùng sức mạnh biển cả để trị thương, khiến nó chớp mắt đã dung hợp rất nhiều sức mạnh trong cơ thể, vô tình đã tiến lên thêm một bước.
Đối mặt với tấn công điên cuồng của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú giận dữ vô cùng, bản thân nó thực lực bị ảnh hưởng trong lúc giao đấu với Lục Vân, sức mạnh đã bị tiêu hao không ít. Hơn nữa thương thế trước đó còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tổng hợp lại hiện nay đã không lớn mạnh bằng lúc trước.
Cứ như vậy, khoảng cách hai bên thu nhỏ, uy hiếp của Tứ Linh thần thú liền gia tăng kịch liệt.
Nhưng Cự Linh thiên thú dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt thế. Tuy bản thân bị thương, nhưng thế công của nó không hề giảm, ngàn vạn xúc tu quanh thân chống được hai trảo hai cánh của Tứ Linh thần thú, vòng tròn tròng mắt trên đầu thần dị vô cùng, phát ra vòng sáng uy lực kinh trời, vài lần đánh tan được cột sáng do Tứ Linh thần thú phun ra.
Gào lên một tiếng, thế công Tứ Linh thần thú không ngừng. Hai trảo, hai cánh liên tục múa lên, phối hợp với cột sáng mạnh mẽ từ miệng phun ra, kéo dài cuộc chiến tay đôi.
Đối với Tứ Linh thần thú, nó theo Lục Vân vào sinh ra tử, trải qua không ít chuyện, có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú. Hiện nay, theo như nó thấy, Cự Linh thiên thú bề ngoài tuy có vẻ mạnh mẽ như cũ, nhưng từ vẻ phẫn nộ, dần dần lộ ra sự lo âu và bất an trong lòng.
Cảm nhận được sự mạnh lên của thế công do Tứ Linh thần thú phát ra, Cự Linh thiên thú trong lòng chấn động, biết đối phương đã phát hiện được tình hình của bản thân, trong lòng không khỏi nóng nảy lo lắng thêm. Trầm tư rất lâu, Cự Linh thiên thú quyết định kết thúc cục diện giằng co này, không tiếc điều gì phải tiêu diệt Tứ Linh thần thú.
Đã có ý tưởng này, Cự Linh thiên thú thay đổi phương án chiến đấu, trước hết tránh khỏi tiến công của Tứ Linh thần thú, chơi trò đuổi bắt mơ hồ. Sau đó, khi đã phân tán được sự chú ý của Tứ Linh thần thú, nó bắt đầu chuẩn bị toàn lực, sức mạnh to lớn toàn thân hội tụ trên đầu, khiến cho vòng mười hai con ngươi hào quang lưu chuyển, bộc phát làn sáng chói chang như mặt trời, khiến cho những người quan sát trận chiến không khỏi nhắm mắt lại.
Thời điểm này, vầng mây đỏ máu trên đầu Cự Linh thiên thú vặn vẹo kịch liệt, sau khi nuốt lấy nguồn năng lượng do mười hai con ngươi phát ra, liền phóng thẳng đến Tứ Linh thần thú, đồng thời nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh hóa thành một vầng mây máu bao phủ trên đầu của Tứ Linh thần thú.
Phát hiện được khí tức hủy diệt ẩn chứa trong vầng mây máu, Tứ Linh thần thú hơi chần chừ, sau đó thân thể liền thu nhỏ lại, ngay trước khi vầng mây máu chụp xuống đã âm thầm chuyển sang nơi khác.
Sau đó, Tứ Linh thần thú xuất hiện cách đó vài chục dặm. Nhưng nó kinh ngạc thấy Cự Linh thiên thú không ngờ đã sớm tính toán mọi thứ, chỉ âm thầm đứng đó chờ nó.
Phát hiện không ổn, Tứ Linh thần thú xoay người muốn trốn, đáng tiếc đã quá trễ, bị vòng sáng do mười hai con ngươi của Cự Linh thiên thú vây lấy, bao phủ trong một không gian đặc biệt.
Đường lui đã bị bịt, Tứ Linh thần thú lập tức phản kích, thân thể nhanh chóng to lên, ý đồ muốn phá vỡ không gian này.
Đáng tiếc một chiêu này chính là sức mạnh cả đời của Cự Linh thiên thú, hàm chứa niềm tin kiên định vô cùng, một lòng muốn đưa Tứ Linh thần thú vào đất chết, làm sao nó có thể dễ dàng phá vỡ được?
Trong phút sống chết, quyết chiến liều mạng. Tứ Linh thần thú và Cự Linh thiên thú toàn lực đưa ra, hai bên không chút nhượng bộ, dùng sức mạnh thuần khiết làm cơ sở, triển khai cuộc so tài theo lối nguyên thủy nhất.
Thời khắc đó, chiêu thức có được đều biến thành không còn quan trọng, sức mạnh ai lớn hơn, sức chịu đựng kéo dài hơn, người đó liền có hy vọng đạt được thắng lợi cuối cùng.
Bầu trời, ánh lên ngũ sắc từng vầng, vô số làn sáng hội tụ về cả hai con thú, nhanh chóng hình thành một vùng sương mù ánh sáng, bao phủ cả hai bên.
Thấy vậy, Bách Linh cau mày nói:
- Tình hình có chút biến hóa, Đại linh nhi đã mắc lừa, chúng ta ra tay giúp đỡ nó.
Lục Vân lắc đầu:
- Vô dụng thôi, huynh phân tích khí trường chung quanh bọn chúng, sức mạnh đó đáng sợ, dễ dàng phá nát cơ thể huyết nhục của chúng ta, căn bản không thể đến gần. Hơn nữa, huynh tuy có năng lực đến gần, nhưng ra tay không những không giúp được nó, ngược lại còn gây thương tích cho nó.
Thương Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, lo lắng lên tiếng:
- Nói như thế, chúng ta không giúp được gì chăng?
Lục Vân im lặng, chỉ hơi hơi gật đầu, khuôn mặt hơi trầm trọng.
Hải Nữ nghe vậy, quát lên:
- Không được, con phải đi giúp bảo bảo thông minh.
Trương Ngạo Tuyết quát lại:
- Không được nói lung tung, bây giờ Đại linh nhi còn chưa thua, chúng ta phải tin tưởng ở nó.
Hải Nữ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn ôm lấy đùi Bách Linh, lay động rất mạnh.
Vuốt nhẹ mái tóc của nó, Bách Linh lên tiếng:
- Đừng đùa giỡn với sinh tử, dì Ngạo Tuyết của con nói đúng đó, chúng ta phải tin tưởng vào nó.
Hải Nữ nhỏ giọng nói:
- Con đương nhiên tin tưởng bảo bảo thông minh, nhưng con lo lắng cho nó mà.
Bách Linh khom lưng ôm nó, đang muốn mở miệng liền nghe thấy Lục Vân cất lời:
- Nhìn nhanh, có kết quả rồi.
Bốn người kia thất kinh, chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lúc này sương ánh sáng tan ra, một làn sáng đáng sợ phóng ra cùng với tiếng nổ rung trời, khiến cho cả mặt biển to lớn kêu gào.
Trên trời, biển mây phất phơ, vô số làn sáng như mưa rơi xuống, kéo dài một lúc mới dần dần tan đi để lộ ra thân hình của Cự Linh thiên thú và Tứ Linh thần thú.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Cự Linh thiên thú quát lên:
- Đừng đắc ý, có can đảm tiếp chiêu này của ta.
Nói rồi hai tay giơ cao, cánh tay tự động duỗi thẳng ra kết nối với hai bức tường. Sau đó, toàn thân hào quang xuất hiện, kéo dài từ cánh tay truyền vào trên tường của đại điện, tạo thành từng đợt hào quang rọi chiếu, vô số thú biển ảo hóa bay ra phóng thẳng đến Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa đột nhiên bừng lên quanh thân, vô số lưỡi lửa chớp mắt đã ngập tràn cả đại điện, dùng uy thế hủy diệt đốt cháy những con thú biển đó.
Cảm ứng được sức nóng của ngọn lửa, Cự Linh thiên thú ánh mắt hơi biến, toàn thân rực hẳn ánh xanh lam, phát ra một sức mạnh vô cùng âm nhu chống lại ngọn lửa của Lục Vân. Lần này, thủy hỏa gặp nhau, tương sinh tương khắc, ngọn lửa lập tức mờ đi.
Thấy được sức mạnh vô cùng to lớn của Cự Linh thiên thú, Lục Vân lập tức ra quyết định, vừa tiếp tục phát xuất ngọn lửa kiềm chế đối phương, vừa âm thầm thi triển Diệt Hồn đao, để nó ẩn trong ngọn lửa công thẳng đến Cự Linh thiên thú.
Thời khắc đó, nói ra chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Khi ngọn lửa do Lục Vân phát ra đột nhiên mạnh hẳn lên, vô số ngọn đao màu đen bất ngờ hiện ra bao phủ quanh người của Cự Linh thiên thú. Những ngọn đao chém xuống liên miên bất tận.
Phát hiện được nguy hiểm, Cự Linh thiên thú rống lên giận dữ, âm thanh đáng sợ rung động bốn phương, không những áp chế được mọi ngọn lửa trong đại điện, còn ép cho Lục Vân toàn thân phát run.
Đồng thời, vòng tròn tròng mắt trên đầu Cự Linh thiên thú lúc này bộc phát ánh sáng mạnh mẽ, phát ra từng vòng từng vòng ánh sáng đón đỡ lấy Diệt Hồn đao của Lục Vân.
Giữa không trung, hai luồng sức mạnh gặp nhau, ánh điện chớp lấp lánh, tiếng sấm điếc tai, sức mạnh đáng sợ khuếch tán ra ngoài, khi gặp phải bốn bức tường, một bộ phận liền dội lại, nhanh chóng tích lũy thêm một bước nữa, chớp mắt liền bành trướng biến đổi, tạo nên vụ nổ có tính hủy diệt.
Phát hiện được nguy hiểm, trong lòng Lục Vân run lên, lập tức thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân tiến vào không gian hư vô ngay trước khi sóng uy lực của vụ nổ ập đến.
Bên này, Cự Linh thiên thú hoàn toàn không biết pháp quyết hư vô, toàn thân nó chỉ lóe lên hào quang xanh lam, nhanh chóng thu lại hai tay, sau đó chìm vào trong làn sáng của vụ nổ.
Vụ nổ kéo dài không ngừng, hủy diệt cả cung điện, hơn nữa còn kéo dài đến bên ngoài động sâu, hóa thành một cột sáng rọi thẳng qua mặt biển.
Giữa không trung, Tứ Linh thần thú sớm đã phát hiện được nguy hiểm trước một bước, thân thể đột nhiên thu nhỏ vừa hay né tránh được. Sau đó, Tứ Linh thần thú còn chưa kịp khôi phục lại hình dạng, cột sáng kia liền vỡ nát, lộ ra một hình bóng màu xanh lam, chính là tướng yêu mị của Cự Linh thiên thú.
Thấy nó xuất hiện, Hải Nữ hơi ngạc nhiên, không biết người đó là ai. Nhưng Tứ Linh thần thú lại quen thuộc khí tức của nó, lập tức gào lên một tiếng, mở miệng thổi ra một luồng hào quang chói sáng.
Nhìn thấy luồng hào quang đó bay đến, Cự Linh thiên thú hừ giận một tiếng, tay phải phát ra một cột sáng đỡ lấy. Hai luồng sáng chạm nhau, chớp mắt liền bành trướng dị biến phát nổ, lập tức hất bắn cả hai bên.
Dừng lại, thân thể Tứ Linh thần thú lớn lên, vừa múa hai trảo phát xuất công kích đáng sợ, vừa vỗ hai cánh tạo nên dòng khí mạnh mẽ hình thành một không gian kín bưng quanh người của Cự Linh thiên thú.
Phát hiện được ý đồ của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú ngửa mặt hú dài, thân thể sau đó biến thành to lớn, vô số lông tơ dày đặc biến thành những xúc tu, vừa phát xuất làn sáng phòng ngự, vừa phát động tiến công sắc bén, dễ dàng xé nát không gian kín bưng đó.
Trên không trung, Hải Nữ nhìn thấy cảnh này liền tỉnh ngộ lại. Khi nó đang chuẩn bị bay xuống phát động tiến công, bên thân lóe lên ánh bạc, Lục Vân lại xuất hiện.
Kéo Hải Nữ lại, Lục Vân nói:
- Không được kích động, trước hết phải nhìn rõ tình hình đã.
Hải Nữ không hiểu trả lời:
- Sư phụ, Cự Linh thiên thú sao đột nhiên trở thành như vậy?
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Con thú này gặp được may mắn, không những sức mạnh kinh người còn nắm vững phương pháp tu luyện của cao thủ Hải tộc, biết được sự ảo hóa, đáng tiếc dã tâm của nó lại quá lớn…
Hải Nữ hỏi:
- Nói như vậy, bảo bảo thông minh không phải là đối thủ của nó sao?
Lục Vân đáp:
- Đại linh nhi vô cùng thần bí, có sức mạnh quỷ thần không lường được. Tuy không nhất định thắng được, cũng có được sức mạnh khắc chế Cự Linh thiên thú. Hiện nay, tình hình tạm thời khó xác định, chúng ta không được lỗ mãng hành sự.
Nói rồi thân hình loáng lên đã mang Hải Nữ quay về bên cạnh mấy người Bách Linh.
Thấy hai người quay về, Bách Linh hỏi:
- Chuyến hành trình đi đáy biển có phát hiện gì không?
Đơn giản thuật lại một lượt, Lục Vân cất lời:
- Hiện nay chỗ ở của Cự Linh thiên thú đã bị huynh hủy diệt, trong lòng nó tất nhiên rất giận, tạm thời sẽ không né tránh. Chỉ còn lại coi bản lĩnh của Đại linh nhi thế nào thôi.
Thương Nguyệt nhìn lên trời, lo lắng nói:
- Con thú này không những thân thể to lớn mà sau khi biến hóa thành người cũng to lớn vô cùng, có thể nói trên đời không có hai.
Trương Ngạo Tuyết than nhẹ:
- Đúng thế, nhìn thân thể to như núi Thái Sơn của nó quả thật khiến người ta cảm thấy có phần bất lực. May mà Đại linh nhi cũng không kém, thân hình cũng có phần tương đương.
Giữa không trung, cuồng phong, sấm sét đan xen xuất hiện, chớp điện mưa to liên miên không ngừng. Hai con thú to lớn giao tranh kịch liệt, hào quang giữa hai bên không ngớt, vô số vụ nổ lúc này liên tiếp vang lên bao phủ bên ngoài cả hai.
Trong lúc giao đấu, Tứ Linh thần thú thần dũng vô cùng, sau khi nuốt được năng lượng của mười sáu con thú khổng lồ, thực lực nó đã gia tăng lên, lại được Lục Vân dùng sức mạnh biển cả để trị thương, khiến nó chớp mắt đã dung hợp rất nhiều sức mạnh trong cơ thể, vô tình đã tiến lên thêm một bước.
Đối mặt với tấn công điên cuồng của Tứ Linh thần thú, Cự Linh thiên thú giận dữ vô cùng, bản thân nó thực lực bị ảnh hưởng trong lúc giao đấu với Lục Vân, sức mạnh đã bị tiêu hao không ít. Hơn nữa thương thế trước đó còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tổng hợp lại hiện nay đã không lớn mạnh bằng lúc trước.
Cứ như vậy, khoảng cách hai bên thu nhỏ, uy hiếp của Tứ Linh thần thú liền gia tăng kịch liệt.
Nhưng Cự Linh thiên thú dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt thế. Tuy bản thân bị thương, nhưng thế công của nó không hề giảm, ngàn vạn xúc tu quanh thân chống được hai trảo hai cánh của Tứ Linh thần thú, vòng tròn tròng mắt trên đầu thần dị vô cùng, phát ra vòng sáng uy lực kinh trời, vài lần đánh tan được cột sáng do Tứ Linh thần thú phun ra.
Gào lên một tiếng, thế công Tứ Linh thần thú không ngừng. Hai trảo, hai cánh liên tục múa lên, phối hợp với cột sáng mạnh mẽ từ miệng phun ra, kéo dài cuộc chiến tay đôi.
Đối với Tứ Linh thần thú, nó theo Lục Vân vào sinh ra tử, trải qua không ít chuyện, có kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú. Hiện nay, theo như nó thấy, Cự Linh thiên thú bề ngoài tuy có vẻ mạnh mẽ như cũ, nhưng từ vẻ phẫn nộ, dần dần lộ ra sự lo âu và bất an trong lòng.
Cảm nhận được sự mạnh lên của thế công do Tứ Linh thần thú phát ra, Cự Linh thiên thú trong lòng chấn động, biết đối phương đã phát hiện được tình hình của bản thân, trong lòng không khỏi nóng nảy lo lắng thêm. Trầm tư rất lâu, Cự Linh thiên thú quyết định kết thúc cục diện giằng co này, không tiếc điều gì phải tiêu diệt Tứ Linh thần thú.
Đã có ý tưởng này, Cự Linh thiên thú thay đổi phương án chiến đấu, trước hết tránh khỏi tiến công của Tứ Linh thần thú, chơi trò đuổi bắt mơ hồ. Sau đó, khi đã phân tán được sự chú ý của Tứ Linh thần thú, nó bắt đầu chuẩn bị toàn lực, sức mạnh to lớn toàn thân hội tụ trên đầu, khiến cho vòng mười hai con ngươi hào quang lưu chuyển, bộc phát làn sáng chói chang như mặt trời, khiến cho những người quan sát trận chiến không khỏi nhắm mắt lại.
Thời điểm này, vầng mây đỏ máu trên đầu Cự Linh thiên thú vặn vẹo kịch liệt, sau khi nuốt lấy nguồn năng lượng do mười hai con ngươi phát ra, liền phóng thẳng đến Tứ Linh thần thú, đồng thời nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh hóa thành một vầng mây máu bao phủ trên đầu của Tứ Linh thần thú.
Phát hiện được khí tức hủy diệt ẩn chứa trong vầng mây máu, Tứ Linh thần thú hơi chần chừ, sau đó thân thể liền thu nhỏ lại, ngay trước khi vầng mây máu chụp xuống đã âm thầm chuyển sang nơi khác.
Sau đó, Tứ Linh thần thú xuất hiện cách đó vài chục dặm. Nhưng nó kinh ngạc thấy Cự Linh thiên thú không ngờ đã sớm tính toán mọi thứ, chỉ âm thầm đứng đó chờ nó.
Phát hiện không ổn, Tứ Linh thần thú xoay người muốn trốn, đáng tiếc đã quá trễ, bị vòng sáng do mười hai con ngươi của Cự Linh thiên thú vây lấy, bao phủ trong một không gian đặc biệt.
Đường lui đã bị bịt, Tứ Linh thần thú lập tức phản kích, thân thể nhanh chóng to lên, ý đồ muốn phá vỡ không gian này.
Đáng tiếc một chiêu này chính là sức mạnh cả đời của Cự Linh thiên thú, hàm chứa niềm tin kiên định vô cùng, một lòng muốn đưa Tứ Linh thần thú vào đất chết, làm sao nó có thể dễ dàng phá vỡ được?
Trong phút sống chết, quyết chiến liều mạng. Tứ Linh thần thú và Cự Linh thiên thú toàn lực đưa ra, hai bên không chút nhượng bộ, dùng sức mạnh thuần khiết làm cơ sở, triển khai cuộc so tài theo lối nguyên thủy nhất.
Thời khắc đó, chiêu thức có được đều biến thành không còn quan trọng, sức mạnh ai lớn hơn, sức chịu đựng kéo dài hơn, người đó liền có hy vọng đạt được thắng lợi cuối cùng.
Bầu trời, ánh lên ngũ sắc từng vầng, vô số làn sáng hội tụ về cả hai con thú, nhanh chóng hình thành một vùng sương mù ánh sáng, bao phủ cả hai bên.
Thấy vậy, Bách Linh cau mày nói:
- Tình hình có chút biến hóa, Đại linh nhi đã mắc lừa, chúng ta ra tay giúp đỡ nó.
Lục Vân lắc đầu:
- Vô dụng thôi, huynh phân tích khí trường chung quanh bọn chúng, sức mạnh đó đáng sợ, dễ dàng phá nát cơ thể huyết nhục của chúng ta, căn bản không thể đến gần. Hơn nữa, huynh tuy có năng lực đến gần, nhưng ra tay không những không giúp được nó, ngược lại còn gây thương tích cho nó.
Thương Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, lo lắng lên tiếng:
- Nói như thế, chúng ta không giúp được gì chăng?
Lục Vân im lặng, chỉ hơi hơi gật đầu, khuôn mặt hơi trầm trọng.
Hải Nữ nghe vậy, quát lên:
- Không được, con phải đi giúp bảo bảo thông minh.
Trương Ngạo Tuyết quát lại:
- Không được nói lung tung, bây giờ Đại linh nhi còn chưa thua, chúng ta phải tin tưởng ở nó.
Hải Nữ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn ôm lấy đùi Bách Linh, lay động rất mạnh.
Vuốt nhẹ mái tóc của nó, Bách Linh lên tiếng:
- Đừng đùa giỡn với sinh tử, dì Ngạo Tuyết của con nói đúng đó, chúng ta phải tin tưởng vào nó.
Hải Nữ nhỏ giọng nói:
- Con đương nhiên tin tưởng bảo bảo thông minh, nhưng con lo lắng cho nó mà.
Bách Linh khom lưng ôm nó, đang muốn mở miệng liền nghe thấy Lục Vân cất lời:
- Nhìn nhanh, có kết quả rồi.
Bốn người kia thất kinh, chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lúc này sương ánh sáng tan ra, một làn sáng đáng sợ phóng ra cùng với tiếng nổ rung trời, khiến cho cả mặt biển to lớn kêu gào.
Trên trời, biển mây phất phơ, vô số làn sáng như mưa rơi xuống, kéo dài một lúc mới dần dần tan đi để lộ ra thân hình của Cự Linh thiên thú và Tứ Linh thần thú.
/1109
|