Thất Giới Hậu Truyện

Chương 698: Xích Thủy thân vong (Xích Thủy bỏ mình) – phần 3

/1040


Xích Viêm nhìn Xích Thủy, trong mắt toát ra sự đau khổ bi thương, khẽ bảo:

- Kiên cường lên, không được cúi đầu trước kịch độc.

Xích Thủy cả người run rẩy, cật lực đáp:

- Muội sẽ không cúi đầu trước kịch độc, nhưng muội có thể không cúi đầu được chăng?

Xích Viêm vẻ mặt khổ sở, giọng run run nói:

- Con dân của chiến thần sẽ không cúi đầu trước định mệnh.

Xích Thủy cười khổ nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì Xích Thạch, Xích Địa bọn họ vì sao phải chết, huynh lúc đó vì sao không cứu bọn họ vậy?

Xích Viêm hai môi run rẩy, khó khăn ngây dại trả lời:

- Ta và mọi người khác nhau, ta có sứ mạng của ta, mọi người có con đường của mình.

Xích Thủy hỏi ngược lại:

- Đây không phải là số mạng sao?

Xích Viêm chần chừ một lúc, chuyển sang chuyện khác:

- Bây giờ muội không cần nói nữa, ta sẽ thế muội báo thù.

Chữ thù vừa ra khỏi miệng, Xích Viêm nhanh chóng bay vút lên không trung, toàn thân có lửa đỏ vây phủ, lòng bàn tay trái mờ hiện một viên hỏa linh châu.

Chăm chú bất động, Xích Viêm khí thế như cầu vồng, lửa đỏ trên người lập tức bao trùm cả khe núi hẹp, hình thành một kết giới lửa đỏ tương đối kín bưng. Sau đó, Xích Viêm tay trái đẩy ra, viên hỏa linh châu trong lòng bàn tay chầm chậm bay đi, vòng quanh Xích Viêm liên tục chín vòng, sau đó rít lên vọt đi.

Lúc này, viên hỏa linh châu bay về phía trái của Xích Viêm, khi đến ngoài hai trăm trượng, chỗ đó vốn không hề thấy bất cứ vật nào liền xuất hiện một bóng đen, hơn nữa còn la lên thất thanh.

Chăm chú nhìn bóng đen, Xích Viêm giận dữ nói:

- U Ảo, ngươi vì sao phải làm như vậy?

Thời khắc này, Xích Viêm đột nhiên hiểu được vì sao trong lòng y lúc trước luôn có nỗi lo lắng không sao xua tan được.

Thấy hành tung đã bộc lộ, bóng đen cười quỷ bí nói:

- Từ khi các ngươi bắt đầu tiến vào Hắc Ngục sâm lâm, chúng ta vẫn không hề là bằng hữu phải không?

Xích Viêm hừ giọng đáp:

- Đây hoàn toàn không phải là lý do hôm nay ngươi ra tay.

Bóng đen cười đáp:

- Điều này có quan trọng hay không?

Xích Viêm lạnh lùng tàn khốc nói:

- Đây là cơ hội duy nhất trước khi chết cho ngươi để nói ra, ngươi có thấy vậy không?

Bóng đen hừ giọng đáp:

- Chớ quá tự phụ!

Xích Viêm hận thù nói:

- Ta đã nói khiến cho ngươi phải hối hận, ngươi cũng đừng mong còn sống sót.

Búa đá buông lỏng, Xích Viêm tay phải múa lên vun vút, dùng thuật điều khiển vật từ xa triển khai tiến công.

Bóng đen thấy vậy bật cười khinh miệt, hừ giọng nói:

- Công kích như vậy nếu quả thật có thể thương hại đến ta, ta cũng đã không còn sống đến bây giờ rồi.

Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, bóng đen lập tức biến mất, không còn thấy tung tích.

Xích Viêm thấy vậy vẻ mặt cô độc, tàn khốc nói:

- Lời ta nói từ trước đến giờ chưa hề thất bại.

Lời còn vang bên tai, búa đá giữa không trung đột nhiên bắn ra một lưỡi sáng, phương hướng nằm phía bên phải của Xích Viêm.

Lưỡi sáng lướt qua bóng đen di động, tiếng kêu thảm thê lương chói tai kinh hồn mô tả nghi hoặc trong lòng của U Ảo.

- Chuyện này sao có thể được.

Xích Viêm nhìn thấy bóng đen xuất hiện, lạnh lùng nói:

- Rất đơn giản, hỏa linh châu ta phát ra trước đây ngoại trừ khả năng tìm được chân thân của ngươi ra, còn lưu lại trên người ngươi một dấu ấn đặc thù, có tác dụng kết liên với khí tức búa đá của ta, bất kể ngươi ẩn núp cách nào đi nữa cũng không thoát khỏi được tiến công của ta. Bây giờ, ngươi còn có cơ hội nói ra một lần nữa, ngươi hãy nắm cho chắc.

U Ảo kinh hãi giận dữ vô cùng, cất tiếng hỏi:

- Lúc trước ở Hắc Ngục sâm lâm, ta chưa hề thấy ngươi có được năng lực như vậy, vì sao hiện nay đột nhiên lại có?

Xích Viêm đáp:

- Hoàn cảnh khác nhau, phương thức ứng phó cũng khác nhau. Nói đi, ngươi vì sao ra tay?

U Ảo cười gằn nói:

- Vì Hắc Vân Điêu bên dưới, ta không tiếc gì nghĩ cách đuổi hoặc tiêu diệt các ngươi. Vốn dĩ, ta muốn lợi dụng tình cảm giữa các ngươi để đánh độc chết các ngươi, ai ngờ lại bị ngươi đoán ra được.

Xích Viêm lạnh lùng tàn khốc trả lời:

- Lòng tham lam đưa ngươi vào đất chết, ngươi lẽ ra không nên chọc vào ta.

Tay phải múa lên, búa đá bay vút ra, lưỡi sáng đỏ rực cứ thẳng tiến bay qua, lập tức đánh nát bóng đen, để lộ ra một quả cầu ánh sáng to chừng một thước.

- Đáng ghét, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Tiếng gầm giận cừu hận truyền lại sự phẫn nộ của U Ảo, hình thể của hắn lập tức bị tiêu diệt, nguyên thần hóa thành một quả cầu ánh sáng bắn ra, triển khai tiến công chủ động.

Bật cười lạnh lùng như băng, Xích Viêm tay phải đẩy ra, lập tức bắt được nguyên thần của U Ảo, giọng lạnh lùng như băng nói:

- Ngươi ngày xưa không chuyện xấu nào không làm, hôm nay phải bị báo ứng.

Năm ngón tay thu lại, quả cầu ánh sáng vỡ nát, tiếng rên rỉ thê lương kéo dài chốc lát rồi sau đó liền biến mất.

Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Xích Viêm nhìn Xích Thủy nghiến răng nghiến lợi, than thở:

- Ta đã báo thù cho muội rồi.

Xích Thủy cười khổ đáp:

- Sinh mạng của muội cũng đã đi đến tận cùng rồi.

Xích Viêm đôi môi run rẩy, dường như muốn nói gì đó nhưng cứ do dự mãi không thôi.

Xích Thủy khẽ than:

- Đối với người sắp sửa chết rồi, còn có gì phải che dấu đây.

Xích Viêm vẻ mặt khổ sở, than thở:

- Ta không có lòng muốn che giấu, chỉ muốn nói với muội, tuyệt kỹ chiến thần có thể kéo dài sinh mạng muội giây lát, nhưng giá phải trả thật thê thảm nặng nề.

Xích Thủy nghe vậy cười, khẽ lẩm bẩm:

- Tộc Bác Phụ sinh tử sa trường, từ xưa đến giờ là anh hùng chết trận, không có loại hèn nhát chết cô độc.

Ánh đỏ lóe lên, Xích Thủy toàn thân lửa đỏ sống lại, trạng thái uể oải lập tức biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa nóng hừng hực tình cảm.

Xích Viêm trong lòng khổ sở, ánh mắt toát ra sự áy náy, trì hoãn nói:

- Chúng ta sẽ lấy làm vẻ vang vì muội.

Xích Thủy đáp:

- Trước khi chết, muội muốn làm chút gì đó cho mọi người.

Xích Viêm quay người liếc mọi người đang giao chiến, gật đầu đáp:

- Đi đi, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời muội.

Xích Thủy cất bước đi ra, khí thế như cầu vồng, khí tức mạnh mẽ ngưng đọng thế giới, lập tức khiến cho cả chiến trường kinh hoàng, khiến mọi người có mặt phải chú ý.

Thời khắc đó, Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang, Xích Hà đồng thanh kêu lên đau thương, tiếng rống điếc tai khiến cho trời đất phải chuyển động.

Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Báo, Ám Mị Ưng Điêu chấn động trong lòng, một cảm giác bất an bao trùm lên chúng.

Thải Điệp tiên tử thất thanh la lên, chọn lựa phương án giống nhau là bỏ chạy.

Giữa chiến trường, Hắc Vân Điêu vẻ mặt phiền não, cái bông hoa nhỏ màu đen trên đầu bắt đầu chuyển động chầm chậm, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Trong lúc đó, Thải Điệp tiên tử thì thuận lợi chạy trốn. Rất nhanh, cái bông hoa nhỏ trên đỉnh đầu Hắc Vân Điêu dừng chuyển động, phương hướng khai hoa vừa hay ngắm chuẩn vào Diễm Xích Mã đang ở xa xa quan sát cuộc chiến, điều này khiến cho Hắc Vân Điêu ánh mắt sáng ngời, dường như đã tìm được con đường đi. Sau đó, Hắc Vân Điêu lóe lên đi liền, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên lưng của Diễm Xích Mã, dọa cho Diễm Xích Mã lập tức thất thanh la lên.

Xích Viêm thấy vậy cau mày, nói với Diễm Xích Mã:

- Không cần phải hoảng sợ, ngươi hãy trông nó thật tốt, con thú này hữu dụng với chúng ta.

Diễm Xích Mã nghe vậy, quay đầu nhìn Hắc Vân Điêu trên lưng, thấy nó đứng yên bất động, tâm tình khẩn trương lúc này mới bình tĩnh lại được vài phần, quay đầu nhìn lại Xích Viêm gật đầu.

/1040

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status