Mã Vũ Đào hừ giọng nói: - Nghe ra cũng không tồi, nhưng chúng ta làm sao có thể chứng thực câu chuyện của ngươi toàn bộ là sự thật? Ngoài ra, cho dù hắn thế nào cũng là đệ tử của Ma Thần tông các ngươi. Hiện nay hắn giết chết đồ đệ của ta, món nợ này các ngươi phải trả lời thỏa mãn cho ta. Ứng Thiên Tà nói: - Ta mới đến nơi này, không biết ân oán giữa các vị. Có thể xin các vị trước hết kể lại một chút những chuyện phát sinh trước đó được chăng? Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ra lệnh: - Lý Phong, con đem những chuyện có liên quan đến Ứng Thiên Tà kể lại một lượt cho hắn nghe đi. Lý Phong vâng một tiếng, lập tức đi đến bên Ứng Thiên Tà, trước hết giới thiệu lai lịch của mọi người có mặt ở đó, sau đó mới kể lại một số chuyện đã xảy ra trước đó. Trong đó, chủ yếu là đem một bộ phận có liên quan đến Ứng Thiên Tà cùng với những chuyện trước sau có liên quan kể lại. Nghe xong những lời kể của Lý Phong, Ứng Thiên Tà vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói: - Các vị yên tâm, tại hạ tuy xuất thân ở Ma Thần tông, nhưng gia sư năm xưa cùng Lục Vân và nhân sĩ Chính Đạo có giao tình, tuyệt đối không có ý nguy hại thiên hạ. Lần này sư đệ ta đã bước vào ma đạo, tu luyện Phong Ma Tang Tâm quyết trong bí điển đó, khiến cao đồ của Mã tiền bối bị hại, chuyện này ta tuyệt đối sẽ trả lại công đạo cho mọi người, tự tay bắt lấy Ứng Thiên Cừu giao cho mọi người xử lý. Mã Vũ Đào nghe vậy, cơn giận mới tan bớt. Hạ Kiến Quốc lại chất vấn: - Người đó là đệ đệ của ngươi, ngươi thật sự có thể đại nghĩa diệt thân được chăng? Ứng Thiên Tà nói: - Lúc này ta nói thế nào mọi người cũng khó mà tin tưởng được. Đợi đến khi gặp được sư đệ của ta, lúc đó mọi người sẽ hiểu rõ quyết tâm của ta. Tuyết Sơn thánh tăng nói: - Ứng Thiên Tà, Phong Ma Tang Tâm quyết sư đệ của ngươi tu luyện, ngươi có biện pháp khắc chế hay không? Ứng Thiên Tà chần chừ nói: - Không dấu các vị, Phong Ma Tang Tâm quyết này nghe thì không thấy sao cả, nhưng một khi đã luyện thành thì nguy hại rất lớn, khó có thể miêu tả được. Trước khi chia tay, gia sư đã từng cảnh báo ta, phải ngăn cản sư đệ luyện thành quyết này. Nếu không thì cả sư phụ lão nhân gia cũng không làm gì được sư đệ. Lúc đó, chỉ có tìm được Thiên Mục Phong, nhờ Nhiên Đăng Phật Ấn thử xem có thể áp chế được sư đệ ta hay không. Đàm Thanh Ngưu nói: - Theo ta biết được, Phong Ma Tang Tâm quyết chính là một trong ba đại cấm kỵ của Ma môn, là bộ pháp quyết thần bí và quỷ dị nhất, vô cùng khó luyện thành. Sư đệ của ngươi cho dù nắm được bí điển của Ma môn cũng chưa chắc có đủ điều kiện để luyện được. Công Dương Thiên Tung nói: - Chuyện này khó nói. Theo tình hình phát sinh trước đó, Ứng Thiên Cừu kia hẳn đã bắt đầu tu luyện Phong Ma Tang Tâm quyết, hơn nữa còn có được cơ sở nhất định. Sở Văn Tân nói: - Ta đồng ý với suy nghĩ của Công Dương tiền bối. Ứng Thiên Cừu kia biến thành tà mị như vậy, phần lớn là chịu ảnh hưởng của Phong Ma Tang Tâm quyết. Còn về mức độ hiện nay hắn đã luyện thành thì không thể nói rõ ra được. Ngoài ra, Truy Mệnh Lục Hồn kiếm của Ứng Thiên Tà học được từ đâu, điều này cũng khiến người ta không hiểu được. Câu này vừa nói ra, mọi người đều nhìn Ứng Thiên Tà. Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của mọi người, Ứng Thiên Tà chần chừ rồi trả lời: - Lục Hồn kiếm quyết chính là gia truyền, ta và đệ đệ đều là con côi của Hồn Kiếm môn năm xưa. Ba trăm năm trước, Hồn Kiếm môn bị Thiên Kiếm khách tiêu diệt, lập tức môn hạ đệ tử toàn bộ đều bị chết hết, mọi người đều cho là Hồn Kiếm môn đã đoạn tuyệt từ đó. Nhưng người đời không biết được, năm xưa Hồn Kiếm môn chủ có một tình nhân ở bên ngoài, ông ấy đã đem ba đại tuyệt kỹ của Hồn Kiếm môn giao cho vị tình nhân đó bảo quản, liên tục kéo dài đến thời đại của chúng ta. Sở Văn Tân nói: - Nói như vậy ngươi cũng biết được Lục Hồn kiếm quyết? Ứng Thiên Tà lắc đầu nói: - Ta và đệ đệ từ nhỏ trên người đều có một khối ngọc bội, chia ra ghi chép từng bộ kiếm quyết. Của đệ đệ ghi Lục Hồn kiếm quyết, của ta là một bộ kiếm quyết khác. Mã Vũ Đào hỏi: - Hiện nay sư đệ của ngươi đang ở Băng Nguyên, ngươi dự tính làm thế nào? Ứng Thiên Tà đáp; - Trước hết ta phải tìm được hắn, rồi mới nghĩ cách bắt lấy hắn. Hiện nay ta không tiện lưu lại đây, các vị nếu phát hiện tung tích của sư đệ ta, xin phái người báo cho ta biết, ta sẽ ở quanh đây tìm hắn. Bây giờ, ta xin cáo từ trước. Triệu Ngọc Thanh thấy vậy dặn dò: - Lý Phong, con hãy tiễn người này ra đi. Lý Phong vâng một tiếng liền dẫn Ứng Thiên Tà rời đi. Nhìn mọi người, Triệu Ngọc Thanh hỏi: - Mọi người thấy biểu hiện của người này như thế nào? Mã Vũ Đào nói: - Không dễ nói được, xem ra hắn đúng là có thành tâm, vừa bắt đầu đã nói ra lai lịch, thẳng thắn không che đậy. Nhưng điều này thật hay giả, còn phải cần chúng ta điều tra. Sở Văn Tân nói: - Ta cảm thấy Ứng Thiên Tà này không xem là quá xấu xa, khí tà dị trên người hắn phỏng chừng là do đi theo Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên mà có, không đủ để luận đoạn hắn tốt hay xấu. Giang Thanh Tuyết nói: - Nhớ lại chưởng giáo Dịch viên chúng tôi đã từng nói qua, hai mươi năm trước Ma Thần tông chủ đã từng xuất hiện thường xuyên ở Thất giới, tuy tham dự không ít sự kiện nhưng lại chưa từng đối địch với Chính Đạo, chỉ có vài phần vì mình, chính là người không chính không tà, tính ra cũng không phải người xấu xa gì cả. Ứng Thiên Tà nếu quả thật là đồ đệ của Bạch Vân Thiên, kế thừa tính cách và tác phong hành sự của ông ấy thì kể ra cũng không phải quá tà. Công Dương Thiên Tung nói: - Lúc này nói những điều đó tính ra vẫn còn hơi sớm, chúng ta tạm thời tin hắn trước một lần, đợi có thêm những bước phát triển rồi mới đánh giá hắn cũng không muộn. Mọi người thấy cũng có lý, vì thế không bàn luận vấn đề này nữa. Giây lát sau, Lý Phong quay lại, phía sau đi theo một nam một nữ, điều này khiến mọi người trong Đằng Long phủ hơi kinh ngạc. - Sư phụ, vị thiếu hiệp này tự xưng là bằng hữu của Thiên Lân, con liền dẫn người này đến gặp các vị. Đánh giá qua Phỉ Vân, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói: - Tu vi không yếu, lệnh sư hẳn phí không ít tâm huyết rồi. Phỉ Vân kinh ngạc nói: - Cốc chủ nói vậy là có ý tứ thế nào? Lẽ nào người biết gia sư? Triệu Ngọc Thanh cười nói: - Nhiều năm trước ta và lệnh sư đã từng có duyên gặp mặt vài lần, biết được Long Văn Kim địch trong tay của ngươi. Phỉ Vân cười nói: - Té ra cốc chủ và sư phụ là bạn cũ, ta còn sợ mạo muội đến đây quấy nhiễu mọi người. Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên bật cười, giới thiệu một lượt các người có mặt với Phỉ Vân, sau đó nói: - Ngươi cũng giới thiệu bản thân đi. Phỉ Vân mỉm cười, gật đầu nhẹ giọng nói: - Ta tên là Phỉ Vân, đến từ Thiên Sơn, các vị tiền bối sau này xin chiếu cố nhiều hơn. Công Dương Thiên Tung nghe vậy cau mày, trầm ngâm nói: - Thiên Sơn? Ngươi lẽ nào là … Thanh âm dừng lại, Công Dương Thiên Tung dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngậm miệng không nói nữa. Cách vài thước, Mã Vũ Đào nhìn Phỉ Vân, kinh ngạc nói: - Ngươi sao lại đi cùng với Tuyết Hồ? Phỉ Vân nói: - Điều này nói ra dài dòng, ta lúc đó … trên đường ta và Thiên Lân gặp nhau … Sau đó lại gặp phải Ứng Thiên Tà, còn có một người tự xưng đến từ đất Cửu U, chính là Địa Ngục sứ giả Phong U. Nghe đến chuyện Phong U, mọi người ở đó biến sắc, đối với ý đồ của môn phái Cửu U ai cũng thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ lại nhúng tay vào chuyện của Băng Nguyên, không tiếc tranh thủ lúc nước đục, thật ra có mục đích thế nào? Trầm ngâm giây lát, Giang Thanh Tuyết nói: - Hiện nay Băng Nguyên tứ bề đều có sát cơ, vì sao luôn có người không ngừng tiến vào đây, thật ra bọn họ muốn thế nào đây? Sở Văn Tân nói: - Theo suy đoán của ta, có một bộ phận người là vì hiếu kỳ, còn những người lại phần lớn đều có mục đích riêng. Đàm Thanh Ngưu nói: - Băng Nguyên là đất thị phi, người thường không đến, cũng không tình nguyện đến. Hiện nay, Ngũ Sắc Thiên vực vì xâm nhập nhân gian đã đến nơi này, tính ra cũng hợp lý. Nhưng những người khác, một số chiếm cứ lấy nơi này rõ ràng có dụng tâm khác biệt, khiến người ta khó hiểu. Phương Mộng Như nói: - Những điều này thật ra rất dễ giải thích, người đến đều vì chờ đợi cơ hội để tiện thực hiện mục tiêu của mình. Triệu Ngọc Thanh nói: - Được, chuyện này không cần phải tranh luận, Phỉ Vân mới đến nơi này, Phi Hiệp phụ trách đưa hắn đi chơi khắp nơi, trước hết hãy ở lại mấy ngày đã. Phi Hiệp lĩnh lệnh đi đến bên Phỉ Vân, dẫn hắn và Tuyết Hồ rời khỏi nơi đó. Không bao lâu sau, mọi người rời đi, Triệu Ngọc Thanh lưu Tân Nguyệt lại, dặn dò: - Chuyện Phong U con đi điều tra một chuyến, trước hết không nên xung đột chính diện với hắn. Tân Nguyệt nói: - Con hiểu rõ, đi ngay lập tức. Dứt lời xoay mình rồi nhẹ nhàng trôi đi mất. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh cũng rời khỏi Đằng Long phủ, một mình âm thầm bỏ đi, không biết đến nơi nào. Đón gió thưởng thức tuyết, khí lạnh xâm nhập người. Hoa tuyết trong suốt trùm khắp cả trời đất, biến hóa cả thế giới này. Đứng trên đỉnh núi băng, Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt kỳ dị, nói không rõ được là vui hay buồn, cứ như thế yên yên lặng lặng nhìn bầu trời. Bên cạnh, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt âm lạnh, có vẻ không vui rõ ràng, rầu rầu rĩ rĩ đứng ở nơi đó. Cách vài trượng, Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt âm hiểm, hận thù nhìn theo hướng Đằng Long cốc, gằn giọng nói: - Một ngày nào đó, ta phải tự tay diệt bọn chúng. Bật cười lạnh lẽo, Bạch Đầu Thiên Ông nói: - Ngân Tôn hà tất phải nóng nảy, thắng bại là chuyện thường của binh gia. Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói: - Bớt nói chuyện châm chọc ở nơi đây đi, nhiều lần nếu không bởi vì các ngươi, ta sao phải hao binh tổn tướng, thất bại đến thảm hại như vậy? Bạch Đầu Thiên Ông nói: - Ngân Tôn nói vậy là chỉ thấy bên ngoài rồi, chúng ta lúc đó cũng là có lòng tốt, muốn sớm san bằng Băng Nguyên, hoàn thành sứ mạng tiến nhập vào nhân gian.
/1040
|