Thanh âm chợt dừng lại, vẻ mặt Thiên Đao khách hơi mỉm cười, một luồng khí tức thần bí bao trùm cả người ông ta. Từ xa, một luồng sáng nhạt lóe lên với luồng khí tà ác phá không xông đến, chớp mắt đã tới đỉnh Thiên Đao phong. Lúc này, khóe miệng Thiên Đao khách hơi nhếch lên, chăm chú nhìn thanh trường kiếm toàn thân đen ngòm, chuôi kiếm bộc phát một luồng sáng lạnh, ánh đen lóe lên, ảo hóa thành bóng người. Thanh trường kiếm biến thành một người đàn ông trung niên, đang âm hiểm nhìn Thiên Đao khách, giọng không thân thiện nói:
- Ngươi ở đây đã không ít ngày rồi, cũng phải đến lúc rời đi thôi.
Thiên Đao khách ngạo nghễ đứng đó, giọng lạnh lẽo nói:
- Ta ở nơi này, đây chính là chỗ của ta, chưa đến lượt ngươi nói chuyện. Bây giờ, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đi đi, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.
Người đàn ông trung niên cười đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng dám trước mặt ta nói chuyện lớn lối như thế, quả thật là cuồng vọng tự cao quá.
Té ra, người đàn ông trung niên này chính là do Tỏa Hồn kiếm ảo hóa thành. Nhưng y đến Thiên Đao phong thật ra để làm chuyện gì đây?
Thiên Đao khách khinh thường nói:
- Tỏa Hồn? Cẩn thận không khéo ta sẽ khiến ngươi thành Phá Hồn.
Tỏa Hồn nghe vậy, giận dữ rống lên:
- Đáng ghét, không cho ngươi biết chút lợi hại, ngươi còn không biết sự lợi hại của ta, xem chiêu.
Bắn thẳng ra, hình bóng người trung niên lập tức khôi phục trở thành thân trường kiếm cùng với ánh sáng đen sẫm đâm thẳng vào ngực của Thiên Đao khách. Ánh mắt lạnh lại, Thiên Đao khách cánh tay múa lên, thanh kiếm lạ hướng ngược lên không, chớp mắt đã va chạm vào thanh trường kiếm đen thẫm. Lập tức, giữa hai thanh kiếm hoa lửa tung tóe, tiếng sấm chấn động, dòng khí kịch liệt phá không rung động cùng với một tiếng gào lên chói tai vang vọng khắp bốn phương.
Một chiêu thất bại, Tỏa Hồn giận dữ gào thét, lên tiếng chất vấn:
- Thật ra ngươi là ai?
Thân thể Thiên Đao khách hơi lắc lư, trong ánh mắt toát ra một chút kinh ngạc, miệng lại lạnh lẽo trả lời:
- Đây là Thiên Đao phong, ta tự nhiên là Thiên Đao khách.
Tỏa Hồn căm giận nói:
- Thiên Đao khách, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi lập tức rời đi, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.
Nghe vậy, Thiên Đao khách trong lòng hơi nghi hoặc, chất vấn lại:
- Ngươi muốn bá chiếm Thiên Đao phong?
Tỏa Hồn trả lời:
- Đừng nói nhiều, thật ra ngươi có đi hay không?
Thiên Đao khách trầm ngâm nói:
- Ngọn núi này bên dưới là sức nóng của địa hỏa, ngươi muốn ở đây thi triển thuật luyện hồn để củng cố thực lực của mình?
Tỏa Hồn thất kinh, giận dữ nói:
- Chớ có nói nhiều, ta không có thời gian lề mề với ngươi, coi kiếm.
Bắn lên bay ra, bóng kiếm dày đặc, làn kiếm quỷ dị âm hiểm giăng mắc tung hoành cùng với sức mạnh tà ác vô cùng, ý đồ muốn nuốt chửng lấy Thiên Đao khách. Múa kiếm phản kích, Thiên Đao khách hơi cảnh giác, mỗi một lần kiếm giao với nhau, ông đều có thể cảm ứng được luồng tà khí xâm thực trên thanh Tỏa Hồn kiếm, điều này khiến ông cảm thấy rất kinh hãi với Tỏa Hồn kiếm. Theo phân tích của Thiên Đao khách, thanh Tỏa Hồn kiếm này quỷ dị vô cùng lại tà độc ít hơn một chút, ẩn chứa khí cực tà cực sát của thế gian, tập trung khí oán hận thành một thể, có một loại ý nghĩ gần như là hủy diệt điên cuồng, khiến người đối mặt trong lòng sinh ra khiếp sợ. Loại binh khí mạnh mẽ mà tà ác như vậy, Thiên Đao khách mới lần đầu gặp phải, trong lòng tuy không sợ, nhưng lại không thể nào không chấn động kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Tỏa Hồn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng với thực lực của Thiên Đao khách. Bản thân y đã thôn tính được tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo, có thể nói là đã tập hợp thành công tà ác của thế gian, trải qua ngàn năm tu luyện, cho dù là tu vi hay thực lực cũng đều mạnh mẽ khác thường, lúc này không ngờ lại không làm gì được Thiên Đao khách, điều này sao có thể không khiến y cảm thấy giật mình?
Nghĩ đến đây, Tỏa Hồn trong lòng nổi lên ác ý, tính toán hủy diệt lập tức nảy sinh, thế công liền tăng mạnh thêm gấp bội. Cảm nhận được áp lực tăng mạnh, Thiên Đao khách vẻ mặt nặng nề, thanh kiếm quái dị trong tay biến hóa chiêu thức, sức mạnh phản kích gia tăng theo đường thẳng, sau vài chiêu liền lập tức hất bắn Tỏa Hồn kiếm, khiến y phải la lên một tiếng gào thét thất thanh. Tung mình bay lên, Thiên Đao khách thanh kiếm lạ giơ cao, toàn thân ánh đỏ chói mắt, vô số ngọn lửa phân bố chung quanh, hình thành một vầng mây sáng rực rỡ, rọi đỏ cả nửa bầu trời. Khi đó, một luồng bá khí phủ xuống thiên hạ, thông suốt đất trời khiến thời gian không gian quanh đó lập tức ngưng đọng, hoa tuyết dừng lại giữa không trung, phảng phất như là một bức họa tuyệt đẹp, lại khiến người ta cảm thấy khiếp hãi.
Thanh kiếm lạ chỉ lên trời, kiếm khí hội tụ. Cột sáng rực đỏ phá mây rẻ trời cùng với sức mạnh cực dương, cực cương, cực lớn cực mạnh, theo sự khống chế của Thiên Đao khách, cùng với cột kiếm ngàn trượng chém thẳng xuống Tỏa Hồn. Thời khắc đó, Tỏa Hồ kinh hãi giận dữ vô cùng, ý đồ muốn né tránh nhưng do thời không ngưng đọng nên khó có thể thực hiện được, chỉ có thể cố hết sức phản kích mà thôi.
Lập tức, một kiếm của Thiên Đao khách đánh trúng vào Tỏa Hồn. Làn kiếm phát ra đỏ sậm không gì ngăn được, khi đánh trúng vào thanh Tỏa Hồn kiếm đen sẫm, lập tức xua tan khí đen bao quanh Tỏa Hồn kiếm, khiến cho toàn thân Tỏa Hồn kiếm phát sáng, cùng lúc vang lên tiếng gào thét thê thảm đến nát tim rách phổi. Một chiêu này mạnh mẽ bá đạo, uy lực kinh người. Tỏa Hồn kiếm liền từ không trung rớt xuống, chìm sâu vào trong băng tuyết. Đồng thời, khí tức mạnh mẽ một kiếm này của Thiên Đao khách vừa hay khắc chế được sức mạnh tà sát của Tỏa Hồn kiếm, vì thế tạo nên đả kích mạnh mẽ với y.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Đao khách không hề truy kích, ông chỉ nhìn xuống mặt đất chờ đợi Tỏa Hồn kiếm xuất hiện. Theo phân tích của Thiên Đao khách, Tỏa Hồn kiếm tà ác vô cùng, tuyệt đối sẽ không bị hủy diệt dễ như vậy, nhiều lắm là linh thể bị tổn thương, nguyên khí bị hư hại rất nhiều. Quả nhiên, giây lát sau, Tỏa Hồn kiếm phá đất chui ra, thân kiếm đã khôi phục lại màu đen sẫm, nhưng màu sắc đã nhạt đi một phần, rõ ràng một chiêu vừa rồi của Thiên Đao khách đã uy hiếp y rất lớn.
- Thiên Đao khách, ngươi thật tàn nhẫn, món nợ này ta sẽ không bao giờ quên, sớm muộn có một ngày ra phải khiến ngươi hối hận không kịp.
Giọng hung dữ, Tỏa Hồn tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng mơ hồ toát ra vài phần sợ hãi.
Bật cười lạnh lẽo, Thiên Đao khách đáp trả:
- Lần này chỉ là cảnh cáo ngươi mà thôi, nếu có lần sau, ta sẽ khiến ngươi phải hồn phi phách tán, ôm hận xuống cửu tuyền. Còn không mau cút đi.
Tỏa Hồn gầm lên giận dữ một tiếng, không cam lòng nói:
- Chớ có đắc ý, không mấy ngày sau ta sẽ đến đây tìm ngươi.
Lóe lên đi liền, Tỏa Hồn theo lối cũ bay đi.
Giây lát sau, Tỏa Hồn bay đi xa, Thiên Đao khách hạ xuống đỉnh núi, vẻ mặt nặng nề tự nói:
- Kiếm này tà mị đủ để so sánh với khí cực độc của Phệ Tâm kiếm năm xưa, mà nó còn quỷ dị hơn. Xem ra không bao lâu nữa sẽ có không ít người tu đạo phải gặp tai kiếp.
Ưu tư nhàn nhạt theo gió bay đi, hóa thành gió tuyết phân bố khắp mặt đất…
Đứng trên mặt tuyết, Ngạc Tây chăm chú nhìn theo hướng Đằng Long cốc, vẻ mặt có phần kỳ dị. Chuyến hành trình đi Băng Nguyên đối với y chỉ là vì cừu hận. Nhưng hiện nay, sự xuất hiện của Thiện Từ khiến mọi thứ trở thành có ý nghĩa, ngay cả tâm tính sớm lạnh lẽo của y cũng dần dần nóng lên.
Ở lại Băng Nguyên không ít ngày, Ngạc Tây đã lĩnh hội được sự tàn khốc của băng tuyết, nhưng lại không nỡ bỏ đi, bởi vì trong lòng y đã có thêm một bóng người. Sự lạnh lẽo của Thiện Từ khiến Ngạc Tây rất là đau lòng. Nhưng y hiểu rõ cảm xúc của Thiện Từ, vì thế im lặng chờ đợi, hy vọng có một ngày Thiện Từ có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng của y. Hiện nay, Ngạc Tây cũng không đi, cứ ở lại quanh quẩn Đằng Long cốc vì chỉ muốn thấy Thiện Từ, để tránh lo lắng trong lòng.
Lúc này, bầu trời gió tuyết không ngừng, tuyết lớn như lông ngỗng trùm cả trời đất, che phủ tầm nhìn, che phủ thân thể của y. Đột nhiên, Ngạc Tây chấn động trong lòng, một luồng khí tức âm thầm đến gần khiến y chú ý. Triển khai linh thức, Ngạc Tây lưu ý động tĩnh quanh đó, liền phát hiện ngoài vài chục trượng, một bóng hình trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện đang tiến gần đến mình. Hình bóng đó rất quái dị, toàn thân đầy lông hệt như gấu Bắc Cực nhưng khí tức lại hơi xa lạ. Theo Ngạc Tây hiểu được, cao thủ trên vùng Băng Nguyên tuy y không phải là biết tất cả nhưng đại đa số y đều đã từng gặp qua một hai lần, trong não có một ký ức nhất định. Hiện nay, bóng dáng âm thầm đến gần y lại không có một chút ấn tượng, khiến y không khỏi đề cao cảnh giác.
Giây lát sau, hình bóng ẩn trong tuyết đó đến gần trong phạm vi ba trượng liền dừng lại, điều này khiến cho Ngạc Tây đang cảnh giác cao độ hơi bất ngờ, thoáng trầm tư một chút liền phát động công kích trước. Lúc này, từ Ngạc Tây làm trung tâm, một quả cầu ánh sáng đường kính vượt quá mười trượng đột nhiên xuất hiện, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn toàn bộ băng tuyết lân cận. Khi đó, một tiếng la kỳ lạ vang lên trong tiếng nổ, cùng với một hình bóng di động rất nhanh, bay lượn trong gió tuyết ngập trời. Ngạc Tây rống to một tiếng, thân thể to lớn bắn lên, cả người hệt như một quả cầu tuyết di động, bay lượn tới lui trong phương viên vài chục trượng, truy đuổi theo địch nhân xa lạ kia.
Ban đầu, thân pháp hai bên nhanh chóng, đan lẫn vào nhau, truy kích tới lui. Sau đó, hai bên sau một phen so tài, phát hiện chỉ bằng thân pháp không làm gì được đối phương, vì thế ai nấy bắt đầu triển khai công kích chính diện. Đến lúc này, Ngạc Tây nhìn rõ người đó, miệng không khỏi la lên một tiếng thất thanh, rồi hỏi:
- Ngươi là ai?
Bật cười ha hả kỳ lạ, hình bóng trắng như tuyết đảo người giữa không trung, động tác nhẹ nhàng, hai tay thô dài nhanh như gió với bóng chưởng dày đặc cuồn cuộn ập đến, đánh cho Ngạc Tây lùi lại liên tục. Hơi tức giận, Ngạc Tây rống to một tiếng, khí thế toàn thân đột nhiên tản ra, bộc phát một sức mạnh hung hãn, lập tức hất tung bóng hình trắng như tuyết đó.
- Ngươi ở đây đã không ít ngày rồi, cũng phải đến lúc rời đi thôi.
Thiên Đao khách ngạo nghễ đứng đó, giọng lạnh lẽo nói:
- Ta ở nơi này, đây chính là chỗ của ta, chưa đến lượt ngươi nói chuyện. Bây giờ, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đi đi, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.
Người đàn ông trung niên cười đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi cũng dám trước mặt ta nói chuyện lớn lối như thế, quả thật là cuồng vọng tự cao quá.
Té ra, người đàn ông trung niên này chính là do Tỏa Hồn kiếm ảo hóa thành. Nhưng y đến Thiên Đao phong thật ra để làm chuyện gì đây?
Thiên Đao khách khinh thường nói:
- Tỏa Hồn? Cẩn thận không khéo ta sẽ khiến ngươi thành Phá Hồn.
Tỏa Hồn nghe vậy, giận dữ rống lên:
- Đáng ghét, không cho ngươi biết chút lợi hại, ngươi còn không biết sự lợi hại của ta, xem chiêu.
Bắn thẳng ra, hình bóng người trung niên lập tức khôi phục trở thành thân trường kiếm cùng với ánh sáng đen sẫm đâm thẳng vào ngực của Thiên Đao khách. Ánh mắt lạnh lại, Thiên Đao khách cánh tay múa lên, thanh kiếm lạ hướng ngược lên không, chớp mắt đã va chạm vào thanh trường kiếm đen thẫm. Lập tức, giữa hai thanh kiếm hoa lửa tung tóe, tiếng sấm chấn động, dòng khí kịch liệt phá không rung động cùng với một tiếng gào lên chói tai vang vọng khắp bốn phương.
Một chiêu thất bại, Tỏa Hồn giận dữ gào thét, lên tiếng chất vấn:
- Thật ra ngươi là ai?
Thân thể Thiên Đao khách hơi lắc lư, trong ánh mắt toát ra một chút kinh ngạc, miệng lại lạnh lẽo trả lời:
- Đây là Thiên Đao phong, ta tự nhiên là Thiên Đao khách.
Tỏa Hồn căm giận nói:
- Thiên Đao khách, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi lập tức rời đi, nếu không ta sẽ không khách khí nữa.
Nghe vậy, Thiên Đao khách trong lòng hơi nghi hoặc, chất vấn lại:
- Ngươi muốn bá chiếm Thiên Đao phong?
Tỏa Hồn trả lời:
- Đừng nói nhiều, thật ra ngươi có đi hay không?
Thiên Đao khách trầm ngâm nói:
- Ngọn núi này bên dưới là sức nóng của địa hỏa, ngươi muốn ở đây thi triển thuật luyện hồn để củng cố thực lực của mình?
Tỏa Hồn thất kinh, giận dữ nói:
- Chớ có nói nhiều, ta không có thời gian lề mề với ngươi, coi kiếm.
Bắn lên bay ra, bóng kiếm dày đặc, làn kiếm quỷ dị âm hiểm giăng mắc tung hoành cùng với sức mạnh tà ác vô cùng, ý đồ muốn nuốt chửng lấy Thiên Đao khách. Múa kiếm phản kích, Thiên Đao khách hơi cảnh giác, mỗi một lần kiếm giao với nhau, ông đều có thể cảm ứng được luồng tà khí xâm thực trên thanh Tỏa Hồn kiếm, điều này khiến ông cảm thấy rất kinh hãi với Tỏa Hồn kiếm. Theo phân tích của Thiên Đao khách, thanh Tỏa Hồn kiếm này quỷ dị vô cùng lại tà độc ít hơn một chút, ẩn chứa khí cực tà cực sát của thế gian, tập trung khí oán hận thành một thể, có một loại ý nghĩ gần như là hủy diệt điên cuồng, khiến người đối mặt trong lòng sinh ra khiếp sợ. Loại binh khí mạnh mẽ mà tà ác như vậy, Thiên Đao khách mới lần đầu gặp phải, trong lòng tuy không sợ, nhưng lại không thể nào không chấn động kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Tỏa Hồn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng với thực lực của Thiên Đao khách. Bản thân y đã thôn tính được tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo, có thể nói là đã tập hợp thành công tà ác của thế gian, trải qua ngàn năm tu luyện, cho dù là tu vi hay thực lực cũng đều mạnh mẽ khác thường, lúc này không ngờ lại không làm gì được Thiên Đao khách, điều này sao có thể không khiến y cảm thấy giật mình?
Nghĩ đến đây, Tỏa Hồn trong lòng nổi lên ác ý, tính toán hủy diệt lập tức nảy sinh, thế công liền tăng mạnh thêm gấp bội. Cảm nhận được áp lực tăng mạnh, Thiên Đao khách vẻ mặt nặng nề, thanh kiếm quái dị trong tay biến hóa chiêu thức, sức mạnh phản kích gia tăng theo đường thẳng, sau vài chiêu liền lập tức hất bắn Tỏa Hồn kiếm, khiến y phải la lên một tiếng gào thét thất thanh. Tung mình bay lên, Thiên Đao khách thanh kiếm lạ giơ cao, toàn thân ánh đỏ chói mắt, vô số ngọn lửa phân bố chung quanh, hình thành một vầng mây sáng rực rỡ, rọi đỏ cả nửa bầu trời. Khi đó, một luồng bá khí phủ xuống thiên hạ, thông suốt đất trời khiến thời gian không gian quanh đó lập tức ngưng đọng, hoa tuyết dừng lại giữa không trung, phảng phất như là một bức họa tuyệt đẹp, lại khiến người ta cảm thấy khiếp hãi.
Thanh kiếm lạ chỉ lên trời, kiếm khí hội tụ. Cột sáng rực đỏ phá mây rẻ trời cùng với sức mạnh cực dương, cực cương, cực lớn cực mạnh, theo sự khống chế của Thiên Đao khách, cùng với cột kiếm ngàn trượng chém thẳng xuống Tỏa Hồn. Thời khắc đó, Tỏa Hồ kinh hãi giận dữ vô cùng, ý đồ muốn né tránh nhưng do thời không ngưng đọng nên khó có thể thực hiện được, chỉ có thể cố hết sức phản kích mà thôi.
Lập tức, một kiếm của Thiên Đao khách đánh trúng vào Tỏa Hồn. Làn kiếm phát ra đỏ sậm không gì ngăn được, khi đánh trúng vào thanh Tỏa Hồn kiếm đen sẫm, lập tức xua tan khí đen bao quanh Tỏa Hồn kiếm, khiến cho toàn thân Tỏa Hồn kiếm phát sáng, cùng lúc vang lên tiếng gào thét thê thảm đến nát tim rách phổi. Một chiêu này mạnh mẽ bá đạo, uy lực kinh người. Tỏa Hồn kiếm liền từ không trung rớt xuống, chìm sâu vào trong băng tuyết. Đồng thời, khí tức mạnh mẽ một kiếm này của Thiên Đao khách vừa hay khắc chế được sức mạnh tà sát của Tỏa Hồn kiếm, vì thế tạo nên đả kích mạnh mẽ với y.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Đao khách không hề truy kích, ông chỉ nhìn xuống mặt đất chờ đợi Tỏa Hồn kiếm xuất hiện. Theo phân tích của Thiên Đao khách, Tỏa Hồn kiếm tà ác vô cùng, tuyệt đối sẽ không bị hủy diệt dễ như vậy, nhiều lắm là linh thể bị tổn thương, nguyên khí bị hư hại rất nhiều. Quả nhiên, giây lát sau, Tỏa Hồn kiếm phá đất chui ra, thân kiếm đã khôi phục lại màu đen sẫm, nhưng màu sắc đã nhạt đi một phần, rõ ràng một chiêu vừa rồi của Thiên Đao khách đã uy hiếp y rất lớn.
- Thiên Đao khách, ngươi thật tàn nhẫn, món nợ này ta sẽ không bao giờ quên, sớm muộn có một ngày ra phải khiến ngươi hối hận không kịp.
Giọng hung dữ, Tỏa Hồn tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng mơ hồ toát ra vài phần sợ hãi.
Bật cười lạnh lẽo, Thiên Đao khách đáp trả:
- Lần này chỉ là cảnh cáo ngươi mà thôi, nếu có lần sau, ta sẽ khiến ngươi phải hồn phi phách tán, ôm hận xuống cửu tuyền. Còn không mau cút đi.
Tỏa Hồn gầm lên giận dữ một tiếng, không cam lòng nói:
- Chớ có đắc ý, không mấy ngày sau ta sẽ đến đây tìm ngươi.
Lóe lên đi liền, Tỏa Hồn theo lối cũ bay đi.
Giây lát sau, Tỏa Hồn bay đi xa, Thiên Đao khách hạ xuống đỉnh núi, vẻ mặt nặng nề tự nói:
- Kiếm này tà mị đủ để so sánh với khí cực độc của Phệ Tâm kiếm năm xưa, mà nó còn quỷ dị hơn. Xem ra không bao lâu nữa sẽ có không ít người tu đạo phải gặp tai kiếp.
Ưu tư nhàn nhạt theo gió bay đi, hóa thành gió tuyết phân bố khắp mặt đất…
Đứng trên mặt tuyết, Ngạc Tây chăm chú nhìn theo hướng Đằng Long cốc, vẻ mặt có phần kỳ dị. Chuyến hành trình đi Băng Nguyên đối với y chỉ là vì cừu hận. Nhưng hiện nay, sự xuất hiện của Thiện Từ khiến mọi thứ trở thành có ý nghĩa, ngay cả tâm tính sớm lạnh lẽo của y cũng dần dần nóng lên.
Ở lại Băng Nguyên không ít ngày, Ngạc Tây đã lĩnh hội được sự tàn khốc của băng tuyết, nhưng lại không nỡ bỏ đi, bởi vì trong lòng y đã có thêm một bóng người. Sự lạnh lẽo của Thiện Từ khiến Ngạc Tây rất là đau lòng. Nhưng y hiểu rõ cảm xúc của Thiện Từ, vì thế im lặng chờ đợi, hy vọng có một ngày Thiện Từ có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng của y. Hiện nay, Ngạc Tây cũng không đi, cứ ở lại quanh quẩn Đằng Long cốc vì chỉ muốn thấy Thiện Từ, để tránh lo lắng trong lòng.
Lúc này, bầu trời gió tuyết không ngừng, tuyết lớn như lông ngỗng trùm cả trời đất, che phủ tầm nhìn, che phủ thân thể của y. Đột nhiên, Ngạc Tây chấn động trong lòng, một luồng khí tức âm thầm đến gần khiến y chú ý. Triển khai linh thức, Ngạc Tây lưu ý động tĩnh quanh đó, liền phát hiện ngoài vài chục trượng, một bóng hình trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện đang tiến gần đến mình. Hình bóng đó rất quái dị, toàn thân đầy lông hệt như gấu Bắc Cực nhưng khí tức lại hơi xa lạ. Theo Ngạc Tây hiểu được, cao thủ trên vùng Băng Nguyên tuy y không phải là biết tất cả nhưng đại đa số y đều đã từng gặp qua một hai lần, trong não có một ký ức nhất định. Hiện nay, bóng dáng âm thầm đến gần y lại không có một chút ấn tượng, khiến y không khỏi đề cao cảnh giác.
Giây lát sau, hình bóng ẩn trong tuyết đó đến gần trong phạm vi ba trượng liền dừng lại, điều này khiến cho Ngạc Tây đang cảnh giác cao độ hơi bất ngờ, thoáng trầm tư một chút liền phát động công kích trước. Lúc này, từ Ngạc Tây làm trung tâm, một quả cầu ánh sáng đường kính vượt quá mười trượng đột nhiên xuất hiện, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn toàn bộ băng tuyết lân cận. Khi đó, một tiếng la kỳ lạ vang lên trong tiếng nổ, cùng với một hình bóng di động rất nhanh, bay lượn trong gió tuyết ngập trời. Ngạc Tây rống to một tiếng, thân thể to lớn bắn lên, cả người hệt như một quả cầu tuyết di động, bay lượn tới lui trong phương viên vài chục trượng, truy đuổi theo địch nhân xa lạ kia.
Ban đầu, thân pháp hai bên nhanh chóng, đan lẫn vào nhau, truy kích tới lui. Sau đó, hai bên sau một phen so tài, phát hiện chỉ bằng thân pháp không làm gì được đối phương, vì thế ai nấy bắt đầu triển khai công kích chính diện. Đến lúc này, Ngạc Tây nhìn rõ người đó, miệng không khỏi la lên một tiếng thất thanh, rồi hỏi:
- Ngươi là ai?
Bật cười ha hả kỳ lạ, hình bóng trắng như tuyết đảo người giữa không trung, động tác nhẹ nhàng, hai tay thô dài nhanh như gió với bóng chưởng dày đặc cuồn cuộn ập đến, đánh cho Ngạc Tây lùi lại liên tục. Hơi tức giận, Ngạc Tây rống to một tiếng, khí thế toàn thân đột nhiên tản ra, bộc phát một sức mạnh hung hãn, lập tức hất tung bóng hình trắng như tuyết đó.
/1040
|