Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Theo huynh đệ nói như vậy, hắn vì mong muốn có được một loại sức mạnh to lớn nào đó mà đi vào đường Ma, trở thành bản thân cũng khó mà khống chế được.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Ta cũng không khẳng định chắc chắn lắm, nhưng ta chỉ thấy khi hắn bình tĩnh, tinh thần cũng bình thường, thực lực cũng giữ ổn định tương đối. Nhưng một khi hắn bị kích thích, trên người hắn xuất hiện một loại hiện tượng như ma nhập, thực lực nhanh chóng bành trướng, khiến người ta khó mà dự báo được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Như vậy có đối sách nào không?
Mọi người không nói, ánh mắt dùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi quyết định của ông. Bật cười một tiếng, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Về Ứng Thiên Tà, chúng ta chỉ có thể cẩn thận phòng ngự, tạm thời đừng chọc đến hắn. Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay chính là quan tâm đến động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực. Bây giờ, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp ở lại, những người khác hãy lui xuống nghĩ ngơi trước.
Mọi người đứng lên, ai nấy rời đi, không bao lâu trong đại điện chỉ còn lưu lại Triệu Ngọc Thanh và mấy người Thiên Lân.
Liếc Vũ Điệp, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Về chuyện cái hồ ngày hôm qua, ta dự tính sai Thiên Lân và Vũ Điệp đi xem thử, có động tĩnh gì thì để Vũ Điệp quay lại báo cáo. Còn về Thiện Từ, ta đã thương nghị với thánh tăng, con đến Đằng Long cốc vài ngày, luôn ít khi có cơ hội một mình đơn độc để tăng lịch lãm, hôm nay để một mình con đi dò xét tin tức của Ngũ Sắc Thiên Vực, nhớ phải cẩn thận hơn. Còn lại Tân Nguyệt, ta sẽ có dặn dò sau. Ba người các con hãy lên đường trước đi.
Thiên Lân, Vũ Điệp, Thiện Từ vâng một tiếng sau đó rời đi.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên, đi đến bên Tân Nguyệt, khẽ nói:
- Ta dẫn con đến một nơi, có một số việc phải cho con biết.
Tân Nguyệt gật nhẹ theo sau Triệu Ngọc Thanh rời khỏi Đằng Long phủ.
Không lâu sau, hai người đến một đường hầm yên tĩnh, phía trước không còn đường đi, nhưng Triệu Ngọc Thanh vẫn tiến lên, điều này khiến Tân Nguyệt rất khó hiểu. Nhưng đúng lúc đó, vách đá ở đầu đường hầm đột nhiên hiện một luồng sáng, hình thành một cửa không gian lấp lánh ánh sáng.
Triệu Ngọc Thanh hơi dừng chân lại, nhìn cửa sáng đó, vẻ quái dị nói:
- Tân Nguyệt, có biết vì sao ta dẫn con đến nơi này chăng?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Dạ không biết.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trong Đằng Long cốc có chín động thiên lớn, tám đại tuyệt kỹ, sinh ra ba đại kỳ tích. Trước mắt chính là một trong ba kỳ tích Huyền Nữ Thiên Cung, vài ngàn năm nay chưa có người nào có thể tiến vào. Năm xưa, ta dẫn sư muội đến đây, để muội ấy thử qua một lần, nhưng đáng tiếc muội ấy tuy có duyên tiến vào trong Băng Ngọc Cửu Huyền động thiên, lại không cách gì vượt qua được cửa ánh sáng thánh thiện này để tiến vào Huyền Nữ Thiên Cung.
Tân Nguyệt nghe vậy, khẽ nói:
- Sư tổ dự tính để Tân Nguyệt thử qua, xem thử có thể tiến vào bên trong được hay không?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Ta dẫn con đến nơi này tự nhiên là hy vọng con thử qua. Ba đại kỳ tích của Đằng Long cốc, đã có hai nơi có người tiến vào rồi, đây là nơi cuối cùng.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Nghe giọng điệu của sư tổ thì dường như người có chuyện lo lắng.
Triệu Ngọc Thanh lưng vẫn quay về Tân Nguyệt, khẽ than:
- Đúng thế, ta làm sao có thể không lo lắng. Ba đại kỳ tích mỗi cái có thần dị riêng, Thiên Lân là người có duyên thứ nhất, Lâm Phàm là thứ hai, còn lại chỉ trông vào định mệnh của con thôi.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Sư tổ nói Thiên Lân là người thứ nhất, sao không người nào biết được?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Mười năm trước, Thiên Lân và Thiện Từ vô tình tiến vào trong Long Phách dị giới, hai người bọn họ thật ra gặp phải điều gì, ai cũng không cách nào biết. Chuyện này chỉ một mình ta biết mà thôi, con nhớ phải bảo mật.
Tân Nguyệt nói:
- Sư phụ an tâm, Tân Nguyệt hiểu rõ.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu khe khẽ, tiếp tục nói:
- Không lâu trước đây, Lâm Phàm lầm lạc tiến vào đáy hồ, xông vào kỳ tích thứ hai.
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
- Đáy hồ cũng tính là một kỳ tích?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chuyện này con không cần phải hỏi nhiều, biết là được rồi. Tương lai không xa, chuyện này sẽ tự mất đi không xuất hiện nữa. Bây giờ, chỉ còn lại Huyền Nữ Thiên Cung, một khi con tiến vào trong rồi, sứ mệnh vài ngàn năm của Đằng Long cốc cũng tính là đã hoàn thành rồi.
Tân Nguyệt cau mày nói:
- Sư tổ hẳn phải cao hứng mới đúng, vì sao không vui vậy?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con còn trẻ tuổi, còn chưa biết tâm tình của ta. Được rồi, đi thử xem duyên phận của con thế nào. Nếu như có duyên, trong Huyền Nữ Thiên Cung này sẽ có kỳ ngộ thuộc về con. Đến lúc đó, con chỉ cần đáp ứng ta, tận hết sức của con để kiềm chế Thiên Lân, hỗ trợ hắn đi lên huy hoàng trong đời người.
Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Sư tổ an tâm, con sẽ tận hết khả năng.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Có câu này của con là đủ rồi. Đi đi, dùng phương thức của con, nghĩ cách vượt qua cửa ánh sáng thánh này. Trong đó có hạnh phúc và định mệnh đời này của con.
Tân Nguyệt yên yên lặng lặng gật đầu, chầm chậm tiến lên, đến bên ngoài cửa ánh sáng đó, toàn thân bất động chăm chú nhìn cánh cửa đó.
Triệu Ngọc Thanh không nói lời nào, ông âm thầm lùi lại, đứng cách vài bước, nhìn theo hình bóng mảnh khảnh của Tân Nguyệt, ánh mắt hiện lên tình cảm chờ đợi và mâu thuẫn. Dường như trong lòng của Triệu Ngọc Thanh, hy vọng Tân Nguyệt có thể tiến vào, lại không muốn nàng tiến vào được. Thật ra chuyện này là vì sao?
Thời khắc đó, chung quanh yên lặng như tờ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Tân Nguyệt yên lặng đứng ở nơi đó, hệt như một bức tượng, không nhìn thấy chút động tĩnh nào. Thật ra nàng có thể xuyên qua được cửa ánh sáng thánh này hay không, có phải là người có duyên hay không?
Mọi thứ còn chờ đợi thời gian khai mở ra.
Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân, Vũ Điệp và Thiện Từ chào từ biệt, đi đến hồ lớn tra xét động tĩnh.
Thiện Từ nhìn theo bóng hai người đi xa, khuôn mặt anh tuấn hơi thất vọng, có mấy phần phiền muộn, một mình bay đi trên vùng Băng Nguyên tuyết trắng ngời ngời.
Đối với Thiện Từ, hắn từ nhỏ đã có kinh nghiệm rất kỳ lạ đặc biệt, không giống Thiên Lân có cảm giác ưu việt rõ ràng, mà đi tới trong cô độc và yên lặng. Từ nhỏ, Thiện Từ sống ở Tuyết Lang cốc, cả ngày làm bạn với tàn nhẫn, mãi đến bảy tuổi mới gặp được Thiên Lân, trong lòng có một sự khao khát tình cảm. Sau đó, Thiện Từ gặp được Tuyết Sơn thánh tăng, đi theo thánh tăng tu luyện, tuy hoàn cảnh biến đổi nhưng thánh tăng dù sao cũng là người xuất gia, sở học lại là đạo từ bi, cô đơn khắc khoải mà cô độc không bạn hữu, tuy trải qua mười ba năm, học được một bản lĩnh kinh người, nhưng tính cách thủy chung vẫn âm trầm, lạnh lẽo một chút, sự cô độc trong nội tâm vẫn chưa hề mất đi.
Hiện nay, Thiện Từ học nghệ thành tài, biết được không ít người ở Đằng Long cốc, hoàn cảnh có thay đổi, có phần giảm bớt sự cô đơn. Nhưng mỗi lần gặp được Thiên Lân, đối với những điều Thiên Lân gặp phải, Thiện Từ tuy bề mặt không nói gì cả, nhưng trong lòng còn có một sự so sánh. Tâm lý này rất kỳ diệu, không phải so về tu vi, mà là sự chiếu cố đùa giỡn của ông trời với mỗi người.
Đối với Thiện Từ, hắn từ trước đến giờ không hâm mộ tu vi của Thiên Lân, nhưng đối với biểu hiện về mặt tình cảm của Thiên Lân, hắn lại cảm thấy mặc cảm không bằng. Mười năm trước, Thiện Từ mười tuổi gặp được Vũ Điệp mười tuổi, trong tâm linh nhỏ bé của hắn có một loại cảm giác thân thiện không biết tên. Mười năm sau, Thiện Từ và Vũ Điệp gặp lại nhau, trong mười năm sống cô độc, lại chưa từng tiếp xúc qua thiếu nữ nào khác, trong lòng Thiện Từ chút tình cảm đó trở thành càng nồng nhiệt, khiến hắn chìm sâu vào trong không hay không biết.
Điểm này, Thiện Từ luôn che giấu, hắn không muốn Thiên Lân phát hiện bởi vì hắn rất quý trọng tình bạn giữa hai người, cùng với chút duyên khó khăn đó. Nhưng tính cách Thiện Từ và Thiên Lân tương phản hẳn với nhau. Thiên Lân cởi mở nhiệt tình, rất chủ động xử sự, có một người tâm tính mạnh mẽ chủ đạo mọi việc. Thiện Từ lạnh lùng trầm ổn, hơi có phần ưu tư lại từ nhỏ đã không dễ dàng biểu lộ, hết sức cố chấp trong mặt tình cảm, thuộc loại kiên nhẫn không thôi, đi cho hết con đường.
Như vậy, trên phương diện tình cảm, Thiên Lân sôi nổi, chỉ cần thấy người phụ nữ mình thích liền chủ động tích cực truy đuổi theo. Thiện Từ lại lạnh lẽo ít nói, rất ít khi biểu lộ tâm ý ra bên ngoài, mà âm thầm chờ đợi, chọn phương thức bị động, ngầm theo đuổi đối phương. Tính cách khác nhau quyết định tương lai khác nhau.
Thiên Lân và Thiện Từ nói về tướng mạo, Thiên Lân hơi vượt hơn một chút, nói về tu vi, mỗi người thiện nghệ sở trường. Nói về tình cảm, Thiên Lân tinh nghịch, cơ trí, rất có duyên với phụ nữ, Thiện Từ lại chững chạc, sống nội tâm, khiến người ta cảm thấy không dám đến gần, rất xa lạ. Đến lúc này, Thiên Lân ở trong mấy người mỹ nữ, Thiện Từ lại thầm mến Vũ Điệp, chìm vào khó khăn giữa tình yêu và tình bạn.
Thở dài nhè nhẹ, Thiện Từ bỏ hết tạp niệm, ánh mắt quét chung quanh, sau đó bay về phía trái.
Lần này, Triệu Ngọc Thanh sai Thiện Từ một mình đi dò xét động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, nói là muốn rèn luyện hắn một chút, nhưng trên thực tế có phải như vậy không, Thiện Từ trong lòng hơi nghi hoặc, chỉ có điều không tiện biểu hiện ra ngoài mà thôi. Ngày hôm qua, Đằng Long cốc đánh trọng thương Ngũ Sắc Thiên Vực, khiến bọn họ hao binh tổn tướng. Hiện nay, Ngũ Sắc Thiên Vực đang né tránh ba phái Băng Nguyên, Thiện Từ muốn tìm ra địch nhân không có chỗ ở cố định trên vùng Băng Nguyên rộng lớn này thì quả thật là rất khó khăn. May mà Thiện Từ tương đối thông minh, hồi tưởng lại một lượt những chuyện lớn phát sinh gần đây trên Băng Nguyên, lập tức nghĩ đến Hồng Vân Ngũ Thái.
- Theo huynh đệ nói như vậy, hắn vì mong muốn có được một loại sức mạnh to lớn nào đó mà đi vào đường Ma, trở thành bản thân cũng khó mà khống chế được.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Ta cũng không khẳng định chắc chắn lắm, nhưng ta chỉ thấy khi hắn bình tĩnh, tinh thần cũng bình thường, thực lực cũng giữ ổn định tương đối. Nhưng một khi hắn bị kích thích, trên người hắn xuất hiện một loại hiện tượng như ma nhập, thực lực nhanh chóng bành trướng, khiến người ta khó mà dự báo được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Như vậy có đối sách nào không?
Mọi người không nói, ánh mắt dùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi quyết định của ông. Bật cười một tiếng, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Về Ứng Thiên Tà, chúng ta chỉ có thể cẩn thận phòng ngự, tạm thời đừng chọc đến hắn. Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay chính là quan tâm đến động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực. Bây giờ, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp ở lại, những người khác hãy lui xuống nghĩ ngơi trước.
Mọi người đứng lên, ai nấy rời đi, không bao lâu trong đại điện chỉ còn lưu lại Triệu Ngọc Thanh và mấy người Thiên Lân.
Liếc Vũ Điệp, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Về chuyện cái hồ ngày hôm qua, ta dự tính sai Thiên Lân và Vũ Điệp đi xem thử, có động tĩnh gì thì để Vũ Điệp quay lại báo cáo. Còn về Thiện Từ, ta đã thương nghị với thánh tăng, con đến Đằng Long cốc vài ngày, luôn ít khi có cơ hội một mình đơn độc để tăng lịch lãm, hôm nay để một mình con đi dò xét tin tức của Ngũ Sắc Thiên Vực, nhớ phải cẩn thận hơn. Còn lại Tân Nguyệt, ta sẽ có dặn dò sau. Ba người các con hãy lên đường trước đi.
Thiên Lân, Vũ Điệp, Thiện Từ vâng một tiếng sau đó rời đi.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên, đi đến bên Tân Nguyệt, khẽ nói:
- Ta dẫn con đến một nơi, có một số việc phải cho con biết.
Tân Nguyệt gật nhẹ theo sau Triệu Ngọc Thanh rời khỏi Đằng Long phủ.
Không lâu sau, hai người đến một đường hầm yên tĩnh, phía trước không còn đường đi, nhưng Triệu Ngọc Thanh vẫn tiến lên, điều này khiến Tân Nguyệt rất khó hiểu. Nhưng đúng lúc đó, vách đá ở đầu đường hầm đột nhiên hiện một luồng sáng, hình thành một cửa không gian lấp lánh ánh sáng.
Triệu Ngọc Thanh hơi dừng chân lại, nhìn cửa sáng đó, vẻ quái dị nói:
- Tân Nguyệt, có biết vì sao ta dẫn con đến nơi này chăng?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Dạ không biết.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trong Đằng Long cốc có chín động thiên lớn, tám đại tuyệt kỹ, sinh ra ba đại kỳ tích. Trước mắt chính là một trong ba kỳ tích Huyền Nữ Thiên Cung, vài ngàn năm nay chưa có người nào có thể tiến vào. Năm xưa, ta dẫn sư muội đến đây, để muội ấy thử qua một lần, nhưng đáng tiếc muội ấy tuy có duyên tiến vào trong Băng Ngọc Cửu Huyền động thiên, lại không cách gì vượt qua được cửa ánh sáng thánh thiện này để tiến vào Huyền Nữ Thiên Cung.
Tân Nguyệt nghe vậy, khẽ nói:
- Sư tổ dự tính để Tân Nguyệt thử qua, xem thử có thể tiến vào bên trong được hay không?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Ta dẫn con đến nơi này tự nhiên là hy vọng con thử qua. Ba đại kỳ tích của Đằng Long cốc, đã có hai nơi có người tiến vào rồi, đây là nơi cuối cùng.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Nghe giọng điệu của sư tổ thì dường như người có chuyện lo lắng.
Triệu Ngọc Thanh lưng vẫn quay về Tân Nguyệt, khẽ than:
- Đúng thế, ta làm sao có thể không lo lắng. Ba đại kỳ tích mỗi cái có thần dị riêng, Thiên Lân là người có duyên thứ nhất, Lâm Phàm là thứ hai, còn lại chỉ trông vào định mệnh của con thôi.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Sư tổ nói Thiên Lân là người thứ nhất, sao không người nào biết được?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Mười năm trước, Thiên Lân và Thiện Từ vô tình tiến vào trong Long Phách dị giới, hai người bọn họ thật ra gặp phải điều gì, ai cũng không cách nào biết. Chuyện này chỉ một mình ta biết mà thôi, con nhớ phải bảo mật.
Tân Nguyệt nói:
- Sư phụ an tâm, Tân Nguyệt hiểu rõ.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu khe khẽ, tiếp tục nói:
- Không lâu trước đây, Lâm Phàm lầm lạc tiến vào đáy hồ, xông vào kỳ tích thứ hai.
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
- Đáy hồ cũng tính là một kỳ tích?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chuyện này con không cần phải hỏi nhiều, biết là được rồi. Tương lai không xa, chuyện này sẽ tự mất đi không xuất hiện nữa. Bây giờ, chỉ còn lại Huyền Nữ Thiên Cung, một khi con tiến vào trong rồi, sứ mệnh vài ngàn năm của Đằng Long cốc cũng tính là đã hoàn thành rồi.
Tân Nguyệt cau mày nói:
- Sư tổ hẳn phải cao hứng mới đúng, vì sao không vui vậy?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con còn trẻ tuổi, còn chưa biết tâm tình của ta. Được rồi, đi thử xem duyên phận của con thế nào. Nếu như có duyên, trong Huyền Nữ Thiên Cung này sẽ có kỳ ngộ thuộc về con. Đến lúc đó, con chỉ cần đáp ứng ta, tận hết sức của con để kiềm chế Thiên Lân, hỗ trợ hắn đi lên huy hoàng trong đời người.
Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Sư tổ an tâm, con sẽ tận hết khả năng.
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Có câu này của con là đủ rồi. Đi đi, dùng phương thức của con, nghĩ cách vượt qua cửa ánh sáng thánh này. Trong đó có hạnh phúc và định mệnh đời này của con.
Tân Nguyệt yên yên lặng lặng gật đầu, chầm chậm tiến lên, đến bên ngoài cửa ánh sáng đó, toàn thân bất động chăm chú nhìn cánh cửa đó.
Triệu Ngọc Thanh không nói lời nào, ông âm thầm lùi lại, đứng cách vài bước, nhìn theo hình bóng mảnh khảnh của Tân Nguyệt, ánh mắt hiện lên tình cảm chờ đợi và mâu thuẫn. Dường như trong lòng của Triệu Ngọc Thanh, hy vọng Tân Nguyệt có thể tiến vào, lại không muốn nàng tiến vào được. Thật ra chuyện này là vì sao?
Thời khắc đó, chung quanh yên lặng như tờ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Tân Nguyệt yên lặng đứng ở nơi đó, hệt như một bức tượng, không nhìn thấy chút động tĩnh nào. Thật ra nàng có thể xuyên qua được cửa ánh sáng thánh này hay không, có phải là người có duyên hay không?
Mọi thứ còn chờ đợi thời gian khai mở ra.
Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân, Vũ Điệp và Thiện Từ chào từ biệt, đi đến hồ lớn tra xét động tĩnh.
Thiện Từ nhìn theo bóng hai người đi xa, khuôn mặt anh tuấn hơi thất vọng, có mấy phần phiền muộn, một mình bay đi trên vùng Băng Nguyên tuyết trắng ngời ngời.
Đối với Thiện Từ, hắn từ nhỏ đã có kinh nghiệm rất kỳ lạ đặc biệt, không giống Thiên Lân có cảm giác ưu việt rõ ràng, mà đi tới trong cô độc và yên lặng. Từ nhỏ, Thiện Từ sống ở Tuyết Lang cốc, cả ngày làm bạn với tàn nhẫn, mãi đến bảy tuổi mới gặp được Thiên Lân, trong lòng có một sự khao khát tình cảm. Sau đó, Thiện Từ gặp được Tuyết Sơn thánh tăng, đi theo thánh tăng tu luyện, tuy hoàn cảnh biến đổi nhưng thánh tăng dù sao cũng là người xuất gia, sở học lại là đạo từ bi, cô đơn khắc khoải mà cô độc không bạn hữu, tuy trải qua mười ba năm, học được một bản lĩnh kinh người, nhưng tính cách thủy chung vẫn âm trầm, lạnh lẽo một chút, sự cô độc trong nội tâm vẫn chưa hề mất đi.
Hiện nay, Thiện Từ học nghệ thành tài, biết được không ít người ở Đằng Long cốc, hoàn cảnh có thay đổi, có phần giảm bớt sự cô đơn. Nhưng mỗi lần gặp được Thiên Lân, đối với những điều Thiên Lân gặp phải, Thiện Từ tuy bề mặt không nói gì cả, nhưng trong lòng còn có một sự so sánh. Tâm lý này rất kỳ diệu, không phải so về tu vi, mà là sự chiếu cố đùa giỡn của ông trời với mỗi người.
Đối với Thiện Từ, hắn từ trước đến giờ không hâm mộ tu vi của Thiên Lân, nhưng đối với biểu hiện về mặt tình cảm của Thiên Lân, hắn lại cảm thấy mặc cảm không bằng. Mười năm trước, Thiện Từ mười tuổi gặp được Vũ Điệp mười tuổi, trong tâm linh nhỏ bé của hắn có một loại cảm giác thân thiện không biết tên. Mười năm sau, Thiện Từ và Vũ Điệp gặp lại nhau, trong mười năm sống cô độc, lại chưa từng tiếp xúc qua thiếu nữ nào khác, trong lòng Thiện Từ chút tình cảm đó trở thành càng nồng nhiệt, khiến hắn chìm sâu vào trong không hay không biết.
Điểm này, Thiện Từ luôn che giấu, hắn không muốn Thiên Lân phát hiện bởi vì hắn rất quý trọng tình bạn giữa hai người, cùng với chút duyên khó khăn đó. Nhưng tính cách Thiện Từ và Thiên Lân tương phản hẳn với nhau. Thiên Lân cởi mở nhiệt tình, rất chủ động xử sự, có một người tâm tính mạnh mẽ chủ đạo mọi việc. Thiện Từ lạnh lùng trầm ổn, hơi có phần ưu tư lại từ nhỏ đã không dễ dàng biểu lộ, hết sức cố chấp trong mặt tình cảm, thuộc loại kiên nhẫn không thôi, đi cho hết con đường.
Như vậy, trên phương diện tình cảm, Thiên Lân sôi nổi, chỉ cần thấy người phụ nữ mình thích liền chủ động tích cực truy đuổi theo. Thiện Từ lại lạnh lẽo ít nói, rất ít khi biểu lộ tâm ý ra bên ngoài, mà âm thầm chờ đợi, chọn phương thức bị động, ngầm theo đuổi đối phương. Tính cách khác nhau quyết định tương lai khác nhau.
Thiên Lân và Thiện Từ nói về tướng mạo, Thiên Lân hơi vượt hơn một chút, nói về tu vi, mỗi người thiện nghệ sở trường. Nói về tình cảm, Thiên Lân tinh nghịch, cơ trí, rất có duyên với phụ nữ, Thiện Từ lại chững chạc, sống nội tâm, khiến người ta cảm thấy không dám đến gần, rất xa lạ. Đến lúc này, Thiên Lân ở trong mấy người mỹ nữ, Thiện Từ lại thầm mến Vũ Điệp, chìm vào khó khăn giữa tình yêu và tình bạn.
Thở dài nhè nhẹ, Thiện Từ bỏ hết tạp niệm, ánh mắt quét chung quanh, sau đó bay về phía trái.
Lần này, Triệu Ngọc Thanh sai Thiện Từ một mình đi dò xét động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, nói là muốn rèn luyện hắn một chút, nhưng trên thực tế có phải như vậy không, Thiện Từ trong lòng hơi nghi hoặc, chỉ có điều không tiện biểu hiện ra ngoài mà thôi. Ngày hôm qua, Đằng Long cốc đánh trọng thương Ngũ Sắc Thiên Vực, khiến bọn họ hao binh tổn tướng. Hiện nay, Ngũ Sắc Thiên Vực đang né tránh ba phái Băng Nguyên, Thiện Từ muốn tìm ra địch nhân không có chỗ ở cố định trên vùng Băng Nguyên rộng lớn này thì quả thật là rất khó khăn. May mà Thiện Từ tương đối thông minh, hồi tưởng lại một lượt những chuyện lớn phát sinh gần đây trên Băng Nguyên, lập tức nghĩ đến Hồng Vân Ngũ Thái.
/1040
|