Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Nếu chờ thì ngươi chờ đi, ta cũng không cùng ngươi ở chỗ này chờ chết. Ta đi trước một bước.
Truyền âm xong, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên biến hẳn chiêu thức, Lạc Nhạn đao trong tay chớp mắt đã bộc phát một luồng sát khí mạnh mẽ cùng với ánh đao chói chang, lập tức đánh lui Hàn Hạc và Điền Lỗi.
Lợi dụng cơ hội này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, trong lòng ngầm mắng Cuồng Đao nhưng cũng không dám lưu lại lâu quá, lập tức triển khai thực lực chân chính, một quyền đánh bay Mã Vũ Đào, sau đó hóa thân thành một điểm sáng, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Lão vừa đi, Bạch Phát Tiên Đồng trong lòng càng nóng nảy vội vàng, trong lúc bất đắc dĩ đột nhiên thi triển thuật xuất nguyên thần, bỏ luôn túi da không cần, hóa thành một cơn gió lạnh chạy thoát.
Đến lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên Lam Phát Ngân Tôn, mọi người có lòng muốn tiêu diệt hắn, vì thế ngầm giao lưu với nhau, vây khốn khu vực ánh xanh lam lại, không cho y bất kỳ cơ hội nào bỏ chạy được.
Lúc này, khu vực ánh xanh lam trở nên phập phòng hết sức bất ổn, dường như tùy lúc đều sẽ phát nổ.
Thiên Lân ở bên quan sát, hoa mẫu đơn và hoa hồng trong lòng không ngừng run rẩy, liên tiếp phát ra cảnh cáo.
Thấy vậy, Thiên Lân ngầm cân nhắc, sau khi phân tích đủ mọi khả năng, đã đưa ra một kết quả bất ổn.
- Mọi người cẩn thận, nhanh chóng tản ra. Ta phỏng chừng thứ này có độc, có thể khiến người ta hôn mê.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy biến sắc, lập tức hạ lệnh cho mọi người lùi lại trăm trượng, bản thân ông lại đứng yên bất động, chỉ bố trí một lưới sáng phòng ngự.
Rất nhanh, khu vực không ổn định màu xanh lam phát nổ, một lượng lớn sương mù màu xanh lam cùng với ánh sáng xanh lam bao trùm lên khu vực lân cận, thật lâu vẫn chưa hề tan đi.
Triệu Ngọc Thanh ở trong đó, phát hiện kết giới phòng ngự liên tục bị ánh sáng xanh lam ăn mòn, đành phải liên tục tăng dày, lại không cách nào khắc chế hiệu quả, có thể thấy sương mù màu xanh lam này vô cùng bá đạo.
Ngoài ra, Lam Phát Ngân Tôn trước đây ở trong khu vực màu xanh lam lúc này đã không còn thấy nữa, cũng không tra ra bất kỳ chút khí tức nào, cũng không hề phát hiện hắn làm sao rời đi được.
Chuyện quỷ dị như vậy nếu phát sinh ở trước mặt người thường thì cũng bình thường. Nhưng hiện nay lại phát sinh trước mặt của Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, điều này không thể không nói là có chuyện kỳ lạ.
Quan sát một lúc, Triệu Ngọc Thanh xác định Lam Phát Ngân Tôn quả thật không ở đây mới thi triển Huyền Băng pháp quyết, dùng nước băng để làm tan sương sáng quanh đó, để lại một cùng thanh tịnh.
Đến lúc này, mọi người tiến lên, khuôn mặt ai nấy đều có mấy phần vui mừng. Dù sao hành động lần này theo kế sách của Thiên Lân đã đạt đến mục tiêu mong muốn, tạo nên một cảnh cáo nghiêm trọng với Ngũ Sắc Thiên vực.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt nhìn Mã Vũ Đào, cất tiếng hỏi:
- Tông chủ bây giờ có dự tính thế nào?
Mã Vũ Đào nhìn cung điện của Thiên Tà tông, than khẽ:
- Cái này năm xưa tiêu tốn khá nhiều tâm huyết mới dựng được, nếu thật sự bị hủy đi thì quá đáng tiếc. Nhưng tình thế hiện nay không thể để chúng ta nghĩ nhiều, ta cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Triệu Ngọc Thanh an ủi:
- Rất nhiều chuyện đã sớm định sẵn, tông chủ không nên quá cố chấp.
Mã Vũ Đào gật đầu khe khẽ, trong lòng hơi đau khổ. Lúc này, Thiên Lân đột nhiên nói:
- Có người đến rồi, hẳn là đệ tử của Thiên Tà tông?
Mã Vũ Đào vừa nghe lập tức quay đầu nhìn quanh, phát hiện phía Đông có một bóng người đang cưỡi gió bay đến, tốc độ không phải quá nhanh, có thể thấy tu vi người này không đáng quan tâm.
Tiến lên đón lấy, Mã Vũ Đào thấy người đó quả nhiên là môn hạ đệ tử, liền hỏi:
- Con sao lại từ phía đó chạy đến?
Người đó thấy Mã Vũ Đào và mọi người ở đó, lập tức hơi kích động, vội vàng hỏi:
- Bẩm tông chủ, trước đây Tần trưởng lão sai con đi về phía Đông ngoài trăm dặm … nhưng con tìm rất lâu cũng không tìm được, vì thế con quay lại nơi này.
Mã Vũ Đào thở dài nhè nhẹ nói:
- Không cần phải đi tìm nữa, Tuyết Tùng đó mười năm trước đã đổi chỗ, hiện nay ta cũng không biết được nó đã chạy đến chỗ nào. Bây giờ, trong điện không có người nào, con phải ở lại trấn thủ nơi này cho tốt. Biết chưa?
Người đó vâng một tiếng biết rồi, sau đó liền chạy thẳng vào trong cung điện.
Mã Vũ Đào lưu luyến nhìn rất lâu không thôi, sau đó quay người nói với mọi người:
- Phải quay về Đằng Long cốc rồi. Giao chiến giữa chúng ta và Ngũ Sắc Thiên vực còn mới vừa bắt đầu mà thôi.
Mọi người không nói nhiều, cùng với ông rời đi liền.
Có lẽ vào lúc này đây, sự im lặng đã đủ để biểu đạt mọi thứ rồi, không cần phải nói nhiều nữa.
Trước mặt, gió tuyết vẫn như cũ, ngoại trừ cái lạnh giá đang chờ đợi mọi người thì còn điều nào nữa đây?
Hôm nay, bọn họ thắng lợi rồi.
Nhưng ngày mai, ngày kia, bọn họ có thể bảo trì mãi mãi phần thắng lợi này không?
Rời khỏi đồng bằng Thiên Hà, một đoàn do Triệu Ngọc Thanh dẫn đầu quay về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, mọi người có nói có cười tốc độ không nhanh lắm, ai nấy còn chìm đắm trong sự kiện mới vừa rồi, tâm tình có chút hưng phấn.
Lúc này, Giang Thanh Tuyết đột nhiên nói:
- Thiên Lân, diệu kế ngày hôm qua của đệ đã đánh trọng thương Ngũ Sắc Thiên vực, tiếp theo có kế sách hay nào không, đả kích đối phương thêm một bước nữa?
Thiên Lân cười nói:
- Hôm nay chỉ là may mắn, nắm chắc được thiên thời địa lợi nhân hòa. Sau này muốn ngẫu nhiên có được cơ hội như vậy sợ là không quá dễ dàng đâu.
Sở Văn Tân nói:
- Đúng thế, trải qua những sự kiện này rồi, ta khẳng định Ngũ Sắc Thiên vực tạm thời không dám khinh thường vọng động, chúng ta muốn tiêu diệt bọn họ thì càng khốn khó hơn. Một khi những cao thủ khác của Ngũ Sắc Thiên Vực đến rồi, lúc đó tình thế sẽ phát sinh biến hóa, chúng ta có thể chế ngự được xâm lấn của bọn họ hay không, hiện nay ai cũng không cách gì biết được.
Công Dương Thiên Tung nghe vậy hừ khẽ nói:
- Dù sao mọi người thế không sống chung được, lúc này hà tất phải suy nghĩ quá nhiều.
Hàn Hạc cười nói:
- Thiên tôn nói không phải không có đạo lý, hiện nay chúng ta còn phải lợi dụng thời cơ loại trừ những thế lực khác, để tránh đến lúc đó hai mặt đều thụ địch.
Mọi người nghe vậy đều thấy có lý, vì thế bắt đầu suy xét những thế lực khác trên Băng Nguyên.
Lúc này, trong não Thiên Lân đột nhiên lóe qua một cảnh tượng khiến hắn biến sắc mặt, không khỏi thất kinh la lên:
- Không hay rồi, có người xâm nhập Đằng Long cốc.
Mọi người thất kinh, Điền Lỗi truy hỏi:
- Người nào vậy, con có lầm hay không?
Thiên Lân cau chặt mày, ngầm thúc động Băng Thần quyết, ý thức tập trung theo phương hướng Đằng Long cốc.
Giây lát sau, Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, vọt miệng nói:
- Chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông, bọn họ quay lại dùng chiêu hồi mã thương. Ngoài ra còn có Thiên Tàm, Hoàng Kiệt, Tuyết Nhân, Ngốc Thiên Ông dường như cũng có tham dự …
Không đợi Thiên Lân nói dứt lời, Hàn Hạc lớn giọng nói:
- Sư huynh, đi nhanh thôi.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt lạnh lẽo, vừa tăng tốc tiến lên, vừa nói:
- Những người này lợi dụng thời cơ đánh lén, không chiếm được chút tiện nghi nào đâu. Chúng ta lập tức quay về, vờn cho chặt con mồi sắp chết, bắt giữ toàn bộ bọn họ.
Mọi người cùng nói hay, chớp mắt đã tăng tốc độ, lóe lên trong gió tuyết bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Trong lúc đó, mọi người đều lo lắng cho Đằng Long cốc, Thiên Lân lại toàn lực thi triển Băng Thần quyết khuếch đại phạm vi sưu tầm, xem thử còn có tình hình nào khác hay không.
Thông qua dò xét, Thiên Lân rất nhanh phát hiện một số tin tức. Điều này khiến vẻ mặt của hắn hơi biến, xuất hiện chút nặng nề.
Suy xét qua một lúc, Thiên Lân nói với mọi người:
- Ta lại phát hiện một số chuyện, có khả năng ảnh hưởng đối với mọi người.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì, đệ nói đi.
Thiên Lân hơi lo lắng nói:
- Ta phát hiện được tung tích của Ứng Thiên Tà, hiện nay hắn đang ở trong hẻm núi băng xuất hiện dấu chân khổng lồ một năm trước, dường như đang suy nghĩ giải phá phong ấn của ba phái. Ngoài ra, Thiên Tàn môn chủ, Phiêu Linh khách, Tây Bắc Cuồng Đao đang ở quanh Thiên Nữ phong, cụ thể làm điều gì ta tạm thời còn chưa nhìn rõ được.
Mọi người vừa nghe liền đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ý kiến của ông.
Trầm ngâm một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Liên quan đến Ứng Thiên Tà, do lai lịch hơi thần bí, thực lực lại kinh người, ta muốn mời thiên tôn và Cơ nữ hiệp đi một chuyến. Chủ yếu là quan sát Ứng Thiên Tà đang làm gì, trừ phi bất đắc dĩ thì không nên giao đấu với hắn. Về phía Thiên Nữ phong, Tân Nguyệt cùng Thiên Lân đi một chuyến, còn những người khác theo ta quay về Đằng Long cốc, mọi người có ý kiến như thế nào?
Mọi người không có bàn luận gì, cứ thế mà quyết định, Công Dương Thiên Tung và Cơ Tuyết Ny chia tay mọi người trước tiên, bay thẳng về phía hẻm núi băng Ứng Thiên Tà đang có mặt.
Còn lại chín người chạy thẳng về Đằng Long cốc, khi đến gần, Thiên Lân và Tân Nguyệt tiếp tục đi về phía Tây, còn những người khác lại quay về Đằng Long cốc.
Lúc này, trong Đằng Long cốc hết sức ồn ào, tiếng sấm sét không ngừng, rõ ràng đang kịch chiến.
Triệu Ngọc Thanh đứng ở cửa cốc, hoàn toàn không nóng nảy vội xuống, sau khi quan sát giây lát rồi, nhìn những người bên mình cất tiếng:
- Sở thiếu hiệp và Giang cô nương trước hết xuống đó chi viện. Hai sư đệ trấn thủ nơi này, bố trí kết giới đóng kín, tận lực không cho bất cứ người nào chạy thoát được. Sư muội và tông chủ đi theo ta xuống đó, ngăn cản những người có tính cảnh giác cao, bỏ chạy trước tiên.
Giang Thanh Tuyết và Sở Văn Tân nghe vậy, cùng vâng một tiếng, dẫn đầu tiến vào trong cốc, tìm những nơi đánh nhau chạy đến.
Chiến trường ở trong một huyệt động khổng lồ của Đằng Long cốc.
- Nếu chờ thì ngươi chờ đi, ta cũng không cùng ngươi ở chỗ này chờ chết. Ta đi trước một bước.
Truyền âm xong, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên biến hẳn chiêu thức, Lạc Nhạn đao trong tay chớp mắt đã bộc phát một luồng sát khí mạnh mẽ cùng với ánh đao chói chang, lập tức đánh lui Hàn Hạc và Điền Lỗi.
Lợi dụng cơ hội này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, trong lòng ngầm mắng Cuồng Đao nhưng cũng không dám lưu lại lâu quá, lập tức triển khai thực lực chân chính, một quyền đánh bay Mã Vũ Đào, sau đó hóa thân thành một điểm sáng, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Lão vừa đi, Bạch Phát Tiên Đồng trong lòng càng nóng nảy vội vàng, trong lúc bất đắc dĩ đột nhiên thi triển thuật xuất nguyên thần, bỏ luôn túi da không cần, hóa thành một cơn gió lạnh chạy thoát.
Đến lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên Lam Phát Ngân Tôn, mọi người có lòng muốn tiêu diệt hắn, vì thế ngầm giao lưu với nhau, vây khốn khu vực ánh xanh lam lại, không cho y bất kỳ cơ hội nào bỏ chạy được.
Lúc này, khu vực ánh xanh lam trở nên phập phòng hết sức bất ổn, dường như tùy lúc đều sẽ phát nổ.
Thiên Lân ở bên quan sát, hoa mẫu đơn và hoa hồng trong lòng không ngừng run rẩy, liên tiếp phát ra cảnh cáo.
Thấy vậy, Thiên Lân ngầm cân nhắc, sau khi phân tích đủ mọi khả năng, đã đưa ra một kết quả bất ổn.
- Mọi người cẩn thận, nhanh chóng tản ra. Ta phỏng chừng thứ này có độc, có thể khiến người ta hôn mê.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy biến sắc, lập tức hạ lệnh cho mọi người lùi lại trăm trượng, bản thân ông lại đứng yên bất động, chỉ bố trí một lưới sáng phòng ngự.
Rất nhanh, khu vực không ổn định màu xanh lam phát nổ, một lượng lớn sương mù màu xanh lam cùng với ánh sáng xanh lam bao trùm lên khu vực lân cận, thật lâu vẫn chưa hề tan đi.
Triệu Ngọc Thanh ở trong đó, phát hiện kết giới phòng ngự liên tục bị ánh sáng xanh lam ăn mòn, đành phải liên tục tăng dày, lại không cách nào khắc chế hiệu quả, có thể thấy sương mù màu xanh lam này vô cùng bá đạo.
Ngoài ra, Lam Phát Ngân Tôn trước đây ở trong khu vực màu xanh lam lúc này đã không còn thấy nữa, cũng không tra ra bất kỳ chút khí tức nào, cũng không hề phát hiện hắn làm sao rời đi được.
Chuyện quỷ dị như vậy nếu phát sinh ở trước mặt người thường thì cũng bình thường. Nhưng hiện nay lại phát sinh trước mặt của Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, điều này không thể không nói là có chuyện kỳ lạ.
Quan sát một lúc, Triệu Ngọc Thanh xác định Lam Phát Ngân Tôn quả thật không ở đây mới thi triển Huyền Băng pháp quyết, dùng nước băng để làm tan sương sáng quanh đó, để lại một cùng thanh tịnh.
Đến lúc này, mọi người tiến lên, khuôn mặt ai nấy đều có mấy phần vui mừng. Dù sao hành động lần này theo kế sách của Thiên Lân đã đạt đến mục tiêu mong muốn, tạo nên một cảnh cáo nghiêm trọng với Ngũ Sắc Thiên vực.
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt nhìn Mã Vũ Đào, cất tiếng hỏi:
- Tông chủ bây giờ có dự tính thế nào?
Mã Vũ Đào nhìn cung điện của Thiên Tà tông, than khẽ:
- Cái này năm xưa tiêu tốn khá nhiều tâm huyết mới dựng được, nếu thật sự bị hủy đi thì quá đáng tiếc. Nhưng tình thế hiện nay không thể để chúng ta nghĩ nhiều, ta cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Triệu Ngọc Thanh an ủi:
- Rất nhiều chuyện đã sớm định sẵn, tông chủ không nên quá cố chấp.
Mã Vũ Đào gật đầu khe khẽ, trong lòng hơi đau khổ. Lúc này, Thiên Lân đột nhiên nói:
- Có người đến rồi, hẳn là đệ tử của Thiên Tà tông?
Mã Vũ Đào vừa nghe lập tức quay đầu nhìn quanh, phát hiện phía Đông có một bóng người đang cưỡi gió bay đến, tốc độ không phải quá nhanh, có thể thấy tu vi người này không đáng quan tâm.
Tiến lên đón lấy, Mã Vũ Đào thấy người đó quả nhiên là môn hạ đệ tử, liền hỏi:
- Con sao lại từ phía đó chạy đến?
Người đó thấy Mã Vũ Đào và mọi người ở đó, lập tức hơi kích động, vội vàng hỏi:
- Bẩm tông chủ, trước đây Tần trưởng lão sai con đi về phía Đông ngoài trăm dặm … nhưng con tìm rất lâu cũng không tìm được, vì thế con quay lại nơi này.
Mã Vũ Đào thở dài nhè nhẹ nói:
- Không cần phải đi tìm nữa, Tuyết Tùng đó mười năm trước đã đổi chỗ, hiện nay ta cũng không biết được nó đã chạy đến chỗ nào. Bây giờ, trong điện không có người nào, con phải ở lại trấn thủ nơi này cho tốt. Biết chưa?
Người đó vâng một tiếng biết rồi, sau đó liền chạy thẳng vào trong cung điện.
Mã Vũ Đào lưu luyến nhìn rất lâu không thôi, sau đó quay người nói với mọi người:
- Phải quay về Đằng Long cốc rồi. Giao chiến giữa chúng ta và Ngũ Sắc Thiên vực còn mới vừa bắt đầu mà thôi.
Mọi người không nói nhiều, cùng với ông rời đi liền.
Có lẽ vào lúc này đây, sự im lặng đã đủ để biểu đạt mọi thứ rồi, không cần phải nói nhiều nữa.
Trước mặt, gió tuyết vẫn như cũ, ngoại trừ cái lạnh giá đang chờ đợi mọi người thì còn điều nào nữa đây?
Hôm nay, bọn họ thắng lợi rồi.
Nhưng ngày mai, ngày kia, bọn họ có thể bảo trì mãi mãi phần thắng lợi này không?
Rời khỏi đồng bằng Thiên Hà, một đoàn do Triệu Ngọc Thanh dẫn đầu quay về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, mọi người có nói có cười tốc độ không nhanh lắm, ai nấy còn chìm đắm trong sự kiện mới vừa rồi, tâm tình có chút hưng phấn.
Lúc này, Giang Thanh Tuyết đột nhiên nói:
- Thiên Lân, diệu kế ngày hôm qua của đệ đã đánh trọng thương Ngũ Sắc Thiên vực, tiếp theo có kế sách hay nào không, đả kích đối phương thêm một bước nữa?
Thiên Lân cười nói:
- Hôm nay chỉ là may mắn, nắm chắc được thiên thời địa lợi nhân hòa. Sau này muốn ngẫu nhiên có được cơ hội như vậy sợ là không quá dễ dàng đâu.
Sở Văn Tân nói:
- Đúng thế, trải qua những sự kiện này rồi, ta khẳng định Ngũ Sắc Thiên vực tạm thời không dám khinh thường vọng động, chúng ta muốn tiêu diệt bọn họ thì càng khốn khó hơn. Một khi những cao thủ khác của Ngũ Sắc Thiên Vực đến rồi, lúc đó tình thế sẽ phát sinh biến hóa, chúng ta có thể chế ngự được xâm lấn của bọn họ hay không, hiện nay ai cũng không cách gì biết được.
Công Dương Thiên Tung nghe vậy hừ khẽ nói:
- Dù sao mọi người thế không sống chung được, lúc này hà tất phải suy nghĩ quá nhiều.
Hàn Hạc cười nói:
- Thiên tôn nói không phải không có đạo lý, hiện nay chúng ta còn phải lợi dụng thời cơ loại trừ những thế lực khác, để tránh đến lúc đó hai mặt đều thụ địch.
Mọi người nghe vậy đều thấy có lý, vì thế bắt đầu suy xét những thế lực khác trên Băng Nguyên.
Lúc này, trong não Thiên Lân đột nhiên lóe qua một cảnh tượng khiến hắn biến sắc mặt, không khỏi thất kinh la lên:
- Không hay rồi, có người xâm nhập Đằng Long cốc.
Mọi người thất kinh, Điền Lỗi truy hỏi:
- Người nào vậy, con có lầm hay không?
Thiên Lân cau chặt mày, ngầm thúc động Băng Thần quyết, ý thức tập trung theo phương hướng Đằng Long cốc.
Giây lát sau, Thiên Lân vẻ mặt kinh hãi, vọt miệng nói:
- Chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông, bọn họ quay lại dùng chiêu hồi mã thương. Ngoài ra còn có Thiên Tàm, Hoàng Kiệt, Tuyết Nhân, Ngốc Thiên Ông dường như cũng có tham dự …
Không đợi Thiên Lân nói dứt lời, Hàn Hạc lớn giọng nói:
- Sư huynh, đi nhanh thôi.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt lạnh lẽo, vừa tăng tốc tiến lên, vừa nói:
- Những người này lợi dụng thời cơ đánh lén, không chiếm được chút tiện nghi nào đâu. Chúng ta lập tức quay về, vờn cho chặt con mồi sắp chết, bắt giữ toàn bộ bọn họ.
Mọi người cùng nói hay, chớp mắt đã tăng tốc độ, lóe lên trong gió tuyết bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Trong lúc đó, mọi người đều lo lắng cho Đằng Long cốc, Thiên Lân lại toàn lực thi triển Băng Thần quyết khuếch đại phạm vi sưu tầm, xem thử còn có tình hình nào khác hay không.
Thông qua dò xét, Thiên Lân rất nhanh phát hiện một số tin tức. Điều này khiến vẻ mặt của hắn hơi biến, xuất hiện chút nặng nề.
Suy xét qua một lúc, Thiên Lân nói với mọi người:
- Ta lại phát hiện một số chuyện, có khả năng ảnh hưởng đối với mọi người.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì, đệ nói đi.
Thiên Lân hơi lo lắng nói:
- Ta phát hiện được tung tích của Ứng Thiên Tà, hiện nay hắn đang ở trong hẻm núi băng xuất hiện dấu chân khổng lồ một năm trước, dường như đang suy nghĩ giải phá phong ấn của ba phái. Ngoài ra, Thiên Tàn môn chủ, Phiêu Linh khách, Tây Bắc Cuồng Đao đang ở quanh Thiên Nữ phong, cụ thể làm điều gì ta tạm thời còn chưa nhìn rõ được.
Mọi người vừa nghe liền đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ý kiến của ông.
Trầm ngâm một lúc, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Liên quan đến Ứng Thiên Tà, do lai lịch hơi thần bí, thực lực lại kinh người, ta muốn mời thiên tôn và Cơ nữ hiệp đi một chuyến. Chủ yếu là quan sát Ứng Thiên Tà đang làm gì, trừ phi bất đắc dĩ thì không nên giao đấu với hắn. Về phía Thiên Nữ phong, Tân Nguyệt cùng Thiên Lân đi một chuyến, còn những người khác theo ta quay về Đằng Long cốc, mọi người có ý kiến như thế nào?
Mọi người không có bàn luận gì, cứ thế mà quyết định, Công Dương Thiên Tung và Cơ Tuyết Ny chia tay mọi người trước tiên, bay thẳng về phía hẻm núi băng Ứng Thiên Tà đang có mặt.
Còn lại chín người chạy thẳng về Đằng Long cốc, khi đến gần, Thiên Lân và Tân Nguyệt tiếp tục đi về phía Tây, còn những người khác lại quay về Đằng Long cốc.
Lúc này, trong Đằng Long cốc hết sức ồn ào, tiếng sấm sét không ngừng, rõ ràng đang kịch chiến.
Triệu Ngọc Thanh đứng ở cửa cốc, hoàn toàn không nóng nảy vội xuống, sau khi quan sát giây lát rồi, nhìn những người bên mình cất tiếng:
- Sở thiếu hiệp và Giang cô nương trước hết xuống đó chi viện. Hai sư đệ trấn thủ nơi này, bố trí kết giới đóng kín, tận lực không cho bất cứ người nào chạy thoát được. Sư muội và tông chủ đi theo ta xuống đó, ngăn cản những người có tính cảnh giác cao, bỏ chạy trước tiên.
Giang Thanh Tuyết và Sở Văn Tân nghe vậy, cùng vâng một tiếng, dẫn đầu tiến vào trong cốc, tìm những nơi đánh nhau chạy đến.
Chiến trường ở trong một huyệt động khổng lồ của Đằng Long cốc.
/1040
|