Đối với Vô Tướng khách, Tàn Phong Tinh Toàn do hắn đánh ra chính là một chiêu mạnh nhất trong Tàn Phong thối pháp.
Chiêu này dung hợp tinh anh của chín thức Tàn Phong thối pháp, từ chín hướng khác nhau cùng công kích vào, dung hợp ở giữa thành một quả cầu ánh sáng lăn tròn, vừa chuyển động tốc độ cao, vừa thu nhỏ lại, từ đó sinh ra sức vặn xoay tròn để đánh đến mục đích hủy diệt địch nhân.
Đặc điểm của một chiêu này chính là sức mạnh vặn vẹo có thể hóa giải phần lớn sức mạnh phản kích của địch nhân, trước hết phá trừ phòng ngự của địch nhân, rồi mới dùng sức mạnh co rút để mạnh mẽ hủy diệt địch nhân.
Công kích dạng như vậy vô cùng sắc bén, người bình thường rất khó mà phòng ngự được.
Nhưng Quý Hoa Kiệt lại lựa chọn phương thức tương tự, nhờ vào sức mạnh xoay tròn để trước hết thủ tiêu sức vặn do Tàn Phong Tinh Toàn của Vô Tướng khách phát ra, sau đó mới dung hợp ngàn vạn làn kiếm, hình thành một vầng mây sáng biến ảo bất định, tự động thích ứng với thế công của địch nhân, đạt đến mức cân bằng trong ngoài.
Như vậy, chiêu thứ hai lại trở thành tỉ thí tu vi giữa hai người, cuối cùng ai có thể chiến thắng là nhờ vào tu vi thâm sâu hơn.
Khi đó, người xem hoàn toàn không hiểu được, bọn họ chỉ có thể dựa vào tình hình kết giới ánh sáng quanh người Quý Hoa Kiệt to nhỏ, nhấp nhô mà phán đoán trạng thái của hai người.
Đối với tình hình thật sự bên trong, ai cũng không biết được, điều này khiến không ít người lại phỏng đoán.
Trước hết, Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách tâm tình phức tạp, vừa hy vọng Vô Tướng khách chiến thắng, lại không muốn Vô Tướng khách đoạt được U Mộng Lan.
Nếu như Vô Tướng khách thất bại, cho thấy Quý Hoa Kiệt không dễ đối phó, tiếp theo hai người muốn đoạt lấy U Mộng Lan có thể thấy khó khăn đến cỡ nào.
Còn Giang Thanh Tuyết, Ngô Viện Viện lại hy vọng Quý Hoa Kiệt chiến thắng, bởi vì Quý Hoa Kiệt là người lấy được U Mộng Lan cũng là bằng hữu của Thiên Lân.
Nhưng thực lực Vô Tướng khách thể hiện khiến người ta kinh hãi, cuối cùng Quý Hoa Kiệt thật sự có thể thắng được chăng?
Đối với Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà, hai người ý nghĩ tương tự Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, nhưng không mãnh liệt bằng.
Còn lại Chiếu Thế Cô Đăng ở xa xa nhìn lại, trong lòng nghĩ gì không ai biết đoán được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khi sức mạnh hai người giao chiến tích lũy đến cực hạn, không gian nhỏ bé cũng không thể dung nạp nỗi chân nguyên của cả hai, không gian liền xuất hiện những vết nứt, rồi chỉ trong chốc lát đã vang lên một âm thanh to lớn cùng với ánh sáng chói mắt rọi chiếu khắp nơi.
Vào sát na đó, sức mạnh nổ bùng truyền khắp bốn phương, tổng hợp sức mạnh hai người tạo nên cơn bão mạnh mẽ vô cùng, nó không những hất bắt Vô Tướng khách đi liền mà cả những người quan sát cách vài chục trượng như Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách đều bị chấn động rất lớn.
Giữa không trung, sương khói lượn lờ, khói đen khuếch tán hệt như một đám mây hình nấm thỉnh thoảng truyền ra âm thanh chớp điện.
Vô Tướng khách bị hất bắn vài chục trượng, thân thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt xấu xí có vẻ mệt mỏi, ánh mắt yếu ớt khó khăn mở to.
Trên người, ánh sáng yếu ớt không ngừng lấp lánh, thái độ vô cùng bất ổn có thể nhìn ra được, rõ ràng một chiêu liều mạng này đã khiến hắn bị trọng thương.
Giữa chiến trường, Quý Hoa Kiệt ngay khi phát nổ liền xông thẳng lên cao, ánh xanh vây phủ quanh người, nhìn không có chút dấu tích nào cả. Hắn lơ lững bên trên đám mây đen hình nấm, lạnh lùng nhìn xuống dưới chân.
Cảnh tượng này khiến người ta kinh ngạc cũng lại mơ hồ.
Quý Hoa Kiệt không chút thương tích là nhờ tu vi hay hắn đã dùng kỹ xảo bên trong?
- Hai chiêu rồi. Ngươi lúc này lùi lại còn chưa quá muộn.
Giọng lạnh lẽo có ý khuyến cáo, Quý Hoa Kiệt không muốn giết hắn hay là không muốn lãng phí tinh lực, điểm này không một người nào biết cả.
Vô Tướng khách hai môi mím chặt, ánh mắt bừng bừng lửa giận, sau khi nhìn thật lâu, buông một câu độc ác rồi bỏ đi liền.
- Ngươi nhớ kỹ, món nợ này ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Chuyện hôm nay tốt nhất ngươi nên quên đi, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.
Quý Hoa Kiệt quay lại nhìn Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách, lạnh lẽo băng giá nói:
- Còn hai vị, ai lên trước?
Hoàng Kiệt không nói, quay đầu nhìn về bên cạnh.
Phiêu Linh khách chần chừ một lúc, trầm giọng nói:
- Ta lên.
Giọng nói đơn giản lại có mấy phần lạnh lùng cao ngạo, vừa dứt lời, hắn liền xuất hiện trước mặt Quý Hoa Kiệt.
Đánh giá hắn rồi, Quý Hoa Kiệt không nói nhiều, trường kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời, nhỏ giọng nói:
- Ra tay đi, cơ hội của ngươi chỉ có bốn chiêu mà thôi.
Phiêu Linh khách lạnh lùng nhìn hắn, âm hiểm nói:
- Bốn chiêu quá nhiều, hai chiêu là đủ rồi.
Tay phải múa lên, chưởng phong gào thét, một chưởng xem có vẻ chậm rãi khi phát ra lại bành trướng lên hệt như núi lớn áp xuống đỉnh đầu.
Hình bóng loáng lên, Phiêu Linh khách xuất hiện sau lưng Quý Hoa Kiệt, lợi dụng lúc Quý Hoa Kiệt ứng phó với một chưởng đó, tay phải gập lại đẩy ra như rắn nhảy múa linh hoạt, nhẹ nhàng ấn vào lưng của Quý Hoa Kiệt.
Cặp mày nhíu lại, Quý Hoa Kiệt lắc lư thân thể, trong chớp mắt dời ngang ba thước, chỉ để lại bóng ảnh vừa hay bị một chưởng của Phiêu Linh khách đánh tan.
Quay người lại, Quý Hoa Kiệt nhìn Phiêu Linh khách đánh lén, khinh miệt nói:
- Đây chính là chiêu thứ nhất của ngươi rồi?
Phiêu Linh khách cười âm hiểm đáp:
- Không sai, đây chính là chiêu thứ nhất của ta.
Dứt lời, tay trái đánh ra tự động kéo dài đến trước mặt Quý Hoa Kiệt, khiến hắn phải múa kiếm chống lại.
Chớp mắt, ánh kiếm lóe lên, khí lạnh thấu xương.
Tay trái của Phiêu Linh khách không hề bị chém đứt, ngay khí trường kiếm của Quý Hoa Kiệt đánh trúng liền phát nổ.
Bất ngờ xảy ra, Quý Hoa Kiệt bắn mình lùi lại, còn chưa kịp tỉnh táo thì Phiêu Linh khách đã lóe lên đến nơi xuất hiện cách ba thước.
- Chiêu thứ hai, Bất Quy Lộ Thượng Hồn Phách Tiêu.
Giọng nói âm hiểm có mùi vị thấu xuông, khi truyền đến tai của Quý Hoa Kiệt thì một bóng chưởng màu đen đã ấn vào ngực của Quý Hoa Kiệt.
Thân thể run rẩy, Quý Hoa Kiệt tròn mắt giận dữ, trong lúc né tránh không kịp đành bỏ chuyện tháo chạy, trường kiếm trong tay quay về, liên tục phát ra ba trăm bảy mươi hai kiếm, lưu lại những vết thương khó mà lành lặn trên người của Phiêu Linh khách.
Chiêu thứ hai, Phiêu Linh khách khiến Quý Hoa Kiệt bị trọng thương, bản thân cũng bị trọng thương.
Bật cười ha hả, Phiêu Linh khách hơi thất thường, không thèm để ý đến máu tươi chói mắt trên người, ánh mắt sắc như dao nhìn Quý Hoa Kiệt chằm chằm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Còn hai chiêu nữa, cần phải tiếp tục không?
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng máu rỉ loang lổ, thân thể run rẩy ánh xanh nhấp nhô, rõ ràng tình hình không được ổn.
- Đi mới có nửa đường, ngươi hà tất phải hoảng hốt?
Lạnh lẽo như cũ, Quý Hoa Kiệt hệt như khối băng.
Phiêu Linh khách nói:
- Được, đây là ngươi tự mình tìm đến. Chiêu thứ ba, Hồn Tiêu Phách Tán Nhân Gian Diêu!
Loáng cái đã đến, hai tay Phiêu Linh khách bắt chéo trước ngực ngưng tụ thành một bát quái màu đỏ như máu, có mùi vị quỷ dị, chầm chậm đẩy tới.
Trước đây, Phiêu Linh khách làm nổ cánh tay trái chính là do hắn dùng chân nguyên ảo hóa tạo thành hiện tượng giả, đáng tiếc Quý Hoa Kiệt chưa từng phát giác được, vì thế mới trúng kế.
Bây giờ, nhìn một chiêu này của Phiêu Linh khách, Quý Hoa Kiệt trong lòng nặng nề, rõ ràng chuyện vừa rồi khiến hắn khó mà quên được.
Thân thể loáng lên, Quý Hoa Kiệt hóa thành ba người, đồng thời thi triển ba thức Bạch Trấn tam thức khác nhau.
Lập tức, chỉ thấy ba bóng người khí mạch kết liền, kiếm mạch liền lạc, chỉ trong giây lát, liền thấy ba cột kiếm màu xanh đen, đỏ hồng, xanh lam nhạt xếp thành hình chữ phẩm, cả ba hợp nhất một thể, đang xoay tròn từ chậm đến nhanh để chống đỡ Huyết Tà Bát Quái do Phiêu Linh khách phát ra.
Cảnh tượng này vô cùng chói mắt, cũng khiến người ta kinh ngạc.
Người xem vẻ mặt biến hẳn, mỗi người đều có thần tình khác nhau.
Trong đó, Hoàng Kiệt là rõ ràng nhất, khi hắn vừa thấy kiếm thuật Quý Hoa Kiệt thi triển, nhịn không được vọt miệng nói:
- Ngọc Thanh tam kiếm pháp, Tru Quỷ Hựu Trảm Tiên! (Ngọc Thanh tam kiếm pháp, giết quỷ lại chém tiên!)
Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng dường như nghe được câu này, lập tức la lên thất thanh, lóe lên đã xuất hiện bên ngoài vòng giao chiến, ánh mắt phức tạp nhìn Quý Hoa Kiệt.
Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết kinh hãi la lên:
- Đây chính là Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên, hắn thật sự là môn hạ Đạo viên.
Trần Phong nghi hoặc nói:
- Nghe sư phụ giảng giải, hai mươi năm trước cao thủ Đạo viên không ai may mắn thoát được, hắn tuổi không lớn, một thân pháp quyết này học từ đâu vậy?
Giang Thanh Tuyết phấn chấn nói:
- Đệ sai rồi, Đạo viên môn hạ còn có một người tung tích không rõ, đó chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo viên năm đó Vô Vọng. Nghe nói Thất Huyền chân nhân năm đó đã từng truyền ngôi vị cho hắn, nhưng cuối cùng hắn ở nơi nào, lại không có ai biết được.
Trần Phong kinh ngạc nói:
- Sư tỷ nghe ai nói vậy, sao đệ lại không biết chút nào?
Giang Thanh Tuyết vừa nhìn trận đấu vừa giải thích:
- Chuyện này đều do sư nương của đệ (Hứa Khiết) cho tỷ biết. Nghe nói năm đó Thất Huyền chân nhân vì cứu chưởng giáo và Ngạo Tuyết, đã chết trong tay của Thiên Kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân, có ân tình rất lớn với Dịch viên chúng ta. Vì thế hai mươi năm nay, tỷ luôn ngầm tìm kiếm tung tích của Vô Vọng, đáng tiếc mãi đến hôm nay cũng chưa từng tìm được. Hiện nay, Quý Hoa Kiệt này xuất thân từ Đạo viên, hy vọng có thể từ hắn tìm được điều tỷ luôn mong muốn.
Trần Phong kinh hãi nói:
- Té ra còn có mối quan hệ bên trong như vậy, quả thật khiến người ta rất bất ngờ.
Mấy người Tân Nguyệt vừa nghe mấy câu này, đã hiểu được mấy phần câu chuyện, ánh mắt cùng nhìn đến Quý Hoa Kiệt.
Lúc này, tình hình giao chiến của hai người khẩn trương.
Bát Quái màu máu của Phiêu Linh khách ẩn chứa sức mạnh thôn tính âm độc vô cùng, có hiệu quả nuốt hồn đoạt phách, chỉ cần dính vào thân thể đối phương liền có thể tạo nên vết thương trí mạng.
Mà Ngọc Thanh kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt có khả nămg diệt quỷ chém tiên, là pháp quyết thuần dương hàng yêu phục ma của Đạo gia, có khả năng khắc chế tất cả sức mạnh tà ác, vừa hay đối ngược hẳn lại pháp quyết của Phiêu Linh khách.
Đến lúc này, sức mạnh một chính một tà gặp nhau, pháp thuật cực đoan của cả hai đều thi triển sở trường, va chạm mạnh mẽ kịch liệt giữa không trung, bộc phát ra hoa lửa rực rỡ và tiếng rít chói tai.
Bốn bề, cuồng phong kêu thét giận dữ, dòng khí xoay chuyển quay cuồng co giãn vây phủ quanh hai người, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt thắng thua.
Phát hiện tình hình giằng co, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nghiêm tranh, ba bóng người chớp mắt hợp nhất, trở thành tình trạng xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt quyết trước ngực, miệng niệm không ngừng điều khiển cột kiếm xoay tròn dần dần thu lại, cuối cùng dung hợp thành cột sáng ba màu, lập tức xuyên thủng Bát Quái màu máu của Phiêu Linh khách.
Tức thì, một luồng sức mạnh nghiền nát khắp bốn phương cùng với vô số làn sáng và hoa lửa rực rỡ, mang theo sự bất cam nhàn nhạt cùng với một tiếng kêu thảm chói tai vang vọng giữa không trung.
Chiêu thứ ba, Quý Hoa Kiệt thi triển Ngọc Thanh tam pháp kiếm, cuối cùng đánh bại Phiêu Linh khách, khiến hắn bị trọng thương.
- Còn một chiêu, đáng tiếc ngươi đã không còn sử dụng được nữa.
Thanh âm lạnh lẽo băng giá cùng với mùi vị tàn khốc, Quý Hoa Kiệt sau một chiêu đắc thủ, trường kiếm trong tay liên tục chuyển chín lần, phát động một vòng kiếm hình tròn vây phủ quanh người Phiêu Linh khách, nuốt chửng lấy thân thể hắn.
Chiêu này dung hợp tinh anh của chín thức Tàn Phong thối pháp, từ chín hướng khác nhau cùng công kích vào, dung hợp ở giữa thành một quả cầu ánh sáng lăn tròn, vừa chuyển động tốc độ cao, vừa thu nhỏ lại, từ đó sinh ra sức vặn xoay tròn để đánh đến mục đích hủy diệt địch nhân.
Đặc điểm của một chiêu này chính là sức mạnh vặn vẹo có thể hóa giải phần lớn sức mạnh phản kích của địch nhân, trước hết phá trừ phòng ngự của địch nhân, rồi mới dùng sức mạnh co rút để mạnh mẽ hủy diệt địch nhân.
Công kích dạng như vậy vô cùng sắc bén, người bình thường rất khó mà phòng ngự được.
Nhưng Quý Hoa Kiệt lại lựa chọn phương thức tương tự, nhờ vào sức mạnh xoay tròn để trước hết thủ tiêu sức vặn do Tàn Phong Tinh Toàn của Vô Tướng khách phát ra, sau đó mới dung hợp ngàn vạn làn kiếm, hình thành một vầng mây sáng biến ảo bất định, tự động thích ứng với thế công của địch nhân, đạt đến mức cân bằng trong ngoài.
Như vậy, chiêu thứ hai lại trở thành tỉ thí tu vi giữa hai người, cuối cùng ai có thể chiến thắng là nhờ vào tu vi thâm sâu hơn.
Khi đó, người xem hoàn toàn không hiểu được, bọn họ chỉ có thể dựa vào tình hình kết giới ánh sáng quanh người Quý Hoa Kiệt to nhỏ, nhấp nhô mà phán đoán trạng thái của hai người.
Đối với tình hình thật sự bên trong, ai cũng không biết được, điều này khiến không ít người lại phỏng đoán.
Trước hết, Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách tâm tình phức tạp, vừa hy vọng Vô Tướng khách chiến thắng, lại không muốn Vô Tướng khách đoạt được U Mộng Lan.
Nếu như Vô Tướng khách thất bại, cho thấy Quý Hoa Kiệt không dễ đối phó, tiếp theo hai người muốn đoạt lấy U Mộng Lan có thể thấy khó khăn đến cỡ nào.
Còn Giang Thanh Tuyết, Ngô Viện Viện lại hy vọng Quý Hoa Kiệt chiến thắng, bởi vì Quý Hoa Kiệt là người lấy được U Mộng Lan cũng là bằng hữu của Thiên Lân.
Nhưng thực lực Vô Tướng khách thể hiện khiến người ta kinh hãi, cuối cùng Quý Hoa Kiệt thật sự có thể thắng được chăng?
Đối với Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà, hai người ý nghĩ tương tự Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, nhưng không mãnh liệt bằng.
Còn lại Chiếu Thế Cô Đăng ở xa xa nhìn lại, trong lòng nghĩ gì không ai biết đoán được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khi sức mạnh hai người giao chiến tích lũy đến cực hạn, không gian nhỏ bé cũng không thể dung nạp nỗi chân nguyên của cả hai, không gian liền xuất hiện những vết nứt, rồi chỉ trong chốc lát đã vang lên một âm thanh to lớn cùng với ánh sáng chói mắt rọi chiếu khắp nơi.
Vào sát na đó, sức mạnh nổ bùng truyền khắp bốn phương, tổng hợp sức mạnh hai người tạo nên cơn bão mạnh mẽ vô cùng, nó không những hất bắt Vô Tướng khách đi liền mà cả những người quan sát cách vài chục trượng như Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách đều bị chấn động rất lớn.
Giữa không trung, sương khói lượn lờ, khói đen khuếch tán hệt như một đám mây hình nấm thỉnh thoảng truyền ra âm thanh chớp điện.
Vô Tướng khách bị hất bắn vài chục trượng, thân thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt xấu xí có vẻ mệt mỏi, ánh mắt yếu ớt khó khăn mở to.
Trên người, ánh sáng yếu ớt không ngừng lấp lánh, thái độ vô cùng bất ổn có thể nhìn ra được, rõ ràng một chiêu liều mạng này đã khiến hắn bị trọng thương.
Giữa chiến trường, Quý Hoa Kiệt ngay khi phát nổ liền xông thẳng lên cao, ánh xanh vây phủ quanh người, nhìn không có chút dấu tích nào cả. Hắn lơ lững bên trên đám mây đen hình nấm, lạnh lùng nhìn xuống dưới chân.
Cảnh tượng này khiến người ta kinh ngạc cũng lại mơ hồ.
Quý Hoa Kiệt không chút thương tích là nhờ tu vi hay hắn đã dùng kỹ xảo bên trong?
- Hai chiêu rồi. Ngươi lúc này lùi lại còn chưa quá muộn.
Giọng lạnh lẽo có ý khuyến cáo, Quý Hoa Kiệt không muốn giết hắn hay là không muốn lãng phí tinh lực, điểm này không một người nào biết cả.
Vô Tướng khách hai môi mím chặt, ánh mắt bừng bừng lửa giận, sau khi nhìn thật lâu, buông một câu độc ác rồi bỏ đi liền.
- Ngươi nhớ kỹ, món nợ này ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Chuyện hôm nay tốt nhất ngươi nên quên đi, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận.
Quý Hoa Kiệt quay lại nhìn Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách, lạnh lẽo băng giá nói:
- Còn hai vị, ai lên trước?
Hoàng Kiệt không nói, quay đầu nhìn về bên cạnh.
Phiêu Linh khách chần chừ một lúc, trầm giọng nói:
- Ta lên.
Giọng nói đơn giản lại có mấy phần lạnh lùng cao ngạo, vừa dứt lời, hắn liền xuất hiện trước mặt Quý Hoa Kiệt.
Đánh giá hắn rồi, Quý Hoa Kiệt không nói nhiều, trường kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời, nhỏ giọng nói:
- Ra tay đi, cơ hội của ngươi chỉ có bốn chiêu mà thôi.
Phiêu Linh khách lạnh lùng nhìn hắn, âm hiểm nói:
- Bốn chiêu quá nhiều, hai chiêu là đủ rồi.
Tay phải múa lên, chưởng phong gào thét, một chưởng xem có vẻ chậm rãi khi phát ra lại bành trướng lên hệt như núi lớn áp xuống đỉnh đầu.
Hình bóng loáng lên, Phiêu Linh khách xuất hiện sau lưng Quý Hoa Kiệt, lợi dụng lúc Quý Hoa Kiệt ứng phó với một chưởng đó, tay phải gập lại đẩy ra như rắn nhảy múa linh hoạt, nhẹ nhàng ấn vào lưng của Quý Hoa Kiệt.
Cặp mày nhíu lại, Quý Hoa Kiệt lắc lư thân thể, trong chớp mắt dời ngang ba thước, chỉ để lại bóng ảnh vừa hay bị một chưởng của Phiêu Linh khách đánh tan.
Quay người lại, Quý Hoa Kiệt nhìn Phiêu Linh khách đánh lén, khinh miệt nói:
- Đây chính là chiêu thứ nhất của ngươi rồi?
Phiêu Linh khách cười âm hiểm đáp:
- Không sai, đây chính là chiêu thứ nhất của ta.
Dứt lời, tay trái đánh ra tự động kéo dài đến trước mặt Quý Hoa Kiệt, khiến hắn phải múa kiếm chống lại.
Chớp mắt, ánh kiếm lóe lên, khí lạnh thấu xương.
Tay trái của Phiêu Linh khách không hề bị chém đứt, ngay khí trường kiếm của Quý Hoa Kiệt đánh trúng liền phát nổ.
Bất ngờ xảy ra, Quý Hoa Kiệt bắn mình lùi lại, còn chưa kịp tỉnh táo thì Phiêu Linh khách đã lóe lên đến nơi xuất hiện cách ba thước.
- Chiêu thứ hai, Bất Quy Lộ Thượng Hồn Phách Tiêu.
Giọng nói âm hiểm có mùi vị thấu xuông, khi truyền đến tai của Quý Hoa Kiệt thì một bóng chưởng màu đen đã ấn vào ngực của Quý Hoa Kiệt.
Thân thể run rẩy, Quý Hoa Kiệt tròn mắt giận dữ, trong lúc né tránh không kịp đành bỏ chuyện tháo chạy, trường kiếm trong tay quay về, liên tục phát ra ba trăm bảy mươi hai kiếm, lưu lại những vết thương khó mà lành lặn trên người của Phiêu Linh khách.
Chiêu thứ hai, Phiêu Linh khách khiến Quý Hoa Kiệt bị trọng thương, bản thân cũng bị trọng thương.
Bật cười ha hả, Phiêu Linh khách hơi thất thường, không thèm để ý đến máu tươi chói mắt trên người, ánh mắt sắc như dao nhìn Quý Hoa Kiệt chằm chằm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Còn hai chiêu nữa, cần phải tiếp tục không?
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng máu rỉ loang lổ, thân thể run rẩy ánh xanh nhấp nhô, rõ ràng tình hình không được ổn.
- Đi mới có nửa đường, ngươi hà tất phải hoảng hốt?
Lạnh lẽo như cũ, Quý Hoa Kiệt hệt như khối băng.
Phiêu Linh khách nói:
- Được, đây là ngươi tự mình tìm đến. Chiêu thứ ba, Hồn Tiêu Phách Tán Nhân Gian Diêu!
Loáng cái đã đến, hai tay Phiêu Linh khách bắt chéo trước ngực ngưng tụ thành một bát quái màu đỏ như máu, có mùi vị quỷ dị, chầm chậm đẩy tới.
Trước đây, Phiêu Linh khách làm nổ cánh tay trái chính là do hắn dùng chân nguyên ảo hóa tạo thành hiện tượng giả, đáng tiếc Quý Hoa Kiệt chưa từng phát giác được, vì thế mới trúng kế.
Bây giờ, nhìn một chiêu này của Phiêu Linh khách, Quý Hoa Kiệt trong lòng nặng nề, rõ ràng chuyện vừa rồi khiến hắn khó mà quên được.
Thân thể loáng lên, Quý Hoa Kiệt hóa thành ba người, đồng thời thi triển ba thức Bạch Trấn tam thức khác nhau.
Lập tức, chỉ thấy ba bóng người khí mạch kết liền, kiếm mạch liền lạc, chỉ trong giây lát, liền thấy ba cột kiếm màu xanh đen, đỏ hồng, xanh lam nhạt xếp thành hình chữ phẩm, cả ba hợp nhất một thể, đang xoay tròn từ chậm đến nhanh để chống đỡ Huyết Tà Bát Quái do Phiêu Linh khách phát ra.
Cảnh tượng này vô cùng chói mắt, cũng khiến người ta kinh ngạc.
Người xem vẻ mặt biến hẳn, mỗi người đều có thần tình khác nhau.
Trong đó, Hoàng Kiệt là rõ ràng nhất, khi hắn vừa thấy kiếm thuật Quý Hoa Kiệt thi triển, nhịn không được vọt miệng nói:
- Ngọc Thanh tam kiếm pháp, Tru Quỷ Hựu Trảm Tiên! (Ngọc Thanh tam kiếm pháp, giết quỷ lại chém tiên!)
Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng dường như nghe được câu này, lập tức la lên thất thanh, lóe lên đã xuất hiện bên ngoài vòng giao chiến, ánh mắt phức tạp nhìn Quý Hoa Kiệt.
Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết kinh hãi la lên:
- Đây chính là Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên, hắn thật sự là môn hạ Đạo viên.
Trần Phong nghi hoặc nói:
- Nghe sư phụ giảng giải, hai mươi năm trước cao thủ Đạo viên không ai may mắn thoát được, hắn tuổi không lớn, một thân pháp quyết này học từ đâu vậy?
Giang Thanh Tuyết phấn chấn nói:
- Đệ sai rồi, Đạo viên môn hạ còn có một người tung tích không rõ, đó chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo viên năm đó Vô Vọng. Nghe nói Thất Huyền chân nhân năm đó đã từng truyền ngôi vị cho hắn, nhưng cuối cùng hắn ở nơi nào, lại không có ai biết được.
Trần Phong kinh ngạc nói:
- Sư tỷ nghe ai nói vậy, sao đệ lại không biết chút nào?
Giang Thanh Tuyết vừa nhìn trận đấu vừa giải thích:
- Chuyện này đều do sư nương của đệ (Hứa Khiết) cho tỷ biết. Nghe nói năm đó Thất Huyền chân nhân vì cứu chưởng giáo và Ngạo Tuyết, đã chết trong tay của Thiên Kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân, có ân tình rất lớn với Dịch viên chúng ta. Vì thế hai mươi năm nay, tỷ luôn ngầm tìm kiếm tung tích của Vô Vọng, đáng tiếc mãi đến hôm nay cũng chưa từng tìm được. Hiện nay, Quý Hoa Kiệt này xuất thân từ Đạo viên, hy vọng có thể từ hắn tìm được điều tỷ luôn mong muốn.
Trần Phong kinh hãi nói:
- Té ra còn có mối quan hệ bên trong như vậy, quả thật khiến người ta rất bất ngờ.
Mấy người Tân Nguyệt vừa nghe mấy câu này, đã hiểu được mấy phần câu chuyện, ánh mắt cùng nhìn đến Quý Hoa Kiệt.
Lúc này, tình hình giao chiến của hai người khẩn trương.
Bát Quái màu máu của Phiêu Linh khách ẩn chứa sức mạnh thôn tính âm độc vô cùng, có hiệu quả nuốt hồn đoạt phách, chỉ cần dính vào thân thể đối phương liền có thể tạo nên vết thương trí mạng.
Mà Ngọc Thanh kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt có khả nămg diệt quỷ chém tiên, là pháp quyết thuần dương hàng yêu phục ma của Đạo gia, có khả năng khắc chế tất cả sức mạnh tà ác, vừa hay đối ngược hẳn lại pháp quyết của Phiêu Linh khách.
Đến lúc này, sức mạnh một chính một tà gặp nhau, pháp thuật cực đoan của cả hai đều thi triển sở trường, va chạm mạnh mẽ kịch liệt giữa không trung, bộc phát ra hoa lửa rực rỡ và tiếng rít chói tai.
Bốn bề, cuồng phong kêu thét giận dữ, dòng khí xoay chuyển quay cuồng co giãn vây phủ quanh hai người, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt thắng thua.
Phát hiện tình hình giằng co, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt nghiêm tranh, ba bóng người chớp mắt hợp nhất, trở thành tình trạng xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt quyết trước ngực, miệng niệm không ngừng điều khiển cột kiếm xoay tròn dần dần thu lại, cuối cùng dung hợp thành cột sáng ba màu, lập tức xuyên thủng Bát Quái màu máu của Phiêu Linh khách.
Tức thì, một luồng sức mạnh nghiền nát khắp bốn phương cùng với vô số làn sáng và hoa lửa rực rỡ, mang theo sự bất cam nhàn nhạt cùng với một tiếng kêu thảm chói tai vang vọng giữa không trung.
Chiêu thứ ba, Quý Hoa Kiệt thi triển Ngọc Thanh tam pháp kiếm, cuối cùng đánh bại Phiêu Linh khách, khiến hắn bị trọng thương.
- Còn một chiêu, đáng tiếc ngươi đã không còn sử dụng được nữa.
Thanh âm lạnh lẽo băng giá cùng với mùi vị tàn khốc, Quý Hoa Kiệt sau một chiêu đắc thủ, trường kiếm trong tay liên tục chuyển chín lần, phát động một vòng kiếm hình tròn vây phủ quanh người Phiêu Linh khách, nuốt chửng lấy thân thể hắn.
/1040
|