Lúc này, Thái Huyền Hỏa Quy thoát khỏi sự quấn lấy của mấy người Tân Nguyệt, y lại bị sức mạnh hắc ám trói buộc, sức mạnh Địa Huyền trong cơ thể bị áp chế đến cực hạn, sức mạnh huyền âm của Xà Thần tăng lên đến điểm cao nhất, từ đó thu được quyền khống chế thân thể, tạm thời lùi sang một bên. Xà Thân tuy vẫn hướng về Chính đạo, nhưng lại không dám giao chiến với Thiện Từ, chỉ có thể cố nén sự khiếp sợ trong lòng, yên lặng lùi lại ở bên quan sát, cũng coi như làm chút cống hiến cho cao thủ liên minh.
Khi sự hơn thua của sức mạnh từ từ gia tăng, cái chết liền âm thầm ập đến. Cao thủ liên minh đem hết toàn lực, tận hết tâm huyết vẫn không ngăn nổi công kích của Thiện Từ, thế liên thủ đột nhiên nổ tan tành, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng. Hải Mộng Dao thấy vậy đau lòng vô cùng, bất đắc dĩ sức mạnh Thiện Từ phủ khắp trời đất, thế giới hắc ám do hắn khống chế, ai cũng không cách nào ngăn hắn tiến lên được. Thiện Từ khoa trương đắc ý, khí đen toàn thân ngưng tụ lại hệt như một tên ác ma nhìn xuống sinh linh mặt đất. Bốn bề, sức mạnh hắc ám tầng tầng thu nhỏ lại, sức hủy diệt như sóng ba đào cuồn cuộn, tác dụng lên cao thủ liên minh, hóa thành lưỡi hái của tử thần, đang từng tấc từng tấc rút gân lột da người, đưa người vào đất chết. Cao thủ liên minh toàn lực phòng ngự, tuy thế liên thủ đã bị phá vỡ, nhưng với phản ứng bản năng, mọi người còn có thể ai nấy liều mạng một hơi thở cuối cùng, bố trí kết giới phòng ngự mạnh yếu khác nhau quanh mình.
Bật cười băng lạnh, Thiện Từ trong mắt lấp lánh ánh sáng hắc ám, giọng âm hiểm nói:
- Tẩy rửa của hắc ám khiến các ngươi trở thành con dân trung thực của ta, nhớ rõ tên của ta, ta chính là chủ nhân hắc ám.
Hai tay giơ cao, cuồng phong ào ào, vô số hắc ám hội tụ lại, hình thành một bóng chuỗi bóng sáng đen ngòm lấp lánh, lơ lửng sau lưng của Thiện Từ hệt như một đại ma hắc ám nhìn xuống mặt đất.
Thời khắc đó, một luồng sức mạnh không gì chống nổi từ Thiện Từ khuếch tán ra khắp chung quanh, nó đến nơi nào thì vạn vật phải thần phục, sinh cơ bị tiêu diệt. Hải Mộng Dao la lên thất thanh một tiếng, bị luồng sức mạnh đó hất bắn đi, Tân Nguyệt, Liệt Phong, Ngô Viện Viện mấy người rên lên một tiếng, lập tức hộc máu trọng thương tại chỗ, còn những người khác kêu thảm gào thét, khí tức lập tức giảm yếu đi, bước vào con đường tử vong tuyệt cảnh. Mọi thứ, cứ như vậy kết thúc, hắc ám bao trùm cả trời đất. Thiện Từ là chủ nhân hắc ám bước lên làm chủ trời đất, trở thành một truyền kỳ mới. Thời khắc đó, giữa trời đất âm khí sinh sôi, dương khí tàn lụi, phép tắc thế gian bắt đầu chuyển biến, thời đại hắc ám cuối cùng đã ập xuống.
Ngạo nghễ giữa không trung, Thiện Từ nắm cả đất trời, sức mạnh hắc ám theo ý mà làm, thay thế cho ánh sáng ngày trước. Tình hình này, vạn năm chưa gặp. Thiện Từ đắc ý cười như điên, Vũ Điệp lại đau khổ muốn chết, phảng phất mọi thứ đều đã định sẵn rồi. Nhưng thế sự như bàn cờ, biến hóa bất định. Vào lúc Thiện Từ cho là bản thân nắm quyền mọi thứ, trong màn đêm đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng hệt như chòm sao rực rỡ, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Thiện Từ dừng hẳn tiếng cười, Vũ Điệp cũng ngửng đầu nhìn lại, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, dường như còn chưa hiểu được luồng sáng này đây đại biểu cho hàm nghĩa nào. Chỉ trong chớp mắt, luồng sáng đó đã từ xa đến gần, hóa thành một cột sáng rực rỡ, thoáng cái đã phá vỡ màn trời hắc ám, mang lại ánh sáng tỏ tường cho thế gian.
Thấy tình hình này, Thiện Từ hừ giận một tiếng, mặt đầy vẻ không vui, Vũ Điệp thân thể run lên, trong mắt toát ra sự kích động, đôi môi không ngừng run rẩy, miệng phát ra hai chữ Thiên Lân.
Thiên Lân đột nhiên quay về, dùng sức mạnh huyền hỏa của bản thân để dẫn về ánh sáng mặt trời từ chín tầng mây, phá vỡ cấm kỵ của hắc ám, mang ánh sáng quay về lại với nhân thế, Vũ Điệp khôi phục lại được năng lực hoạt động, có thể mở miệng nói ra lời. Hải Mộng Dao cùng với cao thủ liên minh cũng tránh được một trận tai ách.
Thiên Lân nhìn Thiện Từ, trong mắt toát ra một ánh sáng kỳ lạ, một sự đau thương nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt của hắn. Lâm Y Tuyết nép chặt vào người Thiên Lân, ánh mắt nhìn qua tình hình cao thủ liên minh, thấy mọi người khổ sở vô cùng, thương thế nghiêm trọng, trong lòng có phần hơi lo lắng.
Tức giận trừng Thiên Lân, Thiện Từ trong mắt sát khí kinh người, âm hiểm nói:
- Ngươi đến rồi.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, gật đầu đáp:
- Ta đến rồi.
Thiện Từ hừ giọng nói:
- Ngươi muốn ngăn trở chuyện tốt của ta?
Thiên Lân khẽ thở dài đáp:
- Ta chỉ muốn khiến ngươi quay lại quá khứ thôi.
Thiện Từ tức giận cười hỏi:
- Ngươi có được năng lực này chăng?
Thiên Lân cười cười, có phần khổ sở trầm giọng nói:
- Ta có một quyết tâm đó.
Thiện Từ khinh thường trả lời:
- Thực lực mới có thể nói được mọi thứ, quyết tâm bất quá chỉ là nói suông mà thôi.
Thiên Lân hoàn toàn không tranh luận, đưa mắt nhìn Vũ Điệp, cất tiếng hỏi:
- Muội có khỏe không?
Vũ Điệp mặt đầy nước mắt, đau thương vô cùng nức nở đáp:
- Thiên Lân, đồng ý với muội, nhất định phải khiến Thiện Từ trở về như quá khứ.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Đừng khóc nữa, ta đồng ý với muội, ta sẽ khiến cho hình bóng đã từng quen thuộc trước kia quay về trong cuộc sống của muội.
Vũ Điệp đau lòng vô cùng, thống thiết nói:
- Thiên Lân … Muội … Muội … lo lắng lắm.
Khẽ lắc đầu, Thiên Lân êm ái đáp:
- Không cần phải lo lắng, từ nay về sau muội sẽ không phải chịu bất kỳ một sự khuất nhục nào nữa.
Vũ Điệp nghe vậy kích động vô cùng, một cơn đau như trùy đập vào tim dâng đầy tâm hồn nàng. Thiện Từ tức giận rống lên:
- Câm miệng, nàng là người phụ nữ của ta, không được liên hệ với hắn.
Vũ Điệp đau lòng vô cùng.
Lúc này, Hải Mộng Dao, Tân Nguyệt, Liệt Phong mấy người nắm lấy cơ hội, tập trung những người trọng thương lại với nhau, để Tân Nguyệt, Liệt Phong phụ trách chăm nom, tạm thời trước tiên lùi về một bên. Hải Mộng Dao canh chừng cẩn mật Thái Huyền Hỏa Quy, mà cũng đến bên cạnh Thiên Lân.
Nhìn Hải Mộng Dao đến gần, Thiên Lân trong mắt toát ra một sự êm ái tình cảm hỏi:
- Sư tỷ có khỏe chăng?
Hải Mộng Dao liếc Lâm Y Tuyết, gật đầu đáp:
- Vẫn khỏe, cũng coi như đệ đến kịp thời.
Thiên Lân cười cười, ánh mắt kỳ lạ, nói với Lâm Y Tuyết ở bên cạnh:
- Muội đi hỗ trợ mấy người Tân Nguyệt, nơi này để ta xử lý.
Lâm Y Tuyết có phần không nỡ, dịu dàng nói:
- Thiên Lân sư huynh gắng lên, muội tin tưởng huynh.
Bật cười điềm đạm, Thiên Lân đưa mắt nhìn lại Thiện Từ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Gặp gỡ hôm nay đã định sẵn phải có một kết thúc, đây chính là định mệnh giữa hai chúng ta, không hề liên quan đến những người khác.
Thiện Từ cười lớn hỏi:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta lo lắng cho huynh đệ.
Thiện Từ cười lớn nói:
- Ngươi quả thật là tốt bụng.
Thiên Lân than khẽ:
- Nhớ lại lần đầu chúng ta gặp gỡ nhau, ngươi lúc đó lương thiện mà chất phác.
Thiện Từ khinh thường nói:
- Chớ có đề cập quá khứ với ta nữa, ta không có hứng thú với những điều đó.
Thiên Lân hoàn toàn không để ý đến, tay phải phất lên giữa không trung, trước mặt cách vài trượng liền xuất hiện một tấm sáng, bề mặt hiện lên rõ ràng hình ảnh khi Thiên Lân và Thiện Từ lần đầu tiên gặp gỡ nhau. Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Điệp gương mặt lộ ra một chút tình cảm êm ái, Hải Mộng Dao lại có vẻ mấy phần kinh ngạc.
Hừ giận một tiếng, Thiện Từ phất tay đánh nát tấm ánh sáng, gằn giọng nói:
- Giữa chúng ta chỉ có ân oán, không có quá khứ. Ngươi muốn bảo vệ những người này, hãy thể hiện bản lĩnh, nếu không ta nhất định phải tiêu diệt hết bọn họ.
Khẽ thở dài sườn sượt, Thiên Lân khổ sở trả lời:
- Đây chính là ký ức tốt đẹp nhất giữa chúng ta, ta vẫn luôn giấu kín trong đáy lòng mình.
Thiện Từ lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Đáng tiếc ta đã không phải là Thiện Từ năm xưa nữa.
Thiên Lân đáp:
- Ít ra ngươi cũng chiếm lấy thân thể Thiện Từ.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt Thiện Từ đột nhiên biến hóa, âm lạnh nói:
- Xem ra ngươi đã biết tất cả mọi thứ.
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi hy vọng ta biết hay là hy vọng ta không biết đây?
Thiện Từ cười như điên cuồng trả lời:
- Chuyện đó có khác biệt chăng?
Thiên Lân nghiêm mặt đáp:
- Có, ít ra ta biết được ngươi vì sao trở thành như vậy?
Thiện Từ cười lớn nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi biết rồi thì có thể làm gì đây, ngươi làm gì được ta chăng?
Thiên Lân hoàn toàn không tức giận, tay phải lại phất lên giữa không trung, trước mặt lại xuất hiện một tấm ánh sáng, bề mặt hiện lên rõ ràng tình hình lúc trước khi Thiện Từ và Thiên Lân tiến vào trong Long Hồn dị giới.
- Đó là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, ngươi mười tuổi còn ta chín tuổi, ở trước mặt của bức tượng đá thần long thần bí trong Đằng Long cốc, chúng ta vô tình tiến vào trong Long Hồn dị giới. Ở đó ta thu được một thần binh, ngươi lấy được một khối ngọc. Khi đó, chúng ta đã trao đổi lẫn cho nhau chỉ vì tình bằng hữu, ai ngờ lại thay đổi cuộc đời chúng ta.
Theo thanh âm vang lên, cảnh tượng cũng hiển thị rõ ràng tất cả mọi thứ xảy ra năm xưa.
Thiện Từ cười lạnh nói:
- Ngươi lo lắng ta làm thương tổn những người bên cạnh mình?
Khi sự hơn thua của sức mạnh từ từ gia tăng, cái chết liền âm thầm ập đến. Cao thủ liên minh đem hết toàn lực, tận hết tâm huyết vẫn không ngăn nổi công kích của Thiện Từ, thế liên thủ đột nhiên nổ tan tành, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng. Hải Mộng Dao thấy vậy đau lòng vô cùng, bất đắc dĩ sức mạnh Thiện Từ phủ khắp trời đất, thế giới hắc ám do hắn khống chế, ai cũng không cách nào ngăn hắn tiến lên được. Thiện Từ khoa trương đắc ý, khí đen toàn thân ngưng tụ lại hệt như một tên ác ma nhìn xuống sinh linh mặt đất. Bốn bề, sức mạnh hắc ám tầng tầng thu nhỏ lại, sức hủy diệt như sóng ba đào cuồn cuộn, tác dụng lên cao thủ liên minh, hóa thành lưỡi hái của tử thần, đang từng tấc từng tấc rút gân lột da người, đưa người vào đất chết. Cao thủ liên minh toàn lực phòng ngự, tuy thế liên thủ đã bị phá vỡ, nhưng với phản ứng bản năng, mọi người còn có thể ai nấy liều mạng một hơi thở cuối cùng, bố trí kết giới phòng ngự mạnh yếu khác nhau quanh mình.
Bật cười băng lạnh, Thiện Từ trong mắt lấp lánh ánh sáng hắc ám, giọng âm hiểm nói:
- Tẩy rửa của hắc ám khiến các ngươi trở thành con dân trung thực của ta, nhớ rõ tên của ta, ta chính là chủ nhân hắc ám.
Hai tay giơ cao, cuồng phong ào ào, vô số hắc ám hội tụ lại, hình thành một bóng chuỗi bóng sáng đen ngòm lấp lánh, lơ lửng sau lưng của Thiện Từ hệt như một đại ma hắc ám nhìn xuống mặt đất.
Thời khắc đó, một luồng sức mạnh không gì chống nổi từ Thiện Từ khuếch tán ra khắp chung quanh, nó đến nơi nào thì vạn vật phải thần phục, sinh cơ bị tiêu diệt. Hải Mộng Dao la lên thất thanh một tiếng, bị luồng sức mạnh đó hất bắn đi, Tân Nguyệt, Liệt Phong, Ngô Viện Viện mấy người rên lên một tiếng, lập tức hộc máu trọng thương tại chỗ, còn những người khác kêu thảm gào thét, khí tức lập tức giảm yếu đi, bước vào con đường tử vong tuyệt cảnh. Mọi thứ, cứ như vậy kết thúc, hắc ám bao trùm cả trời đất. Thiện Từ là chủ nhân hắc ám bước lên làm chủ trời đất, trở thành một truyền kỳ mới. Thời khắc đó, giữa trời đất âm khí sinh sôi, dương khí tàn lụi, phép tắc thế gian bắt đầu chuyển biến, thời đại hắc ám cuối cùng đã ập xuống.
Ngạo nghễ giữa không trung, Thiện Từ nắm cả đất trời, sức mạnh hắc ám theo ý mà làm, thay thế cho ánh sáng ngày trước. Tình hình này, vạn năm chưa gặp. Thiện Từ đắc ý cười như điên, Vũ Điệp lại đau khổ muốn chết, phảng phất mọi thứ đều đã định sẵn rồi. Nhưng thế sự như bàn cờ, biến hóa bất định. Vào lúc Thiện Từ cho là bản thân nắm quyền mọi thứ, trong màn đêm đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng hệt như chòm sao rực rỡ, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Thiện Từ dừng hẳn tiếng cười, Vũ Điệp cũng ngửng đầu nhìn lại, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, dường như còn chưa hiểu được luồng sáng này đây đại biểu cho hàm nghĩa nào. Chỉ trong chớp mắt, luồng sáng đó đã từ xa đến gần, hóa thành một cột sáng rực rỡ, thoáng cái đã phá vỡ màn trời hắc ám, mang lại ánh sáng tỏ tường cho thế gian.
Thấy tình hình này, Thiện Từ hừ giận một tiếng, mặt đầy vẻ không vui, Vũ Điệp thân thể run lên, trong mắt toát ra sự kích động, đôi môi không ngừng run rẩy, miệng phát ra hai chữ Thiên Lân.
Thiên Lân đột nhiên quay về, dùng sức mạnh huyền hỏa của bản thân để dẫn về ánh sáng mặt trời từ chín tầng mây, phá vỡ cấm kỵ của hắc ám, mang ánh sáng quay về lại với nhân thế, Vũ Điệp khôi phục lại được năng lực hoạt động, có thể mở miệng nói ra lời. Hải Mộng Dao cùng với cao thủ liên minh cũng tránh được một trận tai ách.
Thiên Lân nhìn Thiện Từ, trong mắt toát ra một ánh sáng kỳ lạ, một sự đau thương nhàn nhạt hiện lên trong đáy mắt của hắn. Lâm Y Tuyết nép chặt vào người Thiên Lân, ánh mắt nhìn qua tình hình cao thủ liên minh, thấy mọi người khổ sở vô cùng, thương thế nghiêm trọng, trong lòng có phần hơi lo lắng.
Tức giận trừng Thiên Lân, Thiện Từ trong mắt sát khí kinh người, âm hiểm nói:
- Ngươi đến rồi.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, gật đầu đáp:
- Ta đến rồi.
Thiện Từ hừ giọng nói:
- Ngươi muốn ngăn trở chuyện tốt của ta?
Thiên Lân khẽ thở dài đáp:
- Ta chỉ muốn khiến ngươi quay lại quá khứ thôi.
Thiện Từ tức giận cười hỏi:
- Ngươi có được năng lực này chăng?
Thiên Lân cười cười, có phần khổ sở trầm giọng nói:
- Ta có một quyết tâm đó.
Thiện Từ khinh thường trả lời:
- Thực lực mới có thể nói được mọi thứ, quyết tâm bất quá chỉ là nói suông mà thôi.
Thiên Lân hoàn toàn không tranh luận, đưa mắt nhìn Vũ Điệp, cất tiếng hỏi:
- Muội có khỏe không?
Vũ Điệp mặt đầy nước mắt, đau thương vô cùng nức nở đáp:
- Thiên Lân, đồng ý với muội, nhất định phải khiến Thiện Từ trở về như quá khứ.
Thiên Lân gật đầu trả lời:
- Đừng khóc nữa, ta đồng ý với muội, ta sẽ khiến cho hình bóng đã từng quen thuộc trước kia quay về trong cuộc sống của muội.
Vũ Điệp đau lòng vô cùng, thống thiết nói:
- Thiên Lân … Muội … Muội … lo lắng lắm.
Khẽ lắc đầu, Thiên Lân êm ái đáp:
- Không cần phải lo lắng, từ nay về sau muội sẽ không phải chịu bất kỳ một sự khuất nhục nào nữa.
Vũ Điệp nghe vậy kích động vô cùng, một cơn đau như trùy đập vào tim dâng đầy tâm hồn nàng. Thiện Từ tức giận rống lên:
- Câm miệng, nàng là người phụ nữ của ta, không được liên hệ với hắn.
Vũ Điệp đau lòng vô cùng.
Lúc này, Hải Mộng Dao, Tân Nguyệt, Liệt Phong mấy người nắm lấy cơ hội, tập trung những người trọng thương lại với nhau, để Tân Nguyệt, Liệt Phong phụ trách chăm nom, tạm thời trước tiên lùi về một bên. Hải Mộng Dao canh chừng cẩn mật Thái Huyền Hỏa Quy, mà cũng đến bên cạnh Thiên Lân.
Nhìn Hải Mộng Dao đến gần, Thiên Lân trong mắt toát ra một sự êm ái tình cảm hỏi:
- Sư tỷ có khỏe chăng?
Hải Mộng Dao liếc Lâm Y Tuyết, gật đầu đáp:
- Vẫn khỏe, cũng coi như đệ đến kịp thời.
Thiên Lân cười cười, ánh mắt kỳ lạ, nói với Lâm Y Tuyết ở bên cạnh:
- Muội đi hỗ trợ mấy người Tân Nguyệt, nơi này để ta xử lý.
Lâm Y Tuyết có phần không nỡ, dịu dàng nói:
- Thiên Lân sư huynh gắng lên, muội tin tưởng huynh.
Bật cười điềm đạm, Thiên Lân đưa mắt nhìn lại Thiện Từ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Gặp gỡ hôm nay đã định sẵn phải có một kết thúc, đây chính là định mệnh giữa hai chúng ta, không hề liên quan đến những người khác.
Thiện Từ cười lớn hỏi:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta lo lắng cho huynh đệ.
Thiện Từ cười lớn nói:
- Ngươi quả thật là tốt bụng.
Thiên Lân than khẽ:
- Nhớ lại lần đầu chúng ta gặp gỡ nhau, ngươi lúc đó lương thiện mà chất phác.
Thiện Từ khinh thường nói:
- Chớ có đề cập quá khứ với ta nữa, ta không có hứng thú với những điều đó.
Thiên Lân hoàn toàn không để ý đến, tay phải phất lên giữa không trung, trước mặt cách vài trượng liền xuất hiện một tấm sáng, bề mặt hiện lên rõ ràng hình ảnh khi Thiên Lân và Thiện Từ lần đầu tiên gặp gỡ nhau. Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Điệp gương mặt lộ ra một chút tình cảm êm ái, Hải Mộng Dao lại có vẻ mấy phần kinh ngạc.
Hừ giận một tiếng, Thiện Từ phất tay đánh nát tấm ánh sáng, gằn giọng nói:
- Giữa chúng ta chỉ có ân oán, không có quá khứ. Ngươi muốn bảo vệ những người này, hãy thể hiện bản lĩnh, nếu không ta nhất định phải tiêu diệt hết bọn họ.
Khẽ thở dài sườn sượt, Thiên Lân khổ sở trả lời:
- Đây chính là ký ức tốt đẹp nhất giữa chúng ta, ta vẫn luôn giấu kín trong đáy lòng mình.
Thiện Từ lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Đáng tiếc ta đã không phải là Thiện Từ năm xưa nữa.
Thiên Lân đáp:
- Ít ra ngươi cũng chiếm lấy thân thể Thiện Từ.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt Thiện Từ đột nhiên biến hóa, âm lạnh nói:
- Xem ra ngươi đã biết tất cả mọi thứ.
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi hy vọng ta biết hay là hy vọng ta không biết đây?
Thiện Từ cười như điên cuồng trả lời:
- Chuyện đó có khác biệt chăng?
Thiên Lân nghiêm mặt đáp:
- Có, ít ra ta biết được ngươi vì sao trở thành như vậy?
Thiện Từ cười lớn nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi biết rồi thì có thể làm gì đây, ngươi làm gì được ta chăng?
Thiên Lân hoàn toàn không tức giận, tay phải lại phất lên giữa không trung, trước mặt lại xuất hiện một tấm ánh sáng, bề mặt hiện lên rõ ràng tình hình lúc trước khi Thiện Từ và Thiên Lân tiến vào trong Long Hồn dị giới.
- Đó là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, ngươi mười tuổi còn ta chín tuổi, ở trước mặt của bức tượng đá thần long thần bí trong Đằng Long cốc, chúng ta vô tình tiến vào trong Long Hồn dị giới. Ở đó ta thu được một thần binh, ngươi lấy được một khối ngọc. Khi đó, chúng ta đã trao đổi lẫn cho nhau chỉ vì tình bằng hữu, ai ngờ lại thay đổi cuộc đời chúng ta.
Theo thanh âm vang lên, cảnh tượng cũng hiển thị rõ ràng tất cả mọi thứ xảy ra năm xưa.
Thiện Từ cười lạnh nói:
- Ngươi lo lắng ta làm thương tổn những người bên cạnh mình?
/1040
|