Yêu đương, nên nói cái gì, nói ra sao, cái này cũng là một vấn đề.
Diệp Gia ngồi trên giường, vừa sơn móng chân, vừa cân nhắc làm thế nào để lừa được vị lão cán bộ thuần khiết đó qua đây, lừa lên trên giường.
Mười cái móng chân đỏ như rượu vang, sáng bóng, Diệp Gia chộp lấy điện thoại gọi cho anh.
Cô ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Anh Tri Duyên, tối mai có rảnh không?”
Phó Tri Duyên ở văn phòng trực ban.
“Không.” Anh nói một câu đúng chỗ, trực tiếp cắt đứt sự nhớ nhung của Diệp Gia.
“Vậy thì...anh bận đi.” Cô vô cùng mất mát, lật chân lại, nước sơn móng chân còn chưa khô cọ vào giường.
Trong lòng thầm than khóc một tiếng, đang định cúp máy, thì nghe anh nói: “Tối nay anh có rảnh.”
Diệp Gia vọt từ trên giường xuống, gật đầu liên tục: “Được ạ được ạ được ạ!”
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Anh đến tìm em, hay là em đi ra?”
“Đến nhà đi.”
“Ừm, cho anh nửa giờ.”
Cúp điện thoại, Diệp Gia ôm điện thoại lăn lộn một vòng trên giường, vui ơi là vui, lần này thì tốt rồi, mười đầu móng chân đang sơn bị lem hết rồi.
Phó Tri Duyên tra chìa khóa vào cửa văn phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh gây ra tiếng động. Bước chân vô cùng nhẹ nhàng, vừa đi ra đại sảnh, mọi người xẹt qua cửa phòng trực, Đoàn Hiểu Quân ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, vội vàng đuổi theo ra ngoài: "Phó đội!"
Phó Tri Duyên dừng bước chân, quả nhiên...người bị ghét nhất ở trong đội cảnh sát, nếu Đoàn Hiểu Quân mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
Đoàn Hiểu Quân nhìn đồng hồ, lại nhìn đến bộ quần áo bình thường mà anh đã thay ra, áo sơ mi trắng tỉ mỉ, sạch sẽ, kiểu tóc còn có dấu vết cố định của keo xịt tóc.
Cậu ta cười ranh mãnh, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay của bản thân: “Còn chưa tan làm đâu nha!” Tóm được Phó đội trốn việc về sớm, còn chuyện gì sung sướиɠ hơn chuyện này nữa.
Phó Tri Duyên quay đầu nhìn cậu ta, đôi mắt sắp đóng băng cậu ta luôn rồi.
Đoàn Hiểu Quân rùng mình một cái, nhanh chóng thu lại nụ cười, vỗ vỗ đồng hồ, tự mình bước về phòng trực: “Tôi nói mà, cái giờ này rồi sao còn chưa tan làm, thì ra là đồng hồ bị hư! Ôi ôi, cái đồng hồ tôi vừa mới mua năm ngoái thôi đó!”
-
Diệp Gia vừa mới hâm nóng lại món gan vịt hấp sau đó đặt lên bàn, ước chừng thời gian, chắc anh cũng sắp đến rồi. Cô hưng phấn ngồi xuống ghế, hai tay bưng má, nhìn một bàn ăn thơm phức này, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhắm mắt lại, trong làn khói mùi thơm thức ăn, phác họa ra đôi mắt của anh, lông mày của anh, cái mũi cao ngất của anh, còn có đôi môi mỏng như lưỡi dao kia, sau đó, tiếp tục đi xuống, cơ ngực quyến rũ của anh, làn da bánh mật, trên đó lấm tấm đầy những giọt mồ hôi...
Diệp Gia nuốt nước bọt, đang định tiếp tục YY nam thần thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ ở ngoài cửa, vô cùng thống khổ, Diệp Gia nhíu mày, mở mắt ra, bước tới cửa mở cửa, ló đầu ra, chỉ nhìn thấy một cậu bé 11 12 tuổi vội vã chạy từ hành lang chạy tới, mặt mũi tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Diệp Gia thì trực tiếp nhào tới, khóc kêu lớn: “Cứu mạng!”
Đây là tình huống gì vậy?
Diệp Gia có chút ngốc.
“Ba em uống say...” Cậu bé chưa nói xong, thì ở cầu thang bộ xuất hiện một người đàn ông trong tay cầm con dao phay, đi nghiêng ngả loạng choạng, nhìn tư thế đi đứng và thần trí thì quả thực là say xỉn không nhẹ á!
Diệp Gia hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền đem cậu bé vào phòng, đóng cửa lại.
Phó Tri Duyên bước đi nhẹ nhàng lên lầu, tâm trạng rất vui vẻ, lên đến lầu hai, lỗ tai hơi nhúc nhích, lập tức nghe thấy tiếng động, vội vàng cất bước lên lầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang cầm dao, điên cuồng chém vào cửa phòng của Diệp Gia, anh nhanh chóng chạy tới, tay đè lên vai của hắn, tay còn lại chế trụ cổ tay hắn ta, vừa nhéo vừa gập, sau đó xoay vòng một cái trực tiếp đẩy hắn ngã xuống đất, còng hai tay lại.
Sau đó, cửa chống trộm hé mở, Diệp Gia thò đầu ra, nhìn người đàn ông đang khuất phục trên mặt đất, rồi lại nhìn Phó Tri Duyên đang ngồi xổm xuống nhìn mí mắt của người đàn ông, người đàn ông đã ngã bất tỉnh nhân sự, trong tình trạng hoàn toàn vô tri vô giác.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Tri Duyên hỏi cô.
Lúc này Diệp Gia mới mở toang cửa phòng ra, trong phòng, có một cậu bé đang bưng bát cơm đi ra, khóe miệng còn dính hạt cơm trắng.
“Là cậu bé lầu dưới, ba nó say rượu, rất là đáng sợ, nên em cho nó vào phòng.” Diệp Gia giải thích.
“Không phải say rượu.” Phó Tri Duyên nhanh chóng phán đoán ra: “Là một kẻ nghiện ma túy.”
Cắn thuốc...cắn quá nhiều.
Phó Tri Duyên đưa người đàn ông về đồn cảnh sát, đồng thời đưa con của anh ta theo.
Diệp Gia phát hiện, trên người đứa trẻ này chằng chịt vết thương, có vết bỏng của tàn thuốc, vết đánh đập ở tay chân lưng đều có, vết thương mới và cũ đan xen, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, hôm nay bố của cậu bé kiếm được ít tiền, rồi đi mua cái gọi là “đồ ngon” về, lên cơn rồi bắt đầu phát điên đánh đập thằng bé, cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ ghiền, trực tiếp dùng dao phay, nếu như không phải Diệp Gia mở cửa, thì chỉ sợ sẽ là một thảm kịch đẫm máu.
Mẹ của cậu bé vội vã chạy đến, trình bày rõ tình huống, bố cậu bé đích thực là một tên nghiện, đem tài sản trong nhà đều tàn lụi hết, nên cô ta đã ly hôn với anh ta, cô ta không có việc làm, không thể mang theo đứa con, cứ thế để cậu bé lại cho bố nó, không quan tâm nữa.
Diệp Gia trước kia có trà trộn vào làng chơi quán bar, nhìn cái cách trang điểm đậm và cử chỉ lời nói của người phụ nữ không đoan trang này cô liền nhận ra ngay, tối đêm khuya rồi mà còn trang điểm đậm như thế, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là một người phụ nữ sa đọa.
Cô ta vừa đến liền trách mắng cậu bé, làm lỡ dở công việc của cô ta, không có lời nào tốt đẹp, xách cậu bé ra khỏi đồn cảnh sát, cậu bé khóc sướt mướt theo mẹ ra cửa, không ngừng quay đầu nhìn lại Diệp Gia, trong mắt đầy sự sợ hãi và không nỡ...
Lúc nãy ở nhà, đôi mắt cậu bé luôn nhìn chằm chằm vào bàn lớn đầy thức ăn kia, Diệp Gia thấy thế liền mời cậu nhóc ngồi vào bàn ăn cơm, nhưng cậu nhóc cứ lắc đầu, nói rằng không cần phiền phức như vậy, nếu trong nhà có bánh mì thì cậu ăn bánh mì là tốt rồi.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Diệp Gia ngồi trên giường, vừa sơn móng chân, vừa cân nhắc làm thế nào để lừa được vị lão cán bộ thuần khiết đó qua đây, lừa lên trên giường.
Mười cái móng chân đỏ như rượu vang, sáng bóng, Diệp Gia chộp lấy điện thoại gọi cho anh.
Cô ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Anh Tri Duyên, tối mai có rảnh không?”
Phó Tri Duyên ở văn phòng trực ban.
“Không.” Anh nói một câu đúng chỗ, trực tiếp cắt đứt sự nhớ nhung của Diệp Gia.
“Vậy thì...anh bận đi.” Cô vô cùng mất mát, lật chân lại, nước sơn móng chân còn chưa khô cọ vào giường.
Trong lòng thầm than khóc một tiếng, đang định cúp máy, thì nghe anh nói: “Tối nay anh có rảnh.”
Diệp Gia vọt từ trên giường xuống, gật đầu liên tục: “Được ạ được ạ được ạ!”
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Anh đến tìm em, hay là em đi ra?”
“Đến nhà đi.”
“Ừm, cho anh nửa giờ.”
Cúp điện thoại, Diệp Gia ôm điện thoại lăn lộn một vòng trên giường, vui ơi là vui, lần này thì tốt rồi, mười đầu móng chân đang sơn bị lem hết rồi.
Phó Tri Duyên tra chìa khóa vào cửa văn phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh gây ra tiếng động. Bước chân vô cùng nhẹ nhàng, vừa đi ra đại sảnh, mọi người xẹt qua cửa phòng trực, Đoàn Hiểu Quân ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, vội vàng đuổi theo ra ngoài: "Phó đội!"
Phó Tri Duyên dừng bước chân, quả nhiên...người bị ghét nhất ở trong đội cảnh sát, nếu Đoàn Hiểu Quân mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.
Đoàn Hiểu Quân nhìn đồng hồ, lại nhìn đến bộ quần áo bình thường mà anh đã thay ra, áo sơ mi trắng tỉ mỉ, sạch sẽ, kiểu tóc còn có dấu vết cố định của keo xịt tóc.
Cậu ta cười ranh mãnh, chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay của bản thân: “Còn chưa tan làm đâu nha!” Tóm được Phó đội trốn việc về sớm, còn chuyện gì sung sướиɠ hơn chuyện này nữa.
Phó Tri Duyên quay đầu nhìn cậu ta, đôi mắt sắp đóng băng cậu ta luôn rồi.
Đoàn Hiểu Quân rùng mình một cái, nhanh chóng thu lại nụ cười, vỗ vỗ đồng hồ, tự mình bước về phòng trực: “Tôi nói mà, cái giờ này rồi sao còn chưa tan làm, thì ra là đồng hồ bị hư! Ôi ôi, cái đồng hồ tôi vừa mới mua năm ngoái thôi đó!”
-
Diệp Gia vừa mới hâm nóng lại món gan vịt hấp sau đó đặt lên bàn, ước chừng thời gian, chắc anh cũng sắp đến rồi. Cô hưng phấn ngồi xuống ghế, hai tay bưng má, nhìn một bàn ăn thơm phức này, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhắm mắt lại, trong làn khói mùi thơm thức ăn, phác họa ra đôi mắt của anh, lông mày của anh, cái mũi cao ngất của anh, còn có đôi môi mỏng như lưỡi dao kia, sau đó, tiếp tục đi xuống, cơ ngực quyến rũ của anh, làn da bánh mật, trên đó lấm tấm đầy những giọt mồ hôi...
Diệp Gia nuốt nước bọt, đang định tiếp tục YY nam thần thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ ở ngoài cửa, vô cùng thống khổ, Diệp Gia nhíu mày, mở mắt ra, bước tới cửa mở cửa, ló đầu ra, chỉ nhìn thấy một cậu bé 11 12 tuổi vội vã chạy từ hành lang chạy tới, mặt mũi tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Diệp Gia thì trực tiếp nhào tới, khóc kêu lớn: “Cứu mạng!”
Đây là tình huống gì vậy?
Diệp Gia có chút ngốc.
“Ba em uống say...” Cậu bé chưa nói xong, thì ở cầu thang bộ xuất hiện một người đàn ông trong tay cầm con dao phay, đi nghiêng ngả loạng choạng, nhìn tư thế đi đứng và thần trí thì quả thực là say xỉn không nhẹ á!
Diệp Gia hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền đem cậu bé vào phòng, đóng cửa lại.
Phó Tri Duyên bước đi nhẹ nhàng lên lầu, tâm trạng rất vui vẻ, lên đến lầu hai, lỗ tai hơi nhúc nhích, lập tức nghe thấy tiếng động, vội vàng cất bước lên lầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang cầm dao, điên cuồng chém vào cửa phòng của Diệp Gia, anh nhanh chóng chạy tới, tay đè lên vai của hắn, tay còn lại chế trụ cổ tay hắn ta, vừa nhéo vừa gập, sau đó xoay vòng một cái trực tiếp đẩy hắn ngã xuống đất, còng hai tay lại.
Sau đó, cửa chống trộm hé mở, Diệp Gia thò đầu ra, nhìn người đàn ông đang khuất phục trên mặt đất, rồi lại nhìn Phó Tri Duyên đang ngồi xổm xuống nhìn mí mắt của người đàn ông, người đàn ông đã ngã bất tỉnh nhân sự, trong tình trạng hoàn toàn vô tri vô giác.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Tri Duyên hỏi cô.
Lúc này Diệp Gia mới mở toang cửa phòng ra, trong phòng, có một cậu bé đang bưng bát cơm đi ra, khóe miệng còn dính hạt cơm trắng.
“Là cậu bé lầu dưới, ba nó say rượu, rất là đáng sợ, nên em cho nó vào phòng.” Diệp Gia giải thích.
“Không phải say rượu.” Phó Tri Duyên nhanh chóng phán đoán ra: “Là một kẻ nghiện ma túy.”
Cắn thuốc...cắn quá nhiều.
Phó Tri Duyên đưa người đàn ông về đồn cảnh sát, đồng thời đưa con của anh ta theo.
Diệp Gia phát hiện, trên người đứa trẻ này chằng chịt vết thương, có vết bỏng của tàn thuốc, vết đánh đập ở tay chân lưng đều có, vết thương mới và cũ đan xen, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, hôm nay bố của cậu bé kiếm được ít tiền, rồi đi mua cái gọi là “đồ ngon” về, lên cơn rồi bắt đầu phát điên đánh đập thằng bé, cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ ghiền, trực tiếp dùng dao phay, nếu như không phải Diệp Gia mở cửa, thì chỉ sợ sẽ là một thảm kịch đẫm máu.
Mẹ của cậu bé vội vã chạy đến, trình bày rõ tình huống, bố cậu bé đích thực là một tên nghiện, đem tài sản trong nhà đều tàn lụi hết, nên cô ta đã ly hôn với anh ta, cô ta không có việc làm, không thể mang theo đứa con, cứ thế để cậu bé lại cho bố nó, không quan tâm nữa.
Diệp Gia trước kia có trà trộn vào làng chơi quán bar, nhìn cái cách trang điểm đậm và cử chỉ lời nói của người phụ nữ không đoan trang này cô liền nhận ra ngay, tối đêm khuya rồi mà còn trang điểm đậm như thế, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là một người phụ nữ sa đọa.
Cô ta vừa đến liền trách mắng cậu bé, làm lỡ dở công việc của cô ta, không có lời nào tốt đẹp, xách cậu bé ra khỏi đồn cảnh sát, cậu bé khóc sướt mướt theo mẹ ra cửa, không ngừng quay đầu nhìn lại Diệp Gia, trong mắt đầy sự sợ hãi và không nỡ...
Lúc nãy ở nhà, đôi mắt cậu bé luôn nhìn chằm chằm vào bàn lớn đầy thức ăn kia, Diệp Gia thấy thế liền mời cậu nhóc ngồi vào bàn ăn cơm, nhưng cậu nhóc cứ lắc đầu, nói rằng không cần phiền phức như vậy, nếu trong nhà có bánh mì thì cậu ăn bánh mì là tốt rồi.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
/137
|