Trước khi ông nội đến thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn với anh.
“Tối hôm đó biết anh muốn rời đi thì em cũng đã nghĩ kỹ rồi, anh Tri Duyên, anh không muốn dẫn em đi cùng đến Nam Thành thì cũng không sao đâu, em sẽ ở lại Lộc Châu ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Cô ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
“Diệp Gia, ba năm năm không dễ chờ đâu em.”
“Nhưng chúng ta...còn một đời rất dài mà anh!”
Phó Tri Duyên nhìn cô thật lâu thật lâu, đôi mắt rất sâu, rất là sâu.
Không nghi ngờ gì nữa, câu nói này đã khiến anh cảm động.
Rất muốn...bên cô cả đời dài này.
Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cung tuyệt đẹp, mang chút thần bí: “Không phải là nhẫn đôi?”
Diệp Gia hơi ngẩn ra.
Phó Tri Duyên gõ nhẹ vào đầu cô, cười hỏi: “Nhẫn kết hôn chỉ có một chiếc thôi à?”
Diệp Gia ngơ ngác lắc đầu, có chút ngốc.
“Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý thế nên...”
Thế nên chỉ mua có một chiếc.
Với lại cũng không đủ tiền để mua một cặp! Đây mới là trọng điểm!
Thực ra cô muốn...thử xem.
Phó Tri Duyên bất lực lắc đầu, duỗi tay lấy từ trong túi ra một hộp nhung đỏ, trong mắt anh lộ ra một tia sáng dịu dàng không gì sánh được, mở hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn nhỏ kiểu nữ sáng lấp lánh, viên kim cương không lớn không nhỏ được cắt gọt tinh xảo, rực rỡ, vô cùng lộng lẫy chói mắt.
Phó Tri Duyên nhẹ nhàng cầm nhẫn trong tay, vân vê một lúc, vừa mới tháo băng, đầu ngón tay chưa linh hoạt lắm. Anh lẩm bẩm nói: “Biết ngay mà...”
Diệp Gia ngẩn người.
“Tay.” Lời nói ngắn gọn và kiên quyết.
Diệp Gia run rẩy nhìn anh, chậm rãi đưa tay ra trước mặt anh.
“Ngốc ạ, tay trái.”
Diệp Gia ngượng ngùng mà cười hì hì xin lỗi, vội đổi lại tay trái.
Anh nắm lấy, nhìn từng ngón tay của cô, bàn tay nhỏ bé như cọng hành, đốt ngón tay rõ ràng, chiếc nhẫn nhỏ chậm rãi luồn vào ngón giữa của cô, trái tim của Diệp Gia run lên một trận, mắt cứ trơ trơ mà nhìn anh, anh nắm lấy tay cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Diệp Gia, từ nay về sau, em chính là vợ của Phó Tri Duyên anh, thế nên bất kể tương lai tốt hay xấu, nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều sẽ yêu em, tôn trọng em, trân quý em, vĩnh viễn chung thủy với em. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Trong đầu cô “bùng” một tiếng, đột nhiên đứng dậy, lùi lại vài bước, duỗi tay ra trước mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào nó dưới ánh nến lập lòe hồi lâu.
Chiếc nhẫn trên tay im ắng mà phát sáng rực rỡ.
Sau đó cô nhìn về phía anh, hô to một tiếng: “Anh Tri Duyên!”
“Lại đây.” Phó Tri Duyên vẫy vẫy tay với cô: “Nghi thức còn chưa hoàn thành đâu.”
Diệp Gia chạy lại cầm lấy chiếc nhẫn nam trên bàn, tay cô run rẩy không ngừng...
“Anh Tri Duyên, đưa tay cho em.”
Phó Tri Duyên thích thú mà mất tự nhiên mỉm cười, đưa tay cho Diệp Gia.
Da mu bàn tay anh mềm mại, lòng bàn tay hơi thô ráp, có vết chai do cầm súng lâu năm, cô vuốt ve rồi cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh.
“Phó Tri Duyên, từ nay về sau, anh chính là chồng của em.” Cô đặt tay anh lên môi mình, thành kính mà hôn xuống: “Em xin thề, bất kể tương lai tốt hay xấu, nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều sẽ yêu anh, tôn trọng anh, trân quý anh, vĩnh viễn chung thủy với anh. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Cô rưng rưng nước mắt khi nói điều này.
Trong lòng đau xót không thể giải thích được, như thể có điều dự cảm gì đó, nhưng không thể nắm bắt được nó.
-
Diệp Gia mặc áo hai dây màu đen ngồi trên giường, đợi Phó Tri Duyên tắm xong.
Tối hôm nay xem như là danh chính ngôn thuận rồi.
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, một viên kim cương thật to thật tròn, thật là một ông chồng giàu có.
Vào lúc này, trong lòng Diệp Gia không còn bồn chồn như lúc nãy nữa, bây giờ cô đã bình tĩnh trở lại, yên lặng nằm giữa giường, nhìn trần nhà, chờ đợi nghi thức thần bí sắp xảy ra tiếp theo đây.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Diệp Gia nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe.
Hình như cô nghe thấy tiếng mặc quần áo, tưởng tượng âm thanh sột soạt không dễ nghe được của chất vải áo ngủ cọ xát làn da anh, sau đó cửa được mở ra, anh mang theo hơi nóng hừng hực đi ra.
Diệp Gia bỗng dưng thấy xấu hổ, không dám mở mắt ra.
Phó Tri Duyên lấy khăn tắm lau những giọt nước trên đầu mình, đứng bên giường lặng lẽ nhìn cô, cô cuộn mình nằm nghiêng ở giữa giường, áo hai dây bó sát, cô không m.ặc áo ngực, hai quả đào nhỏ như ẩn như hiện, qυầи ɭóŧ tam giác màu đen bao trọn lấy bờ m.ông ấy.
...Cô vợ nhỏ trẻ tuổi của anh.
Phó Tri Duyên đi đến bên tường, ‘tách”.
Ánh đèn bị tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp mạnh mẽ vuốt ve mông cô, khiến trái tim Diệp Gia run bắn lên một trận.
“Diệp Gia, em đang run rẩy.”
“Em không có.”
Cô bướng bỉnh phản bác, anh cười khẽ.
“Đừng sợ.”
“Hứ, anh mới sợ ấy.”
“Tối hôm đó biết anh muốn rời đi thì em cũng đã nghĩ kỹ rồi, anh Tri Duyên, anh không muốn dẫn em đi cùng đến Nam Thành thì cũng không sao đâu, em sẽ ở lại Lộc Châu ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Cô ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
“Diệp Gia, ba năm năm không dễ chờ đâu em.”
“Nhưng chúng ta...còn một đời rất dài mà anh!”
Phó Tri Duyên nhìn cô thật lâu thật lâu, đôi mắt rất sâu, rất là sâu.
Không nghi ngờ gì nữa, câu nói này đã khiến anh cảm động.
Rất muốn...bên cô cả đời dài này.
Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cung tuyệt đẹp, mang chút thần bí: “Không phải là nhẫn đôi?”
Diệp Gia hơi ngẩn ra.
Phó Tri Duyên gõ nhẹ vào đầu cô, cười hỏi: “Nhẫn kết hôn chỉ có một chiếc thôi à?”
Diệp Gia ngơ ngác lắc đầu, có chút ngốc.
“Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý thế nên...”
Thế nên chỉ mua có một chiếc.
Với lại cũng không đủ tiền để mua một cặp! Đây mới là trọng điểm!
Thực ra cô muốn...thử xem.
Phó Tri Duyên bất lực lắc đầu, duỗi tay lấy từ trong túi ra một hộp nhung đỏ, trong mắt anh lộ ra một tia sáng dịu dàng không gì sánh được, mở hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn nhỏ kiểu nữ sáng lấp lánh, viên kim cương không lớn không nhỏ được cắt gọt tinh xảo, rực rỡ, vô cùng lộng lẫy chói mắt.
Phó Tri Duyên nhẹ nhàng cầm nhẫn trong tay, vân vê một lúc, vừa mới tháo băng, đầu ngón tay chưa linh hoạt lắm. Anh lẩm bẩm nói: “Biết ngay mà...”
Diệp Gia ngẩn người.
“Tay.” Lời nói ngắn gọn và kiên quyết.
Diệp Gia run rẩy nhìn anh, chậm rãi đưa tay ra trước mặt anh.
“Ngốc ạ, tay trái.”
Diệp Gia ngượng ngùng mà cười hì hì xin lỗi, vội đổi lại tay trái.
Anh nắm lấy, nhìn từng ngón tay của cô, bàn tay nhỏ bé như cọng hành, đốt ngón tay rõ ràng, chiếc nhẫn nhỏ chậm rãi luồn vào ngón giữa của cô, trái tim của Diệp Gia run lên một trận, mắt cứ trơ trơ mà nhìn anh, anh nắm lấy tay cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái.
“Diệp Gia, từ nay về sau, em chính là vợ của Phó Tri Duyên anh, thế nên bất kể tương lai tốt hay xấu, nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh đều sẽ yêu em, tôn trọng em, trân quý em, vĩnh viễn chung thủy với em. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Trong đầu cô “bùng” một tiếng, đột nhiên đứng dậy, lùi lại vài bước, duỗi tay ra trước mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào nó dưới ánh nến lập lòe hồi lâu.
Chiếc nhẫn trên tay im ắng mà phát sáng rực rỡ.
Sau đó cô nhìn về phía anh, hô to một tiếng: “Anh Tri Duyên!”
“Lại đây.” Phó Tri Duyên vẫy vẫy tay với cô: “Nghi thức còn chưa hoàn thành đâu.”
Diệp Gia chạy lại cầm lấy chiếc nhẫn nam trên bàn, tay cô run rẩy không ngừng...
“Anh Tri Duyên, đưa tay cho em.”
Phó Tri Duyên thích thú mà mất tự nhiên mỉm cười, đưa tay cho Diệp Gia.
Da mu bàn tay anh mềm mại, lòng bàn tay hơi thô ráp, có vết chai do cầm súng lâu năm, cô vuốt ve rồi cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh.
“Phó Tri Duyên, từ nay về sau, anh chính là chồng của em.” Cô đặt tay anh lên môi mình, thành kính mà hôn xuống: “Em xin thề, bất kể tương lai tốt hay xấu, nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều sẽ yêu anh, tôn trọng anh, trân quý anh, vĩnh viễn chung thủy với anh. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Cô rưng rưng nước mắt khi nói điều này.
Trong lòng đau xót không thể giải thích được, như thể có điều dự cảm gì đó, nhưng không thể nắm bắt được nó.
-
Diệp Gia mặc áo hai dây màu đen ngồi trên giường, đợi Phó Tri Duyên tắm xong.
Tối hôm nay xem như là danh chính ngôn thuận rồi.
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, một viên kim cương thật to thật tròn, thật là một ông chồng giàu có.
Vào lúc này, trong lòng Diệp Gia không còn bồn chồn như lúc nãy nữa, bây giờ cô đã bình tĩnh trở lại, yên lặng nằm giữa giường, nhìn trần nhà, chờ đợi nghi thức thần bí sắp xảy ra tiếp theo đây.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Diệp Gia nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe.
Hình như cô nghe thấy tiếng mặc quần áo, tưởng tượng âm thanh sột soạt không dễ nghe được của chất vải áo ngủ cọ xát làn da anh, sau đó cửa được mở ra, anh mang theo hơi nóng hừng hực đi ra.
Diệp Gia bỗng dưng thấy xấu hổ, không dám mở mắt ra.
Phó Tri Duyên lấy khăn tắm lau những giọt nước trên đầu mình, đứng bên giường lặng lẽ nhìn cô, cô cuộn mình nằm nghiêng ở giữa giường, áo hai dây bó sát, cô không m.ặc áo ngực, hai quả đào nhỏ như ẩn như hiện, qυầи ɭóŧ tam giác màu đen bao trọn lấy bờ m.ông ấy.
...Cô vợ nhỏ trẻ tuổi của anh.
Phó Tri Duyên đi đến bên tường, ‘tách”.
Ánh đèn bị tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp mạnh mẽ vuốt ve mông cô, khiến trái tim Diệp Gia run bắn lên một trận.
“Diệp Gia, em đang run rẩy.”
“Em không có.”
Cô bướng bỉnh phản bác, anh cười khẽ.
“Đừng sợ.”
“Hứ, anh mới sợ ấy.”
/137
|