Khi cung nữ chăm sóc Nhược Khả Phi phát hiện bàn tay của Nhược Khả Phi dị thường đã là vào buổi dung cơm tối. . Cái tay kia đã sưng đến mức không còn hình dạng gì nữa. Năm ngón tay đều bị bẻ gẫy, mà mặt Nhược Khả Phi không chút thay đổi đang dùng tay phải dùng cơm. Tim cung nữ đập nhanh, hơi nhíu mày nhưng không ở trước mặt Nhược Khả Phi nói cái gì, chỉ là sau khi Nhược Khả Phi ăn cơm xong, thu thập xong, lập tức ra cửa đến Thượng thư phòng gặp hoàng thượng.
Khi hoàng thượng cùng Mộc Cách mang theo ngự y đi đến trước mặt của nàng, Nhược Khả Phi một chút cũng không kinh ngạc. Hoàng thượng cũng không hỏi cái gì, chỉ bảo Ngự Y nhanh chóng chữa trị những ngón tay đã bi bẻ gãy vô cùng thê thảm kia, xuống tay thật đúng là âm độc, hoàng thượng nhìn những ngón tay bị sưng đến mức không còn ra hình dạng kia, đáy mắt nổi lên tia kinh ngạc. Bất quá, rốt cuộc nàng làm như vậy là vì cái gì?
"Cám ơn hoàng thượng" Mồ hôi lạnh Nhược Khả Phi trên trán không ngừng tuôn xuống, đau, đau đến mức nàng hít vài ngụm khí lạnh, trên mặt lại bình tĩnh tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng nhìn mặt Nhược Khả Phi không chút thay đổi trước mắt, rất muốn hỏi nàng hành động như thế rốt cuộc là vì cái gì, nhưng cũng hiểu được cho dù chính mình hỏi, nàng cũng sẽ không thành thật trả lời, liền không mở miệng hỏi. Mộc Cách nhìn tay của Nhược Khả Phi thật lâu vẫn không dời tầm mắt, cũng giống như Hoàng Thượng không hiểu cách làm như thế của Nhược Khả Phi , cam chịu? Không có khả năng! Phát tiết? Càng không có khả năng, nàng là người thông minh như vậy, làm sao có thể áp dụng biện pháp như thế? Rất kỳ quái,
"Dưỡng thương cho tốt đi." Hoàng thượng bỏ lại những lời này, xoay người rời đi. Nhược Khả Phi cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn bàn tay vừa được băng bó kĩ lưỡng của mình, Vô Hồn có thể cảm nhận được không? Hắn sẽ đến cứu mình không? Nếu đổi thành trước kia, những việc mình làm rất yên tâm thoải mái, có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng. Thâm độc đối với bản thân, và đối với người khác ác hơn. Hiện tại, trong lòng lại có thể ẩn ẩn có cảm giác mình có chút đê tiện . "Ha ha"
Nhược Khả Phi cười đến có chút bất đắc dĩ, giọng có chút mỉa mai. Khi nào thì mình lại sẽ cảm thấy bản thân mình hèn hạ? Ý tưởng này không biết là buồn cười hay là thật đáng buồn.
"Ngươi, đang cười cái gì?" Thanh âm của Mộc Cách bỗng nhiên vang lên. Nhược Khả Phi ngẩng đầu, thế này mới phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người ,nàng cùng Mộc Cách.
Hắn vẫn chưa đi chưa sao? "Đại sư rất muốn biết?" Nhược Khả Phi nhìn Mộc Cách, chỉ cười cũng không đáp lại lời của hắn. Mộc Cách buồn bã, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cửu vương gia đã phát binh ." Mộc Cách bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, "Đến mức, không người có thể ngăn, đều là bởi vì binh khí mà ngươi chế tạo ra."
"Thì tính sao?" Nhược Khả Phi không nhìn Mộc Cách, chỉ nhìn bàn tay băng bó kỹ của mình, màu trắng này rất chói mắt. " Sinh linh đồ thán" Mộc Cách nhăn lông mày lại, nhìn Nhược Khả Phi, có chút chán nản. Tuy rằng rất nhiều thành trì cuối cùng đều mở cửa đầu thành, nhưng cái chết lại luôn khó tránh khỏi . Nhiều sinh mệnh trong nháy mắt liền biến mất như vậy .
"Vậy, thì sao?" Nhược Khả Phi bình thản khép hờ đôi mắt thu hút, nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Cách, cười đến xinh đẹp quyến rũ.
"Ngươi! Yêu nghiệt! Tại sao ngươi có thể như thế . . . . ." Mộc Cách tức giận đến thân hình khẽ run, nhìn nụ cười xinh đẹp của Nhược Khả Phi vừa sợ vừa tức vừa giận. Nhược Khả Phi cắt đứt lời nói của Mộc Cách..., cười dài nhìn Mộc Cách, chỉ là nụ cười lạnh như thế, tàn nhẫn như thế,
"Đại sư có phải muốn nói tại sao ta không có trái tim như thế hay không?"
Mộc Cách trừng mắt Nhược Khả Phi không nói gì, chấp nhận câu nói của Nhược Khả Phi.
"Đại sư, ngươi sống cũng thật mệt ." Nhược Khả Phi cười đến trào phúng, lại cười đến xinh đẹp, "Ngươi biết không, với ta mà nói, nếu người khắp thiên hạ và người của ta phải chết, ta phải lựa chọn một bên. Ngươi đoán ta sẽ chọn như thế nào?"
Mộc Cách co rút hàng mi, cái này không cần nghĩ, nếu là người bình thường, đều đã cứu vớt Chúng Sinh không phải sao?
"Phật viết, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."
"Ha ha ha ha ha ha ha ~ ~" Nhược Khả Phi chợt cười to, cười đến xinh đẹp vô cùng, cười đến xinh đẹp vạn phần, đột nhiên lại mạnh mẽ ngưng cười, nhìn chằm chằm vào Mộc Cách, ánh mắt lạnh xuống, cúi đầu dùng giọng nói xa xăm, nói từng chữ, từng chữ một
"Nếu cần người khắp thiên hạ chết mới có thể giữ được mạng của ta, như vậy, người khắp thiên hạ , đều đi chết đi!"
Như vậy, người khắp thiên hạ, đều đi chết đi! Trong đầu của Mộc Cách vẫn vang vọng lại những lời này, chấn động thần kinh của hắn phát đau nổi điên. Nữ nhân trước mắt là một người như thế nào? Kẻ điên! Yêu nghiệt!
Lại còn nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo không thể tưởng tượng được như thế!!!! Thực sự là Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt!!!!
"Yêu nghiệt, yêu nghiệt!" Thanh âm của Mộc Cách run nhè nhẹ , đưa ra ngón tay xinh đẹp run run, chỉ vào vẻ mặt lạnh nhạt của Nhược Khả Phi!
"Đại sư, ngươi đi ra ngoài đi. Ta, rất chán ghét gặp ngươi" Nhược Khả Phi mỉm cười, sáng lạn như hoa, "Ta thực chán ghét nhìn thấy ngươi, thật sự."
Ánh mắt Mộc Cách hơi hơi tối sầm lại, không nói tiếng nào, cũng rời đi. Nhược Khả Phi tựa vào đầu giường, trong mắt mê ly. Sống có gì vui, chết có gì khổ.
********************
Giờ phút này Vô Hồn lại cầm lệnh bài điều khiển Thiên Cơ cục cáo mượn oai hùm .
"Thiếu chủ, hiện tại nơi đó không thể đi." Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục chỉ vào bản đồ trên bàn, tận tình khuyên bảo,
"Thiếu chủ, người xem bản đồ này. Nơi này, này, còn có chỗ này, chỗ này, tất cả đều là đại nội thị vệ. Mà ở trong đó, toàn bộ chung quanh đều có hang vạn cung thủ thiện nghệ mai phục."
Lại ngẩng đầu nhìn gương mặt của Vô Hồn đã đen lại,lại kêu khổ. Sao lão đại cố tình vào lúc này lại không có mặt ở đây, tự mình đến ứng phó sát tinh này. Đáng sợ hơn là sát tinh này đang cầm lệnh bài, mình không thể không nghe lời nói của hắn. Chủ Nhân rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao có thể đem lệnh bài giao cho thiếu chủ để làm chuyện nguy hiểm như vậy. Xông vào hoàng cung a, đừng nói đại nội thị vệ nhiều, kể đến số cung thủ mai phục chung quanh cũng sẽ đem người lạ bắn thành tổ ong, còn có những cơ quan kia, không phải bài trí cho đẹp a. Chủ Nhân nếu không có nắm chắc, sẽ không dám hành động như thế.
"Hừ, tại sao lại không thể đi?" Vô Hồn đưa tay thô lỗ kéo bản đồ qua, hừ hừ nhìn bản đồ một chút, lại nhìn vẻ mặt khó xử Nhị Đương gia bên cạnh.
Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục, nhân nghĩa Thần Toán Tử, số tuổi là khẳng định đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, nhưng đem nội lực vận chuyển đến trên mặt, vẫn duy trì được nét trẻ trung, thoạt nhìn sẽ không vượt qua ba mươi lăm. Muốn lừa gạt ánh mắt người đời, đương nhiên Vô Hồn sẽ không tin tưởng lí do thoái thác của hắn. Lúc tuổi còn trẻ, người này nhất thời có hứng thú thì sẽ là người bán hàng rong bán thức ăn trên đường, hay hứng thú hơn thì làm phong lưu tài tử. Hay vui vẻ thì biến thành viên ngoại mập ú.
Thiên biến vạn hóa, xưng bách biến linh thông. Là nơi phát ra tin tức rộng khắp nơi.
"Thiếu chủ a, đừng nóng vội a. Thuộc hạ vẫn chưa nói là không thể đi a." Vẻ mặt Nhị Đương gia cười khổ.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, nói điểm chính!" Vô Hồn đem bản đồ thu lại.
Đùa giỡn cái gì, kể lại bản đồ hoàng cung thời gian đổi trạm gác đều như vậy , lại không có cách nào tìm được cơ hội đi vào sao?
"Còn khoảng mười ngày nữa, đại quân của Cửu vương gia sẽ vây thành." Nhị Đương gia lại xoa xoa mồ hôi lạnh.
Lần này thiếu chủ dẫn theo bốn mươi người mang chữ Thiên, đây không phải là muốn hại chết Thiên Cơ cục sao? Nếu tình báo chỉ hơi sơ sót một tí, hại nhiều người như vậy, Chủ Nhân không đem mình đi chôn sống mới là lạ.
"Thì tính sao? Ta bảo ngươi nói trọng điểm!" Vô Hồn tức giận đến mức muốn giết người . "Khi đó phòng bị trong hoàng cung là thời điểm yếu nhất, chúng ta có thể nhân lúc đó đi cứu người."
Nhị Đương gia cuối cùng đem trọng điểm nói ra. "Phải lâu như vậy? Ngươi bây giờ có thể đi chết đi!" Vô Hồn gần như muốn phát điên. Mười ngày, người đàn bà kia hiện tại ra sao rồi, có thể sống đến ngày đó hay không?
"Thiếu chủ, nếu thuộc hạ chết, sao có thể thong báo tình hình với ngài?”
Mồ hôi lạnh làm ướt trán của Nhị Đương gia, Chủ Nhân khó hầu hạ, nhưng thiếu chủ càng khó hầu hạ hơn. Nhớ vài năm trước đây thiếu chủ đem Thiên Cơ cục khiến cho long trời lỡ đất, cũng chỉ vì muốn Thiên Cơ cục giúp hắn tìm người. Kết quả người nọ ngay ở trên đường cái nghênh ngang tiêu sái . "Ta phải chết . Ngươi đương nhiên cũng phải chết."
Vô Hồn không đầu không đuôi nói câu, nghe như thế Nhị Đương gia sửng sốt . Thiếu chủ không phải muốn cứu người sao? Tại sao lại lôi chuyện sống chết của hắn vào đây, chẳng lẽ? Trên mặt Nhị Đương gia hiện lên nụ cười đáng khinh. Thiếu chủ dù sao cũng đã trưởng thành, cũng đã đến tuổi kia rồi. Lần này, nữ nhân phải cứu nhất định là người trong lòng của thiếu chủ rồi, nếu là người trong lòng chết đi, đương nhiên thiếu chủ sẽ đau lòng đến chết mất.
Đúng, nhất định là như vậy. Nghĩ đến chỗ này, Nhị Đương gia Trịnh Trọng lại trải rộng bản đồ ra, chỉ kém không moi tim để lên đó.
"Thiếu chủ, người yên tâm. Chúng tôi lập tức sẽ đi hỏi thăm tình trạng của người kia. Nhất định không có việc gì ."
"Tốt nhất là như vậy!" Vô Hồn phiền chán đứng ngồi không yên, nếu nàng có việc gì, có lẽ đã muộn. Vết đau đớn trên tay đã giảm bớt đi không ít, có lẽ đã được chữa khỏi. Nhưng trong lòng mình lại một chút cũng không dám chắc chắn. Bây giờ thì tay đau, tiếp theo thì sao?
"Thiếu chủ, người uống trà trước, chậm nhất vào buổi tối hôm nay, nhất định sẽ có tin tức cho người." Trong lòng Nhị Đương gia cảm thấy mình có một trách nhiệm nặng nề cần phải giải quyết.
“Được, nếu tối nay không có, cẩn thận da của ngươi, lột ra để làm mặt trống." Vô Hồn nhe răng nhếch miệng đe dọa , đáng tiếc biểu tình này trên gương mặt đẹp như yêu mị một chút tác dụng cũng không có.
"Dạ dạ, thiếu chủ, thuộc hạ lập tức sẽ đi làm." Nhị Đương gia xoay người chạy nhanh ra cửa. Vô Hồn nôn nóng bất an chờ đến buổi tối, trên bàn trà là một ly tiếp theo một ly. Rốt cục, Nhị Đương gia xuất hiện lần nữa ở cửa.
"Như thế nào?" Vô Hồn vội vàng xao động từ trên ghế giật bắn lên. Nhị Đương gia cười tủm tỉm nhìn động tác của Vô Hồn, trong lòng biết hắn là dị thường để ý cô gái kia.
"Thiếu chủ yên tâm, nữ chủ kia trước mắt thực an toàn. Nhưng dường như hoàng thượng có nói sẽ đợi đến ngày cuối cùng mới quyết định sinh tử của nàng.”
Nhị Đương gia có chút kỳ quái, nữ nhân kia nghe nói là tiểu thiếp của Cửu vương gia a. Một Ám vệ trong cung đã trao đổi một tin tức rất quan trọng với hắn nên mới nghe được. Nhưng nếu người ta đã có nam nhân , thiếu chủ tại sao lại có thể coi trọng người khác, còn tốn sức lực hốt hoảng đi đến cứu người như thế? Kỳ quái. Hay là khẩu vị của thiếu chủ không giống với người khác, muốn cướp nữ nhân từ trong tay nam nhân khác mới có cảm giác chinh phục thành công?
Ừm! Nhất định là như vậy! Nghĩ đến chỗ này, mặt Nhị Đương gia đã cười tươi như đóa hoa. Thiếu chủ không hổ là thiếu chủ a, ngay cả phẩm vị thích nữ nhân cũng đặc biệt độc đáo quặng như vậy.
"Ngày cuối cùng? Có ý gì? Vô Hồn kẽ cau đôi mày mê người kia. "Chính là thời khắc khi phản quân đánh vào đại điện." Nhị Đương gia cười đến thực đáng khinh,
"Khi đó đúng là thời cơ tốt đi cứu nữ nhân của thiếu chủ."
"Ta mà thèm à! Nàng không phải nữ nhân ta, đừng nói bừa." Vô Hồn hứ một ngụm cả giận nói.
"Đúng đúng, thuộc hạ nói sai rồi, không phải. Thiếu chủ thỉnh kiên nhẫn chờ đợi ngày đó." Trên mặt Nhị Đương gia lộ ra nụ cười kỳ quái, thiếu chủ gặp được việc này lại có thể thẹn thùng a, thật hiếm thấy. Vô Hồn nhìn nụ cười kỳ quái kia của Nhị Đương gia, cả người không thoải mái, nhưng lại tìm không thấy lý do.
"Thiếu chủ nhất định phải nhẫn nại a, Tuyệt đối phải cẩn thận." Khẩu khí của Nhị Đương gia bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, trên mặt tất cả đều là trịnh trọng, lúc này đây chuyện không thể khinh thường. Không chấp nhận bất cứ chút sai sót nào. Vô Hồn đảo cặp mắt trắng dã, phẫn nộ nói
"Ta đã hiểu " Hiện tại chỉ có nhẫn nại mới đúng, lựa thời cơ tốt nhất hành động.
"Vậy là tốt rồi" Nhị Đương gia thở dài ra một hơi. Thiếu chủ nóng nảy mình đã biết, nhưng ở này thời khắc mấu chốt này, vẫn là biết đúng mực . Mười ngày này sống một ngày giống như bằng một năm. Vô Hồn mỗi ngày nghe tin tức Nhị Đương gia truyền đến cho hắn, Cửu vương gia lại tấn công vây hãm tòa thành trì như thế nào, đại thần nào lại đầu quân về hướng hắn, người nào cũng không phải thiệt tình. Lại có ai nói hắn đại nghịch bất đạo . Những thứ này hắn nghe đến phát chán rồi. Mà trong hoàng cung lại dị thường bình tĩnh.
Nhược Khả Phi mỗi ngày lẳng lặng yên ngồi ở trước cái lỗ nhỏ, nhìn đại điện, nghe các đại thần trên đại điện thương nghị, ngày từng ngày chuyển biến làm hoảng loạn. Mà thái tử vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thấy trên mặt không có bất kỳ gợn sóng nào. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn. Nhược Khả Phi nhàm chán đếm ngày. Hắn sẽ đến a? Nhưng mình còn có thể gặp lại hắn sao? Vô Hồn không có tin tức gì, chẳng lẽ là cách mình quá xa, cho nên không có cảm giác. Tầm mắt của Nhược Khả Phi lại quay về cái cánh cửa nhỏ kia, ở trong này có thể thấy thực rõ ràng người cuối cùng tiến vào đại điện là ai. Mình có thể nhìn thấy Cô Vân, nhưng sợ nhất cũng là mình vẫn chưa cùng Cô Vân nói một câu, Cô Vân vẫn chưa nhìn thấy mình, thì mình đã chết đi như vậy
Mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày . . . . .
Cuối cùng đã tới ngày hôm nay. Ngoài cửa Hoàng cung, mặt khẽ chấn động, phạm vi vài dặm dần dần vọt tới một luồng cảm giác áp bách khó có thể hô hấp, sát khí đằng đằng dâng lên mênh mông. Bên tai mọi người dần dần vang lên tiếng vó ngựa rung động trời đất
. Xa xa bụi đất tung bay, che kín cả ánh mặt trời trên cao trên đường chân trời, đầy trời bụi đất mạnh mẽ xuất hiện đại quân giống như thủy triều, quân đội trùng trùng điệp điệp, vài lá đại kì ở trong gió tung bay, trên nền cờ màu trắng, thêu một chữ “Vân” bắt mắt màu hồng! Các binh sĩ võ trang đầy đủ, cầm cự kiếm sáng lấp lánh trong tay, ánh sáng của đao và kiếm lấp lánh tạo nên một loại sức mạnh kinh người làm lòng người dao động, binh lính mặc khôi giáp sáng ngời chói mắt, mang theo vẻ cô đơn, triển khai đột kích trận thế, từng bước tới gần.
Hiên Viên Cô Vân ở phía sau là Trời của bọn họ! Ở phía sau binh lính, thanh âm vang ầm ầm cũng chầm chậm tới gần, từng chiếc súng bắn đá theo ở phía sau. Quân đội của Thái tử liên tiếp bại lui, cuối cùng còn lại năm ngàn tinh binh lui về trong hoàng cung, cùng Ngự Lâm quân hội hợp, thái tử thống lĩnh mọi người giữ vững ở đại điện.
Mà trong hoàng cung đại điện. Hoàng thượng chống cằm, nhìn trong cung loạn thành một đoàn, nở nụ cười tối tăm.
"Mộc Cách, ngươi nói người cuối cùng tiến vào là ai?" Hoàng thượng híp mắt cười đến sáng lạn.
"Không biết" Mộc Cách thản nhiên bỏ lại một câu.
"Người xuất gia cũng muốn nói dối sao?" Hoàng thượng có chút bất mãn hơi hơi chau mày, Mộc Cách biết rõ người cuối cùng tiến vào sẽ là ai, nhưng bây giờ nói không biết.
"Bần tăng không có" Giọng nói của Mộc Cách thản nhiên lạnh lùng như trước.
"Thôi, cũng không còn cái gì. Kỳ thật nơi đó là của ai cũng thế." Hoàng thượng ha ha cười cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn phía sau Long ỷ của mình, lộ ra biểu tình vui thích,
"Hiện tại những thứ bên trong đã chuẩn bị xong chưa?"
Mộc Cách cúi đầu, không nói gì. Trong mật thất phía sau, miệng Nhược Khả Phi bị bịt lại, cột vào trên ghế, đối với cái kia lỗ nhỏ, tất cả vừa xem hiểu ngay.
Trên mặt cung nữ không hề có sự sống, giống như con rối bằng gỗ, cầm cái Tiểu kim chùy màu vàng lẳng lặng đứng ở một bên, đang cùng đợi. Trong mắt Nhược Khả Phi dường như không có gì cả, lại dường như có nhiều tình cảm. Ngón tay vẫn còn ẩn ẩn đau. Ngày đó tuy rằng đã được chữa trị lắm, nhưng vẫn không khỏi hẳn.
Cửa Đông của Hoàng cung bị công phá, Hiên Viên Cô Vân môi đỏ mọng nhếch lên, mắt phượng khẽ khép, đôi mắt màu đỏ lóe ra hai luồng ánh sang lạnh lẽo màu đỏ của máu làm cho lòng người kinh hoàng. Gió thổi tung bay tóc của hắn, quần áo của hắn. Hàn khí trên không trung xẹt qua, luồng hàn khí ấy chỉ thẳng vào Hiên Viên Cô Phong đang đứng trên đại điện đối diện
"Ngươi đã đến rồi." Hiên Viên Cô Phong đối mặt với sát khí nặng nề của đại quân, không một chút sợ hãi, cười nhìn hắn.
"Ừm, ta tới ." Hiên Viên Cô Vân cũng cười, cười đến sáng lạn như vậy . trong mắt Hiên Viên Cô Phong hiện lên chút ngạc nhiên, người trước mắt, sớm không phải là đứa bé trước kia nữa! Hắn hiện tại, cho mình cảm giác giống như một người! Giống ai? Giống ai! ?
"Thất ca."
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên hô lên xưng hô kỳ quái , xưng hô thế này cũng chưa từng dùng qua. Hiên Viên Cô Phong sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người đang nghiêm nghị đứng trước mắt.
Hắn thật là đứa nhỏ hồn nhiên lại yếu đuối trước kia sao? Hài tử chỉ dám núp ở trong phòng cũng không nguyện đi đối mặt kia sao? Vì sao trước mắt hắn đang cười, nhưng lại có cảm giác khủng bố lạnh như băng?
"Thất ca, ngươi tránh ra đi, ta chỉ là muốn thu hồi trân bảo của chính ta." Hiên Viên Cô Vân tươi cười lạnh như băng. Không có tự xưng bổn vương, cũng không xưng hô đối phương là thái tử điện hạ, đây tất cả cũng làm cho Hiên Viên Cô Phong có chút cảm giác quái dị .
"Là này sao?" Hiên Viên Cô Phong nhẹ nhàng phất tay, những người ở phía sau nhường đường, tránh sang một bên. Có người mang theo một nữ tử áo trắng đi lên phía trước, hai tay trói tay ở phía sau lưng, ngoài miệng còn bị bịt kín lại, rõ ràng chính là Phi nhi mà Hiên Viên Cô Vân vướng bận!
"Phi nhi!" Hiên Viên Cô Vân thất thanh kêu lên. Khó trách người trước mắt hắn trầm ổn như thế, thì ra là thế. Hiên Viên Cô Vân đưa mắt nhìn Hiên Viên Cô Phong, , lại quay đầu lo lắng nhìn Nhược Khả Phi một chút.
Nhược Khả Phi mở to hai mắt nhìn tất cả phía trước, trong mắt lộ ra sợ hãi. Muốn giãy dụa, lại bị người đứng phía sau gắt gao bắt lấy.
"Lui binh đi, Cửu đệ." Hiên Viên Cô Phong bí hiểm nở nụ cười, đúng là vẫn sẽ thua ở trong tay của mình. Bởi vì, ngươi không đủ âm độc, không đủ gian xảo. Lòng của ngươi có điều vướng bận, mà mình tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà phạm sai lầm như vậy. Nhất định rồi, ngươi sẽ thua vào một khắc cuối cùng như vậy!
Tướng sĩ phía sau Hiên Viên Cô Vân đều có chút xôn xao . Tất cả mọi chuyện trước mắt làm cho bọn họ bất an. Đã sớm nghe nói Cửu vương gia dị thường sủng ái tiểu thiếp của hắn. Lần này khởi binh mọi người đi theo hắn, bởi vì cho là hắn tuyệt đối sẽ là một hoàng đế tốt, tuyệt đối sẽ làm cho bổn quốc đi hướng huy hoàng hơn thời đại. Bất kể là quân sự hay là kinh tế
Thiên hạ dễ như trở bàn tay, làm sao có thể vì một nữ nhân buông tha cho tất cả!
Vệ Lượng bên cạnh Hiên Viên Cô Vân mặc khôi giáp màu trắng bạc lóe sáng, có chút nôn nóng bất an. Quân tâm, tại... thời khắc này, mọi cử động của Cửu vương gia sẽ ảnh hưởng quân tâm sau các tướng sĩ . Tạo phản, ý nghĩa của từ này tất cả mọi người biết, mình cũng rõ ràng hơn ai hết. Nhưng bản thân bởi vì việc nghĩa mà không chùn bước. Bởi vì, ở trong lòng mình, Cửu vương gia mới là chân chính vương giả. Mà bây giờ, bầu không khí như chỉ mành treo chuông.
"Lấy cung cho bổn vương." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Lập tức có người đem Kim cung của hắn cho Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Vân không nói gì. Đầu mũi tên trực tiếp nhắm vào đầu của Nhược Khả Phi!
Hiên Viên Cô Phong thay đổi sắc mặt! Trong mắt tất cả đều là không thể tin! Không có khả năng! Không có khả năng a! Điều này sao có thể? ! Hắn lại có thể bắn tên vào nàng!
"Hưu ~ ~" Tiếng xé gió sắc bén thật dài vang lên.
"Phốc" Thanh âm của mũi tên bắn vào thân thể phát ra, tính cả người ở phía sau Nhược Khả Phi, xuyên qua nhau
Các tướng sĩ của Hiên Viên Cô Vân phát ra tiếng hô rung trờ. Vệ lượng cũng như trút được gánh nặng,thở hắt ra. Tất cả, tất cả đều không có uổng phí, người nam nhân này là chân chính vương giả. Sự lựa chọn đồng hành của mình là chính xác!
"Bắn tên!" Hiên Viên Cô Phong hét lớn.
"Mở lá chắn!" Vệ Lượng cũng lập tức rống lên phát lệnh. Không trung không ngừng vang lên thanh âm của những mũi tên va vào tấm chắn. Mắt Hiên Viên Cô Phong khẽ lướt qua thi thể của nữ nhân áo trắng sớm đã không có hơi thở , trong lòng kinh hãi. Thua! Mình đã thua! Ở trong gian phòng đó hắn biết, hắn đã thua. Cho là hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay, cho là hắn tuyệt đối sẽ không đành lòng. Không nghĩ tới hắn lại nhẫn tâm như vậy, quyết tuyệt như vậy. Hắn không phải vì nàng mà đến sao? Chẳng lẽ, tất cả đều là biểu hiện giả dối? Mục đích chân chính của hắn là vị trí cao nhất kia? Mà mình bị hắn lừa nhiều năm như vậy? Sẽ không , sẽ không ! Nhưng, hắn vừa rồi bắn tên ngoan tuyệt như thế trước ánh mắt tất cả mọi người. Mình đã thua, còn thua một cách triệt để như thế! Thật là một chuyện buồn cười
Vốn cho là mình vào khắc cuối cùng nhất định có thể xoay chuyển Càn Khôn, lại không nghĩ rằng. . . . Khóe miệng Hiên Viên Cô Phong hiện lên nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. "Điện hạ cẩn thận!" Một binh sĩ nhanh chạy đến mũi tên trí mạng cho cho Hiên Viên Cô Phong. Nhưng đôi mắt của Hiên Viên Cô Phong đã không còn tiêu cự. Cái gì đều nhìn không tới, cái gì cũng không nghe thấy. Thế cục rất nhanh nghiêng về một phía . Hiên Viên Cô Vân giẫm lên thi thể đem Hiên Viên Cô Phong vây vào giữa. Hiên Viên Cô Vân chậm rãi đi lên cầu thang, giẫm qua thi thể Nhược Khả Phi. Khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh. Đánh tráo, mình quá hiểu hắn, bộ dạng của nữ nhân này lại có thể cùng Phi nhi của mình giống nhau như đúc. Ngay cả khí chất đều bắt chước thật giống. Đáng tiếc a, Phi nhi của mình tuyệt đối sẽ không lộ ra ánh mắt sợ hãi đó.
Khi hoàng thượng cùng Mộc Cách mang theo ngự y đi đến trước mặt của nàng, Nhược Khả Phi một chút cũng không kinh ngạc. Hoàng thượng cũng không hỏi cái gì, chỉ bảo Ngự Y nhanh chóng chữa trị những ngón tay đã bi bẻ gãy vô cùng thê thảm kia, xuống tay thật đúng là âm độc, hoàng thượng nhìn những ngón tay bị sưng đến mức không còn ra hình dạng kia, đáy mắt nổi lên tia kinh ngạc. Bất quá, rốt cuộc nàng làm như vậy là vì cái gì?
"Cám ơn hoàng thượng" Mồ hôi lạnh Nhược Khả Phi trên trán không ngừng tuôn xuống, đau, đau đến mức nàng hít vài ngụm khí lạnh, trên mặt lại bình tĩnh tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng nhìn mặt Nhược Khả Phi không chút thay đổi trước mắt, rất muốn hỏi nàng hành động như thế rốt cuộc là vì cái gì, nhưng cũng hiểu được cho dù chính mình hỏi, nàng cũng sẽ không thành thật trả lời, liền không mở miệng hỏi. Mộc Cách nhìn tay của Nhược Khả Phi thật lâu vẫn không dời tầm mắt, cũng giống như Hoàng Thượng không hiểu cách làm như thế của Nhược Khả Phi , cam chịu? Không có khả năng! Phát tiết? Càng không có khả năng, nàng là người thông minh như vậy, làm sao có thể áp dụng biện pháp như thế? Rất kỳ quái,
"Dưỡng thương cho tốt đi." Hoàng thượng bỏ lại những lời này, xoay người rời đi. Nhược Khả Phi cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn bàn tay vừa được băng bó kĩ lưỡng của mình, Vô Hồn có thể cảm nhận được không? Hắn sẽ đến cứu mình không? Nếu đổi thành trước kia, những việc mình làm rất yên tâm thoải mái, có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng. Thâm độc đối với bản thân, và đối với người khác ác hơn. Hiện tại, trong lòng lại có thể ẩn ẩn có cảm giác mình có chút đê tiện . "Ha ha"
Nhược Khả Phi cười đến có chút bất đắc dĩ, giọng có chút mỉa mai. Khi nào thì mình lại sẽ cảm thấy bản thân mình hèn hạ? Ý tưởng này không biết là buồn cười hay là thật đáng buồn.
"Ngươi, đang cười cái gì?" Thanh âm của Mộc Cách bỗng nhiên vang lên. Nhược Khả Phi ngẩng đầu, thế này mới phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người ,nàng cùng Mộc Cách.
Hắn vẫn chưa đi chưa sao? "Đại sư rất muốn biết?" Nhược Khả Phi nhìn Mộc Cách, chỉ cười cũng không đáp lại lời của hắn. Mộc Cách buồn bã, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cửu vương gia đã phát binh ." Mộc Cách bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, "Đến mức, không người có thể ngăn, đều là bởi vì binh khí mà ngươi chế tạo ra."
"Thì tính sao?" Nhược Khả Phi không nhìn Mộc Cách, chỉ nhìn bàn tay băng bó kỹ của mình, màu trắng này rất chói mắt. " Sinh linh đồ thán" Mộc Cách nhăn lông mày lại, nhìn Nhược Khả Phi, có chút chán nản. Tuy rằng rất nhiều thành trì cuối cùng đều mở cửa đầu thành, nhưng cái chết lại luôn khó tránh khỏi . Nhiều sinh mệnh trong nháy mắt liền biến mất như vậy .
"Vậy, thì sao?" Nhược Khả Phi bình thản khép hờ đôi mắt thu hút, nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Cách, cười đến xinh đẹp quyến rũ.
"Ngươi! Yêu nghiệt! Tại sao ngươi có thể như thế . . . . ." Mộc Cách tức giận đến thân hình khẽ run, nhìn nụ cười xinh đẹp của Nhược Khả Phi vừa sợ vừa tức vừa giận. Nhược Khả Phi cắt đứt lời nói của Mộc Cách..., cười dài nhìn Mộc Cách, chỉ là nụ cười lạnh như thế, tàn nhẫn như thế,
"Đại sư có phải muốn nói tại sao ta không có trái tim như thế hay không?"
Mộc Cách trừng mắt Nhược Khả Phi không nói gì, chấp nhận câu nói của Nhược Khả Phi.
"Đại sư, ngươi sống cũng thật mệt ." Nhược Khả Phi cười đến trào phúng, lại cười đến xinh đẹp, "Ngươi biết không, với ta mà nói, nếu người khắp thiên hạ và người của ta phải chết, ta phải lựa chọn một bên. Ngươi đoán ta sẽ chọn như thế nào?"
Mộc Cách co rút hàng mi, cái này không cần nghĩ, nếu là người bình thường, đều đã cứu vớt Chúng Sinh không phải sao?
"Phật viết, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."
"Ha ha ha ha ha ha ha ~ ~" Nhược Khả Phi chợt cười to, cười đến xinh đẹp vô cùng, cười đến xinh đẹp vạn phần, đột nhiên lại mạnh mẽ ngưng cười, nhìn chằm chằm vào Mộc Cách, ánh mắt lạnh xuống, cúi đầu dùng giọng nói xa xăm, nói từng chữ, từng chữ một
"Nếu cần người khắp thiên hạ chết mới có thể giữ được mạng của ta, như vậy, người khắp thiên hạ , đều đi chết đi!"
Như vậy, người khắp thiên hạ, đều đi chết đi! Trong đầu của Mộc Cách vẫn vang vọng lại những lời này, chấn động thần kinh của hắn phát đau nổi điên. Nữ nhân trước mắt là một người như thế nào? Kẻ điên! Yêu nghiệt!
Lại còn nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo không thể tưởng tượng được như thế!!!! Thực sự là Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt!!!!
"Yêu nghiệt, yêu nghiệt!" Thanh âm của Mộc Cách run nhè nhẹ , đưa ra ngón tay xinh đẹp run run, chỉ vào vẻ mặt lạnh nhạt của Nhược Khả Phi!
"Đại sư, ngươi đi ra ngoài đi. Ta, rất chán ghét gặp ngươi" Nhược Khả Phi mỉm cười, sáng lạn như hoa, "Ta thực chán ghét nhìn thấy ngươi, thật sự."
Ánh mắt Mộc Cách hơi hơi tối sầm lại, không nói tiếng nào, cũng rời đi. Nhược Khả Phi tựa vào đầu giường, trong mắt mê ly. Sống có gì vui, chết có gì khổ.
********************
Giờ phút này Vô Hồn lại cầm lệnh bài điều khiển Thiên Cơ cục cáo mượn oai hùm .
"Thiếu chủ, hiện tại nơi đó không thể đi." Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục chỉ vào bản đồ trên bàn, tận tình khuyên bảo,
"Thiếu chủ, người xem bản đồ này. Nơi này, này, còn có chỗ này, chỗ này, tất cả đều là đại nội thị vệ. Mà ở trong đó, toàn bộ chung quanh đều có hang vạn cung thủ thiện nghệ mai phục."
Lại ngẩng đầu nhìn gương mặt của Vô Hồn đã đen lại,lại kêu khổ. Sao lão đại cố tình vào lúc này lại không có mặt ở đây, tự mình đến ứng phó sát tinh này. Đáng sợ hơn là sát tinh này đang cầm lệnh bài, mình không thể không nghe lời nói của hắn. Chủ Nhân rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao có thể đem lệnh bài giao cho thiếu chủ để làm chuyện nguy hiểm như vậy. Xông vào hoàng cung a, đừng nói đại nội thị vệ nhiều, kể đến số cung thủ mai phục chung quanh cũng sẽ đem người lạ bắn thành tổ ong, còn có những cơ quan kia, không phải bài trí cho đẹp a. Chủ Nhân nếu không có nắm chắc, sẽ không dám hành động như thế.
"Hừ, tại sao lại không thể đi?" Vô Hồn đưa tay thô lỗ kéo bản đồ qua, hừ hừ nhìn bản đồ một chút, lại nhìn vẻ mặt khó xử Nhị Đương gia bên cạnh.
Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục, nhân nghĩa Thần Toán Tử, số tuổi là khẳng định đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, nhưng đem nội lực vận chuyển đến trên mặt, vẫn duy trì được nét trẻ trung, thoạt nhìn sẽ không vượt qua ba mươi lăm. Muốn lừa gạt ánh mắt người đời, đương nhiên Vô Hồn sẽ không tin tưởng lí do thoái thác của hắn. Lúc tuổi còn trẻ, người này nhất thời có hứng thú thì sẽ là người bán hàng rong bán thức ăn trên đường, hay hứng thú hơn thì làm phong lưu tài tử. Hay vui vẻ thì biến thành viên ngoại mập ú.
Thiên biến vạn hóa, xưng bách biến linh thông. Là nơi phát ra tin tức rộng khắp nơi.
"Thiếu chủ a, đừng nóng vội a. Thuộc hạ vẫn chưa nói là không thể đi a." Vẻ mặt Nhị Đương gia cười khổ.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, nói điểm chính!" Vô Hồn đem bản đồ thu lại.
Đùa giỡn cái gì, kể lại bản đồ hoàng cung thời gian đổi trạm gác đều như vậy , lại không có cách nào tìm được cơ hội đi vào sao?
"Còn khoảng mười ngày nữa, đại quân của Cửu vương gia sẽ vây thành." Nhị Đương gia lại xoa xoa mồ hôi lạnh.
Lần này thiếu chủ dẫn theo bốn mươi người mang chữ Thiên, đây không phải là muốn hại chết Thiên Cơ cục sao? Nếu tình báo chỉ hơi sơ sót một tí, hại nhiều người như vậy, Chủ Nhân không đem mình đi chôn sống mới là lạ.
"Thì tính sao? Ta bảo ngươi nói trọng điểm!" Vô Hồn tức giận đến mức muốn giết người . "Khi đó phòng bị trong hoàng cung là thời điểm yếu nhất, chúng ta có thể nhân lúc đó đi cứu người."
Nhị Đương gia cuối cùng đem trọng điểm nói ra. "Phải lâu như vậy? Ngươi bây giờ có thể đi chết đi!" Vô Hồn gần như muốn phát điên. Mười ngày, người đàn bà kia hiện tại ra sao rồi, có thể sống đến ngày đó hay không?
"Thiếu chủ, nếu thuộc hạ chết, sao có thể thong báo tình hình với ngài?”
Mồ hôi lạnh làm ướt trán của Nhị Đương gia, Chủ Nhân khó hầu hạ, nhưng thiếu chủ càng khó hầu hạ hơn. Nhớ vài năm trước đây thiếu chủ đem Thiên Cơ cục khiến cho long trời lỡ đất, cũng chỉ vì muốn Thiên Cơ cục giúp hắn tìm người. Kết quả người nọ ngay ở trên đường cái nghênh ngang tiêu sái . "Ta phải chết . Ngươi đương nhiên cũng phải chết."
Vô Hồn không đầu không đuôi nói câu, nghe như thế Nhị Đương gia sửng sốt . Thiếu chủ không phải muốn cứu người sao? Tại sao lại lôi chuyện sống chết của hắn vào đây, chẳng lẽ? Trên mặt Nhị Đương gia hiện lên nụ cười đáng khinh. Thiếu chủ dù sao cũng đã trưởng thành, cũng đã đến tuổi kia rồi. Lần này, nữ nhân phải cứu nhất định là người trong lòng của thiếu chủ rồi, nếu là người trong lòng chết đi, đương nhiên thiếu chủ sẽ đau lòng đến chết mất.
Đúng, nhất định là như vậy. Nghĩ đến chỗ này, Nhị Đương gia Trịnh Trọng lại trải rộng bản đồ ra, chỉ kém không moi tim để lên đó.
"Thiếu chủ, người yên tâm. Chúng tôi lập tức sẽ đi hỏi thăm tình trạng của người kia. Nhất định không có việc gì ."
"Tốt nhất là như vậy!" Vô Hồn phiền chán đứng ngồi không yên, nếu nàng có việc gì, có lẽ đã muộn. Vết đau đớn trên tay đã giảm bớt đi không ít, có lẽ đã được chữa khỏi. Nhưng trong lòng mình lại một chút cũng không dám chắc chắn. Bây giờ thì tay đau, tiếp theo thì sao?
"Thiếu chủ, người uống trà trước, chậm nhất vào buổi tối hôm nay, nhất định sẽ có tin tức cho người." Trong lòng Nhị Đương gia cảm thấy mình có một trách nhiệm nặng nề cần phải giải quyết.
“Được, nếu tối nay không có, cẩn thận da của ngươi, lột ra để làm mặt trống." Vô Hồn nhe răng nhếch miệng đe dọa , đáng tiếc biểu tình này trên gương mặt đẹp như yêu mị một chút tác dụng cũng không có.
"Dạ dạ, thiếu chủ, thuộc hạ lập tức sẽ đi làm." Nhị Đương gia xoay người chạy nhanh ra cửa. Vô Hồn nôn nóng bất an chờ đến buổi tối, trên bàn trà là một ly tiếp theo một ly. Rốt cục, Nhị Đương gia xuất hiện lần nữa ở cửa.
"Như thế nào?" Vô Hồn vội vàng xao động từ trên ghế giật bắn lên. Nhị Đương gia cười tủm tỉm nhìn động tác của Vô Hồn, trong lòng biết hắn là dị thường để ý cô gái kia.
"Thiếu chủ yên tâm, nữ chủ kia trước mắt thực an toàn. Nhưng dường như hoàng thượng có nói sẽ đợi đến ngày cuối cùng mới quyết định sinh tử của nàng.”
Nhị Đương gia có chút kỳ quái, nữ nhân kia nghe nói là tiểu thiếp của Cửu vương gia a. Một Ám vệ trong cung đã trao đổi một tin tức rất quan trọng với hắn nên mới nghe được. Nhưng nếu người ta đã có nam nhân , thiếu chủ tại sao lại có thể coi trọng người khác, còn tốn sức lực hốt hoảng đi đến cứu người như thế? Kỳ quái. Hay là khẩu vị của thiếu chủ không giống với người khác, muốn cướp nữ nhân từ trong tay nam nhân khác mới có cảm giác chinh phục thành công?
Ừm! Nhất định là như vậy! Nghĩ đến chỗ này, mặt Nhị Đương gia đã cười tươi như đóa hoa. Thiếu chủ không hổ là thiếu chủ a, ngay cả phẩm vị thích nữ nhân cũng đặc biệt độc đáo quặng như vậy.
"Ngày cuối cùng? Có ý gì? Vô Hồn kẽ cau đôi mày mê người kia. "Chính là thời khắc khi phản quân đánh vào đại điện." Nhị Đương gia cười đến thực đáng khinh,
"Khi đó đúng là thời cơ tốt đi cứu nữ nhân của thiếu chủ."
"Ta mà thèm à! Nàng không phải nữ nhân ta, đừng nói bừa." Vô Hồn hứ một ngụm cả giận nói.
"Đúng đúng, thuộc hạ nói sai rồi, không phải. Thiếu chủ thỉnh kiên nhẫn chờ đợi ngày đó." Trên mặt Nhị Đương gia lộ ra nụ cười kỳ quái, thiếu chủ gặp được việc này lại có thể thẹn thùng a, thật hiếm thấy. Vô Hồn nhìn nụ cười kỳ quái kia của Nhị Đương gia, cả người không thoải mái, nhưng lại tìm không thấy lý do.
"Thiếu chủ nhất định phải nhẫn nại a, Tuyệt đối phải cẩn thận." Khẩu khí của Nhị Đương gia bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, trên mặt tất cả đều là trịnh trọng, lúc này đây chuyện không thể khinh thường. Không chấp nhận bất cứ chút sai sót nào. Vô Hồn đảo cặp mắt trắng dã, phẫn nộ nói
"Ta đã hiểu " Hiện tại chỉ có nhẫn nại mới đúng, lựa thời cơ tốt nhất hành động.
"Vậy là tốt rồi" Nhị Đương gia thở dài ra một hơi. Thiếu chủ nóng nảy mình đã biết, nhưng ở này thời khắc mấu chốt này, vẫn là biết đúng mực . Mười ngày này sống một ngày giống như bằng một năm. Vô Hồn mỗi ngày nghe tin tức Nhị Đương gia truyền đến cho hắn, Cửu vương gia lại tấn công vây hãm tòa thành trì như thế nào, đại thần nào lại đầu quân về hướng hắn, người nào cũng không phải thiệt tình. Lại có ai nói hắn đại nghịch bất đạo . Những thứ này hắn nghe đến phát chán rồi. Mà trong hoàng cung lại dị thường bình tĩnh.
Nhược Khả Phi mỗi ngày lẳng lặng yên ngồi ở trước cái lỗ nhỏ, nhìn đại điện, nghe các đại thần trên đại điện thương nghị, ngày từng ngày chuyển biến làm hoảng loạn. Mà thái tử vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thấy trên mặt không có bất kỳ gợn sóng nào. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn. Nhược Khả Phi nhàm chán đếm ngày. Hắn sẽ đến a? Nhưng mình còn có thể gặp lại hắn sao? Vô Hồn không có tin tức gì, chẳng lẽ là cách mình quá xa, cho nên không có cảm giác. Tầm mắt của Nhược Khả Phi lại quay về cái cánh cửa nhỏ kia, ở trong này có thể thấy thực rõ ràng người cuối cùng tiến vào đại điện là ai. Mình có thể nhìn thấy Cô Vân, nhưng sợ nhất cũng là mình vẫn chưa cùng Cô Vân nói một câu, Cô Vân vẫn chưa nhìn thấy mình, thì mình đã chết đi như vậy
Mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày . . . . .
Cuối cùng đã tới ngày hôm nay. Ngoài cửa Hoàng cung, mặt khẽ chấn động, phạm vi vài dặm dần dần vọt tới một luồng cảm giác áp bách khó có thể hô hấp, sát khí đằng đằng dâng lên mênh mông. Bên tai mọi người dần dần vang lên tiếng vó ngựa rung động trời đất
. Xa xa bụi đất tung bay, che kín cả ánh mặt trời trên cao trên đường chân trời, đầy trời bụi đất mạnh mẽ xuất hiện đại quân giống như thủy triều, quân đội trùng trùng điệp điệp, vài lá đại kì ở trong gió tung bay, trên nền cờ màu trắng, thêu một chữ “Vân” bắt mắt màu hồng! Các binh sĩ võ trang đầy đủ, cầm cự kiếm sáng lấp lánh trong tay, ánh sáng của đao và kiếm lấp lánh tạo nên một loại sức mạnh kinh người làm lòng người dao động, binh lính mặc khôi giáp sáng ngời chói mắt, mang theo vẻ cô đơn, triển khai đột kích trận thế, từng bước tới gần.
Hiên Viên Cô Vân ở phía sau là Trời của bọn họ! Ở phía sau binh lính, thanh âm vang ầm ầm cũng chầm chậm tới gần, từng chiếc súng bắn đá theo ở phía sau. Quân đội của Thái tử liên tiếp bại lui, cuối cùng còn lại năm ngàn tinh binh lui về trong hoàng cung, cùng Ngự Lâm quân hội hợp, thái tử thống lĩnh mọi người giữ vững ở đại điện.
Mà trong hoàng cung đại điện. Hoàng thượng chống cằm, nhìn trong cung loạn thành một đoàn, nở nụ cười tối tăm.
"Mộc Cách, ngươi nói người cuối cùng tiến vào là ai?" Hoàng thượng híp mắt cười đến sáng lạn.
"Không biết" Mộc Cách thản nhiên bỏ lại một câu.
"Người xuất gia cũng muốn nói dối sao?" Hoàng thượng có chút bất mãn hơi hơi chau mày, Mộc Cách biết rõ người cuối cùng tiến vào sẽ là ai, nhưng bây giờ nói không biết.
"Bần tăng không có" Giọng nói của Mộc Cách thản nhiên lạnh lùng như trước.
"Thôi, cũng không còn cái gì. Kỳ thật nơi đó là của ai cũng thế." Hoàng thượng ha ha cười cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn phía sau Long ỷ của mình, lộ ra biểu tình vui thích,
"Hiện tại những thứ bên trong đã chuẩn bị xong chưa?"
Mộc Cách cúi đầu, không nói gì. Trong mật thất phía sau, miệng Nhược Khả Phi bị bịt lại, cột vào trên ghế, đối với cái kia lỗ nhỏ, tất cả vừa xem hiểu ngay.
Trên mặt cung nữ không hề có sự sống, giống như con rối bằng gỗ, cầm cái Tiểu kim chùy màu vàng lẳng lặng đứng ở một bên, đang cùng đợi. Trong mắt Nhược Khả Phi dường như không có gì cả, lại dường như có nhiều tình cảm. Ngón tay vẫn còn ẩn ẩn đau. Ngày đó tuy rằng đã được chữa trị lắm, nhưng vẫn không khỏi hẳn.
Cửa Đông của Hoàng cung bị công phá, Hiên Viên Cô Vân môi đỏ mọng nhếch lên, mắt phượng khẽ khép, đôi mắt màu đỏ lóe ra hai luồng ánh sang lạnh lẽo màu đỏ của máu làm cho lòng người kinh hoàng. Gió thổi tung bay tóc của hắn, quần áo của hắn. Hàn khí trên không trung xẹt qua, luồng hàn khí ấy chỉ thẳng vào Hiên Viên Cô Phong đang đứng trên đại điện đối diện
"Ngươi đã đến rồi." Hiên Viên Cô Phong đối mặt với sát khí nặng nề của đại quân, không một chút sợ hãi, cười nhìn hắn.
"Ừm, ta tới ." Hiên Viên Cô Vân cũng cười, cười đến sáng lạn như vậy . trong mắt Hiên Viên Cô Phong hiện lên chút ngạc nhiên, người trước mắt, sớm không phải là đứa bé trước kia nữa! Hắn hiện tại, cho mình cảm giác giống như một người! Giống ai? Giống ai! ?
"Thất ca."
Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên hô lên xưng hô kỳ quái , xưng hô thế này cũng chưa từng dùng qua. Hiên Viên Cô Phong sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người đang nghiêm nghị đứng trước mắt.
Hắn thật là đứa nhỏ hồn nhiên lại yếu đuối trước kia sao? Hài tử chỉ dám núp ở trong phòng cũng không nguyện đi đối mặt kia sao? Vì sao trước mắt hắn đang cười, nhưng lại có cảm giác khủng bố lạnh như băng?
"Thất ca, ngươi tránh ra đi, ta chỉ là muốn thu hồi trân bảo của chính ta." Hiên Viên Cô Vân tươi cười lạnh như băng. Không có tự xưng bổn vương, cũng không xưng hô đối phương là thái tử điện hạ, đây tất cả cũng làm cho Hiên Viên Cô Phong có chút cảm giác quái dị .
"Là này sao?" Hiên Viên Cô Phong nhẹ nhàng phất tay, những người ở phía sau nhường đường, tránh sang một bên. Có người mang theo một nữ tử áo trắng đi lên phía trước, hai tay trói tay ở phía sau lưng, ngoài miệng còn bị bịt kín lại, rõ ràng chính là Phi nhi mà Hiên Viên Cô Vân vướng bận!
"Phi nhi!" Hiên Viên Cô Vân thất thanh kêu lên. Khó trách người trước mắt hắn trầm ổn như thế, thì ra là thế. Hiên Viên Cô Vân đưa mắt nhìn Hiên Viên Cô Phong, , lại quay đầu lo lắng nhìn Nhược Khả Phi một chút.
Nhược Khả Phi mở to hai mắt nhìn tất cả phía trước, trong mắt lộ ra sợ hãi. Muốn giãy dụa, lại bị người đứng phía sau gắt gao bắt lấy.
"Lui binh đi, Cửu đệ." Hiên Viên Cô Phong bí hiểm nở nụ cười, đúng là vẫn sẽ thua ở trong tay của mình. Bởi vì, ngươi không đủ âm độc, không đủ gian xảo. Lòng của ngươi có điều vướng bận, mà mình tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân mà phạm sai lầm như vậy. Nhất định rồi, ngươi sẽ thua vào một khắc cuối cùng như vậy!
Tướng sĩ phía sau Hiên Viên Cô Vân đều có chút xôn xao . Tất cả mọi chuyện trước mắt làm cho bọn họ bất an. Đã sớm nghe nói Cửu vương gia dị thường sủng ái tiểu thiếp của hắn. Lần này khởi binh mọi người đi theo hắn, bởi vì cho là hắn tuyệt đối sẽ là một hoàng đế tốt, tuyệt đối sẽ làm cho bổn quốc đi hướng huy hoàng hơn thời đại. Bất kể là quân sự hay là kinh tế
Thiên hạ dễ như trở bàn tay, làm sao có thể vì một nữ nhân buông tha cho tất cả!
Vệ Lượng bên cạnh Hiên Viên Cô Vân mặc khôi giáp màu trắng bạc lóe sáng, có chút nôn nóng bất an. Quân tâm, tại... thời khắc này, mọi cử động của Cửu vương gia sẽ ảnh hưởng quân tâm sau các tướng sĩ . Tạo phản, ý nghĩa của từ này tất cả mọi người biết, mình cũng rõ ràng hơn ai hết. Nhưng bản thân bởi vì việc nghĩa mà không chùn bước. Bởi vì, ở trong lòng mình, Cửu vương gia mới là chân chính vương giả. Mà bây giờ, bầu không khí như chỉ mành treo chuông.
"Lấy cung cho bổn vương." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Lập tức có người đem Kim cung của hắn cho Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Vân không nói gì. Đầu mũi tên trực tiếp nhắm vào đầu của Nhược Khả Phi!
Hiên Viên Cô Phong thay đổi sắc mặt! Trong mắt tất cả đều là không thể tin! Không có khả năng! Không có khả năng a! Điều này sao có thể? ! Hắn lại có thể bắn tên vào nàng!
"Hưu ~ ~" Tiếng xé gió sắc bén thật dài vang lên.
"Phốc" Thanh âm của mũi tên bắn vào thân thể phát ra, tính cả người ở phía sau Nhược Khả Phi, xuyên qua nhau
Các tướng sĩ của Hiên Viên Cô Vân phát ra tiếng hô rung trờ. Vệ lượng cũng như trút được gánh nặng,thở hắt ra. Tất cả, tất cả đều không có uổng phí, người nam nhân này là chân chính vương giả. Sự lựa chọn đồng hành của mình là chính xác!
"Bắn tên!" Hiên Viên Cô Phong hét lớn.
"Mở lá chắn!" Vệ Lượng cũng lập tức rống lên phát lệnh. Không trung không ngừng vang lên thanh âm của những mũi tên va vào tấm chắn. Mắt Hiên Viên Cô Phong khẽ lướt qua thi thể của nữ nhân áo trắng sớm đã không có hơi thở , trong lòng kinh hãi. Thua! Mình đã thua! Ở trong gian phòng đó hắn biết, hắn đã thua. Cho là hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay, cho là hắn tuyệt đối sẽ không đành lòng. Không nghĩ tới hắn lại nhẫn tâm như vậy, quyết tuyệt như vậy. Hắn không phải vì nàng mà đến sao? Chẳng lẽ, tất cả đều là biểu hiện giả dối? Mục đích chân chính của hắn là vị trí cao nhất kia? Mà mình bị hắn lừa nhiều năm như vậy? Sẽ không , sẽ không ! Nhưng, hắn vừa rồi bắn tên ngoan tuyệt như thế trước ánh mắt tất cả mọi người. Mình đã thua, còn thua một cách triệt để như thế! Thật là một chuyện buồn cười
Vốn cho là mình vào khắc cuối cùng nhất định có thể xoay chuyển Càn Khôn, lại không nghĩ rằng. . . . Khóe miệng Hiên Viên Cô Phong hiện lên nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. "Điện hạ cẩn thận!" Một binh sĩ nhanh chạy đến mũi tên trí mạng cho cho Hiên Viên Cô Phong. Nhưng đôi mắt của Hiên Viên Cô Phong đã không còn tiêu cự. Cái gì đều nhìn không tới, cái gì cũng không nghe thấy. Thế cục rất nhanh nghiêng về một phía . Hiên Viên Cô Vân giẫm lên thi thể đem Hiên Viên Cô Phong vây vào giữa. Hiên Viên Cô Vân chậm rãi đi lên cầu thang, giẫm qua thi thể Nhược Khả Phi. Khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh. Đánh tráo, mình quá hiểu hắn, bộ dạng của nữ nhân này lại có thể cùng Phi nhi của mình giống nhau như đúc. Ngay cả khí chất đều bắt chước thật giống. Đáng tiếc a, Phi nhi của mình tuyệt đối sẽ không lộ ra ánh mắt sợ hãi đó.
/121
|