Nha hoàn bên cạnh đưa canh tới trước mắt đã muốn choáng váng, hoàn toàn ngây người. Tình huống trước mắt đột nhiên biến hóa làm cho nàng ta không biết nên làm sao bây giờ. Chỉ có kinh hoảng nhìn hai nữ nhân trước mắt .
“Này, đây là làm cho muội, ta làm sao có thể uống?” Thu nhi tình huống này không biết làm sao, lời nói cũng có chút lộn xộn, khí thế lại không đủ.
“Ha ha, nhưng là ta mạn phép muốn ngươi uống thì sao?” Nhược Khả Phi đứng lên, chậm rãi tới gần Thu nhi.
Thu nhi hung hăng nuốt ngụm nước miếng, sự tình không nên là như vậy a. Hẳn là sẽ rất thuận lợi khiến cho nàng uống xong a.
“Bản thân không muốn uống? Ta đây đút ngươi uống, như thế nào?” Nhược Khả Phi bỗng nhiên nở nụ cười, cũng là lạnh như băng vậy. Đưa tay ra nắm cằm Thu nhi , chân lại liều mạng dẫm lên lưng bàn chân của Thu nhi. Thu nhi liều mạng chỉ muốn thoát khỏi, nhưng lại như thế nào cũng tránh không ra. Người trước mắt nhìn nhu nhược như thế, không hiểu sao sức lực lại lớn đến như vậy.
“Ngươi, ngươi dám!” Thu nhi đã luống cuống hoảng hốt, bỗng nhiên tất cả chuyện trước mắt biến hóa quá nhanh, làm cho mình căn bản không thể làm ra phản ứng.
“Vì sao không dám?” Nhược Khả Phi cười bưng bát lên.
“Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thu nhi vung tay muốn đánh đổ bát canh trong tay Nhược Khả Phi, lại đột nhiên phát hiện tay mình không nhúc nhích được. Tiểu Vũ không biết khi nào thì xuất hiện ở bên người Thu nhi, đem tay nàng dùng sức bắt lấy. Tiểu Vũ lộ ra nụ cười mỉa mai, chính mình đã sớm muốn làm chuyện như vậy .
“Thật không? Vậy cũng không nhất định a. Ngươi chỉ là uống bát canh chính ngươi làm ra a.” Nhược Khả Phi nheo mắt lại cười sáng lạn.
“Con nữ nhân đê tiện này!” Mặt Thu nhi rốt cục tràn đầy dữ tợn hét lớn.
“Nga, hay ta không đem canh tẩm độc cho ngươi uống thế mới là nữ nhân cao quý?” Nhược Khả Phi cười lạnh lùng.
“Đó, không phải độc dược!” Thu nhi sắc mặt tái nhợt phí công nói.
“Vậy thì mời ngươi uống đi a.” Nhược Khả Phi đem bát để sát vào miệng Thu nhi.
“Đúng vậy a, phu nhân, đây là canh mà ngài phân phó người tỉ mỉ làm. Chủ tử Nhà của ta kính phu nhân ngài trước a.” Tiểu Vũ lạnh lùng nói, trong giọng nói lại mang theo giọng mỉa mai nồng đậm.
“Không! Không cần! Không cần!” Thu nhi điên cuồng , khuôn mặt xinh đẹp kia giờ phút này lại vặn vẹo đáng sợ.
“Xin ngài uống xong đi.” Tiểu Vũ mặt không chút thay đổi, cũng là cho Thu nhi áp lực lớn hơn nữa .
Sắc mặt Thu nhi càng phát ra tái nhợt, tuyệt vọng trong lòng sắp đem nàng bao phủ. Sự tình làm sao có thể biến thành như bây giờ đây?
“Đứa ngốc, lừa ngươi thôi.” Nhược Khả Phi bỗng nhiên đem bát buông xuống, thu hồi bàn chân đang dẫm lên chân nhỏ của Thu nhi. Nở rộ ra nụ cười sáng lạn.
Thu nhi cứng lại, nhưng Tiểu Vũ không có biểu hiện buông tay Thu nhi ra. Khi chủ tử nói ra như vậy, chính mình là hiểu rõ ràng hơn ai hết. Hậu quả chỉ sợ so với chuyện này còn muốn nghiêm trọng hơn.
“Đi thôi, Tiểu Vũ.” Nhưng Nhược Khả Phi không có hành động gì, xoay người ra cửa. Tiểu Vũ sửng sốt, chủ tử cứ bỏ qua như vậy? Không nên là như thế này a. Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng không hỏi thành lời, đi theo phía sau Nhược Khả Phi ra cửa.
Hai người ra cửa, Thu nhi ở lại trong phòng toàn thân thả lỏng xuống một chút, vô lực quỳ gối trên mặt đất. Thân mình ngăn không được lạnh run, ngực ra mồ hôi lạnh gần như đem toàn bộ quần áo sũng nước. Nữ nhân này lại đáng sợ như thế! Nha hoàn đứng một bên muốn đến đỡ lấy Thu nhi, nhưng làm sao cũng không nhấc chân nổi.
“Chủ tử, tại sao lại bỏ qua như vậy. Chủ tử, người có biết trong súp kia có độc sao?” Trong lòng Tiểu Vũ rất nhiều nghi vấn, giờ phút này đều hỏi ra.
Nhược Khả Phi không trả lời, chỉ cúi đầu đi lên phía trước. Kỳ thật chính mình cũng không nghĩ sự tình phát triển trở thành như vậy, nhưng là bây giờ biến thành như vậy. Chỉ sợ mình vừa mới ra khỏi gian phòng kia đã có người đem sự tình đều nói cho hắn rồi. Như vậy nam nhân của mình sẽ làm như thế nào đây? Mình thật đúng là có nhiều tò mò rồi. Thậm chí, còn có chút ẩn ẩn chờ mong.
“Này, đây là làm cho muội, ta làm sao có thể uống?” Thu nhi tình huống này không biết làm sao, lời nói cũng có chút lộn xộn, khí thế lại không đủ.
“Ha ha, nhưng là ta mạn phép muốn ngươi uống thì sao?” Nhược Khả Phi đứng lên, chậm rãi tới gần Thu nhi.
Thu nhi hung hăng nuốt ngụm nước miếng, sự tình không nên là như vậy a. Hẳn là sẽ rất thuận lợi khiến cho nàng uống xong a.
“Bản thân không muốn uống? Ta đây đút ngươi uống, như thế nào?” Nhược Khả Phi bỗng nhiên nở nụ cười, cũng là lạnh như băng vậy. Đưa tay ra nắm cằm Thu nhi , chân lại liều mạng dẫm lên lưng bàn chân của Thu nhi. Thu nhi liều mạng chỉ muốn thoát khỏi, nhưng lại như thế nào cũng tránh không ra. Người trước mắt nhìn nhu nhược như thế, không hiểu sao sức lực lại lớn đến như vậy.
“Ngươi, ngươi dám!” Thu nhi đã luống cuống hoảng hốt, bỗng nhiên tất cả chuyện trước mắt biến hóa quá nhanh, làm cho mình căn bản không thể làm ra phản ứng.
“Vì sao không dám?” Nhược Khả Phi cười bưng bát lên.
“Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thu nhi vung tay muốn đánh đổ bát canh trong tay Nhược Khả Phi, lại đột nhiên phát hiện tay mình không nhúc nhích được. Tiểu Vũ không biết khi nào thì xuất hiện ở bên người Thu nhi, đem tay nàng dùng sức bắt lấy. Tiểu Vũ lộ ra nụ cười mỉa mai, chính mình đã sớm muốn làm chuyện như vậy .
“Thật không? Vậy cũng không nhất định a. Ngươi chỉ là uống bát canh chính ngươi làm ra a.” Nhược Khả Phi nheo mắt lại cười sáng lạn.
“Con nữ nhân đê tiện này!” Mặt Thu nhi rốt cục tràn đầy dữ tợn hét lớn.
“Nga, hay ta không đem canh tẩm độc cho ngươi uống thế mới là nữ nhân cao quý?” Nhược Khả Phi cười lạnh lùng.
“Đó, không phải độc dược!” Thu nhi sắc mặt tái nhợt phí công nói.
“Vậy thì mời ngươi uống đi a.” Nhược Khả Phi đem bát để sát vào miệng Thu nhi.
“Đúng vậy a, phu nhân, đây là canh mà ngài phân phó người tỉ mỉ làm. Chủ tử Nhà của ta kính phu nhân ngài trước a.” Tiểu Vũ lạnh lùng nói, trong giọng nói lại mang theo giọng mỉa mai nồng đậm.
“Không! Không cần! Không cần!” Thu nhi điên cuồng , khuôn mặt xinh đẹp kia giờ phút này lại vặn vẹo đáng sợ.
“Xin ngài uống xong đi.” Tiểu Vũ mặt không chút thay đổi, cũng là cho Thu nhi áp lực lớn hơn nữa .
Sắc mặt Thu nhi càng phát ra tái nhợt, tuyệt vọng trong lòng sắp đem nàng bao phủ. Sự tình làm sao có thể biến thành như bây giờ đây?
“Đứa ngốc, lừa ngươi thôi.” Nhược Khả Phi bỗng nhiên đem bát buông xuống, thu hồi bàn chân đang dẫm lên chân nhỏ của Thu nhi. Nở rộ ra nụ cười sáng lạn.
Thu nhi cứng lại, nhưng Tiểu Vũ không có biểu hiện buông tay Thu nhi ra. Khi chủ tử nói ra như vậy, chính mình là hiểu rõ ràng hơn ai hết. Hậu quả chỉ sợ so với chuyện này còn muốn nghiêm trọng hơn.
“Đi thôi, Tiểu Vũ.” Nhưng Nhược Khả Phi không có hành động gì, xoay người ra cửa. Tiểu Vũ sửng sốt, chủ tử cứ bỏ qua như vậy? Không nên là như thế này a. Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng không hỏi thành lời, đi theo phía sau Nhược Khả Phi ra cửa.
Hai người ra cửa, Thu nhi ở lại trong phòng toàn thân thả lỏng xuống một chút, vô lực quỳ gối trên mặt đất. Thân mình ngăn không được lạnh run, ngực ra mồ hôi lạnh gần như đem toàn bộ quần áo sũng nước. Nữ nhân này lại đáng sợ như thế! Nha hoàn đứng một bên muốn đến đỡ lấy Thu nhi, nhưng làm sao cũng không nhấc chân nổi.
“Chủ tử, tại sao lại bỏ qua như vậy. Chủ tử, người có biết trong súp kia có độc sao?” Trong lòng Tiểu Vũ rất nhiều nghi vấn, giờ phút này đều hỏi ra.
Nhược Khả Phi không trả lời, chỉ cúi đầu đi lên phía trước. Kỳ thật chính mình cũng không nghĩ sự tình phát triển trở thành như vậy, nhưng là bây giờ biến thành như vậy. Chỉ sợ mình vừa mới ra khỏi gian phòng kia đã có người đem sự tình đều nói cho hắn rồi. Như vậy nam nhân của mình sẽ làm như thế nào đây? Mình thật đúng là có nhiều tò mò rồi. Thậm chí, còn có chút ẩn ẩn chờ mong.
/121
|