Nhược Khả Phi ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen, ngã vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân. Miễn cưỡng nói: “Ngươi, vậy muốn cái gì?”
Ngươi muốn cái gì? Nếu Ngươi muốn ta đều có khả năng mang đến cho ngươi. Nhược Khả Phi ở trong lòng hắn cúi đầu cười. Tiểu nam nhân của ta, ngươi nghĩ muốn cái gì đây?
Hiên Viên Cô Vân sửng sốt, nhìn đôi mắt trong sáng của Nhược Khả Phi, cảm thụ được thân mình mềm mại của nàng. Hắn muốn gì? Rốt cuộc hắn muốn gì?
“Ta, ta nghĩ muốn nàng luôn luôn bên cạnh ta. Ở cùng ta, đến đến lúc chết, có thể ko?” Hiên Viên Cô nói bên tai nàng.
“Điều kiện này có vẻ hà khắc nha.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười, “Ta cũng không dám cam đoan ta có thể sống lâu dài như vậy .”
“Đáp ứng ta, ở cùng ta cho đến khi ta chết…” Hiên Viên Cô Vân trong âm thanh ẩn chút cầu xin.
“Ta sẽ cố hết sức, hết sức. Được không?” Nhược Khả Phi không đành lòng, cuối cùng chính nàng lớn miệng hứa hẹn. Tiếp theo nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân. Nụ hôn dừng ở trên mi tâm của Hiên Viên Cô Vân rồi đến môi.
Hiên Viên Cô Vân nhu nhược đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi, không nói tiếng nào…
Hôm sau, sáng sớm.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng .
“Vương gia, là nô tài.” Ngoài cửa vang vang lên tiếng của ” Lâm Trung quản gia. Lâm trung nhìn tiểu vương gia lớn lên từ nhỏ, nghe hắn được phong đất liền đi theo hắn đến Hứa Thành tiện phục vụ.
“Tiến vào.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói.
Lâm Trung tiến vào, Nhược Khả Phi đang cẩn thận chải tóc cho Hiên Viên Cô Vân. Tóc đen mềm mại, Nhược Khả Phi niết trong tay, cảm giác rất thích. Nhẹ nhàng kéo kéo tóc đen trong tay, Hiên Viên Cô Vân hơi nhíu mày, không nói gì.
“Chuẩn bị hai bộ y phục, bổn vương cùng Phi nhi đi ra ngoài. Thị vệ toàn đổi thành ám vệ. Những người khác không cần đi theo.” Hiên Viên Cô Vân khẩu khí thản nhiên.
“Vương gia, như vậy sao được. Ngài, ngài như vậy không được. Vạn nhất có biến…” Lâm Trung vẫn là lo lắng.
“Lâm quản gia ý tứ là Hứa Thành là nơi không thể đi?” Nhược Khả Phi cúi đầu cười ra tiếng, tùy ý nói.
“Không phải, phu nhân hiểu lầm. Nô tài không phải ý tứ này.” Lâm Trung vội vàng xua tay.
“Như vậy mà làm, đi xuống đi.” Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn nhíu mày.
Lâm trung ko nói thêm nữa, chỉ lo lắng lui xuống. nhưng cũng không buông tha Khả Phi, trong ánh mắt nhìn nàng có vài tia tức giận. Quản gia này đối với tiểu hài tử này là thật tâm.
Lúc sau, nha hoàn đem y phục tới. Một nam một nữ,còn có Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nhanh nhẹn mang quần áo cho Nhược Khả Phi thay, sau đó hầu Hiên Viên Cô Vân thay. Hiên Viên Cô Vân đẩy tay, chỉ vào Nhược Khả Phi: “Nàng thay giúp ta, ngươi đi ra ngoài.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Vũ âm thanh khàn khàn không có gợn sóng, chậm rãi rời khỏi phòng.
Nhược Khả Phi cầm lấy y phục, cẩn thận giúp Hiên Viên Cô Vân mặc vào.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn xem sẽ khai trương quán lẩu ở nơi nào là tốt.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười nhìn Khả Phi mặc quần áo giúp hắn nói.
“Tốt.” Nhược Khả Phi bình tĩnh trả lời.
Hai người chậm rãi ra cửa, Nhược Khả Phi nhìn mặt Hiên Viên Cô Vân lại nhịn không được nở nụ cười. Bộ dáng hắn như vậy cho dù mặc quần áo như thế nào vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, thần thái, khí chất của hắn không phải người bình thường có thể toát ra. quần áo mặc ở trên người hắn, chẳng có gì đặc biệt. Đi ngang cửa tiền viện, làm cho tất cả người hầu nhìn đến ngây dại hỏi: ” Một đôi nam nữ xuất sắc đứng ở đây có việc gì?”.
“Xin hỏi, các ngươi tìm ai?” Người hầu khách khí hỏi, cũng không phải nhìn hai người đến thất thần mà chậm trễ.
“Xin hỏi Trương Dư đại nhân là ở nơi nào?” Hiên Viên Cô Vân khách khí ra tiếng hỏi.
“Đại nhân đang…” người hầu chưa dứt lời, chỉ nghe được phía sau có âm thanh tràn đầy kích động.
“Vương gia, sao ngươi lại tới đây?” Người vừa nói đi đến đỡ Hiên Viên Cô Vân tiến lên vào cửa lớn.
“Không cần đa lễ, hôm nay bổn vương là cải trang đi tuần.” Hiên Viên Cô Vân nói mang chút khí chất vương giả.
“Dạ. Xin hỏi Vương gia vì sao đến đây?” Trương đại nhân dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh, thấy Khả Phi, tiểu nữ này chính là Thất Dạ Sủng Cơ của vương gia sao?
“Là như thế này, Phi nhi, nàng muốn mở một gian tửu lâu.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói.
“Dạ, vi thần hiểu được. Xin hỏi Vương gia muốn mở tại nơi nào?” Trương đại nhân liền hiểu được, nguyên lai là Cửu Vương gia muốn cho tiểu thiếp của mình niềm vui.
“Chưa có. đến khi tìm được bổn vương liền báo cho ngươi, đến lúc đó ngươi ghi lại làm cho tốt .” Hiên Viên Cô Vân nói.
“Dạ, dạ.” Trương đại nhân đáp ứng.
“Như thế, rất tốt.” Hiên Viên Cô Vân gật đầu, lôi Nhược Khả Phi rời đi.
“Vương gia, không bằng vi thần phái xe đưa ngài…” Trương đại nhân âm thanh ở phía sau nịnh nọt vang lên.
“Không cần, bổn vương muốn cùng Phi nhi đi một chút.” Hiên Viên Cô Vân không quay lại, đi nhanh ra ngoài.
Đi ra sân, hai người chậm rãi hướng chợ đi đến. Buổi sáng, có chút gió lạnh thổi qua. Gió thổi qua, Nhược Khả Phi rụt cổ, không khí hôm nay thực lạnh. Hiên Viên Cô Vân đem tay Nhược Khả Phi nắm càng nhanh, muốn dùng tay sưởi ấm cho nàng.
Ở trên đường cái đi dạo thật lâu, Nhược Khả Phi xem qua ba nơi. Nhất nhất chọn nơi cuối cùng. Quyết định ngày khác sai người đến mua.
Đi rồi một hồi lâu, hai người cuối cùng mệt mỏi.
“Tìm một chỗ nghỉ?” Hiên Viên Cô Vân hỏi.
Nhược Khả Phi gật đầu.
Hai người tìm 1 gian trà lầu sạch sẽ ngồi xuống.
“Tiểu nhị, cho hai chén trà.” Nhược Khả Phi vẫy tay.
Tiểu nhị vội chạy tới, nhìn hai người, ánh mắt nhất thời dại đi, thưa dạ nói: “Hai vị khách quan không phải người ở nơi này?”
Nhược Khả Phi nhìn chung quanh, phát hiện người chung quanh đều có ánh mắt khác thường nhìn nàng và Cô Vân. Trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên, hắn như vậy, ăn mặc quái dị, rất xuất trần, đẹp không giống nam tử.
Đột nhiên, một trận hỗn độn có tiếng bước chân vang to, cùng với tiếng quát to thô lỗ : “Chưởng quầy, thu phí bảo hộ…” Âm thanh đột nhiên ngừng.
Tiếng bước chân hướng Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi vang lên.
Hình như có nụ cười giống như ko cười hiện lên trên khóe miệng Khả Phi
Ngươi muốn cái gì? Nếu Ngươi muốn ta đều có khả năng mang đến cho ngươi. Nhược Khả Phi ở trong lòng hắn cúi đầu cười. Tiểu nam nhân của ta, ngươi nghĩ muốn cái gì đây?
Hiên Viên Cô Vân sửng sốt, nhìn đôi mắt trong sáng của Nhược Khả Phi, cảm thụ được thân mình mềm mại của nàng. Hắn muốn gì? Rốt cuộc hắn muốn gì?
“Ta, ta nghĩ muốn nàng luôn luôn bên cạnh ta. Ở cùng ta, đến đến lúc chết, có thể ko?” Hiên Viên Cô nói bên tai nàng.
“Điều kiện này có vẻ hà khắc nha.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười, “Ta cũng không dám cam đoan ta có thể sống lâu dài như vậy .”
“Đáp ứng ta, ở cùng ta cho đến khi ta chết…” Hiên Viên Cô Vân trong âm thanh ẩn chút cầu xin.
“Ta sẽ cố hết sức, hết sức. Được không?” Nhược Khả Phi không đành lòng, cuối cùng chính nàng lớn miệng hứa hẹn. Tiếp theo nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân. Nụ hôn dừng ở trên mi tâm của Hiên Viên Cô Vân rồi đến môi.
Hiên Viên Cô Vân nhu nhược đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi, không nói tiếng nào…
Hôm sau, sáng sớm.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng .
“Vương gia, là nô tài.” Ngoài cửa vang vang lên tiếng của ” Lâm Trung quản gia. Lâm trung nhìn tiểu vương gia lớn lên từ nhỏ, nghe hắn được phong đất liền đi theo hắn đến Hứa Thành tiện phục vụ.
“Tiến vào.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói.
Lâm Trung tiến vào, Nhược Khả Phi đang cẩn thận chải tóc cho Hiên Viên Cô Vân. Tóc đen mềm mại, Nhược Khả Phi niết trong tay, cảm giác rất thích. Nhẹ nhàng kéo kéo tóc đen trong tay, Hiên Viên Cô Vân hơi nhíu mày, không nói gì.
“Chuẩn bị hai bộ y phục, bổn vương cùng Phi nhi đi ra ngoài. Thị vệ toàn đổi thành ám vệ. Những người khác không cần đi theo.” Hiên Viên Cô Vân khẩu khí thản nhiên.
“Vương gia, như vậy sao được. Ngài, ngài như vậy không được. Vạn nhất có biến…” Lâm Trung vẫn là lo lắng.
“Lâm quản gia ý tứ là Hứa Thành là nơi không thể đi?” Nhược Khả Phi cúi đầu cười ra tiếng, tùy ý nói.
“Không phải, phu nhân hiểu lầm. Nô tài không phải ý tứ này.” Lâm Trung vội vàng xua tay.
“Như vậy mà làm, đi xuống đi.” Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn nhíu mày.
Lâm trung ko nói thêm nữa, chỉ lo lắng lui xuống. nhưng cũng không buông tha Khả Phi, trong ánh mắt nhìn nàng có vài tia tức giận. Quản gia này đối với tiểu hài tử này là thật tâm.
Lúc sau, nha hoàn đem y phục tới. Một nam một nữ,còn có Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nhanh nhẹn mang quần áo cho Nhược Khả Phi thay, sau đó hầu Hiên Viên Cô Vân thay. Hiên Viên Cô Vân đẩy tay, chỉ vào Nhược Khả Phi: “Nàng thay giúp ta, ngươi đi ra ngoài.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Vũ âm thanh khàn khàn không có gợn sóng, chậm rãi rời khỏi phòng.
Nhược Khả Phi cầm lấy y phục, cẩn thận giúp Hiên Viên Cô Vân mặc vào.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút, thuận tiện nhìn xem sẽ khai trương quán lẩu ở nơi nào là tốt.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười nhìn Khả Phi mặc quần áo giúp hắn nói.
“Tốt.” Nhược Khả Phi bình tĩnh trả lời.
Hai người chậm rãi ra cửa, Nhược Khả Phi nhìn mặt Hiên Viên Cô Vân lại nhịn không được nở nụ cười. Bộ dáng hắn như vậy cho dù mặc quần áo như thế nào vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, thần thái, khí chất của hắn không phải người bình thường có thể toát ra. quần áo mặc ở trên người hắn, chẳng có gì đặc biệt. Đi ngang cửa tiền viện, làm cho tất cả người hầu nhìn đến ngây dại hỏi: ” Một đôi nam nữ xuất sắc đứng ở đây có việc gì?”.
“Xin hỏi, các ngươi tìm ai?” Người hầu khách khí hỏi, cũng không phải nhìn hai người đến thất thần mà chậm trễ.
“Xin hỏi Trương Dư đại nhân là ở nơi nào?” Hiên Viên Cô Vân khách khí ra tiếng hỏi.
“Đại nhân đang…” người hầu chưa dứt lời, chỉ nghe được phía sau có âm thanh tràn đầy kích động.
“Vương gia, sao ngươi lại tới đây?” Người vừa nói đi đến đỡ Hiên Viên Cô Vân tiến lên vào cửa lớn.
“Không cần đa lễ, hôm nay bổn vương là cải trang đi tuần.” Hiên Viên Cô Vân nói mang chút khí chất vương giả.
“Dạ. Xin hỏi Vương gia vì sao đến đây?” Trương đại nhân dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh, thấy Khả Phi, tiểu nữ này chính là Thất Dạ Sủng Cơ của vương gia sao?
“Là như thế này, Phi nhi, nàng muốn mở một gian tửu lâu.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói.
“Dạ, vi thần hiểu được. Xin hỏi Vương gia muốn mở tại nơi nào?” Trương đại nhân liền hiểu được, nguyên lai là Cửu Vương gia muốn cho tiểu thiếp của mình niềm vui.
“Chưa có. đến khi tìm được bổn vương liền báo cho ngươi, đến lúc đó ngươi ghi lại làm cho tốt .” Hiên Viên Cô Vân nói.
“Dạ, dạ.” Trương đại nhân đáp ứng.
“Như thế, rất tốt.” Hiên Viên Cô Vân gật đầu, lôi Nhược Khả Phi rời đi.
“Vương gia, không bằng vi thần phái xe đưa ngài…” Trương đại nhân âm thanh ở phía sau nịnh nọt vang lên.
“Không cần, bổn vương muốn cùng Phi nhi đi một chút.” Hiên Viên Cô Vân không quay lại, đi nhanh ra ngoài.
Đi ra sân, hai người chậm rãi hướng chợ đi đến. Buổi sáng, có chút gió lạnh thổi qua. Gió thổi qua, Nhược Khả Phi rụt cổ, không khí hôm nay thực lạnh. Hiên Viên Cô Vân đem tay Nhược Khả Phi nắm càng nhanh, muốn dùng tay sưởi ấm cho nàng.
Ở trên đường cái đi dạo thật lâu, Nhược Khả Phi xem qua ba nơi. Nhất nhất chọn nơi cuối cùng. Quyết định ngày khác sai người đến mua.
Đi rồi một hồi lâu, hai người cuối cùng mệt mỏi.
“Tìm một chỗ nghỉ?” Hiên Viên Cô Vân hỏi.
Nhược Khả Phi gật đầu.
Hai người tìm 1 gian trà lầu sạch sẽ ngồi xuống.
“Tiểu nhị, cho hai chén trà.” Nhược Khả Phi vẫy tay.
Tiểu nhị vội chạy tới, nhìn hai người, ánh mắt nhất thời dại đi, thưa dạ nói: “Hai vị khách quan không phải người ở nơi này?”
Nhược Khả Phi nhìn chung quanh, phát hiện người chung quanh đều có ánh mắt khác thường nhìn nàng và Cô Vân. Trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên, hắn như vậy, ăn mặc quái dị, rất xuất trần, đẹp không giống nam tử.
Đột nhiên, một trận hỗn độn có tiếng bước chân vang to, cùng với tiếng quát to thô lỗ : “Chưởng quầy, thu phí bảo hộ…” Âm thanh đột nhiên ngừng.
Tiếng bước chân hướng Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi vang lên.
Hình như có nụ cười giống như ko cười hiện lên trên khóe miệng Khả Phi
/121
|