1.
Ta là một gốc cây đào đã tu luyện ngàn năm.
Nghe nói ta có rất nhiều danh xưng như là Đào phu nhân, tiểu đào đào, Đào đạo hữu, Đào nhi, ngốc tiểu đào, vân vân và vân vân... đương nhiêngọi ta bằng những cái tên này ta đều sẽ không đáp lại.
Bởi vì chúng đều từ một người cực kỳ vô sỉ tự tiện đặt cho ta.
Ta thực bi phẫn, vì thế đã hạ độc vào nhang của hắn, bỏ sâu vào trong chăn của hắn, bỏ bả đậu vào thức ăn của hắn... Tóm lại ta làm tất cả,đó là kế hoạch trả thù của ta, biết đâu tuy không thể đưa hắn vào chỗchết nhưng trong quá trình đó sẽ làm hắn vô cùng thống khổ, thế nhưng,điều làm ta bi phẫn nhất là – kế hoạch này toàn bộ đều thất bại.
Mỗi khi ta nhìn vào gương đều cảm thấy thực hối hận.
Tại thời điểm ta vẫn còn gốc cây đào, đã định sẵn cho mình một mụctiêu – đó là khi biến hình phải trở thành người xinh đẹp nhất thế gian!Từ đó về sau, ta tìm đủ mọi cách, ngay khi tu luyện thành tinh, chuyệnđầu tiên ta làm chính là đi khắp nơi tìm mỹ nhân, phàm là nghe nói nhàai có thiên kim hoặc công tử đặc biệt xinh đẹp, ta đều chạy tới ngụ tạinhà của họ, hấp thu tinh hoa của cái đẹp trong trời đất.
Cuối cùng, mục tiêu này được thực hiện.
Có điều, kiếp nạn cũng theo đó mà đến...
2.
"Chư vị...
Các ngươi vì cái gì lại muốn tu luyện?
Để thành tiên?
Các ngươi có biết thực vật hay động vật, thậm chí là ý thức lưu lại,muốn tu luyện thành tiên phải trải qua quá trình phức tạp và dài bao lâu không?
Các ngươi thực sự cảm thấy quá trình dài đằng đẵng này là để tôiluyện tính tình của chúng ta, khảo nghiệm đạo đức của chúng ta, đào sâutu vi của chúng ta sao?
Sai! Sai hoàn toàn!
Trên thực tế, căn bản đây là lời nói dối trắng trợn mà ông trời tungra cho chúng ta. Mục đích để che lấp sự bất công, ngang ngược cùng vô sỉ của họ.
Các ngươi thử nghĩ xem, chúng ta cần tu luyện bao nhiêu năm mới cónăng lực biến ảo? Lại vì sao mà tất cả yêu tinh chúng ta sở hữu thuậtbiến ảo đều chỉ vì một mục tiêu chung đó là – biến hình thành hìnhngười?
Loài thấp hèn đó, gây ra bao nhiêu điều nhơ bẩn trong thế giới này,loại người xấu xa tàn phá thế giới này, vậy mà họ từ lúc sinh ra đã cóđược hình dáng mà chúng ta vất vả tu luyện ngàn năm mới có được – điềunày là công bằng sao?
Càng bất công hơn chính là, vì cái gì con người tu luyện thành tiên lại dễ dàng hơn so với chúng ta? Bọn họ cơ hồ đềukhông cần trải qua thiên kiếp, chỉ cần tu vi vừa đủ là có thể thăngthiên thành tiên. Tỉ như hắn và hòa thượng, bọn họ chỉ cần vài chục nămngắn ngủi là có thể viên tịch, dùng cách thức không hề thống khổ gì đểthành Phật. Dựa vào cái gì chứ?
Các ngươi thật sự cảm thấy như vậy là công bằng sao?
Không! Đương nhiên là không công bằng! Cho nên, không cần tu luyệnnữa. Cùng với việc ở lại đây tu luyện ngàn năm mới có thể bước lên hàngtiên ban, không bằng như hoa nở hoa tàn trực tiếp chuyển thế luân hồithành người rồi mới tu luyện lại. Đó chính là cách thức gọn gàng nhanhchóng nhất."
Vào một ngày trời đổ mưa rả rích sau giờ ngọ, ta đứng ở đình việntrước hành lang gấp khúc, một tay chống hông, một tay bẻ hoa loa kèn làm loa, hướng về các loại hoa cỏ trồng trong viện này, những thứ từng làđồng loại của ta, làm một bài diễn thuyết hết sức bi tráng.
Vì để họ không đến mức lầm đường lạc lối, để họ không bước vào vết xe đổ của ta, để họ không lặp lại bi kịch ta đã trải qua, nói đến đoạn xúc động, nước mắt ta rơi như mưa.
Lúc này một bàn tay đưa tới nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo ta: "Đào tỷ..."
Ta quay đầu lại trông thấy người mới tới, rất không bình tĩnh: "Sao hả tiểu cẩu vĩ?"
Thoạt nhìn nó chỉ là đồng tử tám chín tuổi, nhưng trên thực tế lại là cẩu vĩ thảo đã tu luyện được trăm năm. Nó vốn là người hầu của ta,nhưng hiện tại cũng đồng cấp bậc với ta.
Nghĩ đến đây tim ta lại rỉ máu, mà quả nhiên câu đầu tiên nó nói là: "Chủ nhân gọi người."
Ta không thể không nổi giận, lấy hoa loa kèn đang cầm trên tay gõ lên đầu nó: "Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, cái đồ vong ân phụ nghĩa nhưngươi, cũng không nghĩ năm đó ngươi tẩu hỏa nhập ma là ai đã ra taycứu?"
Hoa loa kèn oa oa kêu to lên: "Đau đau đau đau! Đào tiên cô thủ hạ lưu tình, đừng thực sự làm chết tiểu nhân..."
Tiểu cẩu vĩ tuy rằng không kêu đau, nhưng lại mở to hai mắt vô cùngủy khuất: "Nếu không phải trong lúc quan trọng đột nhiên người đi ngangqua giẫm ta một cước ta cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma mà..."
Ta tiếp tục gõ: "Năm đó lúc ngươi không có nhà để về, là ai có lòng tốt thu cho ngươi ở lại?"
"Là vì trước đó người đã đốt nhà của ta..." Hắn bị ta trừng mắt, càng nói càng nhỏ tiếng.
Ta ôm ngực, cảm nhận tình đời bạc bẽo, ông trời cũng vậy, yêu tinhcũng vậy, đều đối với ta như thế, nhịn không được nước mắt lại rơi: "Tađối với ngươi tốt như vậy, kết quả ta vừa mới gặp khó khăn, ngươi đãchạy qua giúp tên khốn Chung Vu bắt nạt ta hu hu hu hu..."
Nó nghe tới hai chữ Chung Vu, a lên một tiếng: "Đúng rồi, chủ nhân còn đang chờ người đấy!"
"Không đi!". Ta dậm chân đầy oán hận.
"Chủ nhân nói, người không đi cũng được, ngài nói dây lưng da cáo hôm qua bị đứt, định dùng cái kia của người thay thế, đến lúc đó thắtchết..."
Nó còn chưa nói hết lời ta đã vứt hoa loa kèn lại chạy về phía thư phòng.
Cái đai lưng kia liên quan tới hồn phách linh nguyên của ta, cũng lànguyên nhân lớn nhất mà ta bị Chung Vu bắt làm nô dịch. Tên kia bìnhthường động một tí là lấy ra để vung, giờ lại còn muốn dùng nó làm dâtlưng! Tức chết ta!
Ta một cước đá văn cửa thư phòng: "Họ Chung kia, ngươi tìm ta chứ gì? Chăm sóc người thân dùm ngươi trước lúc lâm chung phải không?"
Cửa phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, làm bụi bay lên mịt mù. Ta che miệng mũi ho khan vài cái, đập vào tầm mắt lại thấy được cái không nên thấy a a a a a ...
Hơi nước lượn lờ bay lên, bọt nước chuyển động trên làn da, còn cóđường vân xương quai xanh rõ nét, mái tóc dài bị thấm nước sáng lên, còn có nam tử sở hữu những cái sáng chói đó đang ngồi tắm trong thùng gỗ,đôi mắt dài hẹp đưa lại đây, khóe môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, cười nhànnhã với ta: "Tiểu đào nhi, ngươi rốt cuộc đã đến."
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"
"Làm gì? Nhìn không thấy sao?" Tay hắn nhẹ nhàng vẽ một đường, hoađào trôi nổi trên mặt nước thuận thế bị dạt sang hai bên, lộ ra dướinước phần thân thể có chút mơ hồ lại có chút rõ ràng, ta sợ tới mức vộivàng che mắt lại: "Ngươi, ngươi, ngươi mau mặc quần áo vào!"
Chung Vu cười ha ha, giọng nói vô cùng giảo hoạt: "Không thể nào,tiểu đào nhi của ta tu luyện đã ngàn năm, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấyqua nam nhân trưởng thành trần truồng?"
"Ta, ta, ta đều ở trong tiểu viện của những mỹ nhân, chẳng, chẳng qua chỉ thấy bộ dáng bọn họ ngắm hoa, đạp thanh, du ngoạn, ngâm thơ, còn,còn lâu mới xấu xa như vậy đi rình xem bọn họ tắm!" Ta vì quá xấu hổ vàgiận dữ mà trở nên nói lắp.
Chung Vu khẽ thở dài: "Thật sự là vô cùng đáng tiếc, ngươi sao lại có thể bỏ lỡ hình ảnh động lòng người nhất chứ." Nói xong đột nhiên đứnglên.
Ta hét lên một tiếng, che mắt lại, một bộ quần áo cứ như vậy mà baytới, trùm lên đầu ta, phì phì phì phì – trong quần áo tất cả đều là mùicủa Chung Vu! Phải mau phủi sạch!
Bên kia, Chung Vu đã mặc vào cái áo mới, đi đến trước gương bắt đầu chải đầu.
Con người vô sỉ này, còn dám nói ta tự nuông chiều mình, so với taxem, rõ ràng hắn còn tự nuông chiều mình hơn ta! Nghe nói hắn năm nay đã hơn chín trăm tuổi, dựa theo tuổi tác của con người mà nói, vô luận đạo hạnh cao thâm đến đâu cũng nên có vẻ tuổi già sức yếu, thế nhưng hắnlại xuất hiện bộ dáng khoảng hai mươi như trước. Hừ, khẳng định là lénđem tu chân dùng trên dung mạo.
Đã thế lại còn dùng Quan Âm Phong Thiên Tuyền (đó là loại rượu ngonmà nếu người phàm uống một giọt sẽ có thể sống lâu thêm mười năm), ĐàoNguyên Hương Đào Hoa (đó chính là tinh anh trong tinh anh của tộc ta,cực phẩm trong cực phẩm) Tuyền Ki Các Tinh Hương (là tinh dầu quý nhấtdo người khéo tay nhất thế gian ủ ra, nghe nói bình nhỏ nhất cũng ngànvàng!) để tắm rửa, soi gương bằng Côn Lôn kính (đó chính là Côn Lôn kính nha, Côn Lôn kính! Biết cái gì là Côn Lôn kính không? Lên baidu(1) xemđi ~ con tôm. Ngươi hỏi ta làm sao lại biết baidu? Ta chính là yêu tinhnha! Là yêu tinh thiếu chút nữa đã thành tiên đó! Vì vậy xuyên qua thờikhông đến 2000 năm sau cũng chẳng có gì lạ cả~ ), lại dùng sừng của Bạch Ngọc Long ở Đông Hà sơn để chế thành lược chải đầu...
Nam nhân này quả thực là xa xỉ tới mức làm người ta giận sôi gan mà!
Cặn bã, bại hoại, hỗn đản tăng thêm chín cấp!
Ta đang thầm mắng trong lòng, Chung Vu chậm rãi chải tóc lần cuối,mặc áo mũ chỉnh tề, hỏi: "Tiểu đào nhi, ngươi nhìn xem chủ nhân ta đâybộ dáng hiện tại thế nào?"
Ta thờ ơ đáp: "Tốt lắm, có thể lấy vợ được rồi."
Hắn bật cười: "Tiểu đào nhi hư, ta là chủ nhân của ngươi, nếu takhông ăn mặc tử tế, ngươi chẳng lẽ không xấu hổ? Huống chi hôm nay tamuốn đi làm một chuyện rất quan trọng, bề ngoài đương nhiên cũng quantrọng."
Xì, hắn còn có chuyện gì quan trọng? Không trộm gà đánh chó thì cũng gây chuyện thị phi.
Chung Vu bước tới, ôm lấy đai lưng ta nói: "Đi thôi."
"Ái, đi đâu? Từ từ! Ta nói, ngươi đang đặt tay ở đâu đó? Tránh xa tara một chút, ngươi OOXX@#%..." Trong tiếng mắng chửi liên hồi của ta,Chung Vu triển khai một đạo kết giới, sau đó di chuyển trong nháy mắt,áp lực bất thình lình làm lồng ngực ta bị nén lại, đang muốn nôn, hắn đã dừng lại.
Ta nhìn quanh bốn phía, ra là một thôn trang nhỏ. Chỉ nhìn căn nhàbằng cỏ tranh cũng đủ biết người ở đây vô cùng nghèo. Nơi như thế nàythì phát sinh ra chuyện quan trọng gì?
Ta đang khinh thường, Chung Vu đưa ngón tay lên, khẽ thở dài, hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, đến đây."
Xa xa, nơi đầu thôn xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày phảng phất như băng tuyết, thanh quý u lãnh, có thể nói là tuyệt sắc – đương nhiên so với ta vẫnkém một chút.
Ta đẩy đẩy Chung Vu: "Hắn không phải tiểu hồ yêu mà ngươi thu dưỡng sao?"
Ánh mắt Chung Vu khẽ cong lên, cười mà không đáp. Ta nhớ tới ngày hôm đó, lúc ta gặp thiên kiếp, tiểu hồ yêu từng xông vào nhà ta, truy hỏiChung Vu khi nào chỗ nào, lúc đó đầu óc mê muội, hiện tại xem ra chínhlà vì chuyện này.
Bấm tay tính toán, nơi đây quả nhiên chính là Thẩm gia thôn dưới chân Bà La Sơn.
Thật là kỳ quái, hai người họ rốt cuộc đang diễn trò gì? Một cái thôn nghèo như vậy vì sao lại đáng giá để một người nửa tiên, một hồ yêu,cộng thêm một vị mỹ nhân bị ức hiếp là ta, đến xử lý?
Tiểu hồ yêu đi vào từng căn nhà, dường như đang tìm kiếm cái gì,nhưng đều trở ra rất nhanh. Nhà chưa tìm tới càng lúc càng ít, biểu tình trên mặt hắn càng lúc càng lo âu, cùng với hình ảnh hoàn toàn tươngphải chính là – Chung Vu cười càng lúc càng đáng khinh.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, dò hỏi nhưng không lên tiếng: hắn đang tìm cái gì?
Chung Vu nheo nheo mắt: ngươi đoán xem.
Hừ, ta biết tên vô sỉ này không làm cho hứng thú của người khác chếtđi sống lại sẽ không bỏ qua, đang lúc buồn bực, cũng không hỏi lại, hếtsức chăm chú xem.
Tiểu hồ yêu tìm hơn bảy mươi căn nhà trong thôn đều không thấy, ánhmắt đột nhiên đảo qua, nhìn về phía ta và Chung Vu. Ánh mắt âm lãnh nhưlưỡi dao sắc bén cắt trên người ta, ta sợ tới mức a lên một tiếng.
Thanh âm này vừa phát ra, kết giới bị vỡ.
Chung Vu nhìn ta, lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là thành sự không đủ bại sự lại thừa mà..."
Mà trong tiếng thở dài của hắn, tiểu hồ yêu phi thân lại đây gắt gaonắm lấy áo hắn, gấp giọng nói: "Tại sao lại không có? Tại sao? Ngươi nói với ta là năm Tân Tử ba ngày đầu tháng Tư tại Thẩm gia thôn! Tại saolại không có?"
Chung Vu cười nói: "Người trẻ tuổi đúng là dễ kích động, có chuyện gì từ từ nói..."
Tiểu hồ yêu mặt mày trắng bệch: "Họ Chung, đừng đùa bỡn với ta kiểuđó, đừng tưởng ta vẫn nhẫn nhịn ngươi thì ngươi..." Lời còn chưa nóixong, lông mày Chung Vu khẽ nhíu lại, ánh mắt rơi xuống tay hắn, chậmrãi nói: "Ngươi dường như đã quên, cái áo lông này chính là dùng mẫuthân ngươi..."
Tiểu hồ yêu nhất thời giống như bị thiêu cháy, nắm tay buông lỏng ra.
Chung Vu vuốt cổ áo, cười tủm tỉm nói: "Thôi được rồi, đều nói ngườitrẻ tuổi không cần quá kích động, giẫm lên hoa cỏ thì không sao, túm lấy di thể mẫu thân thì là đại bất hiếu nha, đại bất hiếu."
Nhìn bộ dáng hắn rung đùi đắc ý, ta cũng bị kích động đến mức muốnthay tiểu hồ yêu xông lên bóp chết hắn. Con người này quả nhiên là taihọa!
Nhưng tiểu hồ yêu rõ ràng bình tĩnh hơn ta nhiều, phẫn nộ ban đầu qua đi, rất nhanh liền trấn định lại, gương mặt âm trầm nói: "Ngươi sẽkhông vô duyên vô cớ dẫn ta tới đây, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Chung Vu cười một tràng rồi nói: "Ngươi thật sự đã tìm qua khắp mọi nơi sao?"
Tiểu hồ yêu hừ lạnh: "Chẳng lẽ không phải vừa nãy ngươi đã tận mắt thấy ta tìm?"
Chung Vu chậm rãi đi tới một gian nhà: "Nơi này cũng đã tìm rồi sao?"
"Vô nghĩa, ta đương nhiên tìm..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên biểutình của tiểu hồ yêu trở nên kỳ quái, chạy vội qua đó. Ta xuất phát từtâm lý xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không chịu thua vội vàng tiến đến cạnh cửa nhìn vào trong.
Tường đất, nhà tranh, giấy dán cửa, chiếu... vì cái gì đập vào mắt ta đều là những thứ đơn sơ bần cùng như vậy? Ta nhíu mày, sau đó mới để ýtới nông phụ đang nhóm lửa gần đó, bởi vì ánh sáng âm u, nàng lại mặc áo xám, nếu không phải ánh lửa nhảy lên, sáng hơn một chút, thật đúng làkhông nhìn ra nơi đó có người. Chờ sau khi xem xét kỹ, ta lại bị mộtchuyện dọa tới mức vừa định thét chói tai, một bàn tay đã vươn tới bịtkín miệng ta: "Chớ có lên tiếng."
Ta tràn đầy nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía hai người kia.
Ánh mắt tiểu hồ yêu vẫn ngưng đọng trên người nông phụ, thần sắc phức tạp. Chung Vu lại thấp giọng nói: "Ngươi biết rõ rồi chứ?"
Tiểu hồ yêu nói: "Nông phụ này mang một cái thai rỗng."
"Đúng vậy, bởi vì linh hồn chuyển thế vẫn còn chưa đến."
"Vì sao đến giờ vẫn chưa tới?"
Chung Vu sờ sờ mũi: "Chuyện này, đương nhiên là có nguyên nhân..."
"Có nguyên nhân gì?"
"Khó nói lắm..."
"Vì sao lại khó nói?"
"Bởi vì giữa đường đã xảy ra một chút lệch lạc..."
"Xảy ra cái gì..."
"Dừng lại!" Ta hét lớn một tiếng, "Hai người các ngươi có yên đikhông, một người thừa nước đục thả câu, một người thì sa vào lưới! Cũngkhông nói cho ta hay biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tiểu hồ yêu kinh ngạc nhìn ta, Chung Vu cũng nhìn ta, biểu tình củahai người cơ hồ giống nhau như đúc. Ta đang buồn bực vì cớ gì bọn họ lại lộ ra biểu tình kỳ quái như vậy, phía sau có người thét lên một tiếngchói tai, sau đó có tiếng một vật nặng ngã xuống.
Ta vội vàng xoay người, chỉ thấy nông phụ kia đã ngã trên mặt đất.
Đây... là tình huống gì?
3.
"Làm sao bây giờ?" Ta đỡ nông phụ kia lên giường gỗ, nàng vẫn còn hôn mê, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng càng lúc càng mỏng manh, ta thúc thủvô sách, đành quay đầu hỏi ý hai người nữa đang ở đây.
Tiểu hồ yêu vẫn duy trì bộ dáng ngơ ngác nhìn ta, giống như bị định thân.
Mà Chung Vu, lại diễn trò ánh mắt híp híp lại, ta vội nói: "Dừng lại! Ngươi đừng cười nữa, ngươi cười, trong lòng ta liền sợ hãi. Ngươi nóinhanh lên, làm sao bây giờ?"
"Nông phụ này bị tiếng hét vừa rồi của ngươi kinh động đến, khí xá công tâm(2), hiện tại cho dù là thần tiên cũng khó cứu."
Cái gì? Ta chẳng qua chỉ hét một tiếng thôi, lại hù chết người sao? Có lầm không, còn có chuyện thái quá như vậy sao??
"Ta không phải cố ý mà..."
Chung Vu nói: "Ta không nói là ngươi cố ý."
"Ta, ta phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ là con người thôi, rồi cũng sẽ chết đi." Hắn nói cực kỳ qua loa, mà ta nghĩ lại, đúng vậy chỉ là con người thôi, cũng sẽ chết thôi, vàomỗi thời khắc trên thế gian này đều có người chết, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chính vào lúc ta cảm thấy mình đã nghĩ thông, có thể yên tâm,tiểu hồ yêu đang bị hóa thành tượng đá đột nhiên mở miệng nói: "Khôngđược!"
"Cái gì?"
"Ngươi phải cứu sống nàng!"
"Tại?"
"Bởi vì ngươi hù chết nàng."
"Ta sao lại phải cứu một con người chứ?" Ta đứng khoanh tay lại, hấthàm lên làm ra vẻ cao quý "Ngươi không phục sao? Muốn động thủ với tasao? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tỷ tỷ đây đã tu luyện ngànnăm..."
Nói còn chưa dứt lời, bịch một tiếng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hàng loạt đốm lửa, lũ lượt hướng về phía ta, ta bất ngờ, muốn trốn cũng không kịp nữa, vừa lúc bị ngọn lửa đánh trúng, vì thế...
...
Sau thời gian nửa nén hương, ta ngồi trong một góc nhà tranh, một bên nhìn vào Côn Lôn kính, dùng lược làm từ sừng Bạch Ngọc Long chải đầu,một bên rơi lệ: "Hu hu hu Lông mi của ta... Tóc của ta... Hu hu..."
Chung Vu đứng bên cạnh thở dài: "Ai kêu ngươi trêu chọc tên tiểu mavương kia. Đừng khóc, ta đem tất cả bảo bối của ta cho ngươi mượn."
"Nhưng mà... lông mi và tóc bị thiêu hủy không về lại được nữa..." Ta động đến nỗi đau, oa oa khóc lớn.
Đám lửa hồ ly vừa rồi đã thiêu hủy ba chùm tóc và hai hàng lông mi của ta. Ta... ta... ta thực hận...
Đối lập với ta đang gào khóc, tiểu hồ yêu vẫn chưa bỏ đi, hắn đứngtrước giường nông phụ, sắc mặt ngày càng tái nhợt, khiến ta cảm thấy bất cứ lúc nào có thể ngã xuống. Haiz, hắn cùng với nông phụ kia rốt cuộclà có chuyện gì? Nhìn hắn còn đau khổ hơn so với việc mẹ chết nữa.
Ta vừa chải đầu vừa trộm nhìn hắn, không ngờ hắn đột nhiên xoayngười, vừa vặn chạm vào ánh mắt ta, trong lòng ta căng thẳng, đang muốnthay đổi tầm mắt, hắn đột nhiên đi tới, sau đó đầu gối chụm lại cứ nhưvậy mà quỳ xuống.
Ta giật mình nói: "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Đừng tưởng rằng ngươi quỳ xuống trước mặt ta, ta sẽ tha thứ cho việc ngươi thiêu hủy tóc và lôngmi của ta!"
"Cầu xin ngươi hãy cứu nàng!" Hắn ngẩng đầu, nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt sâu đen thăm thẳm.
Sâu trong lòng ta nhất thời giống như bị cái gì cào trúng, ta mất tựnhiên, ngừng chải tóc, nói: "Ngươi, ngươi đừng có ép buộc. Ta, ta sẽkhông cứu người..."
Tiểu hồ yêu bắt đầu dập đầu, bang bang, từng chút từng chút, tựa như dùng mũi chày đập vào tim ta.
Kỳ thực, làm yêu tinh, ta xưa nay bạc tình, cũng giống như Chung Vunói, ta vì tư lợi mà không có lòng thương cảm, không tình yêu, càngkhông thiện tâm, vốn dĩ có cơ hội thành tiên, cũng bởi vì ta không chịucứu người mà mất đi.
Thế nhưng giờ phút này, tiểu hồ yêu quỳ ở trước mặt ta, không sợ đauliều mạng dập đầu, lại làm ta cảm thấy rất bất an, thật là khó chịu, tựa như lúc Chung Vu cầm lấy đai lưng của ta vung vẩy, giày vò. Không cáchnào chịu được loại thống khổ này, ta đành đưa tay giữ vai của tiểu hồyêu, nghiêm mặt nói: "Vì sao ngươi phải xin ta giúp đỡ? Rõ ràng phápthuật của ngươi cũng không kém, hơn nữa, ở đây còn có một người pháp lực còn mạnh hơn, vì sao ngươi không cầu hắn, lại đi cầu ta?"
Chung Vu sơ sờ mũi, cười ha ha: "Đương nhiên rồi... bởi vì chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng."
Ta liếc xéo hắn một cái: "Ngươi sẽ không lại nói đây là cơ hội thành tiên của ta chứ?"
Chung Vu nhìn thật sâu vào cái liếc mắt của ta, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Ngốc tiểu đào, quả nhiên ngươi đã quên tất cả rồi... Cho dù ngươi thật sự đã quên, chẳng lẽ lấy đạo hạnh của ngươi hiện tại, nhìn khôngra sinh tử kiếp của phụ nhân này rốt cuộc là vì sao mà đến ư?"
Lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, ta không khỏi quay lại nhìn chăm chúvề phía nông phụ, tỉ mỉ xem xét, nhìn thấy trong bụng nông phụ kia tuylà trống không, nhưng có một sợi tơ vô gần như trong suốt nằm trong tửcung, sau đó lan ra ngoài, lần theo sợi tơ không ngờ phát hiện ra... đầu bên kia lại cột trên tay ta.
Ta bị dọa kinh, theo bản năng định tháo sợi dây đó ra, lại bị Chung Vu ngăn lại: "Không được tháo!"
"Tại sao?"
"Tháo ra, nàng chết, ngươi cũng không sống nổi!"
"Gì?" Ta hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đang lúc đầu óc mêmuội, đột nhiên trong tay áo Chung Vu bay ra một cây phất trần, đồngthời mũi cũng ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, "Đào Cơ, còn khôngtỉnh lại!"
Cùng với câu nói đó, phía sau có một lực đạo lớn đẩy ta một cái, talảo đảo ngã về phía trước, sau đó cắm đầu vào trong bụng nông phụ.
"Này! Có lầm hay không..."
Ta không kịp dứt lời, bởi vì đột nhiên không gian trở nên tối nhưmực, xung quanh không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một sợi tơ cực mảnh cựcnhạt vẫn nằm trên tay ta, đầu dây bên kia nằm trong màn đen vô tận.
Trên sợi tơ truyền đến một cảm giác đặc biệt, dường như đang nói vớita, chỉ cần đi theo nó là có thể biết được đáp án, vì thế ta sợ hãi nhấc chân đi về phía trước.
Trong lúc ta bước đi, bên tai loáng thoáng truyền đến một vài tiếng nói, phảng phất rất gần, lại phảng phất rất xa...
"Vãn sinh Phương Chung, bái kiến Đào tiểu thư."
Cả vũ trụ tối đen như mực lại vì một câu nói này, mà hé ra một lỗ ống kính, trong vòng kính đó là một thanh sam thiếu niên nhà ai, cùng gương mặt kinh ngạc của tiểu thư đang ngồi trong hậu viện của chùa, tiểu thưvội vàng giơ quạt che mặt, ngượng ngùng quay đi.
"Đào Cơ, ta nhất định sẽ không phụ nàng." Kia là lời thề son sắt của thiếu niên.
"Đào Cơ, lệnh tôn chê ta gia bần, không còn cách nào khác, đợi ta đềdanh trên bảng vàng, sẽ đến gặp người để cầu hôn, người nhất định đồngý." Kia là cõi lòng tràn đầy chí khí của thiếu niên.
"Đào Cơ, chờ ta..." Thiếu niên kia, một đi không quay đầu lại.
Ta đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Sợi tơ vẫn còn dài ở phía trước, mà ta lại không dám bước đi tiếp.
Những chuyện đã phủ bụi từ lâu, những chuyện đã muốn quên đi, vào thời khắc này lại trở nên rõ ràng như vậy, hành hạ ta như vậy.
Ta thấy thiếu niên kia đem đai lưng cột lên nhánh cây đào, thề với thiếu nữ vĩnh viễn không thay lòng.
Ta thấy thiếu nữ đứng đợi dưới tán cây.
Ta thấy trên con đường dưới tán cây, ngày qua ngày, năm lại một năm, bóng dáng người kia vẫn không xuất hiện.
Ta thấy chính mình chậm rãi mọc ra cánh tay, mái tóc, biến thành một người con gái. Có điều, ta vẫn đứng dưới tán cây.
Gốc cây đào kia vẫn còn đó, nó không phải là ta!
Chẳng lẽ ta... không phải là cây đào?
Nếu như ta không phải cây đào, vậy ta là ai? Là ai?
Sợi tơ chợt quay nhanh, phía trước đột nhiên xuất hiện một cơn lốclớn, ta bước chân vào khoảng không, mắt thấy sắp ngã xuống, nhất thờimột lực đạo lớn từ phía sau truyền đến, gắt gao giữ lấy ta, sau đó kéota lên, trở về nơi đầy ánh sáng.
Nhìn chằm chằm, nhà tranh, tường đất, chiếu.
Ta vẫn đứng ở trước giường.
Tiểu hồ yêu bước hai bước đến gần ta, bỗng nhiên vươn tay, sờ sờ tóc ta, khẽ gọi: "Ngu Cơ..."
"Ngươi... đang gọi ai?" Ta nghe một giọng nói run rẩy chặn hỏi, sau đó giật mình phát hiện giọng nói đó là của mình.
"Ngu Cơ..."
Nghe đến cái tên này, cả người ta run lên, dường như có bộ phận nàođó trong thân thể tự nổi dậy ý thức mà giãy giụa, liều mạng muốn rờikhỏi, ta vô cùng sợ hãi, rốt cuộc quay lại cầu cứu: "Rốt cuộc đây làsao? Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Chung Vu không cười nữa, tuy rằng lúc hắn cười ta cảm thấy không ưa, nhưng hắn không cười, ngược lại làm ta thấy sợ hãi.
"Đào nhi..."
"Ta có thật là một gốc cây đào không?" Lúc hỏi tới vấn đề này, ta gần như tuyệt vọng. Nếu những gì vừa thấy trong màn đen là sự thật, vậynhững gì ta được biết trong ngàn năm qua là gì? Nếu như ta không phải là ta, vậy những gì ta đã trải qua hết thảy là gì?
"Thực ra ngươi không phải cây, mà là hoa, hoa đào."
"Hoa đào?"
"Đúng. Vào cái ngày mà Đào Cơ cùng Phương Chung cáo biệt, một đóa hoa đào từ trên cây rơi vào trong áo tiểu thư. Màn đêm buông xuống, nhàtiểu thư bị cường đạo xông vào, tiểu thư cũng đã bị giết chết trong đêmđó.
"Cái gì?" Ta kinh hãi, rõ ràng ta nhớ là thiếu nữ kia đã đợi thật lâu mà...
"Tiểu thư bị chết oan, nhưng vẫn nhớ lời ước hẹn cùng tình lang, chonên đã trở thành quỷ hồn tiếp tục chờ đợi ở đầu trấn. Khi nàng chết,ngươi vẫn ở trong áo của nàng, cho nên sau khi nàng chết ngươi cũng theo nàng đi đến dưới tán cây. Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm lại mộtnăm..."
Tim ta đập mạnh, mỗi một lần co thắt đều làm ta cảm thấy đau đớn.
"Dần dần, ngươi hấp thụ tinh hoa của trời đất cùng với nỗi tương tưkhông dời của vị tiểu thư trung trinh kia. Bắt đầu hình thành ý thức vàhình dạng. Nhưng, bởi vì ngươi phụ thuộc vào quỷ hồn mà sinh ra, cho nên hồn phách cũng không cách nào hội đủ, lại bởi vì ngươi là từ nỗi tươngtư mà biến thành hình, cho nên, phàm là nơi nào có người si tình, nơi đó sẽ cực kỳ thu hút ngươi, cứ như vậy, ngươi đã đi rất nhiều nơi, từ Liễu Tịch, Đồng Đồng, Ngu Cơ, Tần Nhiễm cho tới nhà của Cung Thất, ăn nỗitương tư của họ. Linh nguyên của ngươi thiếu thốn quá mức, bởi vậy mớikhông thể ngừng việc ăn nỗi tương tư của con người để sinh tồn, có điều, việc đó đã tạo nên ngươi lạnh lùng như bây giờ." Chung Vu nói tới đây,cuối đầu thở dài: "Ngươi là yêu tinh vô tình nhất, nhưng cũng là yêutinh đa tình nhất."
"Nếu vậy, cái đai lưng kia có liên quan gì tới ta?"
"Chuyện về cái đai lưng đó đơn giản là do ta bịa ra"
Ta lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Mỗi lần ngươi vung nó xuống ta đều đau mà!"
Chung Vu mỉm cười nói: "Pháp lực của ta cao hơn ngươi, muốn làm cho ngươi đau đớn, kỳ thực rất dễ dàng."
Tên lừa đảo này! Nhưng bây giờ không phải là lúc tìm hắn tính sổ, tacòn có rất nhiều chuyện không rõ. "Vậy thì, vì sao lại dẫn ta tới nơinày?"
"Ba hồn sáu phách của Ngu Cơ lúc trước đã bị Cửu Thiên Hồ Hỏa cùngthần kỹ của Trang Duy phá hủy nghiêm trọng, đã sớm tan thành tro bụikhông còn tồn tại nữa. Nhưng Trang Duy lại thà hao tổn toàn bộ tu vi của mình cũng phải cứu nàng, cho nên liền dùng pháp thuật cấm kỵ đưa nàngvào cõi luân hồi, phương pháp này không phải là không thể dùng, nhưngđiều kiện là phải có được một phách còn lại của nàng."
Lúc này đây, ta nghe lại hiểu: "Nói vậy, một phách đó nằm trên ngườita? Nếu muốn cho nàng đầu thai một lần nữa, cần dùng đến ta?"
Chung Vu gật đầu: "Phải"
Lúc này đây, ta lại nguyện ý trợ giúp: "Ta phải làm gì?"
Biểu tình của Chung Vu đột nhiên bi thương, khóe mắt luôn khinh bạcgiờ phút này lại buông xuống, trầm giọng nói: "Ngươi đã thành hình, chonên, trên đời này không có cách nào có thể tách phách đó ra khỏi cơ thểngươi."
Ta nghi hoặc: "Nói vậy là ta không giúp được gì?"
Chung Vu đưa tay xoay một cái, trên tay xuất hiện một quả cam. "Lấyví dụ thế này. Ta có một quả cam, ta có thể bóc nó ra, cho ngươi mộtphần."
Ngay sau đó quả cam biến thành quả táo "Nhưng nếu như cái ta có là quả táo, ta làm thế nào để tách nó ra cho ngươi đây?"
Ta nhìn chằm chằm vào quả táo kia đến nửa ngày, liếm liếm môi: "Trừ khi ngươi cho ta cả quả."
"Đúng vậy." Chung Vu đưa quả táo cho ta, "Hiện tại, ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Nước mắt ta rơi đầy mặt.
Tiểu hồ yêu cầm lấy tay ta, dùng đôi mắt đẹp như hội tụ tất cả nhữnggì đẹp nhất trên thế gian này nhìn chằm chằm vào ta: "Cầu xin ngươi..."
Vì thế, nước mắt ta càng chảy nhiều hơn.
"Ngươi không có lời nào muốn nói sao?" Chung Vu hỏi ta.
"Có." Ta nghẹn ngào, nói tiếp câu nói bị đứt quãng "Thật ra ta không hề thích ăn táo... Ta muốn ăn trái vải hu hu hu..."
4.
"Nếu như ngươi đi đầu thai, ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu củangươi". Sau khi thấy ta bất động một lúc lâu, Chung Vu bắt đầu thuyếtphục.
"Ta không muốn gì hết, hu hu, ta sẽ làm yêu tinh... Ta không cần giúp đỡ người khác, ta muốn tiếp tục làm yêu tinh vì lợi ích của mình, hu hu hu..." Ta vẫn khóc không ngừng.
Chung Vu xoa xoa mi tâm, buông tay nói: "Chúng ta thương lượng mộtchút có được không? Sau khi ngươi đầu thai, ta có thể cho ngươi dung mạo xinh đẹp như hiện tại."
"Nhưng con người rất mau già, hơn nữa mười mấy năm đầu vẫn là một nha đầu chưa phát triển, không chịu không chịu..."
"Tuy rằng bây giờ gia đình này nghèo, nhưng sau này sẽ nhanh chónggiàu lên, từ nay về sau không cần lo cơm áo, giống như là công chúa,muốn cái gì có cái đó."
"Ta muốn dùng Côn Lôn kính để soi, dùng lược sừng Bạch Ngọc Long đểchải đầu, dùng Quan Âm Phong Thiên Tuyền, Đào Nguyên Hương Đào Hoa,Tuyền Ki Các Tinh Hương để tắm, được không?"
Khóe mắt Chung Vu hơi run rẩy, trầm mặc hồi lâu, mới lại mở miệngnói: "Ngươi phải biết rằng, lần chuyển thế này là cơ hội do Trang Duytận lực an bài."
"Thì sao?"
"Hắn chẳng những an bài Ngu Cơ chuyển thế, cũng an bài cho chínhmình. Bọn họ sẽ sinh ra cùng lúc trong thôn này, hơn nữa, dây tơ hồngcủa Nguyệt Lão cũng an bài xong rồi..."
Hắn còn chưa dứt lời, ta đã muốn nhảy dựng lên, dứt khoát nói: "Ta đồng ý!"
Tiểu hồ yêu đứng bên cạnh mở to hai mắt nhìn.
Chung Vu bật cười, quay sang nói với hắn: "Thấy chưa, ta biết chỉ cần nói ra lương duyên sau khi chuyển thế chính là Trang Duy, nàng nhấtđịnh sẽ đồng ý."
Vô nghĩa, vì sao ta lại không đồng ý chứ? Trang Duy, chính là ngườita mê đắm từ rất lâu! Nếu không phải Thiên Nhất Quan của hắn canh phòngquá nghiêm, mà Bà La sơn kia có quy củ trong phạm vi mười dặm không chophép có yêu vật xuất hiện, ta đã sớm chạy đến Thiên Nhất Quan cắm rễrình coi, à không, thưởng thức mỹ nhân.
Nếu như có thể cùng hắn chắp tay một đời, âu cũng là chuyện tình rất đẹp.
Ta ôm mặt, vui vẻ ngọt ngào nửa ngày, mới nghĩ tới một chuyện, ngẩngđầu trừng mắt nhìn Chung Vu nói: "Khoan đã, ngươi là người vô cùng giảohoạt, so với ta còn ích kỷ hơn, không quản chuyện không liên quan tớimình, giờ lại giúp đỡ tiểu hồ yêu thuyết phục ta, rốt cuộc là ngươi cómục đích gì? Có âm mưu gì?"
Chung Vu thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn ta.
Ta nhướng mày hạ mi: "Sao hả? Đừng tưởng như vậy là có thể dọa ta,nếu ngươi không giải thích rõ ràng với ta, ta sẽ không đi đầu thai!"
"Ngươi vừa rồi ở tiền thế kính, chẳng lẽ không nhìn rõ sao?"
"Cái gì tiền thế kính? Nhìn rõ cái gì?" Ta theo bản năng buột miệnghỏi, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng trong màn đen vừa rồi...thanh sam thiếu niên, chắp tay hành lễ, giọng nói lanh lảnh: "Vãn sinhPhương Chung, bái kiến Đào tiểu thư."
Hẳn ngẩng đầu, mặt mày tuấn tú, ánh mắt đen tuyền, khóe mắt và khóemôi đều hơi hơi nhếch lên, cười đến vô cùng vô cùng đẹp mắt...
Hắn...
Hắn...
Hắn... Hắn là... Chung Vu.
5.
"Khi ta thi đậu khoa cảo, cũng là lúc nhận được tin... Đào tiểu thư đã chết." Chung Vu nhìn ta, thản nhiên nói.
Mà ta, hoàn toàn không thể thốt nên lời.
"Ta chìm đắm trong rượu suốt mười ngày, khi tỉnh lại, dứt khoát vứtbỏ công danh, bái sư tu chân." Chung Vu mỉm cười. "Ngươi nghe nói TrangDuy vì Ngu Cơ mà mạo hiểm quỳ ba ngày trước cửa Thiên Nhất quan giữatrời tuyết lớn, đã cảm động tột tỉnh. Có điều, còn hơn ba ngày của hắn,ta đã tìm kiếm ngàn năm."
"Ta tìm nàng đã ngàn năm... Đào Cơ."
Tám chữ chầm chậm bên tai, tựa như một chùm tia sáng xuyên qua linhhồn ta, tựa như bọt nước tích tụ thành nham thạch, tựa như giọng hátngâm xướng bay lượn, cứ như vậy tiến vào tim ta, từng chữ, từng chữ khắc cốt ghi tâm.
Chung Vu vẫn đang cười.
"Ta gọi là Chung Vu, đồng âm với 'cuối cùng', ý tứ chính là ta cuốicùng đã tìm thấy nàng." Ngừng lại, thanh âm lại trầm hơn "Mà nàng, tuyrằng vẫn giữ cái đai lưng kia, nhưng không còn nhớ ta. Đào Cơ ơi, nàng ở nhân thế làm quỷ hồn phiêu bạt ngàn năm, chính là vì chờ ta, nhưng cuối cùng lại quên ta."
Ta rất muốn khóc, có điều hiện tại trong mắt dường như hoàn toàn khô cạn, rốt cuộc không chảy ra nổi một giọt nước mắt.
Đau quá, rất muốn hét lên, rất muốn khóc, thế nhưng, vì sao lại khóc không được?
Chung Vu vẫn đang cười.
Nụ cười của hắn là thứ ta ghét nhất, mỗi lần thấy hắn cười ta đềumuốn bóp chết hắn, nhưng giờ khắc này, ta lại tự hỏi... ngươi tại saolại có thể như vậy? Phương Chung, ngươi tại sao lại có thể ở trước mặtta một chữ cũng không nói? Tại sao lại còn có thể tùy ý trêu chọc ta.
Nghĩ kỹ lại, sở dĩ ta chán ghét hắn, bởi vì ta luôn bị hắn trêu cợt,có điều, nhận thấy việc hắn bắt nạt ta, chẳng lẽ không phải là do hắnnuông chiều và yêu thương ta theo một cách khác.
Chung Vu... vẫn luôn đùa cho ta cười.
Tại sap trước giờ ta vẫn không hay biết?
"Kỳ thực sau khi ta tìm được nàng, vẫn luôn mâu thuẫn. Vì chờ đợi quá lâu, nàng trở nên vô cùng bi thương, để không đau khổ, nàng đã tự phong bế một phần ký ức của mình. Thế nên ta không biết là có nên nói chonàng chuyện này hay không, để nàng thống khổ vì biết rằng mình đã chết,hay là để nàng cứ mãi ngốc nghếch như vậy? Cuối cùng ta chọn người sau." Trong mắt Chung Vu có thần sắc quen thuộc, làm ta phảng phất nhớ lạingàn năm trước, khi ta vẫn là Đào Cơ, ta từng yêu nam nhân này.
Đúng vậy, ta từng yêu hắn, vô cùng vô cùng yêu hắn.
Cho nên, dù đã chết, vẫn không muốn cứ thế mà tận duyên với hắn, trở thành quỷ hồn đứng dưới gốc cây đào chờ hắn.
Ta... đã yêu hắn đến thế...
"Mười mấy năm qua, ta đã tạo ra những dịp trùng hợp và cơ hội ở cạnhnàng, vì sợ hãi mà không có cách nào kể ra, chỉ có thể tỏ ra xấu xa...Ngay khi nàng nói nàng muốn thành tiên, ta hoảng sợ. Bởi vì nàng là quỷhồn biến thành, không thể thành tiên. Mà ta không có cách nào nói rõ với nàng, chỉ có thể tiếp tục giở trò cản trở, để nàng cho rằng mình khôngthể thành tiên, đều là lỗi của ta."
Nước mắt vẫn không thể rơi, thế nhưng, nơi nào đó trong lòng ta bắtđầu ấm dần lên, lan ra khắp nơi, tràn đến tứ chi. Thân thể bỗng dưngngừng run rẩy, ngừng nức nở, nhìn hắn, bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt nhạtnhòa.
"Có điều cơ hội lần này không giống nhau." Thanh âm của Chung Vu biến chuyển, đột nhiên trở nên kiên định. "Nàng rốt cuộc đã có cơ hội trởlại chuyển thế đầu thai, nàng không cần tiếp tục nỗi khổ phiêu bạt, mộtlần nữa lại có cơ thể bằng xương bằng thịt, đầy đủ linh hồn! Đây là cơhội tuyệt dệu, cũng chính là do Trang Duy lấy toàn bộ đạo hạnh của hắnđổi lấy một lần bên nhau, nên..."
Ta cắt ngang lời hắn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng... trongtrí nhớ của ta, nhiều năm qua ta chưa từng nói chuyện nhiều như vậy vớihắn, ta đối với hắn nếu không phải mỉa mai thì lại là chán ghét, là khom lưng uốn gối, là vênh mặt hất hàm sai khiến, ta chưa từng ôn nhu nhưvậy... mà loại ôn nhu này, kỳ thực là của Đào Cơ đối với Phương Chungnăm đó: "Chàng, thật sự muốn ta đi đầu thai sao?"
Chung Vu thận trọng gật gật đầu.
Khóe môi ta nhếch lên, cười còn khó coi hơn so với khóc: "Trang Duyvứt bỏ đạo hạnh để đổi lại được tạ thế cùng Ngu Cơ ở bên nhau. Còn tanắm lấy cơ hội này, có thể chuyển thế lần nữa... Chàng thành toàn chohắn cũng thành toàn cho ta, nhưng ai sẽ thành toàn cho chàng đây?"
Chung Vu chấn động thật mạnh.
Ta đột nhiên lao tới, ôm cổ hắn, gắt gao ôm lấy, tựa như đang ôm mộtphần linh hồn bị mất nay đã trở về, cùng với tình yêu chưa bao giờ biếnmất của ta: "Chung Lang ơi Chung Lang, thời gian ngàn năm ngay cả tacũng không chịu nổi, vì thế đã lựa chọn quên đi, còn chàng, vì sao lạikiên trì đến cùng như vậy? Không phải mười năm, trăm năm, mà là một ngàn đêm trừ tịch, hai ngàn độ xuân thu, ba vạn sáu ngàn năm trăm ngày ngàyđêm đêm, chàng... Vì sao lại kiên trì đến cùng như vậy, tươi cười xuấthiện trước mặt ta, sau đó lại trơ mắt đẩy ta vào nhân gian chứ?"
Ta không cách nào rơi lệ, chỉ có thể kêu rên, trong lồng ngực như có cái gì tan nát, vỡ vụn.
Nhưng mà, thân thể hắn vẫn mềm mại và ấm áp như vậy, vuốt ve mái tóc ta, chậm rãi dừng lại: "Ngốc Đào nhi"
"Kêu lại lần nữa."
"Ngốc Đào nhi."
"Chung lang, Chung lang..." Ta ôm chặt hắn, lẩm bẩm nói, "Ta khôngrời xa chàng, ta không muốn rời xa chàng, nếu ta đã nhớ ra tất cả thì sẽ không có gì có thể tách rời ta khỏi chàng, ta không muốn đi đầu thai,ta không muốn làm người, ta hiện tại có gì không tốt, chúng ta cứ tiếptục ở bên nhau như vậy đi có được không? Được không?"
"Nhưng mà..." Thanh âm của Chung Vu vô cùng vô cùng ôn nhu. "Trang Duy đang đợi Ngu Cơ..."
"Mặc xác hắn! Ta không cần quản chuyện của người khác, không có ai quan trọng hơn chàng!"
Chung Vu nhìn chằm chằm vào ta, vẫn nhìn như vậy. Tuy rằng hắn khôngmở miệng trách cứ, nhưng ta biết, ta vì lợi ích chính mình lại làm hắnthổn thức, vì thế ta bỗng nổi giận, hét lên: "Trang Duy và Ngu Cơ bấtquá cũng đã có vài năm ân ái, mà chàng và ta đã xa cách ngàn năm! Dựavào cái gì? Dựa vào cái gì muốn hy sinh chúng ta thành toàn cho bọn họ?Dựa vào cái gì? Ta không muốn! Ta mặc kệ! Ta tuyệt đối sẽ không đi!"
Chung Vu khẽ thở dài, thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng rơi xuống trong lòng ta liền trở nên rất nặng, rất nặng.
Hắn chậm rãi nói: "Bởi vì... Ngu Cơ cứu nàng."
"Cái gì?"
"Ta nói, nàng sinh tồn bằng cách ăn nỗi tương tư của người khác, chonên nàng đã ăn mất một phách của Ngu Cơ, nói cách khác, nàng ta sở dĩmất một phách kia là bởi vì tạo thành nàng, nàng ta sở dĩ không có cáchnào đầu thai cùng tình lang ở bên nhau, là bởi vì một phách kia còn ởtrong người nàng. Đào nhi, hãy nghĩ lại, nghĩ thật kỹ lại, nàng lạnhlùng không phải trời sinh đã như vậy, có điều, nếu hiện tại nàng đã nhớra mình là ai, chẳng lẽ không dùng bản tính vốn có tự hỏi mình sao? Nếunhư là lời nói của Đào nhi, thì sẽ như thế nào?"
Có một loại chất lỏng từ trong mắt ta chảy ra, ta nghĩ đó là nướcmắt, cho đến khi thấy đỏ lên trong tầm mắt, mới nhận ra kỳ thực đó làmáu.
"Chàng... chàng ép ta... Chàng dùng ta trước đây để ép ta hiệntại..." Ta mở miệng, rất chậm từng lời từng lời nói ra, như bị cắt đứtmột nửa, không thành tiếng. "Không công bằng...Chung lang, thật khôngcông bằng. Ta, ta đã làm sai điều gì? Hoàn toàn không có... Năm đó cường đạo xông vào nhà ta, giết ta, không phải là lỗi của ta, ta chết oanuổng như vậy, ai thay ta kêu một tiếng oan ức? Ta bởi vì nhớ chàng, chonên bỏ qua cơ hội đầu thai, ngày ngày đứng dưới cây đào chờ chàng, takhông có sai, chẳng qua là quá yêu chàng, Chung lang, ta yêu chàng nhưvậy... Quỷ hồn không thể ở quá lâu tại nhân gian, vì sinh tồn ta chỉ cóthể ăn nỗi tương tư của người khác, chẳng qua là ta đã ăn luôn tưởngniệm của họ, si tình của họ, ta không có làm hại đến sinh mạng của họ,ta đã rất cố gắng rồi... Nhưng bây giờ, chàng lại nói, Ngu Cơ không đầuthai là do ta làm hại, muốn ta bồi thường cho nàng... không công bằng,thật không công bằng..."
Đôi mắt Chung Vu đỏ lên, giơ hai tay ra ôm lấy ta, thân thể hắn run rẩy không ngừng.
Ta hướng ánh mắt về phía tiểu hồ yêu: "Ngay cả ngươi cũng muốn ta điđầu thai thành toàn cho Ngu Cơ cùng Trang Duy có đúng không?"
Tiểu hồ yêu trầm mặc.
Ta lộ vẻ sầu thảm cười, đột nhiên đẩy Chung Vu ra, vô cùng kiên quyết nói: "Ta không đi. Nghe rõ rồi chứ? Ta không đi!"
Gương mặt của Chung Vu từ trắng chuyển sang xám, môi giật giật, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Bên trong rơi vào một mảng im lặng.
6.
Không biết cục diện bế tắc như thế sẽ kéo dài bao lâu.
Một thanh âm đột nhiên vang lên: "Thời cơ đã tới, sao lại còn chưa đến?"
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng trắng mờ mờ từ cửa sổ tiến vào, không có hình dạng xác định, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tiểu hồ yêu thấy hắn, lắp bắp kinh hãi: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải cũng đi đầu thai sao?"
"Ta lo lắng, nên đến xem qua, sao lại có thể như vậy? Vì sao hồnphách của Ngu Cơ còn chưa tới?" Nghe câu này của hắn, ta nhất thời nghĩtới, thanh âm này rất quen tai, là Trang Duy.
Trang Duy bay tới trước mặt ta, dường như là đang xem xét ta, thậtlâu sau, a lên một tiếng. Trong một tiếng này lại bao hàm rất nhiều cảmxúc.
Chung Vu cười khổ nói: "Ngươi đoán được rồi sao?"
Trang Duy ừ một tiếng: "Ta hiểu. Nếu Đào cô nương không chịu đầu thai thì bỏ đi."
Tiểu hồ yêu gấp giọng nói: "Như vậy sao được, ngươi cũng vì cơ hội này mà hy sinh chính mình..."
Trang Duy ngắt lời hắn: "Tuy rằng không thể cùng vong thê tái tụctiền duyên, nhưng nếu phá hủy tình duyên ngàn năm của Đào cô nương cùngPhương huynh, ta thật có lỗi cũng quá ích kỷ. Cho nên, hay là thôiđi..." Hắn thốt ra một tiếng thở thật dài, sau đó quay đầu về hướng cửasổ, trôi đi.
Mắt thấy hắn sắp trôi khỏi tầm mắt, ta đột nhiên kêu lên: "Chờ một chút!"
Tiểu hồ yêu vui vẻ nói: "Ngươi thay đổi chủ ý rồi sao?"
Ta không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng trắng, trầmgiọng nói: "Muốn ta đi đầu thai cũng được, nhưng phải có điều kiện."
Nói tới đây, ngay cả Chung Vu cũng giật mình, nhìn ta.
"Điều kiện gì?"
Ta hít hít mũi, nói: "Ta biết Trang Duy ngươi có biện pháp, ngay cảthê tử đã hồn phi phách tán cũng có thể hối lộ quỷ thần hai giới cho các ngươi tái tục tiền duyên, nếu vậy, ngươi hẳn là càng có biện pháp đểtrọn vẹn đôi bên."
Trang Duy hiếu kỳ nói: "Biện pháp gì?"
"Ta có thể đầu thai, điều kiện chính ta..." Ta chỉ về phía Chung Vu "Chàng cũng cùng đi!"
"Cái gì?" Tiểu hồ yêu cùng Chung Vu đồng thời kêu lên.
Trang Duy đảo qua không có vẻ quá giật mình, chỉ hỏi: "Cùng đi như thế nào?"
"Hồn phách của ta không tinh khiết, cho dù đầu thai, cũng không phảihoàn toàn là Ngu Cơ, nếu đã không tinh khiết một bên, chi bằng dứt khoát hai bên đều không tinh khiết? Ta đầu thai vào nhà này, ngươi kéo chàngcùng đi đầu thai vào nhà khác, sau đó chuyển thế làm người, tái tục cơduyên của chúng ta. Như thế phải chăng là nhất cử lưỡng tiện?"
Trang Duy a một tiếng, trầm ngâm thật lâu.
Chung Vu lại cười khổ nói: "Nàng lại còn nghĩ ra biện pháp như vậy..."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, chống hông nói: "Chàng bắt ta đi nhângian chịu khổ thì chính mình cũng đừng hòng tiêu dao, làm người đángthương như vậy, dễ sinh bệnh, dễ già đi, chàng cũng phải theo ta cùngnhau bệnh cùng nhau già! Sau đó, đợi sau khi chúng ta chết, hồn pháchtrở về đầy đủ, lại tính đến chuyện của chúng ta!"
Chung Vu cúi đầu, một lát sau, nhìn về phía Trang Duy: "Thế nào?"
"Cũng không phải là không làm được..." Trang Duy chậm rãi nói "Bất quá, huynh có thể phải chịu khổ một chút."
Chung Vu cười nhàn nhạt "Ngay cả ngàn năm tịch mịch ta còn chịu được, còn có thể sợ nỗi khổ luân hồi sao?"
"Vậy thì đưa tai lại đây." Trang Duy bay đến bên tai hắn, cũng khôngbiết đã nói gì, Chung Vu gật đầu, vẻ mặt vô cùng thận trọng.
Ta ở một bên chờ đợi có chút nóng lòng, thấy tiểu hồ yêu vẫn đứngngây ngốc như trước, liền ngoắc tay về phía hắn: "Nhóc con, ngươi lạiđây!"
Tiểu hồ yêu mở to hai mắt, nhưng cũng biết nghe lời mà tới gần
Ta nói với hắn: "Ngươi nghe cho kỹ. Chúng ta hiện tại hô mưa gọi giómuốn đi đầu thai, sau khi đầu thai thành người, chẳng khác nào không còn pháp lực, lại yếu ớt. Tuy rằng ngươi không đáng tin cậy lắm, nhưng hiện tại chỉ có thể nhờ vào người. Ta thấy ngươi đối với Ngu Cơ rất có cảmtình, nên sau khi ta đầu thai, ngươi phải bảo vệ ta, chăm sóc ta, có thứ gì tốt đều mang đến hiếu kính ta, có nguy hiểm phải cứu ta, nếu như tasinh bệnh ngươi phải nhớ đi lấy tiên thảo của vương mẫu tới cứu ta,Trang Duy và Chung Lang hai người họ nếu như bắt nạt ta ngươi phải giúpta, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ ta vì Ngu Cơ mà hy sinh lớn như vậy, ngươi nhất định phải báo đáp ta cho tốt đó!"
Ta nói xong một hơi dài như vậy, tiểu hồ yêu trơ mắt ra.
Quên đi, dù sao cũng là trẻ con, kiến thức còn thiếu, chưa thấy qua ai nói chuyện lưu loát giống ta, cũng không thể trách hắn.
Cứ như vậy, giải quyết dứt khoát. Ta và Chung Vu, còn có Trang Duy nữa, cùng nhau đi đầu thai.
Cho nên mới nói, tiết mục tình cảm không thể dài lâu mà, vừa khóc xong, lại kết thúc bằng hài kịch.
Cuối cùng, cuối cùng ta muốn nói đến một điều vô cùng vô cùng quan trọng...
Sau khi đầu thai thành Ngu Cơ, tuy rằng cũng đã trải qua nhiềuchuyện, nhưng vẫn hạnh phúc vui vẻ cùng Trang Duy chắp tay một đời,thuận tiện sai phái tiểu hồ yêu (đúng rồi, tên của hắn là Ly Hi) cả đời.
Sau đó ta cùng Chung Vu không ngừng tiến vào trong luân hồi, một đời rồi lại một đời, tìm nhau, gặp nhau, yêu nhau, bên nhau.
Về phần Trang Duy và Ngu Cơ thế nào, ta cũng không rõ.
Tóm lại, thêm một ngàn năm trôi qua, kiếp này ta vẫn là một người con gái, bởi vì cảm thấy tình yêu của ta thực sự là quá vĩ đại cũng quá xúc động, cho nên ta đã viết ra, quyết định chia sẻ với mọi người, để mọingười cùng cảm động.
Tuy rằng kiếp này ta còn chưa gặp Chung Vu, nhưng ta chắc chắn cuối cùng ta và chàng cũng sẽ ở bên nhau.
Đúng rồi, quên nói...
Kiếp này, tên của ta là Thập Tứ Khuyết.
—
(1) baidu: Chính là google của TQ.
(2) Huyệt khí xá nằm gần họng, là nơi không khí lưu thông. Khí xá công tâm chắc có lẽ là không khí dội ngược vào tim làm tức thở
Ta là một gốc cây đào đã tu luyện ngàn năm.
Nghe nói ta có rất nhiều danh xưng như là Đào phu nhân, tiểu đào đào, Đào đạo hữu, Đào nhi, ngốc tiểu đào, vân vân và vân vân... đương nhiêngọi ta bằng những cái tên này ta đều sẽ không đáp lại.
Bởi vì chúng đều từ một người cực kỳ vô sỉ tự tiện đặt cho ta.
Ta thực bi phẫn, vì thế đã hạ độc vào nhang của hắn, bỏ sâu vào trong chăn của hắn, bỏ bả đậu vào thức ăn của hắn... Tóm lại ta làm tất cả,đó là kế hoạch trả thù của ta, biết đâu tuy không thể đưa hắn vào chỗchết nhưng trong quá trình đó sẽ làm hắn vô cùng thống khổ, thế nhưng,điều làm ta bi phẫn nhất là – kế hoạch này toàn bộ đều thất bại.
Mỗi khi ta nhìn vào gương đều cảm thấy thực hối hận.
Tại thời điểm ta vẫn còn gốc cây đào, đã định sẵn cho mình một mụctiêu – đó là khi biến hình phải trở thành người xinh đẹp nhất thế gian!Từ đó về sau, ta tìm đủ mọi cách, ngay khi tu luyện thành tinh, chuyệnđầu tiên ta làm chính là đi khắp nơi tìm mỹ nhân, phàm là nghe nói nhàai có thiên kim hoặc công tử đặc biệt xinh đẹp, ta đều chạy tới ngụ tạinhà của họ, hấp thu tinh hoa của cái đẹp trong trời đất.
Cuối cùng, mục tiêu này được thực hiện.
Có điều, kiếp nạn cũng theo đó mà đến...
2.
"Chư vị...
Các ngươi vì cái gì lại muốn tu luyện?
Để thành tiên?
Các ngươi có biết thực vật hay động vật, thậm chí là ý thức lưu lại,muốn tu luyện thành tiên phải trải qua quá trình phức tạp và dài bao lâu không?
Các ngươi thực sự cảm thấy quá trình dài đằng đẵng này là để tôiluyện tính tình của chúng ta, khảo nghiệm đạo đức của chúng ta, đào sâutu vi của chúng ta sao?
Sai! Sai hoàn toàn!
Trên thực tế, căn bản đây là lời nói dối trắng trợn mà ông trời tungra cho chúng ta. Mục đích để che lấp sự bất công, ngang ngược cùng vô sỉ của họ.
Các ngươi thử nghĩ xem, chúng ta cần tu luyện bao nhiêu năm mới cónăng lực biến ảo? Lại vì sao mà tất cả yêu tinh chúng ta sở hữu thuậtbiến ảo đều chỉ vì một mục tiêu chung đó là – biến hình thành hìnhngười?
Loài thấp hèn đó, gây ra bao nhiêu điều nhơ bẩn trong thế giới này,loại người xấu xa tàn phá thế giới này, vậy mà họ từ lúc sinh ra đã cóđược hình dáng mà chúng ta vất vả tu luyện ngàn năm mới có được – điềunày là công bằng sao?
Càng bất công hơn chính là, vì cái gì con người tu luyện thành tiên lại dễ dàng hơn so với chúng ta? Bọn họ cơ hồ đềukhông cần trải qua thiên kiếp, chỉ cần tu vi vừa đủ là có thể thăngthiên thành tiên. Tỉ như hắn và hòa thượng, bọn họ chỉ cần vài chục nămngắn ngủi là có thể viên tịch, dùng cách thức không hề thống khổ gì đểthành Phật. Dựa vào cái gì chứ?
Các ngươi thật sự cảm thấy như vậy là công bằng sao?
Không! Đương nhiên là không công bằng! Cho nên, không cần tu luyệnnữa. Cùng với việc ở lại đây tu luyện ngàn năm mới có thể bước lên hàngtiên ban, không bằng như hoa nở hoa tàn trực tiếp chuyển thế luân hồithành người rồi mới tu luyện lại. Đó chính là cách thức gọn gàng nhanhchóng nhất."
Vào một ngày trời đổ mưa rả rích sau giờ ngọ, ta đứng ở đình việntrước hành lang gấp khúc, một tay chống hông, một tay bẻ hoa loa kèn làm loa, hướng về các loại hoa cỏ trồng trong viện này, những thứ từng làđồng loại của ta, làm một bài diễn thuyết hết sức bi tráng.
Vì để họ không đến mức lầm đường lạc lối, để họ không bước vào vết xe đổ của ta, để họ không lặp lại bi kịch ta đã trải qua, nói đến đoạn xúc động, nước mắt ta rơi như mưa.
Lúc này một bàn tay đưa tới nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo ta: "Đào tỷ..."
Ta quay đầu lại trông thấy người mới tới, rất không bình tĩnh: "Sao hả tiểu cẩu vĩ?"
Thoạt nhìn nó chỉ là đồng tử tám chín tuổi, nhưng trên thực tế lại là cẩu vĩ thảo đã tu luyện được trăm năm. Nó vốn là người hầu của ta,nhưng hiện tại cũng đồng cấp bậc với ta.
Nghĩ đến đây tim ta lại rỉ máu, mà quả nhiên câu đầu tiên nó nói là: "Chủ nhân gọi người."
Ta không thể không nổi giận, lấy hoa loa kèn đang cầm trên tay gõ lên đầu nó: "Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, cái đồ vong ân phụ nghĩa nhưngươi, cũng không nghĩ năm đó ngươi tẩu hỏa nhập ma là ai đã ra taycứu?"
Hoa loa kèn oa oa kêu to lên: "Đau đau đau đau! Đào tiên cô thủ hạ lưu tình, đừng thực sự làm chết tiểu nhân..."
Tiểu cẩu vĩ tuy rằng không kêu đau, nhưng lại mở to hai mắt vô cùngủy khuất: "Nếu không phải trong lúc quan trọng đột nhiên người đi ngangqua giẫm ta một cước ta cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma mà..."
Ta tiếp tục gõ: "Năm đó lúc ngươi không có nhà để về, là ai có lòng tốt thu cho ngươi ở lại?"
"Là vì trước đó người đã đốt nhà của ta..." Hắn bị ta trừng mắt, càng nói càng nhỏ tiếng.
Ta ôm ngực, cảm nhận tình đời bạc bẽo, ông trời cũng vậy, yêu tinhcũng vậy, đều đối với ta như thế, nhịn không được nước mắt lại rơi: "Tađối với ngươi tốt như vậy, kết quả ta vừa mới gặp khó khăn, ngươi đãchạy qua giúp tên khốn Chung Vu bắt nạt ta hu hu hu hu..."
Nó nghe tới hai chữ Chung Vu, a lên một tiếng: "Đúng rồi, chủ nhân còn đang chờ người đấy!"
"Không đi!". Ta dậm chân đầy oán hận.
"Chủ nhân nói, người không đi cũng được, ngài nói dây lưng da cáo hôm qua bị đứt, định dùng cái kia của người thay thế, đến lúc đó thắtchết..."
Nó còn chưa nói hết lời ta đã vứt hoa loa kèn lại chạy về phía thư phòng.
Cái đai lưng kia liên quan tới hồn phách linh nguyên của ta, cũng lànguyên nhân lớn nhất mà ta bị Chung Vu bắt làm nô dịch. Tên kia bìnhthường động một tí là lấy ra để vung, giờ lại còn muốn dùng nó làm dâtlưng! Tức chết ta!
Ta một cước đá văn cửa thư phòng: "Họ Chung kia, ngươi tìm ta chứ gì? Chăm sóc người thân dùm ngươi trước lúc lâm chung phải không?"
Cửa phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, làm bụi bay lên mịt mù. Ta che miệng mũi ho khan vài cái, đập vào tầm mắt lại thấy được cái không nên thấy a a a a a ...
Hơi nước lượn lờ bay lên, bọt nước chuyển động trên làn da, còn cóđường vân xương quai xanh rõ nét, mái tóc dài bị thấm nước sáng lên, còn có nam tử sở hữu những cái sáng chói đó đang ngồi tắm trong thùng gỗ,đôi mắt dài hẹp đưa lại đây, khóe môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, cười nhànnhã với ta: "Tiểu đào nhi, ngươi rốt cuộc đã đến."
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"
"Làm gì? Nhìn không thấy sao?" Tay hắn nhẹ nhàng vẽ một đường, hoađào trôi nổi trên mặt nước thuận thế bị dạt sang hai bên, lộ ra dướinước phần thân thể có chút mơ hồ lại có chút rõ ràng, ta sợ tới mức vộivàng che mắt lại: "Ngươi, ngươi, ngươi mau mặc quần áo vào!"
Chung Vu cười ha ha, giọng nói vô cùng giảo hoạt: "Không thể nào,tiểu đào nhi của ta tu luyện đã ngàn năm, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấyqua nam nhân trưởng thành trần truồng?"
"Ta, ta, ta đều ở trong tiểu viện của những mỹ nhân, chẳng, chẳng qua chỉ thấy bộ dáng bọn họ ngắm hoa, đạp thanh, du ngoạn, ngâm thơ, còn,còn lâu mới xấu xa như vậy đi rình xem bọn họ tắm!" Ta vì quá xấu hổ vàgiận dữ mà trở nên nói lắp.
Chung Vu khẽ thở dài: "Thật sự là vô cùng đáng tiếc, ngươi sao lại có thể bỏ lỡ hình ảnh động lòng người nhất chứ." Nói xong đột nhiên đứnglên.
Ta hét lên một tiếng, che mắt lại, một bộ quần áo cứ như vậy mà baytới, trùm lên đầu ta, phì phì phì phì – trong quần áo tất cả đều là mùicủa Chung Vu! Phải mau phủi sạch!
Bên kia, Chung Vu đã mặc vào cái áo mới, đi đến trước gương bắt đầu chải đầu.
Con người vô sỉ này, còn dám nói ta tự nuông chiều mình, so với taxem, rõ ràng hắn còn tự nuông chiều mình hơn ta! Nghe nói hắn năm nay đã hơn chín trăm tuổi, dựa theo tuổi tác của con người mà nói, vô luận đạo hạnh cao thâm đến đâu cũng nên có vẻ tuổi già sức yếu, thế nhưng hắnlại xuất hiện bộ dáng khoảng hai mươi như trước. Hừ, khẳng định là lénđem tu chân dùng trên dung mạo.
Đã thế lại còn dùng Quan Âm Phong Thiên Tuyền (đó là loại rượu ngonmà nếu người phàm uống một giọt sẽ có thể sống lâu thêm mười năm), ĐàoNguyên Hương Đào Hoa (đó chính là tinh anh trong tinh anh của tộc ta,cực phẩm trong cực phẩm) Tuyền Ki Các Tinh Hương (là tinh dầu quý nhấtdo người khéo tay nhất thế gian ủ ra, nghe nói bình nhỏ nhất cũng ngànvàng!) để tắm rửa, soi gương bằng Côn Lôn kính (đó chính là Côn Lôn kính nha, Côn Lôn kính! Biết cái gì là Côn Lôn kính không? Lên baidu(1) xemđi ~ con tôm. Ngươi hỏi ta làm sao lại biết baidu? Ta chính là yêu tinhnha! Là yêu tinh thiếu chút nữa đã thành tiên đó! Vì vậy xuyên qua thờikhông đến 2000 năm sau cũng chẳng có gì lạ cả~ ), lại dùng sừng của Bạch Ngọc Long ở Đông Hà sơn để chế thành lược chải đầu...
Nam nhân này quả thực là xa xỉ tới mức làm người ta giận sôi gan mà!
Cặn bã, bại hoại, hỗn đản tăng thêm chín cấp!
Ta đang thầm mắng trong lòng, Chung Vu chậm rãi chải tóc lần cuối,mặc áo mũ chỉnh tề, hỏi: "Tiểu đào nhi, ngươi nhìn xem chủ nhân ta đâybộ dáng hiện tại thế nào?"
Ta thờ ơ đáp: "Tốt lắm, có thể lấy vợ được rồi."
Hắn bật cười: "Tiểu đào nhi hư, ta là chủ nhân của ngươi, nếu takhông ăn mặc tử tế, ngươi chẳng lẽ không xấu hổ? Huống chi hôm nay tamuốn đi làm một chuyện rất quan trọng, bề ngoài đương nhiên cũng quantrọng."
Xì, hắn còn có chuyện gì quan trọng? Không trộm gà đánh chó thì cũng gây chuyện thị phi.
Chung Vu bước tới, ôm lấy đai lưng ta nói: "Đi thôi."
"Ái, đi đâu? Từ từ! Ta nói, ngươi đang đặt tay ở đâu đó? Tránh xa tara một chút, ngươi OOXX@#%..." Trong tiếng mắng chửi liên hồi của ta,Chung Vu triển khai một đạo kết giới, sau đó di chuyển trong nháy mắt,áp lực bất thình lình làm lồng ngực ta bị nén lại, đang muốn nôn, hắn đã dừng lại.
Ta nhìn quanh bốn phía, ra là một thôn trang nhỏ. Chỉ nhìn căn nhàbằng cỏ tranh cũng đủ biết người ở đây vô cùng nghèo. Nơi như thế nàythì phát sinh ra chuyện quan trọng gì?
Ta đang khinh thường, Chung Vu đưa ngón tay lên, khẽ thở dài, hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, đến đây."
Xa xa, nơi đầu thôn xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày phảng phất như băng tuyết, thanh quý u lãnh, có thể nói là tuyệt sắc – đương nhiên so với ta vẫnkém một chút.
Ta đẩy đẩy Chung Vu: "Hắn không phải tiểu hồ yêu mà ngươi thu dưỡng sao?"
Ánh mắt Chung Vu khẽ cong lên, cười mà không đáp. Ta nhớ tới ngày hôm đó, lúc ta gặp thiên kiếp, tiểu hồ yêu từng xông vào nhà ta, truy hỏiChung Vu khi nào chỗ nào, lúc đó đầu óc mê muội, hiện tại xem ra chínhlà vì chuyện này.
Bấm tay tính toán, nơi đây quả nhiên chính là Thẩm gia thôn dưới chân Bà La Sơn.
Thật là kỳ quái, hai người họ rốt cuộc đang diễn trò gì? Một cái thôn nghèo như vậy vì sao lại đáng giá để một người nửa tiên, một hồ yêu,cộng thêm một vị mỹ nhân bị ức hiếp là ta, đến xử lý?
Tiểu hồ yêu đi vào từng căn nhà, dường như đang tìm kiếm cái gì,nhưng đều trở ra rất nhanh. Nhà chưa tìm tới càng lúc càng ít, biểu tình trên mặt hắn càng lúc càng lo âu, cùng với hình ảnh hoàn toàn tươngphải chính là – Chung Vu cười càng lúc càng đáng khinh.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, dò hỏi nhưng không lên tiếng: hắn đang tìm cái gì?
Chung Vu nheo nheo mắt: ngươi đoán xem.
Hừ, ta biết tên vô sỉ này không làm cho hứng thú của người khác chếtđi sống lại sẽ không bỏ qua, đang lúc buồn bực, cũng không hỏi lại, hếtsức chăm chú xem.
Tiểu hồ yêu tìm hơn bảy mươi căn nhà trong thôn đều không thấy, ánhmắt đột nhiên đảo qua, nhìn về phía ta và Chung Vu. Ánh mắt âm lãnh nhưlưỡi dao sắc bén cắt trên người ta, ta sợ tới mức a lên một tiếng.
Thanh âm này vừa phát ra, kết giới bị vỡ.
Chung Vu nhìn ta, lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là thành sự không đủ bại sự lại thừa mà..."
Mà trong tiếng thở dài của hắn, tiểu hồ yêu phi thân lại đây gắt gaonắm lấy áo hắn, gấp giọng nói: "Tại sao lại không có? Tại sao? Ngươi nói với ta là năm Tân Tử ba ngày đầu tháng Tư tại Thẩm gia thôn! Tại saolại không có?"
Chung Vu cười nói: "Người trẻ tuổi đúng là dễ kích động, có chuyện gì từ từ nói..."
Tiểu hồ yêu mặt mày trắng bệch: "Họ Chung, đừng đùa bỡn với ta kiểuđó, đừng tưởng ta vẫn nhẫn nhịn ngươi thì ngươi..." Lời còn chưa nóixong, lông mày Chung Vu khẽ nhíu lại, ánh mắt rơi xuống tay hắn, chậmrãi nói: "Ngươi dường như đã quên, cái áo lông này chính là dùng mẫuthân ngươi..."
Tiểu hồ yêu nhất thời giống như bị thiêu cháy, nắm tay buông lỏng ra.
Chung Vu vuốt cổ áo, cười tủm tỉm nói: "Thôi được rồi, đều nói ngườitrẻ tuổi không cần quá kích động, giẫm lên hoa cỏ thì không sao, túm lấy di thể mẫu thân thì là đại bất hiếu nha, đại bất hiếu."
Nhìn bộ dáng hắn rung đùi đắc ý, ta cũng bị kích động đến mức muốnthay tiểu hồ yêu xông lên bóp chết hắn. Con người này quả nhiên là taihọa!
Nhưng tiểu hồ yêu rõ ràng bình tĩnh hơn ta nhiều, phẫn nộ ban đầu qua đi, rất nhanh liền trấn định lại, gương mặt âm trầm nói: "Ngươi sẽkhông vô duyên vô cớ dẫn ta tới đây, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Chung Vu cười một tràng rồi nói: "Ngươi thật sự đã tìm qua khắp mọi nơi sao?"
Tiểu hồ yêu hừ lạnh: "Chẳng lẽ không phải vừa nãy ngươi đã tận mắt thấy ta tìm?"
Chung Vu chậm rãi đi tới một gian nhà: "Nơi này cũng đã tìm rồi sao?"
"Vô nghĩa, ta đương nhiên tìm..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên biểutình của tiểu hồ yêu trở nên kỳ quái, chạy vội qua đó. Ta xuất phát từtâm lý xem náo nhiệt, đương nhiên cũng không chịu thua vội vàng tiến đến cạnh cửa nhìn vào trong.
Tường đất, nhà tranh, giấy dán cửa, chiếu... vì cái gì đập vào mắt ta đều là những thứ đơn sơ bần cùng như vậy? Ta nhíu mày, sau đó mới để ýtới nông phụ đang nhóm lửa gần đó, bởi vì ánh sáng âm u, nàng lại mặc áo xám, nếu không phải ánh lửa nhảy lên, sáng hơn một chút, thật đúng làkhông nhìn ra nơi đó có người. Chờ sau khi xem xét kỹ, ta lại bị mộtchuyện dọa tới mức vừa định thét chói tai, một bàn tay đã vươn tới bịtkín miệng ta: "Chớ có lên tiếng."
Ta tràn đầy nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía hai người kia.
Ánh mắt tiểu hồ yêu vẫn ngưng đọng trên người nông phụ, thần sắc phức tạp. Chung Vu lại thấp giọng nói: "Ngươi biết rõ rồi chứ?"
Tiểu hồ yêu nói: "Nông phụ này mang một cái thai rỗng."
"Đúng vậy, bởi vì linh hồn chuyển thế vẫn còn chưa đến."
"Vì sao đến giờ vẫn chưa tới?"
Chung Vu sờ sờ mũi: "Chuyện này, đương nhiên là có nguyên nhân..."
"Có nguyên nhân gì?"
"Khó nói lắm..."
"Vì sao lại khó nói?"
"Bởi vì giữa đường đã xảy ra một chút lệch lạc..."
"Xảy ra cái gì..."
"Dừng lại!" Ta hét lớn một tiếng, "Hai người các ngươi có yên đikhông, một người thừa nước đục thả câu, một người thì sa vào lưới! Cũngkhông nói cho ta hay biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tiểu hồ yêu kinh ngạc nhìn ta, Chung Vu cũng nhìn ta, biểu tình củahai người cơ hồ giống nhau như đúc. Ta đang buồn bực vì cớ gì bọn họ lại lộ ra biểu tình kỳ quái như vậy, phía sau có người thét lên một tiếngchói tai, sau đó có tiếng một vật nặng ngã xuống.
Ta vội vàng xoay người, chỉ thấy nông phụ kia đã ngã trên mặt đất.
Đây... là tình huống gì?
3.
"Làm sao bây giờ?" Ta đỡ nông phụ kia lên giường gỗ, nàng vẫn còn hôn mê, hơn nữa ngay cả hơi thở cũng càng lúc càng mỏng manh, ta thúc thủvô sách, đành quay đầu hỏi ý hai người nữa đang ở đây.
Tiểu hồ yêu vẫn duy trì bộ dáng ngơ ngác nhìn ta, giống như bị định thân.
Mà Chung Vu, lại diễn trò ánh mắt híp híp lại, ta vội nói: "Dừng lại! Ngươi đừng cười nữa, ngươi cười, trong lòng ta liền sợ hãi. Ngươi nóinhanh lên, làm sao bây giờ?"
"Nông phụ này bị tiếng hét vừa rồi của ngươi kinh động đến, khí xá công tâm(2), hiện tại cho dù là thần tiên cũng khó cứu."
Cái gì? Ta chẳng qua chỉ hét một tiếng thôi, lại hù chết người sao? Có lầm không, còn có chuyện thái quá như vậy sao??
"Ta không phải cố ý mà..."
Chung Vu nói: "Ta không nói là ngươi cố ý."
"Ta, ta phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ là con người thôi, rồi cũng sẽ chết đi." Hắn nói cực kỳ qua loa, mà ta nghĩ lại, đúng vậy chỉ là con người thôi, cũng sẽ chết thôi, vàomỗi thời khắc trên thế gian này đều có người chết, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chính vào lúc ta cảm thấy mình đã nghĩ thông, có thể yên tâm,tiểu hồ yêu đang bị hóa thành tượng đá đột nhiên mở miệng nói: "Khôngđược!"
"Cái gì?"
"Ngươi phải cứu sống nàng!"
"Tại?"
"Bởi vì ngươi hù chết nàng."
"Ta sao lại phải cứu một con người chứ?" Ta đứng khoanh tay lại, hấthàm lên làm ra vẻ cao quý "Ngươi không phục sao? Muốn động thủ với tasao? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tỷ tỷ đây đã tu luyện ngànnăm..."
Nói còn chưa dứt lời, bịch một tiếng, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hàng loạt đốm lửa, lũ lượt hướng về phía ta, ta bất ngờ, muốn trốn cũng không kịp nữa, vừa lúc bị ngọn lửa đánh trúng, vì thế...
...
Sau thời gian nửa nén hương, ta ngồi trong một góc nhà tranh, một bên nhìn vào Côn Lôn kính, dùng lược làm từ sừng Bạch Ngọc Long chải đầu,một bên rơi lệ: "Hu hu hu Lông mi của ta... Tóc của ta... Hu hu..."
Chung Vu đứng bên cạnh thở dài: "Ai kêu ngươi trêu chọc tên tiểu mavương kia. Đừng khóc, ta đem tất cả bảo bối của ta cho ngươi mượn."
"Nhưng mà... lông mi và tóc bị thiêu hủy không về lại được nữa..." Ta động đến nỗi đau, oa oa khóc lớn.
Đám lửa hồ ly vừa rồi đã thiêu hủy ba chùm tóc và hai hàng lông mi của ta. Ta... ta... ta thực hận...
Đối lập với ta đang gào khóc, tiểu hồ yêu vẫn chưa bỏ đi, hắn đứngtrước giường nông phụ, sắc mặt ngày càng tái nhợt, khiến ta cảm thấy bất cứ lúc nào có thể ngã xuống. Haiz, hắn cùng với nông phụ kia rốt cuộclà có chuyện gì? Nhìn hắn còn đau khổ hơn so với việc mẹ chết nữa.
Ta vừa chải đầu vừa trộm nhìn hắn, không ngờ hắn đột nhiên xoayngười, vừa vặn chạm vào ánh mắt ta, trong lòng ta căng thẳng, đang muốnthay đổi tầm mắt, hắn đột nhiên đi tới, sau đó đầu gối chụm lại cứ nhưvậy mà quỳ xuống.
Ta giật mình nói: "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Đừng tưởng rằng ngươi quỳ xuống trước mặt ta, ta sẽ tha thứ cho việc ngươi thiêu hủy tóc và lôngmi của ta!"
"Cầu xin ngươi hãy cứu nàng!" Hắn ngẩng đầu, nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt sâu đen thăm thẳm.
Sâu trong lòng ta nhất thời giống như bị cái gì cào trúng, ta mất tựnhiên, ngừng chải tóc, nói: "Ngươi, ngươi đừng có ép buộc. Ta, ta sẽkhông cứu người..."
Tiểu hồ yêu bắt đầu dập đầu, bang bang, từng chút từng chút, tựa như dùng mũi chày đập vào tim ta.
Kỳ thực, làm yêu tinh, ta xưa nay bạc tình, cũng giống như Chung Vunói, ta vì tư lợi mà không có lòng thương cảm, không tình yêu, càngkhông thiện tâm, vốn dĩ có cơ hội thành tiên, cũng bởi vì ta không chịucứu người mà mất đi.
Thế nhưng giờ phút này, tiểu hồ yêu quỳ ở trước mặt ta, không sợ đauliều mạng dập đầu, lại làm ta cảm thấy rất bất an, thật là khó chịu, tựa như lúc Chung Vu cầm lấy đai lưng của ta vung vẩy, giày vò. Không cáchnào chịu được loại thống khổ này, ta đành đưa tay giữ vai của tiểu hồyêu, nghiêm mặt nói: "Vì sao ngươi phải xin ta giúp đỡ? Rõ ràng phápthuật của ngươi cũng không kém, hơn nữa, ở đây còn có một người pháp lực còn mạnh hơn, vì sao ngươi không cầu hắn, lại đi cầu ta?"
Chung Vu sơ sờ mũi, cười ha ha: "Đương nhiên rồi... bởi vì chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng."
Ta liếc xéo hắn một cái: "Ngươi sẽ không lại nói đây là cơ hội thành tiên của ta chứ?"
Chung Vu nhìn thật sâu vào cái liếc mắt của ta, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Ngốc tiểu đào, quả nhiên ngươi đã quên tất cả rồi... Cho dù ngươi thật sự đã quên, chẳng lẽ lấy đạo hạnh của ngươi hiện tại, nhìn khôngra sinh tử kiếp của phụ nhân này rốt cuộc là vì sao mà đến ư?"
Lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, ta không khỏi quay lại nhìn chăm chúvề phía nông phụ, tỉ mỉ xem xét, nhìn thấy trong bụng nông phụ kia tuylà trống không, nhưng có một sợi tơ vô gần như trong suốt nằm trong tửcung, sau đó lan ra ngoài, lần theo sợi tơ không ngờ phát hiện ra... đầu bên kia lại cột trên tay ta.
Ta bị dọa kinh, theo bản năng định tháo sợi dây đó ra, lại bị Chung Vu ngăn lại: "Không được tháo!"
"Tại sao?"
"Tháo ra, nàng chết, ngươi cũng không sống nổi!"
"Gì?" Ta hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đang lúc đầu óc mêmuội, đột nhiên trong tay áo Chung Vu bay ra một cây phất trần, đồngthời mũi cũng ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, "Đào Cơ, còn khôngtỉnh lại!"
Cùng với câu nói đó, phía sau có một lực đạo lớn đẩy ta một cái, talảo đảo ngã về phía trước, sau đó cắm đầu vào trong bụng nông phụ.
"Này! Có lầm hay không..."
Ta không kịp dứt lời, bởi vì đột nhiên không gian trở nên tối nhưmực, xung quanh không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một sợi tơ cực mảnh cựcnhạt vẫn nằm trên tay ta, đầu dây bên kia nằm trong màn đen vô tận.
Trên sợi tơ truyền đến một cảm giác đặc biệt, dường như đang nói vớita, chỉ cần đi theo nó là có thể biết được đáp án, vì thế ta sợ hãi nhấc chân đi về phía trước.
Trong lúc ta bước đi, bên tai loáng thoáng truyền đến một vài tiếng nói, phảng phất rất gần, lại phảng phất rất xa...
"Vãn sinh Phương Chung, bái kiến Đào tiểu thư."
Cả vũ trụ tối đen như mực lại vì một câu nói này, mà hé ra một lỗ ống kính, trong vòng kính đó là một thanh sam thiếu niên nhà ai, cùng gương mặt kinh ngạc của tiểu thư đang ngồi trong hậu viện của chùa, tiểu thưvội vàng giơ quạt che mặt, ngượng ngùng quay đi.
"Đào Cơ, ta nhất định sẽ không phụ nàng." Kia là lời thề son sắt của thiếu niên.
"Đào Cơ, lệnh tôn chê ta gia bần, không còn cách nào khác, đợi ta đềdanh trên bảng vàng, sẽ đến gặp người để cầu hôn, người nhất định đồngý." Kia là cõi lòng tràn đầy chí khí của thiếu niên.
"Đào Cơ, chờ ta..." Thiếu niên kia, một đi không quay đầu lại.
Ta đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Sợi tơ vẫn còn dài ở phía trước, mà ta lại không dám bước đi tiếp.
Những chuyện đã phủ bụi từ lâu, những chuyện đã muốn quên đi, vào thời khắc này lại trở nên rõ ràng như vậy, hành hạ ta như vậy.
Ta thấy thiếu niên kia đem đai lưng cột lên nhánh cây đào, thề với thiếu nữ vĩnh viễn không thay lòng.
Ta thấy thiếu nữ đứng đợi dưới tán cây.
Ta thấy trên con đường dưới tán cây, ngày qua ngày, năm lại một năm, bóng dáng người kia vẫn không xuất hiện.
Ta thấy chính mình chậm rãi mọc ra cánh tay, mái tóc, biến thành một người con gái. Có điều, ta vẫn đứng dưới tán cây.
Gốc cây đào kia vẫn còn đó, nó không phải là ta!
Chẳng lẽ ta... không phải là cây đào?
Nếu như ta không phải cây đào, vậy ta là ai? Là ai?
Sợi tơ chợt quay nhanh, phía trước đột nhiên xuất hiện một cơn lốclớn, ta bước chân vào khoảng không, mắt thấy sắp ngã xuống, nhất thờimột lực đạo lớn từ phía sau truyền đến, gắt gao giữ lấy ta, sau đó kéota lên, trở về nơi đầy ánh sáng.
Nhìn chằm chằm, nhà tranh, tường đất, chiếu.
Ta vẫn đứng ở trước giường.
Tiểu hồ yêu bước hai bước đến gần ta, bỗng nhiên vươn tay, sờ sờ tóc ta, khẽ gọi: "Ngu Cơ..."
"Ngươi... đang gọi ai?" Ta nghe một giọng nói run rẩy chặn hỏi, sau đó giật mình phát hiện giọng nói đó là của mình.
"Ngu Cơ..."
Nghe đến cái tên này, cả người ta run lên, dường như có bộ phận nàođó trong thân thể tự nổi dậy ý thức mà giãy giụa, liều mạng muốn rờikhỏi, ta vô cùng sợ hãi, rốt cuộc quay lại cầu cứu: "Rốt cuộc đây làsao? Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Chung Vu không cười nữa, tuy rằng lúc hắn cười ta cảm thấy không ưa, nhưng hắn không cười, ngược lại làm ta thấy sợ hãi.
"Đào nhi..."
"Ta có thật là một gốc cây đào không?" Lúc hỏi tới vấn đề này, ta gần như tuyệt vọng. Nếu những gì vừa thấy trong màn đen là sự thật, vậynhững gì ta được biết trong ngàn năm qua là gì? Nếu như ta không phải là ta, vậy những gì ta đã trải qua hết thảy là gì?
"Thực ra ngươi không phải cây, mà là hoa, hoa đào."
"Hoa đào?"
"Đúng. Vào cái ngày mà Đào Cơ cùng Phương Chung cáo biệt, một đóa hoa đào từ trên cây rơi vào trong áo tiểu thư. Màn đêm buông xuống, nhàtiểu thư bị cường đạo xông vào, tiểu thư cũng đã bị giết chết trong đêmđó.
"Cái gì?" Ta kinh hãi, rõ ràng ta nhớ là thiếu nữ kia đã đợi thật lâu mà...
"Tiểu thư bị chết oan, nhưng vẫn nhớ lời ước hẹn cùng tình lang, chonên đã trở thành quỷ hồn tiếp tục chờ đợi ở đầu trấn. Khi nàng chết,ngươi vẫn ở trong áo của nàng, cho nên sau khi nàng chết ngươi cũng theo nàng đi đến dưới tán cây. Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm lại mộtnăm..."
Tim ta đập mạnh, mỗi một lần co thắt đều làm ta cảm thấy đau đớn.
"Dần dần, ngươi hấp thụ tinh hoa của trời đất cùng với nỗi tương tưkhông dời của vị tiểu thư trung trinh kia. Bắt đầu hình thành ý thức vàhình dạng. Nhưng, bởi vì ngươi phụ thuộc vào quỷ hồn mà sinh ra, cho nên hồn phách cũng không cách nào hội đủ, lại bởi vì ngươi là từ nỗi tươngtư mà biến thành hình, cho nên, phàm là nơi nào có người si tình, nơi đó sẽ cực kỳ thu hút ngươi, cứ như vậy, ngươi đã đi rất nhiều nơi, từ Liễu Tịch, Đồng Đồng, Ngu Cơ, Tần Nhiễm cho tới nhà của Cung Thất, ăn nỗitương tư của họ. Linh nguyên của ngươi thiếu thốn quá mức, bởi vậy mớikhông thể ngừng việc ăn nỗi tương tư của con người để sinh tồn, có điều, việc đó đã tạo nên ngươi lạnh lùng như bây giờ." Chung Vu nói tới đây,cuối đầu thở dài: "Ngươi là yêu tinh vô tình nhất, nhưng cũng là yêutinh đa tình nhất."
"Nếu vậy, cái đai lưng kia có liên quan gì tới ta?"
"Chuyện về cái đai lưng đó đơn giản là do ta bịa ra"
Ta lắp bắp kinh hãi: "Cái gì? Mỗi lần ngươi vung nó xuống ta đều đau mà!"
Chung Vu mỉm cười nói: "Pháp lực của ta cao hơn ngươi, muốn làm cho ngươi đau đớn, kỳ thực rất dễ dàng."
Tên lừa đảo này! Nhưng bây giờ không phải là lúc tìm hắn tính sổ, tacòn có rất nhiều chuyện không rõ. "Vậy thì, vì sao lại dẫn ta tới nơinày?"
"Ba hồn sáu phách của Ngu Cơ lúc trước đã bị Cửu Thiên Hồ Hỏa cùngthần kỹ của Trang Duy phá hủy nghiêm trọng, đã sớm tan thành tro bụikhông còn tồn tại nữa. Nhưng Trang Duy lại thà hao tổn toàn bộ tu vi của mình cũng phải cứu nàng, cho nên liền dùng pháp thuật cấm kỵ đưa nàngvào cõi luân hồi, phương pháp này không phải là không thể dùng, nhưngđiều kiện là phải có được một phách còn lại của nàng."
Lúc này đây, ta nghe lại hiểu: "Nói vậy, một phách đó nằm trên ngườita? Nếu muốn cho nàng đầu thai một lần nữa, cần dùng đến ta?"
Chung Vu gật đầu: "Phải"
Lúc này đây, ta lại nguyện ý trợ giúp: "Ta phải làm gì?"
Biểu tình của Chung Vu đột nhiên bi thương, khóe mắt luôn khinh bạcgiờ phút này lại buông xuống, trầm giọng nói: "Ngươi đã thành hình, chonên, trên đời này không có cách nào có thể tách phách đó ra khỏi cơ thểngươi."
Ta nghi hoặc: "Nói vậy là ta không giúp được gì?"
Chung Vu đưa tay xoay một cái, trên tay xuất hiện một quả cam. "Lấyví dụ thế này. Ta có một quả cam, ta có thể bóc nó ra, cho ngươi mộtphần."
Ngay sau đó quả cam biến thành quả táo "Nhưng nếu như cái ta có là quả táo, ta làm thế nào để tách nó ra cho ngươi đây?"
Ta nhìn chằm chằm vào quả táo kia đến nửa ngày, liếm liếm môi: "Trừ khi ngươi cho ta cả quả."
"Đúng vậy." Chung Vu đưa quả táo cho ta, "Hiện tại, ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Nước mắt ta rơi đầy mặt.
Tiểu hồ yêu cầm lấy tay ta, dùng đôi mắt đẹp như hội tụ tất cả nhữnggì đẹp nhất trên thế gian này nhìn chằm chằm vào ta: "Cầu xin ngươi..."
Vì thế, nước mắt ta càng chảy nhiều hơn.
"Ngươi không có lời nào muốn nói sao?" Chung Vu hỏi ta.
"Có." Ta nghẹn ngào, nói tiếp câu nói bị đứt quãng "Thật ra ta không hề thích ăn táo... Ta muốn ăn trái vải hu hu hu..."
4.
"Nếu như ngươi đi đầu thai, ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu củangươi". Sau khi thấy ta bất động một lúc lâu, Chung Vu bắt đầu thuyếtphục.
"Ta không muốn gì hết, hu hu, ta sẽ làm yêu tinh... Ta không cần giúp đỡ người khác, ta muốn tiếp tục làm yêu tinh vì lợi ích của mình, hu hu hu..." Ta vẫn khóc không ngừng.
Chung Vu xoa xoa mi tâm, buông tay nói: "Chúng ta thương lượng mộtchút có được không? Sau khi ngươi đầu thai, ta có thể cho ngươi dung mạo xinh đẹp như hiện tại."
"Nhưng con người rất mau già, hơn nữa mười mấy năm đầu vẫn là một nha đầu chưa phát triển, không chịu không chịu..."
"Tuy rằng bây giờ gia đình này nghèo, nhưng sau này sẽ nhanh chónggiàu lên, từ nay về sau không cần lo cơm áo, giống như là công chúa,muốn cái gì có cái đó."
"Ta muốn dùng Côn Lôn kính để soi, dùng lược sừng Bạch Ngọc Long đểchải đầu, dùng Quan Âm Phong Thiên Tuyền, Đào Nguyên Hương Đào Hoa,Tuyền Ki Các Tinh Hương để tắm, được không?"
Khóe mắt Chung Vu hơi run rẩy, trầm mặc hồi lâu, mới lại mở miệngnói: "Ngươi phải biết rằng, lần chuyển thế này là cơ hội do Trang Duytận lực an bài."
"Thì sao?"
"Hắn chẳng những an bài Ngu Cơ chuyển thế, cũng an bài cho chínhmình. Bọn họ sẽ sinh ra cùng lúc trong thôn này, hơn nữa, dây tơ hồngcủa Nguyệt Lão cũng an bài xong rồi..."
Hắn còn chưa dứt lời, ta đã muốn nhảy dựng lên, dứt khoát nói: "Ta đồng ý!"
Tiểu hồ yêu đứng bên cạnh mở to hai mắt nhìn.
Chung Vu bật cười, quay sang nói với hắn: "Thấy chưa, ta biết chỉ cần nói ra lương duyên sau khi chuyển thế chính là Trang Duy, nàng nhấtđịnh sẽ đồng ý."
Vô nghĩa, vì sao ta lại không đồng ý chứ? Trang Duy, chính là ngườita mê đắm từ rất lâu! Nếu không phải Thiên Nhất Quan của hắn canh phòngquá nghiêm, mà Bà La sơn kia có quy củ trong phạm vi mười dặm không chophép có yêu vật xuất hiện, ta đã sớm chạy đến Thiên Nhất Quan cắm rễrình coi, à không, thưởng thức mỹ nhân.
Nếu như có thể cùng hắn chắp tay một đời, âu cũng là chuyện tình rất đẹp.
Ta ôm mặt, vui vẻ ngọt ngào nửa ngày, mới nghĩ tới một chuyện, ngẩngđầu trừng mắt nhìn Chung Vu nói: "Khoan đã, ngươi là người vô cùng giảohoạt, so với ta còn ích kỷ hơn, không quản chuyện không liên quan tớimình, giờ lại giúp đỡ tiểu hồ yêu thuyết phục ta, rốt cuộc là ngươi cómục đích gì? Có âm mưu gì?"
Chung Vu thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn ta.
Ta nhướng mày hạ mi: "Sao hả? Đừng tưởng như vậy là có thể dọa ta,nếu ngươi không giải thích rõ ràng với ta, ta sẽ không đi đầu thai!"
"Ngươi vừa rồi ở tiền thế kính, chẳng lẽ không nhìn rõ sao?"
"Cái gì tiền thế kính? Nhìn rõ cái gì?" Ta theo bản năng buột miệnghỏi, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng trong màn đen vừa rồi...thanh sam thiếu niên, chắp tay hành lễ, giọng nói lanh lảnh: "Vãn sinhPhương Chung, bái kiến Đào tiểu thư."
Hẳn ngẩng đầu, mặt mày tuấn tú, ánh mắt đen tuyền, khóe mắt và khóemôi đều hơi hơi nhếch lên, cười đến vô cùng vô cùng đẹp mắt...
Hắn...
Hắn...
Hắn... Hắn là... Chung Vu.
5.
"Khi ta thi đậu khoa cảo, cũng là lúc nhận được tin... Đào tiểu thư đã chết." Chung Vu nhìn ta, thản nhiên nói.
Mà ta, hoàn toàn không thể thốt nên lời.
"Ta chìm đắm trong rượu suốt mười ngày, khi tỉnh lại, dứt khoát vứtbỏ công danh, bái sư tu chân." Chung Vu mỉm cười. "Ngươi nghe nói TrangDuy vì Ngu Cơ mà mạo hiểm quỳ ba ngày trước cửa Thiên Nhất quan giữatrời tuyết lớn, đã cảm động tột tỉnh. Có điều, còn hơn ba ngày của hắn,ta đã tìm kiếm ngàn năm."
"Ta tìm nàng đã ngàn năm... Đào Cơ."
Tám chữ chầm chậm bên tai, tựa như một chùm tia sáng xuyên qua linhhồn ta, tựa như bọt nước tích tụ thành nham thạch, tựa như giọng hátngâm xướng bay lượn, cứ như vậy tiến vào tim ta, từng chữ, từng chữ khắc cốt ghi tâm.
Chung Vu vẫn đang cười.
"Ta gọi là Chung Vu, đồng âm với 'cuối cùng', ý tứ chính là ta cuốicùng đã tìm thấy nàng." Ngừng lại, thanh âm lại trầm hơn "Mà nàng, tuyrằng vẫn giữ cái đai lưng kia, nhưng không còn nhớ ta. Đào Cơ ơi, nàng ở nhân thế làm quỷ hồn phiêu bạt ngàn năm, chính là vì chờ ta, nhưng cuối cùng lại quên ta."
Ta rất muốn khóc, có điều hiện tại trong mắt dường như hoàn toàn khô cạn, rốt cuộc không chảy ra nổi một giọt nước mắt.
Đau quá, rất muốn hét lên, rất muốn khóc, thế nhưng, vì sao lại khóc không được?
Chung Vu vẫn đang cười.
Nụ cười của hắn là thứ ta ghét nhất, mỗi lần thấy hắn cười ta đềumuốn bóp chết hắn, nhưng giờ khắc này, ta lại tự hỏi... ngươi tại saolại có thể như vậy? Phương Chung, ngươi tại sao lại có thể ở trước mặtta một chữ cũng không nói? Tại sao lại còn có thể tùy ý trêu chọc ta.
Nghĩ kỹ lại, sở dĩ ta chán ghét hắn, bởi vì ta luôn bị hắn trêu cợt,có điều, nhận thấy việc hắn bắt nạt ta, chẳng lẽ không phải là do hắnnuông chiều và yêu thương ta theo một cách khác.
Chung Vu... vẫn luôn đùa cho ta cười.
Tại sap trước giờ ta vẫn không hay biết?
"Kỳ thực sau khi ta tìm được nàng, vẫn luôn mâu thuẫn. Vì chờ đợi quá lâu, nàng trở nên vô cùng bi thương, để không đau khổ, nàng đã tự phong bế một phần ký ức của mình. Thế nên ta không biết là có nên nói chonàng chuyện này hay không, để nàng thống khổ vì biết rằng mình đã chết,hay là để nàng cứ mãi ngốc nghếch như vậy? Cuối cùng ta chọn người sau." Trong mắt Chung Vu có thần sắc quen thuộc, làm ta phảng phất nhớ lạingàn năm trước, khi ta vẫn là Đào Cơ, ta từng yêu nam nhân này.
Đúng vậy, ta từng yêu hắn, vô cùng vô cùng yêu hắn.
Cho nên, dù đã chết, vẫn không muốn cứ thế mà tận duyên với hắn, trở thành quỷ hồn đứng dưới gốc cây đào chờ hắn.
Ta... đã yêu hắn đến thế...
"Mười mấy năm qua, ta đã tạo ra những dịp trùng hợp và cơ hội ở cạnhnàng, vì sợ hãi mà không có cách nào kể ra, chỉ có thể tỏ ra xấu xa...Ngay khi nàng nói nàng muốn thành tiên, ta hoảng sợ. Bởi vì nàng là quỷhồn biến thành, không thể thành tiên. Mà ta không có cách nào nói rõ với nàng, chỉ có thể tiếp tục giở trò cản trở, để nàng cho rằng mình khôngthể thành tiên, đều là lỗi của ta."
Nước mắt vẫn không thể rơi, thế nhưng, nơi nào đó trong lòng ta bắtđầu ấm dần lên, lan ra khắp nơi, tràn đến tứ chi. Thân thể bỗng dưngngừng run rẩy, ngừng nức nở, nhìn hắn, bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt nhạtnhòa.
"Có điều cơ hội lần này không giống nhau." Thanh âm của Chung Vu biến chuyển, đột nhiên trở nên kiên định. "Nàng rốt cuộc đã có cơ hội trởlại chuyển thế đầu thai, nàng không cần tiếp tục nỗi khổ phiêu bạt, mộtlần nữa lại có cơ thể bằng xương bằng thịt, đầy đủ linh hồn! Đây là cơhội tuyệt dệu, cũng chính là do Trang Duy lấy toàn bộ đạo hạnh của hắnđổi lấy một lần bên nhau, nên..."
Ta cắt ngang lời hắn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng... trongtrí nhớ của ta, nhiều năm qua ta chưa từng nói chuyện nhiều như vậy vớihắn, ta đối với hắn nếu không phải mỉa mai thì lại là chán ghét, là khom lưng uốn gối, là vênh mặt hất hàm sai khiến, ta chưa từng ôn nhu nhưvậy... mà loại ôn nhu này, kỳ thực là của Đào Cơ đối với Phương Chungnăm đó: "Chàng, thật sự muốn ta đi đầu thai sao?"
Chung Vu thận trọng gật gật đầu.
Khóe môi ta nhếch lên, cười còn khó coi hơn so với khóc: "Trang Duyvứt bỏ đạo hạnh để đổi lại được tạ thế cùng Ngu Cơ ở bên nhau. Còn tanắm lấy cơ hội này, có thể chuyển thế lần nữa... Chàng thành toàn chohắn cũng thành toàn cho ta, nhưng ai sẽ thành toàn cho chàng đây?"
Chung Vu chấn động thật mạnh.
Ta đột nhiên lao tới, ôm cổ hắn, gắt gao ôm lấy, tựa như đang ôm mộtphần linh hồn bị mất nay đã trở về, cùng với tình yêu chưa bao giờ biếnmất của ta: "Chung Lang ơi Chung Lang, thời gian ngàn năm ngay cả tacũng không chịu nổi, vì thế đã lựa chọn quên đi, còn chàng, vì sao lạikiên trì đến cùng như vậy? Không phải mười năm, trăm năm, mà là một ngàn đêm trừ tịch, hai ngàn độ xuân thu, ba vạn sáu ngàn năm trăm ngày ngàyđêm đêm, chàng... Vì sao lại kiên trì đến cùng như vậy, tươi cười xuấthiện trước mặt ta, sau đó lại trơ mắt đẩy ta vào nhân gian chứ?"
Ta không cách nào rơi lệ, chỉ có thể kêu rên, trong lồng ngực như có cái gì tan nát, vỡ vụn.
Nhưng mà, thân thể hắn vẫn mềm mại và ấm áp như vậy, vuốt ve mái tóc ta, chậm rãi dừng lại: "Ngốc Đào nhi"
"Kêu lại lần nữa."
"Ngốc Đào nhi."
"Chung lang, Chung lang..." Ta ôm chặt hắn, lẩm bẩm nói, "Ta khôngrời xa chàng, ta không muốn rời xa chàng, nếu ta đã nhớ ra tất cả thì sẽ không có gì có thể tách rời ta khỏi chàng, ta không muốn đi đầu thai,ta không muốn làm người, ta hiện tại có gì không tốt, chúng ta cứ tiếptục ở bên nhau như vậy đi có được không? Được không?"
"Nhưng mà..." Thanh âm của Chung Vu vô cùng vô cùng ôn nhu. "Trang Duy đang đợi Ngu Cơ..."
"Mặc xác hắn! Ta không cần quản chuyện của người khác, không có ai quan trọng hơn chàng!"
Chung Vu nhìn chằm chằm vào ta, vẫn nhìn như vậy. Tuy rằng hắn khôngmở miệng trách cứ, nhưng ta biết, ta vì lợi ích chính mình lại làm hắnthổn thức, vì thế ta bỗng nổi giận, hét lên: "Trang Duy và Ngu Cơ bấtquá cũng đã có vài năm ân ái, mà chàng và ta đã xa cách ngàn năm! Dựavào cái gì? Dựa vào cái gì muốn hy sinh chúng ta thành toàn cho bọn họ?Dựa vào cái gì? Ta không muốn! Ta mặc kệ! Ta tuyệt đối sẽ không đi!"
Chung Vu khẽ thở dài, thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng rơi xuống trong lòng ta liền trở nên rất nặng, rất nặng.
Hắn chậm rãi nói: "Bởi vì... Ngu Cơ cứu nàng."
"Cái gì?"
"Ta nói, nàng sinh tồn bằng cách ăn nỗi tương tư của người khác, chonên nàng đã ăn mất một phách của Ngu Cơ, nói cách khác, nàng ta sở dĩmất một phách kia là bởi vì tạo thành nàng, nàng ta sở dĩ không có cáchnào đầu thai cùng tình lang ở bên nhau, là bởi vì một phách kia còn ởtrong người nàng. Đào nhi, hãy nghĩ lại, nghĩ thật kỹ lại, nàng lạnhlùng không phải trời sinh đã như vậy, có điều, nếu hiện tại nàng đã nhớra mình là ai, chẳng lẽ không dùng bản tính vốn có tự hỏi mình sao? Nếunhư là lời nói của Đào nhi, thì sẽ như thế nào?"
Có một loại chất lỏng từ trong mắt ta chảy ra, ta nghĩ đó là nướcmắt, cho đến khi thấy đỏ lên trong tầm mắt, mới nhận ra kỳ thực đó làmáu.
"Chàng... chàng ép ta... Chàng dùng ta trước đây để ép ta hiệntại..." Ta mở miệng, rất chậm từng lời từng lời nói ra, như bị cắt đứtmột nửa, không thành tiếng. "Không công bằng...Chung lang, thật khôngcông bằng. Ta, ta đã làm sai điều gì? Hoàn toàn không có... Năm đó cường đạo xông vào nhà ta, giết ta, không phải là lỗi của ta, ta chết oanuổng như vậy, ai thay ta kêu một tiếng oan ức? Ta bởi vì nhớ chàng, chonên bỏ qua cơ hội đầu thai, ngày ngày đứng dưới cây đào chờ chàng, takhông có sai, chẳng qua là quá yêu chàng, Chung lang, ta yêu chàng nhưvậy... Quỷ hồn không thể ở quá lâu tại nhân gian, vì sinh tồn ta chỉ cóthể ăn nỗi tương tư của người khác, chẳng qua là ta đã ăn luôn tưởngniệm của họ, si tình của họ, ta không có làm hại đến sinh mạng của họ,ta đã rất cố gắng rồi... Nhưng bây giờ, chàng lại nói, Ngu Cơ không đầuthai là do ta làm hại, muốn ta bồi thường cho nàng... không công bằng,thật không công bằng..."
Đôi mắt Chung Vu đỏ lên, giơ hai tay ra ôm lấy ta, thân thể hắn run rẩy không ngừng.
Ta hướng ánh mắt về phía tiểu hồ yêu: "Ngay cả ngươi cũng muốn ta điđầu thai thành toàn cho Ngu Cơ cùng Trang Duy có đúng không?"
Tiểu hồ yêu trầm mặc.
Ta lộ vẻ sầu thảm cười, đột nhiên đẩy Chung Vu ra, vô cùng kiên quyết nói: "Ta không đi. Nghe rõ rồi chứ? Ta không đi!"
Gương mặt của Chung Vu từ trắng chuyển sang xám, môi giật giật, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Bên trong rơi vào một mảng im lặng.
6.
Không biết cục diện bế tắc như thế sẽ kéo dài bao lâu.
Một thanh âm đột nhiên vang lên: "Thời cơ đã tới, sao lại còn chưa đến?"
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng trắng mờ mờ từ cửa sổ tiến vào, không có hình dạng xác định, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tiểu hồ yêu thấy hắn, lắp bắp kinh hãi: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải cũng đi đầu thai sao?"
"Ta lo lắng, nên đến xem qua, sao lại có thể như vậy? Vì sao hồnphách của Ngu Cơ còn chưa tới?" Nghe câu này của hắn, ta nhất thời nghĩtới, thanh âm này rất quen tai, là Trang Duy.
Trang Duy bay tới trước mặt ta, dường như là đang xem xét ta, thậtlâu sau, a lên một tiếng. Trong một tiếng này lại bao hàm rất nhiều cảmxúc.
Chung Vu cười khổ nói: "Ngươi đoán được rồi sao?"
Trang Duy ừ một tiếng: "Ta hiểu. Nếu Đào cô nương không chịu đầu thai thì bỏ đi."
Tiểu hồ yêu gấp giọng nói: "Như vậy sao được, ngươi cũng vì cơ hội này mà hy sinh chính mình..."
Trang Duy ngắt lời hắn: "Tuy rằng không thể cùng vong thê tái tụctiền duyên, nhưng nếu phá hủy tình duyên ngàn năm của Đào cô nương cùngPhương huynh, ta thật có lỗi cũng quá ích kỷ. Cho nên, hay là thôiđi..." Hắn thốt ra một tiếng thở thật dài, sau đó quay đầu về hướng cửasổ, trôi đi.
Mắt thấy hắn sắp trôi khỏi tầm mắt, ta đột nhiên kêu lên: "Chờ một chút!"
Tiểu hồ yêu vui vẻ nói: "Ngươi thay đổi chủ ý rồi sao?"
Ta không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bóng trắng, trầmgiọng nói: "Muốn ta đi đầu thai cũng được, nhưng phải có điều kiện."
Nói tới đây, ngay cả Chung Vu cũng giật mình, nhìn ta.
"Điều kiện gì?"
Ta hít hít mũi, nói: "Ta biết Trang Duy ngươi có biện pháp, ngay cảthê tử đã hồn phi phách tán cũng có thể hối lộ quỷ thần hai giới cho các ngươi tái tục tiền duyên, nếu vậy, ngươi hẳn là càng có biện pháp đểtrọn vẹn đôi bên."
Trang Duy hiếu kỳ nói: "Biện pháp gì?"
"Ta có thể đầu thai, điều kiện chính ta..." Ta chỉ về phía Chung Vu "Chàng cũng cùng đi!"
"Cái gì?" Tiểu hồ yêu cùng Chung Vu đồng thời kêu lên.
Trang Duy đảo qua không có vẻ quá giật mình, chỉ hỏi: "Cùng đi như thế nào?"
"Hồn phách của ta không tinh khiết, cho dù đầu thai, cũng không phảihoàn toàn là Ngu Cơ, nếu đã không tinh khiết một bên, chi bằng dứt khoát hai bên đều không tinh khiết? Ta đầu thai vào nhà này, ngươi kéo chàngcùng đi đầu thai vào nhà khác, sau đó chuyển thế làm người, tái tục cơduyên của chúng ta. Như thế phải chăng là nhất cử lưỡng tiện?"
Trang Duy a một tiếng, trầm ngâm thật lâu.
Chung Vu lại cười khổ nói: "Nàng lại còn nghĩ ra biện pháp như vậy..."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, chống hông nói: "Chàng bắt ta đi nhângian chịu khổ thì chính mình cũng đừng hòng tiêu dao, làm người đángthương như vậy, dễ sinh bệnh, dễ già đi, chàng cũng phải theo ta cùngnhau bệnh cùng nhau già! Sau đó, đợi sau khi chúng ta chết, hồn pháchtrở về đầy đủ, lại tính đến chuyện của chúng ta!"
Chung Vu cúi đầu, một lát sau, nhìn về phía Trang Duy: "Thế nào?"
"Cũng không phải là không làm được..." Trang Duy chậm rãi nói "Bất quá, huynh có thể phải chịu khổ một chút."
Chung Vu cười nhàn nhạt "Ngay cả ngàn năm tịch mịch ta còn chịu được, còn có thể sợ nỗi khổ luân hồi sao?"
"Vậy thì đưa tai lại đây." Trang Duy bay đến bên tai hắn, cũng khôngbiết đã nói gì, Chung Vu gật đầu, vẻ mặt vô cùng thận trọng.
Ta ở một bên chờ đợi có chút nóng lòng, thấy tiểu hồ yêu vẫn đứngngây ngốc như trước, liền ngoắc tay về phía hắn: "Nhóc con, ngươi lạiđây!"
Tiểu hồ yêu mở to hai mắt, nhưng cũng biết nghe lời mà tới gần
Ta nói với hắn: "Ngươi nghe cho kỹ. Chúng ta hiện tại hô mưa gọi giómuốn đi đầu thai, sau khi đầu thai thành người, chẳng khác nào không còn pháp lực, lại yếu ớt. Tuy rằng ngươi không đáng tin cậy lắm, nhưng hiện tại chỉ có thể nhờ vào người. Ta thấy ngươi đối với Ngu Cơ rất có cảmtình, nên sau khi ta đầu thai, ngươi phải bảo vệ ta, chăm sóc ta, có thứ gì tốt đều mang đến hiếu kính ta, có nguy hiểm phải cứu ta, nếu như tasinh bệnh ngươi phải nhớ đi lấy tiên thảo của vương mẫu tới cứu ta,Trang Duy và Chung Lang hai người họ nếu như bắt nạt ta ngươi phải giúpta, tóm lại ngươi phải nhớ kỹ ta vì Ngu Cơ mà hy sinh lớn như vậy, ngươi nhất định phải báo đáp ta cho tốt đó!"
Ta nói xong một hơi dài như vậy, tiểu hồ yêu trơ mắt ra.
Quên đi, dù sao cũng là trẻ con, kiến thức còn thiếu, chưa thấy qua ai nói chuyện lưu loát giống ta, cũng không thể trách hắn.
Cứ như vậy, giải quyết dứt khoát. Ta và Chung Vu, còn có Trang Duy nữa, cùng nhau đi đầu thai.
Cho nên mới nói, tiết mục tình cảm không thể dài lâu mà, vừa khóc xong, lại kết thúc bằng hài kịch.
Cuối cùng, cuối cùng ta muốn nói đến một điều vô cùng vô cùng quan trọng...
Sau khi đầu thai thành Ngu Cơ, tuy rằng cũng đã trải qua nhiềuchuyện, nhưng vẫn hạnh phúc vui vẻ cùng Trang Duy chắp tay một đời,thuận tiện sai phái tiểu hồ yêu (đúng rồi, tên của hắn là Ly Hi) cả đời.
Sau đó ta cùng Chung Vu không ngừng tiến vào trong luân hồi, một đời rồi lại một đời, tìm nhau, gặp nhau, yêu nhau, bên nhau.
Về phần Trang Duy và Ngu Cơ thế nào, ta cũng không rõ.
Tóm lại, thêm một ngàn năm trôi qua, kiếp này ta vẫn là một người con gái, bởi vì cảm thấy tình yêu của ta thực sự là quá vĩ đại cũng quá xúc động, cho nên ta đã viết ra, quyết định chia sẻ với mọi người, để mọingười cùng cảm động.
Tuy rằng kiếp này ta còn chưa gặp Chung Vu, nhưng ta chắc chắn cuối cùng ta và chàng cũng sẽ ở bên nhau.
Đúng rồi, quên nói...
Kiếp này, tên của ta là Thập Tứ Khuyết.
—
(1) baidu: Chính là google của TQ.
(2) Huyệt khí xá nằm gần họng, là nơi không khí lưu thông. Khí xá công tâm chắc có lẽ là không khí dội ngược vào tim làm tức thở
/7
|