Thập Thế Đợi Quân An
Chương 8: Con người khi chết đi, yêu và hận và vân vân, sức mạnh gì cũng không còn, vì họ biết những
/66
|
Binh lính trợn mắt há mồm nhìn ta, chính là muốn biết yêu nghiệt phương nào dám đến câu dẫn thiếu tướng đại nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của họ, qua một lát mới lắp bắp nói: Thất, thất lễ, thuộc hạ mới vừa rồi không thấy vị cô nương này đi vào đây…”
Thương Âm tiếp tục lạnh lạnh nói: “Là ta mang đến”
Ta lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về nhị vị binh lính cười quyến rũ
Binh lính nghẹn lời, tròng mắt mở lớn hơn nữa, gân xanh trên cổ và trán đều sung sướng giật giật. Đây chẳng phải là chuyện bát quái cẩu huyết khiến người ta sung sướng mà trào máu hay sao. Ta tin chắc là hai người kia đang hận không thể lắp thêm đôi cánh mà bay lập tức về doanh trại, cùng các huynh đệ bàn tán câu chuyện nóng hổi kia. “A, t-t-tại hạ xin cáo từ, đại nhân ngài… cứ tiếp tục” (bát quái: chuyện tán dóc, chủ đề bàn tán)
Nói xong, xôn xao một hồi liền vén mành lên, ánh sáng trên nến lại nhoáng một cái
Trướng bồng lại trở nên tĩnh lặng. Ta xoa xoa vai, chuẩn bị trừng mắt nhìn hắn, nào ngờ hắn đã tiến đến bên cạnh ta, đưa tay thắt lại áo choàng cho tử tế (trướng bồng: lều vải)
“Trời lạnh như thế, không muốn sống nữa sao” Thanh âm hắn thay đổi, có chút trầm, lại đặc biệt dễ nghe
“Lão yêu bà ta không sợ lạnh” Ta ha hả cười, nhìn lại trang phục đơn bạc của mình. Thương Âm đứng ngay trước mắt, mặt mày ngũ quan như vậy, nếu theo trí nhớ của ta thì chỉ vài năm nữa bộ dạng của hắn sẽ giống y hệt như khi ta gặp hắn lúc 700 năm trước
Cũng là lúc hắn và ta một kiếp chia lìa
“Vừa nãy ngươi làm gì vậy, ngày mai cả quân đội sẽ truyền tai nhau chuyện hay ho của ngươi. Ai da ai da, quân doanh dưới tuyết, thiếu tướng cùng nữ tử thần bí, ai da ai da…”
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ lại cứng nhắc. Ai ngờ hắn lại yếu ớt liếc mắt nhìn ta, không hề có biểu tình gì khác, nhìn từ đầu đến chân ta một cái, sau đó quay sang sờ sờ bình rượu. Hắn chần chờ một chút, rồi đi ra cửa phân phó thuộc hạ đun nước pha trà
Ta ngồi bên cạnh, áo da hắn thắt cho ta quá chặt, “Ta uống rượu cũng không sao mà”
Hắn không nghe thấy gì, trở lại chỗ ngồi giở cuộn tranh ra, “Nữ hài tử không được uống rượu”
“Hả, sao ta lại biến thành nữ hài tử rồi?” Không phải lão yêu bà sao
Hắn lại không nói, môi hơi hơi hé mở
Ta liền chạy đến bên người hắn, xem xét xem xét bản đồ vẽ toàn núi tuyết hiểm trở, “Ngày mai chắc hẳn là ngươi sẽ ra trận?”
“Ừ”
“Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ thắng” Ta cười cười, “Tin ta”
“Ta biết”
“Sao ngươi biết?”
“Ta sẽ không thua”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt đen của hắn lóe lên, như hỏa quang trên mặt hồ trong đêm tối
A, đúng rồi
“Hoàng Thượng điều ngươi với tướng quân đi xuất quân chinh chiến là vì muốn phòng ngừa các ngươi tác loạn, thừa dịp lúc này thu thập binh lực của Ngự lâm quân rửa sạch nội bộ triều đình. Thực ra dọc biên giới phương Bắc này chỉ có mấy tiểu quốc nho nhỏ, lại vô cùng phục tùng, không cần phải… thống nhất”
Hắn thay đổi nét mặt, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao” Biểu tình vô cùng khinh thường
“Cha ngươi cũng thật âm hiểm” Ta nói một câu, nhớ lại bộ dáng thống khổ của tướng quân nắm tay quận chúa. Khi đó hắn vẫn còn là nam nhân tướng quân, anh tuấn tiêu sái, mười mấy năm sau đã trở thành đầu trọc mặt phệ. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ nhưng lại khiến cho đế vương tâm sinh sợ hãi
Yên hoa dịch lãnh, nhân sự nan phân (Mây khói ôn hòa, thế sự khó đoán)
Ta nghĩ đến đây liền nhanh chóng nói, “Ngươi đến tuổi cha ngươi nhất định phải giữ được dung mạo xinh đẹp này, bằng không các nương tử của ngươi nhất định sẽ khóc thét”
Thương Âm không trả lời, đem bản đồ nhìn trong chốc lát rồi lại thu lại. Ta ngồi bên cạnh hắn, hắn tự nhiên thuận tay vươn ra sờ sờ khuôn mặt của ta, vô cùng nhẹ nhàng
“Lần này không thoa phấn nữa sao?”
Ta ngẩng mặt. Hắn dù có ngồi cũng cao hơn ta thật nhiều. Từng mảnh ánh sáng lọt vào mắt hắn, lông mi dài thật dài. Dung nhan tuấn lãng sắc bén, bờ vai dài rộng
“Đúng vậy. Ngươi bảo ta thoa phấn trông rất khó coi”
Trong con ngươi xinh đẹp của hắn phản chiếu bóng hình Chiêu Cẩm công chúa, đẹp như vậy, cần gì phải trang điểm cơ chứ
Ta phủi ngay suy nghĩ đó đi, liền động động bả vai, “A, vừa rồi ngươi bóp đau quá đi mất, nhất định là thâm tím rồi, ngươi là đồ bạo quân” Thực sự vẻ mặt đắn đo của hắn rất buồn cười, ta ra vẻ đau đớn nói nhỏ rồi lườm hắn một cái, xoa bả vai. Hắn sợ run một chút, rồi chậm rãi nở nụ cười
Thoáng cái như xuân về hoa nở, ta có chút thích ứng không kịp, ngẩn ngơ. Cả đời hắn đều chưng cái bộ mặt đáng ghét ra, bây giờ lại cười như vậy, lòng ta giống như thiếu nữ đôi mươi tầm thường, không hiểu sao có chút vui mừng một lát. Thế nhưng phiền muộn lại nắm chặt lấy khóe miệng ta, không sao cười nổi. Ta giấu tâm tình trong lòng, lôi ra một bọc giấy (nguyên văn là thiếu nữ hai tám, nhưng mình nghĩ đã hai tám thì còn gì là thiếu nữ nữa nên đổi thành đôi mươi, hi vọng không thay đổi ngữ nghĩa quá nhiều ^^)
“Này, bánh ngó sen hoa đào”
Ta nói: “Sinh nhật vui vẻ”
Thương Âm tiếp tục lạnh lạnh nói: “Là ta mang đến”
Ta lập tức thu hồi nước mắt, nhìn về nhị vị binh lính cười quyến rũ
Binh lính nghẹn lời, tròng mắt mở lớn hơn nữa, gân xanh trên cổ và trán đều sung sướng giật giật. Đây chẳng phải là chuyện bát quái cẩu huyết khiến người ta sung sướng mà trào máu hay sao. Ta tin chắc là hai người kia đang hận không thể lắp thêm đôi cánh mà bay lập tức về doanh trại, cùng các huynh đệ bàn tán câu chuyện nóng hổi kia. “A, t-t-tại hạ xin cáo từ, đại nhân ngài… cứ tiếp tục” (bát quái: chuyện tán dóc, chủ đề bàn tán)
Nói xong, xôn xao một hồi liền vén mành lên, ánh sáng trên nến lại nhoáng một cái
Trướng bồng lại trở nên tĩnh lặng. Ta xoa xoa vai, chuẩn bị trừng mắt nhìn hắn, nào ngờ hắn đã tiến đến bên cạnh ta, đưa tay thắt lại áo choàng cho tử tế (trướng bồng: lều vải)
“Trời lạnh như thế, không muốn sống nữa sao” Thanh âm hắn thay đổi, có chút trầm, lại đặc biệt dễ nghe
“Lão yêu bà ta không sợ lạnh” Ta ha hả cười, nhìn lại trang phục đơn bạc của mình. Thương Âm đứng ngay trước mắt, mặt mày ngũ quan như vậy, nếu theo trí nhớ của ta thì chỉ vài năm nữa bộ dạng của hắn sẽ giống y hệt như khi ta gặp hắn lúc 700 năm trước
Cũng là lúc hắn và ta một kiếp chia lìa
“Vừa nãy ngươi làm gì vậy, ngày mai cả quân đội sẽ truyền tai nhau chuyện hay ho của ngươi. Ai da ai da, quân doanh dưới tuyết, thiếu tướng cùng nữ tử thần bí, ai da ai da…”
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ lại cứng nhắc. Ai ngờ hắn lại yếu ớt liếc mắt nhìn ta, không hề có biểu tình gì khác, nhìn từ đầu đến chân ta một cái, sau đó quay sang sờ sờ bình rượu. Hắn chần chờ một chút, rồi đi ra cửa phân phó thuộc hạ đun nước pha trà
Ta ngồi bên cạnh, áo da hắn thắt cho ta quá chặt, “Ta uống rượu cũng không sao mà”
Hắn không nghe thấy gì, trở lại chỗ ngồi giở cuộn tranh ra, “Nữ hài tử không được uống rượu”
“Hả, sao ta lại biến thành nữ hài tử rồi?” Không phải lão yêu bà sao
Hắn lại không nói, môi hơi hơi hé mở
Ta liền chạy đến bên người hắn, xem xét xem xét bản đồ vẽ toàn núi tuyết hiểm trở, “Ngày mai chắc hẳn là ngươi sẽ ra trận?”
“Ừ”
“Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ thắng” Ta cười cười, “Tin ta”
“Ta biết”
“Sao ngươi biết?”
“Ta sẽ không thua”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt đen của hắn lóe lên, như hỏa quang trên mặt hồ trong đêm tối
A, đúng rồi
“Hoàng Thượng điều ngươi với tướng quân đi xuất quân chinh chiến là vì muốn phòng ngừa các ngươi tác loạn, thừa dịp lúc này thu thập binh lực của Ngự lâm quân rửa sạch nội bộ triều đình. Thực ra dọc biên giới phương Bắc này chỉ có mấy tiểu quốc nho nhỏ, lại vô cùng phục tùng, không cần phải… thống nhất”
Hắn thay đổi nét mặt, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao” Biểu tình vô cùng khinh thường
“Cha ngươi cũng thật âm hiểm” Ta nói một câu, nhớ lại bộ dáng thống khổ của tướng quân nắm tay quận chúa. Khi đó hắn vẫn còn là nam nhân tướng quân, anh tuấn tiêu sái, mười mấy năm sau đã trở thành đầu trọc mặt phệ. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ nhưng lại khiến cho đế vương tâm sinh sợ hãi
Yên hoa dịch lãnh, nhân sự nan phân (Mây khói ôn hòa, thế sự khó đoán)
Ta nghĩ đến đây liền nhanh chóng nói, “Ngươi đến tuổi cha ngươi nhất định phải giữ được dung mạo xinh đẹp này, bằng không các nương tử của ngươi nhất định sẽ khóc thét”
Thương Âm không trả lời, đem bản đồ nhìn trong chốc lát rồi lại thu lại. Ta ngồi bên cạnh hắn, hắn tự nhiên thuận tay vươn ra sờ sờ khuôn mặt của ta, vô cùng nhẹ nhàng
“Lần này không thoa phấn nữa sao?”
Ta ngẩng mặt. Hắn dù có ngồi cũng cao hơn ta thật nhiều. Từng mảnh ánh sáng lọt vào mắt hắn, lông mi dài thật dài. Dung nhan tuấn lãng sắc bén, bờ vai dài rộng
“Đúng vậy. Ngươi bảo ta thoa phấn trông rất khó coi”
Trong con ngươi xinh đẹp của hắn phản chiếu bóng hình Chiêu Cẩm công chúa, đẹp như vậy, cần gì phải trang điểm cơ chứ
Ta phủi ngay suy nghĩ đó đi, liền động động bả vai, “A, vừa rồi ngươi bóp đau quá đi mất, nhất định là thâm tím rồi, ngươi là đồ bạo quân” Thực sự vẻ mặt đắn đo của hắn rất buồn cười, ta ra vẻ đau đớn nói nhỏ rồi lườm hắn một cái, xoa bả vai. Hắn sợ run một chút, rồi chậm rãi nở nụ cười
Thoáng cái như xuân về hoa nở, ta có chút thích ứng không kịp, ngẩn ngơ. Cả đời hắn đều chưng cái bộ mặt đáng ghét ra, bây giờ lại cười như vậy, lòng ta giống như thiếu nữ đôi mươi tầm thường, không hiểu sao có chút vui mừng một lát. Thế nhưng phiền muộn lại nắm chặt lấy khóe miệng ta, không sao cười nổi. Ta giấu tâm tình trong lòng, lôi ra một bọc giấy (nguyên văn là thiếu nữ hai tám, nhưng mình nghĩ đã hai tám thì còn gì là thiếu nữ nữa nên đổi thành đôi mươi, hi vọng không thay đổi ngữ nghĩa quá nhiều ^^)
“Này, bánh ngó sen hoa đào”
Ta nói: “Sinh nhật vui vẻ”
/66
|