Cô ta còn chưa nói xong, Lưu Đại Phong ngồi một bên với vẻ mặt nóng nảy nãy giờ đột nhiên đứng dậy, khiến cái ghế kêu lên một tiếng.
Ánh mắt chẳng mấy khi tươi tỉnh của cậu ta bỗng tròn xoe, nhìn chằm chằm cô gái đi từ ngoài sân vào không chớp mắt.
Một lúc sau anh ta mới thất thố chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chị ấy có phải là Tạ Miêu không?”Gương mặt của Hoàng Liên Hoa vừa mới nói chỉ có thành phần lưu manh mới để ý đến Tạ Miêu phút chốc đen sầm.
Lưu Đại Phong cũng lười y như bố nó, hai năm nay không thấy đến chúc Tết, cũng đã một khoảng thời gian không bước vào phần đất nhà họ Tạ rồi.
Tất nhiên, nếu sớm biết con mình chẳng được tích sự gì như vậy, cho dù hôm nay Hoàng Liên Hoa có đến nhờ vả chăng nữa cũng sẽ không dẫn nó theo.
Tạ Miêu cũng nhận ra nhà mình có khách đến.
Nhưng mà Lưu Đại Phong dán mắt vào cô như vậy thật sự không thoải mái, cô lễ phép ra mặt nói vài câu, sau đó ra sông tìm Vương Quý Chi.
Vương Quý Chi đang giặt chăn bên sông, Tạ Miêu đến đó, tất bật giúp bà vắt cái chăn vừa giặt xong.
Bà cụ ngồi thẳng người, đấm lưng, “Còn chưa đến thứ bảy chủ nhật mà, sao con lại về rồi?”“Hôm nay con không có tiết, nên về hỏi Kiến Hoa thi như thế nào, con nhớ nó có kết quả vào ngày hôm qua.
” Tạ Miêu nói.
Vương Quý Chi nghe thế, lập tức cười tít cả mắt, “Thi khá tốt, hạng 41.
”“Thế thì chắc đậu cấp ba rồi.
” Đôi mắt hoa đào của Tạ Miêu cong lên.
“Đậu rồi.
” Bà cụ vui vẻ gật đầu, “Con chăm nom nó ngần ấy năm trời quả không uổng phí.
”“Bà Tạ được dịp nở mày nở mặt rồi, từ Miêu Miêu đến Kiến Hoa Kiến Huy, đứa nào cũng có triển vọng.
”Trong giọng nói của thím Triệu đang cầm bàn chải chà rèm cửa bên cạnh không giấu được sự ngưỡng mộ, “Nếu thằng Cương nhà tôi bằng nửa tụi nó thì tốt biết mấy.
”Khi một người đến độ tuổi như Vương Quý Chi, bản thân cũng chẳng còn sân si gì nữa, chỉ muốn con cháu thành đạt.
Nghe thím Triệu nói như thế, bà lộ vẻ không hài lòng: “Thằng Cương nhà thím mùa thu này chỉ mới lớp 7, thời gian còn nhiều lắm.
Để về tôi nói bọn Miêu Miêu đưa mấy cuốn sổ ghi chép cho nó, bảo nó xem cho nghiêm túc, bảo đảm đậu cấp ba.
”Thím Triệu lập tức cảm ơn bà, cho đến khi Tạ Miêu giúp Vương Quý Chi xách đồ về còn khen Tạ Miêu: “Lên thành phố học đúng là có khác, xem bây giờ Miêu Miêu hiểu chuyện chưa này.
Thôn của chúng ta cũng chỉ có mỗi con bé được lên thành phố học thôi.
”Buổi trưa trở về nhà thấy Tạ Miêu, nhà họ Tạ ai nấy đều vui mừng, đặc biệt là ba anh em Tạ Kiến Hoa.
Tạ Miêu ở nhà một ngày, đồng ý giúp Tạ Kiến Hoa mua một ít đồ mới trong thành phố làm phần thường rồi mới quay lại trường.
Kết quả mới đến dưới kí túc xá, cô phát hiện hình như kí túc mới dọn vệ sinh, cửa kính sáng loáng lạ thường so với thường ngày.
Quản lý kí túc Ngưu nếu không cắn hạt dưa tám chuyện thì là nghe radio không có ở trong phòng, mà lại là một người phụ nữ lạ hoắc khoảng hơn 40 tuổi đang lau nhà ở cửa vào, động tác nhanh gọn dứt khoát, vẻ mặt vô cùng hiền hòa.
Đổi quản lý kí túc rồi sao?Tạ Miêu có hơi bất ngờ.
Chính vào lúc này, bà quản lý đó nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Này bạn học nhỏ, có thể vào phòng lấy giẻ lau giúp cô được không? Nó nằm ở trên bàn.
”Giọng của bà ấy khách sáo, Tạ Miêu cũng không ngại giúp đỡ một tay, cô vào phòng lấy giẻ lau giúp bà ấy.
Người phụ nữ kia cảm ơn, bỏ cây lau nhà sang một bên, rồi lau dấu chân trên cửa.
Cho đến khi lên lớp bồi dưỡng toán vào ngày hôm sau, Tạ Miêu mới nghe người ta nói, không biết ai viết thư báo cáo lên Cục giáo dục thành phố, tố cáo phó hiệu trưởng có quan hệ bạn bè thân thiết với quản lý Ngưu kia, lạm dụng quyền làm việc riêng, tố cáo quản lý Ngưu lơ là trách nhiệm.
Vừa hay có lãnh đạo đến Cục giáo dục thành phố thị sát vào hai ngày trước, nghe nói có chuyện này bèn gấp rút gọi điều tra cẩn thận có thật hay không.
Sau đó, vị phó hiệu trưởng nọ tạm thời bị cách chức giữ lại trường điều tra, còn quản lý Ngưu thì phải khăn gói rời đi.
Tạ Miêu nghe thế, bỗng dưng lại nhớ đến Cố Hàm Giang ở với mình cả một đêm trong phòng học ngày hôm đó.
Quản lý Ngưu đã làm việc ở trường hơn mười mấy năm rồi, trước đây đều chẳng sao, không phải là không có ai tố cáo, mà có người tố cáo nhưng lại chẳng ai quan tâm nó.
Lần này nghiêm trọng đến mức bị đuổi đi, không phải có dấu tay của anh ấy chứ?Tạ Miêu nhìn bút chì dùng để vẽ đường phụ mà Cố Hàm Giang giúp cô gọt trước đó trong tay, nhất thời không dám chắc chắn.
Lúc này, thầy Cao với dáng người nhỏ con nhưng lại tháo vát bước vào, đặt cuốn sách trong tay lên bàn, “Các em, nhà trường nhận được thông báo, thời gian diễn ra vòng loại thành phố đã có, chính là vào ngày 20/8.
Thời gian không còn nhiều nữa, mọi người phải gấp rút lên.
”.
/368
|