Cố Hàm Giang cũng không phải loại có mắt không tròng mà đi chống đối họ, thế nên hai người chỉ đành đi theo đến đồn cảnh sát gần đó.
Mấy tên lưu manh đó chắc là giận quá hóa rồ, vậy mà lại chọn ra hai tên bị thương khá nặng đến báo cảnh sát.
Trong đó có một tên bị Tạ Miêu cầm chai đánh trúng, lúc bọn chúng đi vào, hắn ta còn đang ôm cái đầu quấn băng, hậm hực.
Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đều không phải bị ngốc, chẳng mấy câu đã nghe ra được những tên này đến tố cáo họ đánh người, muốn họ đền tiền.
Lúc đó, Cố Hàm Giang chỉ cười lạnh nói, “Tại sao lại đánh bọn họ ư? Sáu tên bọn họ dám giở trò lưu manh với bạn gái tôi.
”Ở thời đại này, giở trò lưu mạnh là một vấn đề lớn, hai vị cảnh sát nọ nghe thế thì nhíu mày, nhìn về hai thanh niên bị thương khá nặng đó.
“Hai anh giở thói côn đồ với bạn gái người ta à? Sao lúc báo án lại không nói?”Tên dẫn cảnh sát đến rạp chiếu phim chặn người lập tức kêu ấm ức, “Hai chúng tôi nào dám? Chúng tôi thấy cô ấy xinh xắn, nên nhìn thêm một lúc, cậu ta tự dưng lên cơn thần kinh, đánh chúng tôi thành cái dạng này đây.
”Cảnh sát nghe thế chẳng phản ứng gì, hỏi Cố Hàm Giang: “Vừa nãy cậu nói họ có sáu người.
”“Đồng chí cảnh sát, cậu ta nói dối đấy!” Tên kia lại hét lên, “Nếu chúng tôi có nhiều người thế thì đâu đến nỗi như vậy?”“Im lặng!”Một viên cảnh sát liếc hắn, quay đầu tiếp tục hỏi Cố Hàm Giang: “Cậu xác định là sáu người?” Ánh mắt có vài phần nghi ngờ.
Tạ Miêu là một cô gái liễu yếu đào tơ, vừa nhìn là biết chẳng đấm đá được gì.
Còn Cố Hàm Giang chẳng qua chỉ là một thiếu niên, nhìn thế nào cũng không giống một chọi năm rồi đánh người ta bầm dập như vậy.
Không ngờ Cố Hàm Giang thật sự gật đầu.
“Đúng là sáu người.
Trừ hai người này, còn có một người mặt chữ điền, môi dày, cao khoảng 1m7, ngoại hình vạm vỡ; một tên mắt cụp, lông mày khá mỏng, cao khoảng 1m75m, hơi gầy! ”Trong ánh mắt khá ngạc nhiên của cảnh sát và chấn động của hai tên thanh niên, Cố Hàm Giang bình tĩnh, trực tiếp miêu tả đặc điểm ngoại hình của bốn tên còn lại, Tạ Miêu nghe thế ngạc nhiên đến nỗi phải nhìn anh vài lần.
Nếu như gặp lại, cô cũng có thể nhận ra những người đó.
Nhưng chỉ dựa vào trí nhớ mà miêu tả cặn kẽ như vậy, cô không làm được.
Nên nói con người này có trí nhớ quá tốt hay là khả năng quan sát quá khủng bố đây?Sau khi chấn động, hai tên thanh niên kia lại nhanh chóng giả vờ giả vịt, luôn mồm nói Cố Hàm Giang bịa đặt.
Nhưng nếu như bịa đặt trong thời gian ngắn như vậy, nếu bị hỏi nhiều lần chắc chắn sẽ lộ sơ hở.
Hai viên cảnh sát hỏi một hồi lâu, thậm chí dùng những câu nói khác để đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Hàm Giang, rồi hỏi bất ngờ, nhưng Cố Hàm Giang vẫn trả lời như thế, không thiếu một chi tiết nào.
Lúc này, bất kể ai cũng nhìn ra được, sáu tên đó quả thật đã trêu chọc bạn gái của người ta, bị người ta đánh cho một trận.
Hai cảnh sát chỉ nói đơn giản vài câu với Cố Hàm Giang rằng sau này đừng manh động thế nữa, sau đó liền thả Cố Hàm Giang và Tạ Miêu ra.
Còn hai tên lưu manh báo án giả kia lại tự lấy đá đập chân mình, đêm nay có lẽ phải ở lại đồn cảnh sát qua đêm thôi.
Lúc Cố Hàm Giang và Tạ Miêu sắp đi, viên cảnh sát lớn tuổi hỏi Cố Hàm Giang: “Cậu vẫn còn là học sinh à?”“Vâng.
” Cố Hàm Giang gật đầu.
Đối phương vỗ vai cậu, “Sau này thi trường cảnh sát đi, cậu là một hạt giống tốt cho ngành này đấy.
”Bất kể là trí nhớ, khả năng quan sát hay thân thủ thì cậu thanh niên này đều thích hợp làm cảnh sát, nhất định sẽ trở thành người xuất sắc.
Cố Hàm Giang nghe thế cũng chẳng tỏ vẻ gì, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, anh tiễn Tạ Miêu về trường.
“Giờ em về còn kịp không?” Anh hỏi Tạ Miêu khi đang đi trên đường.
Tạ Miêu liếc nhìn đồng hồ trên tay anh, “Mấy giờ rồi?”“Chín giờ rưỡi.
”“Có lẽ vẫn kịp.
” Từ đây về trường cũng phải mất gần 30 phút, Tạ Miêu không chắc chắn.
Cố Hàm Giang nghe thế thì trầm mặc, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Xin lỗi, làm liên lụy em rồi.
”“Anh nói gì thế? Nếu không vì em thì anh cũng đâu đánh nhau với bọn họ.
”Nói thật lòng, Cố Hàm Giang có thể không chút do dự đánh nhau với sáu tên kia vì bảo vệ cô, khiến cô vẫn khá là cảm động.
Dù tương lai có thế nào, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh thật sự quan tâm đến cô, bảo vệ cô.
Đáng tiếc sự cảm động này cũng chỉ duy trì được đến dưới ký túc xá nữ thì đã bị sự tức giận thay thế.
Cả tòa kí túc tối om, đèn đã tắt từ sớm.
Cô gọi mấy lần cũng không thấy ai ra mở cửa, lúc này mới nhận ra người bảo vệ ký túc họ Ngưu kia đã khóa cửa lớn, không biết đi đâu rồi.
***Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói cho tui, chương này bạn học Cố có soái không nào?.
/368
|