Lúc còn ở nhà nằm giường lò còn đỡ, đến trường thì chỉ có thể ngủ giường bình thường, cô không khỏi có chút không quen.
Tạ Miêu trở về phòng, muốn rót chút nước ấm cho ấm người, nhưng lại nhận ra bình nước nóng trống rỗng.
Hết cách, bây giờ cô chỉ gồng mình lên xuống tầng dưới lấy nước.
Vì bụng đau mất sức, nên cô chỉ lấy nửa bình, không ngờ lúc chuẩn bị lên tầng thì gặp Phó Linh.
Phó Linh vừa nhìn thấy cô là đón lấy bình nước trong tay của cô, “Cậu sao rồi? Còn đau dữ lắm không?”“Vẫn ổn.
” Giọng nói của Tạ Miêu có phần yếu ớt, “Còn chưa hết giờ tự học đúng không? Sao cậu lại về trước rồi?”“Tớ mắc đi vệ sinh, thấy cũng gần hết giờ nên về luôn.
”Nói là nói như vậy, nhưng sau khi Phó Linh vừa về phòng là tìm ngay chai thủy tinh dùng để treo nước trong bệnh viện, rồi đổ đầy nước nóng vào trong đưa cho Tạ Miêu, “Cái này cậu chườm trên bụng đi, chắc có thể dễ chịu hơn một chút.
”Chai thủy tinh rất nóng, sự ấm áp phút chốc lan từ lòng bàn tay cho đến trái tim của Tạ Miêu.
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu cong lên, nói lời từ đáy lòng, “Phó Linh, cậu thật tốt.
”Bỗng dưng được phát thẻ người tốt ngay trước mặt như vậy, Phó Linh có chút xấu hổ, “Thế cậu lên giường nằm nghỉ ngơi đi, tớ đi giặt hai bộ đồ.
”“Ok.
” Tạ Miêu đặt chai thủy tinh nóng hổi lên giường mình trước, sau đó cởi giày rồi chui vào chăn.
Bụng được chườm ấm, cơn đau quả nhiên đã giảm đi không ít, cô có hơi buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bỗng mở ra, Phó Linh rón rén đi vào.
Tạ Miêu mở hé mắt liền thấy cô đang cởi cúc áo quay lưng về phía cô.
Phi lễ chớ nhìn, vốn cô nên dời mắt đi, nhưng đôi mắt lại mở to hơn, “Phó Linh, sao lưng của cậu lại chảy máu?”Vì vòi nước có vấn đề nên Phó Linh bị phun một thân là nước, thế nên mới về thay đồ.
Cô còn tưởng rằng Tạ Miêu đã ngủ rồi, nghe tiếng bỗng giật bắn cả mình: “Chảy máu? Có đâu?”“Không có?” Tạ Miêu sửng sốt một chút, “Vai của cậu…”“Cậu nói cái này hả.
”Phó Linh hiểu ra, sờ đến vị trí vai phải gần với xương bả vai, giọng nói hơi lúng túng, “Đây là vết bớt, chứ không phải máu.
”Tạ Miêu: “…”Bớt mà có thể nhầm thành máu, xem ra cô đau bụng quá nên hoa mắt rồi.
***Chuyện Tạ Miêu làm đúng hết toàn bộ câu trắc nghiệm quá mức khó tin, cộng thêm lần này cô đã giáng một đòn lên đầu của Phùng Lệ Hoa, người vẫn luôn nắm giữ điểm cao nhất của môn tiếng Anh, hầu như đã loan truyền ra hết khối 10 và 11.
Con người là một sinh vật rất huyền bí.
Trước kia, Phùng Lệ Hoa đúng trên đỉnh cao, mọi người nhìn thấy nhiều nhất là thành tích của cô ta.
Bây giờ cô ta bị một học sinh chuyển trường mới đè bẹp, khó tránh khiến họ cảm thấy thực ra cô ta cũng giống như họ, cũng không phải khó vượt qua như vậy.
Một khi lớp bảo vệ đó không còn nữa, chắc chắn sẽ xuất hiện một số lời bàn tán nghi ngờ, dù sao thì con người của cô ta cũng có chút kiêu ngạo.
Có không ít bạn học trong lớp 10/2 đều quay xe, tức tốc rời bỏ đóa hoa tiếng Anh trước kia của bọn họ, đầu quân sang phía của Tạ Miêu.
Ừm, tiếng Anh của Tạ Miêu tốt hơn, lại còn đẹp hơn, ủng hộ Tạ Miêu lên ngôi.
Thậm chí Lưu Văn Cường còn khoác vai của Trần Lập Quốc cười ha ha, “Mỗi lần kiểm tra trước kia, người có điểm toán cao nhất, điểm lý cao nhất, còn có điểm hóa cao nhất đều là của lớp mình.
Cậu nói xem, có lẽ nào lớp chúng ta sẽ thêm điểm môn Anh cao nhất vào cuối kỳ này nữa không?”Trần Lập Quốc bắt chước đẩy cặp kính không tồn tại trên sống mũi như thầy giáo dạy chính trị, “Tớ đoán là vậy.
”Lưu Văn Cường bị bộ dạng nghiêm túc của cậu ta chọc cười, nghĩ gì đó lại tiến tới hỏi: “Lần trước nghe cậu nói điểm toán của Tạ Miêu cũng rất tốt, lão Cao còn khen cậu ấy tiến bộ cực kì nhanh, thật đấy hả?“Thật đấy.
”Lưu Văn Cường bỗng trưng ra bộ mặt đồng cảm vỗ vai của cậu ấy, “Nén đau thương đi nhé.
Ngộ nhỡ ngày nào đó Tạ Miêu bắt kịp cậu thì cũng đừng có buồn, suy cho cùng cậu cũng chẳng còn cơ hội lật cờ nữa đâu, mắc mớ gì phải dằn vặt mình, cậu nói xem đúng không?”Trần Lập Quốc: “…”Tiến độ học tập ở trường rất nhanh, Tạ Miêu còn phải học hai môn tiếng Anh và toán bồi dưỡng, mỗi ngày đều trôi qua rất bận rộn.
Sau đó, cô lại dành thời gian để yêu cầu thêm đề với Đường Quyên, bình quân hai ba tuần một lần.
Mà mỗi lần đề đến tay, Cố Hàm Giang đều sẽ mang vở đến nhà của cô để chép vào cuối tuần, không để cô phải động bút nữa.
Cuối giờ lớp bồi dưỡng tiếng Anh hôm nay, Đường Quyên lại phát thêm hai tờ đề nữa, “Đây là hai đề cuối cùng, lớp 11 sắp bước vào giai đoạn ôn tập tự do.
Các em cũng không cần dồn hết tâm sức vào nó nữa, có thời gian thì chuẩn bị nhiều hơn cho kì thi cuối kì đi.
”.
/368
|