Edit: Trang Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền
Rốt cuộc bà Hàn và Dư Mụt Tử cũng không dám đi công xã làm ầm ĩ, hơn nữa bà muốn tìm Hàn Thanh Tùng khóc cũng không thực hiện được.
Hàn Thanh Tùng dẫn người hỗ trợ kéo gạch ngói rồi, từ tổ giết mỗ mượn hai chiếc xe, lại mượn một chiếc từ công xã, Hàn Thanh Vân từ đại đội mượn hai chiếc xe, tổng cộng mười mấy người đi hỗ trợ kéo gạch ngói.
Cũng nhờ anh may mắn, lúc đến lò gạch lại có sẵn gạch ngói cho kéo, nếu lần này không kéo xong, chờ tiếp theo không biết chuyện gì xảy ra đây.
Cho nên bọn họ kéo hơn hai lần, liên tục bận việc đến tối mới kéo xong, còn bận rộn giúp đem gạch ngói đều chất ở chỗ Hàn Thanh Tùng được phê duyệt xây nhà mới.
Bận việc xong cũng đã gần mười giờ đêm, Hàn Thanh Tùng lần lượt nói cám ơn, nói với mọi người nếu có việc gì cần hỗ trợ thì cứ đến tìm anh.
Ở nông thôn đều như vậy, có việc mọi người cùng nhau làm, giúp đỡ lẫn nhau vừa không tốn tiền còn làm nhanh chóng.
Hàn Thanh Vân vẫn còn lo lắng: “Anh ba, để ở đây có người đến trộm thì làm sao?”
Hàn Thanh Tùng nói: “Ai dám trộm?”
Hàn Thanh Vân cười cười: “Đúng, trừ phi muốn cánh tay bị gãy xuống. Em đi nói với chủ nhiệm trị an một chút, nhờ bên đó tuần tra nơi này nhiều hơn chút.”
Hàn Thanh Tùng về nhà, bọn nhỏ đều ngủ rồi, Lâm Lam còn đốt đèn vừa may áo bông vừa chờ anh.
Anh rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà: “Đã trễ thế này không cần chờ anh.”
Lâm Lam dừng may: “Không trễ.” Mới hơn mười giờ một chút, đặt ở kiếp trước rất nhiều con cú sống về đêm giờ mới bắt đầu đây.
Cô bước xuống lấy đồ ăn trong nồi cho anh ăn. Hàn Thanh Tùng cũng rất đói bụng, mặc dù trước đó có ở căn tin ăn mấy cái bánh lót bụng, có điều làm việc quá tốn sức nên đói bụng cũng rất nhanh.
Anh đưa túi cho Lâm Lam, chính mình đi ăn cơm: “Đồ bên trong cho em và con gái.”
Lâm Lam ngoài ý muốn nhìn anh một cái, còn mua quà cho cô đấy?
Cô mở túi ra, thấy bên trong có cái gì đó màu hồng phấn, vừa lấy ra nhìn, thì ra là hai chiếc khăn quàng cổ. Một cái màu đỏ chót, nhỏ hơn một chút, chắc là của con gái. Một cái khác màu hồng phấn của công chúa, phấn sặc sỡ đấy, là màu sắc thiếu nữ thích nhất.
Lâm Lam:......
Cô là mẹ của năm đứa trẻ, ở cái tuổi này, còn mang màu sắc này? Thẩm mỹ của cục trưởng Hàn không có vấn đề gì chứ?
Cô xem khăn quàng cổ màu hồng kia vừa rất lớn vừa rất dài, phía ngoài còn che phủ một tầng khăn lụa, cũng là màu hồng mộng ảo. Khăn quàng cổ này khá lớn có thể bao trùm cả đầu, cũng có thể bao quanh cổ, còn có thể lấy khăn lụa xuống làm đồ trang sức.
“Rất đắt.” Lâm Lam đè xuống muốn chửi đậu đen rau má với màu hồng phấn này, hỏi giá tiền.
Lúc này mua quần áo giầy đều đòi tiền cộng thêm phiếu, giống như loại đồ trang sức như khăn lụa khăn quàng cổ này không cần phiếu, nhưng giá tiền rất đắc.
Giống như cái màu đỏ chót này, kiểu dáng khăn quàng cổ bình thường, giá cả vừa phải, một đồng là đủ. Bình thường phụ nữ trẻ tuổi, hoặc là trong nhà có con gái mới mua, tuổi lớn hơn một chút mới không cần, nếu không sẽ bị người ta nói kẻ lẳng lơ, đỏm dáng.
Có điều nông dân, cho dù là con gái hay phụ nữ trẻ tuổi, hầu như không có ai mua màu hồng mộng ảo như công chúa này.
Bởi vì, sến không thể nào tả nổi!
Da nông dân thô ráp, mùa hè phơi nắng đen thui, gió mùa đông thổi đỏ hồng, đeo khăn lụa màu hồng, thật quá đau mắt người khác.
Mắc như vậy, dĩ nhiên bọn họ không mua. Cho dù cán bộ có chút tiền, vợ ở trong nhà cũng không thích màu này, đều nói màu sắc này quá trẻ, còn kén chọn người, hơn nữa đeo khăn lụa còn đắt như vậy, bằng gì a.
Kẻ ngu mới mua đây!
Lâm Lam liếc kẻ ngu đang ăn cơm một cái, kẻ ngu lộ ra ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Đeo thử nhìn xem thế nào.”
Tất nhiên Hàn Thanh Tùng không nghĩ đến người khác băn khoăn nghĩ ngợi gì kia, anh chỉ nghĩ đến mua khăn quàng cổ cho vợ con mang trong mùa đông. Mặc dù có chút đắt, nhưng vợ đeo chắc chắn đẹp mắt.
Nhân viên bán hàng cũng nói các cô gái thích nhất loại này. Dĩ nhiên anh không biết tại sao Khâu Đông Mai cố gắng đề cử cái này, đó là bởi vì xã mua bán có mấy cái bán mãi cũng không được, đặt ở xó nào đó bị bám bụi cũng không đáng giá, cho nên xem như hàng có khuyết điểm bán với giá đặc biệt. Vốn là ba đồng một cái, bây giờ chỉ cần hai đồng rưỡi.
Sau khi chờ Hàn Thanh Tùng mua đi, Khâu Đông Mai các nàng còn nhiều chuyện bàn tán: “Cục trưởng công an mới đến, không ngờ thẩm mỹ lạ thế.”
“Cũng không biết vợ như thế nào, lại có thể dùng màu sắc như vậy, ha ha.”
Mặc dù ban đầu Lâm Lam đã từng mang theo hộ khẩu đi mua đồ, trừ lão xã trưởng ra không có người ngoài chú ý, tất nhiên sẽ không nghĩ đến cô.
Ở trong suy nghĩ của các cô, phụ nữ ở nông thôn xuống ruộng làm việc, phơi nắng đến đen thui, lại đeo khăn quàng cổ màu hồng như vậy, còn không giống phân lừa dính sương sao?
Thật ra Lâm Lam có làn da trắng nõn, mặc dù trước kia nguyên chủ không dưỡng da nên da có hơi thô ráp, nhưng sau khi Lâm Lam xuyên đến nơi này có thói quen chú ý bảo vệ, lúc này làn da đã trắng nõn mềm mại trở lại.
Thôn Hoa có cấp bậc cả đấy, chẳng những đủ đẹp trai, tất nhiên cũng muốn đủ non, phần thưởng của ông trời cho người có tướng mạo tốt lại có dáng người hoàn hảo.Nếu không Hàn Thanh Bình sẽ không bi phẫn phát ra tiếng như vậy, mà bây giờ vui sướng hơn so với vợ của mình thay đổi trở nên tốt hơn.
Có điều phụ nữ không có thỏa mãn với chính mình, mặc dù làn da đã trắng nõn mềm mại hơn những người phụ nữ khác. Nhưng so với làn da được bảo dưỡng tỉ mỉ ở kiếp trước, bây giờ quả thật thê thảm không nỡ nhìn.
Lâm Lam một chút tự tin cũng không có, thậm chí có ý nghĩ vò đã mẻ lại không sợ sứt, dù sao đã ở nông thôn, cũng không muốn những thứ không có kia.Lúc này đối mặt màu sắc phấn nộn như vậy, cô thật sự có chút vô lực.
Có điều chồng tặng, vẫn nên biểu hiện vui vẻ một chút, tránh làm rét lạnh tim anh, không nên đả kích nhiệt tình sau này của anh nha.
Cô quàng khăng quàng cổ qua cổ, nhìn Hàn Thanh Tùng cười cười: “Nhìn thế nào.”
Trong mắt Hàn Thanh Tùng tràn đầy vẻ kinh diễm, không chút do dự gật đầu: “Đẹp mắt!”
Lâm Lam: “Hay là cho Mạch Tuệ đeo, con gái nhỏ màu gì cũng đẹp mắt.”
Hàn Thanh Tùng: “Không phải con đã có cái màu đỏ rồi sao?”
Trẻ con cũng nên ăn mặc rực rỡ như thế.
Lâm Lam lại nói: “Có màu sắc khác không? Không bắt mắt thế này, có thể đổi lại không?”
Hàn Thanh Tùng nhớ đến nhân viên bán hàng rất hòa khí theo sát anh nói có thể đổi lại, anh lắc đầu: “Xã mua bán không cho đổi.”
Cái này nhìn đẹp như vậy, không cần thay đổi.
Lâm Lam lại cảm thấy ở nhà gió cát bụi bặm nhiều, màu sắc tươi tắn như vậy rất dễ bị bẩn không ra hình dáng cũ, vẫn nên cất lại sau này hẳn nói.
Hàn Thanh Tùng nói: “Vậy thì lại mua thêm một cái đeo trong nhà.”
Lâm Lam:...... Anh có thể thực tế một chút được hay không, chúng ta xây nhà đã trở thành người nghèo lần nữa rồi đấy.
Lâm Lam suy nghĩ có phải cho anh nhiều tiền tiêu vặt quá rồi không, ngày đầu tiên anh cầm hai đồng tiền, mua thịt, còn ghi sổ nợ lương thực. Cho nên sáng sớm này cô cho anh nhiều thêm một chút, để anh có tiền mua lương thực và dầu, mặt khác cũng có thể để anh phòng hờ, còn có tiền để anh ăn cơm. Nào biết đâu anhcó khả năng không biết có bao nhiêu tiền trong túi, có tiền liền cấn tay, được tiêu hết, mua khăn quàng cổ thứ không thực dụng này trở về.
Cô uyển chuyển nói: “Chúng ta xây nhà tốn không ít tiền, tiền gạch ngói đã hơn ngàn đồng rồi, còn có các vật tư khác, mời thợ xây nhà, còn phải mua lương thực bao cơm, bọn nhỏ đều đến trường, sợ là…”
“Không có chuyện gì, sau này theo tháng khởi công.” Hàn Thanh Tùng cũng không lo lắng.
Lâm Lam suy nghĩ rồi tính toán, xây nhà là chi tiêu nhiều nhất, dùng gạch ngói sau này gần mười năm cũng không cần bận tâm. Có điều vừa nghĩ đến trong nhà có bốn đứa con trai phải kết hôn, đến lúc đó còn phải cho tiền bọn nhỏ xây nhà, cả người Lâm Lam đều không tốt rồi.
Không thể thỏa mãn, vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm tiền!
Cũng may chờ con lớn lên cũng còn nhiều thời gian, lúc đó công xã công dân giải tán bắt đầu cải cách mở cửa.
Ừ, vẫn còn kịp.
Lâm Lam lại cảm thấy tương lai trước mắt rất tốt, chẳng qua khăn quàng cổ màu hồng tươi kia lại bị nhét dưới đáy tủ, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời đây.
Ngày hôm sau Hàn Thanh Tùng đạp xe đạp đi công xã một chuyến, đụng mặt với La Hải Thành, xem một chút không có chuyện gì, anh phải đi gần công xã để thu mua gỗ.
Muốn xây nhà cửa, chỉ dựa vào điểm tích lũy của mình để có gỗ cũng không đủ, vẫn phải ra ngoài mua thêm.Từ nhóm xã viên nông thôn mua gỗ cũng có chỗ tốt, chính là không cần phiếu vẫn có thể mua được.
Buổi chiều lúc trở về, Tôn Trác Văn biết anh lại ngu dốt tự mình chạy đi thu mua vật liệu, quả thật không biết nói gì cho phải. Như thế nào lại có cục trưởng ngu ngốc lỗ mãng như vậy? Mấu chốt là kẻ ngu ngốc lỗ mãng này còn đem mình đẩy lên đầu ngọn gió, thật là tức muốn ói máu.
Tôn Trác Văn không nhịn được quanh co lòng vòng thoáng khoe khoang một chút, ám hiệu Hàn Thanh Tùng không cần tự mình đi tìm, chỉ cần thả ra tiếng gió, rất nhanh sẽ có người đưa đến cửa, đến lúc đó vẫn có thể mua xài, nửa điểm cũng không phải không tuân theo quy định.
Cục trưởng công an công xã muốn mua gỗ, có thể tự mình đạp xe đạp đi thu mua?
Làm sao ngu như vậy.
Hàn Thanh Tùng giống như nghe không hiểu, càng không nhận tình.
Mấy ngày sau đó, anh chạy mấy công xã, thu mua đủ gỗ, còn thuận tiện mua cho Lâm Lam vài cuộn vải dệt thủ công, mấy cân bông vải.Dĩ nhiên, tốn không ít tiền, so với việc ngồi ở cục công an để người ta đưa đến cửa, tối thiếu nhiều hơn một nửa.
Người ta đưa đến cửa, cho dù dùng tiền, sẽ thấp hơn giá thị trường một chút.
Mình đi mua, cho dù người ta không cần phiếu, thì cao hơn giá thị trường, hơn nữa phiếu quy ra tiền.
Hàn Thanh Tùng nghĩ nhanh chóng khởi công một chút, nếu không phải chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó cũng khoảng tháng mười mới có thể xây nhà.Tháng mười trời đã lạnh dần lên, bùn vừa lạnh lại vừa cứng, đến lúc đó xây tường sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù bây giờ hơi lạnh, nhưng buổi trưa vẫn còn rất nóng, tổng thể mà nói nhiệt độ thích hợp.
Chuẩn bị xong vật liệu, lại bắt đầu tìm người.
Hàn Thanh Tùng mời chính là thợ mộc Vương bên kia sông đến hỗ trợ, trừ xây nhà cửa, đến lúc đó còn nhờ ông giúp đóng gia cụ. Thợ mộc Vương làm nghề thợ mộc lâu năm, nên đối với việc nhà cửa rộng hay nhỏ đều hiểu rõ, như vậy có thể đặt trước làm gia cụ. Bởi vì gia cụ quá nhiều, gỗ cũng không thể kéo đi kéo về, nên ông ở lại ngay tại chỗ làm công.
Thợ hồ vốn là người trong thôn, đều là nghề nghiệp gia truyền, có anh dẫn theo những người khác làm giúp sẽ không có vấn đề gì.
Những thứ khác làm giúp chính là người trong thôn. Đây cũng là theo lệ cũ, nhà ai xây nhà, do đội trưởng tổ chức cho thanh niên cường tráng có tay nghề tốt, sức lực lớn lại không lười biếng đến hỗ trợ.
Lâm Lam liền đề nghị với Hàn Thanh Tùng, để anh tìm người trong họ hoặc người khác họ, tìm người trong nhà khỏi phải trả công nha, như vậy người ta đồng ý, sau này khi nhờ anh hỗ trợ cũng xem như trả nhân tình cho người ta.
Như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền và lương thực.
Mặt khác những người có ý nghĩ muốn lôi kéo làm quen, thôi được rồi, loại người như thế không đạt được mục đích còn dễ bị nói này nói kia nữa.
Hàn Thanh Tùng biết nghe lời phải, dựa theo cô nói mà làm.
Thừa dịp còn chưa bước vào thời kỳ cao điểm thu hoạch vụ thu, nhà Lâm Lam xây nhà mới, bắt đầu đặt móng khởi công.
Đại Vượng nhìn nhà xây, đã nghĩ có phải không cần đi học, có thể đến hỗ trợ. Lâm Lam không để cho nó có cơ hội trốn học: “Cứ đi học như bình thường, tan học về nhà hỗ trợ.” Đừng nói nghỉ học, ngay cả tập luyện buổi sáng cha nó còn không buông lỏng, thằng nhóc con nghĩ gì đây?
Nhân công đủ nhiều, bắt đầu bận rộn đâu vào đấy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng nơi này không đủ nơi đó chờ tình hình, cho nên tiến độ rất nhanh.
Bởi vì có đến hoặc có qua lại hỗ trợ, bây giờ không cần bao cơm, chỉ chờ gác đòn tay và lợp nhà thì lo cơm cho mấy nam lao động cũng đủ, cho nên Lâm Lam có thể nhẹ nhỏm một chút.
Cô còn nói Hàn Thanh Tùng lấy toàn bộ phiếu cơm đổi thành lương thực phụ, đến lúc đó có thể làm bánh bột ngô, cố gắng cũng thông qua được.
Trừ lần đó ra, trong thôn cũng có người trợ giúp, qua trận có chia lương thực xuống, trong nhà có dư chút lợi nhuận đều lấy đến cho cô mượn trước, sau này trả lại.
Lâm Lam cầm cuốn vở, từng cái đều ký sổ, không sợ lẫn lộn.
Có điều cẩn thận tính toán, lương thực trong nhà vẫn còn có chút túng thiếu.
Không nói những người làm giúp, bọn nhỏ tập thể dục buổi sáng rồi đến trường đi học cộng thêm hỗ trợ xây nhà, suốt ngày tốn sức rất nhiều, tất cả đều tăng lượng cơm hơn trước, Lâm Lam đều có chút chống đỡ không được. Cô cũng vắt óc nghĩ cách làm bữa ăn thịnh soạn một chút, làm hết sức để cho bọn nhỏ được lắp đầy bụng, tránh ủy khuất bọn nhỏ, làm chậm trễ phát triển chiều cao.
Kể từ khi cô xuyên đến đây, dáng người của bọn nhỏ đã cao lên không ít.
Nhìn thấy bọn nhỏ mỗi ngày mỗi cao lên, cô cũng thỏa lòng thỏa dạ, ăn được cứ ăn, cũng không có lãng phí. Cái này may nhờ có phiếu lương thực phụ của Hàn Thanh Tùng, nếu không đã sớm đói bụng cả rồi.
Buổi trưa ngày hôm đó, bọn nhỏ đều đến trường học, Lâm Lam ở nhà tẩy tẩy rửa rửa, lại thấy Hàn Thanh Tùng để trần từ bên ngoài trở về.
Hàng năm rèn luyện khiến cho anh có dáng người hoàn mỹ, da thịt bền chắc cân đối, đường cong trôi chảy ưu mỹ, rồi lại vô cùng cường tráng. Điển hình mặc quần áo lộ vẻ gầy, cỡi quần áo có thịt, là loại Lâm Lam thích.
Cô không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, chạm phải ánh mắt Hàn Thanh Tùng, hai gò má của cô hơi nóng lên, vội vàng dời tầm mắt đi: “Đưa quần áo cho em giặt.”
Hàn Thanh Tùng: “Không có bẩn đâu.”
Anh sợ lúc làm việc sẽ mài rách quần áo nên cởi ra, lúc khiêng đồ sẽ lấy miếng lót vai báng súng đem về phủ lên, cũng rất hợp thích.
Trên người anh ngứa ngáy, liền xoay lưng ấn trên tảng đá để cho Lâm Lam giúp đỡ lấy nước xối ào ào phía sau lưng.
Lâm Lam phát hiện sau lưng anh có chỗ bị trầy, rỉ ra chút máu. Vốn là trên người có vết thương cũ cũng đủ làm người ta lo lắng, lúc này lại vì xây nhà mà rách da, Lâm Lam không khỏi có chút đau lòng.
“Vẫn nên mặc quần áo vào, rách thì may lại.” Cô cẩn thận tránh nơi anh bị trầy da, dùng khăn nhẹ nhàng lau lau.
Động tác của cô mềm nhẹ, bởi vì vẫn luôn giặt quần áo, tay cũng lành lạnh, mà nhiệt độ trên người anh vẫn nóng kinh người, lạnh nóng vừa đụng, làm cho anh ngứa ngứa.
“Không có chuyện gì, rách da mà thôi, chút vết thương đó không tính là gì, hai ngày sẽ tốt thôi.” Hàn Thanh Tùng ra hiệu cô mạnh tay hơn một chút.
Lâm Lam dùng sức chà xát cho anh, anh còn nói ngứa ngáy, bảo cô gãi gãi. Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là gãi hai bả vai.
“Dùng thêm chút sức.” Hàn Thanh Tùng cảm giác bị cô gãi càng ngày càng ngứa thêm, nhịn không được nhún vai.
Lâm Lam cũng cảm giác cơ bắp của người bên dưới cọ vào lòng bàn tay của cô, nóng bỏng, không khỏi có chút tò mò đưa tay sờ sờ.Trách không được người ta nói thân thể cứng như sắt thép, da thịt này đã luyện đến trình độ nhất định, quả nhiên là ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, giống như hòn đá cứng rắn.
Hàn Thanh Tùng không có cảm giác cô lại xả nước nữa, ngược lại phía sau lưng tê tê ngứa ngứa liền lập tức đứng dậy, ai biết Lâm Lam đang khom lưng phía sau anh, anh bất ngờ đứng dậy bị đụng cái té ngã.
“Ối ——” Lâm Lam kinh hô một tiếng, cả người ngã ra sau, trong khoảng thời gian nhanh như chớp này, cô còn suy nghĩ quả nhiên trêu chọc người khác thì phải trả giá thật lớn.
Va chạm trong dự đoán cũng không đến.
Cánh tay bền chắc trong nháy mắt đã nắm ở eo nhỏ của cô, chỉ thoáng dùng sức một cái đã kéo cô trở về, bàn tay to lớn theo đầu vai của cô rồi đở cái ót của cô, đem cô an toàn mà khóa lại trong vòng ôm nóng bỏng bền chắc.
Mặt Lâm Lam dán vào lồng ngực Hàn Thanh Tùng không chút khe hở, bên tai tiếng tim đập kiên cường có lực của hắn.
Anh ôm lấy cô có chút chặt, làm cho cô có chút không thở được.
“Hmm...... Thiếu chút nữa...... ngã rồi.” Lâm Lam có chút ngượng ngùng, thoáng giãy dụa, ai ngờ lại bị anh ôm càng chặt hơn, hơn nữa lực đạo ngang hông càng bá đạo hơn, ôm cô chặt chẽ đặt ở trên người của anh.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, cô cũng cảm giác được anh có phản ứng, cứng rắn vô cùng dọa người.
Lâm Lam:......!!
Tim của anh đập càng lúc càng nhanh, làm cho Lâm Lam hoài nghi có thể gánh vác nổi hay không, không biết tại sao, trái tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh, gương mặt giống như lửa thiêu, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đều nóng lên.
Cứ như vậy một lúc, ai cũng không nói chuyện, cô bị ôm chặt đến nổi không thể nhúc nhích, vốn sợ thời gian cấm dục sẽ làm anh không kiềm chế được ban ngày sẽ đem cô vào giường ở trong nhà
Đột nhiên, anh cúi đầu nặng nề hôn một cái lên cổ cô, tiếng nói khàn khàn: “Anh đi mặc quần áo.”
Anh vừa đi, thân thể nóng bỏng vừa rời đi, gió buổi trưa có vẻ lạnh lẽo. Lâm Lam không khỏi run run cả người, theo bản năng sờ sờ cổ, má ơi, đây là hôn à, cắn cô đau quá.
Cô đã sớm phát hiện Hàn Thanh Tùng có sức lực vô cùng lớn, có đôi khi bảo anh tách vài cái bánh bột ngô, không nghĩ rằng lại vỡ ra thành mấy mảnh vụn. Bọn nhỏ còn cho rằng anh tức giận, lập tức im miệng ăn cơm không dám líu ríu nữa.
Mới vừa rồi trong thoáng chốc anh ôm cô, còn tưởng rằng anh đang bắt tội phạm đấy, eo cũng muốn bị bẻ gãy đây này.
“Lam!” Phía bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông gọi tên cô.
Lâm Lam sửng sốt một chút, không trách được anh buông cô ra, thì ra là nghe thấy tiếng động.
Cô đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ thấy anh cả Lâm khiêng một túi lương thực đứng ở cửa, gương mặt anh ta đầy mồ hôi, quần áo cũng bị ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Lam vội vàng đi ra đón: “Anh cả, sao anh đến đây?”
Anh cả Lâm nói: “Lâm Mai nói các em xây nhà, nghĩ chắc lương thực của em không đủ, chúng ta gom góp đưa trước một túi lương thực đến, đến lúc đó cũng có thể ứng phó khẩn cấp khi mời khách.”
Lúc Lâm Mai đi chợ sẽ đi dạo đến cục công an một chuyến, tìm Hàn Thanh Tùng tiện thể nhắn tin cho Lâm Lam, còn có chính là muốn khoe khoang một chút mình biết cục trưởng công an, để cho những kẻ đầu cơ trục lợi kia biết mà tránh xa cô một chút.
Trong lòng Lâm Lam cảm động, lương thực trong nhà đang túng thiếu đấy: “Anh cả, không cần đâu, các người cũng không dư dả lương thực.”
“Lại nữa, đây không phải chỉ cần thu hoạch vụ thu là có rồi sao.” Anh cả Lâm không để cho cô nhận lấy, khiêng vào trong nhà, thấy trong nhà có bóng người “Thanh Tùng ở nhà à.”
Hàn Thanh Tùng trong chập choạng nhanh chóng mặc xong áo, lại sửa sang lại quần một chút, ở trong phòng buộc lại đai lưng nói một tiếng: “Anh cả.”
Anh cả Lâm buồn bực, thế nào mà mình mang lương thực, em rễ cũng không ra nghênh đón mình, còn trốn ở trong phòng? Kiêu ngạo như vậy? Trở thành cục trưởng liền không giống trước đây.
Hàn Thanh Tùng sải bước đi ra ngoài, nói chuyện với anh cả Lâm, mời anh vào trong nhà ngồi.
Lâm Lam len lén nhìn anh, nơi đó quá mức kiêu ngạo lúc này còn không có hoàn toàn yên tĩnh đâu, cũng may mặc vào quần áo vào che chắn, đối diện với anh cả Lâm chắc là rất nhanh sẽ khôi phục.
Cô không nhịn được đỏ mặt lên.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, cảm giác mới vừa đè xuống lại nóng rang như muốn nổ tung, vội vàng lôi kéo anh cả Lâm: “Anh cả, đi đến chỗ nhà mới xem một chút, rồi quyết định.”
Lúc này anh cả Lâm mới cao hứng trở lại, khoát tay nói: “Anh cũng không hiểu lắm, làm sao có thể quyết định cái gì, đi xem một chút thì được.”
Chờ bọn họ đi, Lâm Lam thở phào một cái, vậy mà cảm thấy tay chân có chút nhũn ra, vội vàng chà xát mặt, tiếp tục giặt quần áo.
Anh cả Lâm sau khi đến xem xong, ngày hôm sau anh ta và cha Lâm cộng thêm chồng của Lâm Mai cùng đi hỗ trợ.
Buổi sáng tới đây, buổi trưa ăn bửa cơm, buổi tối trở về nhà, cứ như vậy giúp ba ngày công.
Bởi vì nhân thủ đầy đủ, mà đều là sức lao động cường tráng,sau ba ngày đã dọn bãi, phóng tuyến, đào đất, đắp nền, sau đó là bùn, xây gạch, trát tường… phối hợp không chê vào đâu được, căn bản không lãng phí chút thời gian.
Ở giữa giờ nghỉ của hai ngày, nhóm đàn bà con gái tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hỗ trợ buộc thân cây cao lương lại, nhiều phụ nữ cùng làm, thời gian hai ngày là đã làm xong.
Tháng tám cuối thu khí trời trong lành, gió mát vi vu, cây ngô, đậu phộng… lần lượt trưởng thành, đội sản xuất bắt đầu động viên thu hoạch vụ thu.
Nhà Lâm Lam cũng chuẩn bị kết thúc, đợi chờ gác đã ngang. Chuyện gác đà ngang này không thể gấp, cần phải xem ngày giờ.
Mấy năm trước phá bỏ bốn cũ, không cho phong kiến mê tín, tất cả mọi người đều luân phiên xem ngày mấy thì cứ làm ngày đó.Nhưng bây giờ cũng không có nghiêm khắc như vậy, nhóm xã viên đã bắt đầu chú trọng hơn.
Ông Lâm vô cùng để ý, trở về thôn của mình rồi lặng lẽ tìm người lặng lẽ xem ngày, cố ý dặn dò anh cả Lâm đến nói cho Lâm Lam.
Lâm Lam là một linh hồn hiện đại, làm sao có thể quan tâm đến cái này “Anh cả, suy nghĩ không bằng hành động, sớm một chút gác đà lợp ngói để nhanh chóng chuyển qua.”
“Đây là chuyện có thể qua loa được sao? Cha nói, không biết thì coi như xong, nếu đã biết thì phải tuân thủ, em nghe cha sẽ không sai đâu. Em còn nhớ khi còn bé, Phán Phán giúp Đạt Đạt xây nhà, kêu cậu ta xem ngày giờ không chịu nghe, Đạt Đạt liền từ trên xà nhà té xuống té gãy thắt lưng, đến bây giờ còn nằm co quắp trên giường gạch đấy.”
Lâm Lam: “Thật nghiêm trọng như thế sao?”
Vốn việc này thấy không liên quan đến nhau, anh cả vừa nói thì giống như hạt mụn bắt đầu mọc lên, không nghe cũng xem như không có chuyện gì, bây giờ một khi xảy ra chuyện thì mọi người lại trách không nghe lời.
Cô chỉ đành phải nói: “Được.”
Cô bảo anh cả Lâm nói với Hàn Thanh Tùng, anh cả Lâm lại không chịu: “Em nói với em rể đi.”
Ai biết cục trưởng Hàn có tin chuyện này hay không, nếu không tin lại cứng đầu không nghe lời thì rất mất mặt, vẫn là hai vợ chồng nằm trong chăn tự nói với nhau đi.
Buổi tối chờ làm xong việc vặt ở công trường, Lâm Lam cũng làm xong cơm tối, tự mình đi gọi Hàn Thanh Tùng cùng bọn nhỏ về ăn cơm.
Cơm nước xong, bọn nhỏ mang theo máy rario chạy đến nhà mới, nói phải đi trông nhà, tránh cho người ta trộm gạch ngói đi.
Bọn nhỏ vừa đi, vốn trong nhà đầy náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có âm thanh Hàn Thanh Tùng ăn cơm. Anh cầm chén đưa cho cô, ý bảo cô giúp anh rót chén nước.
Bình nước ở trong tay Lâm Lam. Lúc Lâm Lam cầm lấy chén chạm phải tay anh, vội vàng rụt tay lại, hai ngày nay cô có chút sợ Hàn Thanh Tùng, ít dám ở cùng một chỗ với anh, cô có cảm giác, cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình mang theo tính xâm lược, vô cùng có cảm giác bị áp bách.
Hơn nữa buổi tối bọn nhỏ ngủ mà anh còn chưa lên giường, cứ như vậy chớp mắt một cái, cô cảm thấy anh sẽ mạnh mẽ tiến vào trong chăn của cô. Cũng may anh không có làm như vậy, dĩ nhiên, có thể là do chính cô chột dạ suy nghĩ nhiều. Lúc ngủ không được, thậm chí cô còn tìm tòi ký ức về cuộc sống vợ chồng, đáng tiếc chỉ le que mấy lần, thật sự không có gì tốt để tham khảo.
Nói thí dụ như lúc mới kết hôn, từ thân thiết đến kết hôn, tổng cộng cũng không vượt qua năm ngày, lúc rước dâu gặp mặt một lần, sau đó chính là buổi tối ngủ.
Khi đó đều trẻ tuổi, cô trẻ trung anh thô lỗ, thật sự chưa nói đến sung sướng, nếu hồi tưởng lại cũng chỉ có đau, thật to lớn, hơi sợ sợ. Cứ như vậy hai buổi tối, anh trở về bộ đội, cô lại còn mang thai.
Sau này gặp mặt, vẫn không có thể nghiệm gì tốt, anh đến đi vội vàng, không phải ở một đêm, thì cũng chỉ ngắn ngủn ba năm ngày.
Ban ngày một đại gia đình đều là người, hai người cũng không có thời gian nói với nhau nhiều. Cô vừa mong đợi đồng thời vừa khẩn trương lại sợ, dù sao hình thức nam nữ sống chung với nhau cũng không chênh lệch cho lắm, ở tình hình quan hệ vô cùng câu nệ bảo thủ, mặc dù thích anh nhưng có chút chán ghét tránh né làm chuyện như vậy.
Mỗi lần chỉ có nửa đêm lúc con ngủ say, sau đó mới bắt đầu bận rộn lộn xộn mà sinh hoạt vợ chồng. Cô vô cùng khẩn trương, anh lại kìm nén quá lâu, thử nghĩ cũng biết rất kinh khủng rồi, chẳng những không có thể nghiệm tốt đẹp gì, còn có thể lưu lại ám ảnh rất sâu cho song phương.
Cứ như vậy lặp lại mấy lần, càng về sau càng không có trao đổi gì thêm, mặc dù anh dần dần thành thục sau này nghĩ biện pháp hướng dẫn cô, nhưng quá lớn khiến cô càng sợ càng kháng cự hơn, làm cũng vì thực hiện nghĩa vụ của người vợ đối với chồng, cả quá trình đều không sung sướng gì. Điều này dẫn đến phụ nữ kháng cự, người đàn ông cũng thấy không còn ý nghĩa nữa.
Có điều buồn cười nhất chính là không biết cô rất dễ dàng có thai hay là anh quá giỏi, mỗi một lần đánh giáp lá cà, cô đều có thể mang thai.
Bây giờ khiến cho Lâm Lam vừa khẩn trương lại rất áp lực, rất sợ sinh hoạt vợ chồng khủng bố như vậy.Không có cách nào, ám ảnh quá lớn.
Cô đặt bát nước lên bàn, mình thì quay lưng ngồi ở đó, cúi đầu cái miệng nhỏ uống nước, từ chối giao tiếp cùng ánh mắt với anh.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô cúi đầu một bộ dạng yên tĩnh, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, rất muốn đưa tay sờ sờ mặt của cô.
Vừa lúc anh muốn đưa tay, Lâm Lam ngẩng đầu hỏi hắn: “Lúc nào lợp ngói?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu như vậy, Hàn Thanh Tùng cũng không biết tại sao, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lập tức cầm chén nước bưng lên uống.
Sau đó anh bình tĩnh nói: “Ngày kia.”
Lâm Lam do dự một chút, cười nói: “Không xem ngày sao?”
Hàn Thanh Tùng: “Không có gì hay để xem, suy nghĩ không bằng hành động.”
Lâm Lam: “Chuyện đó......”
Hàn Thanh Tùng: “Em tìm người xem ngày?”
Lâm Lam sợ bệnh nghề nghiệp của hắn tái phát, trách cô mê tín, lập tức lắc đầu: “Không có, không có. Em tìm người ở đâu chứ, cũng không biết.”
Hàn Thanh Tùng nói: “Không có ngày thì xem ngày nào được thì cứ làm ngày đó.”
“Cha cùng anh cả có giúp emxem ngày.” Lâm Lam nói thật nhanh.
Việc này phản phong kiến mê tín, từ công xã đến trong thôn đều nói, anh làm ở cục công an, có thể ngại bọn họ cản trở hay không chứ.
Hàn Thanh Tùng biết cha vợ và anh cả nói, anh hỏi: “Ngày nào?”
Lâm Lam nhỏ giọng nói: “Mùng mười tháng tám.” Thật sự có chút chột dạ.
Đầu tháng tám vô cùng bận rộn với thu hoạch vụ thu đấy.
Dường như Hàn Thanh Tùng có chút khó khăn.
Lâm Lam lập tức nói: “Thật ra chuyện này có xem ngày hay không cũng đều như nhau, chỉ là đều nói như vậy rồi. Nếu không tin, đến lúc đó vào ở có chút đau đầu nhức óc gì, người ta lại nói do chúng ta không xem ngày.”
Giống như cô gả đến đây,, bởi vì nhà gái không gả tháng đại lợi, nên mẹ chồng cằn nhằn cả đời, đau đầu nhức óc cũng tại cô, bây giờ chú Tư bị bắt, càng là tại cô.
“Vậy thì theo ngày đó.” Hàn Thanh Tùng nói: “Ngày mai tạm thời không cần mọi người hỗ trợ, đến ngày mười lại tìm mấy người lợp ngói.”
“Thế thu hoạch vụ thu......”
“Cái này không cần lo lắng, buổi trưa tìm người hỗ trợ gác xà ngang và lợp ngói, chỉ cần đem xà ngang gác lên, những việc còn lại anh có thể làm.”
Trừ anh ra, còn mướn thêm thợ mộc cùng thợ hồ.
Anh trả tiền công cao hơn so với bọn họ làm việc kiếm công điểm, tự nhiên bọn họ vui lòng đến làm. Cứ quyết định như vậy.
Lâm Lam thấy rất vui vẻ, mặc dù Hàn Thanh Tùng nhìn cứng nhắc nghiêm túc, lại không phải loại người bá đạo không nói đạo lý, trong nhà có chuyện anh cũng bằng lòng cho cô phát biểu ý kiến.
Chẳng qua anh còn chưa dưỡng thành thói quen, có chuyện là chủ động bàn bạc với cô, phỏng chừng chịu ảnh hưởng của mấy người đàn ông trong thôn, cho là nam chủ ngoại, có chuyện gì đàn ông tự mình gánh vác là được. Nói dễ nghe là không để phụ nữ phải bận tâm, nhưng nói khó nghe chính là cảm thấy phụ nữ không lo được việc gì.
Dù sao có tiến bộ, cô cũng cao hứng, nếu không, như anh hai Hàn và anh cả Hàn hoặc người đàn ông khác thì không nói nhảm với vợ mình để biểu dương khí khái của đàn ông, vậy cũng chỉ là đồ khốn.
Nếu không lợp ngói, công trường liền tạm dừng, lúc này đội sản xuất cũng bắt đầu thu hoạch vụ thu.
Đầu tiên đại đội thúc đẩy cách thành viên trong đại hội, để cho toàn bộ nhóm xã viên đều tham gia thu hoạch vụ thu.
“Đừng tưởng rằng các người làm việc cho đội sản xuất, các người là làm cho chính mình! Thu hoạch vụ thu, chính là thu lương thực, thu Mạng! Nếu trời mưa liên tục trong mùa thu thì lương thực nát bét trong đất, đều bị đói bụng, tất cả đều chỉ có một chút, tích cực chủ động tham gia lao động, không để đội trưởng thúc dục, mất mặt!”
Hàn Vĩnh Phương cầm lấy loa sắt rống lên mấy tiếng nói, sau đó chính là đại đội trưởng nói chuyện, sau nữa là đội sản xuất cùng tất cả đội viên động viên phát biểu, thuận tiện phân công.
Đây là đợt thu hoạch vụ thu thứ hai, muốn tập trung sức lao động tách cây ngô, còn phải nhặt bông, hái đậu phộng, chờ thu xong tất cả những thứ này thì còn phải đào khoai lang phơi khoai lang, có thể nói đây là lúc bận rộn nhất trong một năm.
Tất nhiên Lâm Lam cũng muốn đi theo làm việc, cả ngày mệt mỏi xương sống thắt lưng lưng đều đau, đều có tâm tư oán hận rồi.
Ngày hôm đó Hàn Thanh Tùng đi làm, cô chuẩn bị cho bọn nhỏ đi học, Đại Vượng và TamVượng vừa ra khỏi cửa, huỵch một cái, mỗi đứa chạy sang một hướng.
Lâm Lam không kịp rửa chén cũng tranh thủ đi làm việc, đúng lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ, quát to một tiếng: “Các con làm gì đó, trở lại cho mẹ!”
Hai đứa nhỏ có thể lén đi, nhưng bị Lâm Lam bắt gặp liền không có can đảm không bỏ qua mẹ ruột đang gầm rú mà chạy đi, trừ phi không sợ cái mông nở hoa, roi mây của cha ruột không chút lưu tình.
Hai người cọ trở về, vẻ mặt Đại Vượng không vui.
Lâm Lam: “Hai con không đi học hả, tại sao?”
Lúc này đang là thời gian đến lớp, không phải được nghỉ như ngày thứ bảy chủ nhật, chỉ cần không ăn dao thì phải đi học.
Hơn nữa bây giờ bận rộn vụ thu, giáo viên cũng dẫn bọn nhỏ cùng đi làm việc, ngụ ý giáo dục từ lao động, không làm chậm trễ việc học tập.
Đại Vượng: “Con không muốn đi học!”
“Tại sao con không muốn đi học?”
“Con chính là không muốn đi học, không vì cái gì, giống như mẹ không thích làm việc.” Đại Vượng liếc nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam quyết định già mồm át lẽ phải: “Mẹ ở đâu không muốn làm việc? Mẹ là nhân dân lao động, mẹ vô cùng yêu thích lao động…”
“Đừng giả bộ, không bằng mẹ thay con đi học đi, con thay mẹ đi tách hạt ngô.” Đại Vượng tung ra đòn sát thủ.
Lâm Lam rõ ràng rất động tâm.
Đại Vượng liếc nhìn Lâm Lam, ánh mắt thể hiện vẻ qua thôn này sẽ không có nhà trọ: “Như thế nào?”
Lâm Lam giữ vững sống lưng một cái: “Thái độ của con như vậy là sao, làm sao lại nói chuyện với mẹ như vậy, lá gan không nhỏ nhỉ, hối lộ đến trên đầu người nhà trưởng cục công an rồi à, con thiếu đòn à!”
Đại Vượng lật mặt xem thường, bắt đầu nhìn trời.
Lâm Lam nhìn thấy nó ở trước mặt Hàn Thanh Tùng thì ngoan ngoãn một chút, còn ở trước mặt mình trêu đùa ngang ngạnh, liền muốn cho nó biết chút lợi hại của mình.
Cô đi lấy cây roi mây kia của Hàn Thanh Tùng đến: “Con cho rằng mẹ không dám đánh con sao?”
Đại Vượng một vẻ mẹ muốn đánh cứ đánh, bộ dáng mẹ cứ tùy ý, thậm chí còn chủ động đưa mông về đến trước mặt cô, thật sự lợn chết không sợ nước sôi.
Lâm Lam quất cây roi mây lên đống cỏ khô đem bành bạch mấy cái: “Có sợ hay không?”
Đại Vượng quắt quắt miệng.
TamVượng nhếch miệng cười, nó học theo anh cả, trời sập đều có người cao gánh vác, mẹ cũng không đánh nó.
“Cười cái gì, đem răng bọc lại cho mẹ, nói ngủ đem miệng ngậm lại, thời gian dài răng hô khó coi.”
TamVượng vừa nghe lập tức đem miệng đóng chặt, còn liếm liếm xem thử mình có phải răng hô thật không.Lâm Lam lấy roi mây đâm đâm TamVượng: “Nhanh chóng đi học ngay, anh chị của con đều đi cả rồi.”
Từ ngày đầu tiên đi học Đại Vượng đeo túi đựng sách vở, sau khi tan học cho đến nay đều do Nhị Vượng đep.
Lập tức TamVượng chạy nhanh như một làn khói, bỏ lại anh cả không hề có ý định có nạn cùng chịu.
Đại Vượng xì một tiếng, nhóc con nhát gan!
Lâm Lam thử dò xét quất một cái, mặc dù không dùng sức, nhưng roi mây mảnh đánh lên đùi cũng rất đau.
Gương mặt Đại Vượng không thay đổi, không có chút cảm giác nào, dường như muốn dồn hết sức để làm chuyện muốn làm nhân lúc cha không có ở nhà – trốn học.
“Nhanh đi đến trường đi học, muốn lấy công điểm thì đi theo thầy giáo.” Cô đã từng cố ý đi dự thính xem Hàn Thanh Bình giảng bài, cho dù làm việc cũng không chậm trễ, vừa làm việc vừa học bài, còn có thể khảo sát xem chữ viết như thế nào, cô cảm thấy rất tốt.
Nhị Vượng và Mạch Tuệ học cũng không tệ, mặc dù Tam Vượng nghịch ngợm ngồi không yên, ngược lại cũng có thể học hát, nhưng không chịu viết mấy chữ.Tiến vào tai trái ra tai phải, lúc học ghép vần, aoe học cả buổi, đọc cũng tốt đấy, bảo nó ghi ra thì lại viết loạn, bảo nó đọc thì nó đọc loạn. Lại tiếp tục nhận thức b, chữ ba cũng sẽ không ghép lại, lúc dạy rất tốt, chỉ chớp mắt đã biến dạng.
Quả thực có thể đem người sống tức chết.
Lâm Lam nghe Hàn Thanh Bình tố cáo, hận không thể dạy thêm bài tập cho đứa nhỏ, vừa nghĩ thế lại sợ chính mình bị lòi đuôi.
Bây giờ cô đã khắc sâu cảm nhận của cô bạn thân, dạy bài tập cho con quả thật bệnh tim muốn tái phát, hoặc làm cho trái tim cái giá chống đỡ, khi đó cô còn cảm thấy khoa trương, bây giờ nhìn lại thật không khoa trương chút nào!
Cô nghĩ kiếp trước nhận thức rõ thực tế, không muốn có con cái làm giảm cấp bậc cuộc sống của mình. Bây giờ thì được rồi, trực tiếp làm mẹ tiện nghi của người ta.
Vẫn là trốn không thoát dạy thêm bài tập rồi!
Mấu chốt cô còn không dám làm rõ ràng, danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có thể âm thầm theo sát Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ, phía sau dạy dỗTam Vượng và Đại Vượng.
Đại Vượng lại càng là tảng đá!
Tam Vượng là biết đọc sẽ không thừa nhận, còn Đại Vượng ngay cả đọc cũng không muốn đọc, sách cũng không nhìn, thầy giáo nói đến nước bọt văng tung tóe, nó vẫn mắt điếc tai ngơ làm như không thấy.
Quả thực...... Lâm Lam cảm thấy đầu tóc cũng muốn bạc trắng hết rồi.
Đại Vượng không nhúc nhích.
“Tại sao con không chịu lên trường học?” Lâm Lam lại không rõ.
Đại Vượng: “Không vì cái gì, chính là không muốn đi học.”
Lâm Lam cũng bất đắc dĩ, đứa nhỏ này chính là không thích đi học, sau đó chết sống cũng không chịu nói tại sao.
Dù sao từ khi bắt đầu đi học, ba ngày hai bữa trốn học, cô sợ Hàn Thanh Tùng đánh quá ác, còn dấu diếm thay nó mấy lần.
“Con nói con không đi học, con nghĩ làm gì, con đã nghĩ cả đời ở nhà trồng trọt sao?” Lâm Lam nghiến răng nghiến lợi.
Đại Vượng nhìn cô một cái, rất bình tĩnh nói: “Đi học có ích lợi gì, không phải đều là về nhà trồng ruộng à? Người thành phố đều xuống nông thôn, đây là mẹ nói.”
Lâm Lam: làm sao con chỉ nhớ kỹ mấy câu nói này, nhiều lời có ích như vậy sao con không nhớ hả?
“Ai nói vô dụng, bây giờ không phải đại học bắt đầu thu nhận học sinh rồi sao? Mẹ nghe nói sau này có công – nông – binh – sinh viên!”
Đại Vượng mới không tin đâu, mẹ lôi kéo nó, nhất định là ở chỗ cục trưởng Hàn nghe được chút da lông liền muốn khoe khoang đây này.
Lâm Lam: “Đi trường học, mấy ngày nay thầy giáo dẫn đi thu hoạch vụ thu không đi học, con không cần ngồi đó vò đầu bứt tai khó chịu.”
Đại Vượng: “Vò đầu bứt tai chính là TamVượng.”
“Đi nhanh, ít cãi lại mẹ!” Lâm Lam quất cây roi mây bành bạch.
Đại Vượng bỏ chạy rồi, tất nhiên không chịu đi trường học.
Nó mới vừa đi đến gần bờ sông phía tây, muốn đi hội họp cùng Trụ Tử, lại thấy Hàn Thanh Tùng từ con đường nhỏ phía tây trở về.Đại vượng hoảng hốt giật mình một cái, vội vàng chui vào phía sau đống cỏ khô bên cạnh trốn.
Hàn Thanh Tùng về đến nhà, Tiểu Vượng đang cầm vượng vượng ra sức thổi sáo, Lâm Lam đã đi làm việc.
Hàn Thanh Tùng dặn dò hai câu rồi đi tìm Lâm Lam.
Lúc này Lâm Lam đang dùng khăn mặt trùm đầu và cổ chui vào ruộng ngô tách ngô rồi, lá ngô có lông xướt, cánh tay không bao kỹ sẽ bị cắt.
Cô vừa làm việc vừa khó chịu, nghĩ chính mình xuyên đến ai vậy chứ, kiếp trước vì không làm việc tốn thể lực, học tập chăm chỉ, rốt cục lăn lộn đi ra ngoài, kết quả chỉ ba tháng sau đã bị đạp đến nông thôn.
Thật đúng là triệt để
Cây ngô trong đất vừa nóng vừa tù túng, thật giống như trong lò hầm, cô cảm giác mình nóng đến chóng mặt, thật muốn làm biếng chơi xấu không làm việc nữa.
Chỉ là nghĩ đến lời cô khuyên Đại Vượng, lại không muốn mình không có uy nghiêm, đành phải cắn răng kiên trì.
Lúc cô đang khó chịu, thấy phía trước có một bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình. Cô mới nhìn một cái liền nhận ra là Hàn Thanh Tùng.
“Sao anh đến đây?”
Hàn Thanh Tùng nhặt chút ít bông ngô dính trên đầu cùng râu ngô trên mặt của cô: “Cục công an không có chuyện gì, anh cho tất cả mọi người trở về thu hoạch vụ thu. Anh thay em làm việc, em về nhà nấu cơm.”
Lâm Lam lại có chút ngượng ngùng, các thầy các cô đều dẫn học sinh đi làm việc, sao cô có thể lười biếng được.
Hàn Thanh Tùng không nói gì, lấy cái sọt của cô đi, bàn tay to cầm đầu vai của cô, không nhẹ không nặng nhéo nhéo, sau đó đẩy cô về hướng bên ngoài chỗ đường đi: “Trở về. Buổi trưa bọn nhỏ muốn ăn ngô luộc.”
Có chút non chưa thành ngô chín, mỗi ngày đội sản xuất cũng sẽ nhặt một đống lớn phân chia cho nhóm đàn bà con gái mang về nhà nấu ăn.
Lâm Lam có chút không thể tin được, thật có thể trốn tránh lao động chân tay?”Thế…em đi về thật à?”
Hàn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười: “Chẳng lẽ còn giả bộ.”
Lâm Lam tung tăng như chim sẻ: “À, nghỉ roài.”
Cô sung sướng đi ra ngoài.
Cô vừa đi, Hàn Thanh Tùng liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, mặt không chút thay đổi, trên tay lưu loát tách ngô.
Có phụ nữ gần đấy nghe thấy, có người hâm mộ có người ghen tị, lúc này đàn ông trong thôn chỉ nhìn vợ của mình đi làm việc, ở đâu lại có một người để cho vợ trở về nhà nghỉ ngơi?
Không làm việc không có công điểm, ăn cái gì?
Mấu chốt là đàn ông trừ buổi tối tìm vợ ngủ, rất ít người sẽ vào ban ngày dính như hồ dán cùng với người phụ nữ của mình, kiên quyết không đùa giỡn trước mặt mọi người.
Cho nên bọn họ nhìn thấy Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam ở nơi đó nói nhỏ, hơn nữa động tác Hàn Thanh Tùng ôn nhu lấy râu trên đầu Lâm Lam, mà Lâm Lam rõ ràng còn phát ra âm thanh vui sướng như vậy, nghe hết sức chói tai.
“Vợ chồng già cả rồi, làm gì còn dính lấy nhau như vậy chứ? Thật chua!”
“Cũng không phải sao, làm như là những thanh niên trí thức kia, già mồm cãi láo, buồn nôn!”
Lâm Lam cũng mặc kệ người khác nói gì, cô chỉ để ý mình thoải mái, về nhà rồi, làm món ăn ngon!
Còn không đợi cô đi đến hai đầu bờ ruộng, đã bị cô út bọn nhỏ ngăn cản.
Trước đó cô út vì tránh đầu sóng ngọn gió nên không đi trường học, mấy ngày hôm trước muốn đi xem kết quả người ta đã nghỉ vụ thu, cô cũng đành về nhà.
Thực tế trường học đã có lệnh cưỡng chế Hàn Thanh Hoa nghỉ học, cũng có công tác chuẩn bị để Hàn Kim Ngọc nghỉ học, vốn là sắp tốt nghiệp, không cần thiết phải ở lại trường học.
Mà bây giờ trong nhà đã không còn điều kiện cung cấp cho cô phung phí thời gian cùng tiền bạc để ở lại trong trường, cho nên việc học tập của cô cơ bản đã bị ngâm nước nóng, hoàn toàn về nhà làm nghề nông.
Tách hạt ngô, cô còn không thích hơn Lâm Lam, còn không chịu được, cho dù có khăn trùm đầu che hết mặt mặc áo tay dài, nhưng cổ và tay vẫn bị quẹt xước, cả người ngứa ngáy, giống như có sâu bọ đang bò trên người. Hàn Kim Ngọc chưa từng nếm trải khổ cực như vậy đâu?
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua việc này.
Bây giờ thì được rồi, ngày ngày buộc cô phải làm việc, cô không muốn làm thì chị dâu lớn chị dâu hai đều có ý kiến, ngay cả cơm cũng không muốn làm, ông Hàn liền bảo cô làm việc.
Cô vốn nói nấu cơm, nhưng hiện tại Cốc Mễ và Cao Lương đã có thể làm, căn bản cô không có chỗ dùng. Hơn nữa cô ra đồng làm việc còn không bằng Cốc Mễ.
Hơn nữa hai chị dâu đều ném sắc mặt cho cô, cô không chịu được.
Bây giờ Hàn Thanh Hoa đi nông trường lao động cải tạo, cô cũng muốn kiếm công điểm, không đi học, trong nhà không cần kiếm công điểm cho bọn họ, không cần gom góp lương thực tinh, tiết kiệm tiền. Phân gia, phân nhà Lâm Lam cùng năm đứa nhỏ ra ngoài, nên ngược lại những người khác trong nhà họ Hàn đều sống khá hơn một chút so với trước kia.
Cho nên chị dâu cả và chị dâu hai càng vui vẻ hơn đấy.
Không tốt chính là bà Hàn và cô út, bởi vì hiện tại không có tiền cho hai người tiêu xài.
“Chị giúp tôi tách hạt ngô!” cô út vênh mặt hất hàm sai khiến.
Lâm Lam liếc cô một cái: “Cô cho rằng mình là thất tiên nữ à, đáng tiếc tôi cũng không phải là Đổng Dĩnh.” Cô quay đầu muốn đi.
“Này, chị không nghe thấy à!” cô út thấy Lâm Lam không thèm nhìn mình, rất tức giận.
“Tôi làm việc cũng là kiếm công điểm cho mình, có liên quan gì đến cô?” Lâm Lam cắt một tiếng.
“Vậy sao chị không làm việc?” cô út chất vấn cô: “Chị lại muốn lười biếng trốn tránh lao động! Đại hội động viên đã nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh lao động.” Nếu không phải không chia khẩu phần lương thực thì cô đã sớm trốn ra ngoài rồi.
Lâm Lam đắc ý nói: “Anh ba của cô trở về làm giúp tôi, tôi đi về nhà nghỉ ngơi đây.”
Cô út tức giận muốn chết, nhìn Lâm Lam nện từng bước nhẹ nhàng đi xa, cô lập tức đi tìm Hàn Thanh Tùng.
Thật vất vả tìm được Hàn Thanh Tùng, cô cong miệng bắt đầu rơi nước mắt: “Anh ba ——”
Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái: “Ừ?”
“Anh nhìn tay em bị trầy xước, mặt cũng bị trầy, cả người ngứa ngáy.” Ở nhà không có nhà tắm, tắm cũng không dễ dàng.
Hàn Thanh Tùng nhìn cũng không nhìn cô chỉ để ý trên tay càng không ngừng tách ngô. Anh sức lớn, động tác nhanh, một người tách còn nhanh hơn ba người.
“Tách ngô đều như vậy.” giọng nói Hàn Thanh Tùng không có bất kỳ phập phồng.
Nói trắng ra tình cảm của anh đối với em trai em gái cũng không sâu, em trai và em gái đều nhỏ hơn anhrất nhiều. Lúc anh tham gia quân ngũ bọn họ mới ra đời, không ở cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Trước kia tất cả đều là bà Hàn cả ngày nhắc đến em gái con em trai con khó khăn như thế nào, đáng thương như thế nào, con làm anh phải thương yêu em trai em gái nhiều vào, kiếm tiền cho bọn chúng dùng. Anh cũng hiếu thuận cha mẹ, nhân tiện đối tốt với em trai em gái.Hơn nữa trước đây anh đối với con của mình cũng không có chăm sóc nhiều, làm sao có thể đặc biệt coi trọng em trai em gái?
Huống chi lúc này là đứa nhỏ như Cốc Mễ đều ở trong ruộng tách ngô cả rồi, cả đám đều không thể than mệt một tiếng, cô làm cô út lại ở chỗ này than mệt, đây là tật xấu gì?
Hàn Kim Ngọc nghe anh nói như vậy vô cùng ủy khuất, làm sao anh ba không thương cô chứ?Chẳng lẽ đúng như mẹ nói, có vợ liền quên mẹ và em gái?
Cô nức nở một tiếng, lau nước mắt: “Anh ba, anh giúp em tách ngô chứ sao.”
Cô đem sự cống hiến của Hàn Thanh Tùng trở thành sự yêu thương mình, cho rằng chính mình ở trong lòng anh ba không giống như vậy, có cơ hội liền nắm lấy Hàn Thanh Tùng muốn làm nũng.
Hàn Thanh Tùng: “Chuyện của mình tự mình làm.”
Cô nhỏ Hàn dậm một chân: “Cái gì chuyện của mình, đây sao là chuyện của em chứ? Hơn nữa, làm sao anh lại thay cô ta tách ngô mà không làm thay em chứ?”
Lúc này Hàn Thanh Tùng mới quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt yên tĩnh: “Cô ta là người nào? Đó là vợ anh.”
Beta: Tiểu Tuyền
Rốt cuộc bà Hàn và Dư Mụt Tử cũng không dám đi công xã làm ầm ĩ, hơn nữa bà muốn tìm Hàn Thanh Tùng khóc cũng không thực hiện được.
Hàn Thanh Tùng dẫn người hỗ trợ kéo gạch ngói rồi, từ tổ giết mỗ mượn hai chiếc xe, lại mượn một chiếc từ công xã, Hàn Thanh Vân từ đại đội mượn hai chiếc xe, tổng cộng mười mấy người đi hỗ trợ kéo gạch ngói.
Cũng nhờ anh may mắn, lúc đến lò gạch lại có sẵn gạch ngói cho kéo, nếu lần này không kéo xong, chờ tiếp theo không biết chuyện gì xảy ra đây.
Cho nên bọn họ kéo hơn hai lần, liên tục bận việc đến tối mới kéo xong, còn bận rộn giúp đem gạch ngói đều chất ở chỗ Hàn Thanh Tùng được phê duyệt xây nhà mới.
Bận việc xong cũng đã gần mười giờ đêm, Hàn Thanh Tùng lần lượt nói cám ơn, nói với mọi người nếu có việc gì cần hỗ trợ thì cứ đến tìm anh.
Ở nông thôn đều như vậy, có việc mọi người cùng nhau làm, giúp đỡ lẫn nhau vừa không tốn tiền còn làm nhanh chóng.
Hàn Thanh Vân vẫn còn lo lắng: “Anh ba, để ở đây có người đến trộm thì làm sao?”
Hàn Thanh Tùng nói: “Ai dám trộm?”
Hàn Thanh Vân cười cười: “Đúng, trừ phi muốn cánh tay bị gãy xuống. Em đi nói với chủ nhiệm trị an một chút, nhờ bên đó tuần tra nơi này nhiều hơn chút.”
Hàn Thanh Tùng về nhà, bọn nhỏ đều ngủ rồi, Lâm Lam còn đốt đèn vừa may áo bông vừa chờ anh.
Anh rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà: “Đã trễ thế này không cần chờ anh.”
Lâm Lam dừng may: “Không trễ.” Mới hơn mười giờ một chút, đặt ở kiếp trước rất nhiều con cú sống về đêm giờ mới bắt đầu đây.
Cô bước xuống lấy đồ ăn trong nồi cho anh ăn. Hàn Thanh Tùng cũng rất đói bụng, mặc dù trước đó có ở căn tin ăn mấy cái bánh lót bụng, có điều làm việc quá tốn sức nên đói bụng cũng rất nhanh.
Anh đưa túi cho Lâm Lam, chính mình đi ăn cơm: “Đồ bên trong cho em và con gái.”
Lâm Lam ngoài ý muốn nhìn anh một cái, còn mua quà cho cô đấy?
Cô mở túi ra, thấy bên trong có cái gì đó màu hồng phấn, vừa lấy ra nhìn, thì ra là hai chiếc khăn quàng cổ. Một cái màu đỏ chót, nhỏ hơn một chút, chắc là của con gái. Một cái khác màu hồng phấn của công chúa, phấn sặc sỡ đấy, là màu sắc thiếu nữ thích nhất.
Lâm Lam:......
Cô là mẹ của năm đứa trẻ, ở cái tuổi này, còn mang màu sắc này? Thẩm mỹ của cục trưởng Hàn không có vấn đề gì chứ?
Cô xem khăn quàng cổ màu hồng kia vừa rất lớn vừa rất dài, phía ngoài còn che phủ một tầng khăn lụa, cũng là màu hồng mộng ảo. Khăn quàng cổ này khá lớn có thể bao trùm cả đầu, cũng có thể bao quanh cổ, còn có thể lấy khăn lụa xuống làm đồ trang sức.
“Rất đắt.” Lâm Lam đè xuống muốn chửi đậu đen rau má với màu hồng phấn này, hỏi giá tiền.
Lúc này mua quần áo giầy đều đòi tiền cộng thêm phiếu, giống như loại đồ trang sức như khăn lụa khăn quàng cổ này không cần phiếu, nhưng giá tiền rất đắc.
Giống như cái màu đỏ chót này, kiểu dáng khăn quàng cổ bình thường, giá cả vừa phải, một đồng là đủ. Bình thường phụ nữ trẻ tuổi, hoặc là trong nhà có con gái mới mua, tuổi lớn hơn một chút mới không cần, nếu không sẽ bị người ta nói kẻ lẳng lơ, đỏm dáng.
Có điều nông dân, cho dù là con gái hay phụ nữ trẻ tuổi, hầu như không có ai mua màu hồng mộng ảo như công chúa này.
Bởi vì, sến không thể nào tả nổi!
Da nông dân thô ráp, mùa hè phơi nắng đen thui, gió mùa đông thổi đỏ hồng, đeo khăn lụa màu hồng, thật quá đau mắt người khác.
Mắc như vậy, dĩ nhiên bọn họ không mua. Cho dù cán bộ có chút tiền, vợ ở trong nhà cũng không thích màu này, đều nói màu sắc này quá trẻ, còn kén chọn người, hơn nữa đeo khăn lụa còn đắt như vậy, bằng gì a.
Kẻ ngu mới mua đây!
Lâm Lam liếc kẻ ngu đang ăn cơm một cái, kẻ ngu lộ ra ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Đeo thử nhìn xem thế nào.”
Tất nhiên Hàn Thanh Tùng không nghĩ đến người khác băn khoăn nghĩ ngợi gì kia, anh chỉ nghĩ đến mua khăn quàng cổ cho vợ con mang trong mùa đông. Mặc dù có chút đắt, nhưng vợ đeo chắc chắn đẹp mắt.
Nhân viên bán hàng cũng nói các cô gái thích nhất loại này. Dĩ nhiên anh không biết tại sao Khâu Đông Mai cố gắng đề cử cái này, đó là bởi vì xã mua bán có mấy cái bán mãi cũng không được, đặt ở xó nào đó bị bám bụi cũng không đáng giá, cho nên xem như hàng có khuyết điểm bán với giá đặc biệt. Vốn là ba đồng một cái, bây giờ chỉ cần hai đồng rưỡi.
Sau khi chờ Hàn Thanh Tùng mua đi, Khâu Đông Mai các nàng còn nhiều chuyện bàn tán: “Cục trưởng công an mới đến, không ngờ thẩm mỹ lạ thế.”
“Cũng không biết vợ như thế nào, lại có thể dùng màu sắc như vậy, ha ha.”
Mặc dù ban đầu Lâm Lam đã từng mang theo hộ khẩu đi mua đồ, trừ lão xã trưởng ra không có người ngoài chú ý, tất nhiên sẽ không nghĩ đến cô.
Ở trong suy nghĩ của các cô, phụ nữ ở nông thôn xuống ruộng làm việc, phơi nắng đến đen thui, lại đeo khăn quàng cổ màu hồng như vậy, còn không giống phân lừa dính sương sao?
Thật ra Lâm Lam có làn da trắng nõn, mặc dù trước kia nguyên chủ không dưỡng da nên da có hơi thô ráp, nhưng sau khi Lâm Lam xuyên đến nơi này có thói quen chú ý bảo vệ, lúc này làn da đã trắng nõn mềm mại trở lại.
Thôn Hoa có cấp bậc cả đấy, chẳng những đủ đẹp trai, tất nhiên cũng muốn đủ non, phần thưởng của ông trời cho người có tướng mạo tốt lại có dáng người hoàn hảo.Nếu không Hàn Thanh Bình sẽ không bi phẫn phát ra tiếng như vậy, mà bây giờ vui sướng hơn so với vợ của mình thay đổi trở nên tốt hơn.
Có điều phụ nữ không có thỏa mãn với chính mình, mặc dù làn da đã trắng nõn mềm mại hơn những người phụ nữ khác. Nhưng so với làn da được bảo dưỡng tỉ mỉ ở kiếp trước, bây giờ quả thật thê thảm không nỡ nhìn.
Lâm Lam một chút tự tin cũng không có, thậm chí có ý nghĩ vò đã mẻ lại không sợ sứt, dù sao đã ở nông thôn, cũng không muốn những thứ không có kia.Lúc này đối mặt màu sắc phấn nộn như vậy, cô thật sự có chút vô lực.
Có điều chồng tặng, vẫn nên biểu hiện vui vẻ một chút, tránh làm rét lạnh tim anh, không nên đả kích nhiệt tình sau này của anh nha.
Cô quàng khăng quàng cổ qua cổ, nhìn Hàn Thanh Tùng cười cười: “Nhìn thế nào.”
Trong mắt Hàn Thanh Tùng tràn đầy vẻ kinh diễm, không chút do dự gật đầu: “Đẹp mắt!”
Lâm Lam: “Hay là cho Mạch Tuệ đeo, con gái nhỏ màu gì cũng đẹp mắt.”
Hàn Thanh Tùng: “Không phải con đã có cái màu đỏ rồi sao?”
Trẻ con cũng nên ăn mặc rực rỡ như thế.
Lâm Lam lại nói: “Có màu sắc khác không? Không bắt mắt thế này, có thể đổi lại không?”
Hàn Thanh Tùng nhớ đến nhân viên bán hàng rất hòa khí theo sát anh nói có thể đổi lại, anh lắc đầu: “Xã mua bán không cho đổi.”
Cái này nhìn đẹp như vậy, không cần thay đổi.
Lâm Lam lại cảm thấy ở nhà gió cát bụi bặm nhiều, màu sắc tươi tắn như vậy rất dễ bị bẩn không ra hình dáng cũ, vẫn nên cất lại sau này hẳn nói.
Hàn Thanh Tùng nói: “Vậy thì lại mua thêm một cái đeo trong nhà.”
Lâm Lam:...... Anh có thể thực tế một chút được hay không, chúng ta xây nhà đã trở thành người nghèo lần nữa rồi đấy.
Lâm Lam suy nghĩ có phải cho anh nhiều tiền tiêu vặt quá rồi không, ngày đầu tiên anh cầm hai đồng tiền, mua thịt, còn ghi sổ nợ lương thực. Cho nên sáng sớm này cô cho anh nhiều thêm một chút, để anh có tiền mua lương thực và dầu, mặt khác cũng có thể để anh phòng hờ, còn có tiền để anh ăn cơm. Nào biết đâu anhcó khả năng không biết có bao nhiêu tiền trong túi, có tiền liền cấn tay, được tiêu hết, mua khăn quàng cổ thứ không thực dụng này trở về.
Cô uyển chuyển nói: “Chúng ta xây nhà tốn không ít tiền, tiền gạch ngói đã hơn ngàn đồng rồi, còn có các vật tư khác, mời thợ xây nhà, còn phải mua lương thực bao cơm, bọn nhỏ đều đến trường, sợ là…”
“Không có chuyện gì, sau này theo tháng khởi công.” Hàn Thanh Tùng cũng không lo lắng.
Lâm Lam suy nghĩ rồi tính toán, xây nhà là chi tiêu nhiều nhất, dùng gạch ngói sau này gần mười năm cũng không cần bận tâm. Có điều vừa nghĩ đến trong nhà có bốn đứa con trai phải kết hôn, đến lúc đó còn phải cho tiền bọn nhỏ xây nhà, cả người Lâm Lam đều không tốt rồi.
Không thể thỏa mãn, vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm tiền!
Cũng may chờ con lớn lên cũng còn nhiều thời gian, lúc đó công xã công dân giải tán bắt đầu cải cách mở cửa.
Ừ, vẫn còn kịp.
Lâm Lam lại cảm thấy tương lai trước mắt rất tốt, chẳng qua khăn quàng cổ màu hồng tươi kia lại bị nhét dưới đáy tủ, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời đây.
Ngày hôm sau Hàn Thanh Tùng đạp xe đạp đi công xã một chuyến, đụng mặt với La Hải Thành, xem một chút không có chuyện gì, anh phải đi gần công xã để thu mua gỗ.
Muốn xây nhà cửa, chỉ dựa vào điểm tích lũy của mình để có gỗ cũng không đủ, vẫn phải ra ngoài mua thêm.Từ nhóm xã viên nông thôn mua gỗ cũng có chỗ tốt, chính là không cần phiếu vẫn có thể mua được.
Buổi chiều lúc trở về, Tôn Trác Văn biết anh lại ngu dốt tự mình chạy đi thu mua vật liệu, quả thật không biết nói gì cho phải. Như thế nào lại có cục trưởng ngu ngốc lỗ mãng như vậy? Mấu chốt là kẻ ngu ngốc lỗ mãng này còn đem mình đẩy lên đầu ngọn gió, thật là tức muốn ói máu.
Tôn Trác Văn không nhịn được quanh co lòng vòng thoáng khoe khoang một chút, ám hiệu Hàn Thanh Tùng không cần tự mình đi tìm, chỉ cần thả ra tiếng gió, rất nhanh sẽ có người đưa đến cửa, đến lúc đó vẫn có thể mua xài, nửa điểm cũng không phải không tuân theo quy định.
Cục trưởng công an công xã muốn mua gỗ, có thể tự mình đạp xe đạp đi thu mua?
Làm sao ngu như vậy.
Hàn Thanh Tùng giống như nghe không hiểu, càng không nhận tình.
Mấy ngày sau đó, anh chạy mấy công xã, thu mua đủ gỗ, còn thuận tiện mua cho Lâm Lam vài cuộn vải dệt thủ công, mấy cân bông vải.Dĩ nhiên, tốn không ít tiền, so với việc ngồi ở cục công an để người ta đưa đến cửa, tối thiếu nhiều hơn một nửa.
Người ta đưa đến cửa, cho dù dùng tiền, sẽ thấp hơn giá thị trường một chút.
Mình đi mua, cho dù người ta không cần phiếu, thì cao hơn giá thị trường, hơn nữa phiếu quy ra tiền.
Hàn Thanh Tùng nghĩ nhanh chóng khởi công một chút, nếu không phải chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó cũng khoảng tháng mười mới có thể xây nhà.Tháng mười trời đã lạnh dần lên, bùn vừa lạnh lại vừa cứng, đến lúc đó xây tường sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù bây giờ hơi lạnh, nhưng buổi trưa vẫn còn rất nóng, tổng thể mà nói nhiệt độ thích hợp.
Chuẩn bị xong vật liệu, lại bắt đầu tìm người.
Hàn Thanh Tùng mời chính là thợ mộc Vương bên kia sông đến hỗ trợ, trừ xây nhà cửa, đến lúc đó còn nhờ ông giúp đóng gia cụ. Thợ mộc Vương làm nghề thợ mộc lâu năm, nên đối với việc nhà cửa rộng hay nhỏ đều hiểu rõ, như vậy có thể đặt trước làm gia cụ. Bởi vì gia cụ quá nhiều, gỗ cũng không thể kéo đi kéo về, nên ông ở lại ngay tại chỗ làm công.
Thợ hồ vốn là người trong thôn, đều là nghề nghiệp gia truyền, có anh dẫn theo những người khác làm giúp sẽ không có vấn đề gì.
Những thứ khác làm giúp chính là người trong thôn. Đây cũng là theo lệ cũ, nhà ai xây nhà, do đội trưởng tổ chức cho thanh niên cường tráng có tay nghề tốt, sức lực lớn lại không lười biếng đến hỗ trợ.
Lâm Lam liền đề nghị với Hàn Thanh Tùng, để anh tìm người trong họ hoặc người khác họ, tìm người trong nhà khỏi phải trả công nha, như vậy người ta đồng ý, sau này khi nhờ anh hỗ trợ cũng xem như trả nhân tình cho người ta.
Như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền và lương thực.
Mặt khác những người có ý nghĩ muốn lôi kéo làm quen, thôi được rồi, loại người như thế không đạt được mục đích còn dễ bị nói này nói kia nữa.
Hàn Thanh Tùng biết nghe lời phải, dựa theo cô nói mà làm.
Thừa dịp còn chưa bước vào thời kỳ cao điểm thu hoạch vụ thu, nhà Lâm Lam xây nhà mới, bắt đầu đặt móng khởi công.
Đại Vượng nhìn nhà xây, đã nghĩ có phải không cần đi học, có thể đến hỗ trợ. Lâm Lam không để cho nó có cơ hội trốn học: “Cứ đi học như bình thường, tan học về nhà hỗ trợ.” Đừng nói nghỉ học, ngay cả tập luyện buổi sáng cha nó còn không buông lỏng, thằng nhóc con nghĩ gì đây?
Nhân công đủ nhiều, bắt đầu bận rộn đâu vào đấy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng nơi này không đủ nơi đó chờ tình hình, cho nên tiến độ rất nhanh.
Bởi vì có đến hoặc có qua lại hỗ trợ, bây giờ không cần bao cơm, chỉ chờ gác đòn tay và lợp nhà thì lo cơm cho mấy nam lao động cũng đủ, cho nên Lâm Lam có thể nhẹ nhỏm một chút.
Cô còn nói Hàn Thanh Tùng lấy toàn bộ phiếu cơm đổi thành lương thực phụ, đến lúc đó có thể làm bánh bột ngô, cố gắng cũng thông qua được.
Trừ lần đó ra, trong thôn cũng có người trợ giúp, qua trận có chia lương thực xuống, trong nhà có dư chút lợi nhuận đều lấy đến cho cô mượn trước, sau này trả lại.
Lâm Lam cầm cuốn vở, từng cái đều ký sổ, không sợ lẫn lộn.
Có điều cẩn thận tính toán, lương thực trong nhà vẫn còn có chút túng thiếu.
Không nói những người làm giúp, bọn nhỏ tập thể dục buổi sáng rồi đến trường đi học cộng thêm hỗ trợ xây nhà, suốt ngày tốn sức rất nhiều, tất cả đều tăng lượng cơm hơn trước, Lâm Lam đều có chút chống đỡ không được. Cô cũng vắt óc nghĩ cách làm bữa ăn thịnh soạn một chút, làm hết sức để cho bọn nhỏ được lắp đầy bụng, tránh ủy khuất bọn nhỏ, làm chậm trễ phát triển chiều cao.
Kể từ khi cô xuyên đến đây, dáng người của bọn nhỏ đã cao lên không ít.
Nhìn thấy bọn nhỏ mỗi ngày mỗi cao lên, cô cũng thỏa lòng thỏa dạ, ăn được cứ ăn, cũng không có lãng phí. Cái này may nhờ có phiếu lương thực phụ của Hàn Thanh Tùng, nếu không đã sớm đói bụng cả rồi.
Buổi trưa ngày hôm đó, bọn nhỏ đều đến trường học, Lâm Lam ở nhà tẩy tẩy rửa rửa, lại thấy Hàn Thanh Tùng để trần từ bên ngoài trở về.
Hàng năm rèn luyện khiến cho anh có dáng người hoàn mỹ, da thịt bền chắc cân đối, đường cong trôi chảy ưu mỹ, rồi lại vô cùng cường tráng. Điển hình mặc quần áo lộ vẻ gầy, cỡi quần áo có thịt, là loại Lâm Lam thích.
Cô không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, chạm phải ánh mắt Hàn Thanh Tùng, hai gò má của cô hơi nóng lên, vội vàng dời tầm mắt đi: “Đưa quần áo cho em giặt.”
Hàn Thanh Tùng: “Không có bẩn đâu.”
Anh sợ lúc làm việc sẽ mài rách quần áo nên cởi ra, lúc khiêng đồ sẽ lấy miếng lót vai báng súng đem về phủ lên, cũng rất hợp thích.
Trên người anh ngứa ngáy, liền xoay lưng ấn trên tảng đá để cho Lâm Lam giúp đỡ lấy nước xối ào ào phía sau lưng.
Lâm Lam phát hiện sau lưng anh có chỗ bị trầy, rỉ ra chút máu. Vốn là trên người có vết thương cũ cũng đủ làm người ta lo lắng, lúc này lại vì xây nhà mà rách da, Lâm Lam không khỏi có chút đau lòng.
“Vẫn nên mặc quần áo vào, rách thì may lại.” Cô cẩn thận tránh nơi anh bị trầy da, dùng khăn nhẹ nhàng lau lau.
Động tác của cô mềm nhẹ, bởi vì vẫn luôn giặt quần áo, tay cũng lành lạnh, mà nhiệt độ trên người anh vẫn nóng kinh người, lạnh nóng vừa đụng, làm cho anh ngứa ngứa.
“Không có chuyện gì, rách da mà thôi, chút vết thương đó không tính là gì, hai ngày sẽ tốt thôi.” Hàn Thanh Tùng ra hiệu cô mạnh tay hơn một chút.
Lâm Lam dùng sức chà xát cho anh, anh còn nói ngứa ngáy, bảo cô gãi gãi. Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là gãi hai bả vai.
“Dùng thêm chút sức.” Hàn Thanh Tùng cảm giác bị cô gãi càng ngày càng ngứa thêm, nhịn không được nhún vai.
Lâm Lam cũng cảm giác cơ bắp của người bên dưới cọ vào lòng bàn tay của cô, nóng bỏng, không khỏi có chút tò mò đưa tay sờ sờ.Trách không được người ta nói thân thể cứng như sắt thép, da thịt này đã luyện đến trình độ nhất định, quả nhiên là ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, giống như hòn đá cứng rắn.
Hàn Thanh Tùng không có cảm giác cô lại xả nước nữa, ngược lại phía sau lưng tê tê ngứa ngứa liền lập tức đứng dậy, ai biết Lâm Lam đang khom lưng phía sau anh, anh bất ngờ đứng dậy bị đụng cái té ngã.
“Ối ——” Lâm Lam kinh hô một tiếng, cả người ngã ra sau, trong khoảng thời gian nhanh như chớp này, cô còn suy nghĩ quả nhiên trêu chọc người khác thì phải trả giá thật lớn.
Va chạm trong dự đoán cũng không đến.
Cánh tay bền chắc trong nháy mắt đã nắm ở eo nhỏ của cô, chỉ thoáng dùng sức một cái đã kéo cô trở về, bàn tay to lớn theo đầu vai của cô rồi đở cái ót của cô, đem cô an toàn mà khóa lại trong vòng ôm nóng bỏng bền chắc.
Mặt Lâm Lam dán vào lồng ngực Hàn Thanh Tùng không chút khe hở, bên tai tiếng tim đập kiên cường có lực của hắn.
Anh ôm lấy cô có chút chặt, làm cho cô có chút không thở được.
“Hmm...... Thiếu chút nữa...... ngã rồi.” Lâm Lam có chút ngượng ngùng, thoáng giãy dụa, ai ngờ lại bị anh ôm càng chặt hơn, hơn nữa lực đạo ngang hông càng bá đạo hơn, ôm cô chặt chẽ đặt ở trên người của anh.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, cô cũng cảm giác được anh có phản ứng, cứng rắn vô cùng dọa người.
Lâm Lam:......!!
Tim của anh đập càng lúc càng nhanh, làm cho Lâm Lam hoài nghi có thể gánh vác nổi hay không, không biết tại sao, trái tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh, gương mặt giống như lửa thiêu, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đều nóng lên.
Cứ như vậy một lúc, ai cũng không nói chuyện, cô bị ôm chặt đến nổi không thể nhúc nhích, vốn sợ thời gian cấm dục sẽ làm anh không kiềm chế được ban ngày sẽ đem cô vào giường ở trong nhà
Đột nhiên, anh cúi đầu nặng nề hôn một cái lên cổ cô, tiếng nói khàn khàn: “Anh đi mặc quần áo.”
Anh vừa đi, thân thể nóng bỏng vừa rời đi, gió buổi trưa có vẻ lạnh lẽo. Lâm Lam không khỏi run run cả người, theo bản năng sờ sờ cổ, má ơi, đây là hôn à, cắn cô đau quá.
Cô đã sớm phát hiện Hàn Thanh Tùng có sức lực vô cùng lớn, có đôi khi bảo anh tách vài cái bánh bột ngô, không nghĩ rằng lại vỡ ra thành mấy mảnh vụn. Bọn nhỏ còn cho rằng anh tức giận, lập tức im miệng ăn cơm không dám líu ríu nữa.
Mới vừa rồi trong thoáng chốc anh ôm cô, còn tưởng rằng anh đang bắt tội phạm đấy, eo cũng muốn bị bẻ gãy đây này.
“Lam!” Phía bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông gọi tên cô.
Lâm Lam sửng sốt một chút, không trách được anh buông cô ra, thì ra là nghe thấy tiếng động.
Cô đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ thấy anh cả Lâm khiêng một túi lương thực đứng ở cửa, gương mặt anh ta đầy mồ hôi, quần áo cũng bị ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Lam vội vàng đi ra đón: “Anh cả, sao anh đến đây?”
Anh cả Lâm nói: “Lâm Mai nói các em xây nhà, nghĩ chắc lương thực của em không đủ, chúng ta gom góp đưa trước một túi lương thực đến, đến lúc đó cũng có thể ứng phó khẩn cấp khi mời khách.”
Lúc Lâm Mai đi chợ sẽ đi dạo đến cục công an một chuyến, tìm Hàn Thanh Tùng tiện thể nhắn tin cho Lâm Lam, còn có chính là muốn khoe khoang một chút mình biết cục trưởng công an, để cho những kẻ đầu cơ trục lợi kia biết mà tránh xa cô một chút.
Trong lòng Lâm Lam cảm động, lương thực trong nhà đang túng thiếu đấy: “Anh cả, không cần đâu, các người cũng không dư dả lương thực.”
“Lại nữa, đây không phải chỉ cần thu hoạch vụ thu là có rồi sao.” Anh cả Lâm không để cho cô nhận lấy, khiêng vào trong nhà, thấy trong nhà có bóng người “Thanh Tùng ở nhà à.”
Hàn Thanh Tùng trong chập choạng nhanh chóng mặc xong áo, lại sửa sang lại quần một chút, ở trong phòng buộc lại đai lưng nói một tiếng: “Anh cả.”
Anh cả Lâm buồn bực, thế nào mà mình mang lương thực, em rễ cũng không ra nghênh đón mình, còn trốn ở trong phòng? Kiêu ngạo như vậy? Trở thành cục trưởng liền không giống trước đây.
Hàn Thanh Tùng sải bước đi ra ngoài, nói chuyện với anh cả Lâm, mời anh vào trong nhà ngồi.
Lâm Lam len lén nhìn anh, nơi đó quá mức kiêu ngạo lúc này còn không có hoàn toàn yên tĩnh đâu, cũng may mặc vào quần áo vào che chắn, đối diện với anh cả Lâm chắc là rất nhanh sẽ khôi phục.
Cô không nhịn được đỏ mặt lên.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, cảm giác mới vừa đè xuống lại nóng rang như muốn nổ tung, vội vàng lôi kéo anh cả Lâm: “Anh cả, đi đến chỗ nhà mới xem một chút, rồi quyết định.”
Lúc này anh cả Lâm mới cao hứng trở lại, khoát tay nói: “Anh cũng không hiểu lắm, làm sao có thể quyết định cái gì, đi xem một chút thì được.”
Chờ bọn họ đi, Lâm Lam thở phào một cái, vậy mà cảm thấy tay chân có chút nhũn ra, vội vàng chà xát mặt, tiếp tục giặt quần áo.
Anh cả Lâm sau khi đến xem xong, ngày hôm sau anh ta và cha Lâm cộng thêm chồng của Lâm Mai cùng đi hỗ trợ.
Buổi sáng tới đây, buổi trưa ăn bửa cơm, buổi tối trở về nhà, cứ như vậy giúp ba ngày công.
Bởi vì nhân thủ đầy đủ, mà đều là sức lao động cường tráng,sau ba ngày đã dọn bãi, phóng tuyến, đào đất, đắp nền, sau đó là bùn, xây gạch, trát tường… phối hợp không chê vào đâu được, căn bản không lãng phí chút thời gian.
Ở giữa giờ nghỉ của hai ngày, nhóm đàn bà con gái tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hỗ trợ buộc thân cây cao lương lại, nhiều phụ nữ cùng làm, thời gian hai ngày là đã làm xong.
Tháng tám cuối thu khí trời trong lành, gió mát vi vu, cây ngô, đậu phộng… lần lượt trưởng thành, đội sản xuất bắt đầu động viên thu hoạch vụ thu.
Nhà Lâm Lam cũng chuẩn bị kết thúc, đợi chờ gác đã ngang. Chuyện gác đà ngang này không thể gấp, cần phải xem ngày giờ.
Mấy năm trước phá bỏ bốn cũ, không cho phong kiến mê tín, tất cả mọi người đều luân phiên xem ngày mấy thì cứ làm ngày đó.Nhưng bây giờ cũng không có nghiêm khắc như vậy, nhóm xã viên đã bắt đầu chú trọng hơn.
Ông Lâm vô cùng để ý, trở về thôn của mình rồi lặng lẽ tìm người lặng lẽ xem ngày, cố ý dặn dò anh cả Lâm đến nói cho Lâm Lam.
Lâm Lam là một linh hồn hiện đại, làm sao có thể quan tâm đến cái này “Anh cả, suy nghĩ không bằng hành động, sớm một chút gác đà lợp ngói để nhanh chóng chuyển qua.”
“Đây là chuyện có thể qua loa được sao? Cha nói, không biết thì coi như xong, nếu đã biết thì phải tuân thủ, em nghe cha sẽ không sai đâu. Em còn nhớ khi còn bé, Phán Phán giúp Đạt Đạt xây nhà, kêu cậu ta xem ngày giờ không chịu nghe, Đạt Đạt liền từ trên xà nhà té xuống té gãy thắt lưng, đến bây giờ còn nằm co quắp trên giường gạch đấy.”
Lâm Lam: “Thật nghiêm trọng như thế sao?”
Vốn việc này thấy không liên quan đến nhau, anh cả vừa nói thì giống như hạt mụn bắt đầu mọc lên, không nghe cũng xem như không có chuyện gì, bây giờ một khi xảy ra chuyện thì mọi người lại trách không nghe lời.
Cô chỉ đành phải nói: “Được.”
Cô bảo anh cả Lâm nói với Hàn Thanh Tùng, anh cả Lâm lại không chịu: “Em nói với em rể đi.”
Ai biết cục trưởng Hàn có tin chuyện này hay không, nếu không tin lại cứng đầu không nghe lời thì rất mất mặt, vẫn là hai vợ chồng nằm trong chăn tự nói với nhau đi.
Buổi tối chờ làm xong việc vặt ở công trường, Lâm Lam cũng làm xong cơm tối, tự mình đi gọi Hàn Thanh Tùng cùng bọn nhỏ về ăn cơm.
Cơm nước xong, bọn nhỏ mang theo máy rario chạy đến nhà mới, nói phải đi trông nhà, tránh cho người ta trộm gạch ngói đi.
Bọn nhỏ vừa đi, vốn trong nhà đầy náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có âm thanh Hàn Thanh Tùng ăn cơm. Anh cầm chén đưa cho cô, ý bảo cô giúp anh rót chén nước.
Bình nước ở trong tay Lâm Lam. Lúc Lâm Lam cầm lấy chén chạm phải tay anh, vội vàng rụt tay lại, hai ngày nay cô có chút sợ Hàn Thanh Tùng, ít dám ở cùng một chỗ với anh, cô có cảm giác, cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình mang theo tính xâm lược, vô cùng có cảm giác bị áp bách.
Hơn nữa buổi tối bọn nhỏ ngủ mà anh còn chưa lên giường, cứ như vậy chớp mắt một cái, cô cảm thấy anh sẽ mạnh mẽ tiến vào trong chăn của cô. Cũng may anh không có làm như vậy, dĩ nhiên, có thể là do chính cô chột dạ suy nghĩ nhiều. Lúc ngủ không được, thậm chí cô còn tìm tòi ký ức về cuộc sống vợ chồng, đáng tiếc chỉ le que mấy lần, thật sự không có gì tốt để tham khảo.
Nói thí dụ như lúc mới kết hôn, từ thân thiết đến kết hôn, tổng cộng cũng không vượt qua năm ngày, lúc rước dâu gặp mặt một lần, sau đó chính là buổi tối ngủ.
Khi đó đều trẻ tuổi, cô trẻ trung anh thô lỗ, thật sự chưa nói đến sung sướng, nếu hồi tưởng lại cũng chỉ có đau, thật to lớn, hơi sợ sợ. Cứ như vậy hai buổi tối, anh trở về bộ đội, cô lại còn mang thai.
Sau này gặp mặt, vẫn không có thể nghiệm gì tốt, anh đến đi vội vàng, không phải ở một đêm, thì cũng chỉ ngắn ngủn ba năm ngày.
Ban ngày một đại gia đình đều là người, hai người cũng không có thời gian nói với nhau nhiều. Cô vừa mong đợi đồng thời vừa khẩn trương lại sợ, dù sao hình thức nam nữ sống chung với nhau cũng không chênh lệch cho lắm, ở tình hình quan hệ vô cùng câu nệ bảo thủ, mặc dù thích anh nhưng có chút chán ghét tránh né làm chuyện như vậy.
Mỗi lần chỉ có nửa đêm lúc con ngủ say, sau đó mới bắt đầu bận rộn lộn xộn mà sinh hoạt vợ chồng. Cô vô cùng khẩn trương, anh lại kìm nén quá lâu, thử nghĩ cũng biết rất kinh khủng rồi, chẳng những không có thể nghiệm tốt đẹp gì, còn có thể lưu lại ám ảnh rất sâu cho song phương.
Cứ như vậy lặp lại mấy lần, càng về sau càng không có trao đổi gì thêm, mặc dù anh dần dần thành thục sau này nghĩ biện pháp hướng dẫn cô, nhưng quá lớn khiến cô càng sợ càng kháng cự hơn, làm cũng vì thực hiện nghĩa vụ của người vợ đối với chồng, cả quá trình đều không sung sướng gì. Điều này dẫn đến phụ nữ kháng cự, người đàn ông cũng thấy không còn ý nghĩa nữa.
Có điều buồn cười nhất chính là không biết cô rất dễ dàng có thai hay là anh quá giỏi, mỗi một lần đánh giáp lá cà, cô đều có thể mang thai.
Bây giờ khiến cho Lâm Lam vừa khẩn trương lại rất áp lực, rất sợ sinh hoạt vợ chồng khủng bố như vậy.Không có cách nào, ám ảnh quá lớn.
Cô đặt bát nước lên bàn, mình thì quay lưng ngồi ở đó, cúi đầu cái miệng nhỏ uống nước, từ chối giao tiếp cùng ánh mắt với anh.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô cúi đầu một bộ dạng yên tĩnh, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, rất muốn đưa tay sờ sờ mặt của cô.
Vừa lúc anh muốn đưa tay, Lâm Lam ngẩng đầu hỏi hắn: “Lúc nào lợp ngói?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu như vậy, Hàn Thanh Tùng cũng không biết tại sao, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lập tức cầm chén nước bưng lên uống.
Sau đó anh bình tĩnh nói: “Ngày kia.”
Lâm Lam do dự một chút, cười nói: “Không xem ngày sao?”
Hàn Thanh Tùng: “Không có gì hay để xem, suy nghĩ không bằng hành động.”
Lâm Lam: “Chuyện đó......”
Hàn Thanh Tùng: “Em tìm người xem ngày?”
Lâm Lam sợ bệnh nghề nghiệp của hắn tái phát, trách cô mê tín, lập tức lắc đầu: “Không có, không có. Em tìm người ở đâu chứ, cũng không biết.”
Hàn Thanh Tùng nói: “Không có ngày thì xem ngày nào được thì cứ làm ngày đó.”
“Cha cùng anh cả có giúp emxem ngày.” Lâm Lam nói thật nhanh.
Việc này phản phong kiến mê tín, từ công xã đến trong thôn đều nói, anh làm ở cục công an, có thể ngại bọn họ cản trở hay không chứ.
Hàn Thanh Tùng biết cha vợ và anh cả nói, anh hỏi: “Ngày nào?”
Lâm Lam nhỏ giọng nói: “Mùng mười tháng tám.” Thật sự có chút chột dạ.
Đầu tháng tám vô cùng bận rộn với thu hoạch vụ thu đấy.
Dường như Hàn Thanh Tùng có chút khó khăn.
Lâm Lam lập tức nói: “Thật ra chuyện này có xem ngày hay không cũng đều như nhau, chỉ là đều nói như vậy rồi. Nếu không tin, đến lúc đó vào ở có chút đau đầu nhức óc gì, người ta lại nói do chúng ta không xem ngày.”
Giống như cô gả đến đây,, bởi vì nhà gái không gả tháng đại lợi, nên mẹ chồng cằn nhằn cả đời, đau đầu nhức óc cũng tại cô, bây giờ chú Tư bị bắt, càng là tại cô.
“Vậy thì theo ngày đó.” Hàn Thanh Tùng nói: “Ngày mai tạm thời không cần mọi người hỗ trợ, đến ngày mười lại tìm mấy người lợp ngói.”
“Thế thu hoạch vụ thu......”
“Cái này không cần lo lắng, buổi trưa tìm người hỗ trợ gác xà ngang và lợp ngói, chỉ cần đem xà ngang gác lên, những việc còn lại anh có thể làm.”
Trừ anh ra, còn mướn thêm thợ mộc cùng thợ hồ.
Anh trả tiền công cao hơn so với bọn họ làm việc kiếm công điểm, tự nhiên bọn họ vui lòng đến làm. Cứ quyết định như vậy.
Lâm Lam thấy rất vui vẻ, mặc dù Hàn Thanh Tùng nhìn cứng nhắc nghiêm túc, lại không phải loại người bá đạo không nói đạo lý, trong nhà có chuyện anh cũng bằng lòng cho cô phát biểu ý kiến.
Chẳng qua anh còn chưa dưỡng thành thói quen, có chuyện là chủ động bàn bạc với cô, phỏng chừng chịu ảnh hưởng của mấy người đàn ông trong thôn, cho là nam chủ ngoại, có chuyện gì đàn ông tự mình gánh vác là được. Nói dễ nghe là không để phụ nữ phải bận tâm, nhưng nói khó nghe chính là cảm thấy phụ nữ không lo được việc gì.
Dù sao có tiến bộ, cô cũng cao hứng, nếu không, như anh hai Hàn và anh cả Hàn hoặc người đàn ông khác thì không nói nhảm với vợ mình để biểu dương khí khái của đàn ông, vậy cũng chỉ là đồ khốn.
Nếu không lợp ngói, công trường liền tạm dừng, lúc này đội sản xuất cũng bắt đầu thu hoạch vụ thu.
Đầu tiên đại đội thúc đẩy cách thành viên trong đại hội, để cho toàn bộ nhóm xã viên đều tham gia thu hoạch vụ thu.
“Đừng tưởng rằng các người làm việc cho đội sản xuất, các người là làm cho chính mình! Thu hoạch vụ thu, chính là thu lương thực, thu Mạng! Nếu trời mưa liên tục trong mùa thu thì lương thực nát bét trong đất, đều bị đói bụng, tất cả đều chỉ có một chút, tích cực chủ động tham gia lao động, không để đội trưởng thúc dục, mất mặt!”
Hàn Vĩnh Phương cầm lấy loa sắt rống lên mấy tiếng nói, sau đó chính là đại đội trưởng nói chuyện, sau nữa là đội sản xuất cùng tất cả đội viên động viên phát biểu, thuận tiện phân công.
Đây là đợt thu hoạch vụ thu thứ hai, muốn tập trung sức lao động tách cây ngô, còn phải nhặt bông, hái đậu phộng, chờ thu xong tất cả những thứ này thì còn phải đào khoai lang phơi khoai lang, có thể nói đây là lúc bận rộn nhất trong một năm.
Tất nhiên Lâm Lam cũng muốn đi theo làm việc, cả ngày mệt mỏi xương sống thắt lưng lưng đều đau, đều có tâm tư oán hận rồi.
Ngày hôm đó Hàn Thanh Tùng đi làm, cô chuẩn bị cho bọn nhỏ đi học, Đại Vượng và TamVượng vừa ra khỏi cửa, huỵch một cái, mỗi đứa chạy sang một hướng.
Lâm Lam không kịp rửa chén cũng tranh thủ đi làm việc, đúng lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ, quát to một tiếng: “Các con làm gì đó, trở lại cho mẹ!”
Hai đứa nhỏ có thể lén đi, nhưng bị Lâm Lam bắt gặp liền không có can đảm không bỏ qua mẹ ruột đang gầm rú mà chạy đi, trừ phi không sợ cái mông nở hoa, roi mây của cha ruột không chút lưu tình.
Hai người cọ trở về, vẻ mặt Đại Vượng không vui.
Lâm Lam: “Hai con không đi học hả, tại sao?”
Lúc này đang là thời gian đến lớp, không phải được nghỉ như ngày thứ bảy chủ nhật, chỉ cần không ăn dao thì phải đi học.
Hơn nữa bây giờ bận rộn vụ thu, giáo viên cũng dẫn bọn nhỏ cùng đi làm việc, ngụ ý giáo dục từ lao động, không làm chậm trễ việc học tập.
Đại Vượng: “Con không muốn đi học!”
“Tại sao con không muốn đi học?”
“Con chính là không muốn đi học, không vì cái gì, giống như mẹ không thích làm việc.” Đại Vượng liếc nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam quyết định già mồm át lẽ phải: “Mẹ ở đâu không muốn làm việc? Mẹ là nhân dân lao động, mẹ vô cùng yêu thích lao động…”
“Đừng giả bộ, không bằng mẹ thay con đi học đi, con thay mẹ đi tách hạt ngô.” Đại Vượng tung ra đòn sát thủ.
Lâm Lam rõ ràng rất động tâm.
Đại Vượng liếc nhìn Lâm Lam, ánh mắt thể hiện vẻ qua thôn này sẽ không có nhà trọ: “Như thế nào?”
Lâm Lam giữ vững sống lưng một cái: “Thái độ của con như vậy là sao, làm sao lại nói chuyện với mẹ như vậy, lá gan không nhỏ nhỉ, hối lộ đến trên đầu người nhà trưởng cục công an rồi à, con thiếu đòn à!”
Đại Vượng lật mặt xem thường, bắt đầu nhìn trời.
Lâm Lam nhìn thấy nó ở trước mặt Hàn Thanh Tùng thì ngoan ngoãn một chút, còn ở trước mặt mình trêu đùa ngang ngạnh, liền muốn cho nó biết chút lợi hại của mình.
Cô đi lấy cây roi mây kia của Hàn Thanh Tùng đến: “Con cho rằng mẹ không dám đánh con sao?”
Đại Vượng một vẻ mẹ muốn đánh cứ đánh, bộ dáng mẹ cứ tùy ý, thậm chí còn chủ động đưa mông về đến trước mặt cô, thật sự lợn chết không sợ nước sôi.
Lâm Lam quất cây roi mây lên đống cỏ khô đem bành bạch mấy cái: “Có sợ hay không?”
Đại Vượng quắt quắt miệng.
TamVượng nhếch miệng cười, nó học theo anh cả, trời sập đều có người cao gánh vác, mẹ cũng không đánh nó.
“Cười cái gì, đem răng bọc lại cho mẹ, nói ngủ đem miệng ngậm lại, thời gian dài răng hô khó coi.”
TamVượng vừa nghe lập tức đem miệng đóng chặt, còn liếm liếm xem thử mình có phải răng hô thật không.Lâm Lam lấy roi mây đâm đâm TamVượng: “Nhanh chóng đi học ngay, anh chị của con đều đi cả rồi.”
Từ ngày đầu tiên đi học Đại Vượng đeo túi đựng sách vở, sau khi tan học cho đến nay đều do Nhị Vượng đep.
Lập tức TamVượng chạy nhanh như một làn khói, bỏ lại anh cả không hề có ý định có nạn cùng chịu.
Đại Vượng xì một tiếng, nhóc con nhát gan!
Lâm Lam thử dò xét quất một cái, mặc dù không dùng sức, nhưng roi mây mảnh đánh lên đùi cũng rất đau.
Gương mặt Đại Vượng không thay đổi, không có chút cảm giác nào, dường như muốn dồn hết sức để làm chuyện muốn làm nhân lúc cha không có ở nhà – trốn học.
“Nhanh đi đến trường đi học, muốn lấy công điểm thì đi theo thầy giáo.” Cô đã từng cố ý đi dự thính xem Hàn Thanh Bình giảng bài, cho dù làm việc cũng không chậm trễ, vừa làm việc vừa học bài, còn có thể khảo sát xem chữ viết như thế nào, cô cảm thấy rất tốt.
Nhị Vượng và Mạch Tuệ học cũng không tệ, mặc dù Tam Vượng nghịch ngợm ngồi không yên, ngược lại cũng có thể học hát, nhưng không chịu viết mấy chữ.Tiến vào tai trái ra tai phải, lúc học ghép vần, aoe học cả buổi, đọc cũng tốt đấy, bảo nó ghi ra thì lại viết loạn, bảo nó đọc thì nó đọc loạn. Lại tiếp tục nhận thức b, chữ ba cũng sẽ không ghép lại, lúc dạy rất tốt, chỉ chớp mắt đã biến dạng.
Quả thực có thể đem người sống tức chết.
Lâm Lam nghe Hàn Thanh Bình tố cáo, hận không thể dạy thêm bài tập cho đứa nhỏ, vừa nghĩ thế lại sợ chính mình bị lòi đuôi.
Bây giờ cô đã khắc sâu cảm nhận của cô bạn thân, dạy bài tập cho con quả thật bệnh tim muốn tái phát, hoặc làm cho trái tim cái giá chống đỡ, khi đó cô còn cảm thấy khoa trương, bây giờ nhìn lại thật không khoa trương chút nào!
Cô nghĩ kiếp trước nhận thức rõ thực tế, không muốn có con cái làm giảm cấp bậc cuộc sống của mình. Bây giờ thì được rồi, trực tiếp làm mẹ tiện nghi của người ta.
Vẫn là trốn không thoát dạy thêm bài tập rồi!
Mấu chốt cô còn không dám làm rõ ràng, danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có thể âm thầm theo sát Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ, phía sau dạy dỗTam Vượng và Đại Vượng.
Đại Vượng lại càng là tảng đá!
Tam Vượng là biết đọc sẽ không thừa nhận, còn Đại Vượng ngay cả đọc cũng không muốn đọc, sách cũng không nhìn, thầy giáo nói đến nước bọt văng tung tóe, nó vẫn mắt điếc tai ngơ làm như không thấy.
Quả thực...... Lâm Lam cảm thấy đầu tóc cũng muốn bạc trắng hết rồi.
Đại Vượng không nhúc nhích.
“Tại sao con không chịu lên trường học?” Lâm Lam lại không rõ.
Đại Vượng: “Không vì cái gì, chính là không muốn đi học.”
Lâm Lam cũng bất đắc dĩ, đứa nhỏ này chính là không thích đi học, sau đó chết sống cũng không chịu nói tại sao.
Dù sao từ khi bắt đầu đi học, ba ngày hai bữa trốn học, cô sợ Hàn Thanh Tùng đánh quá ác, còn dấu diếm thay nó mấy lần.
“Con nói con không đi học, con nghĩ làm gì, con đã nghĩ cả đời ở nhà trồng trọt sao?” Lâm Lam nghiến răng nghiến lợi.
Đại Vượng nhìn cô một cái, rất bình tĩnh nói: “Đi học có ích lợi gì, không phải đều là về nhà trồng ruộng à? Người thành phố đều xuống nông thôn, đây là mẹ nói.”
Lâm Lam: làm sao con chỉ nhớ kỹ mấy câu nói này, nhiều lời có ích như vậy sao con không nhớ hả?
“Ai nói vô dụng, bây giờ không phải đại học bắt đầu thu nhận học sinh rồi sao? Mẹ nghe nói sau này có công – nông – binh – sinh viên!”
Đại Vượng mới không tin đâu, mẹ lôi kéo nó, nhất định là ở chỗ cục trưởng Hàn nghe được chút da lông liền muốn khoe khoang đây này.
Lâm Lam: “Đi trường học, mấy ngày nay thầy giáo dẫn đi thu hoạch vụ thu không đi học, con không cần ngồi đó vò đầu bứt tai khó chịu.”
Đại Vượng: “Vò đầu bứt tai chính là TamVượng.”
“Đi nhanh, ít cãi lại mẹ!” Lâm Lam quất cây roi mây bành bạch.
Đại Vượng bỏ chạy rồi, tất nhiên không chịu đi trường học.
Nó mới vừa đi đến gần bờ sông phía tây, muốn đi hội họp cùng Trụ Tử, lại thấy Hàn Thanh Tùng từ con đường nhỏ phía tây trở về.Đại vượng hoảng hốt giật mình một cái, vội vàng chui vào phía sau đống cỏ khô bên cạnh trốn.
Hàn Thanh Tùng về đến nhà, Tiểu Vượng đang cầm vượng vượng ra sức thổi sáo, Lâm Lam đã đi làm việc.
Hàn Thanh Tùng dặn dò hai câu rồi đi tìm Lâm Lam.
Lúc này Lâm Lam đang dùng khăn mặt trùm đầu và cổ chui vào ruộng ngô tách ngô rồi, lá ngô có lông xướt, cánh tay không bao kỹ sẽ bị cắt.
Cô vừa làm việc vừa khó chịu, nghĩ chính mình xuyên đến ai vậy chứ, kiếp trước vì không làm việc tốn thể lực, học tập chăm chỉ, rốt cục lăn lộn đi ra ngoài, kết quả chỉ ba tháng sau đã bị đạp đến nông thôn.
Thật đúng là triệt để
Cây ngô trong đất vừa nóng vừa tù túng, thật giống như trong lò hầm, cô cảm giác mình nóng đến chóng mặt, thật muốn làm biếng chơi xấu không làm việc nữa.
Chỉ là nghĩ đến lời cô khuyên Đại Vượng, lại không muốn mình không có uy nghiêm, đành phải cắn răng kiên trì.
Lúc cô đang khó chịu, thấy phía trước có một bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình. Cô mới nhìn một cái liền nhận ra là Hàn Thanh Tùng.
“Sao anh đến đây?”
Hàn Thanh Tùng nhặt chút ít bông ngô dính trên đầu cùng râu ngô trên mặt của cô: “Cục công an không có chuyện gì, anh cho tất cả mọi người trở về thu hoạch vụ thu. Anh thay em làm việc, em về nhà nấu cơm.”
Lâm Lam lại có chút ngượng ngùng, các thầy các cô đều dẫn học sinh đi làm việc, sao cô có thể lười biếng được.
Hàn Thanh Tùng không nói gì, lấy cái sọt của cô đi, bàn tay to cầm đầu vai của cô, không nhẹ không nặng nhéo nhéo, sau đó đẩy cô về hướng bên ngoài chỗ đường đi: “Trở về. Buổi trưa bọn nhỏ muốn ăn ngô luộc.”
Có chút non chưa thành ngô chín, mỗi ngày đội sản xuất cũng sẽ nhặt một đống lớn phân chia cho nhóm đàn bà con gái mang về nhà nấu ăn.
Lâm Lam có chút không thể tin được, thật có thể trốn tránh lao động chân tay?”Thế…em đi về thật à?”
Hàn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười: “Chẳng lẽ còn giả bộ.”
Lâm Lam tung tăng như chim sẻ: “À, nghỉ roài.”
Cô sung sướng đi ra ngoài.
Cô vừa đi, Hàn Thanh Tùng liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, mặt không chút thay đổi, trên tay lưu loát tách ngô.
Có phụ nữ gần đấy nghe thấy, có người hâm mộ có người ghen tị, lúc này đàn ông trong thôn chỉ nhìn vợ của mình đi làm việc, ở đâu lại có một người để cho vợ trở về nhà nghỉ ngơi?
Không làm việc không có công điểm, ăn cái gì?
Mấu chốt là đàn ông trừ buổi tối tìm vợ ngủ, rất ít người sẽ vào ban ngày dính như hồ dán cùng với người phụ nữ của mình, kiên quyết không đùa giỡn trước mặt mọi người.
Cho nên bọn họ nhìn thấy Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam ở nơi đó nói nhỏ, hơn nữa động tác Hàn Thanh Tùng ôn nhu lấy râu trên đầu Lâm Lam, mà Lâm Lam rõ ràng còn phát ra âm thanh vui sướng như vậy, nghe hết sức chói tai.
“Vợ chồng già cả rồi, làm gì còn dính lấy nhau như vậy chứ? Thật chua!”
“Cũng không phải sao, làm như là những thanh niên trí thức kia, già mồm cãi láo, buồn nôn!”
Lâm Lam cũng mặc kệ người khác nói gì, cô chỉ để ý mình thoải mái, về nhà rồi, làm món ăn ngon!
Còn không đợi cô đi đến hai đầu bờ ruộng, đã bị cô út bọn nhỏ ngăn cản.
Trước đó cô út vì tránh đầu sóng ngọn gió nên không đi trường học, mấy ngày hôm trước muốn đi xem kết quả người ta đã nghỉ vụ thu, cô cũng đành về nhà.
Thực tế trường học đã có lệnh cưỡng chế Hàn Thanh Hoa nghỉ học, cũng có công tác chuẩn bị để Hàn Kim Ngọc nghỉ học, vốn là sắp tốt nghiệp, không cần thiết phải ở lại trường học.
Mà bây giờ trong nhà đã không còn điều kiện cung cấp cho cô phung phí thời gian cùng tiền bạc để ở lại trong trường, cho nên việc học tập của cô cơ bản đã bị ngâm nước nóng, hoàn toàn về nhà làm nghề nông.
Tách hạt ngô, cô còn không thích hơn Lâm Lam, còn không chịu được, cho dù có khăn trùm đầu che hết mặt mặc áo tay dài, nhưng cổ và tay vẫn bị quẹt xước, cả người ngứa ngáy, giống như có sâu bọ đang bò trên người. Hàn Kim Ngọc chưa từng nếm trải khổ cực như vậy đâu?
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua việc này.
Bây giờ thì được rồi, ngày ngày buộc cô phải làm việc, cô không muốn làm thì chị dâu lớn chị dâu hai đều có ý kiến, ngay cả cơm cũng không muốn làm, ông Hàn liền bảo cô làm việc.
Cô vốn nói nấu cơm, nhưng hiện tại Cốc Mễ và Cao Lương đã có thể làm, căn bản cô không có chỗ dùng. Hơn nữa cô ra đồng làm việc còn không bằng Cốc Mễ.
Hơn nữa hai chị dâu đều ném sắc mặt cho cô, cô không chịu được.
Bây giờ Hàn Thanh Hoa đi nông trường lao động cải tạo, cô cũng muốn kiếm công điểm, không đi học, trong nhà không cần kiếm công điểm cho bọn họ, không cần gom góp lương thực tinh, tiết kiệm tiền. Phân gia, phân nhà Lâm Lam cùng năm đứa nhỏ ra ngoài, nên ngược lại những người khác trong nhà họ Hàn đều sống khá hơn một chút so với trước kia.
Cho nên chị dâu cả và chị dâu hai càng vui vẻ hơn đấy.
Không tốt chính là bà Hàn và cô út, bởi vì hiện tại không có tiền cho hai người tiêu xài.
“Chị giúp tôi tách hạt ngô!” cô út vênh mặt hất hàm sai khiến.
Lâm Lam liếc cô một cái: “Cô cho rằng mình là thất tiên nữ à, đáng tiếc tôi cũng không phải là Đổng Dĩnh.” Cô quay đầu muốn đi.
“Này, chị không nghe thấy à!” cô út thấy Lâm Lam không thèm nhìn mình, rất tức giận.
“Tôi làm việc cũng là kiếm công điểm cho mình, có liên quan gì đến cô?” Lâm Lam cắt một tiếng.
“Vậy sao chị không làm việc?” cô út chất vấn cô: “Chị lại muốn lười biếng trốn tránh lao động! Đại hội động viên đã nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh lao động.” Nếu không phải không chia khẩu phần lương thực thì cô đã sớm trốn ra ngoài rồi.
Lâm Lam đắc ý nói: “Anh ba của cô trở về làm giúp tôi, tôi đi về nhà nghỉ ngơi đây.”
Cô út tức giận muốn chết, nhìn Lâm Lam nện từng bước nhẹ nhàng đi xa, cô lập tức đi tìm Hàn Thanh Tùng.
Thật vất vả tìm được Hàn Thanh Tùng, cô cong miệng bắt đầu rơi nước mắt: “Anh ba ——”
Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái: “Ừ?”
“Anh nhìn tay em bị trầy xước, mặt cũng bị trầy, cả người ngứa ngáy.” Ở nhà không có nhà tắm, tắm cũng không dễ dàng.
Hàn Thanh Tùng nhìn cũng không nhìn cô chỉ để ý trên tay càng không ngừng tách ngô. Anh sức lớn, động tác nhanh, một người tách còn nhanh hơn ba người.
“Tách ngô đều như vậy.” giọng nói Hàn Thanh Tùng không có bất kỳ phập phồng.
Nói trắng ra tình cảm của anh đối với em trai em gái cũng không sâu, em trai và em gái đều nhỏ hơn anhrất nhiều. Lúc anh tham gia quân ngũ bọn họ mới ra đời, không ở cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Trước kia tất cả đều là bà Hàn cả ngày nhắc đến em gái con em trai con khó khăn như thế nào, đáng thương như thế nào, con làm anh phải thương yêu em trai em gái nhiều vào, kiếm tiền cho bọn chúng dùng. Anh cũng hiếu thuận cha mẹ, nhân tiện đối tốt với em trai em gái.Hơn nữa trước đây anh đối với con của mình cũng không có chăm sóc nhiều, làm sao có thể đặc biệt coi trọng em trai em gái?
Huống chi lúc này là đứa nhỏ như Cốc Mễ đều ở trong ruộng tách ngô cả rồi, cả đám đều không thể than mệt một tiếng, cô làm cô út lại ở chỗ này than mệt, đây là tật xấu gì?
Hàn Kim Ngọc nghe anh nói như vậy vô cùng ủy khuất, làm sao anh ba không thương cô chứ?Chẳng lẽ đúng như mẹ nói, có vợ liền quên mẹ và em gái?
Cô nức nở một tiếng, lau nước mắt: “Anh ba, anh giúp em tách ngô chứ sao.”
Cô đem sự cống hiến của Hàn Thanh Tùng trở thành sự yêu thương mình, cho rằng chính mình ở trong lòng anh ba không giống như vậy, có cơ hội liền nắm lấy Hàn Thanh Tùng muốn làm nũng.
Hàn Thanh Tùng: “Chuyện của mình tự mình làm.”
Cô nhỏ Hàn dậm một chân: “Cái gì chuyện của mình, đây sao là chuyện của em chứ? Hơn nữa, làm sao anh lại thay cô ta tách ngô mà không làm thay em chứ?”
Lúc này Hàn Thanh Tùng mới quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt yên tĩnh: “Cô ta là người nào? Đó là vợ anh.”
/285
|